Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng
Chương 31: Diễn xuất thần sầu
Liên Tước
29/06/2023
Không mang theo cảm xúc buồn vui, toàn bộ màn trình diễn của Thời Ngu không quá năm phút, nhìn tổng thể đều rất bình tĩnh, nhưng lại đem bầu không khí áp lực đến tuyệt vọng thể hiện đến cực hạn.
Nó khiến cho tất cả mọi người ngoài cuộc không biết chuyện gì xảy ra cũng cảm thấy chua xót.
Triệu Lan Sơn trong lòng chấn động, quay đầu nhìn về phía Triệu Vinh bên cạnh hốc mắt đỏ hoe nói: "Cô thật sự là người mới sao? Học diễn xuất ở trường nào thế?"
Triệu Vinh cũng tháo kính xuống lau đi nước mắt ở khóe mắt, lại khịt mũi, bộ dáng buồn bã cô đơn.
Triệu Lan Sơn:. Cũng không cần khoa trương đến vậy đâu.
Triệu Vinh sực tỉnh, cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi quá mất mặt, vội vàng lắc đầu: "Người mới, chưa từng học qua diễn xuất."
"Người mới?" Triệu Lan Sơn càng thêm khiếp sợ.
Triệu Vinh gật đầu: "Hôm nay vừa mới ký hợp đồng, trước đó chỉ diễn một lần."
Vở kịch lần đó vẫn còn rất cay mắt.
Không, chắc là nhầm lẫn rồi!
"Vậy thì thiên phú này cũng quá tuyệt vời." Triệu Lan Sơn có chút không thể tin được.
Bởi vì theo ông thấy, Thời Ngu có kỹ năng diễn xuất quá hoàn mỹ quá thuần thục, trong vở kịch vừa rồi khi cô còn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng vẻ mặt đã có thể nắm chặt tất cả suy nghĩ của khán giả.
Kỹ xảo của màn biểu diễn này rất hoàn hảo, bất kể là nét mặt hay động tác cơ thể hay lời thoại, tất cả đều được xử lí vô cùng tinh xảo, ngay cả bản thân Triệu Lan Sơn cũng không đạt được hiệu quả cực hạn như vậy.
Chưa kể ngoài trừ kỹ năng, điều quan trọng nhất trên người Thời Ngu chính là khí chất của cô, cảm giác cô có thể dễ dàng ấn tượng với người khác.
Còn có thời gian và góc độ của giọt nước mắt rơi xuống cuối cùng, đó là cảm giác về mặt ống kính mà một số đạo diễn có thể quay mười lần cũng không được.
Nếu như nói những thứ này tất cả đều là thiên phú bẩm sinh, vậy quả thực quá không thể tin được!
Triệu Lan Sơn thậm chí cảm thấy cô đã không cần học thêm bất cứ thứ gì nữa, cũng không ai có thể dạy cô cái gì nữa.
"Cậu đào đâu ra bảo vật như vậy?"
Triệu Vinh:. Nếu hắn nói rằng hắn thật ra là "bị bắt ép" mà hắn vì không thể cưỡng chế trước sự cám dỗ tiền bạc của boss lớn, liệu ông có tin không nhỉ?
Nó khiến cho tất cả mọi người ngoài cuộc không biết chuyện gì xảy ra cũng cảm thấy chua xót.
Triệu Lan Sơn trong lòng chấn động, quay đầu nhìn về phía Triệu Vinh bên cạnh hốc mắt đỏ hoe nói: "Cô thật sự là người mới sao? Học diễn xuất ở trường nào thế?"
Triệu Vinh cũng tháo kính xuống lau đi nước mắt ở khóe mắt, lại khịt mũi, bộ dáng buồn bã cô đơn.
Triệu Lan Sơn:. Cũng không cần khoa trương đến vậy đâu.
Triệu Vinh sực tỉnh, cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi quá mất mặt, vội vàng lắc đầu: "Người mới, chưa từng học qua diễn xuất."
"Người mới?" Triệu Lan Sơn càng thêm khiếp sợ.
Triệu Vinh gật đầu: "Hôm nay vừa mới ký hợp đồng, trước đó chỉ diễn một lần."
Vở kịch lần đó vẫn còn rất cay mắt.
Không, chắc là nhầm lẫn rồi!
"Vậy thì thiên phú này cũng quá tuyệt vời." Triệu Lan Sơn có chút không thể tin được.
Bởi vì theo ông thấy, Thời Ngu có kỹ năng diễn xuất quá hoàn mỹ quá thuần thục, trong vở kịch vừa rồi khi cô còn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng vẻ mặt đã có thể nắm chặt tất cả suy nghĩ của khán giả.
Kỹ xảo của màn biểu diễn này rất hoàn hảo, bất kể là nét mặt hay động tác cơ thể hay lời thoại, tất cả đều được xử lí vô cùng tinh xảo, ngay cả bản thân Triệu Lan Sơn cũng không đạt được hiệu quả cực hạn như vậy.
Chưa kể ngoài trừ kỹ năng, điều quan trọng nhất trên người Thời Ngu chính là khí chất của cô, cảm giác cô có thể dễ dàng ấn tượng với người khác.
Còn có thời gian và góc độ của giọt nước mắt rơi xuống cuối cùng, đó là cảm giác về mặt ống kính mà một số đạo diễn có thể quay mười lần cũng không được.
Nếu như nói những thứ này tất cả đều là thiên phú bẩm sinh, vậy quả thực quá không thể tin được!
Triệu Lan Sơn thậm chí cảm thấy cô đã không cần học thêm bất cứ thứ gì nữa, cũng không ai có thể dạy cô cái gì nữa.
"Cậu đào đâu ra bảo vật như vậy?"
Triệu Vinh:. Nếu hắn nói rằng hắn thật ra là "bị bắt ép" mà hắn vì không thể cưỡng chế trước sự cám dỗ tiền bạc của boss lớn, liệu ông có tin không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.