Chương 87: HOÀNG TỬ VỊ ƯƠNG QUỐC
Mộc Noãn Chi
06/05/2014
Tôn Ngộ Không nhìn Cung Dạ Kỳ ở trần đứng trước mặt mình mà cười đến mức suýt không thở nổi.
Cung Dạ Kỳ nhấp nháy môi, liếc nhìn A Ly ở bên cạnh Tôn Ngộ Không cười lớn. Nha đầu chết tiệt, món nợ này hắn sẽ nhớ kỹ, chuyện nhỏ không nhịn sẽ ảnh hưởng tới đại sự, cho nên hắn nhịn.
Bên trong đám cây cỏ, một nữ nhân toàn thân mặc lụa mỏng màu đen, làn da cũng ngăm đen nhô đầu, ánh mắt si mê nhìn Cung Dạ Kỳ. Thiếu niên kia da thịt non mềm, bộ dạng tuấn tú, rất hợp với khẩu vị của nàng.
Bên này, Cung Dạ Kỳ lắng nghe Tôn Ngộ Không ân cần dạy bảo, A Ly ở bên cạnh thỉnh thoảng lại chêm vào mấy câu.
“Cứ như vậy đi, ngươi cứ làm theo những lời ta nói, đảm bảo tu vi của ngươi sẽ ngày càng tăng” Tôn Ngộ Không ngáp một cái, khoát tay ý bảo Cung Dạ Kỳ tự nghiên cứu rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cung Dạ Kỳ gật đầu, đi sâu vào trong núi, Tôn Ngộ Không nói trong đó rất thanh tĩnh, có thể hỗ trợ cho tu vi của hắn. Cũng tốt, có thể giúp hắn thoát khỏi tiểu gia hỏa huyên náo A Ly kia.
Chờ Cung Dạ Kỳ đi rồi, A Ly mới nhìn thấy người đen lén lút trốn sau bụi cây
“Nhện đen! Ngươi trốn ở sau cây làm gì a?” A Ly thấy người núp là nhện đen tinh nên lên tiếng gọi
Nhện đen liếc A Ly một cái, không kiên nhẫn nói “ ngươi quản được sao?”
Dứt lời, nhện đen lắc lắc eo rời đi, A Ly cũng không truy cứu. Nhện đen này là một yêu quái tính cách quái gở nhất Ngũ Hành sơn, cũng là góa phụ duy nhất ở đây. Bởi vì loài nhện có đặc tính con cái trong lúc giao phối sẽ ăn thịt con đực, sau đó sinh hạ nhện con thì lại bị con của mình ăn thịt lại, nhân quả tuần hoàn. Mọi người thấy như vậy rất tàn nhẫn nên không thích nàng, cho nên không nguyện ý giao tiếp với nàng, hơn nữa sau khi nàng ăn phối ngẫu của mình xong cũng không có hoài thai nên càng làm cho mọi người thêm xa lánh nàng.
A Ly là nhân loại nên giàu tính cảm thông và đồng tình, luôn thấy nhện đen rất đáng thương, cho nên nàng không thấy khó chịu với thái độ lạnh lùng và ngạo mạn của nhện đen.
“Haiz, ngươi đợi chút, có thể xin ngươi một ít tơ nhện được không?” A Ly vội vàng đuổi theo, dưới bụng nhện đen có vô số sợi tơ được đọng lại trong không khí từ dịch của nàng, tơ nhện mềm mại lại bền chắc, dùng để dệt quần áo là rất thích hợp.
“Dựa vào cái gì?” Nhện đen nhíu mày, không hài lòng nhìn phàm nhân được mọi người sủng ái trước mắt, nàng không ưa nổi A Ly, có thể vì A Ly được mọi người yêu thích, ai cũng vây quanh mà nàng luôn bị mọi người xa lánh, cô tịch một mình, không ai thèm nói chuyện với nàng.
“Ách. . . Bởi vì quần áo của ngươi đã bị rách, ta giúp ngươi vá lại” A Ly chỉ vết rách bên eo của nhện đen mà cười đến ngọt ngào.
Nhện đen giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác A Ly, không nhìn vẻ mặt tươi cười của A Ly, nhẹ gật đầu.
