Trà Xanh Mãn Cấp Mới Ba Tuổi Rưỡi
Chương 6:
Quân Ngọc Quân
02/08/2023
Bùi Chân ở bên cạnh khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt áy náy nhìn Cố Tả Tả, “Kỳ thực cậu vẽ thực sự rất đẹp, đều là lỗi của tớ, tớ nhìn không ra được đây là gì, Tả Tả, cậu có thể nói cho bọn tớ biết được không?”
Trong lòng cô bé Cố Tả Tả nhất định không có khái niệm về trà xanh, vì vậy bây giờ cô bé chỉ cảm thấy kì lạ, tại sao Bùi Chân rõ ràng là đang nói giúp mình, nhưng sao nghe lại khó chịu như vậy?
Nhìn vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của Bùi Chân, Cố Tả Tả trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng không thể trút giận, chỉ có thể bất mãn công bố đáp án: “Đây là con công! Không phải là con gà mái gì cả!”
Bây giờ đến lượt Bùi Chân sửng sốt.
Hả? Hóa ra là một con công, cô bé còn tưởng rằng đó là một con chim nhỏ.
“Được rồi, được rồi, các con nộp tranh của mình nào.”
Cô giáo mỹ thuật nhanh chóng bước lên bản giảng hòa, cô thu từng bức tranh của mọi người, khi nhận được bức tranh của Bùi Chân, cô hơi khựng lại, có chút kinh ngạc, xem bức tranh một hồi, nhìn về phía Bùi Chân đang im lặng ngồi trên băng ghế: “Chân Chân, con vẽ cô sao?”
“Dạ!”
Bùi Chân tự hào ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt long lanh nhìn về phía cô giáo mỹ thuật, nở một nụ cười vừa mong đợi vừa rụt rè, giống như một con vật nhỏ muốn lấy lòng mà không dám đến gần, hết sức đáng thương.
“Cô giáo Lâm là giáo viên đầu tiên của Chân Chân, vì vậy con thực sự rất muốn tặng bức tranh đầu tiên cho cô Lâm, cô giáo đã vất vả rồi.”
Bùi Chân nói xong hai tay đặt lên đùi một cách ngượng ngùng, nhích tới nhích lui không yên.
Cô Lâm làm giáo viên mầm non đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ở buổi khai giảng khóa thứ nhất cô gặp một đứa trẻ ấm áp như vậy, cô cảm động đến suýt rơi nước mắt. Bất kể bức tranh này thế nào, tấm lòng của Bùi Chân đã khiến trái tim cô rung động, chưa kể bức tranh này vẽ quá đẹp.
“ Cô ơi, cô thích không ạ?”
Bùi Chân ngẩng đầu lên như một đứa trẻ đang chờ đợi lời khen ngợi của cô giáo, đôi mắt sáng ngời như vì sao, cô giáo Lâm vội vàng xoa đầu Bùi Chân nói: "Chân Chân, cảm ơn con, cô rất thích bức tranh này."
Cô Lâm vui vẻ tới văn phòng làm việc với bức tranh của Bùi Chân, nói với các đồng nghiệp của mình rằng hôm nay đã nhận được món quà từ chính học sinh, đem Bùi Chân ca ngợi như một bông hoa, các giáo viên còn lại trong phòng làm việc nghe cô giáo Lâm miêu tả, trong thâm tâm bỗng dưng lại thích cô bé nhỏ dễ thương và ngoan ngoãn này một chút.
Nghe những gì cô Lâm nói, bọn họ hận bản thân mình vì sao không thể gặp được tiểu tiên nữ này ngay từ đầu.
Nói không chừng cũng có thể mang về được một bức tranh?
Nhà trẻ kết thúc sớm, Bùi Chân ngoan ngoãn chào tạm biệt các bạn cùng lớp và giáo viên, sau đó đụng phải Cố Tả Tả với vẻ mặt tức giận đứng ở cửa
Kỳ thực ban đầu Chân Chân cũng không muốn đối phó Cố Tả Tả, chỉ là đối phương khinh người quá đáng, Cố Tả Tả biết rằng Cố Hữu Hữu không biết vẽ tranh, mà vẫn nhất quyết muốn cho mọi người xem tranh của Cố Hữu Hữu, Bùi Chân lúc này mới đứng dậy.
