Chương 70: Tầm thường tới độ độc đáo
Diệp Thượng Xu
30/06/2020
Cốc trà sữa thứ bảy mươi: Tầm thường tới độ độc đáo.
-------------------------------
Lý Nhiên lập tức đổi sang một cái biểu cảm tự cho là chín chắn nhưng không mất vẻ đẹp trai, "Hi thầy Diệp".
Diệp Dụ đi tới quầy bar, liếc mắt nhìn hắn.
"Anh đến uống trà sữa à?" Lý Nhiên sán tới cạnh y hỏi, "Uống gì nào?"
Diệp Dụ thật ra không định uống gì, chỉ là đứng từ ngoài cửa trông thấy Lý Nhiên, vô thức bước vào đây thôi.
"Ừm...... Sữa bò."
"Do dự cả buổi cuối cùng chọn sữa bò?" Lý Nhiên kéo menu trà sữa lại xem xét, chỉ vào một cái "Hương thơm x dặm", "Uống cái này đi, tự thân em đã trải nghiệm, chắc chắn ngon."
"......" Thật vậy chăng.
Lê Dương lay Thiệu Nhất hai cái.
Thiệu Nhất xoay đầu nhìn cậu, kề sát đến nhỏ giọng hỏi, "Làm sao thế?"
"Hay anh đổi lại tên mấy cái hương thơm một dặm hai dặm đi, quá low, em cảm thấy bán không được đâu."
Thiệu Nhất cười, "Không đến nỗi, vẫn bán được mà."
"Chậc," Lê Dương lắc đầu, "Nếu là em chắc chắn sẽ không mua mấy món có tên kiểu vậy đâu."
Thiệu Nhất vỗ đầu cậu cười.
Lê Dương hơi né đầu ra, thầy Diệp đang ở đây, sao có thể ở trước mặt thầy cùng bạn trai chơi trò...... ve vãn đánh yêu? Gì cũng được, nói chung là...... không tốt lắm.
Lý Nhiên còn đang bận quảng cáo cái hương thơm mười dặm của hắn.
Diệp Dụ bất lực ngẩng đầu nói Thiệu Nhất, "Lấy cái này vậy, hương thơm mười dặm."
Lý Nhiên hài lòng toét miệng cười.
Lê Dương chào Diệp Dụ, "Thầy Diệp ạ."
"Ừ." Diệp Dụ gật đầu, không hoài nghi thắc mắc gì với việc cậu được nghỉ không lo ở nhà mà vác sách ra tiệm trà sữa làm bài tập.
Lê Dương cảm thán trong lòng, giờ mà đổi thành lão Tiêu thì sẽ tra hỏi chắc luôn.
Vẫn là thầy Diệp tốt, thấu hiểu lòng người.
Cũng không biết Lý Nhiên có điểm gì để một người tốt như thầy Diệp coi trọng.
Lê Dương không rõ chuyện của Lý Nhiên và Diệp Dụ lắm, nhưng cậu cảm giác bầu không khí giữa hai người họ có gì đó khác khác.
"Lê Dương." Trong lúc chờ trà sữa, Diệp Dụ vừa hay nhớ tới chuyện thi toán, "Cuộc thi kia chuẩn bị đến đâu rồi?"
"......" Lê Dương câm nín, cậu quên béng nó luôn rồi còn đâu.
"Giữa tháng năm sẽ bắt đầu thi, cứ sẵn sàng sớm một chút." Diệp Dụ dặn dò cậu.
Lê Dương gật gật.
Diệp Dụ lại nói, "Đến lúc đó sẽ thi tại trường chuyên Tân Hải, nhớ sắp xếp thời gian nhé."
Lê Dương sửng sốt, theo bản năng liếc sang Thiệu Nhất, Thiệu Nhất như có cảm ứng, cũng quay ra mỉm cười với cậu.
"...... Vâng ạ."
Chờ Diệp Dụ và Lý Nhiên đều đi rồi, Lê Dương mới mở miệng, "Này......"
"Hửm?"
Lê Dương lại không biết nên nói gì.
