Chương 10
Heller_fluss
22/08/2023
Tường Vy, cậu ấy bước vào thư viện với một khuôn mặt u sầu. Nhìn thấy
tôi đã không kìm được mà chạy thẳng lao vào khóc thút thít nói rằng mình thất tình rồi.
Cái Vy từng kể với tôi là con bé đang crush một bạn nam nó quen qua mạng được gần năm. Thằng đó sống trong nam, học giỏi chuyên lí, chơi thể thao tốt, đẹp trai nhưng rep tin nhắn của nó khá chậm. Và bằng cách nào đó tôi thấy thằng này có hơi đỏ, nhưng cái Vy thì cứ cố chấp đâm đầu vào.
"Sao, thằng đó làm gì mày?"
Tôi lo lắng lấy giấy trong túi giấy ăn màu hơi tím pastel mà Long đang cầm chĩa về phía này. Cái Vy sụt sịt một hồi mãi mới bình tĩnh lại kể cho tôi nghe suốt khoảng thời gian qua xảy ra chuyện gì.
"Con chó đó đã làm gì mày để mày khóc, nói ra cho tao nghe không bố mém mày từ đây xuống sân."
Cái Lan hùng hổ bước vào trong thư viện, chắc từ lúc gửi xe đã thấy con bé đang rơm rớm nước mắt nên chạy thục mạng vào đây luôn. Tôi thầm cảm ơn vì cô Hường quản lý thư viện chiều nay không có ở đây nếu không cổ đã đuổi cổ chúng tôi luôn rồi.
Phải mất một thời gian để Tường Vy trấn tĩnh lại cảm xúc và bắt đầu kể chuyện.
"Mày biết nó hay rep chậm tin nhắn của tao, nhưng mấy ngày nay thì nó còn đ*o thèm muốn rep, chỉ rep qua loa như kiểu để hoàn thành nhiệm vụ ý."
"Xong mấy hôm trước nó để tiểu sử "Now or never" ý. Cái nay tao vào tao xem thì thấy nó bỏ, cái kiểu của nó như muốn nhanh mà tao thì muốn ăn chắc mặc bền."
Tường Vy co hai chân lên ghế nói với chất giọng run run vì dư tàn của trận khóc kèo dài từ lúc nó đi xe đến bây giờ.
Tôi không thể nào không nhờ Long đang ở bên cạnh đi mua hộ túi giấy ăn dù nó bảo tôi cứ dùng của nó đi. Nhưng con gái thất tình thì một gói làm sao mà đủ được, nên dưới sự nhờ vả của tôi nó cũng đành thoả hiệp đi mua.
"Nó muốn nhanh thì sao nó không chủ động, chẳng lẽ nó muốn mày phải xuống nước chắc?" Cái Lan ở bên cạnh đầy cau có tức giận trong khi tay đang không ngừng rút giấy lau mặt cho Vy.
"Đ*o biết, đ** con mẹ hề vãi l**."
"Tao khuyên thật mày bỏ quách nó đi cho rảnh nợ. Chứ mập mờ thì đứa khổ nhất là đứa dành nhiều tình cảm hơn đứa kia." Tôi vuốt lưng con bé, nhỏ giọng an ủi.
"Hay nó thích đứa khác mà tao tự nhận vơ đó là của mình?" Tường Vy bắt đầu rơi vào khủng hoảng, con bé nghĩ đến vô số giả thuyết khác nhau và mình là một kẻ xấu xa ở trong ấy.
"Thề thì thằng này quá tệ, mày đã thấy thằng con trai nào có người mình thích mà đi thả thính đứa khác không? Nếu thế thì bỏ đi, đ*o phải tiếc!"
"Bây giờ thà là mày bỏ đi, mày luỵ thì mày cũng chỉ luỵ một thời gian. Còn mày cứ giữ thì người khổ cũng chỉ có một mình mày. Thà là đau một lần còn hơn là đau dai dẳng!"
Cả hai đứa chúng tôi tốn không ít nước bọt dỗ dành con bé và bảo nó vứt quách thằng Q- Quân? Mọi thứ ổn lắm nếu không phải thằng Hiếu học lớp chuyên Hoá đi vào trong lớp, điện thoại đang bật bài của Ms.Shiro, thôi coi như công sức từ nãy đến giờ bị mém ra ngoài thùng rác được rồi.
