Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật
Chương 112: Chuyện thường ngày của ba đứa trẻ
Dữu Nhất Chỉ Lê
12/02/2022
Con của Trình Thời và Mạnh Ngũ chào đời sớm hơn một tháng so với dự định, là đứa lớn nhất trong ba đứa trẻ.
Mạnh Thời Nghi là nữ tử, từ nhỏ đã chơi cùng hai huynh muội sinh đôi chào đời muộn hơn nàng một chút.
Ba đứa trẻ chơi thân với nhau như người một nhà, mặc dù sinh hoạt vui chơi cùng nhau nhưng mỗi người lại mang một tính cách riêng.
Tên của Mạnh Thời Nghi là do cha nàng đặt cho, nghe đồn cha nàng nghe nương nói tên nương được lấy từ “Thời di thế dịch” *(nghĩa là thời thế thay đổi), vì vậy Mạnh Ngũ cũng đặt cho nàng một cái tên rất qua loa là Mạnh Thời Nghi.
Nàng không thích cái tên này cho lắm nên tự mình đổi tên thành Mạnh Cảnh Chi, nàng nghĩ cái tên này nghe hay hơn nhiều.
Mặc dù cái tên này không được người lớn công nhận, bọn họ luôn gọi nàng là Mạnh Thời Nghi, Mạnh Thời Nghi, nhưng ở bên ngoài lúc nào nàng cũng tự giới thiệu mình là Mạnh Cảnh Chi. Không những vậy nàng còn bảo đệ đệ muội muội gọi mình là Cảnh Chi ca ca.
Đúng vậy, chính là ca ca.
Ngoại hình Mạnh Thời Nghi khá giống với Mạnh Ngũ, nhưng tính cách thì lại y hệt Trình Thời.
Nếu hỏi vì sao Mạnh Thời Nghi lại muốn người ta coi mình là nam tử thì là do hoàn toàn chịu ảnh hưởng từ gia đình của nàng, chứ không phải lỗi của nàng.
Bởi vì từ lúc Trình Thời mở y quán đến giờ vẫn luôn cải nam trang.
Một là bởi vì mấy năm như vậy cũng đã quen rồi, hai là bởi vì được Mạnh Ngũ ủng hộ, hắn bảo như vậy có thể cản vận đào hoa.
Sau khi Trình Thời sinh, gương mặt càng thêm dịu dàng xinh đẹp, có lần Trình Thời mặc nữ trang đến xem bệnh cho một vị phu nhân nhà nào đó, sáng hôm sau bỗng có một vị công tử trẻ tuổi đến phủ Lăng Vương hỏi thăm thân phận của Trình Thời.
Vừa đúng lúc Mạnh Ngũ ở Chiêu Minh ty trở về, vị công tử kia lại còn tình cờ hỏi thăm đúng Mạnh Ngũ, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, lạnh lùng đuổi người ta về, sau đó bảo Trình Thời từ sau đổi thành nam trang.
Trình Thời thấy hắn ghen tuông thì vui mừng nhưng cũng không bắt bẻ lại, dù sao nàng cũng quen mặc nam trang rồi.
Từ sau đó Mạnh Thời Nghi luôn thấy nương mình mặc nam trang, hơn nữa trông còn anh tuấn hơn cả cha nàng.
Lúc đó Mạnh Thời Nghi cảm thấy quần áo nam tử rất đẹp, vì vậy nàng học theo nương, tìm muội muội Lục Tuế Tuế bảo nàng cùng mình lừa lấy một bộ quần áo của Lục Lan để thay.
Mạnh Thời Nghi và Lục Tuế Tuế trốn trong phòng, Lục Tuế Tuế thấy tỷ tỷ thay nam trang, hai mắt cũng sáng lên.
“Tỷ tỷ thích làm nam nhi sao?” Nàng hỏi.
Mạnh Thời Nghi gật đầu.
Nam nhi vừa ngầu vừa anh tuấn, giống như nương nàng ấy.
Lục Tuế Tuế trợn mắt cười toe toét, nàng bò xuống khỏi giường lao vào lòng tỷ tỷ mà thản nhiên nói: “Tỷ tỷ thích thì Tuế Tuế cũng thích.”