…
Về phần Cung Dạ Kỳ, không nghe lời Tôn Ngộ Không mà đi sâu vào núi, ngược lại còn đi về phía chân núi, chưa đến nơi đã mơ hồ nghe truyền đến tiếng chém giết.
Hắn nhất thời đề cao cảnh giác, rút kiếm tìm nơi phát ra âm thanh mà đi.
“Công tử! Cẩn thận a!”
Hai bên đang đánh nhau thấy Cung Dạ Kỳ xuất hiện liền tạm thời ngừng lại. Tần thái phó vội vàng từ trong bụi cỏ nhảy ra chạy đến bên người Cung Dạ Kỳ, phát hiện hắn ở trần thì muốn cười nhưng lại không dám, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, không biết chủ tử ở trên núi xảy ra chuyện gì mà y bào cũng không thấy, đừng nói là nha đầu A Ly kia làm chủ tử thành ra thế này nha?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cung Dạ Kỳ nghiêng đầu hỏi Tần thái phó, quả nhiên là người của hắn đã xảy ra chuyện, bằng không hắn đã để lại mịch tung hương ven đường đi, chỉ cần ngửi mùi hương là có thể tìm được hắn nhưng bọn Tần thái phó lại chậm chạp xuất hiện làm hắn dự cảm có chuyện ngoài ý muốn. Cho nên hắn thừa dịp A Ly không có bên cạnh liền xuống núi, không thèm để ý tới hình tượng của mình.
“Là người của đại hoàng tử, bọn họ cũng muốn lên núi, vừa lúc gặp được chúng ta. Đại hoàng tử hỏi ngươi ở đâu, chúng ta không nói liền động thủ” Tần thái phó nói xong, có chút kiêng kị nhìn chiếc xe ngựa xa hoa ở phía đối diện.
Cung Dạ Kỳ xiết chặt kiếm trong tay, vẻ mặt vẫn tươi cười bình tĩnh, cao giọng nói với người trong xe ngựa
“Hoàng huynh, trong triều sự vụ bận rộn, ngươi sao còn có thời gian đến đây đạp thanh?” trong xe ngựa có tiếng nam nhân ho khan, lập tức tỳ nữ đứng hầu bên cạnh liền vén màn lên, một nam tử khoảng hai mươi tuổi, mình mặc cẩm bào bước xuống xe, mắt ưng môi dày, hoàn toàn khác xa vẻ thanh tú của Cung Dạ Kỳ. Hắn chính là Cung Vân Trường, thân huynh trưởng của Cung Dạ Kỳ.
“Hoàng huynh đây không phải là tìm ngươi sao? Ngươi ra ngoài du ngoạn cũng đã một thời gian dài, phụ hoàng vốn bệnh nặng, mà ngươi lại ham du ngoạn không chịu quay về làm cho phụ hoàng và mẫu hậu không vui, nên đặc biệt phái ta đến tìm ngươi trở về” Cung Vân Trường ngữ khí lạnh lùng, không hề có chút vui sướng khi gặp lại đệ đệ sau bao ngày xa cách.
Cung Dạ Kỳ giễu cợt cười một tiếng, biểu tình cực kỳ coi thường “ phụ hoàng và mẫu hậu có hoàng huynh là đủ rồi, cần gì tới ta. Ngươi cứ ở trong cung làm việc của ngươi, ta ra ngoài dạo chơi của ta, không phải sẽ đúng ý của ngươi sao? Ngươi tìm ta hay là giết ta?”
Cung Vân Trường mắt lộ sát khí, cười lạnh “ Cung Dạ Kỳ, đừng nghĩ ngươi cả ngày làm bộ công tử gia sống phóng túng là có thể qua mắt được ta, ngươi ở bên ngoài xây dựng thế lực, suốt ba năm không quay về cung, chẳng phải là muốn chuẩn bị cùng ta tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao? Lúc này phụ hoàng đang bệnh nặng, cần Định Hải thần châm để trị liệu mà Định Hải thần châm đang ở trong Ngũ Hành sơn này, ngươi chẳng phải muốn tìm Định Hải thần châm cho phụ hoàng chữa bệnh để tranh thủ sự sủng ái của phụ hoàng sao?”
