Chương 32: Đường Về Nhà
Thiên Thư (Kamichira Hoàng )
27/02/2024
Rầm Rầm Rầm
Kiêu Vương vẫn đang say giấc thì giật mình nghe tiếng đập cửa bên ngoài, kẽ nhìn Mỹ Nhân bên cạnh cũng đang khó chịu nhăn mày, xoay người vào trong lòng chàng muốn trốn tránh âm thanh lớn kia mà ngủ tiếp.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng quá giờ trưa rồi, xuất hành giờ tốt mới đẹp”.
Tiếng đập cửa bên ngoài và giọng nói không kiêng dè chẳng lạ gì là của Trung Quân, chàng cùng các thị vệ đã tất bật chuẩn bị hành trang cả một buổi trời, chờ đến mặt trời lên cao cũng không thấy Hoàng Thượng ra khỏi cửa, cung nhân lại không dám thất lễ gọi Rồng ngủ say dậy.
“Được rồi, 2 canh giờ sau xuất hành là vừa”.
“Được, Nô tỳ đều đang bên ngoài đợi được hầu hạ rồi, Hoàng Thượng cứ ngủ thêm một chút”.
Trung Quân cũng không nấn ná lâu ngoài cửa dặn dò vài câu rồi lại quay đầu đi, ắt hẳn lại có hẹn với Hạo Quan làm thêm vài ván cờ, bọn họ cũng tính là lớn lên cùng nhau, sau khi trưởng thành vì vài lý do Hạo Quan liền bị điều đi trấn giữ biên cương, chỉ về một lần khi Tiên Hoàng băng hà, sau đó cũng chưa từng trở lại, bọn họ đã lâu lắm không gặp mặt.
“Sáng rồi sao”. Minh Châu dụi dụi mặt trước lồng ngực của Binh Thần, nheo nheo mở đôi mắt kèm nhèm ra đón lấy ánh náng từ bên ngoài chiếu vào, nàng chỉ muốn lười biếng một chút, nằm thêm một chút
“Ngủ thêm một lúc cũng được”.
Kiêu Vương sủng nịnh xoa đầu nàng rồi lại hôn lên tóc nàng, nhìn thấy Nữ Nhân này khó chịu nhăn mày vì bị gọi dậy chàng có chút đau lòng. Nhưng không chờ quá 3 giây, Minh Châu lên chui ra ngoài ngồi thẳng dậy, tay vẫy giữ lấy chăn che đi bộ ngực sắp lộ ra ngoài.
“Ta không muốn ngủ nữa, phải dậy sớm hồi cung rồi”.
Kiêu Vương không nói gì, có chút ngạc nhiên, mọi khi Minh Châu này có thể ngủ thì sẽ ngủ đến trưa, có thể đi chơi thì sẽ tìm cách xuất cung trốn đi, bây giờ sao lại thay đổi như vậy chứ? Chàng cũng ngồi dậy cầm lên bộ đồ khoác lên người, rồi lại mặc đồ cho Minh Châu.
Nàng không kháng cự chỉ im lặng tận hưởng sự phục vụ chu đáo, Binh Thần lóng ngóng một hồi thì cũng mặc lại cho nàng bộ đồ ngủ, lúc đó nàng cũng tỉnh táo hơn một chút.
“Thần Thần,Ta đói rồi”.
“Gọi nô tỳ vào chuẩn bị rồi chúng ta cùng ăn điểm tâm nhé”.
“ỪM”.
Minh Châu được Kiêu Vương xoa đầu sủng nịnh, nàng cười tươi như ánh mặt trời, đôi mắt híp lại đẹp đẽ như mùa xuân ấm áp, hai người cứ như thế đến khi có người bước vào phòng hầu hạ mới miễn cường thu lại đôi mặt xuân tình đó.
Nô Tỳ trong phủ cũng khá nhanh nhẹn, phục vụ cho chủ từ chỉ trong 15 phút đã hoàn tất vệ sinh cá nhân và mặc y phục. Kiêu Vương nhanh hơn, liền ngồi sang một bên đón lấy chén trà đợi Minh Châu chuẩn bị.
Căn phòng chiếu vào ánh nắng ấm áp duy nhất trong ngày đông lạnh giá, nụ cười Mỹ Nhân không dừng lại được, cứ thử hết cái trâm này đến trâm khác lên đầu, còn đùa đùa nói nói với nô ty đang trang điểm cho nàng. Không khí bình yên như một thướng phim trôi chậm trong mắt của kẻ si tính. Da mặt của Minh Châu cũng rất đẹp không lâu sau thì đã trang điểm xong xuôi, xinh đẹp cùng chàng ra ngoài dùng điểm tâm.
Hai người đi một đoạn không xa, vừa đến sảnh chính để dùng bữa sáng thì đã nghe thấy tiếng cười cười nói nói của một đám người.
“Đánh bên đây mới đúng”.
“Ta nghĩ là quân này mới đúng”.
"Đừng cản ta, ta quyết đi đường này rồi ".