Đêm đó người cuồng cái đẹp Lục Tuế Tuế cứ ôm lấy Mạnh Thời Nghi mãi không chịu buông tay, lại còn nằm trên giường của Mạnh Thời Nghi đòi ngủ chung, cũng không cho phép nàng cởi nam trang.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Tuế Tuế rất ngọt ngào, lúc nào mở miệng cũng “Tỷ tỷ thật đẹp”, “Còn đẹp hơn cả ca ca của ta”, lại còn “Cha ta cũng không tuấn tú bằng tỷ”, đến nỗi Mạnh Thời Nghi không nhận ra phương hướng, vội vàng quyết định từ nay về sau nàng chính là nam nhi!
Kể từ ngày đó quần áo của Lục Lan luôn mất tích vô cớ, đến hôm sau lại xuất hiện trên người tỷ tỷ.
Lục Lan đứng dưới hành lang nhìn hai tỷ tỷ muội muội phía xa mà nhướng mày, đôi chân ngắn ngủn chạy lon ton đến thư phòng Lục Vô Chiêu tố cáo.
Sau đó Mạnh Thời Nghi bị Trình Thời đánh một trận, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, cuối cùng cũng được cho phép mặc nam trang.
“Kể từ hôm nay, ta chính thức đổi tên thành Mạnh Cảnh Chi!” Mạnh Thời Nghi chắp tay sau lưng, đứng trong sân nghiêm túc lên tiếng.
Vua cổ vũ Lục Tuế Tuế vô cùng nể tình, đôi mắt tròn như hai quả nho tỏ ra vui mừng, phấn chấn nhảy lên vỗ tay: “Cảnh Chi ca ca, Cảnh Chi ca ca!”
Mạnh Thời Nghi mỉm cười hài lòng vươn tay xoa đầu muội muội: “Tuế Tuế ngoan lắm, sau này muội đã có thêm một ca ca rồi.”
Vốn dĩ Lục Lan đang thản nhiên nhìn bộ quần áo bị trộm của mình xuất hiện trên người tỷ tỷ mà không nói gì.
Nhưng vừa nghe thấy muội muội có thêm một ca ca, trong lòng thầm nghĩ, từ nay về sau Tuế Tuế có thêm một ca ca, vậy Tuế Tuế thích ca ca này hơn hay thích hắn hơn đây?
Lục Lan cũng không dám chắc, tuy Tuế Tuế thích những người đẹp mắt hệt như mẫu thân, nhưng Mạnh Thời Nghi cũng không xấu, bây giờ nàng thay đổi quần áo trông càng đẹp hơn.
Quả nhiên là nữ nhi của dì Trình, mặc nam trang cũng có thể mê hoặc được bao nhiêu tiểu cô nương.
Lục Lan nhíu mày đăm chiêu như người lớn, lần đầu tiên trong đời có cảm giác hoảng hốt.
Mạnh Thời Nghi thấy đệ đệ không nói gì thì nhướng mày nhìn sang.
Ra vẻ bảo Lục Lan cho ý kiến.
Đến lúc này Lục Lan mới gật đầu: “Ta biết rồi, Mạnh Thời Nghi.”
Lục Tuế Tuế: “…”
Nàng nhìn sang tỷ tỷ quả nhiên thấy mặt nàng lạnh tanh.
Mạnh Thời Nghi nghiêm khắc sửa lại cho đúng: “Phải gọi là Mạnh Cảnh Chi.”
Lục Lan: “Đã biết rồi, Thời Nghi tỷ tỷ.”
Lục Tuế Tuế: “…”
Nàng lén lút vươn tay ra phía sau giật góc áo ca ca.
Thật là, cần gì phải khiến người ta cụt hứng như vậy chứ.
Nàng quay đầu lại nháy mắt với ca ca, ý bảo hắn mau xin lỗi tỷ tỷ, mau dỗ dành nàng!
Lục Lan nhìn muội muội rồi lại quay sang nhìn Mạnh Thời Nghi, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Tỷ tỷ sao vậy?”
Mạnh Thời Nghi hít sâu một hơi, gầm lên đầy giận dữ: “Lục Vĩnh Trú! Ngươi nhắc lại thử xem!”
Lục Tuế Tuế: “…”
Lục Tuế Tuế quay sang nhìn ca ca, lập tức bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, lén lút lui ra sau, muốn rời xa chiến trường sắp diễn ra trận cãi vã này.
