Chương 57: Tử Nghi Đi Châu Kinh
Thiên Thư (Kamichira Hoàng )
29/03/2024
Sau khi nhậm chức Nữ Quan của cha để lại Tử Nghi đã ở trong cung tròn 1 tháng rồi, vì tính chất công việc nên Tử Nghi cũng bắt buộc phải về Châu Kinh nơi cha của nàng lúc trước ở đó. Hôm nay nhận được chiếu chỉ dời cung, nàng quay trở về Tẩm Cung đã ở hơn mấy năm của mình, trên tay cầm lệnh dời mà lòng buồn khó tả.
“Nữ Quan chúng ta nên dọn đi rồi sao?” Phỉ Thúy nô tỳ của Tử Nghi đến bên cạnh nói.
“Đúng rồi, em và Ngọc Nhi sẽ theo ta về Quách Phủ ở Châu Kinh, đi chuẩn bị đi, ngày mai xuất phát”.
“Dạ”.
Tử Nghi nhìn cung nữ của mình rời khỏi mới khẽ thở dài, nàng bây giờ đã thật sự tự lập rồi, không còn núp dưới bóng của Thái Hậu cũng không có cha bên cạnh nữa, thân phận bây giờ cũng chẳng phải là Quách Phi để được ăn không ngồi rồi như trước nữa.
“Tử Nghi, Tử Nghi …”.
Bên ngoài có tiếng nam nhân kêu lớn chạy vào làm nàng giật mình đứng dậy, vừa mới bước ra đã thấy Trung Quân chạy đến, chàng đứng trước mặt thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi tay chống lên đầu gối lấy sức, dáng người cao ráo cúi thấp xuống mới bằng nàng, Tử Nghi lấy trong túi ra khăn mùi xoa thấm lên trán đổ đầy mồ hôi của Trung Quân hỏi:
“Sao mà chạy nhanh vậy, từ từ thôi”.
“Muội thật sự sẽ về Châu Kinh không quay lại nữa sao?”.
Tử Nghi gật đầu nhét khăn lụa vào tay Trung Quân, nàng cười miễn cưỡng nhìn chàng:
“Ừ, Châu Kinh không thể không có quan giữ thành quá lâu, ta phải đi rồi”.
“Huynh có đồ cho muội”.
Trung Quân lấy trong túi ra một con dao bọc vàng khắc hình phượng hoàng tinh xảo cán dao còn khắc hai chữ Tử Nghi nhỏ, chàng lại nói tiếp:
“Muội giữ lấy mà phòng thân”.
“Là huynh tự tay làm sao, đẹp quá”.
“Ta làm không khéo tay lắm, Muội đừng chê là được”.
“Cảm ơn Huynh”.
“Không có gì vậy ta về đây”. Trung Quân gãi gãi đầu rồi luyến tiếc rời đi, bước đi chầm chậm như đang đợi gì đó mà không dám nói ra.
“Trung Quân Đại Thần đợi đã”.
“Hả? Muội có gì muốn nói sao?”. Trung Quân nghe tiếng liền quay về phía sau nhìn Tử Nghi.
Tử Nghi nắm chặt cán dao lưỡng lự một hồi không biết nói gì, chỉ dám nói:
“Ờ … ừm … giữ gìn sức khỏe”.
“Được, vậy … không có gì ta đi trước đây”.
Trung Quân cuối cùng cũng ngại ngùng rời khỏi, Tử Nghi vẫn đứng đó vươn tay chào, cái bóng dáng cao lớn tóc vàng ấy đứng từ xa cũng nhìn thấy ấy sao mà lưu luyến đến vậy.
Nhớ cái lần đi Châu Kinh 2 tháng trước Kiêu Vương cử Trung Quân đi với nàng vì chàng cũng biết khá nhiều về công trình thủy lợi ở Châu Kinh, trên đường đi Trung Quân lúc nào cũng ân cần chăm sóc Tử Nghi lại là người vui tính thích hoạt náo, đối với ai cũng là một mặt tử tế khiêm nhường, không ít lần trên đường cứu giúp dân tị nạn sắp chết một mạng nhỏ.
“Ta có thuốc hạ sốt, để cho đứa trẻ uống trước đã”.
Vẻ mặt của Trung Quân vô cùng căng thẳng ôm đứa trẻ chỉ mới 3 tuổi trên tay đưa vào lều của mình đi theo là mẹ đứa trẻ hoảng sợ nhìn đứa con gái đang hấp hối mà không biết làm gì.
“Trời vừa mưa vừa lạnh sao để nó mặc ít như vậy”. Tử Nghi cũng đến bên cạnh dùng tấm chăn bông của mình chùm lên người em bé đang run rẫy.
Người mẹ quỳ dưới đất liên tục lạy lục cầu cứu 2 người
“Xin Quan lớn và Tiểu Thư cứu lấy bần dân, nhà cửa đều bị nước cuốn trôi rồi, cha đứa trẻ và anh trai của nó cũng chết mất xác, bần dân chỉ còn đứa con này, không thể để nó đi được, xin hãy cứu lấy nó”.