Vừa bước vào đã thấy khung cảnh hỗn loạn trên một bàn cờ nhỏ, ngồi hai bên là Trung Quân và Hạo Quan, xung quanh lại là mấy tên lính hiếu kì mốt chiêm ngưỡng trận cờ vây trên bàn, mọi người đều không phân lớn nhỏ thảo luận khá sôi nổi về trận đấu đang diễn. Có cả Xuất Quỷ và cả Nhập Thần đang ở đây, ít khi thấy 2 ngày này tách Kiêu Vương ra mà đi lẻ như vậy, lại còn tham gia vào hội của Trung Quân và Hạo Quân, vẫn còn một người không màn đến chỉ ngồi một bên thưởng già là lão già Lưu Thái Y, ông ta không mấy hứng thú với đám thanh niên ồn ào, chỉ im lặng đọc sách uống trà như cả thế giới chỉ có mình lão.
“Hoàng Thượng đến”.
Người đầu tiên phát hiện ra Binh Thần và Minh Châu lại là một cung nữ đứng hầu bên cạnh bàn cờ, mọi người liền dừng lại cuộc đấu quỳ rạp xuống thỉnh an.
“Hoàng Thượng Vạn Tuế”.
“Bình thân”.
Kiêu Vương cũng không câu nệ gì nhiều, bởi vì đây là ngoài cung hắn cũng không muốn lúc nào cũng quy tắc cứng nhắc, nắm tay Minh Châu đến bàn chính diện ngồi xuống.
“Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Bẩm, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Thần có chuẩn bị một vài thảo dược quý tặng cho Hoàng Thượng, còn có thuốc bổ và nhân sâm cho Thái Hậu, mong người gửi giúp cho Ngạch Nương”.
Hạo Quan bước đến đằng sau và vài rương quà đã được đóng gói sẵn dâng lên cho Kiêu Vương.
“Bắc Hầu chu đáo quá, ta sẽ gửi cho Phật Gia Thái Hậu”.
Nói rồi Kiêu Vương nhìn một lượt mọi người vẫn đang đứng nhìn, ra lệnh cho bọn họ vào bàn dùng bữa chuẩn bị tinh thần trạng thái tốt cho 2 ngày đường về Cung Điện.
Trên bàn khá là nhiều cao lương mỹ vị, nhưng Minh Châu chỉ chọn một ít cháo lưỡng cùng với dưa muối ăn thanh đạm, vì hôm qua uống quá chén dạ dày vẫn chưa được ổn định, sợ ăn quá nhiều lên xe ngựa lắc lư lại nôn mửa ra.
Kiêu Vương nhìn sắc mặt không tốt lắm của Minh Châu dường như hiểu được suy nghĩ của nàng liền lên tiếng gọi Lưu Thái Y.
“Lão Lưu, Minh Châu nàng ấy hôm qua uống nhiều, ông lên đây xem thế nào, đừng để nàng ấy lên xe lại cảm thấy khó chịu”.
Lão Lưu không nói hai lời, có chút cảm thấy hơi phiền phức buông đũa xuống đi đến chỗ Minh Châu đang ăn cháo, nhìn đi nhìn lại sắc mặt hơi xanh xao của nàng rồi lại bắt mạch.
“Bẩm Hoàng Thượng, nha đầu này sức khỏe cường tráng, chỉ cần uống thêm bát canh giải rượu nghỉ ngơi một chút là được”.
“Lưu Thái Y, không được nói Nha Đầu”.
Kiêu Vương có chút nghiêm nghị nhìn lão mập mạp trước mặt, chàng biết Lưu Thái Y này tính tình ngang ngược không sợ trời không sợ đất, hắn cũng đã dung túng cho Lão quá nhiều, để Lão sống trong cung mà hất mặt lên trời, nhưng lần này không để cho hắn xem Minh Châu chẳng ra gì.
“Binh Thần”. Minh Châu nắm nhẹ cổ tay chàng rồi lại cười cười nói tiếp " Không sao đâu, ta đã quen với cách xưng hô này rồi, Lão Lưu có vẻ hơi kênh kiệu nhưng cũng không có ý xấu, ta thích tính cách này".
“Ha ha Ha, Nha Đầu hiểu chuyện”.
Lão Lưu nghe vậy lại cười sảng lên, vuốt ria mép lại tiếp tục gọi 2 tiếng Nha Đầu rồi quay đầu về chỗ ngồi cầm đũa ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Kiêu Vương thấy vậy thì chỉ đành chiều theo ý nàng, nàng vui là được, ít ra là nàng thấy thoải mái với cách xưng hô của lão ta.
“Phủ Bắc Hầu của Thần có nhiều thuốc giải rượu tốt, Minh Châu cô nương có muốn dùng một ít không?”
“Ta thấy ổn, không cần”.
Minh Châu vẫn nhàn nhạt ăn cháo, không buồn ngẩng mặt lên nhìn Kiêu Hạo Quan một lần. Nàng cố gắng tránh nhìn vào mắt người kia, tránh tiếp xúc tránh sinh chuyện phiền phức thì tốt hơn.
“Đừng bướng, uống một chút thì tốt hơn”.
Kiêu Vương vẫn không an tâm nhìn sắc mặt không tốt của Minh Châu, nhìn về phía người hầu ra lệnh họ mang thuốc lên.
Minh Châu lại không muốn nói gì nhiều hơn, chỉ im lặng suốt buổi điểm tâm, ngoan ngoãn uống thuốc rồi đợi đến khi chuẩn bị xuất phát rời khỏi Phủ Bắc Hầu này.