Chuyện của Lục Vĩnh Trú cũng giống chuyện của Mạnh Thời Nghi.
Trước đây khi cặp song sinh này vừa chào đời, Lăng Vương còn chưa nghĩ nên đặt tên gì cho hay.
Ban đầu mọi sự quan tâm của Lục Vô Chiêu đều dành hết cho Thẩm Vu, ngày nào cũng ở bên cạnh chăm sóc Thẩm Vu, tranh thủ lúc rảnh rỗi thì đến Chiêu Minh ty xử lý công việc, hoàn toàn không có thời gian cho hai đứa trẻ suýt chút nữa đã lấy mạng Thẩm Vu.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn còn oán hận hai đứa trẻ, thậm chí đến khi hai đứa con đầy tháng hắn cũng chưa từng nhìn lấy một lần.
Lục Vô Chiêu thừa nhận mình không xứng làm phụ thân, nhưng hắn đã từng nói, những gì hài tử cần hắn đều sẽ cho, nhưng đừng hy vọng có thêm thứ gì, bởi vì tình yêu của hắn đều dành hết cho Thẩm Vu.
Thẩm Vu biết nút thắt trong lòng hắn còn chưa mở nên cũng không sốt ruột, nàng chờ đến khi hai đứa trẻ lớn hơn một chút thì bảo ma ma ôm vào phòng.
Hai đứa bé đều có nét giống Thẩm Vu, mắt mũi muội muội thì giống nàng, còn ca ca thì có cái miệng y hệt nàng.
Đêm khuya khi Lục Vô Chiêu trở về phủ thấy hai đứa trẻ chiếm mất vị trí của mình, đang nằm ngủ bên cạnh Thẩm Vu.
Hắn nhìn hai đứa trẻ rất giống A Vu thì nhất thời giật mình, cuối cùng cũng không đành lòng ôm hai đứa trẻ đi.
Đêm ấy hắn không đánh thức ai mà ngồi một mình cả đêm bên lò sưởi, đến khi tỉnh lại nhìn thấy Thẩm Vu ngồi trước giường, nghiêng đầu mỉm cười với hắn.
Thành hôn đã lâu nhưng mỗi lần Lục Vô Chiêu nhìn thấy nàng đều cảm thấy rộn ràng trong lòng.
Thấy bầu không khí rất thích hợp nên nàng nhắc tới chuyện đặt tên cho con, Lục Vô Chiêu yên lặng hồi lâu mới đồng ý.
Đây không chỉ là vấn đề đặt tên, nó còn có nghĩa Lục Vô Chiêu đang cố gắng để chấp nhận hai đứa trẻ này.
Có lẽ hắn còn giận chuyện đêm qua hài tử chiếm mất vị trí của mình nên đặt tên cho con trai là “Lục Vĩnh Trú”. *(Trú nghĩa là ban ngày)
“Chàng cũng qua loa quá rồi đó.” Thẩm Vu quở trách.
Lục Vô Chiêu nghiêm túc bảo, nếu hắn đã là “Chiêu Chiêu” của nàng, thế thì con của bọn họ gọi là “Vĩnh Trú” vậy.
Thẩm Vu suy nghĩ một lúc cũng thấy có lý, tuy cái tên hơi khó nghe nhưng lại mang tấm lòng của nàng và Chiêu Chiêu, cũng có ý tốt nên mới gật đầu đồng ý.
Lúc nàng hỏi hắn nên đặt tên cho con gái là gì, vẻ mặt Lục Vô Chiêu trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Con gái giống mẫu thân hơn con trai nhiều, lại trông nhỏ nhắn xinh xắn, lần đầu Lục Vô Chiêu thử ôm vào lòng đã cảm thấy rất dễ thương.
“Cứ gọi là Tuế Tuế đi.” Hắn nói.
Hy vọng nữ nhi được vui vẻ hạnh phúc quanh năm suốt tháng.
Lục Vĩnh Trú vừa đầy ba tuổi Vương phủ đã mời tiên sinh đến dạy vỡ lòng.
Lục Vĩnh Trú biết ý nghĩa tên của mình, cũng biết là có ý tốt, nhưng lại không hề thích mấy chữ này, vì vậy cũng học theo Mạnh Thời Nghi tự đổi tên của mình.
