Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh
Chương 64
Tô Tiền Tiền
03/01/2024
Mấy ngày nữa sẽ là tiệc rượu hàng năm của công ty điện ảnh Á Thịnh.
Đây sự kiện quy mô lớn đầu tiên Ôn Dư được mời tham dự sau khi vào ngành.
Dĩ nhiên trong lòng cô biết, Tưởng Vũ Hách tuyệt đối không phải vì để dỗ cho cô vui vẻ hay vì nguyên nhân gì khác mới để cô tham gia.
Hoạt động lớn tụ tập các ông lớn, hội tụ tất cả các loại tài nguyên trong giới. Tưởng Vũ Hách để cô tới đây đơn giản là để cho cô có thêm kiến thức, dĩ nhiên nếu như cô có năng lực trong tiệc rượu có thể thu về một ít tài nguyên thì đó cũng là bản lĩnh của cô.
Vì vậy buổi tiệc rượu này Ôn Dư chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Thật may Tưởng Vũ Hách đã chuẩn bị cho Ôn Dư một phòng quần áo cũng như trang sức phụ kiện, cô không lãng phí quá nhiều thời gian để lựa chọn quần áo, cô dễ dàng chọn một chiếc váy cùng đôi giày cao gót.
Vết thương trên bắp chân đã lành nhưng bên ngoài vẫn còn một chút máu bầm, cho nên Ôn Dư lựa chọn váy rất lâu, kiểu dáng dài có thể che được vết thương.
Bảy giờ tối, Ôn Dư đưa Đường Hoài cùng đi tới tiệc rượu.
Tiệc rượu được tổ chức ở quán rượu năm sao trong thành phố, địa điểm đúng như Ôn Dư suy nghĩ, các nhân vật nổi tiếng đều tụ tập.
Không chỉ có ngôi sao hạng một hạng hai của Á Thịnh, ngoài ra còn có rất nhiều đạo diễn nổi tiếng, giám chế, nhà sản xuất phim và các ngôi sao khác cũng đến tham dự, hơn hai mươi nhà đài đã được mời đã tới.
Trong một bữa tiệc trao đổi công việc cao cấp như vậy, Tưởng Vũ Hách dành cho cô cơ hội để tung cánh và trưởng thành.
Trong lòng Ôn Dư cũng hiểu.
Mặc dù cô cũng chỉ là người mới so với những ông lớn này, nhưng cũng may cô là người mới nắm trong tay một bộ IP siêu hot, hơn nữa cô cũng có danh hiệu “Nhà đầu tư mỹ nữ” cho nên vừa vào hội trường cũng đã gây chú ý cho rất nhiều người trong ngành.
“Có phải Ôn Dư người gây chú ý gần đây không?
“Không sai, hình như là cô ấy.”
“Cướp được IP của Á Thịnh mà vẫn được mời, lai lịch không vừa đâu.”
“Tôi muốn làm quen một chút nhà đầu tư xinh đẹp này.”
“Đi qua nói chuyện một chút?”
Hiện trường buổi tiệc rượu náo nhiệt, ăn uống linh đình, như một loại năng lực bẩm sinh, ngay từ lúc đầu Ôn Dư đã bộc lộ được khả năng giao tiếp khéo léo trong mọi mặt, ngoài ý muốn đạt được rất nhiều tài nguyên trong ngành.
Tới trao đổi danh thiếp với cô bao gồm người nổi tiếng, các công ty điện ảnh và truyền hình, còn có đài truyền hình, thậm chí vài người ở giới thượng lưu lạ mặt từ những lĩnh vực khác.
Đến bảy rưỡi, tiệc rượu chuẩn bị bắt đầu, ngoài cửa có ánh đèn nhấp nháy và âm thanh vang lên.
Nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay cũng đã xuất hiện.
Tưởng Vũ Hách với tư cách chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Á Thịnh, tối nay anh cũng sẽ tham dự buổi tiệc.
Mà anh mới chính là tiêu điểm để mọi người chú ý.
Anh bước vào hội trường, vẫn mặc bộ âu phục màu đen chính chắn như cũ, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh nhưng lại toát ra vẻ quyến rũ và sức hút động lòng người.
Giống như lần đầu tiên Ôn Dư gặp anh, anh cũng bị vô số người khác nhau vây quanh, ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng di chuyển theo bước chân anh.
Khi anh xuất hiện không thua kém bất kỳ người nổi tiếng nào.
