Chương 41: Từ hôn
Gia Mộc
07/08/2020
Ân thị đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng chào hỏi của tiểu nha hoàn: “Lê ma ma, người đến rồi. Cô nương đã trở lại, vừa mới vào cửa đâu.” Sau đó Lê ma ma cũng vào trong.
Lê ma ma tuy là hạ nhân nhưng gần đây vẫn thường xuyên qua lại, nên Ân thị cũng không để ý, rơi lệ nói: “Mặt của ngươi…nương sợ nếu ta từ hôn rồi ngươi sau này sẽ không tìm được hôn sự tốt. Cho nên muốn chính miệng hỏi ngươi một chút có thật là muốn từ hôn hay không?”
“Đương nhiên là muốn lui.” Tô Ngọc Uyển nói, khóe miệng không khỏi trào phúng “Chẳng lẽ nương cảm thấy ta như vậy tiến vào Lý gia thì có thể sống tốt sao?”
Ân thị lại gật gật đầu nói tiếp: “Hơn nữa, việc từ hôn này vẫn nên nói với tổ mẫu của ngươi một tiếng, dù sao bà cũng là trưởng bối. Nếu không có sự đồng ý của bà đã tự tiện làm chủ, người khác sẽ nói chúng ta không tôn trọng lão nhân gia.”
Tô Ngọc Uyển liếc mắt nhìn Quan ma ma một cái.
Ân thị từ nhỏ đã bị phụ thân tú tài dạy dỗ tam tòng tứ đức nên vẫn có chút cổ hủ. Tô lão thái gia trước kia đã nói một tháng chỉ cần mùng một, mười lăm đi thỉnh an là được, hơn nữa Tô lão phu nhân cũng không phải là thân bà bà, nếu đổi thành người khác chắc hẳn là vui vẻ tránh đi rồi đi. Nhưng Ân thị lại không như vậy, chỉ cần không có chuyện gì lớn thì mỗi ngày đều nhất định phải đi thỉnh an.
Đã đi thỉnh an, lại có chuyện quan trọng như vậy, xuất phát từ sự tôn trọng của Ân thị với bà bà tự nhiên là sẽ không giấu diếm. Cho nên trước khi lên núi, Tô Ngọc Uyển đã nhiều lần dặn dò Quan ma ma cùng Hứa ma ma phải thuyết phục Ân thị, hôn sự của nàng là “lệnh cha mẹ, lời mai mối”, nếu lúc đính thân đã do Tô Trường Thanh làm chủ, bây giờ Tô Trường Thanh mất, chuyện từ hôn đương nhiên phải do Ân thị đến làm. Chỗ Tô lão phu nhân chỉ cần lúc xong việc lại đến bẩm báo là được, không cần phải hỏi ý trước.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu để Tô lão phu nhân biết chuyện Lý gia từ hôn, vì suy nghĩ cho thân cháu gái của mình, bà ta sống chết cũng sẽ không đồng ý. Còn hạnh phúc của Tô Ngọc Uyển, bà ta không quản được nha. Tuy rằng Tô lão phu nhân không quá mức khắt khe với Ân thị cùng mấy tỷ đệ Tô Ngọc Uyển, nhưng đó cũng là do sợ hãi Tô lão thái gia cùng Tô Trường Thanh. Bảo bà ta yêu thương Tô Ngọc Uyển như thân cháu gái mà suy nghĩ cho hạnh phúc lâu dài của nàng đó là tuyệt đối không có khả năng.
Bây giờ Ân thị vẫn kéo tới lúc này mà chưa đi xin chỉ thị của Tô lão phu nhân hẳn là còn nhờ vào đám người Quan ma ma. Quan ma ma cảm giác được ánh mắt của nàng thì cười nói: “Lê ma ma nhiều lần khuyên bảo phu nhân, nói chuyện này một khi để lão phu nhân biết, tất nhiên sẽ vì Lăng tỷ nhi cùng Vân tỷ nhi mà ngăn cản chúng ta từ hôn. Lão phu nhân không nếu đồng ý, chúng ta muốn từ hôn liền khó khăn, cho nên phu nhân vẫn luôn giấu diếm chuyện này không nói.”
Ân thị bên này không nói, Tống thị biết Ngụy thị cũng không phải thật muốn Tô Ngọc Uyển từ hôn, vì mục đích riêng của mình cũng sẽ không theo nhị phòng nói, vì thế nhị phòng, tam phòng cũng không biết việc này.
