Chương 70: THOÁT KHỎI MINH HỒ
Mộc Noãn Chi
06/05/2014
Đây là muốn nàng bị chết đuối sao? A Ly cười khổ, không biết Thiên Quân đụng phải vách tường đá là cố ý hay vô tình, đúng là giết người diệt khẩu mà. Còn nói gì mà đi tìm lửng chó trượng, giải bỏ phong ấn cho Cốc Nhiễm, đảm đương trọng trách gì đó, làm cho nàng nhiệt huyết trào dâng, thì ra là muốn trêu chọc nàng sao?
“Phanh —— “
Trong lúc A Ly đang bực tức thì bức tường băng không chịu nổi áp lực bên ngoài đã vỡ tan, hóa thành vô số vụn băng chìm vào đáy hồ.
Lạnh. Rất lạnh. Ở trong bên trong không cảm giác được nước hồ lạnh thế nào, bây giờ nước tràn vào mới cảm giác được cái lạnh thấu xương, từ bàn chân thấm dần đến toàn thân làm cho nàng dựng cả tóc gáy.
A Ly toàn thân ướt sũng, hai tay bị trói, xương quai xanh thì bị xích sắt xuyên qua nên đành để cho nước tùy ý đánh úp lại, rùng mình một cái. Coi như là nàng tắm rửa thôi.
“Hoàng ca thối..ô ô…” A Ly vừa oán giận la lên đã uống phải mấy ngụm nước lạnh.
Ba giờ sau hôn lễ của Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong sẽ được cử hành.
Lời nói của Thiên Quân như có ma lực làm cho A Ly tràn đầy năng lượng cũng tràn đầy tức giận.
Trong nháy mắt nàng trở nên thanh tỉnh. Nàng đã hiểu, Thiên Quân là muốn ám chỉ cho nàng.
Bức tường băng không thể bị phá vỡ cũng đã bị phá, vậy thì nàng sao còn e ngại dây xích sắt trên thân? Đau thì đau, cái lạnh của nước Minh hồ sẽ làm cho nàng tê liệt cảm giác, không biết tới đau đớn, cho nên phải thoát đi ngay.
“Oành ——” một cột nước to lớn từ Minh hồ lao ra, khi đến trên không thì đông lạnh kết thành cột băng, nhìn kỹ thì thấy A Ly đang chau mày bị đông trong đó.
Thiên Đỉnh điểm rất lạnh, nước rất dễ bị kết thành băng mà nàng lại từ trong nước xông ra nên không thể thoát khỏi số phận.
Chờ tại Minh hồ đến nửa đêm, Mặc Dạ nhìn thấy cảnh này không khỏi buồn cười. Hắn chưa từng gặp nữ nhân nào như vậy, từ lúc hắn gặp nàng đến giờ vẫn luôn siêu việt như vậy, liên tục trốn thoát được.
A Ly nhìn Mặc Dạ cách đó không xa đi tới, cho rằng hắn tới cứu nàng nhưng thái độ hắn không giống như cứu người liền thi pháp đánh tan cột băng, tính chạy trốn.
“Mặc Dạ Ma quân, tốt xấu gì ta cũng đã cứu nữ nhi của ngươi, chẳng lẽ ngươi hạ sát thủ với ta sao? Ta nhớ rõ chúng ta không có thù oán a” A Ly vừa chạy trốn vừa ngoái đầu hỏi Mặc Dạ, sát khí trên người hắn tỏa ra bức người.
“Ta không muốn giải thích nhiều lời với ngươi, nếu ngươi không chống cự, ta chỉ lấy chút thịt của ngươi là xong, nếu ngươi chống cự thì ta chỉ còn cách giết ngươi”
Khó có lúc Mặc Dạ nói nhiều như vậy.
