Chương 12: Ấp Trại Phu Nhân
Thiên Thư (Kamichira Hoàng )
27/02/2024
Vài giờ sau, khi mặt trời đã lấp ló sau những ngọn núi cao xanh mướt một màu cỏ xanh, tạo nên một sức sống dâng trào của đời người. Chỉ sau một đêm, cỏ cây được tưới sương lại trở nên tươi tốt, một mùi hương của cấy cối hòa lẫn với vị sương đêm thật quá tuyệt vời.
Minh Châu bị mặt trời chiếu vào mặt mà nhíu mặt
"Ánh Dương, Ánh Nguyệt kéo rèm lại đi, còn sớm ta chưa muốn dậy đâu".
"Về rồi, về rồi". Bỗng nhiên có tiếng hô lớn đánh thức giấc nồng của Minh Châu.
Mắt nàng tèm nhèm mở lên, phát hiện mình vẫn bị trói, thì ra chỉ là mơ thôi cố gắng lê người nhìn ra ngoài xe ngựa. Đây là đâu??? Trông thật giống một ngôi làng đói khổ, dân làng thì dữ tợn già trẻ lớn bé đều như vậy, họ đang nhìn nàng với đôi mắt tò mò, còn chỉ trỏ thì thầm to nhỏ trông thật chán ghét.
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ sao???" Minh Châu giương mặt nhìn họ thách thức.
"Ngươi mới là nói nhìn cái gì đấy, ra ngoài".
Ngay tức khắc sau đó, có 2 nam nhân to khỏe cũng dữ tợn không kém kéo sềnh sệch nàng ra ngoài xe ngựa, rồi giữ cánh tay nàng khiêng vào trong. Dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi những cánh tay đầy gân guốc đó.
"Thật đáng dơ bẩn, các ngươi mau bỏ ta xuống. Bọn đạo tặc các người tại sao lại bắt ta, ta muốn về nhà mau bỏ ra. Cupid cứu tôi!!!"
"Chuyện gì vậy???" Tiểu Thiên Thần đang ngủ ngon trên xe ngựa nghe được tiếng gọi thất thanh thì bật dậy ngó đông ngó tây một hồi mới chạy đến bên Minh Châu đang bị khiêng đi.
"Con heo ngủ nhà ngươi, sao không đợi ta bị đem luộc rồi mới dậy".
"Tôi cũng rất mệt mỏi mà, OÁP". Người nào đó xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra vươn vai ngáp lớn.
"Cậu xem, họ dẫn tôi đi đâu, có phải là bắt đi làm Trưởng Làng Phu Nhân không???" Minh Châu thì thầm, chi tiết này nàng vẫn không quên, giai đoạn này chắc chắn sẽ bị quăng cho một tên nào đó rất háo sắc rồi bị bắt làm vợ.
"Đúng vậy, nhưng là làm Ấp Trại Phu Nhân của Lãnh Thú".
"Chẳng lẽ tiếp tới ta thực sự sẽ bị thất thân sao???" Minh Châu trợn mắt nhìn người vô hình bên cạnh
"Ừ". Một tiếng trả lời thật rất lãnh khốc
"Không được, Kiêu Binh Thần cứu ta, ta không muốn mau thả ra". Minh Châu đột nhiên hét toáng lên khiến mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía nàng.
"Im đi, cả đêm la hét vẫn chưa đủ sao???" Tên thổ phỉ nhanh chóng nhét lụa vào miệng Minh Châu khiến nàng không thể nói được câu nào chỉ cứ gầm gừ thầm chửi bọn chúng.
Chỉ 5 phút sau Minh Châu lại bị đưa đến một ngôi nhà gỗ được coi là sang trọng nhất trong Ấp Trại này. Thiết kế bên trong không quá cầu kì bắt mắt, nhưng nó mang nét đẹp cổ kính, nhã nhặn, có lẽ chủ nhân căn nhà này rất thích bình cổ, ngôi nhà gỗ được để rất nhiều bình sứ rất đẹp có trước thời kì nhà Kiêu, nếu những thứ này mà bán ở hiện đại có phải nàng sẽ là người giàu nhất thành phố sao??? À không, phải là giàu nhất nước mới đúng, mới chỉ nghĩ đến đó thôi thì nàng đã vô cùng sung sướng rồi. Bên cạnh đó cũng sỡ hữu được rất nhiều bình cổ có giá trị, thiệt nghĩ không nên bán đi, nên mở một khu di tích mới đúng. Ôi đầu nàng giờ đang vô cùng bay bổng chẳng biết làm gì với bọn chúng đây.
"Ay Da đau đấy". Minh Châu đang bay giữa tầng xanh rồi, thì lại bị ném một cách thô bạo xuống mặt đất.
Rầm
Một tiếng đập bàn vang lên, tưởng chừng nó có thể bị gãy đôi vì lực đạo mạnh mẽ đó.
"Các ngươi làm gì vậy??? Ấp Trại Phu Nhân đang ở trước mặt còn dám thô bạo với nàng". Một giọng nói trầm mang chút sự tức giận hướng về 2 tên thổ phỉ kia.
Đúng như suy đoán mà, nàng bị bắt đến đây làm Ấp Trại Phu Nhân mà, thật quá đáng chết. Nàng không muốn, không muốn làm vợ của một tên thổ phỉ già nua xấu xí, không muốn trao thân cho tên cục mịch như hắn.
