Chương 1: Tranh chấp
Gia Mộc
16/07/2020
Cuồng
phong nổi lên tứ phía khiến cây cối quằn quại nghiêng ngả, người đi
đường cũng chịu khổ không kém, mắt thấy trên trời mây đen dày đặc chắc
hẳn mưa sẽ tới rất nhanh. Mấy chiếc xe ngựa từ ngoại thành Huy Châu Hưu Ninh huyện vội vã tiến vào, rốt cuộc cũng dừng lại ở trước cổng lớn một khu nhà treo đầy cờ trắng.
Đoàn người mặc đồ tang vội vã xuống xe rồi dìu dắt nhau vào cửa, vừa hay một tia chớp nhoáng lên, mưa to cũng ầm ầm trút xuống.
Bọn họ đều là người Tô gia. Tô gia đại lão gia Tô Trường Khanh đột ngột qua đời vì bệnh tật, hôm nay vừa hạ táng, vợ con hắn cùng với gia quyến của hai đệ đệ vừa cùng đi đưa ma về.
Nhị phu nhân Ngụy thị ba mươi tuổi, diện mạo xinh đẹp đứng trên hành lang , nhìn cơn mưa phía sau cảm khái: “Thật là trời cao phù hộ a, may mắn không bị mưa xối.”
Trưởng nữ của Tô Trường Thanh Tô Ngọc Uyển nhẹ liếc nàng một cái, lại nhìn thoáng qua nhị lão gia Tô Trường Đình đang đứng bên cạnh nàng ta , nắm chặt khăn tay.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi”. Đại phu nhân Ân thị đi sau cùng hai mắt sưng đỏ, nghẹn ngào nói xong vén áo thi lễ với mọi người, lại không ngờ thân thể nhoáng lên, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất. May mắn nha hoàn bà tử phía sau nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp.
“Đại tẩu, người bảo trọng thân thể, bọn nhỏ còn phải dựa vào người a”. Tam phu nhân Trần Thị than nhẹ một tiếng lại nhìn Tô Ngọc Uyển nói: “Nhanh đỡ nương ngươi về phòng nghỉ ngơi đi”. Tô Ngọc Uyển từ lúc đại phu nhân sắp ngã đã bước lên đỡ nàng, nhìn tam phu nhân gật đầu cảm kích một cái, chuẩn bị trở về.
Nhị lão gia đứng ở một bên vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng nhiên lên tiếng: “Đại tẩu, đợi một chút” khiến cho mọi người đều quay lại nhìn hắn.
Tô Trường Đình ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta biết đại tẩu thân thể không tốt, cần được nghỉ ngơi. Nhưng chẳng mấy nữa là đến tiết trà xuân, lời này nếu còn không nói chỉ e là không kịp nữa”.
Lời vừa dứt, cả hành lang gấp khúc lập tức rơi vào trầm mặc, mọi người nhìn Tô Trường Đình đầy thâm ý.
Tô Trường Thanh cùng hai đệ đệ Tô Trường Phong, Tô Trường Đình không phải là anh em đồng mẫu, người trước là do nguyên phối của Tô lão thái gia Trần thị sở sinh, hai người sau là con của vợ kế Không thị. Một năm trước khi Tô lão thái gia mất, sợ trưởng tử bị một nhà Khổng thị dùng hiếu đạo áp chế, khi phân gia tất chịu thiệt nên trước khi tắt thở đã thỉnh tộc trưởng tới cho ba nhi tử phân gia. Ngoại trừ của hồi môn của mẫu thân từng người, tài sản Tô gia chia đều thành ba phần bằng nhau cấp cho mỗi người một phần.
Từ đó về sau ba huynh đệ liền mỗi người sống cuộc đời riêng, tự mình xử lý vườn trà cùng trà trang của mình.
Bây giờ Tô Trường Thanh không còn nữa nhưng hắn còn nhi tử, tài sản có người kế thừa, vụ trà xuân tự nhiên là sẽ do đạị phu nhân an bài người đi xử lý. Lui một bước mà nói cho dù mặc kệ không xử lý cũng là việc của đại phòng, dù sao cũng không đén lượt Tô Trường Đình hỏi đến.
