Chương 54: Nhập Thần
Thiên Thư (Kamichira Hoàng )
24/03/2024
Ánh Dương nghe giọng liền biết là Nhập Thần, nàng cố miễn cưỡng cười lên mới dám quay lại nhìn Nhập Thần:
“Có gì không?”.
Nhập Thần ngập ngừng bỏ tay xuống, ánh trăng le lói nhưng vẫn thấy trong mắt của hắn là sự bối rối, hắn trả lời:
“Ta chỉ muốn chắc nàng sẽ hoàn toàn vui vẻ với mối hôn sự này “.
“Vui vẻ hay không thì cũng đâu đến lượt nô tỳ quyết định được”.
“Sao lại không? Nếu như Ánh Dương không thích cứ việc từ chối, sao lại miễn cưỡng như vậy?”.
“Liên quan gì đến Đại Hộ Vệ như ngài đây”.
Ánh Dương cứ tưởng cảm xúc của mình đã ổn định lại, đang định buông bỏ thì lại bị Nhập Thần phá vỡ, nàng muốn quay lưng bỏ đi thì bị ai đó bắt lấy cánh tay hắn lại nói:
“Ánh Dương ta không có ý đó, ta chỉ là … “.
Ánh Dương vùng tay ra, tính tình nàng ai cũng biết vui vẻ hoạt bát nhưng mà đụng đến nàng giận thì nàng cũng chẳng cả nể ai cả, nàng quát lớn:
“Ý gì nữa, ngài từ trước đến giờ có ý gì sao? Ngài đừng quản nô tỳ sẽ gả cho ai nữa, ngài cũng đâu có thích nô tỳ, sau này đừng có làm phiền nô tỳ nữa”.
Nói rồi nàng lại giận dữ, xách váy quay đi, mặc kệ là Nhập Thần sẽ có phản ứng như thế nào, dù là nàng không được người ta thích thì sao, ít ra sẽ có người khác thích nàng hơn. Mới đi được mấy bước, Nhập Thần lại nhảy để chặn trước mặt của nàng, nắm lấy tay nàng khẩn cầu:
“Ta để ý, đều để ý cả … Ánh Dương nàng đừng gả cho hắn ta”.
“Hả?” Ánh Dương hơi khựng lại, nàng chỉ ngơ ngác mở mắt to nhìn Nhập Thần.
“Ta thích nàng, thích lâu rồi nàng gả cho ta có được không?”.
“Không “. Nàng lùi người ra sau không cho Nhập Thần đụng vào mình giận dữ nói tiếp. “Nô tỳ có thích Nhập Thần ngài thì cũng không gả cho ngài đâu, Hoàng Hậu đã từng nói với nô tỳ nếu mà đến yêu cũng không dám nói ra thì người không xứng”.
“Nếu như Ánh Dương cũng yêu ta vậy ta sẽ nói với Hoàng Hậu để nàng được danh chính ngôn thuận”.
“Trễ rồi, Hoàng Hậu đã làm tới như vậy. Ngài làm loạn lên nữa “.
Ánh Dương mặc kệ Nhập Thần có cố chấp đến đâu, nàng lách người qua tiếp tục muốn tránh né, muốn trở về phòng của mình. Nàng chưa đi được mấy bước lại bị chặn đường, Nhập Thần vẫn đứng đó không cho nàng đi, nàng thở dài giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn nhìn lên hắn:
“Nô Tỳ nói lại nữa nữa, nô tỳ không muốn làm trái lời của Hoàng Hậu, nô tỳ sẽ gả cho Trọng Văn, sẽ sinh con … Ưm “.
Ánh Dương chưa nói xong câu, cái miệng đanh đá đã bị chặn lại, Nhập Thần ôm lấy nàng kề môi lên môi nàng, sát khí đằng đằng đó làm cho nàng đứng người, nàng bị nụ hôn bất ngờ đó làm cho thần hồn điên đảo không biết đến 2 chữ ‘Phản Kháng’ viết thế nào nữa.
Nhập Thần không chịu buông nàng ra, siết chặt nàng tránh cho nàng vùng vẫy, môi kề môi cắn vào miệng nàng khiến nàng đau điếng há miếng ra mới thuận thế đưa lưỡi vào trong cuốn lấy nàng, hắn đã khao khát cái miệng nhỏ này lâu lắm rồi, lần này có chết cũng phải nếm qua mật ngọt này.
Ánh Dương bị chiếm tiện nghi, lần đầu môi chạm môi đã nồng cháy như vậy làm nàng có chút không quen, đầu óc trống rỗng mặc kệ bị ai kia miệng lưỡi dây dưa một hồi, nàng sắp ngạt khí đến nơi rồi, cuống quýt dãy dụa đập tay lên ngực hắn.
Nhập Thần nhìn mặt nàng từ đỏ chuyển xanh ngắt mới miễn cưỡng buông ra cho nàng hô hấp:
“Nàng không thể là của hắn ta, nàng chỉ có thể gả cho ta, sinh con với ta … Đi thôi”.
“Đi đâu”. Nàng chưa kịp hoàn hồn đã thấy Nhập Thần nắm tay kéo nàng đi.
“Đi gặp Hoàng Hậu”.
“Không gặp … Không đi đâu “.
“Im lặng, có muốn bị hôn thêm cái nữa không?”
