Chương 3
Khuynh Tâm
27/11/2024
Tôi lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc.
Khi tôi sáu tuổi, Ba mẹ ly thân. Ba tôi đã bỏ đi biền biệt từ đó, tôi sống cùng mẹ.
Sáu tuổi, cái tuổi đang ngây thơ nhưng cũng cũng rất nhạy cảm và dễ tổn thương nhất.
Từ khi Ba tôi bỏ đi, mẹ con tôi càng lúc càng xa cách. Tôi luôn cảm thấy bà ấy không yêu mình, nhưng cũng không tới nỗi ghét bỏ tôi.
Ở cùng làng với tôi có con bé Đào, cha mẹ Đào ly hôn, cô bé đó sống cùng mẹ.
Đào suốt ngày bị đánh mắng. Có lần, tôi còn nhìn thấy nó bị bỏ đói đến nỗi ngất đi. Sau ngày hôm đó, nó bị sốt và phải nghỉ học cả tuần.
So với Đào, tôi cảm thấy bản thân mình đã may mắn hơn nhiều rồi.
Ít ra tôi vẫn luôn được ăn no, dù thức ăn phần lớn đều đã nguội lạnh, nhưng lâu lâu vẫn có cơm nóng để ăn. Tôi vẫn được ngủ trong căn phòng có giường, có chăn dù mẹ không bao giờ ôm tôi cả.
Bà ấy cũng chẳng bao giờ đánh mắng tôi.
Năm mười tuổi, có những khoảng thời gian, mẹ tôi sẽ đi đâu đó vài ngày.
Mới đầu, tôi còn hoang mang và khóc lên vì sợ hãi, nhưng qua vài lần thì cũng dần quen.
Từ khi mười tuổi, tôi đã biết làm tất tật mọi việc, từ tắm giặt, tự học bài và tự bay mò tìm đồ mà mẹ đã chuẩn bị trong tủ lạnh, tự nấu đồ ăn mỗi khi mẹ không có nhà.
Tôi vẫn luôn tự an ủi mình, có lẽ mẹ chỉ là một người phụ nữ lạnh nhạt, nhưng bà ấy vẫn quan tâm tới tôi.
Bởi ít ra, dù bà ấy đi vắng mấy ngày, cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn chừng ấy hôm cho tôi.
Tôi vẫn luôn tự tìm lý do để bao biện cho sự lạnh nhạt và thờ ơ của mẹ, chỉ có như vậy tôi mới không cảm thấy sợ hãi và cô đơn.
Tôi và Lương gặp nhau khi đang học đại học.
Không yêu đương quá nồng nhiệt, tôi cũng không đòi hỏi ở hắn quá nhiều.
Sống cùng mẹ mười mấy năm, tôi đã học được cách dễ dàng chấp nhận và hài lòng với cuộc sống.
Khi Lương cầu hôn, hắn nói sẽ cho tôi một gia đình hoàn chỉnh, sẽ cho tôi biết thế nào là hạnh phúc cùng yêu thương, tôi liền đồng ý trong niềm hạnh phúc tột cùng.
Những đứa trẻ thiếu tình thương là vậy, chúng thật sự rất dễ gặp nguy hiểm.
Chỉ cần ai đó cho chúng hi vọng hoặc ban phát một chút tình thương, chúng liền coi đó là tín ngưỡng.
Giống như tôi vậy, Lương đối với tôi từ lúc yêu đương tới kết hôn tất cả đều qua loa.
Nhưng hắn chỉ nói một câu hứa hẹn về một gia đình hạnh phúc, tôi liền coi đó là chân thành rất lớn rồi.
Và hết lần này đến lần khác tôi đặt bản thân vào nguy hiểm mà không hề hay biết.
Khi tôi và Lương vừa kết hôn, trong lòng Má chồng thì Lương là bảo Bai, em gái chồng là vàng bạc.
Còn tôi, chỉ là đống sắt vụn trong nhà.
Lương khi ấy an ủi nói với tôi, đợi sau khi sinh được một đứa con thì mọi chuyện sẽ khác, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi lại lần nữa tin anh ta, nhưng khi tôi và anh ta có đứa con trai đầu tiên.
Bà Năm lúc này lại coi con trai tôi là bảo Bai.
Lương và em gái chồng là vàng bạc.