Định Hải thần châm vốn là chi bảo trấn cung của Đông Hải long vương bị Tôn Ngộ Không cướp đoạt. Định Hải thần châm hấp thu linh khí của Đông Hải cùng băng phách, có linh tính lại có thu nhỏ phóng to theo yêu cầu của chủ nhân, to thì có thể xông lên tận Thiên giới, nhỏ thì nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Mà bệnh của hoàng đế Vị Ương quốc cần một cây kim cực nhỏ châm vào huyệt vị trong não để trị liệu, không thể chế tạo được cây kim nhỏ đến mức đó nên chỉ duy có Định Hải thần châm mới dùng được.
Cung Vân Trường nhận được tin Cung Dạ Kỳ đến Nguyệt Viêm quốc liền đoán được Cung Dạ Kỳ muốn làm gì. Phụ hoàng lần này bệnh nặng đến gần đất xa trời nhưng lại chậm chạp viết di chiếu, Vị Ương quốc lại chỉ có hai hoàng tử, ai là người kế thừa ngôi vị còn chưa biết. Hắn không thể để Cung Dạ Kỳ chiếm được Định Hải thần châm trước, nếu không phụ hoàng sẽ cho rằng Cung Dạ Kỳ là nhi tử hiếu thuận, ngôi vị cũng có thể sẽ truyền cho hắn.
Cung Dạ Kỳ nghe vậy cười lạnh một tiếng, chắc lưỡi nói “ Cung Vân Trường, phụ hoàng hiện tại bệnh năng mà ngươi lại chỉ để ý chuyện ai thừa kế ngôi vị hoàng đế. Ngươi dã tâm bừng bừng lại ích kỷ như vậy, nếu lên ngôi chẳng phải sẽ làm cho dân chúng Vị Ương quốc lâm vào cảnh tai ương sao? Thực ra mười ba năm qua ta vẫn không có ý tranh đấu với ngươi, ta thích ngao du sơn thủy, thích cuộc sống tự do tự tại nhưng vì dân chúng Vị Ương quốc, vì không phụ lòng phụ hoàng, ta nhất định sẽ kế thừa ngôi vị”
Ý của Cung Dạ Kỳ là hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cũng do bị Cung Vân Trường ép.
Thiếu niên mười ba tuổi vẫn luôn không hòa thuậ với ca ca của mình, nguyên nhân chỉ vì Cung Vân Trường luôn muốn mọi người vây quanh khen ngợi hắn nên ghen tỵ đệ đệ luôn được mọi người yêu thích, mà Cung Dạ Kỳ lại là người tâm cao khí ngạo, không thèm nịnh nọt lấy lòng huynh trưởng. Cho nên quan hệ bọn họ không tốt, đến giờ đã phát triển tới mức người chết ta sống.
“Như thế rất tốt, chúng ta rốt cục cũng đã nói ra hết. Ta cũng nói thật cho ngươi biết, ta tự mình tới đó là muốn cho ngươi chết bên ngoài. Ngươi muốn hiếu thuận, được thôi, ta thành toàn cho ngươi, khi trở về ta sẽ nói với phụ hoàng và mẫu hậu, ngươi vì tìm kiếm Định Hải thần châm mà bị yêu quái giết chết, còn ta mang Định Hải thần châm về cho phụ hoàng, từ đó Vị Ương quốc chỉ còn một hoàng tử là ta, không còn tranh giành nữa, ta chính là hoàng đế tương lai của Vị Ương quốc”
Cung Vân Trường mang đến rất nhiều cao thủ mà nhân lực của Cung Dạ Kỳ dường như không chịu nổi một kích, một đứa nhỏ mười ba tuổi thạt dễ đối phó a.
Cung Dạ Kỳ thở dài bất lực, hắn bắt buộc phải ra tay sao?
Nhân sự hai bên đều thủ thế, chỉ chờ chủ tử ra lệnh là xông lên. Cung Dạ Kỳ vỗ vỗ tay Tần thái phó, ý bảo hắn bình tĩnh một chút bởi vì Tần thái phó đã không tự giác mà hai chân run rẩy. Nhìn tình thế hiện tại, Cung Vân Trường đúng là đang chiếm thế thượng phong, người của hắn đều là những sát thủ hàng đầu. Mà nhân sự của Cung Dạ Kỳ chỉ là mấy gã tùy tùng và sai vặt, có vài tên thân thể cường tráng có thể làm chút việc nặng nhưng cũng có văn nhược thư sinh như Tần thái phó.