“Nhị đệ muốn nói gì cứ việc nói thẳng ra” Ân thị khàn giọng nói, thanh âm không giấu được vẻ mệt mỏi. Mặt nàng gầy ốm tiều tụy, đôi mắt bởi vì khóc nhiều mà sưng đỏ, che kín tơ máu, hoàn toàn không có tinh thần nghĩ đến dụng ý của Tô Trường Đình.
Hắn đành phải nói toạc ra; “Đại ca đã không còn nữa, đại tẩu thân thể không tốt, Xương ca nhi cùng Thịnh ca nhi tuổi đều còn nhỏ. Tuy chúng ta đã phân gia, nhưng làm nhị thúc, ta cũng không thể nào không giúp đỡ mọi người một phen. Không bằng vườn trà cùng trà trang nhà tẩu ta liền để ta quản lý hộ đi”.
Ân thị nâng đôi mắt vô thần lên nhìn trưởng nữ Tô Ngọc Uyển tựa hồ còn muốn hỏi ý nàng một chút.
Tô Trường Đình thấy vậy vội vàng nói thêm vào: “Uyển tỷ nhi sang năm đã mười sáu, là một đại cô nương rồi, lại đính hôn, thủ hiếu tự nhiên không có khả năng xuất đầu lộ diện. Ở nhà quản hậu trạch còn được, chứ vườn trà cùng trà trang âu cũng không phải là việc mà nàng có thể quản.” Hắn vỗ ngực cam kết: “Đại tẩu yên tâm, giao cho ta quản, tiền đồ của vườn trà nhất định cũng không thua kém so với trước đây trong tay đại ca”.
Tô Ngọc Uyển thấy mẫu thân do dự, tựa hồ động tâm lập tức nhướng mắt cất cao giọng nói: “Hảo ý của nhị thúc chúng ta xin lĩnh, bất quá lúc lâm chung phụ thân đã có di ngôn nói Xương ca nhi đã sắp mười hai tuổi, cũng nên bắt đầu gánh vác trọng trách trong nhà.
Cố ý dặn dò vườn trà không được đưa cho người ngoài chăm sóc, để hắn tự mình rèn luyện cho thật tốt. Còn dặn ta phải để ý chăm lo một chút, đừng để ngoại nhân mưu đoạt gia sản”
Trưởng tử của Tô Trường Thanh là Tô Thế Xương nghe được tên mình liền bước ra phía trước, ưỡn ngực đứng bên cạnh Tô Ngọc Uyển.
Ân thị xưa nay hiền huệ nhất nhất đều nghe theo trượng phu, nay vừa nghe là di ngôn của trượng phu thì lập tức hướng Tô Trường Đình khàn giọng nói: “Đã là di ngôn của lão gia, chúng ta tự nhiên là vâng theo…”
Nhưng lời còn chưa dứt đã nghe Tô Trường Đình gầm lên, đánh gãy lời nàng: “Uyển tỷ nhi ngươi có ý gì? Cái gì gọi là mưu đoạt gia sản?”.
Ân thị hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Trường Đình sắc mặt giận dữ, hai mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn Tô Ngọc Uyển, nàng liền lo sợ không yên, ngăn trước mặt Tô Ngọc Uyển cuống quýt nói: “Nhị đệ đừng nóng giận, ta đáp…”
“Mẫu thân!” Tô Ngọc Uyển lập tức cắt ngang lời nàng lại chuyển qua Tô Trường Đình mặt đầy ý cười lạnh lẽo: “Nhị thúc, ta lại chưa nói là người, người hoảng cái gì nha? Hay là chột dạ? Người nếu không có cái tâm này vậy thì tốt, chuyện của đại phòng cũng không cần người giúp đỡ, lòng tốt của nhị thúc ta thay mặt nương cùng hai vị đệ đệ đa tạ. Sau này cho dù chúng ta sinh ý không tốt, cả nhà phải ăn cỏ, ăn trấu, xin cơm qua ngày cũng sẽ không liên lụy tới trên đầu nhị thúc, các người cứ yên tâm.”