Tử Nghi nhìn không nổi cảnh khổ sở như vậy đi nhanh đến đỡ lấy người mẹ đứng dậy, tay dúi vào người bà ấy 1 thỏi vàng rồi vào trong xe lấy mấy cái bánh đưa cho bà.
“Cầm lấy giữ kỹ, ta sẽ đưa 2 mẹ con bà thoát ra khỏi vùng lũ trước, đợi khi nào ổn thì quay lại xây nhà cửa”.
“Đa tạ Tiểu Thư”. Người mẹ lại bật khóc quỳ xuống dập đầu.
“Đừng quỳ nữa”.
Tử Nghi cúi người kéo bà lên, dặn dò vài câu rồi cho người đưa bà ra khỏi vùng lũ về trại tỵ nạn ở sát ngoại ô Châu Kinh.
Khi đi vào Châu Kinh mọi việc càng tệ hại hơn nước lũ dâng cao, hai người cùng quân đoàn phải đi thuyền nhỏ vào trong, Quách Phủ xây cao như vậy cũng bị nước nhấn chìm hơn một nửa, rất nhiều người bị mắc kẹt bên trong được quân cứu thủy đưa ra ngoài.
Việc chính của Tử Nghi và Trung Quân là phải đi sâu vào đầu nguồn của con đập lớn ở Châu Kinh, đường đi lại càng khó khăn hơn, phải tránh né nhiều mái nhà trôi nổi, cành cây lớn trôi khắp nơi, lâu lâu còn thấy xác gia súc thậm chí cả xác người lật úp trên mắc trên ngọn cây.
“Muội đừng nhìn”.
Trung Quân ôm lấy đầu của Tử Nghi che mắt nàng lại, tránh nàng nhìn mấy cảnh này vì nàng đã sợ đến xanh mặt tay nắm chặt góc áo.
Bọn họ cứ đi từ từ vào sâu bên trong thượng nguồn, dòng nước càng chảy xiết hơn, dừng thuyền đi trên vách của bờ đê sát núi đoàn người ai cũng sợ run, cái cầu gỗ xây sát vách này sớm đã lỏng lẻo do sự tàn phá của dòng lũ, đi trên nó mà người cứ lắc lư.
“Tử Nghi hay là muội quay lại thuyền ngồi chờ, để nam nhân bọn ta đi là được rồi”.
“Không sao, muội phải tận mắt nhìn thấy lỗ hổng của thượng nguồn”.
Tử Nghi được Trung Quân nắm chặt tay đi phía trước không buông như được tiếp thêm sức mạnh, nàng vẫn kiên định đi về phía trước.
Rắc
Ùm
Chưa đi được bao lâu, Tử Nghi không may mắn đạp lên phần đất yếu ớt giữa hai cây cầu nối với nhau, phần đất sạt lỡ làm nàng hụt chân ngã xuống dòng nước xiết mạnh vụt khỏi tay Trung Quân trôi nhanh về phía ngược lại.
“Tử Nghi”.
Trung Quân chỉ kịp hét lớn một tiếng không do dự nhảy xuống nước bơi nhanh về phía nàng, cũng may Tử Nghỉ từ nhỏ đã đối mặt với không ít thiên tai lũ quét sớm đã học bơi, nàng bơi rất giỏi chỉ là dòng nước mạnh nàng không có sức để bơi ngược dòng nhưng vẫn có thể đứng nước, nàng thuận tay nắm được ngọn cây mọc chìa ra mà giữ được cái mạng nhỏ.
Chưa được bao lâu đã thấy Trung Quân trôi qua nàng cũng thuận tay giữ chàng lại, Trung Quân bơi không giỏi uống nước cũng không ít, ho sặc sụa một hồi mới có sức giữ lấy cành cây.
“Không biết bơi mà còn nhảy xuống, huynh muốn bồi táng chung với muội sao?”
“Đừng có nói linh tinh”.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng Tử Nghi vẫn cười tươi được, nhìn cái vẻ mặt lo đến xanh ngắt của Trung Quân nàng lại vui đến lạ thường, hóa ra được người khác quan tâm không do dự mạng sống là cảm giác như vậy.
Trong lúc nàng bất cẩn không chú ý, dòng nước lại chảy mạnh hơn, một khúc cây lớn trôi nhanh về phía họ. Trung Quân chỉ kịp hét lớn:
“Cẩn thận”.
Phụp
Tử Nghi bị Trung Quân ôm chặt eo xoay người đổi hướng, cả gốc cây lớn đập mạnh vào lưng của chàng. Trung Quân bị dập mạnh vào người, dường như mất sức tay nới lỏng đầu đỡ gục vào hỏm cổ nàng, bây giờ đổi lại nàng phải giữ chặt thân cây lại, phải giữ chàng đang bất tỉnh cố gọi lớn:
“Trung Quân, Huynh có ổn không? Đừng làm Muội sợ”.
Gọi một hồi Trung Quân mới trả lời.
“Đau quá, xương sắp gãy rồi “
Mặt chàng xanh như lá chuối nhưng vẫn cố cười giỡn để Tử Nghi không lo lắng, đợi một lúc sau mới có người chạy ngược lại kéo hai người họ lên.