Cả đoàn người ngựa đã đứng sẵn ở phía bên ngoài cửa phú ước chừng hơn 2 vạn quân binh, họ vẫn đang trong tình trạng tốt để khởi hành. Minh Châu được cung nhân đưa ra trước xe ngựa đợi chờ, Kiêu Vương và Trung Quân vẫn đang bận rộn chính trị lần cuối trước khi ra về. Đứng trước xe ngựa buổi chiều, gió thổi khá lớn, nàng bình thường sợ lạnh, chân tay tê cứng không chịu được run rẩy muốn leo lên xe ngựa ngồi chờ, lúc đó xung quanh mọi người vẫn đang bận rộn chuẩn bị chẳng ai để ý đến nàng đang cố leo lên xe ngựa cao, vì tay chân lạnh, đột nhiên lại có một cơn gió mạnh thổi đến khiến nàng rùng mình nghiêng ngã định sắp ngã xuống đất.
"Á … "
Tiếng hét thu hút mọi người nhìn về phía xe ngựa lớn, bọn họ hoảng hồn nhìn thấy Minh Châu sắp dùng đầu tiếp đất thì …
PHỊCH
"Không sao chứ ".
Minh Châu co rúm người nhẹ nhàng mở mắt ra, cứ ngỡ là Kiêu Binh Thân đỡ được nàng, ai ngờ nhìn rõ hơn thì lại là Hạo Quan, cái người mà nàng trăm phương nghàn kế tính toán trong đầu làm sao để tránh xa thì tại đang ôm trọn nàng trong tay.
“Buông Ra”. Minh Châu cố vùng vẫy nhảy xuống khỏi bàn tay cứng như đá của Hạo Quan].
“Thất lễ rồi”.
Hạo Quan chỉ cười cười, trong mắt hắn có chút mơ hồ khó đoán là đang nghĩ gì chỉ miễn cưỡng chậm chạp đặt nàng xuống đất, Minh Châu lại không một lời cảm ơn, hắn chỉ nhận lại cái nhìn dè chừng của nàng, chân nàng lùi ra vài bước nhìn chằm chằm hắn.
“Tại sao?”
“Gì”. Minh Châu liếc nhìn Hạo Quan.
“Ta đã làm gì mà nàng ghét ta như vậy?”
“Thở”.
“Hả?”.
Hạo Quan có chút khó hiểu, chàng không hiểu mình đã làm gì thất lễ, nhìn cái dáng vẻ nhỏ nhắn xấc xược kia thì có chút buồn cười định bụng tiếp tục nói thì thấy vẻ mặt nữ nhân kia liền thay đổi, đổi mắt phát sáng nhìn về phía đằng sau chàng, miệng cười dịu dàng nhanh chân chạy về hương đó.
“Thần Thần”.
Chàng quay đầu nhìn theo hướng của nàng, bóng dáng mặc xiêm y trắng áo khoác lông màu hồng như bay trong gió lướt qua chàng rồi dừng lại ở vòng tay của Kiêu Vương. Hình ảnh dịu dàng đều bị chàng thu vào trong tầm mắt, có chút ghen tị, có chút ngưỡng mộ.
“Xảy ra chuyện gì, sao lại có tiếng hét lớn như vậy?”
“Không có gì, Minh Châu không cẩn thận ngã xe, Thần đỡ được nàng ấy rồi”. Hạo Quan hoàn hồn thay đổi sắc mặt cung kính cuối đầu trả lời.
“Ta lạnh quá, nhìn vào xe ngồi”.
Kiêu Vương không nói lời nào liền ôm lấy nàng nhảy tót lên xe ngựa một cách dễ dàng, chỉ để lại một câu “Xuất Hành”.
Bên cạnh đó có Trung Quân đi đến bên cạnh Hạo Quan vỗ nhẹ vai chàng nói:
"Giữ gìn sức khỏe, Đệ đi trước ".
“Tạm Biệt”.
Hạo Quan chỉ gật đầu đáp lại, mỗi người một con ngựa chàng đi theo đoàn kị binh của Triều Đình tiễn Kiêu Vương và mọi người đến cuối đường ra khỏi Thành Trì mới thôi.
Lúc này cũng đã có bóng chiều tà, mặt trời sớm đã mất dạng sau những đám mây nặng trĩu trôi, gió lạnh rét đến cắt da cắt thịt mà Hạo Quan vẫn đứng đó nhìn đoàn xe khuất bóng, trên tay vẫn cầm cái trâm cài đầu của Minh Châu không cẩn thận làm rơi xuống. Ánh mắt chàng u uất không dò, khẽ ngửi lòng bàn tay vẫn còn mùi hương của nàng, cả làn da khá mịn nhàng trên cánh tay vẫn đang lưu lại cảm giác mềm mềm. Dáng vẻ bất phục đó có chút khó hiểu lại có chút buồn cười, chỉ tiếc nàng lại là nữ nhân yêu quý của em trai chàng, làm Kiêu Vương. Chàng chỉ xiết chặt cánh tay đang cầm cương ngựa thì thầm:
“Tại sao cái gì tốt đẹp cũng thuộc về ngươi?”
Trên xe ngựa Minh Châu an tĩnh ngồi trong lòng Binh Thần có chút không chịu được khẽ rùng mình, trong xe ngựa ấm hơn nhiều nhưng nàng cũng không biết vì sao lại cảm giác lạnh đến xương sống như vậy. Trong lòng nàng lại trỗi lên một sự bất an khó tả, trong lòng cứ như lửa đốt ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
“Sao vậy? Chưa đủ ấm sao, còn lạnh hả?”
