Chương 76: Tiền sinh ra tiền
Gia Mộc
03/09/2020
Mã chưởng quầy ngạc nhiên mở to mắt, không biết Tô Ngọc Uyển từ lúc nào đã có ý nghĩ này, cố thổ nan ly, rất nhiều người đều không dám nghĩ đến chuyện đưa cả nhà chuyển tới nơi khác sinh sống.
Tô Ngọc Uyển hít hít mũi, nâng mắt lên nhìn Mã chưởng quầy nói: “Nhị thúc kia của ta tuy không ra gì nhưng dù sao vẫn là trưởng bối. Bây giờ cha ta mới qua đời nên người ngoài đều sẽ đáng thương tình cảnh cô nhi quả phụ nhà chúng ta mà không nói gì nhưng lâu dần sẽ khó tránh khỏi bị người ta nói là bất hiếu. Đến lúc đó nhị thúc, nhị thẩm lại lợi dụng chuyện này đến đối phó với ta vậy thì rất phiền toái. Nương ta tính tình lại mềm yếu, bây giờ chúng ta phòng trước phòng sau mới không có chuyện gì, nhưng về lâu về dài thì khó mà nói được. Chỉ có ngàn ngày làm tặc, chứ đâu thể ngàn ngày phòng cướp có phải không? Cứ lo lắng đề phòng như vậy cũng không phải cách, đây cũng là nguyên nhân thứ nhất khiến ta muốn chuyển nhà.”
“Thứ hai, trong khoảng thời gian này người cầu thân cũng không ít, nhưng bọn họ đều là kẻ hám lợi, không phải lương xứng, một khi ta từ chối tất sẽ sinh ra biến cố. Lui một bước mà nói, cho dù ép dạ cầu toàn chọn một nhà đáp ứng hôn sự thì đã sao, nhà ta thế yếu, nhà bọn họ thế yếu, đến lúc đó không chừng còn bị người ta ăn sạch sẽ. Cho nên liên hôn với người cũng giống như bảo hổ lột da vậy. Chi bằng dọn tới Huy Châu phủ, ít ra còn có Cữu tổ phụ làm đại quan kia làm chỗ chống lưng, mỗi năm chỉ cần nộp ít bạc là được.”
Mã chưởng quầy gật gật đầu. Tô Ngọc Uyển phân tích rất chuẩn xác.
“Thứ ba, trà nhà chúng ta nếu chỉ bán cho khách thương thì lợi nhuận cũng không được bao nhiêu, khách thương sau khi mua trà nhà chúng ta vận chuyển đến Tùng Giang bán thu được lợi nhuận càng nhiều. Chi bằng chúng ta cũng đến Tùng Giang mở trà trang, quán trà rồi tự mình buôn bán. Mà từ Hưu Ninh vận chuyển trà đến Tùng Giang lại xa hơn so với chuyển từ Huy Châu tới đó. Bên này giá cả tiện nghi, chúng ta vừa có thể mua được nhiều mẫu vườn trà, vừa giảm được chi phí vận chuyển, lợi nhuận tự nhiên cũng sẽ tăng lên gấp bội. Cho nên chỉ có mua vườn trà bên này rồi mở rộng sinh ý đến Tùng Giang mới là lựa chọn tốt nhất của đại phòng bây giờ.”
Mã chưởng quầy nghe Tô Ngọc Uyển nói đến đây thì trong mắt lóe lên quang mang khác thường, tiểu cô nương trước mặt này chỉ mới hơn mười lăm tuổi, còn nhỏ hơn cháu gái của hắn vài phần, vừa mới khóc một trận nên hai mắt nàng vẫn còn sưng đỏ, tóc rũ xuống bên tai nhìn qua có chút nhu nhược, đáng thương, nhưng lời nàng nói ra còn chu đáo kín kẽ hơn cả lão chưởng quầy như hắn.