Bởi vì ai cũng biết, người đàn ông này mới là người đào tạo ra các ngôi sao xứng tầm ở trên đỉnh kim tự tháp
Cũng là người tạo ra quy tắc cho vòng tròn này.
Ôn Dư đứng trong góc, cô không thể chen lên phía trước, cũng không có ý định chen lên tham gia náo nhiệt.
Cô cầm ly rượu trên tay, ánh mắt không ngừng nhìn Tưởng Vũ Hách, vốn không trông cậy giữa đám đông anh có thể nhìn thấy cô, nhưng ngay khi anh lướt qua vị trí của cô, tầm mắt anh vô tình lướt qua.
Mặc dù cách cả đám đông.
Tuy chỉ lướt qua nhau có hai ba giây ngắn ngủi.
Khoảnh khắc đó, trái tim Ôn Dư bỗng lỡ đi một nhịp, sau đó cô vô thức mím môi mỉm cười.
Không ai phát hiện ra ánh mắt tràn đầy yêu thương của họ.
Cũng chỉ có cô và Tưởng Vũ Hách mới nhận thức được chuyện này “Trong biển người mênh mông cũng có thể tìm thấy nhau” trong lòng bỗng nhiên vui vẻ.
Trước khi buổi tiệc bắt đầu, Tưởng Vũ Hách với tư cách là chủ tịch cần phải phát biểu trên sân khấu.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Dư nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của anh.
Anh đứng trên sân khấu, dường như có vầng hào quang của riêng anh, không có bất kỳ bản thảo nào, suy nghĩ rõ ràng, lời nói rõ ràng, sắc bén và lưu loát về những công việc kinh doanh đó, ánh mắt cử chỉ toát ra sự chín chắn và điềm tĩnh của người lãnh đạo.
Ôn Dư vô cùng ngưỡng mộ, có thể ngồi vào cái vị trí này quả thực phải có năng lực mà người bình thường không sánh kịp.
Sau khi Tưởng Vũ Hách đọc bài phát biểu, lại nói tiếp về chủ trương đầu tư và sản xuất ở mảng điện ảnh của công ty điện ảnh Á Thịnh trong một năm tới.
Được coi là ông trùm điện ảnh trong nước, Á Thịnh luôn là đại diện đứng đầu trong ngành, hơn mười bộ phim bom tấn bắt đầu lên sóng trong năm sau cũng đã tạo một trận sóng gió trong giới. Hầu như mỗi bộ đều đầu tư hơn trăm triệu, khiến cho người ta không ngừng thán phục vốn liếng của Á Thịnh quá hùng hậu.
Sau khi buổi triển lãm phim kết thúc, mọi người bắt đầu có thời gian trò chuyện với nhau trong buổi tiệc…
Mọi người sôi nổi tụ tập chung một chỗ, quây quần vòng tròn nhỏ bên nhau, cụng ly đổi chén, nhỏ giọng trò chuyện.
Mà Tưởng Vũ Hách chính là nhân vật trung tâm.
Anh rất ít khi tham gia những buổi tiệc như vậy, ngoại trừ buổi quay phim cho tuần lễ du lịch và cuộc họp hàng năm, anh rất ít tham gia hoạt động bên ngoài.
Vì anh ít khi xuất hiện nên tối nay đã nhanh chóng trở thành nhân vật mà mọi người đều chú ý.
Trong đó có vô số nữ minh tinh xinh đẹp hoặc những cô gái trẻ trong nghề.
Ôn Dư đứng đó không xa nhìn Tưởng Vũ Hách trò chuyện với các cô gái ấy.
Những cô gái bên cạnh anh không dừng lại, giống như ruồi bọ đuổi không được, người này đi thì người khác lại đến.
Trong lòng Ôn Dư cảm thấy khó chịu, uống xong ly rượu, cô cũng đi thẳng tới.
Ngay trước mặt mọi người, cô đi tới trước mặt Tưởng Vũ Hách cười phong tình:
“Chào chủ tịch Tưởng.”
Mặt Tưởng Vũ Hách không đổi sắc, cũng nhàn nhạt mỉm cười: “Xin chào.”
Ôn Dư bưng ly rượu gật đầu, nói với anh: “Chủ tịch Tưởng có thể nể mặt uống với tôi một ly không?”
Tưởng Vũ Hách đang muốn lên tiếng, không biết từ đâu có người xuất hiện nói với anh: “Chris tới rồi, muốn bàn với anh một chút về việc công chiếu phim ở nước ngoài.”
Tưởng Vũ Hách nhìn Ôn Dư một cái, trước khi đi chạm nhẹ ly cô, trầm giọng nhắc nhở: “Uống ít thôi.”
