Chương 66: Ngoài dự đoán
Nhật Dạ An Nhiên
05/05/2014
Nguyệt Thự.
Ngồi trong vườn hoa, Lăng Tịnh Hy cảm thấy có hứng thú nên lấy một tập vẽ, ngồi vẽ mấy đóa hoa đang nở, thời gian trước nơi này chỉ toàn hoa oải hương nhưng cô đã bảo Vương Vũ Hàn trồng thêm vài loại để vườn hoa có thêm nhiều màu sắc nên bây giờ mới có hoa cho cô vẽ.
Có thể nói sau khi hắn cai nghiện xong thì tính tình thay đổi hắn, bất cứ cô muốn gì hắn đầu nghe theo, dù bây giờ cô muốn đuổi người nào thì hắn cũng nhắm mắt tuân lệnh …
Nói là vui vẻ vì được hắn yêu thương nhưng vẫn lo lắng vì một ngày bí mật bại lộ, không biết lúc đó hắn sẽ làm gì mình … như Vương Thiếu Phong nói, là tự ngược mình hay hành hạ cô ?
Thở dài trong lòng, vì sao ngoài mặt luôn hạnh phúc nhưng trong lòng lại rối như tơ thế này.
“ Sống hạnh phúc như thế còn thở dài ? chị quả không biết hưởng thụ là gì hết ?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Lăng Tịnh Hy lười biếng quay đầu nhìn.
Vương Thiếu Phong một thân Âu phục bạc, vẻ kiều mị không đổi trên gương mặt tuấn mỹ, cùng đôi mắt đào hoa nhìn cô mang theo ý chăm chọc.
“ Cứ tưởng cậu mãi cũng không trở lại, có chuyện gì sao ?”
Hắn ngồi xuống ghế đá, dì Phùng mang ra một tách trà cho hắn, gật đầu cười rồi lui ra sau.
“ Muốn về xem hai người hạnh phúc như thế nào ? … sao rồi ? đã nghĩ kỹ chưa ?”
Nghe hắn nói thế, cô lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, môi nở nụ cười.
“ Ừ … tôi sẽ cố làm anh ấy yêu tôi, vì yêu tôi mà từ bỏ thù hận.”
Thấy cô nói nghiêm túc, ánh mắt không có chút đôi trá, hắn cũng không châm chọc, khẽ cười.
“ Vậy thì tốt, tôi chúc phúc cho chị.”
Tuy có hơi xót nhưng thấy cô và anh trai hạnh phúc, hắn cũng yên lòng rời đi, đánh mất tình yêu này vẫn còn tình yêu khác đang đợi hắn ở một nơi khác.
Chợt nghĩ đến cái dáng mập mạp béo ú kia, vô thức nở nụ cười.
“ Còn cậu thì sao ? đã tìm một nữa hạnh phúc kia chưa ?”
Cô bình thản hỏi, bởi thấy hắn cười vô thức, nguyên nhân có thể chỉ vì một chữ yêu, thường thì người đang yêu sẽ cười ngốc nghếch như thế mà Vương Vũ Hàn là chứng minh điển hình cho mấy ngày nay.
“ Chị nói thế không sợ tôi đau lòng sao ?” – Như bị hỏi trúng tim đen, hắn cười cười nhìn cô.
“ Nếu đau lòng, cậu sẽ không nương tay tha cho tôi … chuyện ba tôi phản bội cha mẹ cậu là sự thật … thật xin lỗi.”
Không biết vì sao lại nhắc tới chuyện cũ, chỉ là cô vẫn muốn nói lời xin lỗi với hắn bởi trong chuyện này hắn là kẻ vô tội.
Hắn lắc đầu, uống một ngụm trà tuy hơi đắng nhưng tâm lại thấy dịu ngọt.
“ Không ai có lỗi trong chuyện này, người không vì mình trời chu đất diệt … tôi nghĩ vì gia đình nên ba chị mới làm thế, tôi không hề trách cứ ông ấy.”
Lăng Tịnh Hy nhìn về bông hoa đang nở, nhàn nhạt nói.
“ Cậu đã trưởng thành, không còn cái vẻ tiểu bạch kiểm như ngày nào ?”
“ Ý chị nói tôi giống trai bao ? … YA, có cần đem tôi ra so sánh kiểu đó hay không ? “ – Tuy lời nói tỏ ra tức giận nhưng nét mặt lại tỏ ra cợt nhã.
Lăng Tịnh Hy cười cười. – “ Là lỗi của tôi được chưa ? … nhưng tôi vẫn mong cậu sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, như thế lòng tôi sẽ bớt nặng hơn .”
Cô dừng vẽ, cầm tách trà thưởng thức, mùi vị Long Tĩnh quá nhiên thật ngon.