Còn tôi bấy giờ còn chẳng bằng đống sắt vụn trong nhà. Bà ta nói, sắt vụn còn có thể bán lấy tiền
Khi tôi sáu tuổi, Ba mẹ ly thân. Ba tôi đã bỏ đi biền biệt từ đó, tôi sống cùng mẹ.
Sáu tuổi, cái tuổi đang ngây thơ nhưng cũng cũng rất nhạy cảm và dễ tổn thương nhất.
Từ khi Ba tôi bỏ đi, mẹ con tôi càng lúc càng xa cách. Tôi luôn cảm thấy bà ấy không yêu mình, nhưng cũng không tới nỗi ghét bỏ tôi.
Ở cùng làng với tôi có con bé Đào, cha mẹ Đào ly hôn, cô bé đó sống cùng mẹ.
Đào suốt ngày bị đánh mắng. Có lần, tôi còn nhìn thấy nó bị bỏ đói đến nỗi ngất đi. Sau ngày hôm đó, nó bị sốt và phải nghỉ học cả tuần.
So với Đào, tôi cảm thấy bản thân mình đã may mắn hơn nhiều rồi.
Ít ra tôi vẫn luôn được ăn no, dù thức ăn phần lớn đều đã nguội lạnh, nhưng lâu lâu vẫn có cơm nóng để ăn. Tôi vẫn được ngủ trong căn phòng có giường, có chăn dù mẹ không bao giờ ôm tôi cả.
Bà ấy cũng chẳng bao giờ đánh mắng tôi.
Năm mười tuổi, có những khoảng thời gian, mẹ tôi sẽ đi đâu đó vài ngày.
Mới đầu, tôi còn hoang mang và khóc lên vì sợ hãi, nhưng qua vài lần thì cũng dần quen.
Từ khi mười tuổi, tôi đã biết làm tất tật mọi việc, từ tắm giặt, tự học bài và tự bay mò tìm đồ mà mẹ đã chuẩn bị trong tủ lạnh, tự nấu đồ ăn mỗi khi mẹ không có nhà.
Tôi vẫn luôn tự an ủi mình, có lẽ mẹ chỉ là một người phụ nữ lạnh nhạt, nhưng bà ấy vẫn quan tâm tới tôi.
Bởi ít ra, dù bà ấy đi vắng mấy ngày, cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn chừng ấy hôm cho tôi.
Tôi vẫn luôn tự tìm lý do để bao biện cho sự lạnh nhạt và thờ ơ của mẹ, chỉ có như vậy tôi mới không cảm thấy sợ hãi và cô đơn.
Tôi và Lương gặp nhau khi đang học đại học.
Không yêu đương quá nồng nhiệt, tôi cũng không đòi hỏi ở hắn quá nhiều.
Sống cùng mẹ mười mấy năm, tôi đã học được cách dễ dàng chấp nhận và hài lòng với cuộc sống.
Khi Lương cầu hôn, hắn nói sẽ cho tôi một gia đình hoàn chỉnh, sẽ cho tôi biết thế nào là hạnh phúc cùng yêu thương, tôi liền đồng ý trong niềm hạnh phúc tột cùng.
Những đứa trẻ thiếu tình thương là vậy, chúng thật sự rất dễ gặp nguy hiểm.
Chỉ cần ai đó cho chúng hi vọng hoặc ban phát một chút tình thương, chúng liền coi đó là tín ngưỡng.
Giống như tôi vậy, Lương đối với tôi từ lúc yêu đương tới kết hôn tất cả đều qua loa.
Nhưng hắn chỉ nói một câu hứa hẹn về một gia đình hạnh phúc, tôi liền coi đó là chân thành rất lớn rồi.
Và hết lần này đến lần khác tôi đặt bản thân vào nguy hiểm mà không hề hay biết.
Khi tôi và Lương vừa kết hôn, trong lòng Má chồng thì Lương là bảo Bai, em gái chồng là vàng bạc.
Còn tôi, chỉ là đống sắt vụn trong nhà.
Lương khi ấy an ủi nói với tôi, đợi sau khi sinh được một đứa con thì mọi chuyện sẽ khác, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi lại lần nữa tin anh ta, nhưng khi tôi và anh ta có đứa con trai đầu tiên.
Bà Năm lúc này lại coi con trai tôi là bảo Bai.
Lương và em gái chồng là vàng bạc.
Còn tôi bấy giờ còn chẳng bằng đống sắt vụn trong nhà. Bà ta nói, sắt vụn còn có thể bán lấy tiền
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.