Thì ra là muốn thịt của nàng…
A Ly dừng bước, suýt chút nửa Mặc Dạ đã đụng phải nàng nên cũng vội vàng dừng lại, mũi kiếm chỉ thẳng và người A Ly, hắn chỉ nhấc tay một cái là đã có thể giết chết nàng. Thấy A Ly dừng lại, Mặc Dạ hút một ngụm khí lạnh, xương quai xanh của A ly đã bị vỡ ra, trước ngực là một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Bởi vì lạnh nên A Ly không cảm giác đau đớn, cho nên còn có tâm tình đấu với Mặc Dạ.
Hai tay hóa thành lợi trảo, A Ly phóng về phía Mặc Dạ, mang theo gió lạnh bức người. Mặc Dạ vẫn bình tĩnh, kiếm trong tay vẽ ra một đạo hồng quang phóng về phiá A Ly, hai người lập tức giao đấu.
Giao đấu với Mặc Dạ làm A Ly thấy thoải mái, đã lâu không được đánh cho sướng tay rồi, lúc trước vì đủ thứ lý do nên nàng vẫn phải nhịn nhục bây giờ, lần này đơn đả độc đấu với Mộc Dạ thấy hứng trí hẳn lên, cứ mặc cho gió lạnh gào thét.
Thiên Đỉnh điểm mờ mịt thỉ thấy hai đạo hồng quang và bạch quang sáng lên, trong không trung vẽ lên những độ cong hỗn độn mà lại có quy luật.
“Cha! Dừng tay! Không được thương tổn mẫu thân!”
Thanh âm nữ nhân non nớt từ không trung không ngừng vang lên, A Ly và Mặc Dạ không hẹn mà cùng ngẩng đầu.
Thương Nguyệt nắm tay Hỉ Hỉ nhanh chóng đáp xuống, Hỉ Hỉ vội vàng chạy đến ôm đùi Mặc Dạ nói
“Cha! Ta nghe mẹ nói, ngươi muốn cắt mẫu thân thịt cho ta chữa bệnh, ta không cần!”
Mặc Dạ oán trách liếc Thương Nguyệt một cái, thu liếm lại, hắn không muốn nữ nhi của hắn nhìn thấy hắn giết người.
Thương Nguyệt cũng tiến lên, giữ chặt cánh tay của Mặc Dạ ôn nhu nói
“Dạ, ta nghĩ kỹ rồi, Hỉ Hỉ và A Ly có cảm tình với nhau, nếu chúng ta để Hỉ Hỉ không biết mà ăn thịt A Ly thì sau này nàng nhất định sẽ hận chúng ta cả đời, cho nên ta mới nói rõ chân tướng sự việc cho Hỉ Hỉ biết, tất cả đều nên tôn trọng ý của Hỉ Hỉ đi”
Thương Nguyệt nói xong, lại có chút xấu hổ nhìn về phía A Ly, nói: “A Ly cô nương, Hỉ Hỉ vừa sinh ra đã bị người ta bắt cóc, cho nên còn chưa kịp đặt tên cho nàng, sau khi tìm được về, nàng nói ngươi đã đặt tên cho nàng là Hỉ Hỉ, vợ chồng chúng ta thấy rất hay nên vẫn giữ lại, hơn nữa ngươi cũng đừng trách Dạ, hắn qua là sót ruột cho nữ nhi mà thôi”
A Ly dường như đã hiểu mọi chuyện, bệnh của Hỉ Hỉ cần thịt của nàng để chữa trị.
“Thương Nguyệt! thịt của Hoan Hỉ thú là thứ duy nhất có thể giúp Hỉ Hỉ sống sót, ngươi sao có thể mềm lòng” Mặc Dạ lạnh lùng lên tiếng
“Ta thích mẫu thân, ta không muốn ăn thịt của nàng, ta tình nguyện chết già cũng không ăn” Hỉ Hỉ càng ôm chặt chân của Mặc Dạ, miệng la to.
Chết già? A Ly chăm chú nhìn kỹ mới thấy mái tóc của Hỉ Hỉ đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, bộ dáng y chang một lão bà.
Tại sao có thể như vậy!
