Chương 44: Anh đau lòng sao?
Diệp Thượng Xu
30/06/2020
Cốc trà sữa thứ bốn mươi bốn: Anh đau lòng sao?
-------------------------
Vào phòng, ngày mai còn phải đến trường nên Lê Dương đi tắm trước.
Thiệu Nhất ở ngoài chỉnh sửa tranh ảnh để gửi cho tạp chí. Ngón tay anh gõ gõ mặt bàn, nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết không kể chuyện hôm nay với chủ biên Lưu.
Dù sao cũng là việc nhà người ta, anh không rõ quan hệ giữa chủ biên Lưu và nhà cháu gái như thế nào, mà chủ biên Lưu muốn biết cũng không đến lượt anh nói.
Anh vừa mới xé miếng băng trên tay xuống, liền nghe thấy tiếng nước trong phòng vệ sinh ngưng bặt, chốc lát sau lại có tiếng vang lớn, còn nghe âm thanh đồ đạc rơi lục đục.
Anh quay ra nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, nhíu mày.
“Lê Dương?” Anh đi tới gõ gõ cửa, “Không sao chứ?”
Lê Dương đỡ đầu gối “Sss-” một tiếng, cậu nhìn vết thương trên cánh tay, nhăn mày, “…… Không biết.”
Chắc là có sao một chút……
Nghe giọng cậu không ổn lắm, Thiệu Nhất tiếp tục gõ, “Mở cửa.”
“Không khóa, anh tự vào đi.” Lê Dương muốn đi mở cửa, nhưng cú ngã có hơi mạnh, trong chốc lát không đứng dậy ngay được.
Phản ứng đầu tiên của cậu là, mình chưa có mặc quần áo.
Vì thế khi Thiệu Nhất vặn mở tay nắm cửa liền thấy được bạn nhỏ đang ngồi tư thế kì lạ đưa lưng về phía mình …. không mặc áo.
Tấm lưng bạn nhỏ trần trụi trắng nõn, tóc còn nhỏ nước. Bởi vì tư thế nên trông hơi chật vật.
Bên cạnh còn có mấy bình sữa tắm dầu gội rơi bừa bãi trên mặt đất.
Lúc này mà anh vẫn có thể nghĩ, lưng Lê Dương trắng thật.
Thiệu Nhất đi qua dìu tay cậu, “Sao lại ngã thế này?”
“Á đau!” Lê Dương đột nhiên rụt lại, đau tới nhíu mày.
Thiệu Nhất sửng sốt, vặn cánh tay cậu sang xem thì trông thấy một vệt máu dài.
Anh nheo mắt, vội kéo người tới gần.
Sau đó phát hiện đầu gối em nhỏ cũng xanh một mảng, Thiệu Nhất thật sự không biết nói gì hơn, chỉ có thể đỡ người ra ngoài trước, rửa sạch vết thương giúp cậu.
Anh lấy một cái ghế nhỏ, để Lê Dương tự ngồi xuống, sau đó đi tìm hòm thuốc.
Chân tay bị thương nên Lê Dương không tiện hoạt động, cứ thế ngồi trên ghế, thoạt nhìn cảm giác rất ngoan ngoãn.
Thiệu Nhất cầm hòm thuốc tới, trước tiên khử trùng vết thương trên tay cho cậu.
“Sao lại bị ngã?” Thiệu Nhất bôi thuốc lên tay em nhỏ, “Ngã đến nông nỗi này?”
Lê Dương đá đá dép lê trên chân, “Anh mua dép kiểu gì đấy, trơn quá chừng, sàn nhà anh nữa chứ.”
Thiệu Nhất gõ gõ trán cậu.
Lê Dương né ra chỗ khác, to mồm, “Muốn đánh nhau có phải không?”
“Em bây giờ còn đòi đánh nhau?” Thiệu Nhất lại sát khuẩn cho cậu, “Chỉ với một tay em không đánh lại anh đâu.”
Anh lại nhéo mặt Lê Dương, “Lớn vậy rồi đi trên đất bằng cũng ngã.”
Lê Dương nể tình anh giúp mình xử lý vết thương, miễn cho anh một đạp.
Thiệu Nhất sao càng ngày càng thích động tay động chân vậy.