Bất quá, Tần thái phó bị thái độ bình tĩnh của Cung Dạ Kỳ ảnh hưởng, bắt đầu tự trấn an bản thân, gắt gao theo sát bên cạnh Cung Dạ Kỳ. Cung Vân Trường thì không đợi được nữa, đã ra hiệu cho thủ hạ tấn công. Cuộc chiến đã bắt đầu.
Rất hiển nhiên, người của Cung Dạ Kỳ đã nhanh chóng bị giết chết, Cung Dạ Kỳ nghiên đầu nói với Tần thái phó
“Lát nữa trong lúc ta động thủ, ngươi thừa dịp lần theo dấu mịch tung hương lúc trước ta để lại mà trốn lên núi, ta không thể lo cho ngươi, nên vận mệnh của ngươi phải xem tạo hóa của chính mình”
Tần thái phó nghe vậy kinh hãi, thì ra Cung Dạ Kỳ trấn định như vậy là giả, chỉ vì muốn hắn ổn định tâm trạng, là muốn bày ra khí thế với đối phương. Muốn hắn bỏ trốn là vì không muốn hắn vướng bận Cung Dạ Kỳ, dù sao hắn cũng là một thư sinh trói gà không chặt.
Thiếu niên lại quá mức già dặn, ngay cả một người hơn bốn mươi tuổi như hắn cũng cơ trí không bằng, hắn bỗng nhiên có chút xấu hổ, cảm thấy Cung Dạ Kỳ nguyện ý để hắn đi theo bên cạnh là nhìn thấy lòng trung thành của hắn…
Trong lúc Tần thái phó còn sững sờ, Cung Dạ Kỳ đã rút kiếm tấn công. Vừa chạm đất, hắn đã huy kiếm chém tới, nháy mắt đã giết chết hai kẻ địch. Tần thái phó cũng không chần chờ nữa, nhấc chân chạy lên núi.
Cung Dạ Kỳ nhấp nháy môi, liếc nhìn A Ly ở bên cạnh Tôn Ngộ Không cười lớn. Nha đầu chết tiệt, món nợ này hắn sẽ nhớ kỹ, chuyện nhỏ không nhịn sẽ ảnh hưởng tới đại sự, cho nên hắn nhịn.
Bên trong đám cây cỏ, một nữ nhân toàn thân mặc lụa mỏng màu đen, làn da cũng ngăm đen nhô đầu, ánh mắt si mê nhìn Cung Dạ Kỳ. Thiếu niên kia da thịt non mềm, bộ dạng tuấn tú, rất hợp với khẩu vị của nàng.
Bên này, Cung Dạ Kỳ lắng nghe Tôn Ngộ Không ân cần dạy bảo, A Ly ở bên cạnh thỉnh thoảng lại chêm vào mấy câu.
“Cứ như vậy đi, ngươi cứ làm theo những lời ta nói, đảm bảo tu vi của ngươi sẽ ngày càng tăng” Tôn Ngộ Không ngáp một cái, khoát tay ý bảo Cung Dạ Kỳ tự nghiên cứu rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cung Dạ Kỳ gật đầu, đi sâu vào trong núi, Tôn Ngộ Không nói trong đó rất thanh tĩnh, có thể hỗ trợ cho tu vi của hắn. Cũng tốt, có thể giúp hắn thoát khỏi tiểu gia hỏa huyên náo A Ly kia.
Chờ Cung Dạ Kỳ đi rồi, A Ly mới nhìn thấy người đen lén lút trốn sau bụi cây
“Nhện đen! Ngươi trốn ở sau cây làm gì a?” A Ly thấy người núp là nhện đen tinh nên lên tiếng gọi
Nhện đen liếc A Ly một cái, không kiên nhẫn nói “ ngươi quản được sao?”
