Chương 11
Lâm Lộc
18/07/2023
Ở bên Giang Tứ bình yên hơn tôi tưởng tượng.
Không có bạn gái cũ tới khiêu khích, chỉ có tin đồn tình địch trở thành chị em.
Tính cách của Giang Tứ cũng không như các cô ấy đã nói.
Tất cả các bài viết trước đây trên diễn đàn đều bị anh tìm người xoá đi.
Bây giờ, sức nóng đang dần yếu đi, và chủ đề đã trở thành liệu tôi và Giang Tứ có thể ở bên nhau đến một tháng hay không.
Lượt bình chọn bên dưới gần như ngang nhau, sở dĩ có sự thay đổi này là mấy ngày trước, một Học sinh khoa Văn - Truyền thông mở tài khoản tình nhân, muốn tìm đôi tình nhân để chụp ảnh thì tìm được Giang Tứ.
Giang Tứ có khuôn mặt đẹp trai nhưng anh không thích chụp ảnh, lúc trước cũng có người tìm tới nhưng đều bị anh từ chối hết.
Lần này hiếm khi anh đồng ý làm cho tài khoản tình nhân đã trở nên phổ biến trong một thời gian.
Một tuần sau, gió thoảng qua tai, khi biết tin, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối. Giang Tứ nghe được những lời này, sắc mặt khó coi, có người từng bị dáng vẻ hung dữ của anh làm cho khóc rống lên, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh nổi giận.
“Đường Ngữ, chúng ta mới ở bên nhau bao lâu? Em đã muốn chia tay rồi à?”
Cảm giác bị áp bức tràn ngập, giọng điệu khi anh hỏi rất hung dữ.
“Ông đây không thoả mãn em chỗ nào mà khiến em phải ra ngoài tìm chó chứ?”
Tôi ngại ngùng nói rằng số lượng người xem video tình nhân sẽ cao, đến lúc chia tay sẽ rất xấu hổ.
Lúc nói ra, tôi hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, huống chi dựa theo tính tình thích chơi đùa của Giang Tứ, trên đời vốn không có chuyện gì là vĩnh cửu.
Ai ngờ anh lại để tâm những chuyện vụn vặt như thế này.
“Anh giận lắm sao? Giang Tứ?” Tôi ngẩng đầu hỏi anh.
Khuôn mặt anh trầm xuống, ý thù địch lan toả toàn thân, khi tôi nhìn sang, anh quay mặt đi không thèm nhìn tôi.
“Nếu muốn em dỗ thì anh gật đầu.”
Anh không nói, chỉ khẽ nghiêng đầu.
“Được thôi.” Tôi cho rằng anh không sao nên liền xoay người rời đi.
“Đường Ngữ!”
Giang Tứ mắng khẽ một tiếng, nắm lấy cổ tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng, như muốn khảm tôi vào tận xương tủy mới cam tâm. “Sao em lại vô lương tâm như vậy? Dỗ dành một tí thì chết à?” Anh thu hồi vẻ mặt bất cần đời lại, có sự tức giận trong lời nói của anh. Anh dùng sức ôm tôi hơi mạnh, sau khi thả lỏng một chút tôi mới có thể thở ra một hơi.
“Vậy thì anh ngoan đi, đừng tức giận.” Tôi kéo anh đến chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống, dỗ dành. Anh bật cười: “Coi anh là đứa trẻ ba tuổi đó à?”
Con nít cũng không khó dỗ như anh.
“Vậy anh muốn thế nào?”
Anh khịt mũi hai cái, chiếm thế thượng phong: “Hôn một cái. Má trái, má phải, còn chỗ này nữa...”
Anh chạm nhẹ vào môi mình.
Tôi trợn mắt, đây mà là một cái à? Hành động thực tế của anh đã chứng minh rằng không chỉ một cái.
“Anh không thích nghe hai chữ chia tay, về sau không được nói nữa, hửm?”
Tôi không đồng ý.
Sau đó Lâm Thư Thư hẹn tôi đi dạo phố, trong lúc vô tình nhắc tới chuyện này, vẻ mặt cô ấy hiện lên chút kinh ngạc.
“Người em nói là Giang Tứ thật à?”
Tôi gật đầu.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm vài giây, ngập ngừng không nói, cuối cùng thở dài và vỗ vai tôi.
“Không sao đâu, qua một tháng là em có thể thoát khỏi bể khổ này của anh ta rồi.”
Thật ra cũng không cần tiền, người nào người đó lấy được thứ mình cần mà thôi.
Nhưng thành thật mà nói, Giang Tứ yêu đương với tôi rất bủn xỉn, đến nay cũng chưa bao giờ xa cách và hào phóng như Lâm Thư Thư đã nói.
Chỉ duy nhất một lần anh để chiếc ví của mình ở chỗ tôi, anh nói là để tôi giữ nó, đến giờ cũng không biết là giữ đến khi nào.