Tiểu cô nương này thật là yêu nghiệt mà, phải là người có phước đức tu luyện mấy đời để lại mới có thể cưới được nàng về làm dâu.
Tô Ngọc Uyển nói xong đã lâu mà Mã chưởng quầy vẫn ngơ ngác nhìn mình không ư hử gì thì nhướng mày, gọi một tiếng: “Mã chưởng quầy, ngươi thấy sao?”
Mã chưởng quầy hồi phục tinh thần, vội vàng gật đầu: “Cô nương mưu tính sâu xa, suy nghĩ cũng cực kỳ chu đáo. Chuyển nhà đến Huy Châu đúng là biện pháp tốt.”
Thấy Mã chưởng quầy cũng tán đồng ý kiến của mình, Tô Ngọc Uyển càng thêm vui vẻ. Một khi mở rộng sinh ý trong nhà, nếu chỉ có một mình nàng thì cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể kham nổi, sau này còn phải dựa vào người vừa trung tâm lại có khả năng như Mã chưởng quầy mới được. Cho nên đề nghị của nàng có được ông ấy tán thưởng hay không rất quan trọng.
“Nếu Mã chưởng quầy cũng thấy biện pháp này tốt, vậy chúng ta liền bắt tay vào chuẩn bị thôi. Đương nhiên cũng phải xem thái độ của Trần lão thái gia thế nào đã, nếu không thể nhờ cậy, chúng ta lại tự mình nghĩ cách khác.”
Mã chưởng quầy gật đầu, cô nương có thể lui thân đúng là chuyện vô cùng tốt. Lấy dung mạo, năng lực và tám mươi mẫu vườn trà trên núi Tùng La làm của hồi môn kia của cô nương, vào lúc mấu chốt có thể đem ra nghị thân cùng với gia đình quyền quý để bảo toàn Tô gia, đây chính là bùa hộ mệnh tốt nhất. Cho dù Trần lão thái gia sinh tâm tham lam bất chính cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ với cô nương nhà mình.
“Vậy theo cô nương, vườn trà ở Truân Khê…” Hắn hỏi.
“Nếu giá cả thích hợp, đất đai phì nhiêu, địa thế cũng không tệ thì mua chừng trăm mẫu đi, chúng ta dọc theo đường đi tới phủ thành nếu thấy chỗ nào thích hợp thì lại mua một ít. Nếu đến nơi rồi mà vẫn không có chỗ nào tốt hơn vậy thì quay lại mua thêm cũng không muộn.”
Trong tay nàng có tài sản tích cóp được thời gian qua của đại phòng, tiền lời của hai vụ trà Minh Tiền và trà xuân cũng không ít, muốn mua mấy trăm mẫu vườn trà cũng không thành vấn đề. Nếu đổi lại là người bảo thủ sẽ mua một ít vườn trà còn lưu lại phần lớn tiền trong tay để tránh đầu tư thất thoát.
Nhưng Tô Ngọc Uyển là người dám nghĩ dám làm, bây giờ đã có thể chứng minh chỉ cần có thủ pháp thích đáng thì vườn trà ở đây cũng có thể sản xuất ra trà ngon không kém gì trà ở núi Tùng La, nàng cần gì phải do dự nữa. Cho dù đại phòng không thể quản lý nổi nhiều sản nghiệp như vậy cũng không sao, chỉ cần sau này tin tức lan rộng, người khác biết được vườn trà ở đây cũng có thể sản xuất được trà ngon ắt sẽ tranh nhau tới mua, lúc đó nàng lại sang tay bán lại cũng kiếm được một món hời lớn rồi. Đã có biện pháp khiến tiền sinh ra tiền, chỉ có kẻ ngốc mới để tiền mọc mốc trong tay.
“Hết thảy đều nghe theo cô nương an bài.”