"Cứu với". Minh Châu nhìn về phía Tiểu Thiên Thần đang đứng bất lực một góc mà không thể làm gì.
"Ta đang cứu nàng đây". Giọng nói đó lại trở nên trầm ấm khi lại gần nàng cởi trói.
"Ôi mẹ ơi, đừng lại gần ta, tên thổ phỉ xấu xa kia". Minh Châu được cởi trói thì lập tức lui ra xa, mắt tịt mắt lại không dám nhìn người đối diện.
"Nàng mở mắt ra đi, ta không làm gì nàng cả".
Minh Châu hé mở mắt, rất cẩn thận nhìn lên trên người đang đứng, chỉ thấy một mĩ nam mặc đồ lông thú mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt ấm áp chưa từng thấy. Cả cơ thể toát ra một cái gì đó có thể ôm trọn lấy nàng bằng sự yêu thương.
"Tên Thổ Phỉ già kia đâu???" Minh Châu vẫn ngồi co ro ngó Đông nhìn Tây.
"Ta đây, tên thổ phỉ già ".
Mĩ nam kia lại trả lời Minh Châu, nhưng nàng vẫn lãng tránh thái độ vẫn là 100 phần trăm không tin
"Ngươi đừng nói dối, ta biết thổ phỉ các người chính là những tên rất cọc cằn dữ tợn, lúc nãy ta còn nghe tiếng hắn đập bàn rất lớn, nhất định không phải mĩ nam nhà ngươi".
Người nào đó nhìn nàng với đôi mắt khó hiểu, cũng vô cùng ngạc nhiên, rồi chuyển sang nụ cười vô cùng dịu dàng còn tỏa sáng. Hắn vừa nhìn chân dung nàng được tung ra đã vô cùng thích thú, đoán được vẻ mặt năng động này sẽ là tính cách hoạt bát, còn ngây thơ đáng yêu, từ xa đã nghe tiếng nàng gào thét đòi thả, đúng là báu vật nhỏ vô giá.
Hắn bước đến đỡ nàng dậy, còn cẩn thận phủi những hạt bụi nhỏ trên người nàng.
"Vậy bây giờ nàng hãy nghĩ tên đó chết rồi, bây giờ ta mới là tên thổ phỉ Lão Đại, được chứ???".
"Được, ta là Âu Dương Minh Châu". Minh Châu đôi mắt vẫn nghi ngờ nhìn tên đẹp trai trước mặt đưa tay bắt nàng hắn.
"Ta là Lãnh Phi". Lãnh Phi cũng khó hiểu đưa tay về phía nàng bắt lấy.
Minh Châu nhìn về phía Tiểu Thiên Thần nháy mắt, tạm thời cứ ở đây như khách, nghe lời một chút sẽ an toàn hơn đợi đến khi Kiêu Binh Thần đến giải cứu nàng.
"Các người còn trơ mắt ra làm gì, mau gọi tiếng Ấp Trại Phu Nhân". Lãnh Phi trầm giọng nói với đám người trước mặt.
"Ấp Trại Phu Nhân".
"Ấy, ta còn chưa đồng ý làm Phu Nhân của các người, đừng quá vội vàng".
"Vậy nàng muốn thế nào???"
"Ta còn phải xem thái độ của các ngươi như thế nào".
Nói rồi Minh Châu bước đến bên những chiếc bình cổ, sờ nhẹ lên đó, chất liệu quả thực tốt, màu sắc hài hòa rất hợp mắt. Nàng chỉ khẽ mỉm cười nhìn chúng, Lãnh Phi đã biết nàng thích gì
"Chỉ cần Minh Châu nàng đồng ý lấy ta, chúng đều là của nàng".
"Thật sao???" Đôi mắt nàng bỗng bừng sáng quay về phía Lãnh Phi.
"Đồng ý chứ???"
"Minh Châu cậu không thể, Kiêu Vương cũng có nhiều bình cổ như vậy". Thiên Thần Cupid đội Kiêu Vương nhanh chóng lên tiếng để vực dậy tinh thần mê mẩn đồ cổ của Minh Châu.
"Ta... Ta... Không được, ta đã có tướng công rồi, không thể như vậy..."
"Không những nhiêu đây, ta còn có rất nhiều ở dưới nhà kho". Lãnh Phi tiếp tục dụ dỗ mĩ nhân bằng đồ cổ.
"Không được, nhà kho của hắn lớn bao nhiêu, nhà kho của Kiêu Vương lớn gấp 1 vạn lần như vậy. Còn nữa, đợi Kiêu Vương đến đây giải cứu, phá tan chỗ này không phải là đống đồ ở đây cũng là của cậu sao??? "
Người vô hình tiếp tục nói thêm tạo nên 1 cuộc chiến tranh tư tưởng dằn vặt chính Minh Châu
"Thôi được rồi, đừng nói nữa ta đã quyết không lấy". Minh Châu quay đi
Bụp
Trời đất trong mắt Minh Châu bắt đầu quay cuồng, tên Lãnh Phi đó dùng cánh tay rắn chắc đánh vào gáy này, chỉ kịp quay sang nói:" Tên chơi xấu ". Rồi ngất đi.
"Ta thực xin lỗi, chỉ có cách này nàng mới thực sự có được nàng. Kiêu Vương đó nổi tiếng tàn bạo, chưa từng yêu thương nữ nhân nào, ta không tin hắn yêu thương nàng thật sự, nếu như vậy thì nàng cũng không trốn đi như vậy có phải không".