Tô Ngọc Uyển hiểu rõ, nàng lẳng lặng liếc mẫu thân một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu nương cảm thấy tôn trọng tổ mẫu quan trọng hơn so với hạnh phúc của nữ nhi, vậy người cứ đi thương lượng cùng tổ mẫu đi rồi hẵng quyết định.” Nói xong nàng cũng đứng lên “Nữ nhi mệt mỏi, xin phép về phòng trước.” Nói xong liền quay đầu đi.
Ân thị bị thái độ này của nàng làm cho hồn phi phách tán. Tuy rằng ánh mắt của Tô Ngọc Uyển vẫn bình lặng như cũ nhưng Ân thị vẫn cảm giác được nếu lúc này còn không nói gì, chỉ sợ nữ nhi sẽ càng ngày càng xa cách mình hơn.
Ân thị cũng bất chấp thân phận, vội vàng kéo tay Tô Ngọc Uyển: “Uyển tỷ nhi, nương không phải ý này. Ngươi là nữ nhi nương đứt ruột đẻ ra đương nhiên là phải đặt ngươi ở trước tiên, chẳng qua là muốn nói trước với lão phu nhân một tiếng mà thôi, miễn cho người khác nói ra nói vào.”
“Ta không quan tâm người ta nói gì, ta chỉ quan tâm thái độ của nương.” Từ sau khi phụ thân qua đời, những bất mãn uất ức trong lòng Tô Ngọc Uyển rốt cục cũng bùng phát. Nàng nhìn chăm chú Ân thị, ánh mắt lạnh lùng, cao giọng nói: “Mấy cái quy củ, lễ giáo gì đó trong lòng nương quan trọng như thế sao? Còn quan trọng hơn cả nữ nhi của người sao? Kêu người mỗi ngày đừng đi nhìn sắc mặt của người khác, để người ta xúi giục làm bậy, người đã làm như thế nào? Nương rốt cục có để những lời nữ nhi nói vào lòng hay không? Ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm, ta cũng sẽ mệt, sẽ có lúc khó chịu. Nhưng ta mỗi ngày bận rộn trong ngoài, chống đỡ đủ loại tính kế của nhị thúc nhị thẩm, người không giúp thì thôi, ngược lại mỗi ngày còn làm ta phải lo lắng hãi hùng, sợ người phạm phải hồ đồ, bị nhị thẩm xúi giục, đem cả gia tài này cho người ta.”
Tô Ngọc Uyển móc từ trong ngực ra một tờ giấy, đập xuống trước mặt Ân thị hỏi: “Đây là cái gì?”
Ân thị nhìn thấy tờ giấy kia thì mở to hai mắt, lắp bắp hỏi: “ngươi, làm sao khế nhà này lại ở trong tay của ngươi?”
“Vì sao lại ở trong tay ta?” Tô Ngọc Uyển cười lạnh, “Ta nhưng thật ra muốn hỏi một chút khế nhà này làm sao lại tới tay tổ mẫu?”
Tuy Tô Trường Thanh không thực thích Ân thị nhưng vẫn an bài cho bà rất tốt, bởi vì Tô Thế Xương tuổi còn nhỏ, Tô Thế Thịnh lại không phải nhi tử thân sinh của Ân thị, Mạnh di nương lại có tiền án, hắn lo lắng sau khi Tô Ngọc Uyển xuất giá, Ân thị yếu đuối như vậy sẽ bị con dâu ghét bỏ mới cho bà một khế nhà, dặn bà cất kỹ không cho ai biết. Nếu Tô Thế Xương cùng Tô Thế Thịnh sau này cưới phải một tức phụ không bớt lo mà chính bản thân chúng cũng không biết cố gắng, vậy thì Ân thị cứ dọn tới sân viện kia mà ở, dùng tiền đồ trong khế ước đó mà nuôi sống mình cùng hạ nhân.
Trước lúc lâm chung, Tô Trường Thanh đã nói với Tô Ngọc Uyển chuyện này, chính là vì sợ Ân thị hồ đồ bị người lừa gạt mất.
