Chương 71: Nam thần trường quân đội [11]
Ngữ Nhiên Á
21/11/2023
Mấy người thấy thế khiêu khích nhìn Niệm Mị, còn cô chạy đến bên cạnh mấy người này, nhẹ nhàng cười.
"Thật là đáng tiếc nha! Có một số người ngay cả chạy nhanh cũng không làm được!"
"Cô... cô cô!"
Mấy người kia bị chọc tức thiếu chút nữa hộc máu.
Niệm Mị bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Ghen ghét cứ việc nói thẳng đi, nói chanh chua nhau như vậy thật ghê tởm!"
Nói xong bước chân Niệm Mị nhanh hơn, nhanh chóng liền lại lần nữa dẫn đầu.
"Cô chờ đó cho tôi!"
Một người đàn ông giận trừng mắt nhìn bóng Niệm Mị dần xa. Niệm Mị không thèm để ý xua xua tay, giống như đang nói anh tùy ý.
Trên mặt cô vẫn luôn treo một nụ cười nhẹ nhàng thích ý, cho đến hai giờ sau, khi một đám người bắt đầu chạy nhanh vòng thứ tư thì Niệm Mị đã cầm bánh mì sữa bò đứng ở bên cạnh Mị Nhược Tâm rồi.
Vừa ăn, cô vừa đứng một bên dịu dàng nói cố lên với đám người kia, làm một đám người đang sức cùng lực kiệt hận đến mức ngứa răng, đặc biệt là những người lúc trước châm chọc Niệm Mị, giờ phút này trong ánh mắt đều đỏ ngầu hận không thể xé Niệm Mị ra thành trăm mảnh.
Còn Niệm Mị thì vẫn dịu dàng tươi cười không đổi, vẫn như cũ nói mấy người kia cố lên.
"Người chọc tới cô, kết cục nhất định rất thê thảm!"
Mị Nhược Tâm bỗng nhiên không thể hiểu được mà nói một câu.
Niệm Mị không có nhìn cô ấy, tự mình ngồi trên chiếu, giọng điệu ôn hòa vang lên: "Quả thật đúng là như vậy!"
Mị Nhược Tâm cũng ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói có chút thắc mắc.
"Vì sao cô rõ ràng nhìn qua ôn hòa như vậy nhưng lại cố tình giống một... ác ma vậy chứ!"
Niệm Mị quay đầu nhìn về phía Mị Nhược Tâm, khóe miệng bỗng cong lên thật cao, âm thanh lại đè nén vô cùng trầm thấp.
"Bởi vì... vật cực tất phản - tức nước vỡ bờ!"
Mị Nhược Tâm càng lúc càng hoang mang, rốt cuộc thì phải là thứ như thế nào mới khiến Niệm vật cực tất phản, tạo nên một Niệm Mị như của hiện tại vậy chứ?
Qua một hồi lâu, Mị Nhược Tâm mới cười rồi đem câu nói khi Niệm Mị mới gặp cô ấy trả lại cho cô: "Cô thật đặc biệt!"
"Cảm ơn đã khích lệ!"
Lại cách một tiếng rưỡi, Kiển Dịch Vân mới chạy xong năm vòng.
Đến hai giờ sau khi tất cả mọi người đều chạy xong hết năm vòng thì Mị Nhược Tâm cùng Niệm Mị đứng lên.
"Dựa vào thứ tự vừa mới chạy xong xếp hàng!"
Giọng nói lạnh lẽo của Mị Nhược Tâm vang lên, không có một chú hiền hòa nào như khi nói với Niệm Mị.
Niệm Mị đứng ở phía trước nhất, rồi đến Kiển Dịch Vân, tiếp theo là Nam Phi, Từ Linh, Lý Vân Vân...
Vài người vừa mới chạy đến đích mệt đến mức gần như đã sắp nằm liệt. Chậm rì rì đi đến đội ngũ cuối cùng, khi tất cả mọi người ổn định xong thì có hai người đàn ông mặc quân phục không biết từ nơi nào đi ra.