“Em ngã chứ anh ngã đâu, anh đau lòng hả?” Cậu thuận miệng nói một câu, sau đó hai người liền cùng sửng sốt.
Thiệu Nhất tiếp tục điềm nhiên bôi thuốc cho cậu.
Lê Dương xoa xoa mũi, bỗng dưng cảm thấy bầu không khí có chút là lạ.
Cậu chợt chú ý thấy trên mu bàn tay Thiệu Nhất có một vết thương nhỏ, nhìn cũng không giống vừa bị.
“Tay anh sao kia?”
Thiệu Nhất quét mắt nhìn mu bàn tay mình, không bận tâm lắm: “Không cẩn thận quệt phải.”
“Lớn đùng như này rồi, đường thênh thang cũng va quệt cho được?” Lê Dương lập tức phản kích.
Thiệu Nhất xử lí giúp cậu xong, đứng lên tàn nhẫn xoa loạn mái đầu Lê Dương, “Ranh con.”
Anh cầm quần áo đi rửa mặt, Lê Dương tuỳ tiện vuốt lại tóc, ném một câu theo bóng Thiệu Nhất: “Anh mới ranh con.”
Đã hơn 12 giờ, Lê Dương ngáp dài.
Cậu nằm trên giường, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm cùng ánh sáng trong ấy, chậm rãi nhắm mắt.
Chờ Thiệu Nhất đi ra, Lê Dương đã ngủ rồi.
Thiệu Nhất rón nhẹ bước chân, giữ cửa không sập, nhẹ nhàng khép lại.
Lúc ngủ Lê Dương kéo chăn rất cao, chỉ lộ đôi mắt đã nhắm.
Thiệu Nhất sợ cậu khó thở, kéo chăn xuống một chút giúp cậu, không ngờ Lê Dương giống như có nhận thức, lầu bầu cái gì đó, cả người rúc xuống phía dưới, thành ra chỉ chừa mỗi vầng trán bên ngoài.
Thiệu Nhất bật cười, tiếp tục kéo chăn, xem cậu có thể rúc xuống nữa được không.
Lần này Lê Dương lại rất an phận, không còn cựa quậy.
Thiệu Nhất dém chăn kĩ cho cậu, tắt đèn bàn.
Anh chợt nhớ tới câu nói vô tâm của Lê Dương.
—— Anh đau lòng hả?
Anh thở dài. Chắc bạn nhỏ cũng không biết, lúc anh nhìn thấy vết thương cùng nhiều máu như vậy, trái tim anh đã nhói lên …. Là thật sự đau lòng.
Ngày hôm sau Lê Dương tự thức dậy, cậu tắt báo thức chưa kịp reo, nhấc một cánh tay rời giường.
Nằm nghiêng cả đêm, cánh tay bị đè tê cứng.
Lúc xuống giường không cẩn thận đụng vào đầu gối, đau tới nỗi suýt nữa cậu kêu lên.
Thiệu Nhất vẫn chưa tỉnh, cậu không muốn lôi anh dậy.
Hồi tối qua lúc gặp anh, cậu cảm thấy trông anh rất mỏi mệt.
Người già cả, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.
Ngoài cửa sổ tràn vào chút nắng sớm mơ màng, rọi lên góc nghiêng say ngủ của Thiệu Nhất.
Ừm…… Trông đẹp giai lắm luôn.
Lê Dương nhìn chăm chú một lúc, liền nổi hứng… muốn hôn.
Cậu ghé lại soi xét đôi mắt đang nhắm của Thiệu Nhất, thầm nghĩ có khi nào anh đột nhiên tỉnh dậy không.
Hay gọi thử một tiếng?
Không được, lỡ gọi người ta dậy luôn thì biết làm sao?
Cậu chỉ chống bằng một tay, tư thế này có chút mệt, vì vậy…… Mau mau hôn rồi mau mau chạy có được không?
Cậu vươn một ngón tay chọc chọc môi Thiệu Nhất.
Sau đó chậm rãi dịch tới, vội vã dán vào, vừa chạm liền tách ra.
Trái tim nhảy nhanh hết tốc lực.
Cậu lấy vẻ mặt bình tĩnh thu dọn đồ đạc, lấy vẻ mặt bình tĩnh đi ra cửa.
Chỉ có vành tai hơi phiếm hồng.