Tô Trường Đình bị nàng nói thiếu chút nữa không xuống đài được, bất quá hắn đúng là có tư tâm, muốn trước mặt mọi người nói ra chuyện này đơn giản là muốn dựa vào tính tình mềm yếu lại thủ tín kia của Ân thị, để nàng trước mặt mọi người đáp ứng hắn. Mắt thấy sắp sửa thành công, hắn cũng không dây dưa với Tô Ngọc Uyển nữa mà quay sang Ân thị nói: “Đại tẩu, quy củ của Uyển tỷ nhi đệ xem phải cần học lại chho tốt, nào có đạo lý trưởng bối nói chuyện, tiểu bối lại xen mồm vào. Người như nàng nếu còn ra ngoài xuất đầu lộ diện, chẳng lẽ không sợ truyền ngoài làm hỏng thanh danh khiến Lý gia có cớ từ hôn?”
Đối với tính tình mẫu thân nhà mình Tô Ngọc Uyển tự nhiên là hiểu rõ, nàng sẽ không cấp cho Tô Trường Đình một chút cơ hội nào. Hắn vừa dứt lời nàng liền cười khẽ cũng không tức giận, hai mắt sáng như sao nhìn hắn chằm chằm, thanh âm trong trẻo, không nhanh không chậm nói: “Quy củ của ta thật không cần nhị thúc lo lắng, từ trước đến nay quy củ của ta so với nhị muội đều tốt hơn nhiều, luận về công phu xen mồm, nơi nào so được với nhị muội nha” Nói tới đây, nàng quay đầu trưởng nữ của Tô Trường Đình là Tô Ngọc Lăng một cái rồi nhoẻn miệng cười, “Nhị muội, muội nói đúng không?”
“Ngươi, ngươi…ngươi nói bậy!” Tô Ngọc Lăng không nghĩ tới mũi giáo tự nhiên chỉ vào mình, sau khi sửng sốt thì vô cùng tức giận. Nhìn Tô Ngọc Lăng như vậy tam phu nhân không khỏi nhướng mày, khóe miệng lộ ra trào phúng. Những người khác thần sắc cũng khác nhau.
Tô gia vốn là thương hộ lại là từ thế hệ của Tô lão thái gia mới phát lên nên từ trước đến nay đều không nhiều quy củ. Tô Ngọc Lăng ỷ vào Khổng thị là thân tổ mẫu của mình, cha mẹ lại vô cùng sủng ái, mẫu thân Ngụy thị lại là người có gia cảnh tốt nhất trong mấy chị em dâu nên lúc trưởng bối nói chuyện nàng xen mồm là việc bình thường, có khi còn chèn ép khiến đại bá mẫu Ân thị cùng tam thẩm Tần thị xuống đài không được, cho nên lời này của Tô Ngọc Uyển cũng thật sự là có ý tứ.
Nhìn thấy trượng phu nghẹn lời, nữ nhi bị khinh, nhị phu nhân nơi nào còn nhịn được, bước lên một bước vung tay phải lên muốn cho Tô Ngọc Uyển một bạt tai, lại không nghĩ đến bên tai truyền đến một tiếng hét to: “Đủ rồi” khiến nàng hoảng sợ, vội thu tay quay đầu nhìn lại.
Tô Trường Phong hai mắt trợn lên , chỉ vào Tô Trường Đình, lại chỉ chỉ nhị phu nhân, nghiến răng nghiến lợi, thanh âm ép xuống thật thấp, sợ người ta nghe thấy: “Đại ca thi cốt còn chưa lạnh, không chừng lúc này đang ở trên trời nhìn các ngươi đó, các ngươi khi dễ cô nhi quả phụ nhà người ta như thế, không sợ báo ứng sao? Nhanh thu hồi cái vẻ mặt kia của các ngươi rồi trở về.” Nói xong trừng mắt liếc Tô Trường Đình một cái, phẩy tay áo xoay người rời đi. Tam phu nhân cũng vội vã dẫn nữ nhi cùng hạ nhân đuổi theo.
Tô Trường Đình cùng nhị phu nhân sắc mặc đột biến, hoảng sợ nhìn lên trời liếc nhau một cái rồi cũng vội vàng kéo nữ nhi rời đi.
Nhắc tới trượng phu, đại phu nhân đẫ sớm ở một bên khóc không thành tiếng. Tô Ngọc Uyển bất đặc dĩ liếc nàng một cái, thở dài rồi phân phó nha hoàn bà tử: “Đỡ phu nhân về phòng đi, nấu canh an thần cho nàng uống, ta đổi quần áo xong sẽ đi thăm vườn trà.” Lại dặn đệ đệ: ”Về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng chạy lung tung, cũng đừng đi tìm Cát ca nhi, Tường ca nhi chơi nữa. Chuyện lúc nãy các ngươi cũng thấy rồi, cha đã không còn, nếu xảy ra chuyện sẽ không ai bảo vệ các ngươi được đâu.