“ Haiz … tôi đương nhiên hạnh phúc, chỉ có điều trong lòng vẫn còn chút khó chịu, chị có thể giúp tôi được không ?”
Lăng Tịnh Hy nhìn hắn, hắn đã bỏ qua tất cả, để cô được sống hạnh phúc bên anh trai hắn, việc hắn muốn nhờ cô, đương nhiên không thể từ chối, nở nụ cười dịu dàng với hắn.
“ Chỉ cần nằm trong khả năng của tôi, tôi đương nhiên không từ chối.”
Biết cô đã chấp thuận, hắn nhìn cô, nở nụ cười ấm áp ,
“ Tôi muốn ôm chị một lần có được không ?”
Cứ tưởng hắn muốn cô làm việc gì khó khăn, không nghĩ chỉ là một cái ôm, cô cười cười, gật đầu. – “ Được.”
Được cô đồng ý, tuy chỉ là cái ôm cũng khiến hắn thỏa lòng. Hắn đứng dậy cũng kéo cô đứng lên, hai cánh tay rắn chắt ôm chặt lấy eo cô, để đầu cô tựa vào vai hắn, hít mùi hương dễ chịu trên người cô.
Mùi oải hương ngày trước quen thuộc bao quanh lấy hắn, tâm tình trở nên rung động, cảm xúc không nói bằng lời, cũng không không chế được, hai tay càng siết chặt cô hơn.
Lăng Tịnh Hy cũng ôm lấy hắn, không biết vì sao lúc này cô cảm thấy người hắn đang run rẩy, tay vỗ về lưng hắn như an ủi.
Một lúc sau, Vương Thiếu Phong đẩy nhẹ Lăng Tịnh Hy ra, trong mắt có vài phần chua xót khiến Lăng Tịnh Hy giật mình, chưa kịp nói gì thì mặt hắn đã gần sát mặt cô, cô ngây người, một chút phản ứng cũng không có, cho đến khi …
“ Vương Thiếu Phong, em muốn chết sao ?”
Giọng Vương Vũ Hàn vang tới, hai người giật bắn mình, chưa kịp xoay lại thì cả người cô đã rơi vào lòng ngực tráng kiện của hắn, hơi thở nguy hiểm trên đầu chứng tỏ hắn đang bốc hỏa.
Vương Thiếu Phong cười cười, chẳng tỏ ra sợ hãi nhìn anh trai.
“ Em còn rất yêu đời, làm sao muốn gặp Diêm Vương sớm như vậy ?”
“ Vương Thiếu Phong.” – Hắn gầm lên, tay cũng nổi gân xanh, mặt tối sầm nhìn em trai.
“ Anh đã từng nói, em nên biết cư xử đúng mực vì sao cứ thích gây chuyện, em có tin anh sẽ chôn sống em không ?”
“ Anh trai, anh đừng quên Tịnh Hy là người yêu cũ của em, bây giờ em sắp đi xa, chỉ muốn chia tay Tịnh Hy, nói vài ba câu, làm vài ba chuyện là xong, anh không cần kích động như vậy … hơn nữa bây giờ Tịnh Hy yêu anh chứ đâu còn yêu em, không tin … anh có thể hỏi cô ấy.”
Mũi tên bị bắn ngay mình, Lăng Tịnh Hy đỏ mặt lườm Vương Thiếu Phong, dù có yêu, cô cũng không muốn trắng trợn nói ra như thế.
Vương Vũ Hàn khi nãy còn tức giận, nghe em trai nói thế tâm tình đỡ hơn một chút, lại phát hiện người trong lòng gương mặt đỏ như quả cà chua, tâm tình trở nên vui vẻ hơn.
Nhưng nghĩ lại hành động hai người khi nãy, nếu hắn không xuất hiện kịp lúc thì sao ? cơn giận một lần nữa lại dâng lên.
“ Khi nãy em định hôn Tịnh Hy.”
Tâm tình anh trai không biết khi nào cứ thay đổi 180 độ, hắn cười cười.
“ Bụi bay vào mắt Tịnh Hy, em chỉ thổi giúp cô ấy, không tin anh hỏi Tịnh Hy đi.”
Vì cớ gì cứ chĩa mũi tên ngay cô, Lăng Tịnh Hy lườm hắn, nếu muốn ném quả bom cho cô, đương nhiên cô sẽ nhận nhưng mà … trong đầu nghĩ ra một kế hay.
Khuôn mặt tỏ ra vô tội, đôi mắt long lanh nhìn Vương Vũ Hàn, giọng nói có vài phần ủy khuất.
“ Anh đừng trách Thiếu Phong, cậu ấy chỉ muốn hôn em một lần cuối để chào tạm biệt mà thôi.”
Lời vừa dứt, ngọn lửa nhỏ tưởng chừng được dập tắt nay đã phừng phừng cháy lên mà Vương Thiếu Phong cũng không ngờ Lăng Tịnh Hy lại nói như vậy, nhìn về phía anh trai, hắn chết chắc rồi.