Không ngờ, lúc Tô Ngọc Uyển bận bịu thu hái trà Minh Tiền xong xuống núi liền nghe tin Ân thị đem khế nhà đưa cho Tô lão phu nhân, suýt chút nữa đã tức chết. Phụ thân mới qua đời bao lâu a.
Vì việc này mà suýt chút nữa nàng đã định ngoại trừ Quan ma ma ra sẽ bán hết đám người bên cạnh Ân thị. Chỉ vì không muốn rút dây động rừng nên nàng mới án binh bất động đến tận hôm nay.
“Ta,….ta là thấy nhị thúc bức ngươi quá đáng, muốn đưa chút ngon ngọt cấp lão phu nhân, kêu lão phu nhân quản thúc nhị thúc lại một chút, đừng để hắn khó dễ ngươi…” Ân thị bị thái độ này của nữ nhi dọa sợ, khiếp vía nói.
“Người đưa càng nhiều, bọn họ càng cảm thấy chúng ta nhiều của, cũng cho là chúng ta dễ bị khi dễ, bức bách càng sâu a!” Tô Ngọc Uyển lạnh lùng nói.
Ân thị ngẩn ngơ: “Là…là như thế sao?” Nói xong lại thút thít khóc, móc khăn tay ra che mũi: “Xin lỗi Uyển tỷ nhi, là nương vô dụng, nương cái gì cũng làm không tốt, còn thêm phiền cho ngươi…”
Nhìn mẫu thân như vậy, Tô Ngọc Uyển cũng chỉ có thể thở dài bất lực.
Phụ thân trước kia đối với mẫu thân tràn đầy bất dắc dĩ, nàng hôm nay cũng đã chân chính cảm nhận được rồi.
Tô Ngọc Uyển từ trước tới giờ vẫn luôn tôn kính mẫu thân, hôm nay bỗng dưng lại xù lông như vậy, Ân thị cũng biết chính mình đã làm nữ nhi thất vọng buồn lòng, bèn nén khóc phân phó Hứa ma ma: “Ngươi đi Lý gia bảo bọn họ mang canh thiếp tới, ta đồng ý từ hôn.”
Hứa ma ma luôn sợ Tô Ngọc Uyển, thấy nàng phát hỏa với Ân thị thì càng thêm sợ hãi, vội vàng vâng vâng, dạ dạ rồi bước ra ngoài.
Đại sự sắp thành, trong lòng Tô Ngọc Uyển cũng buông lỏng, bất quá nàng cũng không cho Ân thị sắc mặt tốt, sợ bà lại sinh tật cũ nên nhàn nhạt nói: “Nữ nhi cũng mệt rồi, đi về trước.”
“Nhanh về nghỉ ngơi đi.” Ân thị có chút lấy lòng, tự mình đưa Tô Ngọc Uyển ra cửa. Mãi tới khi Tô Ngọc Uyển kêu bà dừng bước mới đứng lại dựa vào bên cửa, nhìn Tô Ngọc Uyển đi xa.
Tô Ngọc Uyển trở về Thiên Ảnh các, vừa cởi áo ngoài chuẩn bị tắm gội thì Tô Thế Xương cùng Tô Thế Thịnh tới.
Hai người bọn họ tuy rằng không đi học nữa nhưng Tô Ngọc Uyển vẫn quy định mỗi ngày phải đọc sách một canh giờ, lại luyện chữ thêm nửa canh giờ, định kỳ tiếp nhận khảo hạch của tiên sinh, nếu khảo hạch không đạt thì phải đi học đường học tiếp. Hôm nay là ngày khảo hạch, hai người vừa mới trở về từ phủ của tiên sinh, biết Tô Ngọc Uyển hôm nay xuống núi liền tới đây gặp nàng.
Tô Ngọc Uyển vất vả nhiều ngày, hơn nữa vừa rồi cảm xúc bùng nổ nên thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, chỉ kêu hai đệ đệ vào nói chuyện một chút liền cho bọn họ về, còn mình đi tắm gội rồi ngủ một giấc.
Một giấc này vừa ngủ liền ngủ tới chiều mới tỉnh. Thấy nàng đã tỉnh, Lê ma ma vẫn luôn canh giữ trước giường liền cười nói: “Việc lui hôn đã xong, Lý gia đã đem thiếp canh của cô nương qua đây.” Nói đoạn bà lấy ra một cái tráp, mở nắp đưa cho Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển nhìn thiếp canh bên trong, cầm lên lật lật, thấy đúng là tên cùng sinh nhật của mình mới yên tâm, thở ra nhẹ nhõm: “Thật tốt quá.”