Sau đó anh uống rượu trong ly của mình, xoay người rời đi.
Ôn Dư thấy anh đi đến bên một cô gái người ngoại quốc tầm ba mươi tuổi nhìn rất sexy, hai người cụng ly, cùng nhau nói chuyện.
Mặc dù biết là không nên có cảm giác này, cũng biết Tưởng Vũ Hách đang làm việc, có thể thấy anh bị nhiều cô gái vây quanh như vậy, trong lòng Ôn Dư có chút ghen tuông.
Cứ coi như cô là người phụ nữ hẹp hòi đi.
Tâm trạng không vui nhìn dõi theo, Ôn Dư quay người cùng Đường Hoài tham gia vào buổi tiệc.
Cô uống rất ít, hầu như chỉ nhấp môi rồi buông ly.
Thỉnh thoảng nhìn qua Tưởng Vũ Hách, thấy ly rượu trong tay anh cũng chưa từng uống.
Ôn Dư cau mày hỏi Đường Hoài: “Chủ tịch Tưởng uống được nhiều không?”
Đường Hoài nói: “Tạm được.”
Ôn Dư gật đầu một cái, thấy bên kia lại có nhóm con gái khác vây quanh Tưởng Vũ Hách, trong lòng buồn bã: “Tôi đi ra ngoài một chút, lát sẽ quay lại.”
“Muốn tôi đi cùng không?”
“Không cần.”
Ôn Dư một mình đi ra ngoài, ngồi trên dãy một hành lang đầy hoa.
Cảm giác khó tả trong lòng không nói ra được bằng lời, một loại cảm giác bực bội không biết lý do.
Cô uống rượu một mình, hóng gió một lúc, dường như đã tỉnh táo và bình tĩnh hơn một chút. Đang muốn quay lại, bỗng dưng có chàng trai trẻ đi đến trước mặt cô.
“Xin chào sếp Ôn, thật trùng hợp?”
Ôn Dư ngước mắt nhìn, lại là Hoắc Nham.
“Xin chào, vừa nãy bên trong sao không thấy cậu.”
Hoắc Nham cười nói: “Tôi và quản lý tới muộn, vừa mới đến, đúng rồi sếp Ôn, chân chị sao rồi?”
Ôn Dư lễ phép lắc đầu một cái: “Đã lành rồi, cảm ơn.”
“Vậy thì tốt.”
Ôn Dư cùng Hoắc Nham cũng không quen biết, đối thoại mấy câu đơn giản chuẩn bị đi về, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Tưởng Vũ Hách gửi đến.
[Đi đâu.]
Ôn Dư đáp lại: [Đi hóng mát một chút.]
Khi cô quay lại buổi tiệc cũng gần kết thúc, mọi người ở đây đều nói lời tạm biệt.
Đường Hoài nói với Ôn Dư: “Sếp Tưởng mới đến tìm cô, nói cô đến bãi đậu xe trước, chờ một chút cùng về với anh ấy.”
Ôn Dư gật đầu vừa nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng dáng Tưởng Vũ Hách, nhưng lại thấy anh đang bắt tay với người phụ nữ ngoại quốc đó.
Cảm giác bực bội bị đè xuống giờ lại trỗi dậy.
Cô đợi ở bãi đậu xe gần 20 phút, Tưởng Vũ Hách mới đi xuống.
Khi màn xe kéo lên, điều đầu tiên anh muốn nắm lấy tay Ôn Dư, nhưng bị Ôn Dư né tránh.
Tưởng Vũ Hách cau mày: “Sao vậy?”
Ôn Dư không lên tiếng, ngửi được cả người anh đầy mùi rượu, chỉ dặn dò chú Hà: “Chú Hà mau lái xe đi, cháu mệt rồi.”
Tưởng Vũ Hách nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
Quả thật hôm nay Tưởng Vũ Hách uống hơi nhiều, nhưng chuyện xã giao làm ăn như này không tránh được, nếu Ôn Dư không muốn anh đến gần, anh cũng không ép, anh nhắm mắt nghỉ ngơi, miễn cưỡng cho qua.
Suốt chặng đường, không khí rất yên tĩnh.
Về đến nhà, tâm trạng Ôn Dư vẫn không tốt, không phải Tưởng Vũ Hách không nhìn ra.
Anh đóng cửa lạị chặn cô ở cửa: “Sao em lại không vui?”
Hơi thở anh nóng rực, xen lẫn mùi rượu nồng nặc.
