Chương 54: Vui cười tức giận mắng
Thiển Thiển Đích Tâm
16/11/2018
Gầy gò, tinh thần sa sút, khẩn trương, nôn nóng!
Hắn đã từng là một thiếu niên tuấn lãng, nhiệt huyết phấn chấn dưới ánh mặt trời. Thế mà bây giờ lại trở nên ủ rũ và ảm đạm đến như vậy!
Đứng trước tình huống hiện tại, tâm tình nàng trái lại vô cùng bình thường.
"Lâu rồi không gặp biểu muội!"
Cố Đình Dục nhìn chăm chăm vào khuôn mặt êm dịu của Dung Khuynh cùng với cái bụng bằng phẳng kia, sắc mặt hắn lặng như nước, miệng mân thành một đường thẳng, đáy mắt tràn đầy uất ức cùng lệ khí.
Thích một nữ nhân, nữ nhân đó cũng là vị hôn thê của mình, nhưng nàng lại mang thai đứa bé của một nam tử khác. Loại khuất nhục này, sâu thẳm trong lòng nam nhân, không người nào chịu nổi. Huống chi Cố Đình Dục còn là một người chưa từng trãi qua sương gió.
Bây giờ hắn chỉ có thể siết chặt quả đấm, vì siết quá mạnh mà phát ra tiếng kêu răng rắc. Nhưng lại không thể vung về phía Trạm vương hay Dung Khuynh được, thế nên hắn đương nhiên càng thêm bị đè nén khó chịu rồi.
Nhìn bộ dáng Cố Đình Dục vì nhận hết khuất nhục mà bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung như vậy. Dung Khuynh có cảm giác: tại trong mắt thế nhân này, trừ phi nàng tự vẫn bồi tội ra, còn lại nói cái gì cũng là dư, không biết xấu hổ! Cho nên....
"Ta vẫn khỏe, Dục biểu ca định đi xa nhà sao?" Dung Khuynh nhìn qua bao đồ trên tay gã sai vặt, vẻ mặt như thường, tán gẫu như thường.
Ánh mắt thế nhân đúng là quan trọng, dĩ nhiên phải tuân theo quy tắc thế tục. Nhưng...vào lúc sinh tử, nàng vẫn muốn tuân theo bản thân mình hơn!
Nếu dựa theo bình phán của thế nhân và tâm tình Cố Đình Dục, nàng không thể sống!
Vì một cái danh tiếng, vì trấn an một thiếu niên đang cảm thấy ủy khuất mà đi tìm chết, Dung Khuynh không làm được chuyện vĩ đại như thế! Cho nên ngươi muốn nói nàng không biết xấu hổ hay không có lương tâm gì đó cũng được.
Không cách nào khác nha! Nàng trời sinh đã thiếu tinh thần dâng hiến rồi!
Nghe Dung Khuynh hỏi, vành mắt Cố Đình Dục phút chốc ửng lên đỏ hồng, là tức giận, cũng là lạnh lòng. Vào lúc này rồi sao nàng vẫn có thể bình tĩnh như vậy được chứ? Nàng như thế này mà còn không mặn không nhạt nói ra được mấy chữ "nàng còn khỏe" sao.
Đứng trước mặt hắn, chẳng lẽ một chút cảm giác áy náy nàng cũng không có? Rốt cuộc nàng còn lương tâm hay không?
Nhìn ánh mắt lên án kèm theo thương xót, vẻ mặt giận dữ của Cố Đình Dục. Dung Khuynh mấp máy khóe môi, nở ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Cái gì gọi là có tình? Nàng phải quỳ xuống cầu xin Trạm vương thành toàn cho bọn họ thì mới xem như không phụ tình ý của Cố Đình Dục? Mới xem như không màng phú quý, kiên cường bất khuất sao? Nếu vậy thì thật xin lỗi, xương nàng không có cứng như thiết!
Hơn nữa, dù Trạm vương có thật sự thu tay về, mặc kệ bọn họ đi nữa, nàng cùng Cố Đình Dục cũng sẽ không có kết quả gì. Bóng dáng của hạnh phúc, viên mãn gì đó, một chút cũng không có.
Lúc thiếu niên còn trẻ thì tình là tất cả, khốn khổ vì tình, muốn chết muốn sống!