Kiêu Vương nhìn thấy Minh Châu hơi rùng mình có nghĩ nàng vẫn đang lạnh liền vòng tay siết chặt nàng hơn
“Không có, chỉ đột nhiên bị rùng mình thôi”.
“Trên đường về khó khăn cho nàng rồi, chịu đựng 2 ngày sẽ được nằm giường thoải mái hơn”.
“Không sao, chàng bận như vậy ta còn làm phiền chàng, chàng có thấy phiền phức không?”
“Đừng nói lung tung, làm hãy làm những gì nàng muốn, đừng nghĩ đang làm phiền ta”.
Minh Châu khẽ cười, lòng nàng lại bị rót mật ấm áp vô cùng, khẽ dịu sâu vào lòng nam nhân, đưa tay vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa ra khỏi thành hoàn toàn, nàng vẫn nhìn thấy vài nhà dân lác đác phía xa, mái nhà bị tuyết phủ trắng xóa nhưng khói từ trong thổi từ ống khói nghi ngút cũng đủ thấy dân Kiêu Quốc mùa đông vẫn ấm no đầy đủ.
Phía xa vẫn thấy Trung Quân đang dẫn đầu đoàn cùng với Nhập Thần. Trung Quân vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía xe ngựa, lần này thì bắt gặp lấy ánh mắt của Minh Châu đang nhìn về hướng mình, hai người khẽ cười rồi thu ánh mắt về.
Minh Châu cũng không phải kẻ ngốc, Trung Quân mặc dù không nói ra, nhưng sau trong đáy lòng chàng, nàng vẫn nhìn ra được Trung Quân đối với nàng không chỉ đơn thuần là Huynh Muội, là một thứ tình cảm đặc biệt chẳng thể nói ra và sẽ không thể nói ra. Nhiều lần Trung Quân liều mạng bảo vệ nàng, bên cạnh nàng như một vị ca ca tốt, đồ tốt không tiếc cho nàng. Thôi thì vẫn là Huynh Muội.
Về phía Trung Quân chàng vẫn đang rất trầm tư trong chính suy nghĩ của mình, chàng không biết mình đang đối với muội muội này ra sao và cũng không muốn biết là gì. Chàng chỉ vô thức muốn đối xử tốt với vị Muội Muội này thôi, chàng với Kiêu Vương không chỉ là Quân Thần mà chính là anh em tốt, hai người trải qua nhiều hoạn nạn cùng nhau, chàng không muốn nghĩ lung tung gì khác nữa.
“Đại Thần, đang nghĩ gì mà mất hồn vậy?” Nhập Thần kẽ khều nhẹ Trung Quân
“Ta chỉ đang nghĩ, muốn lấy một Tiểu cô nương Phương Đông vừa đẹp vừa tốt như người của Kiêu Vương thôi”.
“Mỗi cô nương lại có một vẻ đẹp khác nhau, tại sao lại là Minh Châu tiểu thư chứ?”
"Nhà người vẫn còn nhỏ chưa hiểu được đâu ".
“Ta dù sao cũng 20 tuổi rồi, đã sớm có thể lấy tiểu nương tử rồi”.
“Đệ vẫn chưa hiểu được đâu”.
“Hả?”.
Nhập Thần nhìn bóng lưng của Trung Quân đi về phía trước, nghiêng đầu có chút khó hiểu, chàng tuy hơi ham chơi nhưng cũng không hiểu được ý đồ của người trước mặt là gì? Chàng chỉ biết mình thích kiểu cô nương hoạt bát nghe lời hơn. Ai cũng được, xinh xắn dễ thương là được.
Đoàn xe cứ đi liên tục trong đêm không có dấu hiệu ngừng nghỉ, mặc cho tuyết cứ lặng lẽ rơi, Kiêu Vương ôm người trong lòng đã ngủ say không ngừng dùng tay vuốt cái má tròn của nàng, ngắm nhìn vẻ đẹp xinh xắn của nàng.
Binh Thần chàng biết Minh Châu vẻ ngoài ưu tư vô lo nhưng trong lòng nàng có hàng tá thứ đang lo lắng không muốn nói cho chàng biết thôi. Chàng cũng không tiện gặng hỏi điều gì, chỉ biết im lặng bên cạnh quan sát, nhìn nét mặt nàng có vẻ không thoải mái lắm khi đối mặt với Hạo Quan, cách đáp trả khác thường của nàng với Hạo Quan, chàng đều thu vào tầm mắt.
Khi nghe thấy tiếng hét thất thanh vào ban chiều chàng dường như không nghĩ được nhiều, ba chân bốn cẳng chạy thẳng qua chỗ nàng. Nhìn thấy nàng bị Hạo Quan ôm lấy mặc dù biết là cứu nàng 1 mạng nhưng cũng không kiềm được dậy sóng trong lòng, lập tức quên mất chuyện phải dặn dò liền gấp gáp ôm lấy nàng nhảy vào xe ngựa tránh ánh mắt nóng bỏng kia đang nhìn vào bảo bối của mình. Đêm dài lắm mộng, chàng gác tay lên thành cửa xe đăm chiêu nhìn ra bên ngoài, toan tính làm một lễ Phong Hậu vang danh lịch sử cho Âu Dương Minh Châu nàng.