Lãnh Phi đỡ lấy cơ thể mềm mại của Minh Châu, chua xót nhìn nàng cô gái đáng yêu này sao có thể sống trong hậu cung lạnh lẽo đó chứ, đêm đêm không ai kề gối có phải cô đơn không. Nếu nàng đồng ý ở bên Lãnh Phi chàng, chàng cam đoan sẽ đem đến cho nàng một cuộc sống đáng mơ ước.
"Mau chuẩn bị hỉ, ta cho các ngươi 2 canh giờ làm cho thật nhanh".
"Thuộc hạ tuân lệnh".
Ở một nơi cách không xa biên giới Kiêu Lãnh, đoàn xe vẫn đang đi với tốc độ khẩn trương, cả người và ngựa đều chưa có dấu hiệu mệt mỏi. Đoàn xe của Kiêu Vương dừng lại trước ba con đường dẫn đến mỗi nơi khác nhau của biên giới.
"Hoàng Thượng, có 3 con đường chúng ta nên đi đường nào mới đúng". Nhập Thần xuống ngựa đến trước mặt Kiêu Binh Thần nói.
"Khoan đã, ta thấy gì đó ở đằng kia".
Kiêu Vương bước về phía đường giữa của con đường, chàng nhặt chiếc vòng cổ quen thuộc lên, là chiếc vòng cổ xương khủng long của Minh Châu.
"Chúng ta đi hướng này".
Kiêu Vương chỉ về hướng đối diện rồi càng thúc mạnh ngựa chạy nhanh về phía trước, chàng biết có thể đã sắp trễ rồi, sự an nguy của nàng chính là tốc độ này.
"Minh Châu của ta, nàng đợi ta nhé".
Tiếp đến những con đường đều có nhiều khúc rẽ và đều có đồ của Minh Châu để lại, dẫn họ ngày càng nhanh chóng đến Lãnh Thú cứu người.
Ở một góc nhỏ của ngôi làng Lãnh Thú, vẫn đang hiện diện một nữ nhân xinh xắn mang nét quyến rũ ẩn hiện qua bộ da thú bó sát, mái tóc nàng buộc cao, dáng người thon thả đứng như không ở đó. Nàng ấy là Phán Nhi, cô nương có sức hút nhất trại đồng thời cũng là vị hôn thê của Lãnh Phi, nhưng là hôn thê đó chỉ là lời nói xuông của ba mẹ hai bên, bây giờ họ đều mất, Lãnh Phi lại không thích nàng hôn ước đó có lẽ sẽ trở thành dĩ vãng từ đây...
Khi Phán Nhi bất lực nhìn người trong trại tấp nập chuẩn bị lụa đỏ treo kín khắp nơi, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, tiếng chỉ đạo làm việc năng nổ của các lão làng đang cố hoàn thành công việc trước khi mặt trời lặn.
Nắm tay nàng nắm chặt từng sợi gân nhỏ trên tay nổi lên, thân thể gợi cảm run lên vì giận dữ. Nếu như không phải có sự xuất hiện của vị Vương Phi lạ mặt kia thì có thể Lãnh Phi đã thuộc về nàng.
"Âu Dương Minh Châu, con ả chết tiệt ta sẽ giết chết ngươi". Phán Nhi gầm gừ
Nàng lấy từ bên hông một con dao khắc rồng phượng sắt bén rồi hùng hỗ đi xuyên qua đám người đang bận rộn đến thẳng phòng tân hôn.
Phán Nhi tay phải cầm dao lên tục mài lên đá mài đôi mắt giận dữ đến trước cửa phòng tân hôn có 2 người đang căn giữ, lạnh lùng nói:"Tránh ra"
"Nhị Lão Đại, Lão Đại có căn dặn không cho phép ai vào đây cho đến khi hôn lễ hoàn thành. Mong người nhanh chóng quay về " Một trong hai có vẻ sợ sệt nhưng vẫn kiên quyết không cho Phán Nhi vào.
"Ta nói tránh ra ".
"Nhị Lão Lão Đại.... " Bên kia có vẻ khó xử.
"Cứng đầu ".
Phán Nhi dùng cắn dao gõ mạnh vào đầu 1 trong hai tên khiến hắn ngã xuống máu tuôn từ đầu ra khá nhiều. Xung quanh Phán Nhi lại xuất hiện thêm nhiều thuộc hạ
"Nhị Lão Đại, mong người hợp tác ".
Nhưng có vẻ cô nương này không mấy thân thiện cho lắm, nàng xông vào đám người to khỏe hạ cẳng chân thượng cẳng tay khiến bọn họ bay ra xa, nhanh chóng chạy vào trong chốt cửa lại mặc kệ đám người ở người la lối phá cửa điên cuồng.
"Minh Châu, Minh Châu mau dậy đi". Cupid thấy tình hình hảo bằng hữu sắp bị đánh ghen liền ra sức gọi dậy.
"Chuyện gì vây?" Minh Châu cũng bị tiếng ồn làm thức giấc, trong giây lát lại muốn trở về Hoàng Cung cùng Kiêu Binh Thần nơi đủ yên tĩnh để nàng ngủ bao nhiêu cũng được.
Minh Châu ngồi dậy dụi đôi mắt nhìn kĩ phía người trước ánh sáng, dáng vẻ của một nữ nhân hiện ra với body chuẩn tay mài dao tiến chậm rãi đến mặc kệ bên ngoài là tiếng phá cửa.
"Tỉnh dậy rồi à ".
"Cô là ai???"