“ Anh trai, anh nghe em giải thích … Tịnh Hy, cậu nói gì đi chứ ?”
Tuy nói hôn cô là ngoài ý muốn nhưng Vương Vũ Hàn xuất hiện lại đúng lúc nhìn thấy cảnh đó thì lấy gì giải thích được đây.
Lăng Tịnh Hy làm mặt quỷ với Vương Thiếu Phong, cô biết Vương Vũ Hàn sẽ không làm gì hắn ta, bởi đó là đứa em hắn yêu quý nhất, bất quá chịu mắng vài câu là xong thôi.
“ Vương Thiếu Phong.”
Đang trong dầu sôi lửa bỏng, một giọng nói nghe thanh thanh ấm áp vang lên, ba người cùng lúc quay lại.
Một cô bé khoảng hai mươi tuổi, xem ra là người lai, dáng người hơi béo, tóc ngắn ngang vai, đôi má phụng phịu trắng mịn, đôi mắt nai dễ thương đáng yêu, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ, hai má ửng hồng nhìn là muốn véo một cái.
Cô bé vận một chiếc váy liền màu xanh nhạt, tuy hơi béo nhưng vẫn mang vẻ đáng yêu, không thấy đâu là khuyết điểm.
Cô bé đi đến trước mặt Vương Thiếu Phong, đôi mắt nai rưng rưng, môi mím chặt như muốn khóc, giọng đầy ủy khuất.
“ Anh nói sẽ về tìm em, đã hai tháng rồi không thấy đâu, anh không còn yêu em nữa sao ?”
Lăng Tịnh Hy há hốc miệng, cô sửng sốt mở trợn tròn mắt, không tin những gì mình vừa nghe thấy
Vương Vũ Hàn đổi lại có chút hiếu kỳ, cơn giận cũng tiêu tan, hắn lui về sau vài bước ôm Lăng Tịnh Hy vào lòng, cùng cô xem kịch vui.
Vương Thiếu Phong như hóa đá, vẫn chưa tiếp thu kịp thì cô gái đã khóc lớn, hắn luống cuống tìm khăn trong túi quần nhưng không có, đành hy sinh lấy tay áo lau đi nước mắt của cô gái, giọng cũng trở nên hoảng loạn.
“ Sophia, đừng khóc … là anh sai, được chưa ? …”
Lau đi nước mắt cho cô, hắn mởi thở nhẹ hỏi tiếp.
“ Sao em lại đến đây ? không phải anh bảo em cứ ở bên Mỹ đợi anh hay sao ?”
Hắn nhíu chặt mày, không biết Hà Ngũ Bàng làm việc kiểu gì, để bảo bối của hắn chạy khắp nơi, lỡ cô có chuyện gì hắn phải làm sao đây ?
Cô bé tên Sophia hít hít vài cái, lấy tay áo hắn lau đi nước mắt nước mũi của mình, mắt có chút oán giận.
“ Tất cả đều tại anh, nếu em không tìm anh thì em sẽ bị ba mẹ đánh chết mất.”
Vương Thiếu Phong hoảng hốt, nắm tay cô gặn hỏi.
“ Có chuyện gì vậy, em lại gây ra chuyện nữa sao ?”
Cái này hắn có thể chắc chắn, bởi từ lần đầu gặp gỡ cho đến bây giờ, cô chỉ mang phiền phức đến cho hắn mà thôi.
Sophia cắn môi, cầm tay hắn đặt lên cái bụng mỡ của mình, mặt đỏ lên.
Vương Thiếu Phong khó hiểu. – “ Em bị đau bụng.”
Lăng Tịnh Hy đang cùng Vương Vũ Hàn xem kịch, lòng than nhẹ một một tiếng … thật không biết tên này trong đầu chứa gì ?
Người vào nhìn vào đã hiểu vậy mà hắn … nhưng khi hiểu được, trong lòng cô lúc này không phải là mất mát mà là vui vẻ vì Vương Thiếu Phong đã tìm được hạnh phúc nhưng không nghĩ lại nhanh như thế ? … tên này thật kín miệng.
“ Đau bụng cái đầu anh … em có thai rồi.”
“ Cái gì ?” – Qủa nhiên là anh em ruột thịt, ngay cả tiếng hét cũng giống nhau khiến Lăng Tịnh Hy bội phục.
“ Không thể như thế được, từ lúc đó chúng ta chỉ làm có một lần.”
Hắn vừa lên tiếng, Sophia đã chảy nước mắt, cô nghĩ lại lúc đó vì say mà dâng mình lên miệng sói, càng không ngờ con sói này tinh lực dư thừa, chỉ một lần là dính ngay, lần đầu tiên của cô vì sao lại dâng cho tên khốn này chứ ?