Đoàn người mặc đồ tang vội vã xuống xe rồi dìu dắt nhau vào cửa, vừa hay một tia chớp nhoáng lên, mưa to cũng ầm ầm trút xuống.
Bọn họ đều là người Tô gia. Tô gia đại lão gia Tô Trường Khanh đột ngột qua đời vì bệnh tật, hôm nay vừa hạ táng, vợ con hắn cùng với gia quyến của hai đệ đệ vừa cùng đi đưa ma về.
Nhị phu nhân Ngụy thị ba mươi tuổi, diện mạo xinh đẹp đứng trên hành lang , nhìn cơn mưa phía sau cảm khái: “Thật là trời cao phù hộ a, may mắn không bị mưa xối.”
Trưởng nữ của Tô Trường Thanh Tô Ngọc Uyển nhẹ liếc nàng một cái, lại nhìn thoáng qua nhị lão gia Tô Trường Đình đang đứng bên cạnh nàng ta , nắm chặt khăn tay.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi”. Đại phu nhân Ân thị đi sau cùng hai mắt sưng đỏ, nghẹn ngào nói xong vén áo thi lễ với mọi người, lại không ngờ thân thể nhoáng lên, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất. May mắn nha hoàn bà tử phía sau nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp.
“Đại tẩu, người bảo trọng thân thể, bọn nhỏ còn phải dựa vào người a”. Tam phu nhân Trần Thị than nhẹ một tiếng lại nhìn Tô Ngọc Uyển nói: “Nhanh đỡ nương ngươi về phòng nghỉ ngơi đi”. Tô Ngọc Uyển từ lúc đại phu nhân sắp ngã đã bước lên đỡ nàng, nhìn tam phu nhân gật đầu cảm kích một cái, chuẩn bị trở về.
Nhị lão gia đứng ở một bên vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng nhiên lên tiếng: “Đại tẩu, đợi một chút” khiến cho mọi người đều quay lại nhìn hắn.
Tô Trường Đình ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta biết đại tẩu thân thể không tốt, cần được nghỉ ngơi. Nhưng chẳng mấy nữa là đến tiết trà xuân, lời này nếu còn không nói chỉ e là không kịp nữa”.
Lời vừa dứt, cả hành lang gấp khúc lập tức rơi vào trầm mặc, mọi người nhìn Tô Trường Đình đầy thâm ý.
Tô Trường Thanh cùng hai đệ đệ Tô Trường Phong, Tô Trường Đình không phải là anh em đồng mẫu, người trước là do nguyên phối của Tô lão thái gia Trần thị sở sinh, hai người sau là con của vợ kế Không thị. Một năm trước khi Tô lão thái gia mất, sợ trưởng tử bị một nhà Khổng thị dùng hiếu đạo áp chế, khi phân gia tất chịu thiệt nên trước khi tắt thở đã thỉnh tộc trưởng tới cho ba nhi tử phân gia. Ngoại trừ của hồi môn của mẫu thân từng người, tài sản Tô gia chia đều thành ba phần bằng nhau cấp cho mỗi người một phần.
Từ đó về sau ba huynh đệ liền mỗi người sống cuộc đời riêng, tự mình xử lý vườn trà cùng trà trang của mình.
Bây giờ Tô Trường Thanh không còn nữa nhưng hắn còn nhi tử, tài sản có người kế thừa, vụ trà xuân tự nhiên là sẽ do đạị phu nhân an bài người đi xử lý. Lui một bước mà nói cho dù mặc kệ không xử lý cũng là việc của đại phòng, dù sao cũng không đén lượt Tô Trường Đình hỏi đến.
“Nhị đệ muốn nói gì cứ việc nói thẳng ra” Ân thị khàn giọng nói, thanh âm không giấu được vẻ mệt mỏi. Mặt nàng gầy ốm tiều tụy, đôi mắt bởi vì khóc nhiều mà sưng đỏ, che kín tơ máu, hoàn toàn không có tinh thần nghĩ đến dụng ý của Tô Trường Đình.
