Chương 3
Lâm Lộc
18/07/2023
Ngày đầu tiên thực hiện kế hoạch, tôi đã mua 999 bông hồng đỏ trên mạng. Sau giờ học, tôi liên lạc với anh trai giao hàng để giúp tôi giao hàng đến ký túc xá của Giang Tứ.
Hoa hồng có gai, cho nên Giang Tứ không cần ra tay, anh chỉ cần thưởng thức mà thôi, loại hành vi quan tâm này chính là chìa khóa đầu tiên để theo đuổi người ta.
Chìa khóa thứ hai là mang lại sự ấm áp.
Vậy nên ngày hôm sau, tôi nhờ dì ở nhà nấu ba món mang đến trường, lại nhờ các bạn cùng lớp giúp mang thức ăn lên tầng trên ký túc xá của Giang Tứ. Bản thân tôi còn không nỡ ăn đã đưa đến bên miệng anh cả rồi.
Chà, hy vọng anh có thể cảm nhận được phần dịu dàng này.
Đến ngày thứ ba, tôi có chút tiến thoái lưỡng nan, có nhìn rồi, có ăn rồi, tiếp theo có nên cho ít quần áo không? Tôi vẫn đang đau đầu vì không biết có nên mua ít quần áo cho Giang Tứ hay không thì đột nhiên truyền đến tin tức anh chơi bóng rổ bị thương. Mắt tôi lập tức sáng lên, nhanh chóng nhờ người chạy đi mua ít thuốc trị vết thương bầm tím rồi nhờ anh em của anh mang về. Chỉ là có chút kỳ quái, ánh mắt của người anh em của anh nhìn tôi cứ kỳ kỳ.
Vào ngày thứ tư, tôi lại mở “Cẩm nang chín mươi chín cách chinh phục nam thần” ra. Tôi phát hiện ra Giang Tứ đã thêm tôi trên WeChat.
Lúc đó tôi đang thảo luận các câu hỏi do giáo viên giao với các bạn học, sau khi có kết quả mới đồng ý thêm Wechat. Đầu bên kia trực tiếp gửi mấy tấm ảnh qua.
“Cô gửi?”
Tôi vừa nhìn đã thấy đó chính là những món đồ mà tôi đã gửi đi ba ngày trước. Tôi mím miệng gõ bàn phím: “Ừ.”
Anh không trả lời, tôi úp ngược điện thoại xuống bàn tiếp tục nấu ăn. Trở lại ký túc xá, điện thoại vang lên, Giang Tứ gửi tin nhắn thoại đến. Giọng điệu gần như nghiến răng:
“Có kiểu theo đuổi người ta như cô sao!”
Hoa hồng có gai, cho nên Giang Tứ không cần ra tay, anh chỉ cần thưởng thức mà thôi, loại hành vi quan tâm này chính là chìa khóa đầu tiên để theo đuổi người ta.
Chìa khóa thứ hai là mang lại sự ấm áp.
Vậy nên ngày hôm sau, tôi nhờ dì ở nhà nấu ba món mang đến trường, lại nhờ các bạn cùng lớp giúp mang thức ăn lên tầng trên ký túc xá của Giang Tứ. Bản thân tôi còn không nỡ ăn đã đưa đến bên miệng anh cả rồi.
Chà, hy vọng anh có thể cảm nhận được phần dịu dàng này.
Đến ngày thứ ba, tôi có chút tiến thoái lưỡng nan, có nhìn rồi, có ăn rồi, tiếp theo có nên cho ít quần áo không? Tôi vẫn đang đau đầu vì không biết có nên mua ít quần áo cho Giang Tứ hay không thì đột nhiên truyền đến tin tức anh chơi bóng rổ bị thương. Mắt tôi lập tức sáng lên, nhanh chóng nhờ người chạy đi mua ít thuốc trị vết thương bầm tím rồi nhờ anh em của anh mang về. Chỉ là có chút kỳ quái, ánh mắt của người anh em của anh nhìn tôi cứ kỳ kỳ.
Vào ngày thứ tư, tôi lại mở “Cẩm nang chín mươi chín cách chinh phục nam thần” ra. Tôi phát hiện ra Giang Tứ đã thêm tôi trên WeChat.
Lúc đó tôi đang thảo luận các câu hỏi do giáo viên giao với các bạn học, sau khi có kết quả mới đồng ý thêm Wechat. Đầu bên kia trực tiếp gửi mấy tấm ảnh qua.
“Cô gửi?”
Tôi vừa nhìn đã thấy đó chính là những món đồ mà tôi đã gửi đi ba ngày trước. Tôi mím miệng gõ bàn phím: “Ừ.”
Anh không trả lời, tôi úp ngược điện thoại xuống bàn tiếp tục nấu ăn. Trở lại ký túc xá, điện thoại vang lên, Giang Tứ gửi tin nhắn thoại đến. Giọng điệu gần như nghiến răng:
“Có kiểu theo đuổi người ta như cô sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.