“ Anh cũng biết đó là lần đầu tiên của em mà, không tin thì xem đi, nó được hai tháng rồi đó.”
Sophia tức giận, lấy từ túi xách ra một sắp giấy đưa cho hắn, Vương Thiếu Phong xem xong thì ngây người, tinh lực hai năm trời không dùng, giờ dùng đến thì lại trúng số … có cần chơi hắn như vậy không ?
“ Thiếu Phong, nếu em dâu đã mang thai vậy hai đứa nên sớm đăng ký kết hôn, anh không muốn người ngoài nói nhà họ Vương không chịu trách nhiệm.”
Vương Vũ Hàn tự cho là người có trách nhiệm lên tiếng, Lăng Tịnh Hy lườm hắn khinh thường.
Sophia nghe thấy có người gọi mình là em dâu, cô mừng hớn hở nhìn phía sau Vương Thiếu Phong đang hóa đá với đóng giấy tờ, mắt nai tròn xoe mở lớn.
“ Chị Tịnh Hy.” – Nói xong, cô chạy đến nhìn Lăng Tịnh Hy từ trên xuống dưới.
Bị cái nhìn soi mói ấy có ai chịu nỗi, cô hơi mất tự nhiên cười với Sophia.
“ Chúng ta đã từng gặp nhau sao ?”
Cô nhớ rõ đây là lần đầu hai người gặp nhau, không lẽ là bạn cũ của Tịnh Hy ?
Sophia lắc đầu. – “ Không có, em biết chị vì trong phòng Thiếu Phong có để tấm hình của chị, em còn biết chị là người yêu cũ của anh ấy, giờ được gặp chị em vui thật đấy.”
Cô suy nghĩ một chút, trào phúng nói.
“ Em thật hâm mộ chị đó nha, em cũng yêu Thiếu Phong nhưng anh ấy cứ nghĩ về chị mãi, chị có cách gì khiến anh ấy yêu chị vậy ? chị chỉ giúp em với.”
Lăng Tịnh Hy thấy Sophia ngây thơ không phải bình thường mà là quá mức, có ai như cô bé lại đi hỏi tình địch của mình cách làm sao để người mình yêu, yêu mình hay không ?
“Sophia, đừng náo nữa.” – Vương Thiếu Phong lấy lại tinh thần kéo Sophia lại.
“ Em theo anh về biệt thự nghĩ ngơi, anh sẽ gọi điện cho hai bác để họ không cần lo lắng.”
Sophia cau mày, cô còn chưa hỏi được quyết nha, vè tay không thật không cam lòng.
“ Giờ này trời cũng đã tối, cậu để Sophia ở lại đây đi, bây giờ em ấy đang mang thai, đi nhiều sẽ không tốt.”
Lăng Tịnh Hy lên tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ hạnh phúc nhìn hai người.
“ Em để Sophia ngủ ở phòng em cũng được, nơi đó vẫn được người làm dọn dẹp hàng ngày, lâu rồi không trở về, giờ ở lại một đêm không mất bao nhiêu thời gian.”
Vương Vũ Hàn cũng lên tiếng, hắn vẫn hứng thú với cô bé Sophia này hơn, ít ra cô ta xuất hiện khiến cho Lăng Tịnh Hy không còn ý tưởng gì, ngay cả Vương Thiếu Phong cũng thế.
“ Hay quá, chị Tịnh Hy vậy tối nay em sẽ ngủ cùng chị.”
“ Không được.”
Sophia vừa nói xong, hai người đàn ông đều quát lên khiên hai cô giật mình, Lăng Tịnh Hy nhíu mày liếc Vương Vũ Hàn, Sophia như muốn khóc nhìn Vương Thiếu Phong.
Hai người bổng chốc im lặng, cười cười nhìn hai cô.
Một lát sau, Lăng Tịnh Hy cười hiền hòa, vẻ mặt trở nên đáng yêu đầy mị hoặc.
“ Hàn, anh nói lâu rồi Thiếu Phong mới về nhà, vậy hai anh em anh chắc có nhiều chuyện muốn nói vì thế em không phiền … tối nay em và Sophia sẽ ngủ ở phòng anh, còn anh … qua phòng Thiếu Phong ngủ một đêm vậy.”
Không đợi hai người phản ứng, Lăng Tịnh Hy đã kéo Sophia đi nhanh về phòng.
Vương Vũ Hàn muốn đuổi theo đã bị Vương Thiếu Phong chặn lại.
“ Lâu rồi không tâm sự cùng anh, những bất mãn giấu trong lòng, hôm nay cứ việc giải tỏa ra hết đi.”
Nghe vậy, Vương Vũ Hàn cũng không đuổi theo nữa, bất quá tối mai trừng phạt cô sao ?