Lê ma ma tuy là hạ nhân nhưng gần đây vẫn thường xuyên qua lại, nên Ân thị cũng không để ý, rơi lệ nói: “Mặt của ngươi…nương sợ nếu ta từ hôn rồi ngươi sau này sẽ không tìm được hôn sự tốt. Cho nên muốn chính miệng hỏi ngươi một chút có thật là muốn từ hôn hay không?”
“Đương nhiên là muốn lui.” Tô Ngọc Uyển nói, khóe miệng không khỏi trào phúng “Chẳng lẽ nương cảm thấy ta như vậy tiến vào Lý gia thì có thể sống tốt sao?”
Ân thị lại gật gật đầu nói tiếp: “Hơn nữa, việc từ hôn này vẫn nên nói với tổ mẫu của ngươi một tiếng, dù sao bà cũng là trưởng bối. Nếu không có sự đồng ý của bà đã tự tiện làm chủ, người khác sẽ nói chúng ta không tôn trọng lão nhân gia.”
Tô Ngọc Uyển liếc mắt nhìn Quan ma ma một cái.
Ân thị từ nhỏ đã bị phụ thân tú tài dạy dỗ tam tòng tứ đức nên vẫn có chút cổ hủ. Tô lão thái gia trước kia đã nói một tháng chỉ cần mùng một, mười lăm đi thỉnh an là được, hơn nữa Tô lão phu nhân cũng không phải là thân bà bà, nếu đổi thành người khác chắc hẳn là vui vẻ tránh đi rồi đi. Nhưng Ân thị lại không như vậy, chỉ cần không có chuyện gì lớn thì mỗi ngày đều nhất định phải đi thỉnh an.
Đã đi thỉnh an, lại có chuyện quan trọng như vậy, xuất phát từ sự tôn trọng của Ân thị với bà bà tự nhiên là sẽ không giấu diếm. Cho nên trước khi lên núi, Tô Ngọc Uyển đã nhiều lần dặn dò Quan ma ma cùng Hứa ma ma phải thuyết phục Ân thị, hôn sự của nàng là “lệnh cha mẹ, lời mai mối”, nếu lúc đính thân đã do Tô Trường Thanh làm chủ, bây giờ Tô Trường Thanh mất, chuyện từ hôn đương nhiên phải do Ân thị đến làm. Chỗ Tô lão phu nhân chỉ cần lúc xong việc lại đến bẩm báo là được, không cần phải hỏi ý trước.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu để Tô lão phu nhân biết chuyện Lý gia từ hôn, vì suy nghĩ cho thân cháu gái của mình, bà ta sống chết cũng sẽ không đồng ý. Còn hạnh phúc của Tô Ngọc Uyển, bà ta không quản được nha. Tuy rằng Tô lão phu nhân không quá mức khắt khe với Ân thị cùng mấy tỷ đệ Tô Ngọc Uyển, nhưng đó cũng là do sợ hãi Tô lão thái gia cùng Tô Trường Thanh. Bảo bà ta yêu thương Tô Ngọc Uyển như thân cháu gái mà suy nghĩ cho hạnh phúc lâu dài của nàng đó là tuyệt đối không có khả năng.
Bây giờ Ân thị vẫn kéo tới lúc này mà chưa đi xin chỉ thị của Tô lão phu nhân hẳn là còn nhờ vào đám người Quan ma ma. Quan ma ma cảm giác được ánh mắt của nàng thì cười nói: “Lê ma ma nhiều lần khuyên bảo phu nhân, nói chuyện này một khi để lão phu nhân biết, tất nhiên sẽ vì Lăng tỷ nhi cùng Vân tỷ nhi mà ngăn cản chúng ta từ hôn. Lão phu nhân không nếu đồng ý, chúng ta muốn từ hôn liền khó khăn, cho nên phu nhân vẫn luôn giấu diếm chuyện này không nói.”
Ân thị bên này không nói, Tống thị biết Ngụy thị cũng không phải thật muốn Tô Ngọc Uyển từ hôn, vì mục đích riêng của mình cũng sẽ không theo nhị phòng nói, vì thế nhị phòng, tam phòng cũng không biết việc này.