“Hỉ Hỉ mắc bệnh gì?” A Ly cũng thu tay lại, nhíu mày hỏi
Thương Nguyệt nhìn Mặc Dạ, thấy hắn không có ý phản đối liền nói
“Lúc Hỉ Hỉ còn trong bụng ta, vì một lần ngoài ý muốn mà bị động thai khí, miễn cưỡng sinh ra thì thể chất lại bị suy nhược, hồn phách không ổn định, vừa mới sinh ra đã bị định ngày chết, nàng sẽ nhanh chóng già đi rồi chết già nhưng thịt Hoan Hỉ thú có thể giúp nàng trường sinh, chúng ta vẫn nghĩ Hoan Hỉ thú tộc đã bị diệt vong nhưng sau khi gặp ngươi…”
Thương Nguyệt ngượng ngùng không nói thêm, nàng nghe Hỉ Hỉ kể chuyện, biết A Ly hi vọng Hỉ Hỉ luôn sống vui vẻ cho nên mới mềm lòng. Nàng biết A Ly là người thiện lương, cho nên mấy ngày qua nàng luôn đắn đo, do dự. Mặc Dạ thấy nàng không đành lòng cho nên mới một mình đến Thiên Đỉnh điểm tìm A Ly.
Thì ra là vậy, A Ly thở dài, đau lòng nâng Hỉ Hỉ lên
“Mặt đất rất lạnh mẫu thân đỡ ngươi đứng lên”
A Ly nói xong liền hối hận , bởi vì nàng thấy Mặc Dạ bày ra vẻ mặt không ưng thuận, chân mày cũng nhăn lại thành hình chữ xuyên, mới ý thức là mình đã lỡ lời
“Ách. . . Hỉ Hỉ sau này kêu ta là mẹ nuôi đi, ta không phải mẫu thân ngươi” đau lòng vuốt ve mái tóc trắng của Hỉ Hỉ
Hỉ Hỉ nghi hoặc nói “ mẹ nuôi?còn có mẹ khác sao?”
Phốc xuy ——
A Ly cười, đứa nhỏ này sao vẫn ngốc như thế, Hỉ Hỉ ngây thơ như thế, nàng sao có thể trơ mắt nhìn nó chết sớm.
Trừng mắt nhìn Mặc Dạ, A Ly căm giận nói “ nếu các ngươi sớm nói ra thì đâu cần phải ép buộc như vậy”
Mặc Dạ và Thương Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, nghe A Ly nói vậy thì xem ra là có hi vọng.
“Phanh —— “
Trong lúc A Ly đang bực tức thì bức tường băng không chịu nổi áp lực bên ngoài đã vỡ tan, hóa thành vô số vụn băng chìm vào đáy hồ.
Lạnh. Rất lạnh. Ở trong bên trong không cảm giác được nước hồ lạnh thế nào, bây giờ nước tràn vào mới cảm giác được cái lạnh thấu xương, từ bàn chân thấm dần đến toàn thân làm cho nàng dựng cả tóc gáy.
A Ly toàn thân ướt sũng, hai tay bị trói, xương quai xanh thì bị xích sắt xuyên qua nên đành để cho nước tùy ý đánh úp lại, rùng mình một cái. Coi như là nàng tắm rửa thôi.
“Hoàng ca thối..ô ô…” A Ly vừa oán giận la lên đã uống phải mấy ngụm nước lạnh.
Ba giờ sau hôn lễ của Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong sẽ được cử hành.
Lời nói của Thiên Quân như có ma lực làm cho A Ly tràn đầy năng lượng cũng tràn đầy tức giận.
Trong nháy mắt nàng trở nên thanh tỉnh. Nàng đã hiểu, Thiên Quân là muốn ám chỉ cho nàng.
Bức tường băng không thể bị phá vỡ cũng đã bị phá, vậy thì nàng sao còn e ngại dây xích sắt trên thân? Đau thì đau, cái lạnh của nước Minh hồ sẽ làm cho nàng tê liệt cảm giác, không biết tới đau đớn, cho nên phải thoát đi ngay.
“Oành ——” một cột nước to lớn từ Minh hồ lao ra, khi đến trên không thì đông lạnh kết thành cột băng, nhìn kỹ thì thấy A Ly đang chau mày bị đông trong đó.