Dứt lời, nhện đen lắc lắc eo rời đi, A Ly cũng không truy cứu. Nhện đen này là một yêu quái tính cách quái gở nhất Ngũ Hành sơn, cũng là góa phụ duy nhất ở đây. Bởi vì loài nhện có đặc tính con cái trong lúc giao phối sẽ ăn thịt con đực, sau đó sinh hạ nhện con thì lại bị con của mình ăn thịt lại, nhân quả tuần hoàn. Mọi người thấy như vậy rất tàn nhẫn nên không thích nàng, cho nên không nguyện ý giao tiếp với nàng, hơn nữa sau khi nàng ăn phối ngẫu của mình xong cũng không có hoài thai nên càng làm cho mọi người thêm xa lánh nàng.
A Ly là nhân loại nên giàu tính cảm thông và đồng tình, luôn thấy nhện đen rất đáng thương, cho nên nàng không thấy khó chịu với thái độ lạnh lùng và ngạo mạn của nhện đen.
“Haiz, ngươi đợi chút, có thể xin ngươi một ít tơ nhện được không?” A Ly vội vàng đuổi theo, dưới bụng nhện đen có vô số sợi tơ được đọng lại trong không khí từ dịch của nàng, tơ nhện mềm mại lại bền chắc, dùng để dệt quần áo là rất thích hợp.
“Dựa vào cái gì?” Nhện đen nhíu mày, không hài lòng nhìn phàm nhân được mọi người sủng ái trước mắt, nàng không ưa nổi A Ly, có thể vì A Ly được mọi người yêu thích, ai cũng vây quanh mà nàng luôn bị mọi người xa lánh, cô tịch một mình, không ai thèm nói chuyện với nàng.
“Ách. . . Bởi vì quần áo của ngươi đã bị rách, ta giúp ngươi vá lại” A Ly chỉ vết rách bên eo của nhện đen mà cười đến ngọt ngào.
Nhện đen giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác A Ly, không nhìn vẻ mặt tươi cười của A Ly, nhẹ gật đầu.
…
Về phần Cung Dạ Kỳ, không nghe lời Tôn Ngộ Không mà đi sâu vào núi, ngược lại còn đi về phía chân núi, chưa đến nơi đã mơ hồ nghe truyền đến tiếng chém giết.
Hắn nhất thời đề cao cảnh giác, rút kiếm tìm nơi phát ra âm thanh mà đi.
“Công tử! Cẩn thận a!”
Hai bên đang đánh nhau thấy Cung Dạ Kỳ xuất hiện liền tạm thời ngừng lại. Tần thái phó vội vàng từ trong bụi cỏ nhảy ra chạy đến bên người Cung Dạ Kỳ, phát hiện hắn ở trần thì muốn cười nhưng lại không dám, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, không biết chủ tử ở trên núi xảy ra chuyện gì mà y bào cũng không thấy, đừng nói là nha đầu A Ly kia làm chủ tử thành ra thế này nha?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cung Dạ Kỳ nghiêng đầu hỏi Tần thái phó, quả nhiên là người của hắn đã xảy ra chuyện, bằng không hắn đã để lại mịch tung hương ven đường đi, chỉ cần ngửi mùi hương là có thể tìm được hắn nhưng bọn Tần thái phó lại chậm chạp xuất hiện làm hắn dự cảm có chuyện ngoài ý muốn. Cho nên hắn thừa dịp A Ly không có bên cạnh liền xuống núi, không thèm để ý tới hình tượng của mình.
“Là người của đại hoàng tử, bọn họ cũng muốn lên núi, vừa lúc gặp được chúng ta. Đại hoàng tử hỏi ngươi ở đâu, chúng ta không nói liền động thủ” Tần thái phó nói xong, có chút kiêng kị nhìn chiếc xe ngựa xa hoa ở phía đối diện.
Cung Dạ Kỳ xiết chặt kiếm trong tay, vẻ mặt vẫn tươi cười bình tĩnh, cao giọng nói với người trong xe ngựa
“Hoàng huynh, trong triều sự vụ bận rộn, ngươi sao còn có thời gian đến đây đạp thanh?” trong xe ngựa có tiếng nam nhân ho khan, lập tức tỳ nữ đứng hầu bên cạnh liền vén màn lên, một nam tử khoảng hai mươi tuổi, mình mặc cẩm bào bước xuống xe, mắt ưng môi dày, hoàn toàn khác xa vẻ thanh tú của Cung Dạ Kỳ. Hắn chính là Cung Vân Trường, thân huynh trưởng của Cung Dạ Kỳ.