Lần thập tử nhất sinh vừa rồi làm Tử Nghi nhớ mãi đến hôm nay, Trung Quân là người tốt có lẽ ai gặp hoạn nạn chàng cũng sẽ giúp như vậy, lần trước còn thấy Trung Quân đỡ cho Minh Châu một dao ở Ngọc Uyển cung.
Điều này làm cho Tử Nghi không dám nghĩ nhiều, sợ mình lại động lòng linh tinh, lần này về Châu Kinh tiếp quản chức vụ có lẽ là khó gặp lại Trung Quân nàng cũng nên từ bỏ cái ý nghĩ này rồi.
Cầm trên tay con dao vàng khắc tên mình, Tử Nghi chưa bao giờ cảm thấy chua chát đến vậy, Kiêu Vương sủng ái Minh Châu cũng không khiến nàng buồn bực không vui đến mức này, lúc đó nàng chỉ thầm chấp nhận số phận mình sẽ sống như vậy cả đời. Nhưng, bây giờ khác rồi nàng tự do vậy mà cũng không có chút tự tin nào mà chạy theo tình cảm mình hằng mơ ước.
“Tiểu Thư, Hoàng Hậu đến tìm người”. Ngọc Nhi từ cửa bước vào đi sau là Minh Châu.
“Hoàng Hậu đến tiễn Thần đi sao?”.
“Đúng vậy, có lẽ đây là lần cuối chúng gặp mặt rồi, muốn đến nhìn Tử Nghi một lát”.
Minh Châu bước vào, nàng cũng không cười nổi nữa chỉ ngồi đại vào một cái ghế nào đó đặt một số đồ lên bàn rồi ngồi xuống.
“Sao lại không vui vậy?”. Tử Nghi cho Ngọc Nhi ra ngoài rồi bước đến ngồi cạnh Minh Châu.
“Tử Nghi, ngươi có nguyện vọng gì không?” Minh Châu nắm lấy tay Tử Nghi mày hơi cau lại.
“Không có, Thần chỉ hơi thắc mắc một số chuyện muốn thỉnh giáo Minh Châu Hoàng Hậu thôi”.
“Chuyện gì”.
Tử Nghi lấy con dao phượng hoàng ra ngắm nghía hồi lâu mới lên tiếng nói:
“Hoàng Hậu nghĩ nữ nhân chúng ta có nên bày tỏ tình cảm trước hay không? Nhìn thấy lúc trước người mặt dày như cục đá bám lấy Kiêu Vương ta có chút bất ngờ, sao người có thể làm vậy được, chỉ ta đi”.
“Cái này … “. Minh Châu mặt nghệch ra như bị đổ sáp lên người, cứng đờ không nói được gì, cố cười sượng nhìn về phía người vẫn đang cúi đầu nhìn con dao trên tay rồi mới nói tiếp.
“Lúc đó ta chỉ nghĩ, thích một người thì cứ dũng cảm mà nói ra thôi, không ai biết ta là ai cũng không cần phải biết mọi người nghĩ ta như thế nào … Lúc đó quả thật là ta cũng hơi bốc đồng, nhưng ta không hối hận đâu, ta không nói ra không theo đuổi sao ta có thể biết được kết quả cũng không biết được Kiêu Vương đối với ta là có bao nhiêu thâm tình”.
“Vậy sao?”.
“Thích người ta thì cứ nói đi, đừng chần chừ nữa”.
“Thần hiểu rồi”.
Tử Nghi ngẩng đầu lên nhìn Minh Châu cười mỉm, khóe mắt nàng long lanh đọng nước, không biết nàng đã hiểu hay chưa nhưng Minh Châu vẫn đang rất lo lắng cho nàng, cái dáng vẻ Tiểu Thư thanh cao này mãi vẫn không đổi, lòng tự tôn của nàng ấy có đáng giá hơn tình yêu của nàng ấy hay không?
Sáng hôm sau
Kiêu Vương và Minh Châu đều ra đến tận cổng cung đưa tiễn Tử Nghi, 10 xe ngựa chất đầy đồ của nàng mọi người vẫn đang chuẩn bị đồ cho chuyến đi kéo dài 3 ngày 3 đêm, Minh Châu còn đặc biệt cho cả tốp lính tinh anh đi theo để đảm bao cho Tử Nghi đến nơi an toàn.
“Sao mãi vẫn không thấy Trung Quân đâu nhỉ?”. Minh Châu đứng không yên cứ ngóng vào trong chờ đợi bóng hình cao lớn đi ra.
Hạo Quan nhìn thấy mọi người vẫn cứ chờ Trung Quân cũng sốt ruột theo, liền lên tiếng:
“Để Thần đi gọi Đại Thần”.
“Bắc Hầu Đại Nhân không cần đâu, ta không đợi nữa đến giờ phải đi rồi”. Tử Nghi lên tiếng, nàng đến chỗ Minh Châu ôm lấy nàng một cái tạm biệt.
“Hay là đợi 1 lát đi”. Minh Châu nắm lấy tay Tử Nghi cố giữ nàng thêm một lát.
Tử Nghi khẽ đẩy tay Minh Châu ra lắc đầu, nàng lấy trong ống áo ra một lá thư đưa cho Minh Châu rồi nói:
“Không cần đâu, chỉ cần đưa cho Đại Thần thứ này là được”.