Mã chưởng quầy vui lòng phục tùng Tô Ngọc Uyển, mệnh lệnh gì của nàng hắn cũng đều thuận theo. Vì thế mấy ngày kế tiếp Tô Ngọc Uyển cùng Mã chưởng quầy chia ra làm hai nhóm đi tìm hiểu hoàn cảnh ở Truân Khê, cuối cùng cũng chọn được mấy nhà có vườn trà tốt, gia chủ cũng nới tay ra giá, mua vào một trăm ba mươi mẫu vườn trà. Bởi vì số vườn trà này cũng không tập trung một chỗ nên Tô Ngọc Uyển chia ra làm hai vườn, để Mã chưởng quầy mướn người địa phương tới quản lý, để lại một quản sự và một hộ vệ trông coi rồi cả đoàn lại lên đường đi về phía Huy Châu phủ.
Lúc này sáu huyện của Huy Châu phủ vườn trà cũng không nhiều, dọc theo đường đi tuy Tô Ngọc Uyển cũng gặp một ít vườn trà nhưng quy mô lại không lớn, không thể chọn lựa như bên Truân Khê khiến Mã chưởng quầy lắc đầu tiếc nuối.
Tình huống của đại phòng thế nào hắn hiểu rất rõ, gia nghiệp chỉ có một vườn trà, một trà sạn, một trà trang, hai quán trà và một ít điền sản. Sản nghiệp ít nên quản sự cũng không nhiều, mỗi hố chỉ có một củ cải, thực sự là không thể phái ra nhiều nhân thủ hơn nữa để tới quản lý mấy vườn trà rải rác này. Thuê người địa phương tới quản lý cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi, bằng không lâu dài sẽ khiến người địa phương xem nhẹ mà sinh ra loạn tử. Đợi bọn họ từ Huy Châu trở về sẽ điều người có năng lực tới quản lý sau. Cho nên Tô Ngọc Uyển muốn mua vườn trà, nhiều nhất cũng chỉ có thể dồn lại thành hai nơi, nếu mua nhiều hơn, bọn họ sẽ không có đủ nhân thủ để quản lý.
Nhưng Tô Ngọc Uyển lại không nghĩ vậy. Trong lúc đi đến phụ cận, nàng chỉ vào một ngọn núi nhỏ nói: “Tìm thử xem có đường vào núi không, chúng ta vào đó xem một chút.”
Tô Ngọc Uyển hít hít mũi, nâng mắt lên nhìn Mã chưởng quầy nói: “Nhị thúc kia của ta tuy không ra gì nhưng dù sao vẫn là trưởng bối. Bây giờ cha ta mới qua đời nên người ngoài đều sẽ đáng thương tình cảnh cô nhi quả phụ nhà chúng ta mà không nói gì nhưng lâu dần sẽ khó tránh khỏi bị người ta nói là bất hiếu. Đến lúc đó nhị thúc, nhị thẩm lại lợi dụng chuyện này đến đối phó với ta vậy thì rất phiền toái. Nương ta tính tình lại mềm yếu, bây giờ chúng ta phòng trước phòng sau mới không có chuyện gì, nhưng về lâu về dài thì khó mà nói được. Chỉ có ngàn ngày làm tặc, chứ đâu thể ngàn ngày phòng cướp có phải không? Cứ lo lắng đề phòng như vậy cũng không phải cách, đây cũng là nguyên nhân thứ nhất khiến ta muốn chuyển nhà.”
“Thứ hai, trong khoảng thời gian này người cầu thân cũng không ít, nhưng bọn họ đều là kẻ hám lợi, không phải lương xứng, một khi ta từ chối tất sẽ sinh ra biến cố. Lui một bước mà nói, cho dù ép dạ cầu toàn chọn một nhà đáp ứng hôn sự thì đã sao, nhà ta thế yếu, nhà bọn họ thế yếu, đến lúc đó không chừng còn bị người ta ăn sạch sẽ. Cho nên liên hôn với người cũng giống như bảo hổ lột da vậy. Chi bằng dọn tới Huy Châu phủ, ít ra còn có Cữu tổ phụ làm đại quan kia làm chỗ chống lưng, mỗi năm chỉ cần nộp ít bạc là được.”