“Hoàng huynh đây không phải là tìm ngươi sao? Ngươi ra ngoài du ngoạn cũng đã một thời gian dài, phụ hoàng vốn bệnh nặng, mà ngươi lại ham du ngoạn không chịu quay về làm cho phụ hoàng và mẫu hậu không vui, nên đặc biệt phái ta đến tìm ngươi trở về” Cung Vân Trường ngữ khí lạnh lùng, không hề có chút vui sướng khi gặp lại đệ đệ sau bao ngày xa cách.
Cung Dạ Kỳ giễu cợt cười một tiếng, biểu tình cực kỳ coi thường “ phụ hoàng và mẫu hậu có hoàng huynh là đủ rồi, cần gì tới ta. Ngươi cứ ở trong cung làm việc của ngươi, ta ra ngoài dạo chơi của ta, không phải sẽ đúng ý của ngươi sao? Ngươi tìm ta hay là giết ta?”
Cung Vân Trường mắt lộ sát khí, cười lạnh “ Cung Dạ Kỳ, đừng nghĩ ngươi cả ngày làm bộ công tử gia sống phóng túng là có thể qua mắt được ta, ngươi ở bên ngoài xây dựng thế lực, suốt ba năm không quay về cung, chẳng phải là muốn chuẩn bị cùng ta tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao? Lúc này phụ hoàng đang bệnh nặng, cần Định Hải thần châm để trị liệu mà Định Hải thần châm đang ở trong Ngũ Hành sơn này, ngươi chẳng phải muốn tìm Định Hải thần châm cho phụ hoàng chữa bệnh để tranh thủ sự sủng ái của phụ hoàng sao?”
Định Hải thần châm vốn là chi bảo trấn cung của Đông Hải long vương bị Tôn Ngộ Không cướp đoạt. Định Hải thần châm hấp thu linh khí của Đông Hải cùng băng phách, có linh tính lại có thu nhỏ phóng to theo yêu cầu của chủ nhân, to thì có thể xông lên tận Thiên giới, nhỏ thì nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Mà bệnh của hoàng đế Vị Ương quốc cần một cây kim cực nhỏ châm vào huyệt vị trong não để trị liệu, không thể chế tạo được cây kim nhỏ đến mức đó nên chỉ duy có Định Hải thần châm mới dùng được.
Cung Vân Trường nhận được tin Cung Dạ Kỳ đến Nguyệt Viêm quốc liền đoán được Cung Dạ Kỳ muốn làm gì. Phụ hoàng lần này bệnh nặng đến gần đất xa trời nhưng lại chậm chạp viết di chiếu, Vị Ương quốc lại chỉ có hai hoàng tử, ai là người kế thừa ngôi vị còn chưa biết. Hắn không thể để Cung Dạ Kỳ chiếm được Định Hải thần châm trước, nếu không phụ hoàng sẽ cho rằng Cung Dạ Kỳ là nhi tử hiếu thuận, ngôi vị cũng có thể sẽ truyền cho hắn.
Cung Dạ Kỳ nghe vậy cười lạnh một tiếng, chắc lưỡi nói “ Cung Vân Trường, phụ hoàng hiện tại bệnh năng mà ngươi lại chỉ để ý chuyện ai thừa kế ngôi vị hoàng đế. Ngươi dã tâm bừng bừng lại ích kỷ như vậy, nếu lên ngôi chẳng phải sẽ làm cho dân chúng Vị Ương quốc lâm vào cảnh tai ương sao? Thực ra mười ba năm qua ta vẫn không có ý tranh đấu với ngươi, ta thích ngao du sơn thủy, thích cuộc sống tự do tự tại nhưng vì dân chúng Vị Ương quốc, vì không phụ lòng phụ hoàng, ta nhất định sẽ kế thừa ngôi vị”
Ý của Cung Dạ Kỳ là hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cũng do bị Cung Vân Trường ép.