"Là ai thì có gì quan trọng, ngươi sẽ chết ngay bây giờ thôi".
Phán Nhi lao đến gim thẳng con dao vào ngực Minh Châu, nhưng trong chốc lát nàng lại né được, con dao dính thẳng xuống nệm hỉ đỏ đồng thời khiến người kia ngã nhào xuống giường. Nàng phải chật vật rút con dao ra...
"Này này, theo hoàn cảnh như vậy tôi đoán là mình đang bị đánh ghen đấy". Minh Châu thì thầm với Tiểu Thiên Thần bên cạnh.
"Cô ta là Nhị Lão Đại của Lãnh Thú đấy, hôn thê của Lãnh Phi".
"Thiên a, ta cũng là bị ép buộc lấy tên đẹp trai đó thôi "
"Ngươi thì thầm gì, xem thường ta sao ".
Phán Nhi laị tiếp tục lao đến tấn công Minh Châu, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần dùng bình hoa bên cạnh đánh rớt dao của người đối diện rồi giữ lấy tay nàng nhưng tay bên kia của Phán Nhi nhanh chóng cũng bắt được tiết tấu của Minh Châu. Hai người thân thủ đều không tồi có thể nói là ngang tài ngang sức, giữ lấy tay nhau đối mắt
"Âu Dương Minh Châu, thân thủ không tồi còn nói là Vương Phi chắc chắn vào cung cũng là có ý đồ gì???"
"Đúng vậy, ta muốn làm Hoàng Hậu. Cho nên không rãnh làm Ấp Trại Phu Nhân quèn đâu. Ngươi thích không??? Ta nhường cho ngươi đấy không phải giành giựt đâu ". Minh Châu đánh đá đáp lại.
"Khốn nạn ". Máu nóng trong người Phán Nhi nàng nhanh tay đánh vào mặt Minh Châu
Bốp
Minh Châu sơ xuất ngã xuống đất một bên má sưng đỏ rướm máu, bất lực nhìn con dao chuẩn bị gim vào ngực trái mình
"Minh Châu ". Cupid hét lên trong tình thế tiến thoái lưỡng nan ánh sáng xanh trong tay hiện lên chuẩn bị đánh vào người Phán Nhi
Rầm
Một tiếng động lớn vang lên nhưng không phải tiếng từ Tiểu Thiên Thần phát ra mà là từ phía cửa phòng. Cơ Thể dũng mãnh cùng gương mặt đẹp trai hiện ra người đã dùng một cước phá tung cánh cửa đó là Lãnh Phi.
Chàng lao đến Phán Nhi bóp chặt cổ nàng ấy nhấc bổng lên mặc kệ nàng giẫy giụa lãnh đạm nói
"Phán Nhi ta chưa từng là gì của muội, ta cũng cưng chiều muội chưa từng làm muội buồn. Nhưng muội bây giờ còn muốn giết tân nương của ta, muội chắc chắn không thể ở lại nữa rồi ".
Phán Nhi nghe những lời này lòng bỗng thắt lại, thôi giãy dụa bất lực muốn chết đi, nước mắt đau lòng rơi từ khóe mắt. Chứng kiến cảnh đó Minh Châu không khỏi thương cảm nàng ngồi dậy kéo tay Lãnh Phi
"Đừng làm vậy, mau thả Phán Nhi xuống ".
Ngay lập tức thân thể mềm mũm bị rơi xuống, Phán Nhi ngồi dưới đất không ngừng ho sặc sụa.
Lãnh Phi đau lòng vuốt má trái của Minh Châu nó sưng tấy lên vì cú đánh vừa rồi
"Không sao chứ???"
Minh Châu lắc đầu
"Ra ngoài ta bôi thuốc cho nàng ". Lãnh phi sau đó sủng nịnh đỡ Minh Châu ra ngoài
"Lãnh Phi, dừng chân lại.... Huynh chỉ vì một tiện nhân lạ mặt vừa mới đến đã muốn giết muội sao. Huynh rốt cuộc không hề có chút tình cảm gì với muội? Hơn 20 năm qua chúng ta ở bên nhau, muội vì huynh làm nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ huynh quên rồi sao???" Phán Nhi không ngừng rơi nước mắt, thương tâm nói với người trước mặt.
"Ta không quên, nhưng nó KHÔNG CẦN THIẾT". Lãnh Phi nhấn mạnh ba chữ này rồi quay lại nhìn Phán Nhi ngồi dưới đất " Ta vốn dĩ chẳng cần muội làm những điều vô bổ đó, hiểu chứ??? Nó làm ta cảm thấy phiền phức, bây giờ thì hết rồi muội đừng phiền ta nữa ".
Nói rồi Lãnh Phi dìu Minh Châu ra ngoài, để lại Phán Nhi như rơi xuống vực thẳm ngồi ở đó căn phòng lại tối dần chẳng còn ai, nàng khóc đến thê thảm. Nàng không ngờ Lãnh Phi lại có thể nói những lời vô tình đó.
Phán Nhi tuyệt đối không phải kiểu cô nương thuỳ mị nết na, tính tình nàng ngang ngược phá phách nhưng chỉ cần là Lãnh Phi nàng chấp nhận thay đổi, học nấu ăn cho chàng, học trang điểm để mỗi ngày càng xinh đẹp hơn, học múa học hát để chàng giải sầu mỗi khi buồn. Còn có những đêm thức trắng may cho người đó túi thơm đến 10 đầu ngón tay đều bị thương... Vậy mà, chỉ vì câu nói nói "Rất phiền phức " kia mà đã gạt bỏ đi tất cả những cố gắng của Phán Nhi hơn 20 năm qua...