Xuống đến dưới tầng, cậu lại lâm vào rối rắm.
Đường này cậu vẫn chưa quen nha!
Giữa lúc phân vân nên thử mò đường hay lên phòng gọi Thiệu Nhất, một tiếng nói vang lên sau lưng cậu.
“Ô? Đây không phải bạn của Tiểu Thiệu sao?”
Lê Dương xoay lại, trông thấy bà lão từng gặp hồi lần đầu cậu tới chỗ này.
Họ gì ấy nhỉ? Điền?
“Bà Điền ạ……?” Cậu thử chào hỏi.
Bà Điền tươi cười rạng rỡ, “Ấy! Cháu biết bà à!”
Lê Dương cười, “Vâng.”
Bà Điền cầm làn đi chợ, chắc là muốn đi mua thức ăn.
Lê Dương nhân cơ hội theo sau, bà Điền cũng rất vui vẻ, cùng cậu tán gẫu cả một đường.
Biết cậu không phải người xấu, bà lão liền rất thân thiện.
Hơn nữa không biết có phải vì tâm trạng tốt hay không, bỗng dưng cậu cảm thấy nói chuyện phiếm với người già cũng là một việc thú vị.
Hôm nay tâm trạng Lê ca cực kì tốt.
Cách một tầng lầu Hồ Phi cũng cảm nhận được.
Bởi khi cậu ta lần nữa đề cập chuyện đấu bóng rổ với Bát Trung, Lê Dương đã đồng ý rồi!
Sung sướng tới độ cậu ta rải trong group chat ba cái bao lì xì, tổng cộng 50.
Lê Dương giành cả ba cái, thế mà đoạt được tới 28*.
* Cái này là tính năng hồng bao may mắn của WeChat. Đại khái là rải lì xì trong nhóm có thể chia số tiền thành các khoản khác nhau vào các bao ngẫu nhiên. Để sở hữu được số tiền nhanh nhất có thể, người dùng sẽ ngay lập tức chạm để mở hồng bao trước khi bạn họ kịp mở, người mở lì xì đầu tiên không phải lúc nào cũng nhận được số tiền lì xì lớn nhất, vậy nên hầu như toàn bộ trò chơi phải phụ thuộc vào may mắn.
【 Lạn Phi 】 Đậu moá? Lê ca hôm nay không những nhân phẩm cực hạn mà còn may mắn cực hạn nữa sao?
【 Que Cay Không Đủ Cay 】 Lê ca bị trộm tài khoản à? Sao tao chỉ cướp được hai đồng dậy……
【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước 】 Tui có ba đồng ha ha ha!
【ww】 Tiểu Lê Tử hôm nay phấn khởi nhỉ, còn đi tham gia hoạt động tranh lì xì của giới bình dân.
Lê Dương cong môi, chậm rãi gõ điện thoại.
Đúng là tâm trạng tốt thật, cũng không so đo cái “nhân phẩm cực hạn” của Hồ Phi.
Cả một buổi sáng sau đó, cậu chốc chốc sẽ nghĩ đến…… Thiệu Nhất……
Môi.
Có chút mềm.
Nhưng hình như môi người ai cũng mềm thì phải?
Cậu trong đầu suy nghĩ miên man, bút trong tay cũng không dừng.
Đến tận khi phát hiện mình tính nhầm một đề cơ bản.
“……”
Khổng thánh nhân nói quả không sai.
Yêu sớm ảnh hưởng học tập.
Cậu còn chưa có yêu, đã mỗi ngày nhung nhớ.
Lê học bá hít sâu một hơi, tĩnh tâm xong mới tiếp tục làm bài.
Khi Thiệu Nhất tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Bên người trống rỗng, chỉ còn ổ chăn lạnh lẽo. Thiệu Nhất mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà hồi thần.
Không biết tối hôm qua bạn nhỏ bị thương làm sao mà ngủ, sáng nay ra cửa có lạc đường không.
Dù sao…… anh ngủ cũng không yên chút nào.
Cả đêm nằm mộng.
Chỉ thấy một người.
Tâm trạng anh hơi phức tạp, giấc mơ kiểu này đã bao lâu rồi mới có?
Anh day trán, ngồi dậy, sau đó vào phòng tắm đổi một chiếc quần lót khác.
HẾT CHƯƠNG 44.