Trong lòng cô bé Cố Tả Tả nhất định không có khái niệm về trà xanh, vì vậy bây giờ cô bé chỉ cảm thấy kì lạ, tại sao Bùi Chân rõ ràng là đang nói giúp mình, nhưng sao nghe lại khó chịu như vậy?
Nhìn vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của Bùi Chân, Cố Tả Tả trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng không thể trút giận, chỉ có thể bất mãn công bố đáp án: “Đây là con công! Không phải là con gà mái gì cả!”
Bây giờ đến lượt Bùi Chân sửng sốt.
Hả? Hóa ra là một con công, cô bé còn tưởng rằng đó là một con chim nhỏ.
“Được rồi, được rồi, các con nộp tranh của mình nào.”
Cô giáo mỹ thuật nhanh chóng bước lên bản giảng hòa, cô thu từng bức tranh của mọi người, khi nhận được bức tranh của Bùi Chân, cô hơi khựng lại, có chút kinh ngạc, xem bức tranh một hồi, nhìn về phía Bùi Chân đang im lặng ngồi trên băng ghế: “Chân Chân, con vẽ cô sao?”
“Dạ!”
Bùi Chân tự hào ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt long lanh nhìn về phía cô giáo mỹ thuật, nở một nụ cười vừa mong đợi vừa rụt rè, giống như một con vật nhỏ muốn lấy lòng mà không dám đến gần, hết sức đáng thương.
“Cô giáo Lâm là giáo viên đầu tiên của Chân Chân, vì vậy con thực sự rất muốn tặng bức tranh đầu tiên cho cô Lâm, cô giáo đã vất vả rồi.”
Bùi Chân nói xong hai tay đặt lên đùi một cách ngượng ngùng, nhích tới nhích lui không yên.
Cô Lâm làm giáo viên mầm non đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ở buổi khai giảng khóa thứ nhất cô gặp một đứa trẻ ấm áp như vậy, cô cảm động đến suýt rơi nước mắt. Bất kể bức tranh này thế nào, tấm lòng của Bùi Chân đã khiến trái tim cô rung động, chưa kể bức tranh này vẽ quá đẹp.
“ Cô ơi, cô thích không ạ?”
Bùi Chân ngẩng đầu lên như một đứa trẻ đang chờ đợi lời khen ngợi của cô giáo, đôi mắt sáng ngời như vì sao, cô giáo Lâm vội vàng xoa đầu Bùi Chân nói: "Chân Chân, cảm ơn con, cô rất thích bức tranh này."
Cô Lâm vui vẻ tới văn phòng làm việc với bức tranh của Bùi Chân, nói với các đồng nghiệp của mình rằng hôm nay đã nhận được món quà từ chính học sinh, đem Bùi Chân ca ngợi như một bông hoa, các giáo viên còn lại trong phòng làm việc nghe cô giáo Lâm miêu tả, trong thâm tâm bỗng dưng lại thích cô bé nhỏ dễ thương và ngoan ngoãn này một chút.
Nghe những gì cô Lâm nói, bọn họ hận bản thân mình vì sao không thể gặp được tiểu tiên nữ này ngay từ đầu.
Nói không chừng cũng có thể mang về được một bức tranh?
Nhà trẻ kết thúc sớm, Bùi Chân ngoan ngoãn chào tạm biệt các bạn cùng lớp và giáo viên, sau đó đụng phải Cố Tả Tả với vẻ mặt tức giận đứng ở cửa
Kỳ thực ban đầu Chân Chân cũng không muốn đối phó Cố Tả Tả, chỉ là đối phương khinh người quá đáng, Cố Tả Tả biết rằng Cố Hữu Hữu không biết vẽ tranh, mà vẫn nhất quyết muốn cho mọi người xem tranh của Cố Hữu Hữu, Bùi Chân lúc này mới đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.