Trong tay bọn họ ôm một đống đồ ăn, từ Niệm Mị bắt đầu phát.
Sữa bò, trứng gà, bánh bao thịt...
Kiển Dịch Vân nhận được không có trứng gà.
Càng phát dần về sau, đồ ăn càng kém. Chờ đến lúc cuối cùng thì chỉ còn có một bánh bao chay và một lọ nước khoáng.
"Dựa vào cái gì mà tôi lại nhận được ít đồ ăn như vậy chứ?"
Người phụ nữ cuối cùng của đội ngũ bất mãn trừng mắt.
"Chỉ bằng chuyện cô chạy nhanh nhất từ dưới tính lên!"
Mị Nhược Tâm lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ kia nói khiến cô ta mím môi, không cam lòng ngậm lại miệng.
"Các người có thời gian là nửa giờ, nửa giờ sau bắt đầu học xạ kích! Tổng cộng hai mươi phát đạn, nếu không có phát nào bắn trúng tâm thì cơm trưa các người tự mình ra ngoài tìm!"
"Cô nói cái gì?"
Lần này người mở miệng chính là Từ Linh, trong mắt cô ta khiếp sợ không thể tin được.
"Chúng ta vừa mới chạy lâu như vậy, hiện tại cả người thoát lực, tay chân run rẩy, vậy mà cô lại muốn chúng ta học xạ kích?"
Mị Nhược Tâm không để ý đến Từ Linh, mà dùng giọng nói lạnh lùng lên tiếng: "Hàn Vận, khóa mười, đứng thứ nhất trong chạy cự li dài mười hai kilomets, dùng thời gian bốn giờ đánh vỡ kỷ lục Huyền Hoàng, nhận mười quân công!"
Nói xong, Mị Nhược Tâm liếc nhìn Niệm Mị một cái thấy Niệm Mị lúc này đang cầm đồ ăn của mình, đem trứng gà đưa tới trước mặt Kiển Dịch Vân.
"Thật là đáng tiếc nha! Có một số người ngay cả chạy nhanh cũng không làm được!"
"Cô... cô cô!"
Mấy người kia bị chọc tức thiếu chút nữa hộc máu.
Niệm Mị bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Ghen ghét cứ việc nói thẳng đi, nói chanh chua nhau như vậy thật ghê tởm!"
Nói xong bước chân Niệm Mị nhanh hơn, nhanh chóng liền lại lần nữa dẫn đầu.
"Cô chờ đó cho tôi!"
Một người đàn ông giận trừng mắt nhìn bóng Niệm Mị dần xa. Niệm Mị không thèm để ý xua xua tay, giống như đang nói anh tùy ý.
Trên mặt cô vẫn luôn treo một nụ cười nhẹ nhàng thích ý, cho đến hai giờ sau, khi một đám người bắt đầu chạy nhanh vòng thứ tư thì Niệm Mị đã cầm bánh mì sữa bò đứng ở bên cạnh Mị Nhược Tâm rồi.
Vừa ăn, cô vừa đứng một bên dịu dàng nói cố lên với đám người kia, làm một đám người đang sức cùng lực kiệt hận đến mức ngứa răng, đặc biệt là những người lúc trước châm chọc Niệm Mị, giờ phút này trong ánh mắt đều đỏ ngầu hận không thể xé Niệm Mị ra thành trăm mảnh.
Còn Niệm Mị thì vẫn dịu dàng tươi cười không đổi, vẫn như cũ nói mấy người kia cố lên.
"Người chọc tới cô, kết cục nhất định rất thê thảm!"
Mị Nhược Tâm bỗng nhiên không thể hiểu được mà nói một câu.
Niệm Mị không có nhìn cô ấy, tự mình ngồi trên chiếu, giọng điệu ôn hòa vang lên: "Quả thật đúng là như vậy!"