Cái Vy nó lại khóc sụt sịt một lần nữa và bắt đầu có dấu hiệu từ cấp một chuyển sang cấp năm. Hai đứa chúng tôi đâu thể trơ mắt nhìn được nên lại tiếp tục khuyên nhủ con bé một lần nữa.
Thậm chí cô Hảo vào trong đó ngồi nghe chúng tôi tâm sự khuyên nhủ gần mười phút rồi lớp học mới có thể bắt đầu.
"Các em có thể lấy dẫn chứng. Trong tác phẩm của Nam Cao Chí Phèo ban đầu là một người rất đơn thuần nhưng sau này bị Bá Kiến đẩy vào tù, sau đó là lợi dụng. Hắn trở thành tay sai, trở thành "con quỷ của làng Vũ Đại", hắn không còn được xã hội chấp nhận bị ruồng bỏ bị đẩy ra bên lề."
Cô Hảo ghi lên chiếc bảng màu đen mà cô Hường đã tốt bụng để dành, mấy đứa tụi tôi cúi đầu nhanh chóng ghi vào vở.
Tôi khẽ nhìn bài văn nghị luận dài hơn hai trang của mình cùng lời phê đã tiến bộ hơn kì trước. Đó chính là thành quả sau chuỗi ngày đọc sách của tôi trong mấy tháng hè.
Lúc lớp học kết thúc đã gần sáu giờ, trời cũng bắt đầu ngả tối. Tôi dọn dẹp vỏ bánh kẹo và giấy ăn cho vào túi rồi vứt vào thùng rác, xong xuôi mới xuống nhà xe.
Lúc này đã gần bẩy giờ, trời chuyển sang màu xanh chưa tối hẳn. Cây đèn trước dãy nhà đã bật lên, phát ra thứ ánh sáng màu vàng cam, tôi chớp chớp mắt nhìn bóng lưng hai người con trai cao xêm xêm nhau chỉ thiếu vài xăng ti mét. Chậc, dù sao thì đội tuyển văn và câu lạc bộ võ thi thoảng cũng trùng lịch mà.
Phong Long- cặp anh em bài trùng dù tôi thấy họ hơi trái ngược -hợp- nhau một -nhiều- chút. Một bên thì đỏ chót, mùa phượng năm nay cũng không đỏ bằng. Còn lại vàng khè, èo ai nói gì chứ tôi thấy Phong không thể nào xanh được, nó phải là màu vàng.
Cái Vy từng kể với tôi là con bé đang crush một bạn nam nó quen qua mạng được gần năm. Thằng đó sống trong nam, học giỏi chuyên lí, chơi thể thao tốt, đẹp trai nhưng rep tin nhắn của nó khá chậm. Và bằng cách nào đó tôi thấy thằng này có hơi đỏ, nhưng cái Vy thì cứ cố chấp đâm đầu vào.
"Sao, thằng đó làm gì mày?"
Tôi lo lắng lấy giấy trong túi giấy ăn màu hơi tím pastel mà Long đang cầm chĩa về phía này. Cái Vy sụt sịt một hồi mãi mới bình tĩnh lại kể cho tôi nghe suốt khoảng thời gian qua xảy ra chuyện gì.
"Con chó đó đã làm gì mày để mày khóc, nói ra cho tao nghe không bố mém mày từ đây xuống sân."
Cái Lan hùng hổ bước vào trong thư viện, chắc từ lúc gửi xe đã thấy con bé đang rơm rớm nước mắt nên chạy thục mạng vào đây luôn. Tôi thầm cảm ơn vì cô Hường quản lý thư viện chiều nay không có ở đây nếu không cổ đã đuổi cổ chúng tôi luôn rồi.
Phải mất một thời gian để Tường Vy trấn tĩnh lại cảm xúc và bắt đầu kể chuyện.
"Mày biết nó hay rep chậm tin nhắn của tao, nhưng mấy ngày nay thì nó còn đ*o thèm muốn rep, chỉ rep qua loa như kiểu để hoàn thành nhiệm vụ ý."
"Xong mấy hôm trước nó để tiểu sử "Now or never" ý. Cái nay tao vào tao xem thì thấy nó bỏ, cái kiểu của nó như muốn nhanh mà tao thì muốn ăn chắc mặc bền."
Tường Vy co hai chân lên ghế nói với chất giọng run run vì dư tàn của trận khóc kèo dài từ lúc nó đi xe đến bây giờ.