Đợi sau này hắn sẽ hiểu, so với gả cho hắn, nàng rời đi mới là tốt cho hắn!
Đợi đến khi hắn thật sự trưởng thành, thông nhân sự, am hiểu chuyện đời thì sẽ hiểu rõ: tình yêu nói cho cùng cũng chỉ như chế thuốc mà thôi. Đặc biệt là ở thời đại này, nam nhân muốn nữ nhân, chỉ cần có tiền thì tiện tay quơ một cái, muốn bao nhiêu cũng có.
Cho nên tất cả mọi chuyện xảy ra bây giờ đối với Cố Đình Dục mà nói, đó chỉ là một loại trãi nghiệm, là một loại ma luyện bản thân mà thôi. Nhưng đối với nàng mà nói lại là loại chuyện khác.
Dưới bối cảnh nam nhân vi tôn cường giả độc quyền này, nàng lựa chọn quy thuận. Nói nàng vô tình cũng tốt mà bạc tình cũng được. Nàng không có quyền được tùy hứng.
Có tiền có quyền, tùy hứng một chút thì không sao.
Không quyền không thế, là một cá nhân yếu thế giữa xã hội, vẫn nên thức thời mới tốt.
"Biểu ca thuận buồm xuôi gió." Dung Khuynh nói xong cũng liền xoay người bước đi.
Tại lúc này nếu Cố Đình Dục là người thông minh thì sẽ lập tức rời đi. Bởi vì loại chuyện này dưới mí mắt Trạm vương mà nói, vô luận nói cái gì cũng chỉ có vẻ Cố Đình Dục hắn trông buồn cười còn nàng thì vô tâm vô tình hơn mà thôi.
Để ở trong mắt, nghe vào trong tai, tựa như nảy giờ chỉ có nói chuyện cười, không có gì khác.
"Dung Khuynh..."
Nhìn cái tay đang giữ cổ tay nàng lại, Dung Khuynh nhíu mày. Quả nhiên thiếu niên cuối cùng vẫn là thiếu niên!
Trạm vương lười nhác ngồi trong xe ngựa thấy một màn nam nhân khác bắt lấy cổ tay trắng nõn của Dung Khuynh, mày khẽ nhíu. Ngón tay thon dài bắt đầu không tự chủ được mà nhẹ gõ gõ.
Động tác đó của Trạm vương rơi vào trong mắt Lẫm Ngũ khiến Lẫm Ngũ rũ mắt xuống, hắn đi theo Trạm vương nhiều năm như thế cũng hiểu biết một phần về tính tình chủ tử.
Ngón tay nhẹ gõ gõ, nhìn thì giống như một động tác lúc rảnh rang nhàn rỗi, nhưng thật chất đó chính là một dấu hiệu nhỏ báo trước Trạm vương đang ngứa tay muốn hại người.
Lần này kẻ khiến chủ tử ngứa tay sẽ là ai? Lẫm Ngũ nhìn về phía Dung Khuynh, Cố Đình Dục!
Bàn về làm người, Cố Đình Dục lương bạc kia thật sự kém Dung cửu xảo trá này quá nhiều.
Còn bàn về đạo lí sinh tồn, Cố Đình Dục hoàn toàn không thể so sánh với Dung Khuynh. Dung Khuynh đong đưa dưới mắt chủ tử lâu như vậy, đủ thấy năng lực của nàng không phải tầm thường. Về phần Cố Đình Dục... không nói nữa
Một người quá thông minh, một người lại quá mức ngu đần, bọn họ quả thật không xứng!
"Khuynh Nhi, ngươi không có gì để nói với ta sao?" Cố Đình Dục nhìn chằm chằm Dung Khuynh, một bộ dạng kiên quyết không tha.
Dung Khuynh dừng chân, quay đầu lại lẳng lặng nhìn Cố Đình Dục. Đúng vậy! Nàng thật sự không có gì muốn nói, không có tâm sự nào có thể kể, cũng không có cái gì mà bi tình, yêu khổ để biểu đạt ra mặt. Cho nên....
"Cựu phụ.."
Nghe Dung Khuynh gọi, vẻ mặt Cố Đình Dục khẽ cứng lại, theo phản xạ quay đầu ra sau.
Vừa quay đầu lại, gáy lập tức đau xót.
"Công tử..."