Hắn nhìn em trai, cười khẽ. – “ Được.”
Ngồi trong vườn hoa, Lăng Tịnh Hy cảm thấy có hứng thú nên lấy một tập vẽ, ngồi vẽ mấy đóa hoa đang nở, thời gian trước nơi này chỉ toàn hoa oải hương nhưng cô đã bảo Vương Vũ Hàn trồng thêm vài loại để vườn hoa có thêm nhiều màu sắc nên bây giờ mới có hoa cho cô vẽ.
Có thể nói sau khi hắn cai nghiện xong thì tính tình thay đổi hắn, bất cứ cô muốn gì hắn đầu nghe theo, dù bây giờ cô muốn đuổi người nào thì hắn cũng nhắm mắt tuân lệnh …
Nói là vui vẻ vì được hắn yêu thương nhưng vẫn lo lắng vì một ngày bí mật bại lộ, không biết lúc đó hắn sẽ làm gì mình … như Vương Thiếu Phong nói, là tự ngược mình hay hành hạ cô ?
Thở dài trong lòng, vì sao ngoài mặt luôn hạnh phúc nhưng trong lòng lại rối như tơ thế này.
“ Sống hạnh phúc như thế còn thở dài ? chị quả không biết hưởng thụ là gì hết ?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Lăng Tịnh Hy lười biếng quay đầu nhìn.
Vương Thiếu Phong một thân Âu phục bạc, vẻ kiều mị không đổi trên gương mặt tuấn mỹ, cùng đôi mắt đào hoa nhìn cô mang theo ý chăm chọc.
“ Cứ tưởng cậu mãi cũng không trở lại, có chuyện gì sao ?”
Hắn ngồi xuống ghế đá, dì Phùng mang ra một tách trà cho hắn, gật đầu cười rồi lui ra sau.
“ Muốn về xem hai người hạnh phúc như thế nào ? … sao rồi ? đã nghĩ kỹ chưa ?”
Nghe hắn nói thế, cô lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, môi nở nụ cười.
“ Ừ … tôi sẽ cố làm anh ấy yêu tôi, vì yêu tôi mà từ bỏ thù hận.”
Thấy cô nói nghiêm túc, ánh mắt không có chút đôi trá, hắn cũng không châm chọc, khẽ cười.
“ Vậy thì tốt, tôi chúc phúc cho chị.”
Tuy có hơi xót nhưng thấy cô và anh trai hạnh phúc, hắn cũng yên lòng rời đi, đánh mất tình yêu này vẫn còn tình yêu khác đang đợi hắn ở một nơi khác.
Chợt nghĩ đến cái dáng mập mạp béo ú kia, vô thức nở nụ cười.
“ Còn cậu thì sao ? đã tìm một nữa hạnh phúc kia chưa ?”
Cô bình thản hỏi, bởi thấy hắn cười vô thức, nguyên nhân có thể chỉ vì một chữ yêu, thường thì người đang yêu sẽ cười ngốc nghếch như thế mà Vương Vũ Hàn là chứng minh điển hình cho mấy ngày nay.
“ Chị nói thế không sợ tôi đau lòng sao ?” – Như bị hỏi trúng tim đen, hắn cười cười nhìn cô.
“ Nếu đau lòng, cậu sẽ không nương tay tha cho tôi … chuyện ba tôi phản bội cha mẹ cậu là sự thật … thật xin lỗi.”
Không biết vì sao lại nhắc tới chuyện cũ, chỉ là cô vẫn muốn nói lời xin lỗi với hắn bởi trong chuyện này hắn là kẻ vô tội.
Hắn lắc đầu, uống một ngụm trà tuy hơi đắng nhưng tâm lại thấy dịu ngọt.
“ Không ai có lỗi trong chuyện này, người không vì mình trời chu đất diệt … tôi nghĩ vì gia đình nên ba chị mới làm thế, tôi không hề trách cứ ông ấy.”
Lăng Tịnh Hy nhìn về bông hoa đang nở, nhàn nhạt nói.
“ Cậu đã trưởng thành, không còn cái vẻ tiểu bạch kiểm như ngày nào ?”
“ Ý chị nói tôi giống trai bao ? … YA, có cần đem tôi ra so sánh kiểu đó hay không ? “ – Tuy lời nói tỏ ra tức giận nhưng nét mặt lại tỏ ra cợt nhã.
Lăng Tịnh Hy cười cười. – “ Là lỗi của tôi được chưa ? … nhưng tôi vẫn mong cậu sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, như thế lòng tôi sẽ bớt nặng hơn .”
Cô dừng vẽ, cầm tách trà thưởng thức, mùi vị Long Tĩnh quá nhiên thật ngon.
“ Haiz … tôi đương nhiên hạnh phúc, chỉ có điều trong lòng vẫn còn chút khó chịu, chị có thể giúp tôi được không ?”