Vừa nghe đến thành phố Tân Hải cậu liền lập tức nghĩ tới Thiệu Nhất, còn có mẹ của anh.
Bệnh viện tâm thần Tân Hải.
Mấy chữ này làm cậu cảm thấy có chút khó chịu.
"Sao vậy?" Thiệu Nhất xoa ót cậu, cười, "Không có gì đâu, đừng nghĩ nhiều."
Lê Dương qua loa gật đầu.
Lúc sau cậu thất thần chấm bút trên bài tập.
Trong đầu nghĩ miên man bao nhiêu thứ, nhưng cụ thể lại không biết mình đang nghĩ cái gì.
Qua cả buổi, Lê Dương mới thâm sâu thở dài.
Thiệu Nhất chọc ngón tay lên khóe miệng cậu, "Người trẻ tuổi đừng thở dài."
Lê Dương nghiêng đầu nhanh nhẹn cắn lên tay anh một cái.
Sau đó cúi đầu làm bài tập.
Thiệu Nhất bị cậu chọc cho vui vẻ, kéo kéo tóc em bé một phen, sau đó ngồi bên cạnh ngắm bạn trai nhỏ làm bài tập.
Ánh mắt từ ngòi bút chuyển đến giữa mày, thế rồi không dời đi nữa.
Lê Dương nhịn nhịn nhịn, rốt cuộc không nhịn nổi, duỗi tay che mắt Thiệu Nhất, "Anh nhìn cái moẹ gì!"
Thiệu Nhất cười ra tiếng.
Lê Dương cảm thấy hiệu suất làm đề hôm nay thật là quá thấp.
Ai bảo kẻ hấp dẫn ánh mắt cậu cứ lắc lư bên cạnh hoài chứ.
Chao ôi.
"Đúng rồi, Nhất ca, em chưa từng hỏi anh," Lê Dương làm xong bài tập, nằm dài trên ghế duỗi người.
"Cửa tiệm của anh tại sao lại đặt tên là "Chưa biết"?" Lê Dương cười, "Nhiều đứa trường em đều nói tên tiệm anh khác hẳn mấy cái tên yêu diễm đê tiện ngoài kia, rất là thanh lịch."
Thiệu Nhất cũng cười, "Yêu diễm đê tiện ngoài kia?"
"Ừ, chẳng hạn ở khúc ngoặt con phố này cũng có một tiệm trà sữa, tên là "Tiệm trà sữa Trương Tam điên", cạnh đó còn có gì mà "Hoả bạo kê bài*", "Quán mì ngon miệng"...... Đặt tên còn dở hơn em." Anh Lê dõng dạc đọc xong một tràng tên, quay ra hỏi, "Thế rồi "Chưa biết" là gì? Có ý nghĩa gì không?"
* Nôm na là "Khay gà phừng lửa" =))
Thiệu Nhất nhìn cậu, vài giây sau bắt đầu cười, chẳng nói lời nào, cứ thế nhìn cậu cười ha hả.
Mặt Lê Dương khó hiểu, "...... Ông chủ Thiệu, anh quên uống thuốc à?"
Vất vả lắm mới ngừng cười, Thiệu Nhất thâm thuý lắc đầu.
Lê Dương: "?"
Thiệu Nhất cười, cái đầu lắc lắc, "Thật ra làm gì có ý nghĩa đâu, chỉ là để hấp dẫn khách hàng thôi."
"Hửm?" Lê Dương nghe không hiểu.
"Như em nói đấy, khác hẳn mấy đồ yêu diễm đê tiện ngoài kia, nghe rất ngầu."
Lê Dương cùng anh trừng nhau hết nửa ngày mới hiểu ra anh đang nói gì. Cậu nhìn Thiệu Nhất, thật lòng cảm thán, "Ban nãy đáng lẽ em không nên khen anh đúng không?"
Nghĩ nghĩ, chính cậu cũng không nhịn được cười, "Ây da, anh thật là...... tầm thường tới độ độc đáo nhể?"
"Vì kiếm tiền thôi." Thiệu Nhất ôm lấy cậu, "Mở cửa hàng là để kiếm tiền, tên cửa hàng có thể hấp dẫn khách hàng là được."