Nàng từ bỏ thật rồi
Minh Châu bị mặt trời chiếu vào mặt mà nhíu mặt
"Ánh Dương, Ánh Nguyệt kéo rèm lại đi, còn sớm ta chưa muốn dậy đâu".
"Về rồi, về rồi". Bỗng nhiên có tiếng hô lớn đánh thức giấc nồng của Minh Châu.
Mắt nàng tèm nhèm mở lên, phát hiện mình vẫn bị trói, thì ra chỉ là mơ thôi cố gắng lê người nhìn ra ngoài xe ngựa. Đây là đâu??? Trông thật giống một ngôi làng đói khổ, dân làng thì dữ tợn già trẻ lớn bé đều như vậy, họ đang nhìn nàng với đôi mắt tò mò, còn chỉ trỏ thì thầm to nhỏ trông thật chán ghét.
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ sao???" Minh Châu giương mặt nhìn họ thách thức.
"Ngươi mới là nói nhìn cái gì đấy, ra ngoài".
Ngay tức khắc sau đó, có 2 nam nhân to khỏe cũng dữ tợn không kém kéo sềnh sệch nàng ra ngoài xe ngựa, rồi giữ cánh tay nàng khiêng vào trong. Dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi những cánh tay đầy gân guốc đó.
"Thật đáng dơ bẩn, các ngươi mau bỏ ta xuống. Bọn đạo tặc các người tại sao lại bắt ta, ta muốn về nhà mau bỏ ra. Cupid cứu tôi!!!"
"Chuyện gì vậy???" Tiểu Thiên Thần đang ngủ ngon trên xe ngựa nghe được tiếng gọi thất thanh thì bật dậy ngó đông ngó tây một hồi mới chạy đến bên Minh Châu đang bị khiêng đi.
"Con heo ngủ nhà ngươi, sao không đợi ta bị đem luộc rồi mới dậy".
"Tôi cũng rất mệt mỏi mà, OÁP". Người nào đó xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra vươn vai ngáp lớn.
"Cậu xem, họ dẫn tôi đi đâu, có phải là bắt đi làm Trưởng Làng Phu Nhân không???" Minh Châu thì thầm, chi tiết này nàng vẫn không quên, giai đoạn này chắc chắn sẽ bị quăng cho một tên nào đó rất háo sắc rồi bị bắt làm vợ.
"Đúng vậy, nhưng là làm Ấp Trại Phu Nhân của Lãnh Thú".
"Chẳng lẽ tiếp tới ta thực sự sẽ bị thất thân sao???" Minh Châu trợn mắt nhìn người vô hình bên cạnh
"Ừ". Một tiếng trả lời thật rất lãnh khốc
"Không được, Kiêu Binh Thần cứu ta, ta không muốn mau thả ra". Minh Châu đột nhiên hét toáng lên khiến mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía nàng.
"Im đi, cả đêm la hét vẫn chưa đủ sao???" Tên thổ phỉ nhanh chóng nhét lụa vào miệng Minh Châu khiến nàng không thể nói được câu nào chỉ cứ gầm gừ thầm chửi bọn chúng.
Chỉ 5 phút sau Minh Châu lại bị đưa đến một ngôi nhà gỗ được coi là sang trọng nhất trong Ấp Trại này. Thiết kế bên trong không quá cầu kì bắt mắt, nhưng nó mang nét đẹp cổ kính, nhã nhặn, có lẽ chủ nhân căn nhà này rất thích bình cổ, ngôi nhà gỗ được để rất nhiều bình sứ rất đẹp có trước thời kì nhà Kiêu, nếu những thứ này mà bán ở hiện đại có phải nàng sẽ là người giàu nhất thành phố sao??? À không, phải là giàu nhất nước mới đúng, mới chỉ nghĩ đến đó thôi thì nàng đã vô cùng sung sướng rồi. Bên cạnh đó cũng sỡ hữu được rất nhiều bình cổ có giá trị, thiệt nghĩ không nên bán đi, nên mở một khu di tích mới đúng. Ôi đầu nàng giờ đang vô cùng bay bổng chẳng biết làm gì với bọn chúng đây.
"Ay Da đau đấy". Minh Châu đang bay giữa tầng xanh rồi, thì lại bị ném một cách thô bạo xuống mặt đất.
Rầm
Một tiếng đập bàn vang lên, tưởng chừng nó có thể bị gãy đôi vì lực đạo mạnh mẽ đó.
"Các ngươi làm gì vậy??? Ấp Trại Phu Nhân đang ở trước mặt còn dám thô bạo với nàng". Một giọng nói trầm mang chút sự tức giận hướng về 2 tên thổ phỉ kia.
Đúng như suy đoán mà, nàng bị bắt đến đây làm Ấp Trại Phu Nhân mà, thật quá đáng chết. Nàng không muốn, không muốn làm vợ của một tên thổ phỉ già nua xấu xí, không muốn trao thân cho tên cục mịch như hắn.
"Cứu với". Minh Châu nhìn về phía Tiểu Thiên Thần đang đứng bất lực một góc mà không thể làm gì.
"Ta đang cứu nàng đây". Giọng nói đó lại trở nên trầm ấm khi lại gần nàng cởi trói.