Nhập Thần khựng lại nhìn Ánh Dương đang cố vùng vằng chạy đi, nàng nghe đến đây cũng chịu im miệng lại ngoan ngoãn để cho Nhập Thần kéo đi.
Vừa bước vào trong đã thấy Xuất Qủy đứng ngoài cửa phòng canh chừng, bình thường giờ này không có ca làm của hắn nhưng lại thấy hắn đứng trong đây. Xuất Qủy đưa tay lên trước chặn đường Nhập Thần:
“Đi đâu”.
“Đệ muốn tìm Hoàng Hậu “.
“Hoàng Hậu có lệnh đệ đến tìm thì không tiếp, về đi”.
“Tại sao?”.
“Đệ nghĩ chuyện của hai người qua mắt được Hoàng Hậu sao? Đừng có mơ mộng nữa”.
Đối mặt với Xuất Qủy lạnh lùng kia Nhập Thần không chịu thua, cố chấp xông vào nhưng rất nhanh bị chặn lại, cả tốp người chạy đến ngăn cản không cho hắn vào mới có cảnh hắn quỳ trong phòng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu xin ban hôn.
Minh Châu chống cằm nhìn Ánh Dương mặt mày đỏ gay không dám trả lời liền nói với Nhập Thần:
“Ngươi nhìn xem, người ta có muốn gả cho ngươi đâu “.
Ánh Dương nghe đến đây sợ lại mất cơ hội mới vội vàng trả lời:
“Nương Nương em chịu, em muốn gả cho Nhập Thần Đại Nhân”.
“Muốn lấy muội muội Ánh Dương của ta thì cũng được, nhưng mà có điều kiện …”
“Điều kiện gì cũng được … Thần đều có thể chấp nhận”. Nhập Thần ngẩng đầu lên, không chút do dự nói.
“Ngày mai đến sớm đem hết tài sản sao kê của ngươi đem qua đây, không được sót thỏi vàng thỏi bạc nào đâu đấy, đem qua làm sính lễ cưới Ánh Dương”.
“Nương Nương, vậy có quá đáng không?”. Ánh Nguyệt nghe điều kiện kỳ quái thì liền nói nhỏ với Minh Châu, không phải là nàng chê tiền nhưng tiền nhiều như vậy lấy hết rồi cũng không phải với người ta.
“Thần chấp nhận, không những vậy, bổng lộc hằng tháng cũng đều cho Nương Tử giữ hết không dám giữ đồng nào”.
“Hảo Hán, được rồi về đi, mai đúng giờ đem sính lễ qua đây”.
“Đa tạ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu ân điển. Ngày mai thần nhất định sẽ đến sớm”.
Nhập Thần vui vẻ lại quỳ xuống dập đầu 3 cái nắm tay Ánh Dương ra ngoài đóng cửa trả lại không gian yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Binh Thần ngồi đó nhìn Hoàng Hậu của chàng diễn xong liền bật cười ôm lấy nàng:
“Trò này của nàng chắc là tốn nhiều tâm tư lắm nhỉ?”.
“Cũng tốn lắm đấy, nhưng mà hành hạ Nhập Thần hắn ta cảm giác cũng vui không kém đâu”. Minh Châu cũng ôm lấy Binh Thần cười lớn.
Nàng mấy lần phát hiện thấy tên Nhập Thần kia khi không có nàng thì liền lén lút chạy đi gặp Ánh Dương, nhìn không cũng thấy hắn thích Ánh Dương thế nào, chờ mãi cũng không thấy hai người họ có tiến triển gì, vặn hỏi mấy lần thì chối bay chối biến cả hai, nàng không có thời gian nữa rồi, đành ra hạ sách này cược một phen xem như thế nào. Nếu không được thì cứ miễn cưỡng gả Ánh Dương cho Trọng Văn, dù sao Trọng Văn cũng không phải do nàng tùy tiện tìm ra, nếu mà có thể ép Nhập Thần tỏ tình thì ván này thắng rồi.
“Nhưng mà giữ hết tài sản của hắn như vậy làm sao hắn có tiền cưới Nương Tử đây”.
“Đừng lo, ta sẽ giao hết lại cho Ánh Dương giữ, nam nhân ấy mà có tiền thì sinh tật ta không yên tâm lắm”.
“Nè nè, đâu phải ai cũng vậy đâu nha, nàng nhìn ta xem không phải là vừa nhiều tiền vừa chung tình sao “. Kiêu Vương buông nàng ra, bắt lấy tay nàng để nàng sờ bên ngực trái của mình, cơ ngực săn chắc bày ra trước mắt lại nhìn lên ánh mắt thâm tình mờ ám đó làm nàng thấy hơi kì lạ:
“Ta đâu có nói gì đâu, đi ngủ đi”.
Minh Châu rút tay ra vội vàng chui thẳng vào trong chăn ấm không dám lú đầu ra, ngoài chăn thì lại có Kiêu Vương không yên tĩnh, liên tục quấy rầy nàng kéo chăn ra.
“Hay là để ta lấy thân chứng minh nhé, ta sẽ dùng hết sức lực để chứng minh tình yêu to lớn này dành cho nàng”.
“Không cần đâu ta biết hết mà, hôm nay ta mệt lắm ta muốn đi ngủ sớm”.
“Thôi nào, ta sẽ phục vụ tận tâm mà “.