Lăng Tịnh Hy nhìn hắn, hắn đã bỏ qua tất cả, để cô được sống hạnh phúc bên anh trai hắn, việc hắn muốn nhờ cô, đương nhiên không thể từ chối, nở nụ cười dịu dàng với hắn.
“ Chỉ cần nằm trong khả năng của tôi, tôi đương nhiên không từ chối.”
Biết cô đã chấp thuận, hắn nhìn cô, nở nụ cười ấm áp ,
“ Tôi muốn ôm chị một lần có được không ?”
Cứ tưởng hắn muốn cô làm việc gì khó khăn, không nghĩ chỉ là một cái ôm, cô cười cười, gật đầu. – “ Được.”
Được cô đồng ý, tuy chỉ là cái ôm cũng khiến hắn thỏa lòng. Hắn đứng dậy cũng kéo cô đứng lên, hai cánh tay rắn chắt ôm chặt lấy eo cô, để đầu cô tựa vào vai hắn, hít mùi hương dễ chịu trên người cô.
Mùi oải hương ngày trước quen thuộc bao quanh lấy hắn, tâm tình trở nên rung động, cảm xúc không nói bằng lời, cũng không không chế được, hai tay càng siết chặt cô hơn.
Lăng Tịnh Hy cũng ôm lấy hắn, không biết vì sao lúc này cô cảm thấy người hắn đang run rẩy, tay vỗ về lưng hắn như an ủi.
Một lúc sau, Vương Thiếu Phong đẩy nhẹ Lăng Tịnh Hy ra, trong mắt có vài phần chua xót khiến Lăng Tịnh Hy giật mình, chưa kịp nói gì thì mặt hắn đã gần sát mặt cô, cô ngây người, một chút phản ứng cũng không có, cho đến khi …
“ Vương Thiếu Phong, em muốn chết sao ?”
Giọng Vương Vũ Hàn vang tới, hai người giật bắn mình, chưa kịp xoay lại thì cả người cô đã rơi vào lòng ngực tráng kiện của hắn, hơi thở nguy hiểm trên đầu chứng tỏ hắn đang bốc hỏa.
Vương Thiếu Phong cười cười, chẳng tỏ ra sợ hãi nhìn anh trai.
“ Em còn rất yêu đời, làm sao muốn gặp Diêm Vương sớm như vậy ?”
“ Vương Thiếu Phong.” – Hắn gầm lên, tay cũng nổi gân xanh, mặt tối sầm nhìn em trai.
“ Anh đã từng nói, em nên biết cư xử đúng mực vì sao cứ thích gây chuyện, em có tin anh sẽ chôn sống em không ?”
“ Anh trai, anh đừng quên Tịnh Hy là người yêu cũ của em, bây giờ em sắp đi xa, chỉ muốn chia tay Tịnh Hy, nói vài ba câu, làm vài ba chuyện là xong, anh không cần kích động như vậy … hơn nữa bây giờ Tịnh Hy yêu anh chứ đâu còn yêu em, không tin … anh có thể hỏi cô ấy.”
Mũi tên bị bắn ngay mình, Lăng Tịnh Hy đỏ mặt lườm Vương Thiếu Phong, dù có yêu, cô cũng không muốn trắng trợn nói ra như thế.
Vương Vũ Hàn khi nãy còn tức giận, nghe em trai nói thế tâm tình đỡ hơn một chút, lại phát hiện người trong lòng gương mặt đỏ như quả cà chua, tâm tình trở nên vui vẻ hơn.
Nhưng nghĩ lại hành động hai người khi nãy, nếu hắn không xuất hiện kịp lúc thì sao ? cơn giận một lần nữa lại dâng lên.
“ Khi nãy em định hôn Tịnh Hy.”
Tâm tình anh trai không biết khi nào cứ thay đổi 180 độ, hắn cười cười.
“ Bụi bay vào mắt Tịnh Hy, em chỉ thổi giúp cô ấy, không tin anh hỏi Tịnh Hy đi.”
Vì cớ gì cứ chĩa mũi tên ngay cô, Lăng Tịnh Hy lườm hắn, nếu muốn ném quả bom cho cô, đương nhiên cô sẽ nhận nhưng mà … trong đầu nghĩ ra một kế hay.
Khuôn mặt tỏ ra vô tội, đôi mắt long lanh nhìn Vương Vũ Hàn, giọng nói có vài phần ủy khuất.
“ Anh đừng trách Thiếu Phong, cậu ấy chỉ muốn hôn em một lần cuối để chào tạm biệt mà thôi.”
Lời vừa dứt, ngọn lửa nhỏ tưởng chừng được dập tắt nay đã phừng phừng cháy lên mà Vương Thiếu Phong cũng không ngờ Lăng Tịnh Hy lại nói như vậy, nhìn về phía anh trai, hắn chết chắc rồi.