“Là đi thật sao?”.
“Đúng rồi, ta phải đi rồi. Hoàng Thượng chăm sóc tốt cho Hoàng Hậu nhé, cảm ơn người thời gian qua đã chiếu cố Thần”. Tử Nghi nhìn Kiêu Vương chắp tay đằng sau đứng cạnh hành lễ rồi lên xe ngựa rời đi.
“Tạm biệt, có duyên lại gặp”.
Minh Châu chạy theo xe ngựa tay vẫy vẫy cố hét to nhìn theo Tử Nghi đang ló người ra khỏi thùng xe nhìn về phía nàng và cung điện mà luyến tiếc rời đi.
“Có ta đây đừng khóc”.
Kiêu Vương chạy theo Minh Châu kéo nàng vào lòng, nàng đang khóc nức nở trong lòng chàng, chàng biết nàng là đang đối mặt với từng cuộc chia ly, ai cũng là một phần trong cuộc sống cổ đại của nàng, nàng dần trở nên buồn bả hơn khi phải đối mặt với tất cả. Chàng cũng vậy, Minh Châu trong lòng là tất cả với chàng, chàng cũng đang dần đối mặt với cuộc chia ly lớn nhất trong cuộc đời của mình.
“Ta không đành lòng”. Minh Châu sụt sùi nói.
“Ta cũng vậy, có lẽ chia ly cũng tốt, ai cũng có cuộc sống riêng của họ”.
Mặt trời lúc đó lên cao bóng họ đứng thẳng chiếu lên mặt đất, gay gắt như muốn nhắc nhở bọn họ cuộc đời vốn dĩ là như vậy đối mặt với đau thương tiếc nuối chính là thứ họ bắt buộc phải trải qua.
Trung Quân vẫn đứng trên ngọn cây gần đó, mắt nhìn qua ống nhòm nhìn mọi người tiễn Tử Nghi đi xa, chàng không có dũng khí đó không có gan đối mặt với sự chia tay lớn như vậy, chàng sợ mình sẽ không nỡ để Tử Nghi rời đi, lòng chàng giờ đi như cái gương vụn vỡ nát thành trăm mảnh đâm thẳng vào trái tim đang đập, đau đớn và khó chịu vô cùng.
“Xuống đây đi, đồ của Đệ này”.
Hạo Quan đứng phía dưới nhìn lên trên tay đưa lên lá thứ của Tử Nghi.
“Của Đệ sao?”
“Tử Nghi gửi, mở ra đọc đi còn kịp. Đừng mãi trốn tránh nữa”.
Hạo Quạn nhìn người trên cây vẫn đang chần chừ không chịu xuống, Trung Quân lúc nào cũng vậy, chỉ cần phải chia ly chàng lại không muốn đối mặt thì sẽ leo lên một chỗ cao không ai thấy mà ở đó một hồi lâu. Lúc cha mẹ chàng mất cũng vậy, chàng thiếu niên 17 tuổi cứ mãi ngồi trên đỉnh tháp chùa nhìn cha mẹ từ xa đang được mọi người an táng, không nhìn lấy họ một lần nào, không ăn uống gì cả 2 ngày trời, khuyên mãi mới chịu xuống. Khi Minh Châu bị trúng tên cũng vậy, chàng ngồi trên nóc nhà khóc không thôi, nếu Tử Nghi không lệnh chàng xuống chắc cũng không xuống mất.
Lần này cũng vậy, để Tử Nghi đợi hồi lâu Trung Quân cũng không có dũng khí bước ra đối diện, chàng đưa tay xuống nói:
“Ném lên cho Đệ đi”.
“Tên nhóc cố chấp”.
Hạo Quan biết không khuyên được Trung Quân chỉ lắc đầu, cầm lá thư cuộn tròn nhét vào ống trúc ném lên cho Trung Quân.
Trung Quân bắt lấy ống trúc, từ từ mở lá thư ra xem, từng dòng từng chữ đều là do Tử Nghi lấy hết tâm tư viết cả đêm hôm qua:
“Trung Quân Đại Thần là Tử Nghi đây
Trải qua nhiều chuyện như vậy, muội vẫn sẽ là một Quách Đại Tiểu Thư kiêu ngạo, cái tôi của muội quá cao để phải cúi đầu, huynh có buồn muội không? Muội chưa từng có cảm giác buồn bực như lúc này, huynh đối tốt với muội quá, làm muội lại cảm thấy lung lay. Thời gian ở trong cung là huynh cho muội cảm giác có bạn bè, có người quan tâm thật là vui vẻ biết bao nhiêu, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng lại có ý nghĩa hơn quãng thời gian muội ở trong cung một mình rất nhiều. Trung Quân huynh không những cho muội cảm giác có bạn bè mà lại còn cho muội cảm giác bồi hồi rất khó hiểu, muội không biết vì sao khi huynh chăm sóc hy sinh cho muội ở Châu Kinh lại làm muội động lòng nhiều như vậy, muội sẽ chẳng thể nào quên được khoảng thời gian chúng ta cùng cố gắng đó.
Thật ra muội không có dũng khí nói rằng muội rất thích huynh, muội chỉ dám viết thư nói những lời này, muội sợ huynh không đáp lại tình cảm này càng sợ huynh không biết đến muội thích huynh đến cỡ nào.