Hãy gọi tui là cải lửa, vì tui nhanh như tên lửa:D
-------------------------
Vào phòng, ngày mai còn phải đến trường nên Lê Dương đi tắm trước.
Thiệu Nhất ở ngoài chỉnh sửa tranh ảnh để gửi cho tạp chí. Ngón tay anh gõ gõ mặt bàn, nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết không kể chuyện hôm nay với chủ biên Lưu.
Dù sao cũng là việc nhà người ta, anh không rõ quan hệ giữa chủ biên Lưu và nhà cháu gái như thế nào, mà chủ biên Lưu muốn biết cũng không đến lượt anh nói.
Anh vừa mới xé miếng băng trên tay xuống, liền nghe thấy tiếng nước trong phòng vệ sinh ngưng bặt, chốc lát sau lại có tiếng vang lớn, còn nghe âm thanh đồ đạc rơi lục đục.
Anh quay ra nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, nhíu mày.
“Lê Dương?” Anh đi tới gõ gõ cửa, “Không sao chứ?”
Lê Dương đỡ đầu gối “Sss-” một tiếng, cậu nhìn vết thương trên cánh tay, nhăn mày, “…… Không biết.”
Chắc là có sao một chút……
Nghe giọng cậu không ổn lắm, Thiệu Nhất tiếp tục gõ, “Mở cửa.”
“Không khóa, anh tự vào đi.” Lê Dương muốn đi mở cửa, nhưng cú ngã có hơi mạnh, trong chốc lát không đứng dậy ngay được.
Phản ứng đầu tiên của cậu là, mình chưa có mặc quần áo.
Vì thế khi Thiệu Nhất vặn mở tay nắm cửa liền thấy được bạn nhỏ đang ngồi tư thế kì lạ đưa lưng về phía mình …. không mặc áo.
Tấm lưng bạn nhỏ trần trụi trắng nõn, tóc còn nhỏ nước. Bởi vì tư thế nên trông hơi chật vật.
Bên cạnh còn có mấy bình sữa tắm dầu gội rơi bừa bãi trên mặt đất.
Lúc này mà anh vẫn có thể nghĩ, lưng Lê Dương trắng thật.
Thiệu Nhất đi qua dìu tay cậu, “Sao lại ngã thế này?”
“Á đau!” Lê Dương đột nhiên rụt lại, đau tới nhíu mày.
Thiệu Nhất sửng sốt, vặn cánh tay cậu sang xem thì trông thấy một vệt máu dài.
Anh nheo mắt, vội kéo người tới gần.
Sau đó phát hiện đầu gối em nhỏ cũng xanh một mảng, Thiệu Nhất thật sự không biết nói gì hơn, chỉ có thể đỡ người ra ngoài trước, rửa sạch vết thương giúp cậu.
Anh lấy một cái ghế nhỏ, để Lê Dương tự ngồi xuống, sau đó đi tìm hòm thuốc.
Chân tay bị thương nên Lê Dương không tiện hoạt động, cứ thế ngồi trên ghế, thoạt nhìn cảm giác rất ngoan ngoãn.
Thiệu Nhất cầm hòm thuốc tới, trước tiên khử trùng vết thương trên tay cho cậu.
“Sao lại bị ngã?” Thiệu Nhất bôi thuốc lên tay em nhỏ, “Ngã đến nông nỗi này?”
Lê Dương đá đá dép lê trên chân, “Anh mua dép kiểu gì đấy, trơn quá chừng, sàn nhà anh nữa chứ.”
Thiệu Nhất gõ gõ trán cậu.
Lê Dương né ra chỗ khác, to mồm, “Muốn đánh nhau có phải không?”
“Em bây giờ còn đòi đánh nhau?” Thiệu Nhất lại sát khuẩn cho cậu, “Chỉ với một tay em không đánh lại anh đâu.”
Anh lại nhéo mặt Lê Dương, “Lớn vậy rồi đi trên đất bằng cũng ngã.”
Lê Dương nể tình anh giúp mình xử lý vết thương, miễn cho anh một đạp.
Thiệu Nhất sao càng ngày càng thích động tay động chân vậy.
“Em ngã chứ anh ngã đâu, anh đau lòng hả?” Cậu thuận miệng nói một câu, sau đó hai người liền cùng sửng sốt.