Tiếng kinh hô của gã sai vặt vang vang bên tai, ánh mắt Cố Đình Dục bắt đầu trở nên mơ hồ. Trước khi mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng hắn còn nhìn thấy chính là vẻ mặt lãnh đạm sâu xa cùng đôi mắt buồn bã của Dung Khuynh!
"Biểu tiểu thư, ngươi..."
"Chỉ là té xỉu mà thôi, không lâu sẽ tỉnh lại. Đưa hắn lên xe ngựa đi!" Dung Khuynh nói xong liền xoay lưng rời đi. Nhưng nàng không phải đi lên xe ngựa phía sau của mình mà là bước lên xe ngựa của Trạm vương!
Dung Khuynh vừa lên xe, xe ngựa liền chuyển động. Giữa tầng tầng lớp lớp bảo vệ của hộ vệ, chiếc xe ngựa thanh thế oai hùng lại tiếp tục đi chậm về phía trước.
Gã sai vặt nhìn theo chiếc xe ngựa dần dần đi xa, nhìn cái thế trận hùng hùng dũng dũng kia, lại ngước xuống nhìn Nhị công tử nhà mình đang té xỉu dưới đất. Hắn bất giác thở dài: Công tử ơi! Biểu tiểu thư có chỗ nào giống đang bị bất đắc dĩ chứ? Nàng rõ ràng đã thay lòng rồi nhưng sao ngươi cứ mãi không chịu thông suốt vậy!!
Một nữ nhân chủ động bò lên trên xe ngựa Trạm vương, một nữ nhân tham quyền phú như thế. Không đáng để công tử yêu đến tận tim tận phổi, không đáng!
***
"Đáng thương cho một mảnh thâm tình cuồng dại của Cố nhị công tử, cư nhiên lại bất hạnh yêu phải loại nữ nhân ái mộ hư vinh, nhẫn tâm tuyệt tình như ngươi."
Trạm vương trước giờ luôn rất giỏi việc nói móc người khác.
Dung Khuynh thở dài: "Đúng vậy, số hắn thật đen đủi!"
Trạm vương giễu cợt nhìn nàng: "Thừa nhận rất dứt khoác!"
Dung Khuynh cười nhẹ, vẻ mặt bình hòa mà thản nhiên: "Cố Đình Dục là người tốt, là một biểu ca tốt!"
Chỉ là trên đời này có rất nhiều người tốt, nhưng người nàng có thể gả lại chỉ có một. Nếu lúc nào đó nữ nhân có thể nạp thiếp, vậy thì nàng chắc chắn mình sẽ nạp vô số người tốt.
Trạm vương hừ lạnh: "Mà ngươi lại là một nữ nhân không có lương tâm!"
Dung Khuynh dứt khoác như vậy khiến Trạm vương vừa hài lòng lại vừa cảm thấy không thoải mái. Còn như vì sao không thoải mái? Hắn cũng không rõ.
Đối với Dung Khuynh mà nói thì dứt khoác chính là tốt nhất. Bởi vì nếu nàng cứ liên quan không rõ với Cố Đình Dục, lưu luyến không rời, đó mới là muốn chết. Thiếu niên đúng là tuổi xúc động, đầu óc nhất thời nóng nảy mới đi tìm Trạm vương để liều mạng. Vậy... chắc chắn hắn chỉ có thể chết.
Quan trọng là cả chuyện như bổ nhào vào Trạm vương nàng cũng đã làm rồi, bây giờ còn làm ra bộ dạng bị bất đắc dĩ, vậy thì quá ác tâm rồi.
Làm kỹ nữ còn muốn được lập đền thờ, đó chính là tiện nhân biết gây chuyện. Ách....hình như câu đó có gì đó kì kì! Giống như nàng vừa vô ý gọi mình là kỹ nữ vậy, ách......
Nàng thật sự là tiếp thu không nổi môn thể dục với ngữ văn của các giáo sư nha!
"Vương gia, ngươi có mệt hay không, có muốn tiểu nữ giúp ngươi đấm bóp chân không?" Dung Khuynh vốn muốn nịnh nọt, thuận tiện cũng thử thăm dò xem Trạm vương tiếp theo định ném nàng đi đâu? Ai ngờ...