“ Anh trai, anh nghe em giải thích … Tịnh Hy, cậu nói gì đi chứ ?”
Tuy nói hôn cô là ngoài ý muốn nhưng Vương Vũ Hàn xuất hiện lại đúng lúc nhìn thấy cảnh đó thì lấy gì giải thích được đây.
Lăng Tịnh Hy làm mặt quỷ với Vương Thiếu Phong, cô biết Vương Vũ Hàn sẽ không làm gì hắn ta, bởi đó là đứa em hắn yêu quý nhất, bất quá chịu mắng vài câu là xong thôi.
“ Vương Thiếu Phong.”
Đang trong dầu sôi lửa bỏng, một giọng nói nghe thanh thanh ấm áp vang lên, ba người cùng lúc quay lại.
Một cô bé khoảng hai mươi tuổi, xem ra là người lai, dáng người hơi béo, tóc ngắn ngang vai, đôi má phụng phịu trắng mịn, đôi mắt nai dễ thương đáng yêu, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ, hai má ửng hồng nhìn là muốn véo một cái.
Cô bé vận một chiếc váy liền màu xanh nhạt, tuy hơi béo nhưng vẫn mang vẻ đáng yêu, không thấy đâu là khuyết điểm.
Cô bé đi đến trước mặt Vương Thiếu Phong, đôi mắt nai rưng rưng, môi mím chặt như muốn khóc, giọng đầy ủy khuất.
“ Anh nói sẽ về tìm em, đã hai tháng rồi không thấy đâu, anh không còn yêu em nữa sao ?”
Lăng Tịnh Hy há hốc miệng, cô sửng sốt mở trợn tròn mắt, không tin những gì mình vừa nghe thấy
Vương Vũ Hàn đổi lại có chút hiếu kỳ, cơn giận cũng tiêu tan, hắn lui về sau vài bước ôm Lăng Tịnh Hy vào lòng, cùng cô xem kịch vui.
Vương Thiếu Phong như hóa đá, vẫn chưa tiếp thu kịp thì cô gái đã khóc lớn, hắn luống cuống tìm khăn trong túi quần nhưng không có, đành hy sinh lấy tay áo lau đi nước mắt của cô gái, giọng cũng trở nên hoảng loạn.
“ Sophia, đừng khóc … là anh sai, được chưa ? …”
Lau đi nước mắt cho cô, hắn mởi thở nhẹ hỏi tiếp.
“ Sao em lại đến đây ? không phải anh bảo em cứ ở bên Mỹ đợi anh hay sao ?”
Hắn nhíu chặt mày, không biết Hà Ngũ Bàng làm việc kiểu gì, để bảo bối của hắn chạy khắp nơi, lỡ cô có chuyện gì hắn phải làm sao đây ?
Cô bé tên Sophia hít hít vài cái, lấy tay áo hắn lau đi nước mắt nước mũi của mình, mắt có chút oán giận.
“ Tất cả đều tại anh, nếu em không tìm anh thì em sẽ bị ba mẹ đánh chết mất.”
Vương Thiếu Phong hoảng hốt, nắm tay cô gặn hỏi.
“ Có chuyện gì vậy, em lại gây ra chuyện nữa sao ?”
Cái này hắn có thể chắc chắn, bởi từ lần đầu gặp gỡ cho đến bây giờ, cô chỉ mang phiền phức đến cho hắn mà thôi.
Sophia cắn môi, cầm tay hắn đặt lên cái bụng mỡ của mình, mặt đỏ lên.
Vương Thiếu Phong khó hiểu. – “ Em bị đau bụng.”
Lăng Tịnh Hy đang cùng Vương Vũ Hàn xem kịch, lòng than nhẹ một một tiếng … thật không biết tên này trong đầu chứa gì ?
Người vào nhìn vào đã hiểu vậy mà hắn … nhưng khi hiểu được, trong lòng cô lúc này không phải là mất mát mà là vui vẻ vì Vương Thiếu Phong đã tìm được hạnh phúc nhưng không nghĩ lại nhanh như thế ? … tên này thật kín miệng.
“ Đau bụng cái đầu anh … em có thai rồi.”
“ Cái gì ?” – Qủa nhiên là anh em ruột thịt, ngay cả tiếng hét cũng giống nhau khiến Lăng Tịnh Hy bội phục.
“ Không thể như thế được, từ lúc đó chúng ta chỉ làm có một lần.”
Hắn vừa lên tiếng, Sophia đã chảy nước mắt, cô nghĩ lại lúc đó vì say mà dâng mình lên miệng sói, càng không ngờ con sói này tinh lực dư thừa, chỉ một lần là dính ngay, lần đầu tiên của cô vì sao lại dâng cho tên khốn này chứ ?