Kiêu Vương cuối cùng không chút nhân nhượng nào kéo được góc chăn chui vào bên trong, chọc phá Minh Châu nàng cả đêm không ngủ, hại nàng đến gần sáng lim dim được một chút lại có tiếng gọi cửa bên ngoài.
“Hoàng Thượng Hoàng Hậu… “.
Kiêu Vương bị gọi nhưng không muốn dậy, mắt chàng vẫn lim dim ôm chặt Minh Châu trong lòng mới khó chịu nói:
“Chuyện gì”.
Lý Công Công vẫn đứng ngoài cửa, hơi e ngại nhìn lên trời vẫn chưa sáng rồi lại nhìn mấy chục người đã đem sính lễ đầy đủ đứng trước Tẩm Cung:
“Bẩm Nhập Thần đang đứng đợi bên ngoài “.
“Có bị điên không? Có biết ta đang ngủ hay không? Kêu Nhập Thần đợi đi”.
“Dạ Thần đi nói ngay”.
Lý Công Công không chần chừ liền chạy bỏ mạng ra ngoài chạy đến trước mặt Nhập Thần đã ăn mặc chỉnh tề, hắn không khép được miệng cười, tay chân cứ như lắp điện liên tục đi qua đi lại đứng ngóng vào trong không đứng yên được, khi thấy Lý Công Công chạy ra thì bước lên hỏi:
“Sao rồi, ta vào được chưa?”
“Ta bảo ngươi này, người có nôn nóng cũng phải xem giờ chứ, nhìn mặt trời đi còn chưa ló dạng đâu, Hoàng Thượng chưa dậy đâu”. Lý Công Công vừa nói vừa chỉ lên trời giọng điệu vô cùng bất lực.
“Nhưng mà Hoàng Hậu bảo ta đến sớm, hay là vào bẩm với giúp ta một tiếng đi”. Nhập Thần không thèm nhìn lên trời 1 cái, chỉ đẩy đẩy Lý Công Công vào trong.
“Người có bị điên không? Ta nói rồi, trời còn chưa sáng Hoàng Hậu Nương Nương còn đang say giấc đợi được thì đợi”.
Lý Công Công nói rồi liền quay đầu vào trong, sống hơn 60 tuổi rồi cũng chưa thấy ai lấy vợ mà gấp gắp như vậy, đến cả Hoàng Thượng cũng phải đợi đến cả tháng trời mới chính thức lấy nương tử.
Minh Châu nghe tiếng nói bên ngoài thì lười biếng nhúc nhích ngẩng đầu lên nhìn Kiêu Vương:
“Đã sáng rồi sao?”
“Chưa đâu, tên đó có bệnh, mặc kệ hắn ta, ngủ thêm đi nàng chỉ mới ngủ thôi, đừng để mắt thâm quầng”.
“Ừm”.
Minh Châu được Kiêu Vương vỗ lưng cho ngủ, nàng cũng lười biếng không muốn dậy sớm, cứ để ai kia đợi thêm một chút, nàng ngủ đủ rồi thì tiếp hắn sau cũng được.
Nhập Thần đợi đến khi mặt trời lên cao sốt ruột đến vô cùng, cứ đi qua đi lại đến chóng cả mặt cuối cùng mới nhìn thấy Lý Công Công một lần nữa đi ra.
“Được rồi, ngươi có thể … “.
“Đa Tạ”.
Nhập Thần chưa để Lý Công Công nói hết liền dẫn người chạy vào trong, ngồi ở đó đã có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mặc quần áo chỉnh tề nhưng vẫn không thấy Ánh Dương đâu.
“Hoàng Thượng Hoàng Hậu vạn tuế”.
Nhập Thần tuy là đang hành lễ lới Minh Châu và Binh Thần nhưng mắt cứ đảo xung quanh căn phòng lớn lại nhìn vào sau tấm màn thông vào bên trong.
“Được rồi, đừng có nhìn nữa, đưa đồ vào đây rồi ta giao người”. Minh Châu nhìn thấy Nhập Thần cứ nhìn vào trong cũng không chậm trễ liền lên tiếng.
Lập tức có đến mấy chục người cầm đồ đi vào, đặt đầy phòng làm Minh Châu bị choáng ngợp trước đống đồ này, nàng đứng dậy bước đến kiểm tra có đến 2 rương vàng và 5 rương bạc lớn một hộp giấy tờ tầm trung đều là giấy tờ bất động sản nhà đất không có dưới 30 tờ, còn có một tửu lâu trong nội thành đang hoạt động khá tốt. Còn lại đều là trang sức váy vóc mới để tặng cho Ánh Dương, Minh Châu cầm sấp giấy lên nhìn rồi lại nhìn sang Nhập Thần:
“Ngươi có ăn hối lộ không? Sao mà nhiều tiền vậy?”.
“Thần đều ở trong cung không có thói quen tiêu sài, đây đều là tài sản tích góp 10 năm của thần”.
Minh Châu nghe Nhập Thần giải thích cũng miễn cưỡng cất giấy tờ nhà đất lại chỗ cũ, quay đầu về phía sau gọi lớn:
“Ánh Nguyệt đưa Ánh Dương ra đây”.
Bên trong Ánh Dương được Ánh Nguyệt dắt tay bước ra, hôm nay nàng mặc cái váy hồng nhạt không còn mặc đồ của cung nữ nữa, nàng trang điểm như ngày hôm qua thanh túy xinh đẹp, từ sau bức màn bước ra ngoài.