Muội phải về Châu Kinh rồi, huynh ở lại kinh thành nhớ giữ gìn sức khỏe và phải sống hạnh phúc nhé.
Tử Nghi sẽ rất nhớ Huynh“.
“Nữ Quan chúng ta nên dọn đi rồi sao?” Phỉ Thúy nô tỳ của Tử Nghi đến bên cạnh nói.
“Đúng rồi, em và Ngọc Nhi sẽ theo ta về Quách Phủ ở Châu Kinh, đi chuẩn bị đi, ngày mai xuất phát”.
“Dạ”.
Tử Nghi nhìn cung nữ của mình rời khỏi mới khẽ thở dài, nàng bây giờ đã thật sự tự lập rồi, không còn núp dưới bóng của Thái Hậu cũng không có cha bên cạnh nữa, thân phận bây giờ cũng chẳng phải là Quách Phi để được ăn không ngồi rồi như trước nữa.
“Tử Nghi, Tử Nghi …”.
Bên ngoài có tiếng nam nhân kêu lớn chạy vào làm nàng giật mình đứng dậy, vừa mới bước ra đã thấy Trung Quân chạy đến, chàng đứng trước mặt thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi tay chống lên đầu gối lấy sức, dáng người cao ráo cúi thấp xuống mới bằng nàng, Tử Nghi lấy trong túi ra khăn mùi xoa thấm lên trán đổ đầy mồ hôi của Trung Quân hỏi:
“Sao mà chạy nhanh vậy, từ từ thôi”.
“Muội thật sự sẽ về Châu Kinh không quay lại nữa sao?”.
Tử Nghi gật đầu nhét khăn lụa vào tay Trung Quân, nàng cười miễn cưỡng nhìn chàng:
“Ừ, Châu Kinh không thể không có quan giữ thành quá lâu, ta phải đi rồi”.
“Huynh có đồ cho muội”.
Trung Quân lấy trong túi ra một con dao bọc vàng khắc hình phượng hoàng tinh xảo cán dao còn khắc hai chữ Tử Nghi nhỏ, chàng lại nói tiếp:
“Muội giữ lấy mà phòng thân”.
“Là huynh tự tay làm sao, đẹp quá”.
“Ta làm không khéo tay lắm, Muội đừng chê là được”.
“Cảm ơn Huynh”.
“Không có gì vậy ta về đây”. Trung Quân gãi gãi đầu rồi luyến tiếc rời đi, bước đi chầm chậm như đang đợi gì đó mà không dám nói ra.
“Trung Quân Đại Thần đợi đã”.
“Hả? Muội có gì muốn nói sao?”. Trung Quân nghe tiếng liền quay về phía sau nhìn Tử Nghi.
Tử Nghi nắm chặt cán dao lưỡng lự một hồi không biết nói gì, chỉ dám nói:
“Ờ … ừm … giữ gìn sức khỏe”.
“Được, vậy … không có gì ta đi trước đây”.
Trung Quân cuối cùng cũng ngại ngùng rời khỏi, Tử Nghi vẫn đứng đó vươn tay chào, cái bóng dáng cao lớn tóc vàng ấy đứng từ xa cũng nhìn thấy ấy sao mà lưu luyến đến vậy.
Nhớ cái lần đi Châu Kinh 2 tháng trước Kiêu Vương cử Trung Quân đi với nàng vì chàng cũng biết khá nhiều về công trình thủy lợi ở Châu Kinh, trên đường đi Trung Quân lúc nào cũng ân cần chăm sóc Tử Nghi lại là người vui tính thích hoạt náo, đối với ai cũng là một mặt tử tế khiêm nhường, không ít lần trên đường cứu giúp dân tị nạn sắp chết một mạng nhỏ.
“Ta có thuốc hạ sốt, để cho đứa trẻ uống trước đã”.
Vẻ mặt của Trung Quân vô cùng căng thẳng ôm đứa trẻ chỉ mới 3 tuổi trên tay đưa vào lều của mình đi theo là mẹ đứa trẻ hoảng sợ nhìn đứa con gái đang hấp hối mà không biết làm gì.
“Trời vừa mưa vừa lạnh sao để nó mặc ít như vậy”. Tử Nghi cũng đến bên cạnh dùng tấm chăn bông của mình chùm lên người em bé đang run rẫy.
Người mẹ quỳ dưới đất liên tục lạy lục cầu cứu 2 người
“Xin Quan lớn và Tiểu Thư cứu lấy bần dân, nhà cửa đều bị nước cuốn trôi rồi, cha đứa trẻ và anh trai của nó cũng chết mất xác, bần dân chỉ còn đứa con này, không thể để nó đi được, xin hãy cứu lấy nó”.
Tử Nghi nhìn không nổi cảnh khổ sở như vậy đi nhanh đến đỡ lấy người mẹ đứng dậy, tay dúi vào người bà ấy 1 thỏi vàng rồi vào trong xe lấy mấy cái bánh đưa cho bà.
“Cầm lấy giữ kỹ, ta sẽ đưa 2 mẹ con bà thoát ra khỏi vùng lũ trước, đợi khi nào ổn thì quay lại xây nhà cửa”.