Tôi không quan tâm đến những điều này, tôi chỉ hy vọng rằng sau một tháng sẽ là một khởi đầu mới.
Không có bạn gái cũ tới khiêu khích, chỉ có tin đồn tình địch trở thành chị em.
Tính cách của Giang Tứ cũng không như các cô ấy đã nói.
Tất cả các bài viết trước đây trên diễn đàn đều bị anh tìm người xoá đi.
Bây giờ, sức nóng đang dần yếu đi, và chủ đề đã trở thành liệu tôi và Giang Tứ có thể ở bên nhau đến một tháng hay không.
Lượt bình chọn bên dưới gần như ngang nhau, sở dĩ có sự thay đổi này là mấy ngày trước, một Học sinh khoa Văn - Truyền thông mở tài khoản tình nhân, muốn tìm đôi tình nhân để chụp ảnh thì tìm được Giang Tứ.
Giang Tứ có khuôn mặt đẹp trai nhưng anh không thích chụp ảnh, lúc trước cũng có người tìm tới nhưng đều bị anh từ chối hết.
Lần này hiếm khi anh đồng ý làm cho tài khoản tình nhân đã trở nên phổ biến trong một thời gian.
Một tuần sau, gió thoảng qua tai, khi biết tin, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối. Giang Tứ nghe được những lời này, sắc mặt khó coi, có người từng bị dáng vẻ hung dữ của anh làm cho khóc rống lên, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh nổi giận.
“Đường Ngữ, chúng ta mới ở bên nhau bao lâu? Em đã muốn chia tay rồi à?”
Cảm giác bị áp bức tràn ngập, giọng điệu khi anh hỏi rất hung dữ.
“Ông đây không thoả mãn em chỗ nào mà khiến em phải ra ngoài tìm chó chứ?”
Tôi ngại ngùng nói rằng số lượng người xem video tình nhân sẽ cao, đến lúc chia tay sẽ rất xấu hổ.
Lúc nói ra, tôi hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, huống chi dựa theo tính tình thích chơi đùa của Giang Tứ, trên đời vốn không có chuyện gì là vĩnh cửu.
Ai ngờ anh lại để tâm những chuyện vụn vặt như thế này.
“Anh giận lắm sao? Giang Tứ?” Tôi ngẩng đầu hỏi anh.
Khuôn mặt anh trầm xuống, ý thù địch lan toả toàn thân, khi tôi nhìn sang, anh quay mặt đi không thèm nhìn tôi.
“Nếu muốn em dỗ thì anh gật đầu.”
Anh không nói, chỉ khẽ nghiêng đầu.
“Được thôi.” Tôi cho rằng anh không sao nên liền xoay người rời đi.
“Đường Ngữ!”
Giang Tứ mắng khẽ một tiếng, nắm lấy cổ tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng, như muốn khảm tôi vào tận xương tủy mới cam tâm. “Sao em lại vô lương tâm như vậy? Dỗ dành một tí thì chết à?” Anh thu hồi vẻ mặt bất cần đời lại, có sự tức giận trong lời nói của anh. Anh dùng sức ôm tôi hơi mạnh, sau khi thả lỏng một chút tôi mới có thể thở ra một hơi.
“Vậy thì anh ngoan đi, đừng tức giận.” Tôi kéo anh đến chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống, dỗ dành. Anh bật cười: “Coi anh là đứa trẻ ba tuổi đó à?”
Con nít cũng không khó dỗ như anh.
“Vậy anh muốn thế nào?”
Anh khịt mũi hai cái, chiếm thế thượng phong: “Hôn một cái. Má trái, má phải, còn chỗ này nữa...”
Anh chạm nhẹ vào môi mình.
Tôi trợn mắt, đây mà là một cái à? Hành động thực tế của anh đã chứng minh rằng không chỉ một cái.
“Anh không thích nghe hai chữ chia tay, về sau không được nói nữa, hửm?”
Tôi không đồng ý.
Sau đó Lâm Thư Thư hẹn tôi đi dạo phố, trong lúc vô tình nhắc tới chuyện này, vẻ mặt cô ấy hiện lên chút kinh ngạc.
“Người em nói là Giang Tứ thật à?”
Tôi gật đầu.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm vài giây, ngập ngừng không nói, cuối cùng thở dài và vỗ vai tôi.
“Không sao đâu, qua một tháng là em có thể thoát khỏi bể khổ này của anh ta rồi.”
Thật ra cũng không cần tiền, người nào người đó lấy được thứ mình cần mà thôi.
Nhưng thành thật mà nói, Giang Tứ yêu đương với tôi rất bủn xỉn, đến nay cũng chưa bao giờ xa cách và hào phóng như Lâm Thư Thư đã nói.
Chỉ duy nhất một lần anh để chiếc ví của mình ở chỗ tôi, anh nói là để tôi giữ nó, đến giờ cũng không biết là giữ đến khi nào.
Tôi không quan tâm đến những điều này, tôi chỉ hy vọng rằng sau một tháng sẽ là một khởi đầu mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.