“Em xem, nhiêu đây gia sản em cảm thấy thế nào, chịu không?”
“Nương Nương … em không quan tâm gia sản đâu, người đừng nói như vậy”.
“Của em mà, em phải xác định đủ số lượng chứ “.
“Được rồi, đừng làm trễ giờ tốt, đưa người đi đi”.
Kiêu Vương lên tiếng, gật đầu với Lý Công Công cho thêm mấy người khiêng về phủ của Nhập Thần.
Ánh Nguyệt đưa tay của Ánh Dương cho Nhập Thần lưu luyến dặn dò vài câu:
“Đối xử tốt với muội ấy nhé”.
“Chắc chắn rồi”.
Hai người họ nắm tay nhau đến trước mặt Minh Châu và Binh Thần quỳ xuống dập đầu 3 lần:
“Nương Nương em đi đây, em sẽ thường xuyên đến thăm người”.
“Đi đi, nhớ phải hạnh phúc nhé”.
Minh Châu nói rồi quay đầu sang một bên đưa tay thấm nước mắt lưng tròng nàng có hơi xúc động, theo kịch bản nàng phải vui vẻ tiễn họ đi mới đúng nhưng mà nhìn cảnh tự tay gả em gái tốt đi thì hơi không đành lòng.
“Ta sẽ gọi Ánh Dương thường xuyên đến thăm nàng”.
Nhập Thần và Ánh Dương rời thì Kiêu Vương đã thấy nữ nhân bên cạnh lén lút rơi lệ liền nắm lấy tay nàng an ủi.
“Không cần, nếu không ta lại không nỡ để em ấy đi”. Minh Châu lấy tay quệt nước mắt trên mặt, nàng mới không cần, quay lại đây nàng lại khóc thêm mấy lần nữa.
Ánh Nguyệt đứng bên cạnh cũng bước đến đặt tay lên vai Minh Châu dịu dàng mát xa cho nàng, giọng điệu lại càng vô cùng nịnh bợ:
“Nương Nương, vẫn còn có em mà, em sẽ ở lại hầu hạ Nương Nương”.
“Em đó hả? Xong hôn lễ của Ánh Dương rồi sẽ đến lượt em đấy”.
Minh Châu liếc nhìn Ánh Nguyệt đứng bên cạnh trong lòng không khỏi lo lắng, bây giờ nàng chỉ cần lo cho một người là em ấy thôi, từ trước đến giờ người này dịu dàng lại ít nói, chỉ thấy quanh quẩn bên nàng, lại kín mồm kín miệng chẳng thấy nói đến chuyện tình cảm bao giờ nàng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Thôi được rồi, tốt nay sẽ tổ chức hôn lễ ở Võ Tướng Phủ ngoài cung, nàng cứ chuẩn bị đi, tối nay chúng ta sẽ xuất cung”.
“Thật sao? Được xuất cung đi chơi hả?”.
Minh Châu đang suy nghĩ mông lung lại nghe được đi chơi tâm tình bỗng vui vẻ lạ thường, đứng lên ngồi lên đùi Kiêu Vương nài nỉ:
“Vậy có được mặc đồ thường ra ngoài không? Chúng ta ngồi ngựa nhé “.
“Nàng cũng đâu có biết cưỡi ngựa”.
“Chàng biết mà, chúng ta đi chung, có được không”.
“Thôi được rồi”.
Binh Thần sủng nịnh hôn lên trán Minh Châu, tính ra cũng lâu rồi không dẫn nàng ra ngoài dạo chơi, dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian chỉ cần nàng thích chàng cái gì cũng có thể chiều theo.
Chiều hôm đó
Có 2 con hắc mã đứng đợi sẵn ở ngoài Tẩm Cung, Minh Châu và Ánh Nguyệt thì tất bật ở trong chuẩn bị quần áo sửa soạn để tham dự lễ thành hôn của hai người kia.
Binh Thần đứng đợi ngoài cửa phòng cũng đã khá lâu, mặc dù chỉ mới đầu giờ chiều nhưng chàng cũng hơi lo lắng đường tối sẽ khó đi, mặc dù trong nội kinh thành thôi nhưng chàng biết với cái tính lề mề của Minh Châu ai biết được nàng sẽ chuẩn bị đến khi nào, khẽ gõ tay vào cửa:
“Minh Châu à, đã xong chưa? Trời tối đi đường nguy hiểm “.
“Ra rồi đây”.
Minh Châu vừa kịp lúc đẩy cửa đi ra, hôm nay nàng mặc đồ đơn giản nhưng vẫn xinh đẹp rạng rỡ, trang điểm làm tóc nhẹ nhàng như tiểu thư khuê các ngoại thành.
Binh Thần nhìn thấy Minh Châu một thân màu hồng nhạt tóc dài xõa xuống ngang hông, đeo trên người trang sức nhỏ tinh tế lại càng hiện rõ sự trẻ trung xinh đẹp lại càng nóng mắt, càng nhìn càng giống hoa chứ chủ, chàng không chịu được cằn nhằn:
“Nàng mặc đồ cứ như đang còn khuê nữ vậy sao?”.
“Thì sao? Đẹp mà”.
“Nàng thật biết chọc tức người khác”.
Mặc dù rất sợ dáng vẻ trong sáng của nàng để cho người khác nhìn thấy nhưng Binh Thần cũng không muốn làm mỹ nữ mất hứng, chỉ đành cầm áo choàng lớn cùng màu khoác lên người nàng cẩn thận trùm đầu nàng lại không để ai nhìn thấy nhan sắc này.