“Đa tạ Tiểu Thư”. Người mẹ lại bật khóc quỳ xuống dập đầu.
“Đừng quỳ nữa”.
Tử Nghi cúi người kéo bà lên, dặn dò vài câu rồi cho người đưa bà ra khỏi vùng lũ về trại tỵ nạn ở sát ngoại ô Châu Kinh.
Khi đi vào Châu Kinh mọi việc càng tệ hại hơn nước lũ dâng cao, hai người cùng quân đoàn phải đi thuyền nhỏ vào trong, Quách Phủ xây cao như vậy cũng bị nước nhấn chìm hơn một nửa, rất nhiều người bị mắc kẹt bên trong được quân cứu thủy đưa ra ngoài.
Việc chính của Tử Nghi và Trung Quân là phải đi sâu vào đầu nguồn của con đập lớn ở Châu Kinh, đường đi lại càng khó khăn hơn, phải tránh né nhiều mái nhà trôi nổi, cành cây lớn trôi khắp nơi, lâu lâu còn thấy xác gia súc thậm chí cả xác người lật úp trên mắc trên ngọn cây.
“Muội đừng nhìn”.
Trung Quân ôm lấy đầu của Tử Nghi che mắt nàng lại, tránh nàng nhìn mấy cảnh này vì nàng đã sợ đến xanh mặt tay nắm chặt góc áo.
Bọn họ cứ đi từ từ vào sâu bên trong thượng nguồn, dòng nước càng chảy xiết hơn, dừng thuyền đi trên vách của bờ đê sát núi đoàn người ai cũng sợ run, cái cầu gỗ xây sát vách này sớm đã lỏng lẻo do sự tàn phá của dòng lũ, đi trên nó mà người cứ lắc lư.
“Tử Nghi hay là muội quay lại thuyền ngồi chờ, để nam nhân bọn ta đi là được rồi”.
“Không sao, muội phải tận mắt nhìn thấy lỗ hổng của thượng nguồn”.
Tử Nghi được Trung Quân nắm chặt tay đi phía trước không buông như được tiếp thêm sức mạnh, nàng vẫn kiên định đi về phía trước.
Rắc
Ùm
Chưa đi được bao lâu, Tử Nghi không may mắn đạp lên phần đất yếu ớt giữa hai cây cầu nối với nhau, phần đất sạt lỡ làm nàng hụt chân ngã xuống dòng nước xiết mạnh vụt khỏi tay Trung Quân trôi nhanh về phía ngược lại.
“Tử Nghi”.
Trung Quân chỉ kịp hét lớn một tiếng không do dự nhảy xuống nước bơi nhanh về phía nàng, cũng may Tử Nghỉ từ nhỏ đã đối mặt với không ít thiên tai lũ quét sớm đã học bơi, nàng bơi rất giỏi chỉ là dòng nước mạnh nàng không có sức để bơi ngược dòng nhưng vẫn có thể đứng nước, nàng thuận tay nắm được ngọn cây mọc chìa ra mà giữ được cái mạng nhỏ.
Chưa được bao lâu đã thấy Trung Quân trôi qua nàng cũng thuận tay giữ chàng lại, Trung Quân bơi không giỏi uống nước cũng không ít, ho sặc sụa một hồi mới có sức giữ lấy cành cây.
“Không biết bơi mà còn nhảy xuống, huynh muốn bồi táng chung với muội sao?”
“Đừng có nói linh tinh”.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng Tử Nghi vẫn cười tươi được, nhìn cái vẻ mặt lo đến xanh ngắt của Trung Quân nàng lại vui đến lạ thường, hóa ra được người khác quan tâm không do dự mạng sống là cảm giác như vậy.
Trong lúc nàng bất cẩn không chú ý, dòng nước lại chảy mạnh hơn, một khúc cây lớn trôi nhanh về phía họ. Trung Quân chỉ kịp hét lớn:
“Cẩn thận”.
Phụp
Tử Nghi bị Trung Quân ôm chặt eo xoay người đổi hướng, cả gốc cây lớn đập mạnh vào lưng của chàng. Trung Quân bị dập mạnh vào người, dường như mất sức tay nới lỏng đầu đỡ gục vào hỏm cổ nàng, bây giờ đổi lại nàng phải giữ chặt thân cây lại, phải giữ chàng đang bất tỉnh cố gọi lớn:
“Trung Quân, Huynh có ổn không? Đừng làm Muội sợ”.
Gọi một hồi Trung Quân mới trả lời.
“Đau quá, xương sắp gãy rồi “
Mặt chàng xanh như lá chuối nhưng vẫn cố cười giỡn để Tử Nghi không lo lắng, đợi một lúc sau mới có người chạy ngược lại kéo hai người họ lên.
Lần thập tử nhất sinh vừa rồi làm Tử Nghi nhớ mãi đến hôm nay, Trung Quân là người tốt có lẽ ai gặp hoạn nạn chàng cũng sẽ giúp như vậy, lần trước còn thấy Trung Quân đỡ cho Minh Châu một dao ở Ngọc Uyển cung.