Ôn Dư đẩy anh ra, một bên cởi giày cao gót vừa nói: “Anh nằm đi, em đi pha cho anh ly trà giải rượu,”
“Ừ.” Giọng Tưởng Vũ Hách rất khàn, lên tiếng đáp lại đồng thời với tay ôm lấy cô: “Cùng nhau nằm.”
“...”
Ôn Dư không kịp đề phòng, bị anh nhấc bổng lên, sau khi bừng tỉnh lại: “Anh làm gì vậy?”
Tưởng Vũ Hách không thèm nghe cô nói, ôm Ôn Dư đi đến ghế salon trong phòng khách đè cô xuống, hồi lâu mới hỏi:
“Không vui chỗ nào, nói cho anh biết.”
Ôn Dư bị người khác đè, không nhúc nhích được, vừa lo vừa giận, đưa tay đánh anh: “Mắt nào của anh nhìn ra em không vui? Tránh ra, đừng đè em, để cho…”
Lời mới vừa nói một nửa, hai tay cô đã bị anh đè trên đỉnh đầu.
“Đừng có nói dối anh.” Một tay Tưởng Vũ Hách đã khống chế được cô, áp sát cô hơi cúi người: “Anh nhìn em cả đêm, em suy nghĩ gì anh không biết được sao.”
Giọng anh vô cùng trầm thấp, mùi thuốc là cùng mùi rượu nồng nặc chui vào hơi thở Ôn Dư, đốt nóng mặt cô.
Ôn Dư không lên tiếng, quật cường bước lên, nhìn thẳng mặt anh hỏi: “Vậy anh nói đi em đang suy nghĩ gì?”
Nghe vậy, Tưởng Vũ Hách không hoảng không vội chống tay lên, cứ như vậy nhìn cô, không nói lời nào.
Ánh mắt từ trên chậm rãi nhìn xuống, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thuộc về anh.
Ôn Dư không biết Tưởng Vũ Hách đang muốn làm gì, nhưng kiểu nhìn mà không lên tiếng cô không chịu được.
Cô di chuyển hai lần vô ích, mất tự nhiên hỏi: “Nhìn cái gì vậy.”
Anh lại nói: “Nhìn dáng vẻ ghen tuông của em.”
“...”
Bị đâm trúng tâm tư, khí thế Ôn Dư lúc này xìu đi mấy phần, nhưng vẫn cố gắng chống cự lại: “Ai ghen? Anh uống nhiều rồi thì đi ngủ đi, đừng ở đây nghĩ ai cũng say mê anh.”
Vừa nói vừa vùng vẫy muốn rời đi, không biết làm sao lực anh quá mạnh, từ đầu đến cuối bị Tưởng Vũ Hách khống chế cô không cử động được.
“Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Cả người Ôn Dư bị làm cho nóng lên, nóng lòng muốn thoát thân, không thể làm gì khác hơn là giờ trò cũ: “Anh đè chân em như vậy rất đau.”
Hai mắt Tưởng Vũ Hách nhìn cô, trong mắt ý không rõ: “Lại đau?”
Ôn Dư giả bộ rất nghiêm túc: “Hôm nay thuốc em chưa có thoa, anh mau tránh ra, em phải đi…”
Vừa dứt lời, một cơn lạnh lẽo ập tới, Ôn Dư sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy váy dài đột nhiên bị vén đến ngang hông, một giây tiếp theo…
Tưởng Vũ Hách nâng chân bị thương lên gác lên vai anh.
Đôi chân thon dài trắng nõn hơi cong lên bị cố định trên chiếc áo sơ mi đen, màn đêm dày đặc, sự mềm mại của người phụ nữ và sự va chạm lên bờ vai mạnh mẽ của người đàn ông tạo cảm giác mãnh liệt.
Ôn Dư sợ ngây người, còn chưa kịp phản ứng, cảm giác ẩm ướt nhanh chóng lan đến da chân.
Một tay Tưởng Vũ Hách cầm cổ chân cô, nghiêng đầu hôn vào chỗ bắp chân bị thương của cô.
Ướt át, ấm áp.
Giống như hôn, giống như mút, giống như cắn vậy.
Hiếm có cảm giác ma sát, một vòng lại một vòng, khuấy động rộn ràng ở sâu trong lòng Ôn Dư.
Toàn thân Ôn Dư xụi lơ, kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt, tất cả tiếng nói cũng bị ứ trong cổ họng, không kêu được.