Thiếu niên mười ba tuổi vẫn luôn không hòa thuậ với ca ca của mình, nguyên nhân chỉ vì Cung Vân Trường luôn muốn mọi người vây quanh khen ngợi hắn nên ghen tỵ đệ đệ luôn được mọi người yêu thích, mà Cung Dạ Kỳ lại là người tâm cao khí ngạo, không thèm nịnh nọt lấy lòng huynh trưởng. Cho nên quan hệ bọn họ không tốt, đến giờ đã phát triển tới mức người chết ta sống.
“Như thế rất tốt, chúng ta rốt cục cũng đã nói ra hết. Ta cũng nói thật cho ngươi biết, ta tự mình tới đó là muốn cho ngươi chết bên ngoài. Ngươi muốn hiếu thuận, được thôi, ta thành toàn cho ngươi, khi trở về ta sẽ nói với phụ hoàng và mẫu hậu, ngươi vì tìm kiếm Định Hải thần châm mà bị yêu quái giết chết, còn ta mang Định Hải thần châm về cho phụ hoàng, từ đó Vị Ương quốc chỉ còn một hoàng tử là ta, không còn tranh giành nữa, ta chính là hoàng đế tương lai của Vị Ương quốc”
Cung Vân Trường mang đến rất nhiều cao thủ mà nhân lực của Cung Dạ Kỳ dường như không chịu nổi một kích, một đứa nhỏ mười ba tuổi thạt dễ đối phó a.
Cung Dạ Kỳ thở dài bất lực, hắn bắt buộc phải ra tay sao?
Nhân sự hai bên đều thủ thế, chỉ chờ chủ tử ra lệnh là xông lên. Cung Dạ Kỳ vỗ vỗ tay Tần thái phó, ý bảo hắn bình tĩnh một chút bởi vì Tần thái phó đã không tự giác mà hai chân run rẩy. Nhìn tình thế hiện tại, Cung Vân Trường đúng là đang chiếm thế thượng phong, người của hắn đều là những sát thủ hàng đầu. Mà nhân sự của Cung Dạ Kỳ chỉ là mấy gã tùy tùng và sai vặt, có vài tên thân thể cường tráng có thể làm chút việc nặng nhưng cũng có văn nhược thư sinh như Tần thái phó.
Bất quá, Tần thái phó bị thái độ bình tĩnh của Cung Dạ Kỳ ảnh hưởng, bắt đầu tự trấn an bản thân, gắt gao theo sát bên cạnh Cung Dạ Kỳ. Cung Vân Trường thì không đợi được nữa, đã ra hiệu cho thủ hạ tấn công. Cuộc chiến đã bắt đầu.
Rất hiển nhiên, người của Cung Dạ Kỳ đã nhanh chóng bị giết chết, Cung Dạ Kỳ nghiên đầu nói với Tần thái phó
“Lát nữa trong lúc ta động thủ, ngươi thừa dịp lần theo dấu mịch tung hương lúc trước ta để lại mà trốn lên núi, ta không thể lo cho ngươi, nên vận mệnh của ngươi phải xem tạo hóa của chính mình”
Tần thái phó nghe vậy kinh hãi, thì ra Cung Dạ Kỳ trấn định như vậy là giả, chỉ vì muốn hắn ổn định tâm trạng, là muốn bày ra khí thế với đối phương. Muốn hắn bỏ trốn là vì không muốn hắn vướng bận Cung Dạ Kỳ, dù sao hắn cũng là một thư sinh trói gà không chặt.
Thiếu niên lại quá mức già dặn, ngay cả một người hơn bốn mươi tuổi như hắn cũng cơ trí không bằng, hắn bỗng nhiên có chút xấu hổ, cảm thấy Cung Dạ Kỳ nguyện ý để hắn đi theo bên cạnh là nhìn thấy lòng trung thành của hắn…
Trong lúc Tần thái phó còn sững sờ, Cung Dạ Kỳ đã rút kiếm tấn công. Vừa chạm đất, hắn đã huy kiếm chém tới, nháy mắt đã giết chết hai kẻ địch. Tần thái phó cũng không chần chờ nữa, nhấc chân chạy lên núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.