“Có gì không?”.
Nhập Thần ngập ngừng bỏ tay xuống, ánh trăng le lói nhưng vẫn thấy trong mắt của hắn là sự bối rối, hắn trả lời:
“Ta chỉ muốn chắc nàng sẽ hoàn toàn vui vẻ với mối hôn sự này “.
“Vui vẻ hay không thì cũng đâu đến lượt nô tỳ quyết định được”.
“Sao lại không? Nếu như Ánh Dương không thích cứ việc từ chối, sao lại miễn cưỡng như vậy?”.
“Liên quan gì đến Đại Hộ Vệ như ngài đây”.
Ánh Dương cứ tưởng cảm xúc của mình đã ổn định lại, đang định buông bỏ thì lại bị Nhập Thần phá vỡ, nàng muốn quay lưng bỏ đi thì bị ai đó bắt lấy cánh tay hắn lại nói:
“Ánh Dương ta không có ý đó, ta chỉ là … “.
Ánh Dương vùng tay ra, tính tình nàng ai cũng biết vui vẻ hoạt bát nhưng mà đụng đến nàng giận thì nàng cũng chẳng cả nể ai cả, nàng quát lớn:
“Ý gì nữa, ngài từ trước đến giờ có ý gì sao? Ngài đừng quản nô tỳ sẽ gả cho ai nữa, ngài cũng đâu có thích nô tỳ, sau này đừng có làm phiền nô tỳ nữa”.
Nói rồi nàng lại giận dữ, xách váy quay đi, mặc kệ là Nhập Thần sẽ có phản ứng như thế nào, dù là nàng không được người ta thích thì sao, ít ra sẽ có người khác thích nàng hơn. Mới đi được mấy bước, Nhập Thần lại nhảy để chặn trước mặt của nàng, nắm lấy tay nàng khẩn cầu:
“Ta để ý, đều để ý cả … Ánh Dương nàng đừng gả cho hắn ta”.
“Hả?” Ánh Dương hơi khựng lại, nàng chỉ ngơ ngác mở mắt to nhìn Nhập Thần.
“Ta thích nàng, thích lâu rồi nàng gả cho ta có được không?”.
“Không “. Nàng lùi người ra sau không cho Nhập Thần đụng vào mình giận dữ nói tiếp. “Nô tỳ có thích Nhập Thần ngài thì cũng không gả cho ngài đâu, Hoàng Hậu đã từng nói với nô tỳ nếu mà đến yêu cũng không dám nói ra thì người không xứng”.
“Nếu như Ánh Dương cũng yêu ta vậy ta sẽ nói với Hoàng Hậu để nàng được danh chính ngôn thuận”.
“Trễ rồi, Hoàng Hậu đã làm tới như vậy. Ngài làm loạn lên nữa “.
Ánh Dương mặc kệ Nhập Thần có cố chấp đến đâu, nàng lách người qua tiếp tục muốn tránh né, muốn trở về phòng của mình. Nàng chưa đi được mấy bước lại bị chặn đường, Nhập Thần vẫn đứng đó không cho nàng đi, nàng thở dài giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn nhìn lên hắn:
“Nô Tỳ nói lại nữa nữa, nô tỳ không muốn làm trái lời của Hoàng Hậu, nô tỳ sẽ gả cho Trọng Văn, sẽ sinh con … Ưm “.
Ánh Dương chưa nói xong câu, cái miệng đanh đá đã bị chặn lại, Nhập Thần ôm lấy nàng kề môi lên môi nàng, sát khí đằng đằng đó làm cho nàng đứng người, nàng bị nụ hôn bất ngờ đó làm cho thần hồn điên đảo không biết đến 2 chữ ‘Phản Kháng’ viết thế nào nữa.
Nhập Thần không chịu buông nàng ra, siết chặt nàng tránh cho nàng vùng vẫy, môi kề môi cắn vào miệng nàng khiến nàng đau điếng há miếng ra mới thuận thế đưa lưỡi vào trong cuốn lấy nàng, hắn đã khao khát cái miệng nhỏ này lâu lắm rồi, lần này có chết cũng phải nếm qua mật ngọt này.
Ánh Dương bị chiếm tiện nghi, lần đầu môi chạm môi đã nồng cháy như vậy làm nàng có chút không quen, đầu óc trống rỗng mặc kệ bị ai kia miệng lưỡi dây dưa một hồi, nàng sắp ngạt khí đến nơi rồi, cuống quýt dãy dụa đập tay lên ngực hắn.
Nhập Thần nhìn mặt nàng từ đỏ chuyển xanh ngắt mới miễn cưỡng buông ra cho nàng hô hấp:
“Nàng không thể là của hắn ta, nàng chỉ có thể gả cho ta, sinh con với ta … Đi thôi”.
“Đi đâu”. Nàng chưa kịp hoàn hồn đã thấy Nhập Thần nắm tay kéo nàng đi.
“Đi gặp Hoàng Hậu”.
“Không gặp … Không đi đâu “.
“Im lặng, có muốn bị hôn thêm cái nữa không?”
Nhập Thần khựng lại nhìn Ánh Dương đang cố vùng vằng chạy đi, nàng nghe đến đây cũng chịu im miệng lại ngoan ngoãn để cho Nhập Thần kéo đi.