Mấy giây sau, giọng nói khàn khàn của người đàn ông nồng nặc mùi rượu lọt vào tai:
“Thuốc này được không.”
Đây sự kiện quy mô lớn đầu tiên Ôn Dư được mời tham dự sau khi vào ngành.
Dĩ nhiên trong lòng cô biết, Tưởng Vũ Hách tuyệt đối không phải vì để dỗ cho cô vui vẻ hay vì nguyên nhân gì khác mới để cô tham gia.
Hoạt động lớn tụ tập các ông lớn, hội tụ tất cả các loại tài nguyên trong giới. Tưởng Vũ Hách để cô tới đây đơn giản là để cho cô có thêm kiến thức, dĩ nhiên nếu như cô có năng lực trong tiệc rượu có thể thu về một ít tài nguyên thì đó cũng là bản lĩnh của cô.
Vì vậy buổi tiệc rượu này Ôn Dư chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Thật may Tưởng Vũ Hách đã chuẩn bị cho Ôn Dư một phòng quần áo cũng như trang sức phụ kiện, cô không lãng phí quá nhiều thời gian để lựa chọn quần áo, cô dễ dàng chọn một chiếc váy cùng đôi giày cao gót.
Vết thương trên bắp chân đã lành nhưng bên ngoài vẫn còn một chút máu bầm, cho nên Ôn Dư lựa chọn váy rất lâu, kiểu dáng dài có thể che được vết thương.
Bảy giờ tối, Ôn Dư đưa Đường Hoài cùng đi tới tiệc rượu.
Tiệc rượu được tổ chức ở quán rượu năm sao trong thành phố, địa điểm đúng như Ôn Dư suy nghĩ, các nhân vật nổi tiếng đều tụ tập.
Không chỉ có ngôi sao hạng một hạng hai của Á Thịnh, ngoài ra còn có rất nhiều đạo diễn nổi tiếng, giám chế, nhà sản xuất phim và các ngôi sao khác cũng đến tham dự, hơn hai mươi nhà đài đã được mời đã tới.
Trong một bữa tiệc trao đổi công việc cao cấp như vậy, Tưởng Vũ Hách dành cho cô cơ hội để tung cánh và trưởng thành.
Trong lòng Ôn Dư cũng hiểu.
Mặc dù cô cũng chỉ là người mới so với những ông lớn này, nhưng cũng may cô là người mới nắm trong tay một bộ IP siêu hot, hơn nữa cô cũng có danh hiệu “Nhà đầu tư mỹ nữ” cho nên vừa vào hội trường cũng đã gây chú ý cho rất nhiều người trong ngành.
“Có phải Ôn Dư người gây chú ý gần đây không?
“Không sai, hình như là cô ấy.”
“Cướp được IP của Á Thịnh mà vẫn được mời, lai lịch không vừa đâu.”
“Tôi muốn làm quen một chút nhà đầu tư xinh đẹp này.”
“Đi qua nói chuyện một chút?”
Hiện trường buổi tiệc rượu náo nhiệt, ăn uống linh đình, như một loại năng lực bẩm sinh, ngay từ lúc đầu Ôn Dư đã bộc lộ được khả năng giao tiếp khéo léo trong mọi mặt, ngoài ý muốn đạt được rất nhiều tài nguyên trong ngành.
Tới trao đổi danh thiếp với cô bao gồm người nổi tiếng, các công ty điện ảnh và truyền hình, còn có đài truyền hình, thậm chí vài người ở giới thượng lưu lạ mặt từ những lĩnh vực khác.
Đến bảy rưỡi, tiệc rượu chuẩn bị bắt đầu, ngoài cửa có ánh đèn nhấp nháy và âm thanh vang lên.
Nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay cũng đã xuất hiện.
Tưởng Vũ Hách với tư cách chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Á Thịnh, tối nay anh cũng sẽ tham dự buổi tiệc.
Mà anh mới chính là tiêu điểm để mọi người chú ý.
Anh bước vào hội trường, vẫn mặc bộ âu phục màu đen chính chắn như cũ, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh nhưng lại toát ra vẻ quyến rũ và sức hút động lòng người.
Giống như lần đầu tiên Ôn Dư gặp anh, anh cũng bị vô số người khác nhau vây quanh, ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng di chuyển theo bước chân anh.
Khi anh xuất hiện không thua kém bất kỳ người nổi tiếng nào.
Bởi vì ai cũng biết, người đàn ông này mới là người đào tạo ra các ngôi sao xứng tầm ở trên đỉnh kim tự tháp
Cũng là người tạo ra quy tắc cho vòng tròn này.