"Được rồi." Lê Dương nhìn anh cười, "Nhưng nghe anh nói xong thì hết thấy ngầu luôn."
Thiệu Nhất gác đầu lên vai cậu, khe khẽ thở dài, "Ở trước mặt em, anh không cần ngầu."
"Nhất ca," Lê Dương cụng cụng đầu vào anh, chân thành nói, "Tuy ngọn nguồn tên cửa hàng này không ngầu chút nào, nhưng trong lòng em anh mãi mãi là người ngầu nhất."
Thiệu Nhất cười cười, "Đấy là do em chưa từng thấy bộ dạng nghèo túng trước đây của anh thôi, hồi đi làm công ấy."
Lê Dương hơi sững lại, ôm đầu anh hôn "bẹp" một cái, "Nhất ca của tui là ai chứ, dù có nghèo cũng cực kì đẹp trai cực kì ngầu cực kì lợi hại, sao giống với mấy người khác được."
Thiệu Nhất nhìn cậu cười, "Cách em nịnh nọt sao chẳng giống học bá chút nào vậy?"
"Làm sao," Lê Dương xí một tiếng, "Còn muốn em dùng thành ngữ khen anh nữa hay sao?"
Thiệu Nhất cười cười, đang định nói thêm gì đó, điện thoại lại ting lên.
【 Nhiên Nhiên của bạn 】 Chậc chậc chậc, cuối cùng vẫn xuống tay với học sinh cấp ba à.
Thiệu Nhất nhìn thoáng qua, mặc kệ.
Không sai, bạn nhỏ của anh thật sự còn rất bé.
Lê Dương nhìn anh, "Sao vậy?"
"Không sao cả," Thiệu Nhất nhéo nhéo vành tai cậu, "Mau lớn lên đi."
"Tối nay có một người bạn của em tổ chức sinh nhật, anh đi không?" Lý Nhiên ngồi trên ghế phụ, tay cầm trà sữa giúp Diệp Dụ, cười tủm tỉm nhìn chủ nhân cốc trà không chớp mắt.
"Sinh nhật bạn em, tôi đi làm gì?" Diệp Dụ khó hiểu, khoé mắt liếc thấy Lý Nhiên cầm cốc trà sữa mình đã uống qua thoải mái hút một ngụm, y giật giật môi, không ý kiến.
"Đi chơi với em nè." Lý Nhiên lại hút ngụm nữa, đối chiếu với khẩu vị Diệp Dụ thì hình như quá ngọt, khó trách ảnh chỉ uống chút xíu.
Lý Nhiên cắn ống hút, tiếp tục hút hút hút.
"Cái đó...... Tôi uống rồi." Diệp Dụ vẫn không nhịn được nhắc một câu.
"Ừm." Lý Nhiên cắn ống hút gật gật đầu, khoé miệng nhướng cao, cười đến là bỉ ổi.
Diệp Dụ liền mặc kệ hắn.
"Sao? Có đi không nào?" Lý Nhiên quơ quơ ly trà sữa, đá viên bên trong va chạm nhau lách cách, "Dù sao tiết tự học buổi tối anh không phải dạy, sáng mai cũng không lên lớp......"
Diệp Dụ tranh thủ quay sang liếc hắn một cái, thấy hơi buồn cười, "Sao em biết được?"
Lý Nhiên ý thức bản thân nói lỡ miệng, chần chừ một chút, lẩm bẩm, "Chuyện gì của anh mà em không biết chứ."
Lý Nhiên chọn địa điểm trên bản đồ, "Tới chỗ này này, đi thôi."
Diệp Dụ không nói gì, chỉ nương theo bản đồ mà rẽ bánh, xem như cam chịu.
Lý Nhiên chống cằm nhìn y cười.
Cái gọi là yến hội sinh nhật thật ra chính là một đám con nhà giàu tụ họp nhau uống rượu ca hát.
Lúc Lý Nhiên đến, hộp đêm đã rất sôi động.
