Chương 47: Càng ngày càng phá hoại
Thiển Thiển Đích Tâm
04/09/2018
Dung gia.
Tổng quản cùng thị vệ mỗi người dắt một nha đầu vào.
Dung Dật Bách: "Tổ phụ tự mình hỏi đi!" Nói xong, đứng dậy rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng Dung Dật Bách biến mất Dung Lâm mới thu lại ánh mắt, nhìn sang hai nha đầu đằng trước. Một người trong đó nhìn có chút quen: "Ngươi là nha đầu bên cạnh Dung Vũ Hinh?"
"Dạ phải..." Nha đầu Thanh Lan cúi đầu thừa nhận, vẻ mặt không rõ.
"Còn ngươi là ai?" Nhìn rất lạ, hình như Dung gia không có nha đầu nào trông thế này.
"Bẩm Dung lão gia, tiểu nữ không phải là hạ nhân Dung gia, hôm nay tới đây chỉ là muốn báo cáo chút chuyện cho đại lão gia thôi." Nha đầu kia nhìn Dung Lâm, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Nghe vậy, Thanh Lan lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt đầy khẩn trương.
Nhớ đến lời của Dung Dật Bách, Dung Khuynh có thai là do dược vật bố trí. Dung Lâm sắc mặt trầm như nước, con mắt sắc tối tăm: "Là chuyện có liên quan tới Dung Khuynh?"
"Không sai!"
"Nói!"
"Tiểu nữ tên là Hồng Lan, tiểu nữ là tỷ tỷ ruột của nha đầu Hồng Anh bên cạnh Trắc phi Trang Thi Nghiên...."
Theo lời kể của Hồng Lan, cảnh tượng Trang Thi Nghiên độc ác, Dung Vũ Hinh ngu xuẩn, tai họa của Dung gia, tất cả đều như đang hiện ra chân thật trước mặt Dung Lâm.
Nói đơn giản theo chuyện xưa thì là: Trang Thi Nghiên vì muốn gieo họa cho Dung Khuynh nên phái Hồng Anh đứng trong tối chỉ thị cho Hồng Lan, giúp Hồng Lan kết giao với nha đầu bên cạnh Dung Vũ Hinh (Thanh Lan), sau đó mang đủ thứ chỗ tốt ra dụ dỗ. Sau đó tiếp tục dựa vào cái miệng Thanh Lan, để Thanh Lan thổi tin tức Dung Khuynh đã được Trạm vương để ý, sau này còn rất có thể sẽ được sủng ái tới tai Dung Vũ Hinh. Ý đồ khơi lên ngọn lửa ghen tị trong lòng Dung Vũ Hinh, rồi sau đó mượn tay Dung Vũ Hinh mưu hại Dung Khuynh!
Dung Vũ Hinh thật sự không làm người ta thất vọng, chỉ mới vài ba câu đã khơi mào được cơn tức giận của nàng ta. Không chút do dự ra tay, nhanh chóng phái người đứng trong tối âm thầm ép buộc tiểu tôn tử Mộc Du của Vương ma ma.
Dùng Mộc Du uy hiếp Vương ma ma, bắt bà ta hạ mị dược Dung Khuynh. Trên đường Dung Khuynh trở về Dung gia, bọn chúng muốn nàng triệt để trở thành trò hề của kẻ khác.
Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người, bọn họ muốn khiến Dung Khuynh tự cởi y phục của mình xuống, phóng đãng cầu xin nam nhân sủng ái mình.
Như thế đã có thể phá hủy hoàn toàn được một Dung Khuynh!
"Đáng tiếc... Vương ma ma lại không hạ dược Cửu tiểu thư, mà Mộc Du cũng biến mất tăm mất dạng theo. Kế này thất bại lại sinh thêm kế khác, Vũ Hinh tiểu thư nhất thời nóng giận đã ra tay hạ dược khiến người khác như mang thai cho Cửu tiểu thư. Bất ngờ là Trạm vương gia cũng chịu nhận đứa bé đó. Kể từ đó...." Hồng Lan nhìn Dung Lâm một cái, lời còn chưa dứt.
Kể từ đó chuyện thế nào, nàng ta không cần nói Dung Lâm cũng đã rõ!