"Thân là Cố thiếu phu nhân tương lại lại đi đấm chân cho bản vương, ngươi cảm thấy chuyện này thích hợp sao?" Trạm vương nhìn Dung Khuynh, giọng nói không mặn không nhạt nhưng nội dung câu nói lại giống như nhét một cái gai vào lòng người khác vậy.
Móc xỉa mang theo vô tận giễu cợt! Nếu là người da mặt mỏng, bị ngọn rễ phong kiến cắm sâu vào tư tưởng thì có lẽ đã bị Trạm vương đả kích đến xấu hổ, giận dữ tới tìm chết từ lâu rồi.
May mắn nàng đã lăn lộn được vài thập niên ở hiện đại, da mặt đủ dày.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Khuynh đầy nghiêm túc, ánh mắt cương trực, hai đầu lông mày nhíu chặt: "Nữ tử tốt không hầu hai phu, ta đã là nữ nhân của Trạm vương thì cả đời này cũng chỉ có thể là nữ nhân của Trạm vương mà thôi!" Nên đấm chân cho Trạm vương cũng không phải là chuyện sai trái.
Nữ tử tốt không hầu hai phu, nếu câu này là do một nữ nhân khác nói thì có lẽ Trạm vương sẽ tin tưởng. Nhưng từ trong miệng Dung Khuynh nói ra... Trạm vương chỉ cảm thấy được hai chữ... giả dối!
"Dung cửu, ngươi đừng có ý nghĩ hão huyền, tự dát vàng lên mặt mình, bản vương không phải là phu của ngươi."
"Vương gia không phải là phu của ta, mà Vương gia ngài là trời của ta!" Nàng nói không chút do dự, rõ ràng mà mạnh mẽ.
So với Trạm vương vô tình lạnh gan lạnh phổi, Dung Khuynh nàng thắng hắn ở chỗ da mặt dày không biết xấu hổ.
Đứng trước người nam nhân tối qua vừa mới lăn qua lăn lại trên giường cùng nàng, hôm nay lại độc miệng như thế, mà nàng còn có thể thốt ra được mấy lời khiến người ta chán ghét như vậy. Dung Khuynh tự khen thưởng mình vạn vạn lần.
Trạm vương nhìn Dung Khuynh, đôi mắt sắc lạnh: "Rất tốt! Bản vương là trời nên sẽ che chở cho ngươi, cho đến khi ngươi gả vào Cố gia thì thôi."
Trạm vương vừa dứt lời Dung Khuynh liền lập tức tạ ơn: "Đa tạ Vương gia." Nói xong, nàng kéo kéo vạt áo, khóe mắt bắt đầu ửng hồng: "Cố gia và triều đình chắc chắn đã chuẩn bị tốt và đang chờ đợi ta. Ăn chay niệm phật sống qua ngày cũng tốt, cũng rất tốt..."
"Ngày nào cũng ăn chay niệm phật nguyền rủa bản vương thành châm?"
Trạm vương cùng lắm cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Ai ngờ... ánh mắt của Dung Khuynh lại bắt đầu lóe lên, cái cổ rụt rụt vào trong. Mỗi lần nàng chột dạ đều sẽ có bộ dạng như thế. Vậy nghĩa là....
Trạm vương híp mắt lại, xem ra hắn đã nói trúng!
"Đồ hỗn trướng!"
"Vương gia thứ tội!"
"Ngươi còn dám thừa nhận?"
"Thẳng thắn được khoan hồng, xin ra tay khoan dung!"
"Ngươi muốn chết!"
"Vương gia, tiểu nữ đã từng nói qua khối bớt trên mông của ngươi rất mê người chưa???"
Dung Khuynh nói xong, trong xe ngựa đột nhiên rất yên tĩnh.
Bên ngoài xe ngựa, Lẫm Ngũ giật giật khóe miệng. Đây xem như là chủ tử đang bị đùa giỡn sao? Dung cửu đúng là cái gì cũng dám nói.
"Ô..."
Đó là tiếng kêu đau của Dung Khuynh. Tiếp theo không biết Trạm vương mắng cái gì, lại nghe tiếng cười lanh lảnh của Dung Khuynh vang vọng ra ngoài.
Bầu không khí trên xe vô cùng xa lạ, có tiếng vui cười cũng có tiếng mắng mỏ đầy tức giận.
Nhưng điều khiến Lẫm Ngũ cảm thấy vô cùng khó hiểu lại chính là Dung cửu làm càn đến như thế mà chủ tử lại không có ném người ra khỏi xe!