Hắn đành phải nói toạc ra; “Đại ca đã không còn nữa, đại tẩu thân thể không tốt, Xương ca nhi cùng Thịnh ca nhi tuổi đều còn nhỏ. Tuy chúng ta đã phân gia, nhưng làm nhị thúc, ta cũng không thể nào không giúp đỡ mọi người một phen. Không bằng vườn trà cùng trà trang nhà tẩu ta liền để ta quản lý hộ đi”.
Ân thị nâng đôi mắt vô thần lên nhìn trưởng nữ Tô Ngọc Uyển tựa hồ còn muốn hỏi ý nàng một chút.
Tô Trường Đình thấy vậy vội vàng nói thêm vào: “Uyển tỷ nhi sang năm đã mười sáu, là một đại cô nương rồi, lại đính hôn, thủ hiếu tự nhiên không có khả năng xuất đầu lộ diện. Ở nhà quản hậu trạch còn được, chứ vườn trà cùng trà trang âu cũng không phải là việc mà nàng có thể quản.” Hắn vỗ ngực cam kết: “Đại tẩu yên tâm, giao cho ta quản, tiền đồ của vườn trà nhất định cũng không thua kém so với trước đây trong tay đại ca”.
Tô Ngọc Uyển thấy mẫu thân do dự, tựa hồ động tâm lập tức nhướng mắt cất cao giọng nói: “Hảo ý của nhị thúc chúng ta xin lĩnh, bất quá lúc lâm chung phụ thân đã có di ngôn nói Xương ca nhi đã sắp mười hai tuổi, cũng nên bắt đầu gánh vác trọng trách trong nhà.
Cố ý dặn dò vườn trà không được đưa cho người ngoài chăm sóc, để hắn tự mình rèn luyện cho thật tốt. Còn dặn ta phải để ý chăm lo một chút, đừng để ngoại nhân mưu đoạt gia sản”
Trưởng tử của Tô Trường Thanh là Tô Thế Xương nghe được tên mình liền bước ra phía trước, ưỡn ngực đứng bên cạnh Tô Ngọc Uyển.
Ân thị xưa nay hiền huệ nhất nhất đều nghe theo trượng phu, nay vừa nghe là di ngôn của trượng phu thì lập tức hướng Tô Trường Đình khàn giọng nói: “Đã là di ngôn của lão gia, chúng ta tự nhiên là vâng theo…”
Nhưng lời còn chưa dứt đã nghe Tô Trường Đình gầm lên, đánh gãy lời nàng: “Uyển tỷ nhi ngươi có ý gì? Cái gì gọi là mưu đoạt gia sản?”.
Ân thị hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Trường Đình sắc mặt giận dữ, hai mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn Tô Ngọc Uyển, nàng liền lo sợ không yên, ngăn trước mặt Tô Ngọc Uyển cuống quýt nói: “Nhị đệ đừng nóng giận, ta đáp…”
“Mẫu thân!” Tô Ngọc Uyển lập tức cắt ngang lời nàng lại chuyển qua Tô Trường Đình mặt đầy ý cười lạnh lẽo: “Nhị thúc, ta lại chưa nói là người, người hoảng cái gì nha? Hay là chột dạ? Người nếu không có cái tâm này vậy thì tốt, chuyện của đại phòng cũng không cần người giúp đỡ, lòng tốt của nhị thúc ta thay mặt nương cùng hai vị đệ đệ đa tạ. Sau này cho dù chúng ta sinh ý không tốt, cả nhà phải ăn cỏ, ăn trấu, xin cơm qua ngày cũng sẽ không liên lụy tới trên đầu nhị thúc, các người cứ yên tâm.”
Tô Trường Đình bị nàng nói thiếu chút nữa không xuống đài được, bất quá hắn đúng là có tư tâm, muốn trước mặt mọi người nói ra chuyện này đơn giản là muốn dựa vào tính tình mềm yếu lại thủ tín kia của Ân thị, để nàng trước mặt mọi người đáp ứng hắn. Mắt thấy sắp sửa thành công, hắn cũng không dây dưa với Tô Ngọc Uyển nữa mà quay sang Ân thị nói: “Đại tẩu, quy củ của Uyển tỷ nhi đệ xem phải cần học lại chho tốt, nào có đạo lý trưởng bối nói chuyện, tiểu bối lại xen mồm vào. Người như nàng nếu còn ra ngoài xuất đầu lộ diện, chẳng lẽ không sợ truyền ngoài làm hỏng thanh danh khiến Lý gia có cớ từ hôn?”