"Ôi mẹ ơi, đừng lại gần ta, tên thổ phỉ xấu xa kia". Minh Châu được cởi trói thì lập tức lui ra xa, mắt tịt mắt lại không dám nhìn người đối diện.
"Nàng mở mắt ra đi, ta không làm gì nàng cả".
Minh Châu hé mở mắt, rất cẩn thận nhìn lên trên người đang đứng, chỉ thấy một mĩ nam mặc đồ lông thú mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt ấm áp chưa từng thấy. Cả cơ thể toát ra một cái gì đó có thể ôm trọn lấy nàng bằng sự yêu thương.
"Tên Thổ Phỉ già kia đâu???" Minh Châu vẫn ngồi co ro ngó Đông nhìn Tây.
"Ta đây, tên thổ phỉ già ".
Mĩ nam kia lại trả lời Minh Châu, nhưng nàng vẫn lãng tránh thái độ vẫn là 100 phần trăm không tin
"Ngươi đừng nói dối, ta biết thổ phỉ các người chính là những tên rất cọc cằn dữ tợn, lúc nãy ta còn nghe tiếng hắn đập bàn rất lớn, nhất định không phải mĩ nam nhà ngươi".
Người nào đó nhìn nàng với đôi mắt khó hiểu, cũng vô cùng ngạc nhiên, rồi chuyển sang nụ cười vô cùng dịu dàng còn tỏa sáng. Hắn vừa nhìn chân dung nàng được tung ra đã vô cùng thích thú, đoán được vẻ mặt năng động này sẽ là tính cách hoạt bát, còn ngây thơ đáng yêu, từ xa đã nghe tiếng nàng gào thét đòi thả, đúng là báu vật nhỏ vô giá.
Hắn bước đến đỡ nàng dậy, còn cẩn thận phủi những hạt bụi nhỏ trên người nàng.
"Vậy bây giờ nàng hãy nghĩ tên đó chết rồi, bây giờ ta mới là tên thổ phỉ Lão Đại, được chứ???".
"Được, ta là Âu Dương Minh Châu". Minh Châu đôi mắt vẫn nghi ngờ nhìn tên đẹp trai trước mặt đưa tay bắt nàng hắn.
"Ta là Lãnh Phi". Lãnh Phi cũng khó hiểu đưa tay về phía nàng bắt lấy.
Minh Châu nhìn về phía Tiểu Thiên Thần nháy mắt, tạm thời cứ ở đây như khách, nghe lời một chút sẽ an toàn hơn đợi đến khi Kiêu Binh Thần đến giải cứu nàng.
"Các người còn trơ mắt ra làm gì, mau gọi tiếng Ấp Trại Phu Nhân". Lãnh Phi trầm giọng nói với đám người trước mặt.
"Ấp Trại Phu Nhân".
"Ấy, ta còn chưa đồng ý làm Phu Nhân của các người, đừng quá vội vàng".
"Vậy nàng muốn thế nào???"
"Ta còn phải xem thái độ của các ngươi như thế nào".
Nói rồi Minh Châu bước đến bên những chiếc bình cổ, sờ nhẹ lên đó, chất liệu quả thực tốt, màu sắc hài hòa rất hợp mắt. Nàng chỉ khẽ mỉm cười nhìn chúng, Lãnh Phi đã biết nàng thích gì
"Chỉ cần Minh Châu nàng đồng ý lấy ta, chúng đều là của nàng".
"Thật sao???" Đôi mắt nàng bỗng bừng sáng quay về phía Lãnh Phi.
"Đồng ý chứ???"
"Minh Châu cậu không thể, Kiêu Vương cũng có nhiều bình cổ như vậy". Thiên Thần Cupid đội Kiêu Vương nhanh chóng lên tiếng để vực dậy tinh thần mê mẩn đồ cổ của Minh Châu.
"Ta... Ta... Không được, ta đã có tướng công rồi, không thể như vậy..."
"Không những nhiêu đây, ta còn có rất nhiều ở dưới nhà kho". Lãnh Phi tiếp tục dụ dỗ mĩ nhân bằng đồ cổ.
"Không được, nhà kho của hắn lớn bao nhiêu, nhà kho của Kiêu Vương lớn gấp 1 vạn lần như vậy. Còn nữa, đợi Kiêu Vương đến đây giải cứu, phá tan chỗ này không phải là đống đồ ở đây cũng là của cậu sao??? "
Người vô hình tiếp tục nói thêm tạo nên 1 cuộc chiến tranh tư tưởng dằn vặt chính Minh Châu
"Thôi được rồi, đừng nói nữa ta đã quyết không lấy". Minh Châu quay đi
Bụp
Trời đất trong mắt Minh Châu bắt đầu quay cuồng, tên Lãnh Phi đó dùng cánh tay rắn chắc đánh vào gáy này, chỉ kịp quay sang nói:" Tên chơi xấu ". Rồi ngất đi.
"Ta thực xin lỗi, chỉ có cách này nàng mới thực sự có được nàng. Kiêu Vương đó nổi tiếng tàn bạo, chưa từng yêu thương nữ nhân nào, ta không tin hắn yêu thương nàng thật sự, nếu như vậy thì nàng cũng không trốn đi như vậy có phải không".
Lãnh Phi đỡ lấy cơ thể mềm mại của Minh Châu, chua xót nhìn nàng cô gái đáng yêu này sao có thể sống trong hậu cung lạnh lẽo đó chứ, đêm đêm không ai kề gối có phải cô đơn không. Nếu nàng đồng ý ở bên Lãnh Phi chàng, chàng cam đoan sẽ đem đến cho nàng một cuộc sống đáng mơ ước.