Hắn đã từng là một thiếu niên tuấn lãng, nhiệt huyết phấn chấn dưới ánh mặt trời. Thế mà bây giờ lại trở nên ủ rũ và ảm đạm đến như vậy!
Đứng trước tình huống hiện tại, tâm tình nàng trái lại vô cùng bình thường.
"Lâu rồi không gặp biểu muội!"
Cố Đình Dục nhìn chăm chăm vào khuôn mặt êm dịu của Dung Khuynh cùng với cái bụng bằng phẳng kia, sắc mặt hắn lặng như nước, miệng mân thành một đường thẳng, đáy mắt tràn đầy uất ức cùng lệ khí.
Thích một nữ nhân, nữ nhân đó cũng là vị hôn thê của mình, nhưng nàng lại mang thai đứa bé của một nam tử khác. Loại khuất nhục này, sâu thẳm trong lòng nam nhân, không người nào chịu nổi. Huống chi Cố Đình Dục còn là một người chưa từng trãi qua sương gió.
Bây giờ hắn chỉ có thể siết chặt quả đấm, vì siết quá mạnh mà phát ra tiếng kêu răng rắc. Nhưng lại không thể vung về phía Trạm vương hay Dung Khuynh được, thế nên hắn đương nhiên càng thêm bị đè nén khó chịu rồi.
Nhìn bộ dáng Cố Đình Dục vì nhận hết khuất nhục mà bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung như vậy. Dung Khuynh có cảm giác: tại trong mắt thế nhân này, trừ phi nàng tự vẫn bồi tội ra, còn lại nói cái gì cũng là dư, không biết xấu hổ! Cho nên....
"Ta vẫn khỏe, Dục biểu ca định đi xa nhà sao?" Dung Khuynh nhìn qua bao đồ trên tay gã sai vặt, vẻ mặt như thường, tán gẫu như thường.
Ánh mắt thế nhân đúng là quan trọng, dĩ nhiên phải tuân theo quy tắc thế tục. Nhưng...vào lúc sinh tử, nàng vẫn muốn tuân theo bản thân mình hơn!
Nếu dựa theo bình phán của thế nhân và tâm tình Cố Đình Dục, nàng không thể sống!
Vì một cái danh tiếng, vì trấn an một thiếu niên đang cảm thấy ủy khuất mà đi tìm chết, Dung Khuynh không làm được chuyện vĩ đại như thế! Cho nên ngươi muốn nói nàng không biết xấu hổ hay không có lương tâm gì đó cũng được.
Không cách nào khác nha! Nàng trời sinh đã thiếu tinh thần dâng hiến rồi!
Nghe Dung Khuynh hỏi, vành mắt Cố Đình Dục phút chốc ửng lên đỏ hồng, là tức giận, cũng là lạnh lòng. Vào lúc này rồi sao nàng vẫn có thể bình tĩnh như vậy được chứ? Nàng như thế này mà còn không mặn không nhạt nói ra được mấy chữ "nàng còn khỏe" sao.
Đứng trước mặt hắn, chẳng lẽ một chút cảm giác áy náy nàng cũng không có? Rốt cuộc nàng còn lương tâm hay không?
Nhìn ánh mắt lên án kèm theo thương xót, vẻ mặt giận dữ của Cố Đình Dục. Dung Khuynh mấp máy khóe môi, nở ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Cái gì gọi là có tình? Nàng phải quỳ xuống cầu xin Trạm vương thành toàn cho bọn họ thì mới xem như không phụ tình ý của Cố Đình Dục? Mới xem như không màng phú quý, kiên cường bất khuất sao? Nếu vậy thì thật xin lỗi, xương nàng không có cứng như thiết!
Hơn nữa, dù Trạm vương có thật sự thu tay về, mặc kệ bọn họ đi nữa, nàng cùng Cố Đình Dục cũng sẽ không có kết quả gì. Bóng dáng của hạnh phúc, viên mãn gì đó, một chút cũng không có.
Lúc thiếu niên còn trẻ thì tình là tất cả, khốn khổ vì tình, muốn chết muốn sống!
Đợi sau này hắn sẽ hiểu, so với gả cho hắn, nàng rời đi mới là tốt cho hắn!