Mị Nhược Tâm cũng ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói có chút thắc mắc.
"Vì sao cô rõ ràng nhìn qua ôn hòa như vậy nhưng lại cố tình giống một... ác ma vậy chứ!"
Niệm Mị quay đầu nhìn về phía Mị Nhược Tâm, khóe miệng bỗng cong lên thật cao, âm thanh lại đè nén vô cùng trầm thấp.
"Bởi vì... vật cực tất phản - tức nước vỡ bờ!"
Mị Nhược Tâm càng lúc càng hoang mang, rốt cuộc thì phải là thứ như thế nào mới khiến Niệm vật cực tất phản, tạo nên một Niệm Mị như của hiện tại vậy chứ?
Qua một hồi lâu, Mị Nhược Tâm mới cười rồi đem câu nói khi Niệm Mị mới gặp cô ấy trả lại cho cô: "Cô thật đặc biệt!"
"Cảm ơn đã khích lệ!"
Lại cách một tiếng rưỡi, Kiển Dịch Vân mới chạy xong năm vòng.
Đến hai giờ sau khi tất cả mọi người đều chạy xong hết năm vòng thì Mị Nhược Tâm cùng Niệm Mị đứng lên.
"Dựa vào thứ tự vừa mới chạy xong xếp hàng!"
Giọng nói lạnh lẽo của Mị Nhược Tâm vang lên, không có một chú hiền hòa nào như khi nói với Niệm Mị.
Niệm Mị đứng ở phía trước nhất, rồi đến Kiển Dịch Vân, tiếp theo là Nam Phi, Từ Linh, Lý Vân Vân...
Vài người vừa mới chạy đến đích mệt đến mức gần như đã sắp nằm liệt. Chậm rì rì đi đến đội ngũ cuối cùng, khi tất cả mọi người ổn định xong thì có hai người đàn ông mặc quân phục không biết từ nơi nào đi ra.
Trong tay bọn họ ôm một đống đồ ăn, từ Niệm Mị bắt đầu phát.
Sữa bò, trứng gà, bánh bao thịt...
Kiển Dịch Vân nhận được không có trứng gà.
Càng phát dần về sau, đồ ăn càng kém. Chờ đến lúc cuối cùng thì chỉ còn có một bánh bao chay và một lọ nước khoáng.
"Dựa vào cái gì mà tôi lại nhận được ít đồ ăn như vậy chứ?"
Người phụ nữ cuối cùng của đội ngũ bất mãn trừng mắt.
"Chỉ bằng chuyện cô chạy nhanh nhất từ dưới tính lên!"
Mị Nhược Tâm lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ kia nói khiến cô ta mím môi, không cam lòng ngậm lại miệng.
"Các người có thời gian là nửa giờ, nửa giờ sau bắt đầu học xạ kích! Tổng cộng hai mươi phát đạn, nếu không có phát nào bắn trúng tâm thì cơm trưa các người tự mình ra ngoài tìm!"
"Cô nói cái gì?"
Lần này người mở miệng chính là Từ Linh, trong mắt cô ta khiếp sợ không thể tin được.
"Chúng ta vừa mới chạy lâu như vậy, hiện tại cả người thoát lực, tay chân run rẩy, vậy mà cô lại muốn chúng ta học xạ kích?"
Mị Nhược Tâm không để ý đến Từ Linh, mà dùng giọng nói lạnh lùng lên tiếng: "Hàn Vận, khóa mười, đứng thứ nhất trong chạy cự li dài mười hai kilomets, dùng thời gian bốn giờ đánh vỡ kỷ lục Huyền Hoàng, nhận mười quân công!"
Nói xong, Mị Nhược Tâm liếc nhìn Niệm Mị một cái thấy Niệm Mị lúc này đang cầm đồ ăn của mình, đem trứng gà đưa tới trước mặt Kiển Dịch Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.