"Ô hô!" Một người đàn ông mặc tây trang, trong tay cầm ly rượu vang đỏ trông thấy Lý Nhiên, lập tức chen đến gọi, "Nhiên thiếu cũng tới à?"
Lý Nhiên chào một tiếng rồi kéo Diệp Dụ đi thẳng vào bên trong.
Chủ nhân bữa tiệc là đàn anh của Lý Nhiên, Lý Nhiên chào hỏi anh ta xong liền kéo Diệp Dụ ngồi xuống một bên, không như mọi khi sẽ ngồi xuống chính giữa đám người.
Hắn cảm thấy thầy Diệp nhà hắn chắc không quen lắm với hoàn cảnh thế này.
"Uống này nhé?" Lý Nhiên rót rượu cho Diệp Dụ, "Thử trước đi, không biết anh uống được mức nào."
Diệp Dụ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, "Chắc là......ổn."
Lý Nhiên cầm cả chai rượu sang, "Vậy anh cứ uống cái này đi."
"Lấy hẳn sang đây thì người ta uống cái gì?" Diệp Dụ cười, "Tôi không uống nhiều đâu."
Lý Nhiên xua xua tay, "Rượu bọn họ nặng độ lắm, sợ anh uống không quen. Chai rượu này em còn chưa thấy bao giờ đâu," Hắn cười, "Thấy anh uống cũng được, hôm nay cũng không thể ngồi không, vậy uống cái này đi, số độ chắc là không cao."
Diệp Dụ gật gật.
Sau đó Lý Nhiên lại bị kéo đi hát, hắn bất lực ngồi trên bục chọn bài, cả buổi mới chọn được bài 《 Thích em 》*. Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, hắn bình tĩnh ngồi nơi đó không nhúc nhích, cũng không xem lời bài hát, cầm micro hướng về một người trong biển người mà hát lên.
* Thích em của Đặng Tử Kỳ. Youtube nhiều video vietsub lắm, ai thích thì tìm nghe nha.
"Thích em lắm, đôi mắt kia mê người, tiếng cười càng xao xuyến, ước ao một lần nữa, được khẽ vuốt ve em......"
Tiếng Quảng Đông của Lý Nhiên rất tiêu chuẩn, hát bài này liền có cảm giác si tình kì lạ.
Bên cạnh có rất nhiều thanh âm hỗn độn, nhưng tiếng hát của Lý Nhiên vẫn rõ mồn một truyền vào tai y.
Và truyền cả vào trong lòng.
Đèn trong hộp đêm bị cố tình chỉnh tối, chỉ tập trung ánh sáng vào Lý Nhiên, Diệp Dụ ngồi trên sô pha, có chút sững sờ.
Lý Nhiên hát xong lại bị kéo đi uống rượu, chờ hắn trở về ngồi cạnh thì Diệp Dụ đã có chút say.
"Thầy Diệp." Hắn híp mắt nhìn Diệp Dụ, "Anh say sao?"
Diệp Dụ cảm thấy bản thân hơi say thật, lúc này y nhìn Lý Nhiên đã ra bóng chồng, nghe giọng hắn cũng có cảm giác lửng lơ xa xôi.
Nhưng Lý Nhiên đã nói rượu y uống có số độ không cao mà......
Y dựa vào sô pha ngửa đầu nhìn Lý Nhiên, "...... Hơi, hơi choáng."
Tự Lý Nhiên cũng uống không ít, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, "Vậy mình đi trước nhé? Tầng trên có cho thuê phòng, nghỉ ngơi một lát đã vậy?"
"...... Ừ."
Diệp Dụ chậm rãi ngồi dậy, Lý Nhiên duỗi tay kéo y lên, sau đó liền giữ vậy không buông.
Diệp Dụ nhìn chằm chằm đôi bàn tay siết chặt, bên tai là tiếng Lý Nhiên chào hỏi mọi người xin về sớm, là âm nhạc huyên náo ồn ào, là trăm câu men rượu nói cười trong ánh đèn tối tăm.
Ồn đến vậy, nhưng bằng cách nào đó y vẫn nghe thấy tiếng trái tim đang đập.