Lục Lan, Lan, sóng to, sóng lớn, sóng dữ, có cảm giác rất hào hùng, Thẩm Vu cũng rất thích nên đồng ý đổi tên.
Hai phu thê Lăng Vương luôn để con cái tự do, chỉ cần bọn trẻ thích, chỉ cần chúng không phạm sai lầm, không gây chuyện, mọi thứ đều dễ dàng thỏa thuận, bởi vì Thẩm Vu đồng ý đổi tên nên đương nhiên Lục Vô Chiêu cũng không có ý kiến gì.
Chuyện Lục Lan có thể đổi tên mà không bị đánh khiến Mạnh Thời Nghi rất ghen tị.
Chẳng qua Mạnh Thời Nghi có một cái đuôi họ Lục đi theo dỗ dành nên nhanh chóng buông bỏ sự bất bình.
Tên cũ của Lục Lan không nói đến thì thôi, đã nói đến là khiến hắn tức giận.
Mạnh Thời Nghi cứ khăng khăng muốn Lục Lan gọi nàng là Mạnh Cảnh Chi thì hết lần này tới lần khác Lục Lan không thèm gọi, vì thế Mạnh Thời Nghi mới đạp lên nỗi đau của Lục Lan.
Hai đứa trẻ làm tổn thương lẫn nhau, mắng chửi nhau nhưng cuối cùng chẳng ai được lợi.
Lục Tuế Tuế cách xa chiến trường hỗn loạn, nàng buồn bực ôm Bạch Đoàn ngồi trước cửa viện.
Đôi mắt to tròn khẽ chớp, nàng ngửa mặt lên trời mà thở dài: “Thật không khiến người ta bớt lo.”
Nữ nhi mới bốn tuổi mà lại bùi ngùi như thể đã bốn mươi tuổi.
Lục Tuế Tuế không hiểu, chỉ là một câu nói thôi, vì sao ca ca nhất định phải dây dưa vào mớ xúi quẩy này.
Nếu tỷ tỷ thích thì cứ ủng hộ tỷ tỷ, sao ca ca lại không hiểu đạo lý này vậy?
Dỗ dành người ta thì sao chứ? Mỗi ngày nàng đều phải dỗ dành người khác, hết mẫu thân đến phụ thân, hết tỷ tỷ thì đến ca ca, vì hạnh phúc của cái nhà này mà nàng phải trả giá nhiều đến thế.
Làm sao để ca ca và tỷ tỷ ngừng tranh cãi đây?
Lục Tuế Tuế ngồi trước cửa đăm chiêu suy nghĩ.
Một lát sau nàng nảy ra ý tưởng.
Nàng gọi Thược Dược và Triệu ma ma đến, bảo hai người đi với nàng sang nhà bên cạnh.
Bên cạnh là nhà của Binh Bộ Thượng thư mới nhậm chức, lúc thăng quan còn cố ý mời mọi người ở phủ Lăng Vương sang thưởng hoa uống rượu.
Lục Tuế Tuế vừa ra khỏi nhà bên cạnh đã bật khóc như một con mèo mướp nhỏ.
Nàng vào sân vẫn thấy tỷ tỷ và ca ca đang tranh cãi ầm ĩ. Nàng ngồi xuống khóc to.
Từ nhỏ Mạnh Thời Nghi và Lục Lan đã xem Lục Tuế Tuế như bảo bối mà nuông chiều, hai người nghe thấy tiếng nàng khóc vội vàng ngừng tranh cãi chạy đến phía nàng.
Lục Tuế Tuế nói ra những lời đã chuẩn bị trước.
Nàng nói mấy ngày trước sang nhà bên cạnh, tiểu công tử bên ấy rất thích ná thun của nàng, hỏi nàng có thể cho hắn không.
Lục Tuế Tuế nhớ mẫu thân đã dặn phải chia sẻ niềm vui với người khác, vì vậy dù tiếc nhưng vẫn tặng ná thun cho hắn coi như là kết giao bằng hữu.
Lúc nãy nàng hối hận đi tìm tiểu công tử muốn đòi lại nhưng hắn không trả, còn đẩy nàng ngã ra đất.