Vừa bước vào trong đã thấy Xuất Qủy đứng ngoài cửa phòng canh chừng, bình thường giờ này không có ca làm của hắn nhưng lại thấy hắn đứng trong đây. Xuất Qủy đưa tay lên trước chặn đường Nhập Thần:
“Đi đâu”.
“Đệ muốn tìm Hoàng Hậu “.
“Hoàng Hậu có lệnh đệ đến tìm thì không tiếp, về đi”.
“Tại sao?”.
“Đệ nghĩ chuyện của hai người qua mắt được Hoàng Hậu sao? Đừng có mơ mộng nữa”.
Đối mặt với Xuất Qủy lạnh lùng kia Nhập Thần không chịu thua, cố chấp xông vào nhưng rất nhanh bị chặn lại, cả tốp người chạy đến ngăn cản không cho hắn vào mới có cảnh hắn quỳ trong phòng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu xin ban hôn.
Minh Châu chống cằm nhìn Ánh Dương mặt mày đỏ gay không dám trả lời liền nói với Nhập Thần:
“Ngươi nhìn xem, người ta có muốn gả cho ngươi đâu “.
Ánh Dương nghe đến đây sợ lại mất cơ hội mới vội vàng trả lời:
“Nương Nương em chịu, em muốn gả cho Nhập Thần Đại Nhân”.
“Muốn lấy muội muội Ánh Dương của ta thì cũng được, nhưng mà có điều kiện …”
“Điều kiện gì cũng được … Thần đều có thể chấp nhận”. Nhập Thần ngẩng đầu lên, không chút do dự nói.
“Ngày mai đến sớm đem hết tài sản sao kê của ngươi đem qua đây, không được sót thỏi vàng thỏi bạc nào đâu đấy, đem qua làm sính lễ cưới Ánh Dương”.
“Nương Nương, vậy có quá đáng không?”. Ánh Nguyệt nghe điều kiện kỳ quái thì liền nói nhỏ với Minh Châu, không phải là nàng chê tiền nhưng tiền nhiều như vậy lấy hết rồi cũng không phải với người ta.
“Thần chấp nhận, không những vậy, bổng lộc hằng tháng cũng đều cho Nương Tử giữ hết không dám giữ đồng nào”.
“Hảo Hán, được rồi về đi, mai đúng giờ đem sính lễ qua đây”.
“Đa tạ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu ân điển. Ngày mai thần nhất định sẽ đến sớm”.
Nhập Thần vui vẻ lại quỳ xuống dập đầu 3 cái nắm tay Ánh Dương ra ngoài đóng cửa trả lại không gian yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Binh Thần ngồi đó nhìn Hoàng Hậu của chàng diễn xong liền bật cười ôm lấy nàng:
“Trò này của nàng chắc là tốn nhiều tâm tư lắm nhỉ?”.
“Cũng tốn lắm đấy, nhưng mà hành hạ Nhập Thần hắn ta cảm giác cũng vui không kém đâu”. Minh Châu cũng ôm lấy Binh Thần cười lớn.
Nàng mấy lần phát hiện thấy tên Nhập Thần kia khi không có nàng thì liền lén lút chạy đi gặp Ánh Dương, nhìn không cũng thấy hắn thích Ánh Dương thế nào, chờ mãi cũng không thấy hai người họ có tiến triển gì, vặn hỏi mấy lần thì chối bay chối biến cả hai, nàng không có thời gian nữa rồi, đành ra hạ sách này cược một phen xem như thế nào. Nếu không được thì cứ miễn cưỡng gả Ánh Dương cho Trọng Văn, dù sao Trọng Văn cũng không phải do nàng tùy tiện tìm ra, nếu mà có thể ép Nhập Thần tỏ tình thì ván này thắng rồi.
“Nhưng mà giữ hết tài sản của hắn như vậy làm sao hắn có tiền cưới Nương Tử đây”.
“Đừng lo, ta sẽ giao hết lại cho Ánh Dương giữ, nam nhân ấy mà có tiền thì sinh tật ta không yên tâm lắm”.
“Nè nè, đâu phải ai cũng vậy đâu nha, nàng nhìn ta xem không phải là vừa nhiều tiền vừa chung tình sao “. Kiêu Vương buông nàng ra, bắt lấy tay nàng để nàng sờ bên ngực trái của mình, cơ ngực săn chắc bày ra trước mắt lại nhìn lên ánh mắt thâm tình mờ ám đó làm nàng thấy hơi kì lạ:
“Ta đâu có nói gì đâu, đi ngủ đi”.
Minh Châu rút tay ra vội vàng chui thẳng vào trong chăn ấm không dám lú đầu ra, ngoài chăn thì lại có Kiêu Vương không yên tĩnh, liên tục quấy rầy nàng kéo chăn ra.
“Hay là để ta lấy thân chứng minh nhé, ta sẽ dùng hết sức lực để chứng minh tình yêu to lớn này dành cho nàng”.
“Không cần đâu ta biết hết mà, hôm nay ta mệt lắm ta muốn đi ngủ sớm”.
“Thôi nào, ta sẽ phục vụ tận tâm mà “.
Kiêu Vương cuối cùng không chút nhân nhượng nào kéo được góc chăn chui vào bên trong, chọc phá Minh Châu nàng cả đêm không ngủ, hại nàng đến gần sáng lim dim được một chút lại có tiếng gọi cửa bên ngoài.