Thình.
Thịch.
HẾT CHƯƠNG 70.
-------------------------------
Lý Nhiên lập tức đổi sang một cái biểu cảm tự cho là chín chắn nhưng không mất vẻ đẹp trai, "Hi thầy Diệp".
Diệp Dụ đi tới quầy bar, liếc mắt nhìn hắn.
"Anh đến uống trà sữa à?" Lý Nhiên sán tới cạnh y hỏi, "Uống gì nào?"
Diệp Dụ thật ra không định uống gì, chỉ là đứng từ ngoài cửa trông thấy Lý Nhiên, vô thức bước vào đây thôi.
"Ừm...... Sữa bò."
"Do dự cả buổi cuối cùng chọn sữa bò?" Lý Nhiên kéo menu trà sữa lại xem xét, chỉ vào một cái "Hương thơm x dặm", "Uống cái này đi, tự thân em đã trải nghiệm, chắc chắn ngon."
"......" Thật vậy chăng.
Lê Dương lay Thiệu Nhất hai cái.
Thiệu Nhất xoay đầu nhìn cậu, kề sát đến nhỏ giọng hỏi, "Làm sao thế?"
"Hay anh đổi lại tên mấy cái hương thơm một dặm hai dặm đi, quá low, em cảm thấy bán không được đâu."
Thiệu Nhất cười, "Không đến nỗi, vẫn bán được mà."
"Chậc," Lê Dương lắc đầu, "Nếu là em chắc chắn sẽ không mua mấy món có tên kiểu vậy đâu."
Thiệu Nhất vỗ đầu cậu cười.
Lê Dương hơi né đầu ra, thầy Diệp đang ở đây, sao có thể ở trước mặt thầy cùng bạn trai chơi trò...... ve vãn đánh yêu? Gì cũng được, nói chung là...... không tốt lắm.
Lý Nhiên còn đang bận quảng cáo cái hương thơm mười dặm của hắn.
Diệp Dụ bất lực ngẩng đầu nói Thiệu Nhất, "Lấy cái này vậy, hương thơm mười dặm."
Lý Nhiên hài lòng toét miệng cười.
Lê Dương chào Diệp Dụ, "Thầy Diệp ạ."
"Ừ." Diệp Dụ gật đầu, không hoài nghi thắc mắc gì với việc cậu được nghỉ không lo ở nhà mà vác sách ra tiệm trà sữa làm bài tập.
Lê Dương cảm thán trong lòng, giờ mà đổi thành lão Tiêu thì sẽ tra hỏi chắc luôn.
Vẫn là thầy Diệp tốt, thấu hiểu lòng người.
Cũng không biết Lý Nhiên có điểm gì để một người tốt như thầy Diệp coi trọng.
Lê Dương không rõ chuyện của Lý Nhiên và Diệp Dụ lắm, nhưng cậu cảm giác bầu không khí giữa hai người họ có gì đó khác khác.
"Lê Dương." Trong lúc chờ trà sữa, Diệp Dụ vừa hay nhớ tới chuyện thi toán, "Cuộc thi kia chuẩn bị đến đâu rồi?"
"......" Lê Dương câm nín, cậu quên béng nó luôn rồi còn đâu.
"Giữa tháng năm sẽ bắt đầu thi, cứ sẵn sàng sớm một chút." Diệp Dụ dặn dò cậu.
Lê Dương gật gật.
Diệp Dụ lại nói, "Đến lúc đó sẽ thi tại trường chuyên Tân Hải, nhớ sắp xếp thời gian nhé."
Lê Dương sửng sốt, theo bản năng liếc sang Thiệu Nhất, Thiệu Nhất như có cảm ứng, cũng quay ra mỉm cười với cậu.
"...... Vâng ạ."
Chờ Diệp Dụ và Lý Nhiên đều đi rồi, Lê Dương mới mở miệng, "Này......"
"Hửm?"
Lê Dương lại không biết nên nói gì.
Vừa nghe đến thành phố Tân Hải cậu liền lập tức nghĩ tới Thiệu Nhất, còn có mẹ của anh.