Vì vậy Lục Tuế Tuế vừa khóc vừa chạy về nhà tìm ca ca và tỷ tỷ.
Chuyện thật ra là thế này, vốn là Lục Tuế Tuế tự nguyện đưa ná thun cho người ta, đến lúc kể lại thì thêm mắm thêm muối, biến thành người khác cướp của nàng.
Lục Lan và Mạnh Thời Nghi vừa nghe muội muội bị bắt nạt thì ngừng chiến tranh, hai người liếc nhìn nhau rồi sánh vai đi ra ngoài.
Lục Tuế Tuế đứng đàng xa nhìn ca ca tỷ tỷ bước vào phủ Binh Bộ Thượng thư, nàng vội vàng lau nước mắt cưới khúc khích.
Đoàn kết như thế này thật là tốt biết bao.
Chỉ là có lỗi với tiểu công tử nhà Thượng thư quá. Có điều nam tử chịu chút ấm ức cũng không có gì to tát.
Đêm đó, ba người ngồi trong sân ở phủ Lăng Vương nghe Thẩm Vu kể chuyện xưa, bầu không khí vô cùng hài hòa ấm áp.
Màn đêm đang yên lặng đột nhiên vang lên tiếng gào khóc từ nhà bên cạnh.
Thẩm Vu ngừng nói: “… Nhà bên cạnh lại đang đánh hài tử sao?”
Lục Tuế Tuế nhét trái cây vào miệng, híp mắt cười.
“Nhất định là do hắn không ngoan, mẫu thân, bọn ta là ngoan nhất, phải không?”
Thẩm Vu cũng cười: “Tuế Tuế ngoan nhất.”
Mạnh Thời Nghi là nữ tử, từ nhỏ đã chơi cùng hai huynh muội sinh đôi chào đời muộn hơn nàng một chút.
Ba đứa trẻ chơi thân với nhau như người một nhà, mặc dù sinh hoạt vui chơi cùng nhau nhưng mỗi người lại mang một tính cách riêng.
Tên của Mạnh Thời Nghi là do cha nàng đặt cho, nghe đồn cha nàng nghe nương nói tên nương được lấy từ “Thời di thế dịch” *(nghĩa là thời thế thay đổi), vì vậy Mạnh Ngũ cũng đặt cho nàng một cái tên rất qua loa là Mạnh Thời Nghi.
Nàng không thích cái tên này cho lắm nên tự mình đổi tên thành Mạnh Cảnh Chi, nàng nghĩ cái tên này nghe hay hơn nhiều.
Mặc dù cái tên này không được người lớn công nhận, bọn họ luôn gọi nàng là Mạnh Thời Nghi, Mạnh Thời Nghi, nhưng ở bên ngoài lúc nào nàng cũng tự giới thiệu mình là Mạnh Cảnh Chi. Không những vậy nàng còn bảo đệ đệ muội muội gọi mình là Cảnh Chi ca ca.
Đúng vậy, chính là ca ca.
Ngoại hình Mạnh Thời Nghi khá giống với Mạnh Ngũ, nhưng tính cách thì lại y hệt Trình Thời.
Nếu hỏi vì sao Mạnh Thời Nghi lại muốn người ta coi mình là nam tử thì là do hoàn toàn chịu ảnh hưởng từ gia đình của nàng, chứ không phải lỗi của nàng.
Bởi vì từ lúc Trình Thời mở y quán đến giờ vẫn luôn cải nam trang.
Một là bởi vì mấy năm như vậy cũng đã quen rồi, hai là bởi vì được Mạnh Ngũ ủng hộ, hắn bảo như vậy có thể cản vận đào hoa.
Sau khi Trình Thời sinh, gương mặt càng thêm dịu dàng xinh đẹp, có lần Trình Thời mặc nữ trang đến xem bệnh cho một vị phu nhân nhà nào đó, sáng hôm sau bỗng có một vị công tử trẻ tuổi đến phủ Lăng Vương hỏi thăm thân phận của Trình Thời.
Vừa đúng lúc Mạnh Ngũ ở Chiêu Minh ty trở về, vị công tử kia lại còn tình cờ hỏi thăm đúng Mạnh Ngũ, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, lạnh lùng đuổi người ta về, sau đó bảo Trình Thời từ sau đổi thành nam trang.