Ôn Dư đứng trong góc, cô không thể chen lên phía trước, cũng không có ý định chen lên tham gia náo nhiệt.
Cô cầm ly rượu trên tay, ánh mắt không ngừng nhìn Tưởng Vũ Hách, vốn không trông cậy giữa đám đông anh có thể nhìn thấy cô, nhưng ngay khi anh lướt qua vị trí của cô, tầm mắt anh vô tình lướt qua.
Mặc dù cách cả đám đông.
Tuy chỉ lướt qua nhau có hai ba giây ngắn ngủi.
Khoảnh khắc đó, trái tim Ôn Dư bỗng lỡ đi một nhịp, sau đó cô vô thức mím môi mỉm cười.
Không ai phát hiện ra ánh mắt tràn đầy yêu thương của họ.
Cũng chỉ có cô và Tưởng Vũ Hách mới nhận thức được chuyện này “Trong biển người mênh mông cũng có thể tìm thấy nhau” trong lòng bỗng nhiên vui vẻ.
Trước khi buổi tiệc bắt đầu, Tưởng Vũ Hách với tư cách là chủ tịch cần phải phát biểu trên sân khấu.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Dư nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của anh.
Anh đứng trên sân khấu, dường như có vầng hào quang của riêng anh, không có bất kỳ bản thảo nào, suy nghĩ rõ ràng, lời nói rõ ràng, sắc bén và lưu loát về những công việc kinh doanh đó, ánh mắt cử chỉ toát ra sự chín chắn và điềm tĩnh của người lãnh đạo.
Ôn Dư vô cùng ngưỡng mộ, có thể ngồi vào cái vị trí này quả thực phải có năng lực mà người bình thường không sánh kịp.
Sau khi Tưởng Vũ Hách đọc bài phát biểu, lại nói tiếp về chủ trương đầu tư và sản xuất ở mảng điện ảnh của công ty điện ảnh Á Thịnh trong một năm tới.
Được coi là ông trùm điện ảnh trong nước, Á Thịnh luôn là đại diện đứng đầu trong ngành, hơn mười bộ phim bom tấn bắt đầu lên sóng trong năm sau cũng đã tạo một trận sóng gió trong giới. Hầu như mỗi bộ đều đầu tư hơn trăm triệu, khiến cho người ta không ngừng thán phục vốn liếng của Á Thịnh quá hùng hậu.
Sau khi buổi triển lãm phim kết thúc, mọi người bắt đầu có thời gian trò chuyện với nhau trong buổi tiệc…
Mọi người sôi nổi tụ tập chung một chỗ, quây quần vòng tròn nhỏ bên nhau, cụng ly đổi chén, nhỏ giọng trò chuyện.
Mà Tưởng Vũ Hách chính là nhân vật trung tâm.
Anh rất ít khi tham gia những buổi tiệc như vậy, ngoại trừ buổi quay phim cho tuần lễ du lịch và cuộc họp hàng năm, anh rất ít tham gia hoạt động bên ngoài.
Vì anh ít khi xuất hiện nên tối nay đã nhanh chóng trở thành nhân vật mà mọi người đều chú ý.
Trong đó có vô số nữ minh tinh xinh đẹp hoặc những cô gái trẻ trong nghề.
Ôn Dư đứng đó không xa nhìn Tưởng Vũ Hách trò chuyện với các cô gái ấy.
Những cô gái bên cạnh anh không dừng lại, giống như ruồi bọ đuổi không được, người này đi thì người khác lại đến.
Trong lòng Ôn Dư cảm thấy khó chịu, uống xong ly rượu, cô cũng đi thẳng tới.
Ngay trước mặt mọi người, cô đi tới trước mặt Tưởng Vũ Hách cười phong tình:
“Chào chủ tịch Tưởng.”
Mặt Tưởng Vũ Hách không đổi sắc, cũng nhàn nhạt mỉm cười: “Xin chào.”
Ôn Dư bưng ly rượu gật đầu, nói với anh: “Chủ tịch Tưởng có thể nể mặt uống với tôi một ly không?”
Tưởng Vũ Hách đang muốn lên tiếng, không biết từ đâu có người xuất hiện nói với anh: “Chris tới rồi, muốn bàn với anh một chút về việc công chiếu phim ở nước ngoài.”
Tưởng Vũ Hách nhìn Ôn Dư một cái, trước khi đi chạm nhẹ ly cô, trầm giọng nhắc nhở: “Uống ít thôi.”