Bệnh viện tâm thần Tân Hải.
Mấy chữ này làm cậu cảm thấy có chút khó chịu.
"Sao vậy?" Thiệu Nhất xoa ót cậu, cười, "Không có gì đâu, đừng nghĩ nhiều."
Lê Dương qua loa gật đầu.
Lúc sau cậu thất thần chấm bút trên bài tập.
Trong đầu nghĩ miên man bao nhiêu thứ, nhưng cụ thể lại không biết mình đang nghĩ cái gì.
Qua cả buổi, Lê Dương mới thâm sâu thở dài.
Thiệu Nhất chọc ngón tay lên khóe miệng cậu, "Người trẻ tuổi đừng thở dài."
Lê Dương nghiêng đầu nhanh nhẹn cắn lên tay anh một cái.
Sau đó cúi đầu làm bài tập.
Thiệu Nhất bị cậu chọc cho vui vẻ, kéo kéo tóc em bé một phen, sau đó ngồi bên cạnh ngắm bạn trai nhỏ làm bài tập.
Ánh mắt từ ngòi bút chuyển đến giữa mày, thế rồi không dời đi nữa.
Lê Dương nhịn nhịn nhịn, rốt cuộc không nhịn nổi, duỗi tay che mắt Thiệu Nhất, "Anh nhìn cái moẹ gì!"
Thiệu Nhất cười ra tiếng.
Lê Dương cảm thấy hiệu suất làm đề hôm nay thật là quá thấp.
Ai bảo kẻ hấp dẫn ánh mắt cậu cứ lắc lư bên cạnh hoài chứ.
Chao ôi.
"Đúng rồi, Nhất ca, em chưa từng hỏi anh," Lê Dương làm xong bài tập, nằm dài trên ghế duỗi người.
"Cửa tiệm của anh tại sao lại đặt tên là "Chưa biết"?" Lê Dương cười, "Nhiều đứa trường em đều nói tên tiệm anh khác hẳn mấy cái tên yêu diễm đê tiện ngoài kia, rất là thanh lịch."
Thiệu Nhất cũng cười, "Yêu diễm đê tiện ngoài kia?"
"Ừ, chẳng hạn ở khúc ngoặt con phố này cũng có một tiệm trà sữa, tên là "Tiệm trà sữa Trương Tam điên", cạnh đó còn có gì mà "Hoả bạo kê bài*", "Quán mì ngon miệng"...... Đặt tên còn dở hơn em." Anh Lê dõng dạc đọc xong một tràng tên, quay ra hỏi, "Thế rồi "Chưa biết" là gì? Có ý nghĩa gì không?"
* Nôm na là "Khay gà phừng lửa" =))
Thiệu Nhất nhìn cậu, vài giây sau bắt đầu cười, chẳng nói lời nào, cứ thế nhìn cậu cười ha hả.
Mặt Lê Dương khó hiểu, "...... Ông chủ Thiệu, anh quên uống thuốc à?"
Vất vả lắm mới ngừng cười, Thiệu Nhất thâm thuý lắc đầu.
Lê Dương: "?"
Thiệu Nhất cười, cái đầu lắc lắc, "Thật ra làm gì có ý nghĩa đâu, chỉ là để hấp dẫn khách hàng thôi."
"Hửm?" Lê Dương nghe không hiểu.
"Như em nói đấy, khác hẳn mấy đồ yêu diễm đê tiện ngoài kia, nghe rất ngầu."
Lê Dương cùng anh trừng nhau hết nửa ngày mới hiểu ra anh đang nói gì. Cậu nhìn Thiệu Nhất, thật lòng cảm thán, "Ban nãy đáng lẽ em không nên khen anh đúng không?"
Nghĩ nghĩ, chính cậu cũng không nhịn được cười, "Ây da, anh thật là...... tầm thường tới độ độc đáo nhể?"
"Vì kiếm tiền thôi." Thiệu Nhất ôm lấy cậu, "Mở cửa hàng là để kiếm tiền, tên cửa hàng có thể hấp dẫn khách hàng là được."
