Chương 3: Khổ nhục kế
Phương Linh
24/07/2023
Không kiềm nổi sự xúc động đang cuồn cuộn dâng trào tựa thủy triều mãnh liệt không còn mặt trăng điều khiển, y chạy nhanh đến ôm chầm lấy người kia.
Y cảm nhận được nước mắt y lúc đó đã vô tình rơi xuống vạt áo của hắn. Bị hành động của y làm cho bất ngờ, hắn chỉ nhẹ vỗ về giúp y bình tĩnh rồi tách y ra, nhẹ giọng nói: "Thành Thành hôm nay làm sao vậy? Mất bình tĩnh như vậy."
"Hức..." Y nép vào lòng hắn, cảm giác xấu hổ dâng trào, y cảm thấy bản thân thật đáng ghét, vậy mà không thể ngừng khóc.
"Được rồi mèo nhỏ, đừng quậy nữa, Giang huynh đang nhìn kìa." Lời nói của đối phương vô cùng nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng câu nói ấy đối với y lại là sét đánh giữa trời quang.
Y vội tách hắn ra, lúc này mới ngẩng mặt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh.
Giang Cảnh Xuyên?! Lại là hắn! Y thật sự... muốn tìm hố để chui vào quá mà.
Nhưng ít nhất bây giờ Giang Cảnh Xuyên không có thù với hoàng thất, sẽ không làm hại điện hạ của y, vậy là đủ!
Còn, việc phụ thân của hắn bị hoàng đế ám hại, y sẽ thay đổi nó, như vậy có thể đảm bảo an toàn cho điện hạ. Cũng xem như y làm phúc cho hắn đi!
Đang phấn khích với suy nghĩ về tương lai tươi sáng, y không để ý nét mặt của Giang Cảnh Xuyên. Chỉ đến khi hắn lên tiếng, y mới để tâm đến việc người này vẫn ở trong phòng.
"Lưu thiếu gia cũng đến đây sao, xem ra là bản vương làm phiền hai người thân mật."
Đôi mày của hắn khẽ nhíu lại, y khẽ tính toán, xem ra tương lai y khó mà tiếp cận hắn rồi.
"Thật là phiền Giang huynh quá, Thành Thành tính cách hiếu động nên đã vô tình thất lễ." Y thầm cảm thấy có lỗi, cũng do y liên lụy đến điện hạ, khiến ngài ấy khó xử rồi.
"Vậy, Thiên Diệc, ta đi trước." Giang Cảnh Xuyên đối với việc này không nói nhiều, chỉ đứng lên cáo từ với Diệc vương điện hạ - Quân Thiên Diệc.
Dù sao thì, hắn "biết điều" rời đi, đối với y cũng là một việc tốt. Chỉ là, tiếng sập cửa hình như hơi lớn.
Lúc này, trong căn phòng rộng lớn cũng chỉ còn hai người, Quân Thiên Diệc lúc này liền hứng khởi, kéo y ngồi vào lòng hắn. Y phản kháng không kịp, trong lòng cũng thấy có chút kỳ lạ...
"Sao vậy? Thành Thành có chuyện không vui?" Quân Thiên Diệc dịu dàng hỏi y, bàn tay của hắn cũng nhẹ nhàng mân mê cổ tay của y.
"Không có gì cả!", y vội đáp cũng rút tay ra đưa qua đưa lại phụ họa.
Nhưng ngay sau đó, y đã nghĩ lại: "Điện hạ, quả thực có một chuyện, không biết điện hạ có chỗ mọn nào, có thể cho Liên Thành tiến cung làm việc bên cạnh ngài hay không?"
Trong lòng y thầm hạ quyết tâm, y phải vào cung! Y phải tránh xa Lưu Lục Nhi đó! E hèm, phải vào cung... mới có thể giúp Giang Cảnh Xuyên...
Nghe thấy yêu cầu này của y, Quân Thiên Diệc đáy mắt hiện lên một tia bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đưa tay choàng lấy vai y, nói: "Trước giờ chưa từng thấy Thành Thành mở lời muốn tới chỗ ta, sao bây giờ, lại có nhã hứng này rồi?"
... Xuất chiêu khổ nhục kế.
"Không giấu gì điện hạ, ta ở phủ thượng thư không được mọi người yêu quý lắm, hơn nữa còn vừa không may ngã xuống hồ cá, bệnh một trận, mấy ngày mới khỏi, nhất thời có chút ám ảnh, không muốn về đó vội." Vừa nói y còn đan hai tay vào nhau, gương mặt xinh đẹp tỏ ra đáng thương.
Y trong lòng tự hỏi bản thân bây giờ liệu có giống yêu phi họa quốc kiếp trước không? Có lẽ vì cảm thấy giống nên y đành phải sửa thêm lời: "Hơn nữa Liên Thành cũng nghĩ muốn đóng góp gì đó cho người nên..."
Quân Thiên Diệc có vẻ đã bị mấy lời này của y dẫn dụ, nét mặt thoải mái đáp: "Vậy được, bản vương nghĩ Thành Thành xinh đẹp như hoa, chăm sóc cho mấy cây hoa trong phòng của ta là hợp lý nhất!"
Nghe thấy vậy, Lưu Liên Thành cũng mỉm cười vui vẻ cảm ơn hắn.