"Mau chuẩn bị hỉ, ta cho các ngươi 2 canh giờ làm cho thật nhanh".
"Thuộc hạ tuân lệnh".
Ở một nơi cách không xa biên giới Kiêu Lãnh, đoàn xe vẫn đang đi với tốc độ khẩn trương, cả người và ngựa đều chưa có dấu hiệu mệt mỏi. Đoàn xe của Kiêu Vương dừng lại trước ba con đường dẫn đến mỗi nơi khác nhau của biên giới.
"Hoàng Thượng, có 3 con đường chúng ta nên đi đường nào mới đúng". Nhập Thần xuống ngựa đến trước mặt Kiêu Binh Thần nói.
"Khoan đã, ta thấy gì đó ở đằng kia".
Kiêu Vương bước về phía đường giữa của con đường, chàng nhặt chiếc vòng cổ quen thuộc lên, là chiếc vòng cổ xương khủng long của Minh Châu.
"Chúng ta đi hướng này".
Kiêu Vương chỉ về hướng đối diện rồi càng thúc mạnh ngựa chạy nhanh về phía trước, chàng biết có thể đã sắp trễ rồi, sự an nguy của nàng chính là tốc độ này.
"Minh Châu của ta, nàng đợi ta nhé".
Tiếp đến những con đường đều có nhiều khúc rẽ và đều có đồ của Minh Châu để lại, dẫn họ ngày càng nhanh chóng đến Lãnh Thú cứu người.
Ở một góc nhỏ của ngôi làng Lãnh Thú, vẫn đang hiện diện một nữ nhân xinh xắn mang nét quyến rũ ẩn hiện qua bộ da thú bó sát, mái tóc nàng buộc cao, dáng người thon thả đứng như không ở đó. Nàng ấy là Phán Nhi, cô nương có sức hút nhất trại đồng thời cũng là vị hôn thê của Lãnh Phi, nhưng là hôn thê đó chỉ là lời nói xuông của ba mẹ hai bên, bây giờ họ đều mất, Lãnh Phi lại không thích nàng hôn ước đó có lẽ sẽ trở thành dĩ vãng từ đây...
Khi Phán Nhi bất lực nhìn người trong trại tấp nập chuẩn bị lụa đỏ treo kín khắp nơi, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, tiếng chỉ đạo làm việc năng nổ của các lão làng đang cố hoàn thành công việc trước khi mặt trời lặn.
Nắm tay nàng nắm chặt từng sợi gân nhỏ trên tay nổi lên, thân thể gợi cảm run lên vì giận dữ. Nếu như không phải có sự xuất hiện của vị Vương Phi lạ mặt kia thì có thể Lãnh Phi đã thuộc về nàng.
"Âu Dương Minh Châu, con ả chết tiệt ta sẽ giết chết ngươi". Phán Nhi gầm gừ
Nàng lấy từ bên hông một con dao khắc rồng phượng sắt bén rồi hùng hỗ đi xuyên qua đám người đang bận rộn đến thẳng phòng tân hôn.
Phán Nhi tay phải cầm dao lên tục mài lên đá mài đôi mắt giận dữ đến trước cửa phòng tân hôn có 2 người đang căn giữ, lạnh lùng nói:"Tránh ra"
"Nhị Lão Đại, Lão Đại có căn dặn không cho phép ai vào đây cho đến khi hôn lễ hoàn thành. Mong người nhanh chóng quay về " Một trong hai có vẻ sợ sệt nhưng vẫn kiên quyết không cho Phán Nhi vào.
"Ta nói tránh ra ".
"Nhị Lão Lão Đại.... " Bên kia có vẻ khó xử.
"Cứng đầu ".
Phán Nhi dùng cắn dao gõ mạnh vào đầu 1 trong hai tên khiến hắn ngã xuống máu tuôn từ đầu ra khá nhiều. Xung quanh Phán Nhi lại xuất hiện thêm nhiều thuộc hạ
"Nhị Lão Đại, mong người hợp tác ".
Nhưng có vẻ cô nương này không mấy thân thiện cho lắm, nàng xông vào đám người to khỏe hạ cẳng chân thượng cẳng tay khiến bọn họ bay ra xa, nhanh chóng chạy vào trong chốt cửa lại mặc kệ đám người ở người la lối phá cửa điên cuồng.
"Minh Châu, Minh Châu mau dậy đi". Cupid thấy tình hình hảo bằng hữu sắp bị đánh ghen liền ra sức gọi dậy.
"Chuyện gì vây?" Minh Châu cũng bị tiếng ồn làm thức giấc, trong giây lát lại muốn trở về Hoàng Cung cùng Kiêu Binh Thần nơi đủ yên tĩnh để nàng ngủ bao nhiêu cũng được.
Minh Châu ngồi dậy dụi đôi mắt nhìn kĩ phía người trước ánh sáng, dáng vẻ của một nữ nhân hiện ra với body chuẩn tay mài dao tiến chậm rãi đến mặc kệ bên ngoài là tiếng phá cửa.
"Tỉnh dậy rồi à ".
"Cô là ai???"
"Là ai thì có gì quan trọng, ngươi sẽ chết ngay bây giờ thôi".