Điều này làm cho Tử Nghi không dám nghĩ nhiều, sợ mình lại động lòng linh tinh, lần này về Châu Kinh tiếp quản chức vụ có lẽ là khó gặp lại Trung Quân nàng cũng nên từ bỏ cái ý nghĩ này rồi.
Cầm trên tay con dao vàng khắc tên mình, Tử Nghi chưa bao giờ cảm thấy chua chát đến vậy, Kiêu Vương sủng ái Minh Châu cũng không khiến nàng buồn bực không vui đến mức này, lúc đó nàng chỉ thầm chấp nhận số phận mình sẽ sống như vậy cả đời. Nhưng, bây giờ khác rồi nàng tự do vậy mà cũng không có chút tự tin nào mà chạy theo tình cảm mình hằng mơ ước.
“Tiểu Thư, Hoàng Hậu đến tìm người”. Ngọc Nhi từ cửa bước vào đi sau là Minh Châu.
“Hoàng Hậu đến tiễn Thần đi sao?”.
“Đúng vậy, có lẽ đây là lần cuối chúng gặp mặt rồi, muốn đến nhìn Tử Nghi một lát”.
Minh Châu bước vào, nàng cũng không cười nổi nữa chỉ ngồi đại vào một cái ghế nào đó đặt một số đồ lên bàn rồi ngồi xuống.
“Sao lại không vui vậy?”. Tử Nghi cho Ngọc Nhi ra ngoài rồi bước đến ngồi cạnh Minh Châu.
“Tử Nghi, ngươi có nguyện vọng gì không?” Minh Châu nắm lấy tay Tử Nghi mày hơi cau lại.
“Không có, Thần chỉ hơi thắc mắc một số chuyện muốn thỉnh giáo Minh Châu Hoàng Hậu thôi”.
“Chuyện gì”.
Tử Nghi lấy con dao phượng hoàng ra ngắm nghía hồi lâu mới lên tiếng nói:
“Hoàng Hậu nghĩ nữ nhân chúng ta có nên bày tỏ tình cảm trước hay không? Nhìn thấy lúc trước người mặt dày như cục đá bám lấy Kiêu Vương ta có chút bất ngờ, sao người có thể làm vậy được, chỉ ta đi”.
“Cái này … “. Minh Châu mặt nghệch ra như bị đổ sáp lên người, cứng đờ không nói được gì, cố cười sượng nhìn về phía người vẫn đang cúi đầu nhìn con dao trên tay rồi mới nói tiếp.
“Lúc đó ta chỉ nghĩ, thích một người thì cứ dũng cảm mà nói ra thôi, không ai biết ta là ai cũng không cần phải biết mọi người nghĩ ta như thế nào … Lúc đó quả thật là ta cũng hơi bốc đồng, nhưng ta không hối hận đâu, ta không nói ra không theo đuổi sao ta có thể biết được kết quả cũng không biết được Kiêu Vương đối với ta là có bao nhiêu thâm tình”.
“Vậy sao?”.
“Thích người ta thì cứ nói đi, đừng chần chừ nữa”.
“Thần hiểu rồi”.
Tử Nghi ngẩng đầu lên nhìn Minh Châu cười mỉm, khóe mắt nàng long lanh đọng nước, không biết nàng đã hiểu hay chưa nhưng Minh Châu vẫn đang rất lo lắng cho nàng, cái dáng vẻ Tiểu Thư thanh cao này mãi vẫn không đổi, lòng tự tôn của nàng ấy có đáng giá hơn tình yêu của nàng ấy hay không?
Sáng hôm sau
Kiêu Vương và Minh Châu đều ra đến tận cổng cung đưa tiễn Tử Nghi, 10 xe ngựa chất đầy đồ của nàng mọi người vẫn đang chuẩn bị đồ cho chuyến đi kéo dài 3 ngày 3 đêm, Minh Châu còn đặc biệt cho cả tốp lính tinh anh đi theo để đảm bao cho Tử Nghi đến nơi an toàn.
“Sao mãi vẫn không thấy Trung Quân đâu nhỉ?”. Minh Châu đứng không yên cứ ngóng vào trong chờ đợi bóng hình cao lớn đi ra.
Hạo Quan nhìn thấy mọi người vẫn cứ chờ Trung Quân cũng sốt ruột theo, liền lên tiếng:
“Để Thần đi gọi Đại Thần”.
“Bắc Hầu Đại Nhân không cần đâu, ta không đợi nữa đến giờ phải đi rồi”. Tử Nghi lên tiếng, nàng đến chỗ Minh Châu ôm lấy nàng một cái tạm biệt.
“Hay là đợi 1 lát đi”. Minh Châu nắm lấy tay Tử Nghi cố giữ nàng thêm một lát.
Tử Nghi khẽ đẩy tay Minh Châu ra lắc đầu, nàng lấy trong ống áo ra một lá thư đưa cho Minh Châu rồi nói:
“Không cần đâu, chỉ cần đưa cho Đại Thần thứ này là được”.
“Là đi thật sao?”.
“Đúng rồi, ta phải đi rồi. Hoàng Thượng chăm sóc tốt cho Hoàng Hậu nhé, cảm ơn người thời gian qua đã chiếu cố Thần”. Tử Nghi nhìn Kiêu Vương chắp tay đằng sau đứng cạnh hành lễ rồi lên xe ngựa rời đi.