Mưu tính hoàng thất, tính kế Trạm vương, họa ập xuống Dung gia!
Chỉ lấy mạng một người Dung Vũ Hinh nhất định sẽ khó tiêu được cơn giận của Trạm vương, phải là chết một dây mơ rễ má, phải là chết một dây mơ rễ má....
Trước mặt Dung Lâm càng lúc càng biến thành màu đen, tức giận đến không ngừng thở gấp. Nhưng vào lúc thế này mà hắn vẫn không quên hỏi thêm một câu: "Tại sao ngươi lại nói cho lão phu chuyện này? Chẳng lẽ ngươi không phải là người của Trang trắc phi sao?"
"Ta là người của nàng." Trong mắt Hồng Lan tràn ra hận ý ngập trời, rùng mình thấu xương: "Ta làm việc cho nàng ta trung thành và tận tâm như vậy mà nàng ta lại cho người giết phu quân ta, hại chết con ta, muốn diệt hết một nhà ta. Nàng ta nếu đã bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa, có chết thì mọi người cùng nhau chết..."
Thù sát phu diệt tử, tuyệt không thể đội trời chung! Hồng Lan đương nhiên sẽ phản bội.
Dung Lâm nghe xong, nhìn thấy Thanh Lan đã sớm ngã ngồi trên đất, sắc mặt xám trắng, đôi mắt sợ hãi, hoàn toàn là một bộ dạng sợ chết vì bị bại lộ. Không cần hỏi thêm nữa, vì tất cả đều được chứng minh hết rồi!
"Đồ nghiệt súc kia..."
Nghiệt súc! Chỉ một lời này thôi là việc phải xử trí Dung Vũ Hinh như thế nào, hoàn toàn không cần Dung Khuynh phải ra tay nữa!
Còn có Trang Thi Nghiên kia nữa, nên phòng bị như thế nào, Dung Lâm cũng sẽ xem rồi làm!
Còn có Thái hậu...
Dung Khuynh đột nhiên có thai, lí do "ngẫu nhiên" vô nghĩa như vậy. Thái hậu nhất định không tin phục, chắc chắn sẽ phái người đi thăm dò một phen. Đến lúc đó....
Dung Vũ Hinh làm cái gì, Trang Thi Nghiên làm cái gì, hẳn là không thể gạt được Thái hậu!
Dung Khuynh sờ cằm suy tư, nàng cảm thấy Thái hậu khi biết chuyện hẳn là sẽ muốn giết chết Trang Thi Nghiên, nhưng lại buộc phải đi thu dọn tàn cuộc cho nàng ta. Nếu không Trạm vương gia lại có cớ gây chuyện, nhất định sẽ khiến Trang gia không đẹp mặt lần nữa. Cho nên đợi tới thời điểm quan trọng, chắc chắn hết thảy tội lỗi đều sẽ được đẩy hết lên đầu một con dê thế tội.
Còn con dê đó là ai? Cái này còn phải xem Dung Lâm lựa chọn như thế nào!
Hi vọng Dung Lâm hắn làm việc nhanh lên một chút, nếu không chẳng bao lâu nữa đại họa kia sẽ giáng xuống cái lưng của Dung gia.
**
Tương lai sở dĩ đoán không được cũng là bởi vì xung quanh luôn xuất hiện những loại tình cảnh không ngờ được.
Dung Khuynh còn chưa chờ thấy được ngày Dung Lâm xử phạt Dung Vũ Hinh, thì bây giờ ngay trước mặt nàng lại xuất hiện một nam nhân lạ!
"Khuynh Nhi, ta rất nhớ nàng, nhớ nàng vô cùng!"
Một câu dỗ ngon dỗ ngọt đập vào trong tai, Dung Khuynh nhất thời ngu ngơ một chút, rồi sau đó nhìn chằm chằm người trước mắt, ung dung mở miệng: "Mấy câu này lại đến nữa rồi!"
Lẫm Ngũ khóe miệng giật giật.
Đã "hoài" đứa bé của Trạm vương nhưng lại còn nghe nam nhân khác thổ lộ, thế mà vẫn sống được đến nước này, Dung Khuynh có loại cảm giác: ngày qua ngày, nàng càng ngày càng phá hoại rồi!