Trình Thời thấy hắn ghen tuông thì vui mừng nhưng cũng không bắt bẻ lại, dù sao nàng cũng quen mặc nam trang rồi.
Từ sau đó Mạnh Thời Nghi luôn thấy nương mình mặc nam trang, hơn nữa trông còn anh tuấn hơn cả cha nàng.
Lúc đó Mạnh Thời Nghi cảm thấy quần áo nam tử rất đẹp, vì vậy nàng học theo nương, tìm muội muội Lục Tuế Tuế bảo nàng cùng mình lừa lấy một bộ quần áo của Lục Lan để thay.
Mạnh Thời Nghi và Lục Tuế Tuế trốn trong phòng, Lục Tuế Tuế thấy tỷ tỷ thay nam trang, hai mắt cũng sáng lên.
“Tỷ tỷ thích làm nam nhi sao?” Nàng hỏi.
Mạnh Thời Nghi gật đầu.
Nam nhi vừa ngầu vừa anh tuấn, giống như nương nàng ấy.
Lục Tuế Tuế trợn mắt cười toe toét, nàng bò xuống khỏi giường lao vào lòng tỷ tỷ mà thản nhiên nói: “Tỷ tỷ thích thì Tuế Tuế cũng thích.”
Đêm đó người cuồng cái đẹp Lục Tuế Tuế cứ ôm lấy Mạnh Thời Nghi mãi không chịu buông tay, lại còn nằm trên giường của Mạnh Thời Nghi đòi ngủ chung, cũng không cho phép nàng cởi nam trang.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Tuế Tuế rất ngọt ngào, lúc nào mở miệng cũng “Tỷ tỷ thật đẹp”, “Còn đẹp hơn cả ca ca của ta”, lại còn “Cha ta cũng không tuấn tú bằng tỷ”, đến nỗi Mạnh Thời Nghi không nhận ra phương hướng, vội vàng quyết định từ nay về sau nàng chính là nam nhi!
Kể từ ngày đó quần áo của Lục Lan luôn mất tích vô cớ, đến hôm sau lại xuất hiện trên người tỷ tỷ.
Lục Lan đứng dưới hành lang nhìn hai tỷ tỷ muội muội phía xa mà nhướng mày, đôi chân ngắn ngủn chạy lon ton đến thư phòng Lục Vô Chiêu tố cáo.
Sau đó Mạnh Thời Nghi bị Trình Thời đánh một trận, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, cuối cùng cũng được cho phép mặc nam trang.
“Kể từ hôm nay, ta chính thức đổi tên thành Mạnh Cảnh Chi!” Mạnh Thời Nghi chắp tay sau lưng, đứng trong sân nghiêm túc lên tiếng.
Vua cổ vũ Lục Tuế Tuế vô cùng nể tình, đôi mắt tròn như hai quả nho tỏ ra vui mừng, phấn chấn nhảy lên vỗ tay: “Cảnh Chi ca ca, Cảnh Chi ca ca!”
Mạnh Thời Nghi mỉm cười hài lòng vươn tay xoa đầu muội muội: “Tuế Tuế ngoan lắm, sau này muội đã có thêm một ca ca rồi.”
Vốn dĩ Lục Lan đang thản nhiên nhìn bộ quần áo bị trộm của mình xuất hiện trên người tỷ tỷ mà không nói gì.
Nhưng vừa nghe thấy muội muội có thêm một ca ca, trong lòng thầm nghĩ, từ nay về sau Tuế Tuế có thêm một ca ca, vậy Tuế Tuế thích ca ca này hơn hay thích hắn hơn đây?
Lục Lan cũng không dám chắc, tuy Tuế Tuế thích những người đẹp mắt hệt như mẫu thân, nhưng Mạnh Thời Nghi cũng không xấu, bây giờ nàng thay đổi quần áo trông càng đẹp hơn.
Quả nhiên là nữ nhi của dì Trình, mặc nam trang cũng có thể mê hoặc được bao nhiêu tiểu cô nương.
Lục Lan nhíu mày đăm chiêu như người lớn, lần đầu tiên trong đời có cảm giác hoảng hốt.
Mạnh Thời Nghi thấy đệ đệ không nói gì thì nhướng mày nhìn sang.