Sau đó anh uống rượu trong ly của mình, xoay người rời đi.
Ôn Dư thấy anh đi đến bên một cô gái người ngoại quốc tầm ba mươi tuổi nhìn rất sexy, hai người cụng ly, cùng nhau nói chuyện.
Mặc dù biết là không nên có cảm giác này, cũng biết Tưởng Vũ Hách đang làm việc, có thể thấy anh bị nhiều cô gái vây quanh như vậy, trong lòng Ôn Dư có chút ghen tuông.
Cứ coi như cô là người phụ nữ hẹp hòi đi.
Tâm trạng không vui nhìn dõi theo, Ôn Dư quay người cùng Đường Hoài tham gia vào buổi tiệc.
Cô uống rất ít, hầu như chỉ nhấp môi rồi buông ly.
Thỉnh thoảng nhìn qua Tưởng Vũ Hách, thấy ly rượu trong tay anh cũng chưa từng uống.
Ôn Dư cau mày hỏi Đường Hoài: “Chủ tịch Tưởng uống được nhiều không?”
Đường Hoài nói: “Tạm được.”
Ôn Dư gật đầu một cái, thấy bên kia lại có nhóm con gái khác vây quanh Tưởng Vũ Hách, trong lòng buồn bã: “Tôi đi ra ngoài một chút, lát sẽ quay lại.”
“Muốn tôi đi cùng không?”
“Không cần.”
Ôn Dư một mình đi ra ngoài, ngồi trên dãy một hành lang đầy hoa.
Cảm giác khó tả trong lòng không nói ra được bằng lời, một loại cảm giác bực bội không biết lý do.
Cô uống rượu một mình, hóng gió một lúc, dường như đã tỉnh táo và bình tĩnh hơn một chút. Đang muốn quay lại, bỗng dưng có chàng trai trẻ đi đến trước mặt cô.
“Xin chào sếp Ôn, thật trùng hợp?”
Ôn Dư ngước mắt nhìn, lại là Hoắc Nham.
“Xin chào, vừa nãy bên trong sao không thấy cậu.”
Hoắc Nham cười nói: “Tôi và quản lý tới muộn, vừa mới đến, đúng rồi sếp Ôn, chân chị sao rồi?”
Ôn Dư lễ phép lắc đầu một cái: “Đã lành rồi, cảm ơn.”
“Vậy thì tốt.”
Ôn Dư cùng Hoắc Nham cũng không quen biết, đối thoại mấy câu đơn giản chuẩn bị đi về, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Tưởng Vũ Hách gửi đến.
[Đi đâu.]
Ôn Dư đáp lại: [Đi hóng mát một chút.]
Khi cô quay lại buổi tiệc cũng gần kết thúc, mọi người ở đây đều nói lời tạm biệt.
Đường Hoài nói với Ôn Dư: “Sếp Tưởng mới đến tìm cô, nói cô đến bãi đậu xe trước, chờ một chút cùng về với anh ấy.”
Ôn Dư gật đầu vừa nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng dáng Tưởng Vũ Hách, nhưng lại thấy anh đang bắt tay với người phụ nữ ngoại quốc đó.
Cảm giác bực bội bị đè xuống giờ lại trỗi dậy.
Cô đợi ở bãi đậu xe gần 20 phút, Tưởng Vũ Hách mới đi xuống.
Khi màn xe kéo lên, điều đầu tiên anh muốn nắm lấy tay Ôn Dư, nhưng bị Ôn Dư né tránh.
Tưởng Vũ Hách cau mày: “Sao vậy?”
Ôn Dư không lên tiếng, ngửi được cả người anh đầy mùi rượu, chỉ dặn dò chú Hà: “Chú Hà mau lái xe đi, cháu mệt rồi.”
Tưởng Vũ Hách nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
Quả thật hôm nay Tưởng Vũ Hách uống hơi nhiều, nhưng chuyện xã giao làm ăn như này không tránh được, nếu Ôn Dư không muốn anh đến gần, anh cũng không ép, anh nhắm mắt nghỉ ngơi, miễn cưỡng cho qua.
Suốt chặng đường, không khí rất yên tĩnh.
Về đến nhà, tâm trạng Ôn Dư vẫn không tốt, không phải Tưởng Vũ Hách không nhìn ra.
Anh đóng cửa lạị chặn cô ở cửa: “Sao em lại không vui?”
Hơi thở anh nóng rực, xen lẫn mùi rượu nồng nặc.