Thiên Đỉnh điểm rất lạnh, nước rất dễ bị kết thành băng mà nàng lại từ trong nước xông ra nên không thể thoát khỏi số phận.
Chờ tại Minh hồ đến nửa đêm, Mặc Dạ nhìn thấy cảnh này không khỏi buồn cười. Hắn chưa từng gặp nữ nhân nào như vậy, từ lúc hắn gặp nàng đến giờ vẫn luôn siêu việt như vậy, liên tục trốn thoát được.
A Ly nhìn Mặc Dạ cách đó không xa đi tới, cho rằng hắn tới cứu nàng nhưng thái độ hắn không giống như cứu người liền thi pháp đánh tan cột băng, tính chạy trốn.
“Mặc Dạ Ma quân, tốt xấu gì ta cũng đã cứu nữ nhi của ngươi, chẳng lẽ ngươi hạ sát thủ với ta sao? Ta nhớ rõ chúng ta không có thù oán a” A Ly vừa chạy trốn vừa ngoái đầu hỏi Mặc Dạ, sát khí trên người hắn tỏa ra bức người.
“Ta không muốn giải thích nhiều lời với ngươi, nếu ngươi không chống cự, ta chỉ lấy chút thịt của ngươi là xong, nếu ngươi chống cự thì ta chỉ còn cách giết ngươi”
Khó có lúc Mặc Dạ nói nhiều như vậy.
Thì ra là muốn thịt của nàng…
A Ly dừng bước, suýt chút nửa Mặc Dạ đã đụng phải nàng nên cũng vội vàng dừng lại, mũi kiếm chỉ thẳng và người A Ly, hắn chỉ nhấc tay một cái là đã có thể giết chết nàng. Thấy A Ly dừng lại, Mặc Dạ hút một ngụm khí lạnh, xương quai xanh của A ly đã bị vỡ ra, trước ngực là một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Bởi vì lạnh nên A Ly không cảm giác đau đớn, cho nên còn có tâm tình đấu với Mặc Dạ.
Hai tay hóa thành lợi trảo, A Ly phóng về phía Mặc Dạ, mang theo gió lạnh bức người. Mặc Dạ vẫn bình tĩnh, kiếm trong tay vẽ ra một đạo hồng quang phóng về phiá A Ly, hai người lập tức giao đấu.
Giao đấu với Mặc Dạ làm A Ly thấy thoải mái, đã lâu không được đánh cho sướng tay rồi, lúc trước vì đủ thứ lý do nên nàng vẫn phải nhịn nhục bây giờ, lần này đơn đả độc đấu với Mộc Dạ thấy hứng trí hẳn lên, cứ mặc cho gió lạnh gào thét.
Thiên Đỉnh điểm mờ mịt thỉ thấy hai đạo hồng quang và bạch quang sáng lên, trong không trung vẽ lên những độ cong hỗn độn mà lại có quy luật.
“Cha! Dừng tay! Không được thương tổn mẫu thân!”
Thanh âm nữ nhân non nớt từ không trung không ngừng vang lên, A Ly và Mặc Dạ không hẹn mà cùng ngẩng đầu.
Thương Nguyệt nắm tay Hỉ Hỉ nhanh chóng đáp xuống, Hỉ Hỉ vội vàng chạy đến ôm đùi Mặc Dạ nói
“Cha! Ta nghe mẹ nói, ngươi muốn cắt mẫu thân thịt cho ta chữa bệnh, ta không cần!”
Mặc Dạ oán trách liếc Thương Nguyệt một cái, thu liếm lại, hắn không muốn nữ nhi của hắn nhìn thấy hắn giết người.