Đợi đến khi hắn thật sự trưởng thành, thông nhân sự, am hiểu chuyện đời thì sẽ hiểu rõ: tình yêu nói cho cùng cũng chỉ như chế thuốc mà thôi. Đặc biệt là ở thời đại này, nam nhân muốn nữ nhân, chỉ cần có tiền thì tiện tay quơ một cái, muốn bao nhiêu cũng có.
Cho nên tất cả mọi chuyện xảy ra bây giờ đối với Cố Đình Dục mà nói, đó chỉ là một loại trãi nghiệm, là một loại ma luyện bản thân mà thôi. Nhưng đối với nàng mà nói lại là loại chuyện khác.
Dưới bối cảnh nam nhân vi tôn cường giả độc quyền này, nàng lựa chọn quy thuận. Nói nàng vô tình cũng tốt mà bạc tình cũng được. Nàng không có quyền được tùy hứng.
Có tiền có quyền, tùy hứng một chút thì không sao.
Không quyền không thế, là một cá nhân yếu thế giữa xã hội, vẫn nên thức thời mới tốt.
"Biểu ca thuận buồm xuôi gió." Dung Khuynh nói xong cũng liền xoay người bước đi.
Tại lúc này nếu Cố Đình Dục là người thông minh thì sẽ lập tức rời đi. Bởi vì loại chuyện này dưới mí mắt Trạm vương mà nói, vô luận nói cái gì cũng chỉ có vẻ Cố Đình Dục hắn trông buồn cười còn nàng thì vô tâm vô tình hơn mà thôi.
Để ở trong mắt, nghe vào trong tai, tựa như nảy giờ chỉ có nói chuyện cười, không có gì khác.
"Dung Khuynh..."
Nhìn cái tay đang giữ cổ tay nàng lại, Dung Khuynh nhíu mày. Quả nhiên thiếu niên cuối cùng vẫn là thiếu niên!
Trạm vương lười nhác ngồi trong xe ngựa thấy một màn nam nhân khác bắt lấy cổ tay trắng nõn của Dung Khuynh, mày khẽ nhíu. Ngón tay thon dài bắt đầu không tự chủ được mà nhẹ gõ gõ.
Động tác đó của Trạm vương rơi vào trong mắt Lẫm Ngũ khiến Lẫm Ngũ rũ mắt xuống, hắn đi theo Trạm vương nhiều năm như thế cũng hiểu biết một phần về tính tình chủ tử.
Ngón tay nhẹ gõ gõ, nhìn thì giống như một động tác lúc rảnh rang nhàn rỗi, nhưng thật chất đó chính là một dấu hiệu nhỏ báo trước Trạm vương đang ngứa tay muốn hại người.
Lần này kẻ khiến chủ tử ngứa tay sẽ là ai? Lẫm Ngũ nhìn về phía Dung Khuynh, Cố Đình Dục!
Bàn về làm người, Cố Đình Dục lương bạc kia thật sự kém Dung cửu xảo trá này quá nhiều.
Còn bàn về đạo lí sinh tồn, Cố Đình Dục hoàn toàn không thể so sánh với Dung Khuynh. Dung Khuynh đong đưa dưới mắt chủ tử lâu như vậy, đủ thấy năng lực của nàng không phải tầm thường. Về phần Cố Đình Dục... không nói nữa
Một người quá thông minh, một người lại quá mức ngu đần, bọn họ quả thật không xứng!
"Khuynh Nhi, ngươi không có gì để nói với ta sao?" Cố Đình Dục nhìn chằm chằm Dung Khuynh, một bộ dạng kiên quyết không tha.
Dung Khuynh dừng chân, quay đầu lại lẳng lặng nhìn Cố Đình Dục. Đúng vậy! Nàng thật sự không có gì muốn nói, không có tâm sự nào có thể kể, cũng không có cái gì mà bi tình, yêu khổ để biểu đạt ra mặt. Cho nên....
"Cựu phụ.."
Nghe Dung Khuynh gọi, vẻ mặt Cố Đình Dục khẽ cứng lại, theo phản xạ quay đầu ra sau.
Vừa quay đầu lại, gáy lập tức đau xót.
"Công tử..."