“Tạm biệt, có duyên lại gặp”.
Minh Châu chạy theo xe ngựa tay vẫy vẫy cố hét to nhìn theo Tử Nghi đang ló người ra khỏi thùng xe nhìn về phía nàng và cung điện mà luyến tiếc rời đi.
“Có ta đây đừng khóc”.
Kiêu Vương chạy theo Minh Châu kéo nàng vào lòng, nàng đang khóc nức nở trong lòng chàng, chàng biết nàng là đang đối mặt với từng cuộc chia ly, ai cũng là một phần trong cuộc sống cổ đại của nàng, nàng dần trở nên buồn bả hơn khi phải đối mặt với tất cả. Chàng cũng vậy, Minh Châu trong lòng là tất cả với chàng, chàng cũng đang dần đối mặt với cuộc chia ly lớn nhất trong cuộc đời của mình.
“Ta không đành lòng”. Minh Châu sụt sùi nói.
“Ta cũng vậy, có lẽ chia ly cũng tốt, ai cũng có cuộc sống riêng của họ”.
Mặt trời lúc đó lên cao bóng họ đứng thẳng chiếu lên mặt đất, gay gắt như muốn nhắc nhở bọn họ cuộc đời vốn dĩ là như vậy đối mặt với đau thương tiếc nuối chính là thứ họ bắt buộc phải trải qua.
Trung Quân vẫn đứng trên ngọn cây gần đó, mắt nhìn qua ống nhòm nhìn mọi người tiễn Tử Nghi đi xa, chàng không có dũng khí đó không có gan đối mặt với sự chia tay lớn như vậy, chàng sợ mình sẽ không nỡ để Tử Nghi rời đi, lòng chàng giờ đi như cái gương vụn vỡ nát thành trăm mảnh đâm thẳng vào trái tim đang đập, đau đớn và khó chịu vô cùng.
“Xuống đây đi, đồ của Đệ này”.
Hạo Quan đứng phía dưới nhìn lên trên tay đưa lên lá thứ của Tử Nghi.
“Của Đệ sao?”
“Tử Nghi gửi, mở ra đọc đi còn kịp. Đừng mãi trốn tránh nữa”.
Hạo Quạn nhìn người trên cây vẫn đang chần chừ không chịu xuống, Trung Quân lúc nào cũng vậy, chỉ cần phải chia ly chàng lại không muốn đối mặt thì sẽ leo lên một chỗ cao không ai thấy mà ở đó một hồi lâu. Lúc cha mẹ chàng mất cũng vậy, chàng thiếu niên 17 tuổi cứ mãi ngồi trên đỉnh tháp chùa nhìn cha mẹ từ xa đang được mọi người an táng, không nhìn lấy họ một lần nào, không ăn uống gì cả 2 ngày trời, khuyên mãi mới chịu xuống. Khi Minh Châu bị trúng tên cũng vậy, chàng ngồi trên nóc nhà khóc không thôi, nếu Tử Nghi không lệnh chàng xuống chắc cũng không xuống mất.
Lần này cũng vậy, để Tử Nghi đợi hồi lâu Trung Quân cũng không có dũng khí bước ra đối diện, chàng đưa tay xuống nói:
“Ném lên cho Đệ đi”.
“Tên nhóc cố chấp”.
Hạo Quan biết không khuyên được Trung Quân chỉ lắc đầu, cầm lá thư cuộn tròn nhét vào ống trúc ném lên cho Trung Quân.
Trung Quân bắt lấy ống trúc, từ từ mở lá thư ra xem, từng dòng từng chữ đều là do Tử Nghi lấy hết tâm tư viết cả đêm hôm qua:
“Trung Quân Đại Thần là Tử Nghi đây
Trải qua nhiều chuyện như vậy, muội vẫn sẽ là một Quách Đại Tiểu Thư kiêu ngạo, cái tôi của muội quá cao để phải cúi đầu, huynh có buồn muội không? Muội chưa từng có cảm giác buồn bực như lúc này, huynh đối tốt với muội quá, làm muội lại cảm thấy lung lay. Thời gian ở trong cung là huynh cho muội cảm giác có bạn bè, có người quan tâm thật là vui vẻ biết bao nhiêu, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng lại có ý nghĩa hơn quãng thời gian muội ở trong cung một mình rất nhiều. Trung Quân huynh không những cho muội cảm giác có bạn bè mà lại còn cho muội cảm giác bồi hồi rất khó hiểu, muội không biết vì sao khi huynh chăm sóc hy sinh cho muội ở Châu Kinh lại làm muội động lòng nhiều như vậy, muội sẽ chẳng thể nào quên được khoảng thời gian chúng ta cùng cố gắng đó.
Thật ra muội không có dũng khí nói rằng muội rất thích huynh, muội chỉ dám viết thư nói những lời này, muội sợ huynh không đáp lại tình cảm này càng sợ huynh không biết đến muội thích huynh đến cỡ nào.
Muội phải về Châu Kinh rồi, huynh ở lại kinh thành nhớ giữ gìn sức khỏe và phải sống hạnh phúc nhé.
Tử Nghi sẽ rất nhớ Huynh“.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.