Tổng quản cùng thị vệ mỗi người dắt một nha đầu vào.
Dung Dật Bách: "Tổ phụ tự mình hỏi đi!" Nói xong, đứng dậy rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng Dung Dật Bách biến mất Dung Lâm mới thu lại ánh mắt, nhìn sang hai nha đầu đằng trước. Một người trong đó nhìn có chút quen: "Ngươi là nha đầu bên cạnh Dung Vũ Hinh?"
"Dạ phải..." Nha đầu Thanh Lan cúi đầu thừa nhận, vẻ mặt không rõ.
"Còn ngươi là ai?" Nhìn rất lạ, hình như Dung gia không có nha đầu nào trông thế này.
"Bẩm Dung lão gia, tiểu nữ không phải là hạ nhân Dung gia, hôm nay tới đây chỉ là muốn báo cáo chút chuyện cho đại lão gia thôi." Nha đầu kia nhìn Dung Lâm, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Nghe vậy, Thanh Lan lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt đầy khẩn trương.
Nhớ đến lời của Dung Dật Bách, Dung Khuynh có thai là do dược vật bố trí. Dung Lâm sắc mặt trầm như nước, con mắt sắc tối tăm: "Là chuyện có liên quan tới Dung Khuynh?"
"Không sai!"
"Nói!"
"Tiểu nữ tên là Hồng Lan, tiểu nữ là tỷ tỷ ruột của nha đầu Hồng Anh bên cạnh Trắc phi Trang Thi Nghiên...."
Theo lời kể của Hồng Lan, cảnh tượng Trang Thi Nghiên độc ác, Dung Vũ Hinh ngu xuẩn, tai họa của Dung gia, tất cả đều như đang hiện ra chân thật trước mặt Dung Lâm.
Nói đơn giản theo chuyện xưa thì là: Trang Thi Nghiên vì muốn gieo họa cho Dung Khuynh nên phái Hồng Anh đứng trong tối chỉ thị cho Hồng Lan, giúp Hồng Lan kết giao với nha đầu bên cạnh Dung Vũ Hinh (Thanh Lan), sau đó mang đủ thứ chỗ tốt ra dụ dỗ. Sau đó tiếp tục dựa vào cái miệng Thanh Lan, để Thanh Lan thổi tin tức Dung Khuynh đã được Trạm vương để ý, sau này còn rất có thể sẽ được sủng ái tới tai Dung Vũ Hinh. Ý đồ khơi lên ngọn lửa ghen tị trong lòng Dung Vũ Hinh, rồi sau đó mượn tay Dung Vũ Hinh mưu hại Dung Khuynh!
Dung Vũ Hinh thật sự không làm người ta thất vọng, chỉ mới vài ba câu đã khơi mào được cơn tức giận của nàng ta. Không chút do dự ra tay, nhanh chóng phái người đứng trong tối âm thầm ép buộc tiểu tôn tử Mộc Du của Vương ma ma.
Dùng Mộc Du uy hiếp Vương ma ma, bắt bà ta hạ mị dược Dung Khuynh. Trên đường Dung Khuynh trở về Dung gia, bọn chúng muốn nàng triệt để trở thành trò hề của kẻ khác.
Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người, bọn họ muốn khiến Dung Khuynh tự cởi y phục của mình xuống, phóng đãng cầu xin nam nhân sủng ái mình.
Như thế đã có thể phá hủy hoàn toàn được một Dung Khuynh!
"Đáng tiếc... Vương ma ma lại không hạ dược Cửu tiểu thư, mà Mộc Du cũng biến mất tăm mất dạng theo. Kế này thất bại lại sinh thêm kế khác, Vũ Hinh tiểu thư nhất thời nóng giận đã ra tay hạ dược khiến người khác như mang thai cho Cửu tiểu thư. Bất ngờ là Trạm vương gia cũng chịu nhận đứa bé đó. Kể từ đó...." Hồng Lan nhìn Dung Lâm một cái, lời còn chưa dứt.
Kể từ đó chuyện thế nào, nàng ta không cần nói Dung Lâm cũng đã rõ!