Tiếng kinh hô của gã sai vặt vang vang bên tai, ánh mắt Cố Đình Dục bắt đầu trở nên mơ hồ. Trước khi mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng hắn còn nhìn thấy chính là vẻ mặt lãnh đạm sâu xa cùng đôi mắt buồn bã của Dung Khuynh!
"Biểu tiểu thư, ngươi..."
"Chỉ là té xỉu mà thôi, không lâu sẽ tỉnh lại. Đưa hắn lên xe ngựa đi!" Dung Khuynh nói xong liền xoay lưng rời đi. Nhưng nàng không phải đi lên xe ngựa phía sau của mình mà là bước lên xe ngựa của Trạm vương!
Dung Khuynh vừa lên xe, xe ngựa liền chuyển động. Giữa tầng tầng lớp lớp bảo vệ của hộ vệ, chiếc xe ngựa thanh thế oai hùng lại tiếp tục đi chậm về phía trước.
Gã sai vặt nhìn theo chiếc xe ngựa dần dần đi xa, nhìn cái thế trận hùng hùng dũng dũng kia, lại ngước xuống nhìn Nhị công tử nhà mình đang té xỉu dưới đất. Hắn bất giác thở dài: Công tử ơi! Biểu tiểu thư có chỗ nào giống đang bị bất đắc dĩ chứ? Nàng rõ ràng đã thay lòng rồi nhưng sao ngươi cứ mãi không chịu thông suốt vậy!!
Một nữ nhân chủ động bò lên trên xe ngựa Trạm vương, một nữ nhân tham quyền phú như thế. Không đáng để công tử yêu đến tận tim tận phổi, không đáng!
***
"Đáng thương cho một mảnh thâm tình cuồng dại của Cố nhị công tử, cư nhiên lại bất hạnh yêu phải loại nữ nhân ái mộ hư vinh, nhẫn tâm tuyệt tình như ngươi."
Trạm vương trước giờ luôn rất giỏi việc nói móc người khác.
Dung Khuynh thở dài: "Đúng vậy, số hắn thật đen đủi!"
Trạm vương giễu cợt nhìn nàng: "Thừa nhận rất dứt khoác!"
Dung Khuynh cười nhẹ, vẻ mặt bình hòa mà thản nhiên: "Cố Đình Dục là người tốt, là một biểu ca tốt!"
Chỉ là trên đời này có rất nhiều người tốt, nhưng người nàng có thể gả lại chỉ có một. Nếu lúc nào đó nữ nhân có thể nạp thiếp, vậy thì nàng chắc chắn mình sẽ nạp vô số người tốt.
Trạm vương hừ lạnh: "Mà ngươi lại là một nữ nhân không có lương tâm!"
Dung Khuynh dứt khoác như vậy khiến Trạm vương vừa hài lòng lại vừa cảm thấy không thoải mái. Còn như vì sao không thoải mái? Hắn cũng không rõ.
Đối với Dung Khuynh mà nói thì dứt khoác chính là tốt nhất. Bởi vì nếu nàng cứ liên quan không rõ với Cố Đình Dục, lưu luyến không rời, đó mới là muốn chết. Thiếu niên đúng là tuổi xúc động, đầu óc nhất thời nóng nảy mới đi tìm Trạm vương để liều mạng. Vậy... chắc chắn hắn chỉ có thể chết.
Quan trọng là cả chuyện như bổ nhào vào Trạm vương nàng cũng đã làm rồi, bây giờ còn làm ra bộ dạng bị bất đắc dĩ, vậy thì quá ác tâm rồi.
Làm kỹ nữ còn muốn được lập đền thờ, đó chính là tiện nhân biết gây chuyện. Ách....hình như câu đó có gì đó kì kì! Giống như nàng vừa vô ý gọi mình là kỹ nữ vậy, ách......
Nàng thật sự là tiếp thu không nổi môn thể dục với ngữ văn của các giáo sư nha!
"Vương gia, ngươi có mệt hay không, có muốn tiểu nữ giúp ngươi đấm bóp chân không?" Dung Khuynh vốn muốn nịnh nọt, thuận tiện cũng thử thăm dò xem Trạm vương tiếp theo định ném nàng đi đâu? Ai ngờ...
"Thân là Cố thiếu phu nhân tương lại lại đi đấm chân cho bản vương, ngươi cảm thấy chuyện này thích hợp sao?" Trạm vương nhìn Dung Khuynh, giọng nói không mặn không nhạt nhưng nội dung câu nói lại giống như nhét một cái gai vào lòng người khác vậy.