“Hoàng Thượng Hoàng Hậu… “.
Kiêu Vương bị gọi nhưng không muốn dậy, mắt chàng vẫn lim dim ôm chặt Minh Châu trong lòng mới khó chịu nói:
“Chuyện gì”.
Lý Công Công vẫn đứng ngoài cửa, hơi e ngại nhìn lên trời vẫn chưa sáng rồi lại nhìn mấy chục người đã đem sính lễ đầy đủ đứng trước Tẩm Cung:
“Bẩm Nhập Thần đang đứng đợi bên ngoài “.
“Có bị điên không? Có biết ta đang ngủ hay không? Kêu Nhập Thần đợi đi”.
“Dạ Thần đi nói ngay”.
Lý Công Công không chần chừ liền chạy bỏ mạng ra ngoài chạy đến trước mặt Nhập Thần đã ăn mặc chỉnh tề, hắn không khép được miệng cười, tay chân cứ như lắp điện liên tục đi qua đi lại đứng ngóng vào trong không đứng yên được, khi thấy Lý Công Công chạy ra thì bước lên hỏi:
“Sao rồi, ta vào được chưa?”
“Ta bảo ngươi này, người có nôn nóng cũng phải xem giờ chứ, nhìn mặt trời đi còn chưa ló dạng đâu, Hoàng Thượng chưa dậy đâu”. Lý Công Công vừa nói vừa chỉ lên trời giọng điệu vô cùng bất lực.
“Nhưng mà Hoàng Hậu bảo ta đến sớm, hay là vào bẩm với giúp ta một tiếng đi”. Nhập Thần không thèm nhìn lên trời 1 cái, chỉ đẩy đẩy Lý Công Công vào trong.
“Người có bị điên không? Ta nói rồi, trời còn chưa sáng Hoàng Hậu Nương Nương còn đang say giấc đợi được thì đợi”.
Lý Công Công nói rồi liền quay đầu vào trong, sống hơn 60 tuổi rồi cũng chưa thấy ai lấy vợ mà gấp gắp như vậy, đến cả Hoàng Thượng cũng phải đợi đến cả tháng trời mới chính thức lấy nương tử.
Minh Châu nghe tiếng nói bên ngoài thì lười biếng nhúc nhích ngẩng đầu lên nhìn Kiêu Vương:
“Đã sáng rồi sao?”
“Chưa đâu, tên đó có bệnh, mặc kệ hắn ta, ngủ thêm đi nàng chỉ mới ngủ thôi, đừng để mắt thâm quầng”.
“Ừm”.
Minh Châu được Kiêu Vương vỗ lưng cho ngủ, nàng cũng lười biếng không muốn dậy sớm, cứ để ai kia đợi thêm một chút, nàng ngủ đủ rồi thì tiếp hắn sau cũng được.
Nhập Thần đợi đến khi mặt trời lên cao sốt ruột đến vô cùng, cứ đi qua đi lại đến chóng cả mặt cuối cùng mới nhìn thấy Lý Công Công một lần nữa đi ra.
“Được rồi, ngươi có thể … “.
“Đa Tạ”.
Nhập Thần chưa để Lý Công Công nói hết liền dẫn người chạy vào trong, ngồi ở đó đã có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mặc quần áo chỉnh tề nhưng vẫn không thấy Ánh Dương đâu.
“Hoàng Thượng Hoàng Hậu vạn tuế”.
Nhập Thần tuy là đang hành lễ lới Minh Châu và Binh Thần nhưng mắt cứ đảo xung quanh căn phòng lớn lại nhìn vào sau tấm màn thông vào bên trong.
“Được rồi, đừng có nhìn nữa, đưa đồ vào đây rồi ta giao người”. Minh Châu nhìn thấy Nhập Thần cứ nhìn vào trong cũng không chậm trễ liền lên tiếng.
Lập tức có đến mấy chục người cầm đồ đi vào, đặt đầy phòng làm Minh Châu bị choáng ngợp trước đống đồ này, nàng đứng dậy bước đến kiểm tra có đến 2 rương vàng và 5 rương bạc lớn một hộp giấy tờ tầm trung đều là giấy tờ bất động sản nhà đất không có dưới 30 tờ, còn có một tửu lâu trong nội thành đang hoạt động khá tốt. Còn lại đều là trang sức váy vóc mới để tặng cho Ánh Dương, Minh Châu cầm sấp giấy lên nhìn rồi lại nhìn sang Nhập Thần:
“Ngươi có ăn hối lộ không? Sao mà nhiều tiền vậy?”.
“Thần đều ở trong cung không có thói quen tiêu sài, đây đều là tài sản tích góp 10 năm của thần”.
Minh Châu nghe Nhập Thần giải thích cũng miễn cưỡng cất giấy tờ nhà đất lại chỗ cũ, quay đầu về phía sau gọi lớn:
“Ánh Nguyệt đưa Ánh Dương ra đây”.
Bên trong Ánh Dương được Ánh Nguyệt dắt tay bước ra, hôm nay nàng mặc cái váy hồng nhạt không còn mặc đồ của cung nữ nữa, nàng trang điểm như ngày hôm qua thanh túy xinh đẹp, từ sau bức màn bước ra ngoài.
“Em xem, nhiêu đây gia sản em cảm thấy thế nào, chịu không?”
“Nương Nương … em không quan tâm gia sản đâu, người đừng nói như vậy”.