Mưu tính hoàng thất, tính kế Trạm vương, họa ập xuống Dung gia!
Chỉ lấy mạng một người Dung Vũ Hinh nhất định sẽ khó tiêu được cơn giận của Trạm vương, phải là chết một dây mơ rễ má, phải là chết một dây mơ rễ má....
Trước mặt Dung Lâm càng lúc càng biến thành màu đen, tức giận đến không ngừng thở gấp. Nhưng vào lúc thế này mà hắn vẫn không quên hỏi thêm một câu: "Tại sao ngươi lại nói cho lão phu chuyện này? Chẳng lẽ ngươi không phải là người của Trang trắc phi sao?"
"Ta là người của nàng." Trong mắt Hồng Lan tràn ra hận ý ngập trời, rùng mình thấu xương: "Ta làm việc cho nàng ta trung thành và tận tâm như vậy mà nàng ta lại cho người giết phu quân ta, hại chết con ta, muốn diệt hết một nhà ta. Nàng ta nếu đã bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa, có chết thì mọi người cùng nhau chết..."
Thù sát phu diệt tử, tuyệt không thể đội trời chung! Hồng Lan đương nhiên sẽ phản bội.
Dung Lâm nghe xong, nhìn thấy Thanh Lan đã sớm ngã ngồi trên đất, sắc mặt xám trắng, đôi mắt sợ hãi, hoàn toàn là một bộ dạng sợ chết vì bị bại lộ. Không cần hỏi thêm nữa, vì tất cả đều được chứng minh hết rồi!
"Đồ nghiệt súc kia..."
Nghiệt súc! Chỉ một lời này thôi là việc phải xử trí Dung Vũ Hinh như thế nào, hoàn toàn không cần Dung Khuynh phải ra tay nữa!
Còn có Trang Thi Nghiên kia nữa, nên phòng bị như thế nào, Dung Lâm cũng sẽ xem rồi làm!
Còn có Thái hậu...
Dung Khuynh đột nhiên có thai, lí do "ngẫu nhiên" vô nghĩa như vậy. Thái hậu nhất định không tin phục, chắc chắn sẽ phái người đi thăm dò một phen. Đến lúc đó....
Dung Vũ Hinh làm cái gì, Trang Thi Nghiên làm cái gì, hẳn là không thể gạt được Thái hậu!
Dung Khuynh sờ cằm suy tư, nàng cảm thấy Thái hậu khi biết chuyện hẳn là sẽ muốn giết chết Trang Thi Nghiên, nhưng lại buộc phải đi thu dọn tàn cuộc cho nàng ta. Nếu không Trạm vương gia lại có cớ gây chuyện, nhất định sẽ khiến Trang gia không đẹp mặt lần nữa. Cho nên đợi tới thời điểm quan trọng, chắc chắn hết thảy tội lỗi đều sẽ được đẩy hết lên đầu một con dê thế tội.
Còn con dê đó là ai? Cái này còn phải xem Dung Lâm lựa chọn như thế nào!
Hi vọng Dung Lâm hắn làm việc nhanh lên một chút, nếu không chẳng bao lâu nữa đại họa kia sẽ giáng xuống cái lưng của Dung gia.
**
Tương lai sở dĩ đoán không được cũng là bởi vì xung quanh luôn xuất hiện những loại tình cảnh không ngờ được.
Dung Khuynh còn chưa chờ thấy được ngày Dung Lâm xử phạt Dung Vũ Hinh, thì bây giờ ngay trước mặt nàng lại xuất hiện một nam nhân lạ!
"Khuynh Nhi, ta rất nhớ nàng, nhớ nàng vô cùng!"
Một câu dỗ ngon dỗ ngọt đập vào trong tai, Dung Khuynh nhất thời ngu ngơ một chút, rồi sau đó nhìn chằm chằm người trước mắt, ung dung mở miệng: "Mấy câu này lại đến nữa rồi!"
Lẫm Ngũ khóe miệng giật giật.
Đã "hoài" đứa bé của Trạm vương nhưng lại còn nghe nam nhân khác thổ lộ, thế mà vẫn sống được đến nước này, Dung Khuynh có loại cảm giác: ngày qua ngày, nàng càng ngày càng phá hoại rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.