Tô Ngọc Uyển hiểu rõ, nàng lẳng lặng liếc mẫu thân một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu nương cảm thấy tôn trọng tổ mẫu quan trọng hơn so với hạnh phúc của nữ nhi, vậy người cứ đi thương lượng cùng tổ mẫu đi rồi hẵng quyết định.” Nói xong nàng cũng đứng lên “Nữ nhi mệt mỏi, xin phép về phòng trước.” Nói xong liền quay đầu đi.
Ân thị bị thái độ này của nàng làm cho hồn phi phách tán. Tuy rằng ánh mắt của Tô Ngọc Uyển vẫn bình lặng như cũ nhưng Ân thị vẫn cảm giác được nếu lúc này còn không nói gì, chỉ sợ nữ nhi sẽ càng ngày càng xa cách mình hơn.
Ân thị cũng bất chấp thân phận, vội vàng kéo tay Tô Ngọc Uyển: “Uyển tỷ nhi, nương không phải ý này. Ngươi là nữ nhi nương đứt ruột đẻ ra đương nhiên là phải đặt ngươi ở trước tiên, chẳng qua là muốn nói trước với lão phu nhân một tiếng mà thôi, miễn cho người khác nói ra nói vào.”
“Ta không quan tâm người ta nói gì, ta chỉ quan tâm thái độ của nương.” Từ sau khi phụ thân qua đời, những bất mãn uất ức trong lòng Tô Ngọc Uyển rốt cục cũng bùng phát. Nàng nhìn chăm chú Ân thị, ánh mắt lạnh lùng, cao giọng nói: “Mấy cái quy củ, lễ giáo gì đó trong lòng nương quan trọng như thế sao? Còn quan trọng hơn cả nữ nhi của người sao? Kêu người mỗi ngày đừng đi nhìn sắc mặt của người khác, để người ta xúi giục làm bậy, người đã làm như thế nào? Nương rốt cục có để những lời nữ nhi nói vào lòng hay không? Ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm, ta cũng sẽ mệt, sẽ có lúc khó chịu. Nhưng ta mỗi ngày bận rộn trong ngoài, chống đỡ đủ loại tính kế của nhị thúc nhị thẩm, người không giúp thì thôi, ngược lại mỗi ngày còn làm ta phải lo lắng hãi hùng, sợ người phạm phải hồ đồ, bị nhị thẩm xúi giục, đem cả gia tài này cho người ta.”
Tô Ngọc Uyển móc từ trong ngực ra một tờ giấy, đập xuống trước mặt Ân thị hỏi: “Đây là cái gì?”
Ân thị nhìn thấy tờ giấy kia thì mở to hai mắt, lắp bắp hỏi: “ngươi, làm sao khế nhà này lại ở trong tay của ngươi?”
“Vì sao lại ở trong tay ta?” Tô Ngọc Uyển cười lạnh, “Ta nhưng thật ra muốn hỏi một chút khế nhà này làm sao lại tới tay tổ mẫu?”
Tuy Tô Trường Thanh không thực thích Ân thị nhưng vẫn an bài cho bà rất tốt, bởi vì Tô Thế Xương tuổi còn nhỏ, Tô Thế Thịnh lại không phải nhi tử thân sinh của Ân thị, Mạnh di nương lại có tiền án, hắn lo lắng sau khi Tô Ngọc Uyển xuất giá, Ân thị yếu đuối như vậy sẽ bị con dâu ghét bỏ mới cho bà một khế nhà, dặn bà cất kỹ không cho ai biết. Nếu Tô Thế Xương cùng Tô Thế Thịnh sau này cưới phải một tức phụ không bớt lo mà chính bản thân chúng cũng không biết cố gắng, vậy thì Ân thị cứ dọn tới sân viện kia mà ở, dùng tiền đồ trong khế ước đó mà nuôi sống mình cùng hạ nhân.
Trước lúc lâm chung, Tô Trường Thanh đã nói với Tô Ngọc Uyển chuyện này, chính là vì sợ Ân thị hồ đồ bị người lừa gạt mất.
Không ngờ, lúc Tô Ngọc Uyển bận bịu thu hái trà Minh Tiền xong xuống núi liền nghe tin Ân thị đem khế nhà đưa cho Tô lão phu nhân, suýt chút nữa đã tức chết. Phụ thân mới qua đời bao lâu a.