Mã chưởng quầy gật gật đầu. Tô Ngọc Uyển phân tích rất chuẩn xác.
“Thứ ba, trà nhà chúng ta nếu chỉ bán cho khách thương thì lợi nhuận cũng không được bao nhiêu, khách thương sau khi mua trà nhà chúng ta vận chuyển đến Tùng Giang bán thu được lợi nhuận càng nhiều. Chi bằng chúng ta cũng đến Tùng Giang mở trà trang, quán trà rồi tự mình buôn bán. Mà từ Hưu Ninh vận chuyển trà đến Tùng Giang lại xa hơn so với chuyển từ Huy Châu tới đó. Bên này giá cả tiện nghi, chúng ta vừa có thể mua được nhiều mẫu vườn trà, vừa giảm được chi phí vận chuyển, lợi nhuận tự nhiên cũng sẽ tăng lên gấp bội. Cho nên chỉ có mua vườn trà bên này rồi mở rộng sinh ý đến Tùng Giang mới là lựa chọn tốt nhất của đại phòng bây giờ.”
Mã chưởng quầy nghe Tô Ngọc Uyển nói đến đây thì trong mắt lóe lên quang mang khác thường, tiểu cô nương trước mặt này chỉ mới hơn mười lăm tuổi, còn nhỏ hơn cháu gái của hắn vài phần, vừa mới khóc một trận nên hai mắt nàng vẫn còn sưng đỏ, tóc rũ xuống bên tai nhìn qua có chút nhu nhược, đáng thương, nhưng lời nàng nói ra còn chu đáo kín kẽ hơn cả lão chưởng quầy như hắn.
Tiểu cô nương này thật là yêu nghiệt mà, phải là người có phước đức tu luyện mấy đời để lại mới có thể cưới được nàng về làm dâu.
Tô Ngọc Uyển nói xong đã lâu mà Mã chưởng quầy vẫn ngơ ngác nhìn mình không ư hử gì thì nhướng mày, gọi một tiếng: “Mã chưởng quầy, ngươi thấy sao?”
Mã chưởng quầy hồi phục tinh thần, vội vàng gật đầu: “Cô nương mưu tính sâu xa, suy nghĩ cũng cực kỳ chu đáo. Chuyển nhà đến Huy Châu đúng là biện pháp tốt.”
Thấy Mã chưởng quầy cũng tán đồng ý kiến của mình, Tô Ngọc Uyển càng thêm vui vẻ. Một khi mở rộng sinh ý trong nhà, nếu chỉ có một mình nàng thì cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể kham nổi, sau này còn phải dựa vào người vừa trung tâm lại có khả năng như Mã chưởng quầy mới được. Cho nên đề nghị của nàng có được ông ấy tán thưởng hay không rất quan trọng.
“Nếu Mã chưởng quầy cũng thấy biện pháp này tốt, vậy chúng ta liền bắt tay vào chuẩn bị thôi. Đương nhiên cũng phải xem thái độ của Trần lão thái gia thế nào đã, nếu không thể nhờ cậy, chúng ta lại tự mình nghĩ cách khác.”
Mã chưởng quầy gật đầu, cô nương có thể lui thân đúng là chuyện vô cùng tốt. Lấy dung mạo, năng lực và tám mươi mẫu vườn trà trên núi Tùng La làm của hồi môn kia của cô nương, vào lúc mấu chốt có thể đem ra nghị thân cùng với gia đình quyền quý để bảo toàn Tô gia, đây chính là bùa hộ mệnh tốt nhất. Cho dù Trần lão thái gia sinh tâm tham lam bất chính cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ với cô nương nhà mình.
“Vậy theo cô nương, vườn trà ở Truân Khê…” Hắn hỏi.