Móc xỉa mang theo vô tận giễu cợt! Nếu là người da mặt mỏng, bị ngọn rễ phong kiến cắm sâu vào tư tưởng thì có lẽ đã bị Trạm vương đả kích đến xấu hổ, giận dữ tới tìm chết từ lâu rồi.
May mắn nàng đã lăn lộn được vài thập niên ở hiện đại, da mặt đủ dày.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Khuynh đầy nghiêm túc, ánh mắt cương trực, hai đầu lông mày nhíu chặt: "Nữ tử tốt không hầu hai phu, ta đã là nữ nhân của Trạm vương thì cả đời này cũng chỉ có thể là nữ nhân của Trạm vương mà thôi!" Nên đấm chân cho Trạm vương cũng không phải là chuyện sai trái.
Nữ tử tốt không hầu hai phu, nếu câu này là do một nữ nhân khác nói thì có lẽ Trạm vương sẽ tin tưởng. Nhưng từ trong miệng Dung Khuynh nói ra... Trạm vương chỉ cảm thấy được hai chữ... giả dối!
"Dung cửu, ngươi đừng có ý nghĩ hão huyền, tự dát vàng lên mặt mình, bản vương không phải là phu của ngươi."
"Vương gia không phải là phu của ta, mà Vương gia ngài là trời của ta!" Nàng nói không chút do dự, rõ ràng mà mạnh mẽ.
So với Trạm vương vô tình lạnh gan lạnh phổi, Dung Khuynh nàng thắng hắn ở chỗ da mặt dày không biết xấu hổ.
Đứng trước người nam nhân tối qua vừa mới lăn qua lăn lại trên giường cùng nàng, hôm nay lại độc miệng như thế, mà nàng còn có thể thốt ra được mấy lời khiến người ta chán ghét như vậy. Dung Khuynh tự khen thưởng mình vạn vạn lần.
Trạm vương nhìn Dung Khuynh, đôi mắt sắc lạnh: "Rất tốt! Bản vương là trời nên sẽ che chở cho ngươi, cho đến khi ngươi gả vào Cố gia thì thôi."
Trạm vương vừa dứt lời Dung Khuynh liền lập tức tạ ơn: "Đa tạ Vương gia." Nói xong, nàng kéo kéo vạt áo, khóe mắt bắt đầu ửng hồng: "Cố gia và triều đình chắc chắn đã chuẩn bị tốt và đang chờ đợi ta. Ăn chay niệm phật sống qua ngày cũng tốt, cũng rất tốt..."
"Ngày nào cũng ăn chay niệm phật nguyền rủa bản vương thành châm?"
Trạm vương cùng lắm cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Ai ngờ... ánh mắt của Dung Khuynh lại bắt đầu lóe lên, cái cổ rụt rụt vào trong. Mỗi lần nàng chột dạ đều sẽ có bộ dạng như thế. Vậy nghĩa là....
Trạm vương híp mắt lại, xem ra hắn đã nói trúng!
"Đồ hỗn trướng!"
"Vương gia thứ tội!"
"Ngươi còn dám thừa nhận?"
"Thẳng thắn được khoan hồng, xin ra tay khoan dung!"
"Ngươi muốn chết!"
"Vương gia, tiểu nữ đã từng nói qua khối bớt trên mông của ngươi rất mê người chưa???"
Dung Khuynh nói xong, trong xe ngựa đột nhiên rất yên tĩnh.
Bên ngoài xe ngựa, Lẫm Ngũ giật giật khóe miệng. Đây xem như là chủ tử đang bị đùa giỡn sao? Dung cửu đúng là cái gì cũng dám nói.
"Ô..."
Đó là tiếng kêu đau của Dung Khuynh. Tiếp theo không biết Trạm vương mắng cái gì, lại nghe tiếng cười lanh lảnh của Dung Khuynh vang vọng ra ngoài.
Bầu không khí trên xe vô cùng xa lạ, có tiếng vui cười cũng có tiếng mắng mỏ đầy tức giận.
Nhưng điều khiến Lẫm Ngũ cảm thấy vô cùng khó hiểu lại chính là Dung cửu làm càn đến như thế mà chủ tử lại không có ném người ra khỏi xe!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.