Kiêu Vương vẫn đang say giấc thì giật mình nghe tiếng đập cửa bên ngoài, kẽ nhìn Mỹ Nhân bên cạnh cũng đang khó chịu nhăn mày, xoay người vào trong lòng chàng muốn trốn tránh âm thanh lớn kia mà ngủ tiếp.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng quá giờ trưa rồi, xuất hành giờ tốt mới đẹp”.
Tiếng đập cửa bên ngoài và giọng nói không kiêng dè chẳng lạ gì là của Trung Quân, chàng cùng các thị vệ đã tất bật chuẩn bị hành trang cả một buổi trời, chờ đến mặt trời lên cao cũng không thấy Hoàng Thượng ra khỏi cửa, cung nhân lại không dám thất lễ gọi Rồng ngủ say dậy.
“Được rồi, 2 canh giờ sau xuất hành là vừa”.
“Được, Nô tỳ đều đang bên ngoài đợi được hầu hạ rồi, Hoàng Thượng cứ ngủ thêm một chút”.
Trung Quân cũng không nấn ná lâu ngoài cửa dặn dò vài câu rồi lại quay đầu đi, ắt hẳn lại có hẹn với Hạo Quan làm thêm vài ván cờ, bọn họ cũng tính là lớn lên cùng nhau, sau khi trưởng thành vì vài lý do Hạo Quan liền bị điều đi trấn giữ biên cương, chỉ về một lần khi Tiên Hoàng băng hà, sau đó cũng chưa từng trở lại, bọn họ đã lâu lắm không gặp mặt.
“Sáng rồi sao”. Minh Châu dụi dụi mặt trước lồng ngực của Binh Thần, nheo nheo mở đôi mắt kèm nhèm ra đón lấy ánh náng từ bên ngoài chiếu vào, nàng chỉ muốn lười biếng một chút, nằm thêm một chút
“Ngủ thêm một lúc cũng được”.
Kiêu Vương sủng nịnh xoa đầu nàng rồi lại hôn lên tóc nàng, nhìn thấy Nữ Nhân này khó chịu nhăn mày vì bị gọi dậy chàng có chút đau lòng. Nhưng không chờ quá 3 giây, Minh Châu lên chui ra ngoài ngồi thẳng dậy, tay vẫy giữ lấy chăn che đi bộ ngực sắp lộ ra ngoài.
“Ta không muốn ngủ nữa, phải dậy sớm hồi cung rồi”.
Kiêu Vương không nói gì, có chút ngạc nhiên, mọi khi Minh Châu này có thể ngủ thì sẽ ngủ đến trưa, có thể đi chơi thì sẽ tìm cách xuất cung trốn đi, bây giờ sao lại thay đổi như vậy chứ? Chàng cũng ngồi dậy cầm lên bộ đồ khoác lên người, rồi lại mặc đồ cho Minh Châu.
Nàng không kháng cự chỉ im lặng tận hưởng sự phục vụ chu đáo, Binh Thần lóng ngóng một hồi thì cũng mặc lại cho nàng bộ đồ ngủ, lúc đó nàng cũng tỉnh táo hơn một chút.
“Thần Thần,Ta đói rồi”.
“Gọi nô tỳ vào chuẩn bị rồi chúng ta cùng ăn điểm tâm nhé”.
“ỪM”.
Minh Châu được Kiêu Vương xoa đầu sủng nịnh, nàng cười tươi như ánh mặt trời, đôi mắt híp lại đẹp đẽ như mùa xuân ấm áp, hai người cứ như thế đến khi có người bước vào phòng hầu hạ mới miễn cường thu lại đôi mặt xuân tình đó.
Nô Tỳ trong phủ cũng khá nhanh nhẹn, phục vụ cho chủ từ chỉ trong 15 phút đã hoàn tất vệ sinh cá nhân và mặc y phục. Kiêu Vương nhanh hơn, liền ngồi sang một bên đón lấy chén trà đợi Minh Châu chuẩn bị.
Căn phòng chiếu vào ánh nắng ấm áp duy nhất trong ngày đông lạnh giá, nụ cười Mỹ Nhân không dừng lại được, cứ thử hết cái trâm này đến trâm khác lên đầu, còn đùa đùa nói nói với nô ty đang trang điểm cho nàng. Không khí bình yên như một thướng phim trôi chậm trong mắt của kẻ si tính. Da mặt của Minh Châu cũng rất đẹp không lâu sau thì đã trang điểm xong xuôi, xinh đẹp cùng chàng ra ngoài dùng điểm tâm.
Hai người đi một đoạn không xa, vừa đến sảnh chính để dùng bữa sáng thì đã nghe thấy tiếng cười cười nói nói của một đám người.
“Đánh bên đây mới đúng”.
“Ta nghĩ là quân này mới đúng”.
"Đừng cản ta, ta quyết đi đường này rồi ".