Thương Nguyệt cũng tiến lên, giữ chặt cánh tay của Mặc Dạ ôn nhu nói
“Dạ, ta nghĩ kỹ rồi, Hỉ Hỉ và A Ly có cảm tình với nhau, nếu chúng ta để Hỉ Hỉ không biết mà ăn thịt A Ly thì sau này nàng nhất định sẽ hận chúng ta cả đời, cho nên ta mới nói rõ chân tướng sự việc cho Hỉ Hỉ biết, tất cả đều nên tôn trọng ý của Hỉ Hỉ đi”
Thương Nguyệt nói xong, lại có chút xấu hổ nhìn về phía A Ly, nói: “A Ly cô nương, Hỉ Hỉ vừa sinh ra đã bị người ta bắt cóc, cho nên còn chưa kịp đặt tên cho nàng, sau khi tìm được về, nàng nói ngươi đã đặt tên cho nàng là Hỉ Hỉ, vợ chồng chúng ta thấy rất hay nên vẫn giữ lại, hơn nữa ngươi cũng đừng trách Dạ, hắn qua là sót ruột cho nữ nhi mà thôi”
A Ly dường như đã hiểu mọi chuyện, bệnh của Hỉ Hỉ cần thịt của nàng để chữa trị.
“Thương Nguyệt! thịt của Hoan Hỉ thú là thứ duy nhất có thể giúp Hỉ Hỉ sống sót, ngươi sao có thể mềm lòng” Mặc Dạ lạnh lùng lên tiếng
“Ta thích mẫu thân, ta không muốn ăn thịt của nàng, ta tình nguyện chết già cũng không ăn” Hỉ Hỉ càng ôm chặt chân của Mặc Dạ, miệng la to.
Chết già? A Ly chăm chú nhìn kỹ mới thấy mái tóc của Hỉ Hỉ đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, bộ dáng y chang một lão bà.
Tại sao có thể như vậy!
“Hỉ Hỉ mắc bệnh gì?” A Ly cũng thu tay lại, nhíu mày hỏi
Thương Nguyệt nhìn Mặc Dạ, thấy hắn không có ý phản đối liền nói
“Lúc Hỉ Hỉ còn trong bụng ta, vì một lần ngoài ý muốn mà bị động thai khí, miễn cưỡng sinh ra thì thể chất lại bị suy nhược, hồn phách không ổn định, vừa mới sinh ra đã bị định ngày chết, nàng sẽ nhanh chóng già đi rồi chết già nhưng thịt Hoan Hỉ thú có thể giúp nàng trường sinh, chúng ta vẫn nghĩ Hoan Hỉ thú tộc đã bị diệt vong nhưng sau khi gặp ngươi…”
Thương Nguyệt ngượng ngùng không nói thêm, nàng nghe Hỉ Hỉ kể chuyện, biết A Ly hi vọng Hỉ Hỉ luôn sống vui vẻ cho nên mới mềm lòng. Nàng biết A Ly là người thiện lương, cho nên mấy ngày qua nàng luôn đắn đo, do dự. Mặc Dạ thấy nàng không đành lòng cho nên mới một mình đến Thiên Đỉnh điểm tìm A Ly.
Thì ra là vậy, A Ly thở dài, đau lòng nâng Hỉ Hỉ lên
“Mặt đất rất lạnh mẫu thân đỡ ngươi đứng lên”
A Ly nói xong liền hối hận , bởi vì nàng thấy Mặc Dạ bày ra vẻ mặt không ưng thuận, chân mày cũng nhăn lại thành hình chữ xuyên, mới ý thức là mình đã lỡ lời
“Ách. . . Hỉ Hỉ sau này kêu ta là mẹ nuôi đi, ta không phải mẫu thân ngươi” đau lòng vuốt ve mái tóc trắng của Hỉ Hỉ
Hỉ Hỉ nghi hoặc nói “ mẹ nuôi?còn có mẹ khác sao?”
Phốc xuy ——
A Ly cười, đứa nhỏ này sao vẫn ngốc như thế, Hỉ Hỉ ngây thơ như thế, nàng sao có thể trơ mắt nhìn nó chết sớm.
Trừng mắt nhìn Mặc Dạ, A Ly căm giận nói “ nếu các ngươi sớm nói ra thì đâu cần phải ép buộc như vậy”
Mặc Dạ và Thương Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, nghe A Ly nói vậy thì xem ra là có hi vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.