Đối với y, tuy kết quả này không như ý lắm, thậm chí là có chút bất ngờ, nhưng chỉ cần được cạnh điện hạ của y là được...
Y cảm nhận được nước mắt y lúc đó đã vô tình rơi xuống vạt áo của hắn. Bị hành động của y làm cho bất ngờ, hắn chỉ nhẹ vỗ về giúp y bình tĩnh rồi tách y ra, nhẹ giọng nói: "Thành Thành hôm nay làm sao vậy? Mất bình tĩnh như vậy."
"Hức..." Y nép vào lòng hắn, cảm giác xấu hổ dâng trào, y cảm thấy bản thân thật đáng ghét, vậy mà không thể ngừng khóc.
"Được rồi mèo nhỏ, đừng quậy nữa, Giang huynh đang nhìn kìa." Lời nói của đối phương vô cùng nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng câu nói ấy đối với y lại là sét đánh giữa trời quang.
Y vội tách hắn ra, lúc này mới ngẩng mặt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh.
Giang Cảnh Xuyên?! Lại là hắn! Y thật sự... muốn tìm hố để chui vào quá mà.
Nhưng ít nhất bây giờ Giang Cảnh Xuyên không có thù với hoàng thất, sẽ không làm hại điện hạ của y, vậy là đủ!
Còn, việc phụ thân của hắn bị hoàng đế ám hại, y sẽ thay đổi nó, như vậy có thể đảm bảo an toàn cho điện hạ. Cũng xem như y làm phúc cho hắn đi!
Đang phấn khích với suy nghĩ về tương lai tươi sáng, y không để ý nét mặt của Giang Cảnh Xuyên. Chỉ đến khi hắn lên tiếng, y mới để tâm đến việc người này vẫn ở trong phòng.
"Lưu thiếu gia cũng đến đây sao, xem ra là bản vương làm phiền hai người thân mật."
Đôi mày của hắn khẽ nhíu lại, y khẽ tính toán, xem ra tương lai y khó mà tiếp cận hắn rồi.
"Thật là phiền Giang huynh quá, Thành Thành tính cách hiếu động nên đã vô tình thất lễ." Y thầm cảm thấy có lỗi, cũng do y liên lụy đến điện hạ, khiến ngài ấy khó xử rồi.
"Vậy, Thiên Diệc, ta đi trước." Giang Cảnh Xuyên đối với việc này không nói nhiều, chỉ đứng lên cáo từ với Diệc vương điện hạ - Quân Thiên Diệc.
Dù sao thì, hắn "biết điều" rời đi, đối với y cũng là một việc tốt. Chỉ là, tiếng sập cửa hình như hơi lớn.
Lúc này, trong căn phòng rộng lớn cũng chỉ còn hai người, Quân Thiên Diệc lúc này liền hứng khởi, kéo y ngồi vào lòng hắn. Y phản kháng không kịp, trong lòng cũng thấy có chút kỳ lạ...
"Sao vậy? Thành Thành có chuyện không vui?" Quân Thiên Diệc dịu dàng hỏi y, bàn tay của hắn cũng nhẹ nhàng mân mê cổ tay của y.
"Không có gì cả!", y vội đáp cũng rút tay ra đưa qua đưa lại phụ họa.
Nhưng ngay sau đó, y đã nghĩ lại: "Điện hạ, quả thực có một chuyện, không biết điện hạ có chỗ mọn nào, có thể cho Liên Thành tiến cung làm việc bên cạnh ngài hay không?"
Trong lòng y thầm hạ quyết tâm, y phải vào cung! Y phải tránh xa Lưu Lục Nhi đó! E hèm, phải vào cung... mới có thể giúp Giang Cảnh Xuyên...
Nghe thấy yêu cầu này của y, Quân Thiên Diệc đáy mắt hiện lên một tia bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đưa tay choàng lấy vai y, nói: "Trước giờ chưa từng thấy Thành Thành mở lời muốn tới chỗ ta, sao bây giờ, lại có nhã hứng này rồi?"
... Xuất chiêu khổ nhục kế.
"Không giấu gì điện hạ, ta ở phủ thượng thư không được mọi người yêu quý lắm, hơn nữa còn vừa không may ngã xuống hồ cá, bệnh một trận, mấy ngày mới khỏi, nhất thời có chút ám ảnh, không muốn về đó vội." Vừa nói y còn đan hai tay vào nhau, gương mặt xinh đẹp tỏ ra đáng thương.
Y trong lòng tự hỏi bản thân bây giờ liệu có giống yêu phi họa quốc kiếp trước không? Có lẽ vì cảm thấy giống nên y đành phải sửa thêm lời: "Hơn nữa Liên Thành cũng nghĩ muốn đóng góp gì đó cho người nên..."
Quân Thiên Diệc có vẻ đã bị mấy lời này của y dẫn dụ, nét mặt thoải mái đáp: "Vậy được, bản vương nghĩ Thành Thành xinh đẹp như hoa, chăm sóc cho mấy cây hoa trong phòng của ta là hợp lý nhất!"
Nghe thấy vậy, Lưu Liên Thành cũng mỉm cười vui vẻ cảm ơn hắn.
Đối với y, tuy kết quả này không như ý lắm, thậm chí là có chút bất ngờ, nhưng chỉ cần được cạnh điện hạ của y là được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.