Vừa bước vào đã thấy khung cảnh hỗn loạn trên một bàn cờ nhỏ, ngồi hai bên là Trung Quân và Hạo Quan, xung quanh lại là mấy tên lính hiếu kì mốt chiêm ngưỡng trận cờ vây trên bàn, mọi người đều không phân lớn nhỏ thảo luận khá sôi nổi về trận đấu đang diễn. Có cả Xuất Quỷ và cả Nhập Thần đang ở đây, ít khi thấy 2 ngày này tách Kiêu Vương ra mà đi lẻ như vậy, lại còn tham gia vào hội của Trung Quân và Hạo Quân, vẫn còn một người không màn đến chỉ ngồi một bên thưởng già là lão già Lưu Thái Y, ông ta không mấy hứng thú với đám thanh niên ồn ào, chỉ im lặng đọc sách uống trà như cả thế giới chỉ có mình lão.
“Hoàng Thượng đến”.
Người đầu tiên phát hiện ra Binh Thần và Minh Châu lại là một cung nữ đứng hầu bên cạnh bàn cờ, mọi người liền dừng lại cuộc đấu quỳ rạp xuống thỉnh an.
“Hoàng Thượng Vạn Tuế”.
“Bình thân”.
Kiêu Vương cũng không câu nệ gì nhiều, bởi vì đây là ngoài cung hắn cũng không muốn lúc nào cũng quy tắc cứng nhắc, nắm tay Minh Châu đến bàn chính diện ngồi xuống.
“Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Bẩm, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Thần có chuẩn bị một vài thảo dược quý tặng cho Hoàng Thượng, còn có thuốc bổ và nhân sâm cho Thái Hậu, mong người gửi giúp cho Ngạch Nương”.
Hạo Quan bước đến đằng sau và vài rương quà đã được đóng gói sẵn dâng lên cho Kiêu Vương.
“Bắc Hầu chu đáo quá, ta sẽ gửi cho Phật Gia Thái Hậu”.
Nói rồi Kiêu Vương nhìn một lượt mọi người vẫn đang đứng nhìn, ra lệnh cho bọn họ vào bàn dùng bữa chuẩn bị tinh thần trạng thái tốt cho 2 ngày đường về Cung Điện.
Trên bàn khá là nhiều cao lương mỹ vị, nhưng Minh Châu chỉ chọn một ít cháo lưỡng cùng với dưa muối ăn thanh đạm, vì hôm qua uống quá chén dạ dày vẫn chưa được ổn định, sợ ăn quá nhiều lên xe ngựa lắc lư lại nôn mửa ra.
Kiêu Vương nhìn sắc mặt không tốt lắm của Minh Châu dường như hiểu được suy nghĩ của nàng liền lên tiếng gọi Lưu Thái Y.
“Lão Lưu, Minh Châu nàng ấy hôm qua uống nhiều, ông lên đây xem thế nào, đừng để nàng ấy lên xe lại cảm thấy khó chịu”.
Lão Lưu không nói hai lời, có chút cảm thấy hơi phiền phức buông đũa xuống đi đến chỗ Minh Châu đang ăn cháo, nhìn đi nhìn lại sắc mặt hơi xanh xao của nàng rồi lại bắt mạch.
“Bẩm Hoàng Thượng, nha đầu này sức khỏe cường tráng, chỉ cần uống thêm bát canh giải rượu nghỉ ngơi một chút là được”.
“Lưu Thái Y, không được nói Nha Đầu”.
Kiêu Vương có chút nghiêm nghị nhìn lão mập mạp trước mặt, chàng biết Lưu Thái Y này tính tình ngang ngược không sợ trời không sợ đất, hắn cũng đã dung túng cho Lão quá nhiều, để Lão sống trong cung mà hất mặt lên trời, nhưng lần này không để cho hắn xem Minh Châu chẳng ra gì.
“Binh Thần”. Minh Châu nắm nhẹ cổ tay chàng rồi lại cười cười nói tiếp " Không sao đâu, ta đã quen với cách xưng hô này rồi, Lão Lưu có vẻ hơi kênh kiệu nhưng cũng không có ý xấu, ta thích tính cách này".
“Ha ha Ha, Nha Đầu hiểu chuyện”.
Lão Lưu nghe vậy lại cười sảng lên, vuốt ria mép lại tiếp tục gọi 2 tiếng Nha Đầu rồi quay đầu về chỗ ngồi cầm đũa ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Kiêu Vương thấy vậy thì chỉ đành chiều theo ý nàng, nàng vui là được, ít ra là nàng thấy thoải mái với cách xưng hô của lão ta.
“Phủ Bắc Hầu của Thần có nhiều thuốc giải rượu tốt, Minh Châu cô nương có muốn dùng một ít không?”
“Ta thấy ổn, không cần”.
Minh Châu vẫn nhàn nhạt ăn cháo, không buồn ngẩng mặt lên nhìn Kiêu Hạo Quan một lần. Nàng cố gắng tránh nhìn vào mắt người kia, tránh tiếp xúc tránh sinh chuyện phiền phức thì tốt hơn.
“Đừng bướng, uống một chút thì tốt hơn”.
Kiêu Vương vẫn không an tâm nhìn sắc mặt không tốt của Minh Châu, nhìn về phía người hầu ra lệnh họ mang thuốc lên.
Minh Châu lại không muốn nói gì nhiều hơn, chỉ im lặng suốt buổi điểm tâm, ngoan ngoãn uống thuốc rồi đợi đến khi chuẩn bị xuất phát rời khỏi Phủ Bắc Hầu này.