Phán Nhi lao đến gim thẳng con dao vào ngực Minh Châu, nhưng trong chốc lát nàng lại né được, con dao dính thẳng xuống nệm hỉ đỏ đồng thời khiến người kia ngã nhào xuống giường. Nàng phải chật vật rút con dao ra...
"Này này, theo hoàn cảnh như vậy tôi đoán là mình đang bị đánh ghen đấy". Minh Châu thì thầm với Tiểu Thiên Thần bên cạnh.
"Cô ta là Nhị Lão Đại của Lãnh Thú đấy, hôn thê của Lãnh Phi".
"Thiên a, ta cũng là bị ép buộc lấy tên đẹp trai đó thôi "
"Ngươi thì thầm gì, xem thường ta sao ".
Phán Nhi laị tiếp tục lao đến tấn công Minh Châu, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần dùng bình hoa bên cạnh đánh rớt dao của người đối diện rồi giữ lấy tay nàng nhưng tay bên kia của Phán Nhi nhanh chóng cũng bắt được tiết tấu của Minh Châu. Hai người thân thủ đều không tồi có thể nói là ngang tài ngang sức, giữ lấy tay nhau đối mắt
"Âu Dương Minh Châu, thân thủ không tồi còn nói là Vương Phi chắc chắn vào cung cũng là có ý đồ gì???"
"Đúng vậy, ta muốn làm Hoàng Hậu. Cho nên không rãnh làm Ấp Trại Phu Nhân quèn đâu. Ngươi thích không??? Ta nhường cho ngươi đấy không phải giành giựt đâu ". Minh Châu đánh đá đáp lại.
"Khốn nạn ". Máu nóng trong người Phán Nhi nàng nhanh tay đánh vào mặt Minh Châu
Bốp
Minh Châu sơ xuất ngã xuống đất một bên má sưng đỏ rướm máu, bất lực nhìn con dao chuẩn bị gim vào ngực trái mình
"Minh Châu ". Cupid hét lên trong tình thế tiến thoái lưỡng nan ánh sáng xanh trong tay hiện lên chuẩn bị đánh vào người Phán Nhi
Rầm
Một tiếng động lớn vang lên nhưng không phải tiếng từ Tiểu Thiên Thần phát ra mà là từ phía cửa phòng. Cơ Thể dũng mãnh cùng gương mặt đẹp trai hiện ra người đã dùng một cước phá tung cánh cửa đó là Lãnh Phi.
Chàng lao đến Phán Nhi bóp chặt cổ nàng ấy nhấc bổng lên mặc kệ nàng giẫy giụa lãnh đạm nói
"Phán Nhi ta chưa từng là gì của muội, ta cũng cưng chiều muội chưa từng làm muội buồn. Nhưng muội bây giờ còn muốn giết tân nương của ta, muội chắc chắn không thể ở lại nữa rồi ".
Phán Nhi nghe những lời này lòng bỗng thắt lại, thôi giãy dụa bất lực muốn chết đi, nước mắt đau lòng rơi từ khóe mắt. Chứng kiến cảnh đó Minh Châu không khỏi thương cảm nàng ngồi dậy kéo tay Lãnh Phi
"Đừng làm vậy, mau thả Phán Nhi xuống ".
Ngay lập tức thân thể mềm mũm bị rơi xuống, Phán Nhi ngồi dưới đất không ngừng ho sặc sụa.
Lãnh Phi đau lòng vuốt má trái của Minh Châu nó sưng tấy lên vì cú đánh vừa rồi
"Không sao chứ???"
Minh Châu lắc đầu
"Ra ngoài ta bôi thuốc cho nàng ". Lãnh phi sau đó sủng nịnh đỡ Minh Châu ra ngoài
"Lãnh Phi, dừng chân lại.... Huynh chỉ vì một tiện nhân lạ mặt vừa mới đến đã muốn giết muội sao. Huynh rốt cuộc không hề có chút tình cảm gì với muội? Hơn 20 năm qua chúng ta ở bên nhau, muội vì huynh làm nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ huynh quên rồi sao???" Phán Nhi không ngừng rơi nước mắt, thương tâm nói với người trước mặt.
"Ta không quên, nhưng nó KHÔNG CẦN THIẾT". Lãnh Phi nhấn mạnh ba chữ này rồi quay lại nhìn Phán Nhi ngồi dưới đất " Ta vốn dĩ chẳng cần muội làm những điều vô bổ đó, hiểu chứ??? Nó làm ta cảm thấy phiền phức, bây giờ thì hết rồi muội đừng phiền ta nữa ".
Nói rồi Lãnh Phi dìu Minh Châu ra ngoài, để lại Phán Nhi như rơi xuống vực thẳm ngồi ở đó căn phòng lại tối dần chẳng còn ai, nàng khóc đến thê thảm. Nàng không ngờ Lãnh Phi lại có thể nói những lời vô tình đó.
Phán Nhi tuyệt đối không phải kiểu cô nương thuỳ mị nết na, tính tình nàng ngang ngược phá phách nhưng chỉ cần là Lãnh Phi nàng chấp nhận thay đổi, học nấu ăn cho chàng, học trang điểm để mỗi ngày càng xinh đẹp hơn, học múa học hát để chàng giải sầu mỗi khi buồn. Còn có những đêm thức trắng may cho người đó túi thơm đến 10 đầu ngón tay đều bị thương... Vậy mà, chỉ vì câu nói nói "Rất phiền phức " kia mà đã gạt bỏ đi tất cả những cố gắng của Phán Nhi hơn 20 năm qua...
Nàng từ bỏ thật rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.