Ôn Dư đẩy anh ra, một bên cởi giày cao gót vừa nói: “Anh nằm đi, em đi pha cho anh ly trà giải rượu,”
“Ừ.” Giọng Tưởng Vũ Hách rất khàn, lên tiếng đáp lại đồng thời với tay ôm lấy cô: “Cùng nhau nằm.”
“...”
Ôn Dư không kịp đề phòng, bị anh nhấc bổng lên, sau khi bừng tỉnh lại: “Anh làm gì vậy?”
Tưởng Vũ Hách không thèm nghe cô nói, ôm Ôn Dư đi đến ghế salon trong phòng khách đè cô xuống, hồi lâu mới hỏi:
“Không vui chỗ nào, nói cho anh biết.”
Ôn Dư bị người khác đè, không nhúc nhích được, vừa lo vừa giận, đưa tay đánh anh: “Mắt nào của anh nhìn ra em không vui? Tránh ra, đừng đè em, để cho…”
Lời mới vừa nói một nửa, hai tay cô đã bị anh đè trên đỉnh đầu.
“Đừng có nói dối anh.” Một tay Tưởng Vũ Hách đã khống chế được cô, áp sát cô hơi cúi người: “Anh nhìn em cả đêm, em suy nghĩ gì anh không biết được sao.”
Giọng anh vô cùng trầm thấp, mùi thuốc là cùng mùi rượu nồng nặc chui vào hơi thở Ôn Dư, đốt nóng mặt cô.
Ôn Dư không lên tiếng, quật cường bước lên, nhìn thẳng mặt anh hỏi: “Vậy anh nói đi em đang suy nghĩ gì?”
Nghe vậy, Tưởng Vũ Hách không hoảng không vội chống tay lên, cứ như vậy nhìn cô, không nói lời nào.
Ánh mắt từ trên chậm rãi nhìn xuống, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thuộc về anh.
Ôn Dư không biết Tưởng Vũ Hách đang muốn làm gì, nhưng kiểu nhìn mà không lên tiếng cô không chịu được.
Cô di chuyển hai lần vô ích, mất tự nhiên hỏi: “Nhìn cái gì vậy.”
Anh lại nói: “Nhìn dáng vẻ ghen tuông của em.”
“...”
Bị đâm trúng tâm tư, khí thế Ôn Dư lúc này xìu đi mấy phần, nhưng vẫn cố gắng chống cự lại: “Ai ghen? Anh uống nhiều rồi thì đi ngủ đi, đừng ở đây nghĩ ai cũng say mê anh.”
Vừa nói vừa vùng vẫy muốn rời đi, không biết làm sao lực anh quá mạnh, từ đầu đến cuối bị Tưởng Vũ Hách khống chế cô không cử động được.
“Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Cả người Ôn Dư bị làm cho nóng lên, nóng lòng muốn thoát thân, không thể làm gì khác hơn là giờ trò cũ: “Anh đè chân em như vậy rất đau.”
Hai mắt Tưởng Vũ Hách nhìn cô, trong mắt ý không rõ: “Lại đau?”
Ôn Dư giả bộ rất nghiêm túc: “Hôm nay thuốc em chưa có thoa, anh mau tránh ra, em phải đi…”
Vừa dứt lời, một cơn lạnh lẽo ập tới, Ôn Dư sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy váy dài đột nhiên bị vén đến ngang hông, một giây tiếp theo…
Tưởng Vũ Hách nâng chân bị thương lên gác lên vai anh.
Đôi chân thon dài trắng nõn hơi cong lên bị cố định trên chiếc áo sơ mi đen, màn đêm dày đặc, sự mềm mại của người phụ nữ và sự va chạm lên bờ vai mạnh mẽ của người đàn ông tạo cảm giác mãnh liệt.
Ôn Dư sợ ngây người, còn chưa kịp phản ứng, cảm giác ẩm ướt nhanh chóng lan đến da chân.
Một tay Tưởng Vũ Hách cầm cổ chân cô, nghiêng đầu hôn vào chỗ bắp chân bị thương của cô.
Ướt át, ấm áp.
Giống như hôn, giống như mút, giống như cắn vậy.
Hiếm có cảm giác ma sát, một vòng lại một vòng, khuấy động rộn ràng ở sâu trong lòng Ôn Dư.
Toàn thân Ôn Dư xụi lơ, kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt, tất cả tiếng nói cũng bị ứ trong cổ họng, không kêu được.
Mấy giây sau, giọng nói khàn khàn của người đàn ông nồng nặc mùi rượu lọt vào tai:
“Thuốc này được không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.