"Được rồi." Lê Dương nhìn anh cười, "Nhưng nghe anh nói xong thì hết thấy ngầu luôn."
Thiệu Nhất gác đầu lên vai cậu, khe khẽ thở dài, "Ở trước mặt em, anh không cần ngầu."
"Nhất ca," Lê Dương cụng cụng đầu vào anh, chân thành nói, "Tuy ngọn nguồn tên cửa hàng này không ngầu chút nào, nhưng trong lòng em anh mãi mãi là người ngầu nhất."
Thiệu Nhất cười cười, "Đấy là do em chưa từng thấy bộ dạng nghèo túng trước đây của anh thôi, hồi đi làm công ấy."
Lê Dương hơi sững lại, ôm đầu anh hôn "bẹp" một cái, "Nhất ca của tui là ai chứ, dù có nghèo cũng cực kì đẹp trai cực kì ngầu cực kì lợi hại, sao giống với mấy người khác được."
Thiệu Nhất nhìn cậu cười, "Cách em nịnh nọt sao chẳng giống học bá chút nào vậy?"
"Làm sao," Lê Dương xí một tiếng, "Còn muốn em dùng thành ngữ khen anh nữa hay sao?"
Thiệu Nhất cười cười, đang định nói thêm gì đó, điện thoại lại ting lên.
【 Nhiên Nhiên của bạn 】 Chậc chậc chậc, cuối cùng vẫn xuống tay với học sinh cấp ba à.
Thiệu Nhất nhìn thoáng qua, mặc kệ.
Không sai, bạn nhỏ của anh thật sự còn rất bé.
Lê Dương nhìn anh, "Sao vậy?"
"Không sao cả," Thiệu Nhất nhéo nhéo vành tai cậu, "Mau lớn lên đi."
"Tối nay có một người bạn của em tổ chức sinh nhật, anh đi không?" Lý Nhiên ngồi trên ghế phụ, tay cầm trà sữa giúp Diệp Dụ, cười tủm tỉm nhìn chủ nhân cốc trà không chớp mắt.
"Sinh nhật bạn em, tôi đi làm gì?" Diệp Dụ khó hiểu, khoé mắt liếc thấy Lý Nhiên cầm cốc trà sữa mình đã uống qua thoải mái hút một ngụm, y giật giật môi, không ý kiến.
"Đi chơi với em nè." Lý Nhiên lại hút ngụm nữa, đối chiếu với khẩu vị Diệp Dụ thì hình như quá ngọt, khó trách ảnh chỉ uống chút xíu.
Lý Nhiên cắn ống hút, tiếp tục hút hút hút.
"Cái đó...... Tôi uống rồi." Diệp Dụ vẫn không nhịn được nhắc một câu.
"Ừm." Lý Nhiên cắn ống hút gật gật đầu, khoé miệng nhướng cao, cười đến là bỉ ổi.
Diệp Dụ liền mặc kệ hắn.
"Sao? Có đi không nào?" Lý Nhiên quơ quơ ly trà sữa, đá viên bên trong va chạm nhau lách cách, "Dù sao tiết tự học buổi tối anh không phải dạy, sáng mai cũng không lên lớp......"
Diệp Dụ tranh thủ quay sang liếc hắn một cái, thấy hơi buồn cười, "Sao em biết được?"
Lý Nhiên ý thức bản thân nói lỡ miệng, chần chừ một chút, lẩm bẩm, "Chuyện gì của anh mà em không biết chứ."
Lý Nhiên chọn địa điểm trên bản đồ, "Tới chỗ này này, đi thôi."
Diệp Dụ không nói gì, chỉ nương theo bản đồ mà rẽ bánh, xem như cam chịu.
Lý Nhiên chống cằm nhìn y cười.
Cái gọi là yến hội sinh nhật thật ra chính là một đám con nhà giàu tụ họp nhau uống rượu ca hát.
Lúc Lý Nhiên đến, hộp đêm đã rất sôi động.
"Ô hô!" Một người đàn ông mặc tây trang, trong tay cầm ly rượu vang đỏ trông thấy Lý Nhiên, lập tức chen đến gọi, "Nhiên thiếu cũng tới à?"