“Của em mà, em phải xác định đủ số lượng chứ “.
“Được rồi, đừng làm trễ giờ tốt, đưa người đi đi”.
Kiêu Vương lên tiếng, gật đầu với Lý Công Công cho thêm mấy người khiêng về phủ của Nhập Thần.
Ánh Nguyệt đưa tay của Ánh Dương cho Nhập Thần lưu luyến dặn dò vài câu:
“Đối xử tốt với muội ấy nhé”.
“Chắc chắn rồi”.
Hai người họ nắm tay nhau đến trước mặt Minh Châu và Binh Thần quỳ xuống dập đầu 3 lần:
“Nương Nương em đi đây, em sẽ thường xuyên đến thăm người”.
“Đi đi, nhớ phải hạnh phúc nhé”.
Minh Châu nói rồi quay đầu sang một bên đưa tay thấm nước mắt lưng tròng nàng có hơi xúc động, theo kịch bản nàng phải vui vẻ tiễn họ đi mới đúng nhưng mà nhìn cảnh tự tay gả em gái tốt đi thì hơi không đành lòng.
“Ta sẽ gọi Ánh Dương thường xuyên đến thăm nàng”.
Nhập Thần và Ánh Dương rời thì Kiêu Vương đã thấy nữ nhân bên cạnh lén lút rơi lệ liền nắm lấy tay nàng an ủi.
“Không cần, nếu không ta lại không nỡ để em ấy đi”. Minh Châu lấy tay quệt nước mắt trên mặt, nàng mới không cần, quay lại đây nàng lại khóc thêm mấy lần nữa.
Ánh Nguyệt đứng bên cạnh cũng bước đến đặt tay lên vai Minh Châu dịu dàng mát xa cho nàng, giọng điệu lại càng vô cùng nịnh bợ:
“Nương Nương, vẫn còn có em mà, em sẽ ở lại hầu hạ Nương Nương”.
“Em đó hả? Xong hôn lễ của Ánh Dương rồi sẽ đến lượt em đấy”.
Minh Châu liếc nhìn Ánh Nguyệt đứng bên cạnh trong lòng không khỏi lo lắng, bây giờ nàng chỉ cần lo cho một người là em ấy thôi, từ trước đến giờ người này dịu dàng lại ít nói, chỉ thấy quanh quẩn bên nàng, lại kín mồm kín miệng chẳng thấy nói đến chuyện tình cảm bao giờ nàng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Thôi được rồi, tốt nay sẽ tổ chức hôn lễ ở Võ Tướng Phủ ngoài cung, nàng cứ chuẩn bị đi, tối nay chúng ta sẽ xuất cung”.
“Thật sao? Được xuất cung đi chơi hả?”.
Minh Châu đang suy nghĩ mông lung lại nghe được đi chơi tâm tình bỗng vui vẻ lạ thường, đứng lên ngồi lên đùi Kiêu Vương nài nỉ:
“Vậy có được mặc đồ thường ra ngoài không? Chúng ta ngồi ngựa nhé “.
“Nàng cũng đâu có biết cưỡi ngựa”.
“Chàng biết mà, chúng ta đi chung, có được không”.
“Thôi được rồi”.
Binh Thần sủng nịnh hôn lên trán Minh Châu, tính ra cũng lâu rồi không dẫn nàng ra ngoài dạo chơi, dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian chỉ cần nàng thích chàng cái gì cũng có thể chiều theo.
Chiều hôm đó
Có 2 con hắc mã đứng đợi sẵn ở ngoài Tẩm Cung, Minh Châu và Ánh Nguyệt thì tất bật ở trong chuẩn bị quần áo sửa soạn để tham dự lễ thành hôn của hai người kia.
Binh Thần đứng đợi ngoài cửa phòng cũng đã khá lâu, mặc dù chỉ mới đầu giờ chiều nhưng chàng cũng hơi lo lắng đường tối sẽ khó đi, mặc dù trong nội kinh thành thôi nhưng chàng biết với cái tính lề mề của Minh Châu ai biết được nàng sẽ chuẩn bị đến khi nào, khẽ gõ tay vào cửa:
“Minh Châu à, đã xong chưa? Trời tối đi đường nguy hiểm “.
“Ra rồi đây”.
Minh Châu vừa kịp lúc đẩy cửa đi ra, hôm nay nàng mặc đồ đơn giản nhưng vẫn xinh đẹp rạng rỡ, trang điểm làm tóc nhẹ nhàng như tiểu thư khuê các ngoại thành.
Binh Thần nhìn thấy Minh Châu một thân màu hồng nhạt tóc dài xõa xuống ngang hông, đeo trên người trang sức nhỏ tinh tế lại càng hiện rõ sự trẻ trung xinh đẹp lại càng nóng mắt, càng nhìn càng giống hoa chứ chủ, chàng không chịu được cằn nhằn:
“Nàng mặc đồ cứ như đang còn khuê nữ vậy sao?”.
“Thì sao? Đẹp mà”.
“Nàng thật biết chọc tức người khác”.
Mặc dù rất sợ dáng vẻ trong sáng của nàng để cho người khác nhìn thấy nhưng Binh Thần cũng không muốn làm mỹ nữ mất hứng, chỉ đành cầm áo choàng lớn cùng màu khoác lên người nàng cẩn thận trùm đầu nàng lại không để ai nhìn thấy nhan sắc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.