“ Anh cũng biết đó là lần đầu tiên của em mà, không tin thì xem đi, nó được hai tháng rồi đó.”
Sophia tức giận, lấy từ túi xách ra một sắp giấy đưa cho hắn, Vương Thiếu Phong xem xong thì ngây người, tinh lực hai năm trời không dùng, giờ dùng đến thì lại trúng số … có cần chơi hắn như vậy không ?
“ Thiếu Phong, nếu em dâu đã mang thai vậy hai đứa nên sớm đăng ký kết hôn, anh không muốn người ngoài nói nhà họ Vương không chịu trách nhiệm.”
Vương Vũ Hàn tự cho là người có trách nhiệm lên tiếng, Lăng Tịnh Hy lườm hắn khinh thường.
Sophia nghe thấy có người gọi mình là em dâu, cô mừng hớn hở nhìn phía sau Vương Thiếu Phong đang hóa đá với đóng giấy tờ, mắt nai tròn xoe mở lớn.
“ Chị Tịnh Hy.” – Nói xong, cô chạy đến nhìn Lăng Tịnh Hy từ trên xuống dưới.
Bị cái nhìn soi mói ấy có ai chịu nỗi, cô hơi mất tự nhiên cười với Sophia.
“ Chúng ta đã từng gặp nhau sao ?”
Cô nhớ rõ đây là lần đầu hai người gặp nhau, không lẽ là bạn cũ của Tịnh Hy ?
Sophia lắc đầu. – “ Không có, em biết chị vì trong phòng Thiếu Phong có để tấm hình của chị, em còn biết chị là người yêu cũ của anh ấy, giờ được gặp chị em vui thật đấy.”
Cô suy nghĩ một chút, trào phúng nói.
“ Em thật hâm mộ chị đó nha, em cũng yêu Thiếu Phong nhưng anh ấy cứ nghĩ về chị mãi, chị có cách gì khiến anh ấy yêu chị vậy ? chị chỉ giúp em với.”
Lăng Tịnh Hy thấy Sophia ngây thơ không phải bình thường mà là quá mức, có ai như cô bé lại đi hỏi tình địch của mình cách làm sao để người mình yêu, yêu mình hay không ?
“Sophia, đừng náo nữa.” – Vương Thiếu Phong lấy lại tinh thần kéo Sophia lại.
“ Em theo anh về biệt thự nghĩ ngơi, anh sẽ gọi điện cho hai bác để họ không cần lo lắng.”
Sophia cau mày, cô còn chưa hỏi được quyết nha, vè tay không thật không cam lòng.
“ Giờ này trời cũng đã tối, cậu để Sophia ở lại đây đi, bây giờ em ấy đang mang thai, đi nhiều sẽ không tốt.”
Lăng Tịnh Hy lên tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ hạnh phúc nhìn hai người.
“ Em để Sophia ngủ ở phòng em cũng được, nơi đó vẫn được người làm dọn dẹp hàng ngày, lâu rồi không trở về, giờ ở lại một đêm không mất bao nhiêu thời gian.”
Vương Vũ Hàn cũng lên tiếng, hắn vẫn hứng thú với cô bé Sophia này hơn, ít ra cô ta xuất hiện khiến cho Lăng Tịnh Hy không còn ý tưởng gì, ngay cả Vương Thiếu Phong cũng thế.
“ Hay quá, chị Tịnh Hy vậy tối nay em sẽ ngủ cùng chị.”
“ Không được.”
Sophia vừa nói xong, hai người đàn ông đều quát lên khiên hai cô giật mình, Lăng Tịnh Hy nhíu mày liếc Vương Vũ Hàn, Sophia như muốn khóc nhìn Vương Thiếu Phong.
Hai người bổng chốc im lặng, cười cười nhìn hai cô.
Một lát sau, Lăng Tịnh Hy cười hiền hòa, vẻ mặt trở nên đáng yêu đầy mị hoặc.
“ Hàn, anh nói lâu rồi Thiếu Phong mới về nhà, vậy hai anh em anh chắc có nhiều chuyện muốn nói vì thế em không phiền … tối nay em và Sophia sẽ ngủ ở phòng anh, còn anh … qua phòng Thiếu Phong ngủ một đêm vậy.”
Không đợi hai người phản ứng, Lăng Tịnh Hy đã kéo Sophia đi nhanh về phòng.
Vương Vũ Hàn muốn đuổi theo đã bị Vương Thiếu Phong chặn lại.
“ Lâu rồi không tâm sự cùng anh, những bất mãn giấu trong lòng, hôm nay cứ việc giải tỏa ra hết đi.”
Nghe vậy, Vương Vũ Hàn cũng không đuổi theo nữa, bất quá tối mai trừng phạt cô sao ?
Hắn nhìn em trai, cười khẽ. – “ Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.