Vì việc này mà suýt chút nữa nàng đã định ngoại trừ Quan ma ma ra sẽ bán hết đám người bên cạnh Ân thị. Chỉ vì không muốn rút dây động rừng nên nàng mới án binh bất động đến tận hôm nay.
“Ta,….ta là thấy nhị thúc bức ngươi quá đáng, muốn đưa chút ngon ngọt cấp lão phu nhân, kêu lão phu nhân quản thúc nhị thúc lại một chút, đừng để hắn khó dễ ngươi…” Ân thị bị thái độ này của nữ nhi dọa sợ, khiếp vía nói.
“Người đưa càng nhiều, bọn họ càng cảm thấy chúng ta nhiều của, cũng cho là chúng ta dễ bị khi dễ, bức bách càng sâu a!” Tô Ngọc Uyển lạnh lùng nói.
Ân thị ngẩn ngơ: “Là…là như thế sao?” Nói xong lại thút thít khóc, móc khăn tay ra che mũi: “Xin lỗi Uyển tỷ nhi, là nương vô dụng, nương cái gì cũng làm không tốt, còn thêm phiền cho ngươi…”
Nhìn mẫu thân như vậy, Tô Ngọc Uyển cũng chỉ có thể thở dài bất lực.
Phụ thân trước kia đối với mẫu thân tràn đầy bất dắc dĩ, nàng hôm nay cũng đã chân chính cảm nhận được rồi.
Tô Ngọc Uyển từ trước tới giờ vẫn luôn tôn kính mẫu thân, hôm nay bỗng dưng lại xù lông như vậy, Ân thị cũng biết chính mình đã làm nữ nhi thất vọng buồn lòng, bèn nén khóc phân phó Hứa ma ma: “Ngươi đi Lý gia bảo bọn họ mang canh thiếp tới, ta đồng ý từ hôn.”
Hứa ma ma luôn sợ Tô Ngọc Uyển, thấy nàng phát hỏa với Ân thị thì càng thêm sợ hãi, vội vàng vâng vâng, dạ dạ rồi bước ra ngoài.
Đại sự sắp thành, trong lòng Tô Ngọc Uyển cũng buông lỏng, bất quá nàng cũng không cho Ân thị sắc mặt tốt, sợ bà lại sinh tật cũ nên nhàn nhạt nói: “Nữ nhi cũng mệt rồi, đi về trước.”
“Nhanh về nghỉ ngơi đi.” Ân thị có chút lấy lòng, tự mình đưa Tô Ngọc Uyển ra cửa. Mãi tới khi Tô Ngọc Uyển kêu bà dừng bước mới đứng lại dựa vào bên cửa, nhìn Tô Ngọc Uyển đi xa.
Tô Ngọc Uyển trở về Thiên Ảnh các, vừa cởi áo ngoài chuẩn bị tắm gội thì Tô Thế Xương cùng Tô Thế Thịnh tới.
Hai người bọn họ tuy rằng không đi học nữa nhưng Tô Ngọc Uyển vẫn quy định mỗi ngày phải đọc sách một canh giờ, lại luyện chữ thêm nửa canh giờ, định kỳ tiếp nhận khảo hạch của tiên sinh, nếu khảo hạch không đạt thì phải đi học đường học tiếp. Hôm nay là ngày khảo hạch, hai người vừa mới trở về từ phủ của tiên sinh, biết Tô Ngọc Uyển hôm nay xuống núi liền tới đây gặp nàng.
Tô Ngọc Uyển vất vả nhiều ngày, hơn nữa vừa rồi cảm xúc bùng nổ nên thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, chỉ kêu hai đệ đệ vào nói chuyện một chút liền cho bọn họ về, còn mình đi tắm gội rồi ngủ một giấc.
Một giấc này vừa ngủ liền ngủ tới chiều mới tỉnh. Thấy nàng đã tỉnh, Lê ma ma vẫn luôn canh giữ trước giường liền cười nói: “Việc lui hôn đã xong, Lý gia đã đem thiếp canh của cô nương qua đây.” Nói đoạn bà lấy ra một cái tráp, mở nắp đưa cho Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển nhìn thiếp canh bên trong, cầm lên lật lật, thấy đúng là tên cùng sinh nhật của mình mới yên tâm, thở ra nhẹ nhõm: “Thật tốt quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.