Cả đoàn người ngựa đã đứng sẵn ở phía bên ngoài cửa phú ước chừng hơn 2 vạn quân binh, họ vẫn đang trong tình trạng tốt để khởi hành. Minh Châu được cung nhân đưa ra trước xe ngựa đợi chờ, Kiêu Vương và Trung Quân vẫn đang bận rộn chính trị lần cuối trước khi ra về. Đứng trước xe ngựa buổi chiều, gió thổi khá lớn, nàng bình thường sợ lạnh, chân tay tê cứng không chịu được run rẩy muốn leo lên xe ngựa ngồi chờ, lúc đó xung quanh mọi người vẫn đang bận rộn chuẩn bị chẳng ai để ý đến nàng đang cố leo lên xe ngựa cao, vì tay chân lạnh, đột nhiên lại có một cơn gió mạnh thổi đến khiến nàng rùng mình nghiêng ngã định sắp ngã xuống đất.
"Á … "
Tiếng hét thu hút mọi người nhìn về phía xe ngựa lớn, bọn họ hoảng hồn nhìn thấy Minh Châu sắp dùng đầu tiếp đất thì …
PHỊCH
"Không sao chứ ".
Minh Châu co rúm người nhẹ nhàng mở mắt ra, cứ ngỡ là Kiêu Binh Thân đỡ được nàng, ai ngờ nhìn rõ hơn thì lại là Hạo Quan, cái người mà nàng trăm phương nghàn kế tính toán trong đầu làm sao để tránh xa thì tại đang ôm trọn nàng trong tay.
“Buông Ra”. Minh Châu cố vùng vẫy nhảy xuống khỏi bàn tay cứng như đá của Hạo Quan].
“Thất lễ rồi”.
Hạo Quan chỉ cười cười, trong mắt hắn có chút mơ hồ khó đoán là đang nghĩ gì chỉ miễn cưỡng chậm chạp đặt nàng xuống đất, Minh Châu lại không một lời cảm ơn, hắn chỉ nhận lại cái nhìn dè chừng của nàng, chân nàng lùi ra vài bước nhìn chằm chằm hắn.
“Tại sao?”
“Gì”. Minh Châu liếc nhìn Hạo Quan.
“Ta đã làm gì mà nàng ghét ta như vậy?”
“Thở”.
“Hả?”.
Hạo Quan có chút khó hiểu, chàng không hiểu mình đã làm gì thất lễ, nhìn cái dáng vẻ nhỏ nhắn xấc xược kia thì có chút buồn cười định bụng tiếp tục nói thì thấy vẻ mặt nữ nhân kia liền thay đổi, đổi mắt phát sáng nhìn về phía đằng sau chàng, miệng cười dịu dàng nhanh chân chạy về hương đó.
“Thần Thần”.
Chàng quay đầu nhìn theo hướng của nàng, bóng dáng mặc xiêm y trắng áo khoác lông màu hồng như bay trong gió lướt qua chàng rồi dừng lại ở vòng tay của Kiêu Vương. Hình ảnh dịu dàng đều bị chàng thu vào trong tầm mắt, có chút ghen tị, có chút ngưỡng mộ.
“Xảy ra chuyện gì, sao lại có tiếng hét lớn như vậy?”
“Không có gì, Minh Châu không cẩn thận ngã xe, Thần đỡ được nàng ấy rồi”. Hạo Quan hoàn hồn thay đổi sắc mặt cung kính cuối đầu trả lời.
“Ta lạnh quá, nhìn vào xe ngồi”.
Kiêu Vương không nói lời nào liền ôm lấy nàng nhảy tót lên xe ngựa một cách dễ dàng, chỉ để lại một câu “Xuất Hành”.
Bên cạnh đó có Trung Quân đi đến bên cạnh Hạo Quan vỗ nhẹ vai chàng nói:
"Giữ gìn sức khỏe, Đệ đi trước ".
“Tạm Biệt”.
Hạo Quan chỉ gật đầu đáp lại, mỗi người một con ngựa chàng đi theo đoàn kị binh của Triều Đình tiễn Kiêu Vương và mọi người đến cuối đường ra khỏi Thành Trì mới thôi.
Lúc này cũng đã có bóng chiều tà, mặt trời sớm đã mất dạng sau những đám mây nặng trĩu trôi, gió lạnh rét đến cắt da cắt thịt mà Hạo Quan vẫn đứng đó nhìn đoàn xe khuất bóng, trên tay vẫn cầm cái trâm cài đầu của Minh Châu không cẩn thận làm rơi xuống. Ánh mắt chàng u uất không dò, khẽ ngửi lòng bàn tay vẫn còn mùi hương của nàng, cả làn da khá mịn nhàng trên cánh tay vẫn đang lưu lại cảm giác mềm mềm. Dáng vẻ bất phục đó có chút khó hiểu lại có chút buồn cười, chỉ tiếc nàng lại là nữ nhân yêu quý của em trai chàng, làm Kiêu Vương. Chàng chỉ xiết chặt cánh tay đang cầm cương ngựa thì thầm:
“Tại sao cái gì tốt đẹp cũng thuộc về ngươi?”
Trên xe ngựa Minh Châu an tĩnh ngồi trong lòng Binh Thần có chút không chịu được khẽ rùng mình, trong xe ngựa ấm hơn nhiều nhưng nàng cũng không biết vì sao lại cảm giác lạnh đến xương sống như vậy. Trong lòng nàng lại trỗi lên một sự bất an khó tả, trong lòng cứ như lửa đốt ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
“Sao vậy? Chưa đủ ấm sao, còn lạnh hả?”