Tôi không thể nào không nhờ Long đang ở bên cạnh đi mua hộ túi giấy ăn dù nó bảo tôi cứ dùng của nó đi. Nhưng con gái thất tình thì một gói làm sao mà đủ được, nên dưới sự nhờ vả của tôi nó cũng đành thoả hiệp đi mua.
"Nó muốn nhanh thì sao nó không chủ động, chẳng lẽ nó muốn mày phải xuống nước chắc?" Cái Lan ở bên cạnh đầy cau có tức giận trong khi tay đang không ngừng rút giấy lau mặt cho Vy.
"Đ*o biết, đ** con mẹ hề vãi l**."
"Tao khuyên thật mày bỏ quách nó đi cho rảnh nợ. Chứ mập mờ thì đứa khổ nhất là đứa dành nhiều tình cảm hơn đứa kia." Tôi vuốt lưng con bé, nhỏ giọng an ủi.
"Hay nó thích đứa khác mà tao tự nhận vơ đó là của mình?" Tường Vy bắt đầu rơi vào khủng hoảng, con bé nghĩ đến vô số giả thuyết khác nhau và mình là một kẻ xấu xa ở trong ấy.
"Thề thì thằng này quá tệ, mày đã thấy thằng con trai nào có người mình thích mà đi thả thính đứa khác không? Nếu thế thì bỏ đi, đ*o phải tiếc!"
"Bây giờ thà là mày bỏ đi, mày luỵ thì mày cũng chỉ luỵ một thời gian. Còn mày cứ giữ thì người khổ cũng chỉ có một mình mày. Thà là đau một lần còn hơn là đau dai dẳng!"
Cả hai đứa chúng tôi tốn không ít nước bọt dỗ dành con bé và bảo nó vứt quách thằng Q- Quân? Mọi thứ ổn lắm nếu không phải thằng Hiếu học lớp chuyên Hoá đi vào trong lớp, điện thoại đang bật bài của Ms.Shiro, thôi coi như công sức từ nãy đến giờ bị mém ra ngoài thùng rác được rồi.
Cái Vy nó lại khóc sụt sịt một lần nữa và bắt đầu có dấu hiệu từ cấp một chuyển sang cấp năm. Hai đứa chúng tôi đâu thể trơ mắt nhìn được nên lại tiếp tục khuyên nhủ con bé một lần nữa.
Thậm chí cô Hảo vào trong đó ngồi nghe chúng tôi tâm sự khuyên nhủ gần mười phút rồi lớp học mới có thể bắt đầu.
"Các em có thể lấy dẫn chứng. Trong tác phẩm của Nam Cao Chí Phèo ban đầu là một người rất đơn thuần nhưng sau này bị Bá Kiến đẩy vào tù, sau đó là lợi dụng. Hắn trở thành tay sai, trở thành "con quỷ của làng Vũ Đại", hắn không còn được xã hội chấp nhận bị ruồng bỏ bị đẩy ra bên lề."
Cô Hảo ghi lên chiếc bảng màu đen mà cô Hường đã tốt bụng để dành, mấy đứa tụi tôi cúi đầu nhanh chóng ghi vào vở.
Tôi khẽ nhìn bài văn nghị luận dài hơn hai trang của mình cùng lời phê đã tiến bộ hơn kì trước. Đó chính là thành quả sau chuỗi ngày đọc sách của tôi trong mấy tháng hè.
Lúc lớp học kết thúc đã gần sáu giờ, trời cũng bắt đầu ngả tối. Tôi dọn dẹp vỏ bánh kẹo và giấy ăn cho vào túi rồi vứt vào thùng rác, xong xuôi mới xuống nhà xe.
Lúc này đã gần bẩy giờ, trời chuyển sang màu xanh chưa tối hẳn. Cây đèn trước dãy nhà đã bật lên, phát ra thứ ánh sáng màu vàng cam, tôi chớp chớp mắt nhìn bóng lưng hai người con trai cao xêm xêm nhau chỉ thiếu vài xăng ti mét. Chậc, dù sao thì đội tuyển văn và câu lạc bộ võ thi thoảng cũng trùng lịch mà.
Phong Long- cặp anh em bài trùng dù tôi thấy họ hơi trái ngược -hợp- nhau một -nhiều- chút. Một bên thì đỏ chót, mùa phượng năm nay cũng không đỏ bằng. Còn lại vàng khè, èo ai nói gì chứ tôi thấy Phong không thể nào xanh được, nó phải là màu vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.