Đối với tính tình mẫu thân nhà mình Tô Ngọc Uyển tự nhiên là hiểu rõ, nàng sẽ không cấp cho Tô Trường Đình một chút cơ hội nào. Hắn vừa dứt lời nàng liền cười khẽ cũng không tức giận, hai mắt sáng như sao nhìn hắn chằm chằm, thanh âm trong trẻo, không nhanh không chậm nói: “Quy củ của ta thật không cần nhị thúc lo lắng, từ trước đến nay quy củ của ta so với nhị muội đều tốt hơn nhiều, luận về công phu xen mồm, nơi nào so được với nhị muội nha” Nói tới đây, nàng quay đầu trưởng nữ của Tô Trường Đình là Tô Ngọc Lăng một cái rồi nhoẻn miệng cười, “Nhị muội, muội nói đúng không?”
“Ngươi, ngươi…ngươi nói bậy!” Tô Ngọc Lăng không nghĩ tới mũi giáo tự nhiên chỉ vào mình, sau khi sửng sốt thì vô cùng tức giận. Nhìn Tô Ngọc Lăng như vậy tam phu nhân không khỏi nhướng mày, khóe miệng lộ ra trào phúng. Những người khác thần sắc cũng khác nhau.
Tô gia vốn là thương hộ lại là từ thế hệ của Tô lão thái gia mới phát lên nên từ trước đến nay đều không nhiều quy củ. Tô Ngọc Lăng ỷ vào Khổng thị là thân tổ mẫu của mình, cha mẹ lại vô cùng sủng ái, mẫu thân Ngụy thị lại là người có gia cảnh tốt nhất trong mấy chị em dâu nên lúc trưởng bối nói chuyện nàng xen mồm là việc bình thường, có khi còn chèn ép khiến đại bá mẫu Ân thị cùng tam thẩm Tần thị xuống đài không được, cho nên lời này của Tô Ngọc Uyển cũng thật sự là có ý tứ.
Nhìn thấy trượng phu nghẹn lời, nữ nhi bị khinh, nhị phu nhân nơi nào còn nhịn được, bước lên một bước vung tay phải lên muốn cho Tô Ngọc Uyển một bạt tai, lại không nghĩ đến bên tai truyền đến một tiếng hét to: “Đủ rồi” khiến nàng hoảng sợ, vội thu tay quay đầu nhìn lại.
Tô Trường Phong hai mắt trợn lên , chỉ vào Tô Trường Đình, lại chỉ chỉ nhị phu nhân, nghiến răng nghiến lợi, thanh âm ép xuống thật thấp, sợ người ta nghe thấy: “Đại ca thi cốt còn chưa lạnh, không chừng lúc này đang ở trên trời nhìn các ngươi đó, các ngươi khi dễ cô nhi quả phụ nhà người ta như thế, không sợ báo ứng sao? Nhanh thu hồi cái vẻ mặt kia của các ngươi rồi trở về.” Nói xong trừng mắt liếc Tô Trường Đình một cái, phẩy tay áo xoay người rời đi. Tam phu nhân cũng vội vã dẫn nữ nhi cùng hạ nhân đuổi theo.
Tô Trường Đình cùng nhị phu nhân sắc mặc đột biến, hoảng sợ nhìn lên trời liếc nhau một cái rồi cũng vội vàng kéo nữ nhi rời đi.
Nhắc tới trượng phu, đại phu nhân đẫ sớm ở một bên khóc không thành tiếng. Tô Ngọc Uyển bất đặc dĩ liếc nàng một cái, thở dài rồi phân phó nha hoàn bà tử: “Đỡ phu nhân về phòng đi, nấu canh an thần cho nàng uống, ta đổi quần áo xong sẽ đi thăm vườn trà.” Lại dặn đệ đệ: ”Về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng chạy lung tung, cũng đừng đi tìm Cát ca nhi, Tường ca nhi chơi nữa. Chuyện lúc nãy các ngươi cũng thấy rồi, cha đã không còn, nếu xảy ra chuyện sẽ không ai bảo vệ các ngươi được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.