Kiêu Vương nhìn thấy Minh Châu hơi rùng mình có nghĩ nàng vẫn đang lạnh liền vòng tay siết chặt nàng hơn
“Không có, chỉ đột nhiên bị rùng mình thôi”.
“Trên đường về khó khăn cho nàng rồi, chịu đựng 2 ngày sẽ được nằm giường thoải mái hơn”.
“Không sao, chàng bận như vậy ta còn làm phiền chàng, chàng có thấy phiền phức không?”
“Đừng nói lung tung, làm hãy làm những gì nàng muốn, đừng nghĩ đang làm phiền ta”.
Minh Châu khẽ cười, lòng nàng lại bị rót mật ấm áp vô cùng, khẽ dịu sâu vào lòng nam nhân, đưa tay vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa ra khỏi thành hoàn toàn, nàng vẫn nhìn thấy vài nhà dân lác đác phía xa, mái nhà bị tuyết phủ trắng xóa nhưng khói từ trong thổi từ ống khói nghi ngút cũng đủ thấy dân Kiêu Quốc mùa đông vẫn ấm no đầy đủ.
Phía xa vẫn thấy Trung Quân đang dẫn đầu đoàn cùng với Nhập Thần. Trung Quân vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía xe ngựa, lần này thì bắt gặp lấy ánh mắt của Minh Châu đang nhìn về hướng mình, hai người khẽ cười rồi thu ánh mắt về.
Minh Châu cũng không phải kẻ ngốc, Trung Quân mặc dù không nói ra, nhưng sau trong đáy lòng chàng, nàng vẫn nhìn ra được Trung Quân đối với nàng không chỉ đơn thuần là Huynh Muội, là một thứ tình cảm đặc biệt chẳng thể nói ra và sẽ không thể nói ra. Nhiều lần Trung Quân liều mạng bảo vệ nàng, bên cạnh nàng như một vị ca ca tốt, đồ tốt không tiếc cho nàng. Thôi thì vẫn là Huynh Muội.
Về phía Trung Quân chàng vẫn đang rất trầm tư trong chính suy nghĩ của mình, chàng không biết mình đang đối với muội muội này ra sao và cũng không muốn biết là gì. Chàng chỉ vô thức muốn đối xử tốt với vị Muội Muội này thôi, chàng với Kiêu Vương không chỉ là Quân Thần mà chính là anh em tốt, hai người trải qua nhiều hoạn nạn cùng nhau, chàng không muốn nghĩ lung tung gì khác nữa.
“Đại Thần, đang nghĩ gì mà mất hồn vậy?” Nhập Thần kẽ khều nhẹ Trung Quân
“Ta chỉ đang nghĩ, muốn lấy một Tiểu cô nương Phương Đông vừa đẹp vừa tốt như người của Kiêu Vương thôi”.
“Mỗi cô nương lại có một vẻ đẹp khác nhau, tại sao lại là Minh Châu tiểu thư chứ?”
"Nhà người vẫn còn nhỏ chưa hiểu được đâu ".
“Ta dù sao cũng 20 tuổi rồi, đã sớm có thể lấy tiểu nương tử rồi”.
“Đệ vẫn chưa hiểu được đâu”.
“Hả?”.
Nhập Thần nhìn bóng lưng của Trung Quân đi về phía trước, nghiêng đầu có chút khó hiểu, chàng tuy hơi ham chơi nhưng cũng không hiểu được ý đồ của người trước mặt là gì? Chàng chỉ biết mình thích kiểu cô nương hoạt bát nghe lời hơn. Ai cũng được, xinh xắn dễ thương là được.
Đoàn xe cứ đi liên tục trong đêm không có dấu hiệu ngừng nghỉ, mặc cho tuyết cứ lặng lẽ rơi, Kiêu Vương ôm người trong lòng đã ngủ say không ngừng dùng tay vuốt cái má tròn của nàng, ngắm nhìn vẻ đẹp xinh xắn của nàng.
Binh Thần chàng biết Minh Châu vẻ ngoài ưu tư vô lo nhưng trong lòng nàng có hàng tá thứ đang lo lắng không muốn nói cho chàng biết thôi. Chàng cũng không tiện gặng hỏi điều gì, chỉ biết im lặng bên cạnh quan sát, nhìn nét mặt nàng có vẻ không thoải mái lắm khi đối mặt với Hạo Quan, cách đáp trả khác thường của nàng với Hạo Quan, chàng đều thu vào tầm mắt.
Khi nghe thấy tiếng hét thất thanh vào ban chiều chàng dường như không nghĩ được nhiều, ba chân bốn cẳng chạy thẳng qua chỗ nàng. Nhìn thấy nàng bị Hạo Quan ôm lấy mặc dù biết là cứu nàng 1 mạng nhưng cũng không kiềm được dậy sóng trong lòng, lập tức quên mất chuyện phải dặn dò liền gấp gáp ôm lấy nàng nhảy vào xe ngựa tránh ánh mắt nóng bỏng kia đang nhìn vào bảo bối của mình. Đêm dài lắm mộng, chàng gác tay lên thành cửa xe đăm chiêu nhìn ra bên ngoài, toan tính làm một lễ Phong Hậu vang danh lịch sử cho Âu Dương Minh Châu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.