Chương 27: TIÊN THÚ CÙNG UỐNG RƯỢU
Mộc Noãn Chi
06/05/2014
Tiết thanh minh đã qua, trên chín tầng mây, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, Nam Thiên Môn vẫn lấp lánh ánh kim quan, tiên cung trước sua vẫn không một tiếng động.
Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ hôm nay tới phiên trực, chỉ nghe một trận ồn ào, ngay sau đó liền ngửi được một mùi hương nồng đậm.
“Đây là mùi rượu của nhân gian” Thiên Ly Nhãn bịt mũi, chán ghét nói
“Một hai ba bốn năm, lên núi đánh lão hổ, lão hổ không ở nhà, A Ly xưng Đại Vương!”
“Ha ha. . . Một hai ba bốn năm. . .”
“Sai lầm rồi sai lầm rồi, hẳn là ông trời đánh Bạch Hổ, Bạch Hổ không ở nhà, A Ly xưng Đại Vương!”
“Xuỵt! đừng để cho Bạch Hổ nhà ta nghe thấy, nếu không hắn sẽ tức giận”
“Ai nha, Tịnh Vũ tiên quân đừng nhỏ mọn như vậy nha, người ta cũng chỉ là nói thôi, làm sao dám thực sụ đánh Bạch Hổ nhà ngươi, đó là thần thú a…”
“Đúng vậy, Bạch Hổ cũng không có ở đây, ngươi cứ để A Ly nói cũng không mất miếng thịt nào, A Ly cứ tiếp tục hát đi, có ta làm chỗ dựa cho ngươi”
…
Thuận Phong Nhĩ nghe xong đoạn đối thoại này, vẻ mặt khó xử, đang tính thi pháp nhìn xem người nói là ai thì Thiên Lý Nhãn đã ngăn cản.
“Không cần nhìn, nhất định là Cốc Nhiễm tiên quân .”
Dám công khai uống rượu phàm trần như thế chỉ có Cốc Nhiễm tiên quân, nếu hắn không nghe lầm thì Tịnh Vũ tiên quân cũng có mặt ở đó, còn giọng nữ cười khẽ kia thì hắn chưa từng nghe qua, không biết là ai, đừng nói là Tô tiểu thư nha.
“Làm sao bây giờ?” thiên binh phía sau lo lắng hỏi Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, theo lý thì phải bắt những kẻ đang uống rượu giao cho Thiên Quân xử lý nhưng những kẻ phạm tội kia thân phận bất phàm, không thể đắc tội a.
“Theo thường lệ, chúng ta giả ngủ gật, bỏ qua cho bọn họ đi” Thuận Phong Nhĩ lên tiếng, chuyện này cũng không phải một hai lần, bọn họ đã có cách ứng phó.
Mọi người hiểu ý, nghiêng người dựa vào cột chống trời, từ từ nhắm mắt lại.
“Di, ta nói đúng mà, thủ vệ Nam Thiên môn rất lơ là, hiện tại còn đang ngủ gật, cháu quá mức lo xa rồi” Cốc Nhiễm tiên quân vừa bay tới, theo sau là Tịnh Vũ hai má đỏ bừng, cuối cùng là A Ly bước đi loạng chọng, xem ra bọn họ đều đã say.
“Thúc thúc…” Tịnh Vũ mặc dù say, nhưng vẫn chú trọng hình tượng, điều chỉnh vạt áo.
Cốc Nhiễm nghiêng nghiêng khóe miệng cắt ngang lời của Tịnh Vũ “ ta biết, người ta giả ngu, chúng ta cũng không thể phá hư ý tốt của người ta a, nhanh đi thôi”
“Các vị, hôm nay bản tôn mời các vị đến Thiên Vi cung uống vài chén, hôm nay xin cảm ta” Cốc Nhiễm ôm quyền, tựa như không có gì xảy ra, bước qua Nam Thiên môn.
A Ly cũng bắt chước theo Cốc Nhiễm nói “ các vị, bữa nào bản thú mời các vị đến Thiên Vi cung ăn gà nướng, hôm nay xin cảm tạ”
Tịnh Vũ không biết làm sao lắc đầu, xem ra lần này uống quá chén rồi, ngay cả hắn cũng say, lại cùng hai kẻ kia công khai vi phạm thiên quy, uy nghiêm chiến thần của hắn còn đâu nữa chứ…
Bỗng nhiên, một đạo kim quang từ phía chân trời xông đến, đầu tiên lộ ra một cái đầu rồng thật lớn, tiếp theo là toàn bộ thân hình hiện ra. Con rồng này kim giáp lòe lòe, uy phong lẫm lẫm, chăm chú nhìn thì thấy ngồi vững chắc ngay tại cổ rồng là một lão nhân đầu bạc tiên phong đạo cốt, toàn thân khí phái quý không thể ta, tuy rằng nhìn qua thì thấ y mập mạp nhưng cặp mắt lại dị thường sáng ngời, như thể không có chuyện gì thoát khỏi cặp mắt của hắn.
Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ hôm nay tới phiên trực, chỉ nghe một trận ồn ào, ngay sau đó liền ngửi được một mùi hương nồng đậm.
“Đây là mùi rượu của nhân gian” Thiên Ly Nhãn bịt mũi, chán ghét nói
“Một hai ba bốn năm, lên núi đánh lão hổ, lão hổ không ở nhà, A Ly xưng Đại Vương!”
“Ha ha. . . Một hai ba bốn năm. . .”
“Sai lầm rồi sai lầm rồi, hẳn là ông trời đánh Bạch Hổ, Bạch Hổ không ở nhà, A Ly xưng Đại Vương!”
“Xuỵt! đừng để cho Bạch Hổ nhà ta nghe thấy, nếu không hắn sẽ tức giận”
“Ai nha, Tịnh Vũ tiên quân đừng nhỏ mọn như vậy nha, người ta cũng chỉ là nói thôi, làm sao dám thực sụ đánh Bạch Hổ nhà ngươi, đó là thần thú a…”
“Đúng vậy, Bạch Hổ cũng không có ở đây, ngươi cứ để A Ly nói cũng không mất miếng thịt nào, A Ly cứ tiếp tục hát đi, có ta làm chỗ dựa cho ngươi”
…
Thuận Phong Nhĩ nghe xong đoạn đối thoại này, vẻ mặt khó xử, đang tính thi pháp nhìn xem người nói là ai thì Thiên Lý Nhãn đã ngăn cản.
“Không cần nhìn, nhất định là Cốc Nhiễm tiên quân .”
Dám công khai uống rượu phàm trần như thế chỉ có Cốc Nhiễm tiên quân, nếu hắn không nghe lầm thì Tịnh Vũ tiên quân cũng có mặt ở đó, còn giọng nữ cười khẽ kia thì hắn chưa từng nghe qua, không biết là ai, đừng nói là Tô tiểu thư nha.
“Làm sao bây giờ?” thiên binh phía sau lo lắng hỏi Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, theo lý thì phải bắt những kẻ đang uống rượu giao cho Thiên Quân xử lý nhưng những kẻ phạm tội kia thân phận bất phàm, không thể đắc tội a.
“Theo thường lệ, chúng ta giả ngủ gật, bỏ qua cho bọn họ đi” Thuận Phong Nhĩ lên tiếng, chuyện này cũng không phải một hai lần, bọn họ đã có cách ứng phó.
Mọi người hiểu ý, nghiêng người dựa vào cột chống trời, từ từ nhắm mắt lại.
“Di, ta nói đúng mà, thủ vệ Nam Thiên môn rất lơ là, hiện tại còn đang ngủ gật, cháu quá mức lo xa rồi” Cốc Nhiễm tiên quân vừa bay tới, theo sau là Tịnh Vũ hai má đỏ bừng, cuối cùng là A Ly bước đi loạng chọng, xem ra bọn họ đều đã say.
“Thúc thúc…” Tịnh Vũ mặc dù say, nhưng vẫn chú trọng hình tượng, điều chỉnh vạt áo.
Cốc Nhiễm nghiêng nghiêng khóe miệng cắt ngang lời của Tịnh Vũ “ ta biết, người ta giả ngu, chúng ta cũng không thể phá hư ý tốt của người ta a, nhanh đi thôi”
“Các vị, hôm nay bản tôn mời các vị đến Thiên Vi cung uống vài chén, hôm nay xin cảm ta” Cốc Nhiễm ôm quyền, tựa như không có gì xảy ra, bước qua Nam Thiên môn.
A Ly cũng bắt chước theo Cốc Nhiễm nói “ các vị, bữa nào bản thú mời các vị đến Thiên Vi cung ăn gà nướng, hôm nay xin cảm tạ”
Tịnh Vũ không biết làm sao lắc đầu, xem ra lần này uống quá chén rồi, ngay cả hắn cũng say, lại cùng hai kẻ kia công khai vi phạm thiên quy, uy nghiêm chiến thần của hắn còn đâu nữa chứ…
Bỗng nhiên, một đạo kim quang từ phía chân trời xông đến, đầu tiên lộ ra một cái đầu rồng thật lớn, tiếp theo là toàn bộ thân hình hiện ra. Con rồng này kim giáp lòe lòe, uy phong lẫm lẫm, chăm chú nhìn thì thấy ngồi vững chắc ngay tại cổ rồng là một lão nhân đầu bạc tiên phong đạo cốt, toàn thân khí phái quý không thể ta, tuy rằng nhìn qua thì thấ y mập mạp nhưng cặp mắt lại dị thường sáng ngời, như thể không có chuyện gì thoát khỏi cặp mắt của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.