“Nếu giá cả thích hợp, đất đai phì nhiêu, địa thế cũng không tệ thì mua chừng trăm mẫu đi, chúng ta dọc theo đường đi tới phủ thành nếu thấy chỗ nào thích hợp thì lại mua một ít. Nếu đến nơi rồi mà vẫn không có chỗ nào tốt hơn vậy thì quay lại mua thêm cũng không muộn.”
Trong tay nàng có tài sản tích cóp được thời gian qua của đại phòng, tiền lời của hai vụ trà Minh Tiền và trà xuân cũng không ít, muốn mua mấy trăm mẫu vườn trà cũng không thành vấn đề. Nếu đổi lại là người bảo thủ sẽ mua một ít vườn trà còn lưu lại phần lớn tiền trong tay để tránh đầu tư thất thoát.
Nhưng Tô Ngọc Uyển là người dám nghĩ dám làm, bây giờ đã có thể chứng minh chỉ cần có thủ pháp thích đáng thì vườn trà ở đây cũng có thể sản xuất ra trà ngon không kém gì trà ở núi Tùng La, nàng cần gì phải do dự nữa. Cho dù đại phòng không thể quản lý nổi nhiều sản nghiệp như vậy cũng không sao, chỉ cần sau này tin tức lan rộng, người khác biết được vườn trà ở đây cũng có thể sản xuất được trà ngon ắt sẽ tranh nhau tới mua, lúc đó nàng lại sang tay bán lại cũng kiếm được một món hời lớn rồi. Đã có biện pháp khiến tiền sinh ra tiền, chỉ có kẻ ngốc mới để tiền mọc mốc trong tay.
“Hết thảy đều nghe theo cô nương an bài.”
Mã chưởng quầy vui lòng phục tùng Tô Ngọc Uyển, mệnh lệnh gì của nàng hắn cũng đều thuận theo. Vì thế mấy ngày kế tiếp Tô Ngọc Uyển cùng Mã chưởng quầy chia ra làm hai nhóm đi tìm hiểu hoàn cảnh ở Truân Khê, cuối cùng cũng chọn được mấy nhà có vườn trà tốt, gia chủ cũng nới tay ra giá, mua vào một trăm ba mươi mẫu vườn trà. Bởi vì số vườn trà này cũng không tập trung một chỗ nên Tô Ngọc Uyển chia ra làm hai vườn, để Mã chưởng quầy mướn người địa phương tới quản lý, để lại một quản sự và một hộ vệ trông coi rồi cả đoàn lại lên đường đi về phía Huy Châu phủ.
Lúc này sáu huyện của Huy Châu phủ vườn trà cũng không nhiều, dọc theo đường đi tuy Tô Ngọc Uyển cũng gặp một ít vườn trà nhưng quy mô lại không lớn, không thể chọn lựa như bên Truân Khê khiến Mã chưởng quầy lắc đầu tiếc nuối.
Tình huống của đại phòng thế nào hắn hiểu rất rõ, gia nghiệp chỉ có một vườn trà, một trà sạn, một trà trang, hai quán trà và một ít điền sản. Sản nghiệp ít nên quản sự cũng không nhiều, mỗi hố chỉ có một củ cải, thực sự là không thể phái ra nhiều nhân thủ hơn nữa để tới quản lý mấy vườn trà rải rác này. Thuê người địa phương tới quản lý cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi, bằng không lâu dài sẽ khiến người địa phương xem nhẹ mà sinh ra loạn tử. Đợi bọn họ từ Huy Châu trở về sẽ điều người có năng lực tới quản lý sau. Cho nên Tô Ngọc Uyển muốn mua vườn trà, nhiều nhất cũng chỉ có thể dồn lại thành hai nơi, nếu mua nhiều hơn, bọn họ sẽ không có đủ nhân thủ để quản lý.
Nhưng Tô Ngọc Uyển lại không nghĩ vậy. Trong lúc đi đến phụ cận, nàng chỉ vào một ngọn núi nhỏ nói: “Tìm thử xem có đường vào núi không, chúng ta vào đó xem một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.