Lý Nhiên chào một tiếng rồi kéo Diệp Dụ đi thẳng vào bên trong.
Chủ nhân bữa tiệc là đàn anh của Lý Nhiên, Lý Nhiên chào hỏi anh ta xong liền kéo Diệp Dụ ngồi xuống một bên, không như mọi khi sẽ ngồi xuống chính giữa đám người.
Hắn cảm thấy thầy Diệp nhà hắn chắc không quen lắm với hoàn cảnh thế này.
"Uống này nhé?" Lý Nhiên rót rượu cho Diệp Dụ, "Thử trước đi, không biết anh uống được mức nào."
Diệp Dụ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, "Chắc là......ổn."
Lý Nhiên cầm cả chai rượu sang, "Vậy anh cứ uống cái này đi."
"Lấy hẳn sang đây thì người ta uống cái gì?" Diệp Dụ cười, "Tôi không uống nhiều đâu."
Lý Nhiên xua xua tay, "Rượu bọn họ nặng độ lắm, sợ anh uống không quen. Chai rượu này em còn chưa thấy bao giờ đâu," Hắn cười, "Thấy anh uống cũng được, hôm nay cũng không thể ngồi không, vậy uống cái này đi, số độ chắc là không cao."
Diệp Dụ gật gật.
Sau đó Lý Nhiên lại bị kéo đi hát, hắn bất lực ngồi trên bục chọn bài, cả buổi mới chọn được bài 《 Thích em 》*. Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, hắn bình tĩnh ngồi nơi đó không nhúc nhích, cũng không xem lời bài hát, cầm micro hướng về một người trong biển người mà hát lên.
* Thích em của Đặng Tử Kỳ. Youtube nhiều video vietsub lắm, ai thích thì tìm nghe nha.
"Thích em lắm, đôi mắt kia mê người, tiếng cười càng xao xuyến, ước ao một lần nữa, được khẽ vuốt ve em......"
Tiếng Quảng Đông của Lý Nhiên rất tiêu chuẩn, hát bài này liền có cảm giác si tình kì lạ.
Bên cạnh có rất nhiều thanh âm hỗn độn, nhưng tiếng hát của Lý Nhiên vẫn rõ mồn một truyền vào tai y.
Và truyền cả vào trong lòng.
Đèn trong hộp đêm bị cố tình chỉnh tối, chỉ tập trung ánh sáng vào Lý Nhiên, Diệp Dụ ngồi trên sô pha, có chút sững sờ.
Lý Nhiên hát xong lại bị kéo đi uống rượu, chờ hắn trở về ngồi cạnh thì Diệp Dụ đã có chút say.
"Thầy Diệp." Hắn híp mắt nhìn Diệp Dụ, "Anh say sao?"
Diệp Dụ cảm thấy bản thân hơi say thật, lúc này y nhìn Lý Nhiên đã ra bóng chồng, nghe giọng hắn cũng có cảm giác lửng lơ xa xôi.
Nhưng Lý Nhiên đã nói rượu y uống có số độ không cao mà......
Y dựa vào sô pha ngửa đầu nhìn Lý Nhiên, "...... Hơi, hơi choáng."
Tự Lý Nhiên cũng uống không ít, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, "Vậy mình đi trước nhé? Tầng trên có cho thuê phòng, nghỉ ngơi một lát đã vậy?"
"...... Ừ."
Diệp Dụ chậm rãi ngồi dậy, Lý Nhiên duỗi tay kéo y lên, sau đó liền giữ vậy không buông.
Diệp Dụ nhìn chằm chằm đôi bàn tay siết chặt, bên tai là tiếng Lý Nhiên chào hỏi mọi người xin về sớm, là âm nhạc huyên náo ồn ào, là trăm câu men rượu nói cười trong ánh đèn tối tăm.
Ồn đến vậy, nhưng bằng cách nào đó y vẫn nghe thấy tiếng trái tim đang đập.
Thình.
Thịch.
HẾT CHƯƠNG 70.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.