Thiệu Nhất tiếp tục điềm nhiên bôi thuốc cho cậu.
Lê Dương xoa xoa mũi, bỗng dưng cảm thấy bầu không khí có chút là lạ.
Cậu chợt chú ý thấy trên mu bàn tay Thiệu Nhất có một vết thương nhỏ, nhìn cũng không giống vừa bị.
“Tay anh sao kia?”
Thiệu Nhất quét mắt nhìn mu bàn tay mình, không bận tâm lắm: “Không cẩn thận quệt phải.”
“Lớn đùng như này rồi, đường thênh thang cũng va quệt cho được?” Lê Dương lập tức phản kích.
Thiệu Nhất xử lí giúp cậu xong, đứng lên tàn nhẫn xoa loạn mái đầu Lê Dương, “Ranh con.”
Anh cầm quần áo đi rửa mặt, Lê Dương tuỳ tiện vuốt lại tóc, ném một câu theo bóng Thiệu Nhất: “Anh mới ranh con.”
Đã hơn 12 giờ, Lê Dương ngáp dài.
Cậu nằm trên giường, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm cùng ánh sáng trong ấy, chậm rãi nhắm mắt.
Chờ Thiệu Nhất đi ra, Lê Dương đã ngủ rồi.
Thiệu Nhất rón nhẹ bước chân, giữ cửa không sập, nhẹ nhàng khép lại.
Lúc ngủ Lê Dương kéo chăn rất cao, chỉ lộ đôi mắt đã nhắm.
Thiệu Nhất sợ cậu khó thở, kéo chăn xuống một chút giúp cậu, không ngờ Lê Dương giống như có nhận thức, lầu bầu cái gì đó, cả người rúc xuống phía dưới, thành ra chỉ chừa mỗi vầng trán bên ngoài.
Thiệu Nhất bật cười, tiếp tục kéo chăn, xem cậu có thể rúc xuống nữa được không.
Lần này Lê Dương lại rất an phận, không còn cựa quậy.
Thiệu Nhất dém chăn kĩ cho cậu, tắt đèn bàn.
Anh chợt nhớ tới câu nói vô tâm của Lê Dương.
—— Anh đau lòng hả?
Anh thở dài. Chắc bạn nhỏ cũng không biết, lúc anh nhìn thấy vết thương cùng nhiều máu như vậy, trái tim anh đã nhói lên …. Là thật sự đau lòng.
Ngày hôm sau Lê Dương tự thức dậy, cậu tắt báo thức chưa kịp reo, nhấc một cánh tay rời giường.
Nằm nghiêng cả đêm, cánh tay bị đè tê cứng.
Lúc xuống giường không cẩn thận đụng vào đầu gối, đau tới nỗi suýt nữa cậu kêu lên.
Thiệu Nhất vẫn chưa tỉnh, cậu không muốn lôi anh dậy.
Hồi tối qua lúc gặp anh, cậu cảm thấy trông anh rất mỏi mệt.
Người già cả, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.
Ngoài cửa sổ tràn vào chút nắng sớm mơ màng, rọi lên góc nghiêng say ngủ của Thiệu Nhất.
Ừm…… Trông đẹp giai lắm luôn.
Lê Dương nhìn chăm chú một lúc, liền nổi hứng… muốn hôn.
Cậu ghé lại soi xét đôi mắt đang nhắm của Thiệu Nhất, thầm nghĩ có khi nào anh đột nhiên tỉnh dậy không.
Hay gọi thử một tiếng?
Không được, lỡ gọi người ta dậy luôn thì biết làm sao?
Cậu chỉ chống bằng một tay, tư thế này có chút mệt, vì vậy…… Mau mau hôn rồi mau mau chạy có được không?
Cậu vươn một ngón tay chọc chọc môi Thiệu Nhất.
Sau đó chậm rãi dịch tới, vội vã dán vào, vừa chạm liền tách ra.
Trái tim nhảy nhanh hết tốc lực.
Cậu lấy vẻ mặt bình tĩnh thu dọn đồ đạc, lấy vẻ mặt bình tĩnh đi ra cửa.
Chỉ có vành tai hơi phiếm hồng.
Xuống đến dưới tầng, cậu lại lâm vào rối rắm.
Đường này cậu vẫn chưa quen nha!
Giữa lúc phân vân nên thử mò đường hay lên phòng gọi Thiệu Nhất, một tiếng nói vang lên sau lưng cậu.
“Ô? Đây không phải bạn của Tiểu Thiệu sao?”
Lê Dương xoay lại, trông thấy bà lão từng gặp hồi lần đầu cậu tới chỗ này.
Họ gì ấy nhỉ? Điền?
“Bà Điền ạ……?” Cậu thử chào hỏi.
Bà Điền tươi cười rạng rỡ, “Ấy! Cháu biết bà à!”
Lê Dương cười, “Vâng.”
Bà Điền cầm làn đi chợ, chắc là muốn đi mua thức ăn.
Lê Dương nhân cơ hội theo sau, bà Điền cũng rất vui vẻ, cùng cậu tán gẫu cả một đường.
Biết cậu không phải người xấu, bà lão liền rất thân thiện.
Hơn nữa không biết có phải vì tâm trạng tốt hay không, bỗng dưng cậu cảm thấy nói chuyện phiếm với người già cũng là một việc thú vị.
Hôm nay tâm trạng Lê ca cực kì tốt.
Cách một tầng lầu Hồ Phi cũng cảm nhận được.
Bởi khi cậu ta lần nữa đề cập chuyện đấu bóng rổ với Bát Trung, Lê Dương đã đồng ý rồi!
Sung sướng tới độ cậu ta rải trong group chat ba cái bao lì xì, tổng cộng 50.
Lê Dương giành cả ba cái, thế mà đoạt được tới 28*.
* Cái này là tính năng hồng bao may mắn của WeChat. Đại khái là rải lì xì trong nhóm có thể chia số tiền thành các khoản khác nhau vào các bao ngẫu nhiên. Để sở hữu được số tiền nhanh nhất có thể, người dùng sẽ ngay lập tức chạm để mở hồng bao trước khi bạn họ kịp mở, người mở lì xì đầu tiên không phải lúc nào cũng nhận được số tiền lì xì lớn nhất, vậy nên hầu như toàn bộ trò chơi phải phụ thuộc vào may mắn.
【 Lạn Phi 】 Đậu moá? Lê ca hôm nay không những nhân phẩm cực hạn mà còn may mắn cực hạn nữa sao?
【 Que Cay Không Đủ Cay 】 Lê ca bị trộm tài khoản à? Sao tao chỉ cướp được hai đồng dậy……
【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước 】 Tui có ba đồng ha ha ha!
【ww】 Tiểu Lê Tử hôm nay phấn khởi nhỉ, còn đi tham gia hoạt động tranh lì xì của giới bình dân.
Lê Dương cong môi, chậm rãi gõ điện thoại.
Đúng là tâm trạng tốt thật, cũng không so đo cái “nhân phẩm cực hạn” của Hồ Phi.
Cả một buổi sáng sau đó, cậu chốc chốc sẽ nghĩ đến…… Thiệu Nhất……
Môi.
Có chút mềm.
Nhưng hình như môi người ai cũng mềm thì phải?
Cậu trong đầu suy nghĩ miên man, bút trong tay cũng không dừng.
Đến tận khi phát hiện mình tính nhầm một đề cơ bản.
“……”
Khổng thánh nhân nói quả không sai.
Yêu sớm ảnh hưởng học tập.
Cậu còn chưa có yêu, đã mỗi ngày nhung nhớ.
Lê học bá hít sâu một hơi, tĩnh tâm xong mới tiếp tục làm bài.
Khi Thiệu Nhất tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Bên người trống rỗng, chỉ còn ổ chăn lạnh lẽo. Thiệu Nhất mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà hồi thần.
Không biết tối hôm qua bạn nhỏ bị thương làm sao mà ngủ, sáng nay ra cửa có lạc đường không.
Dù sao…… anh ngủ cũng không yên chút nào.
Cả đêm nằm mộng.
Chỉ thấy một người.
Tâm trạng anh hơi phức tạp, giấc mơ kiểu này đã bao lâu rồi mới có?
Anh day trán, ngồi dậy, sau đó vào phòng tắm đổi một chiếc quần lót khác.
HẾT CHƯƠNG 44.
Hãy gọi tui là cải lửa, vì tui nhanh như tên lửa:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.