Ra vẻ bảo Lục Lan cho ý kiến.
Đến lúc này Lục Lan mới gật đầu: “Ta biết rồi, Mạnh Thời Nghi.”
Lục Tuế Tuế: “…”
Nàng nhìn sang tỷ tỷ quả nhiên thấy mặt nàng lạnh tanh.
Mạnh Thời Nghi nghiêm khắc sửa lại cho đúng: “Phải gọi là Mạnh Cảnh Chi.”
Lục Lan: “Đã biết rồi, Thời Nghi tỷ tỷ.”
Lục Tuế Tuế: “…”
Nàng lén lút vươn tay ra phía sau giật góc áo ca ca.
Thật là, cần gì phải khiến người ta cụt hứng như vậy chứ.
Nàng quay đầu lại nháy mắt với ca ca, ý bảo hắn mau xin lỗi tỷ tỷ, mau dỗ dành nàng!
Lục Lan nhìn muội muội rồi lại quay sang nhìn Mạnh Thời Nghi, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Tỷ tỷ sao vậy?”
Mạnh Thời Nghi hít sâu một hơi, gầm lên đầy giận dữ: “Lục Vĩnh Trú! Ngươi nhắc lại thử xem!”
Lục Tuế Tuế: “…”
Lục Tuế Tuế quay sang nhìn ca ca, lập tức bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, lén lút lui ra sau, muốn rời xa chiến trường sắp diễn ra trận cãi vã này.
Chuyện của Lục Vĩnh Trú cũng giống chuyện của Mạnh Thời Nghi.
Trước đây khi cặp song sinh này vừa chào đời, Lăng Vương còn chưa nghĩ nên đặt tên gì cho hay.
Ban đầu mọi sự quan tâm của Lục Vô Chiêu đều dành hết cho Thẩm Vu, ngày nào cũng ở bên cạnh chăm sóc Thẩm Vu, tranh thủ lúc rảnh rỗi thì đến Chiêu Minh ty xử lý công việc, hoàn toàn không có thời gian cho hai đứa trẻ suýt chút nữa đã lấy mạng Thẩm Vu.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn còn oán hận hai đứa trẻ, thậm chí đến khi hai đứa con đầy tháng hắn cũng chưa từng nhìn lấy một lần.
Lục Vô Chiêu thừa nhận mình không xứng làm phụ thân, nhưng hắn đã từng nói, những gì hài tử cần hắn đều sẽ cho, nhưng đừng hy vọng có thêm thứ gì, bởi vì tình yêu của hắn đều dành hết cho Thẩm Vu.
Thẩm Vu biết nút thắt trong lòng hắn còn chưa mở nên cũng không sốt ruột, nàng chờ đến khi hai đứa trẻ lớn hơn một chút thì bảo ma ma ôm vào phòng.
Hai đứa bé đều có nét giống Thẩm Vu, mắt mũi muội muội thì giống nàng, còn ca ca thì có cái miệng y hệt nàng.
Đêm khuya khi Lục Vô Chiêu trở về phủ thấy hai đứa trẻ chiếm mất vị trí của mình, đang nằm ngủ bên cạnh Thẩm Vu.
Hắn nhìn hai đứa trẻ rất giống A Vu thì nhất thời giật mình, cuối cùng cũng không đành lòng ôm hai đứa trẻ đi.
Đêm ấy hắn không đánh thức ai mà ngồi một mình cả đêm bên lò sưởi, đến khi tỉnh lại nhìn thấy Thẩm Vu ngồi trước giường, nghiêng đầu mỉm cười với hắn.
Thành hôn đã lâu nhưng mỗi lần Lục Vô Chiêu nhìn thấy nàng đều cảm thấy rộn ràng trong lòng.
Thấy bầu không khí rất thích hợp nên nàng nhắc tới chuyện đặt tên cho con, Lục Vô Chiêu yên lặng hồi lâu mới đồng ý.
Đây không chỉ là vấn đề đặt tên, nó còn có nghĩa Lục Vô Chiêu đang cố gắng để chấp nhận hai đứa trẻ này.
Có lẽ hắn còn giận chuyện đêm qua hài tử chiếm mất vị trí của mình nên đặt tên cho con trai là “Lục Vĩnh Trú”. *(Trú nghĩa là ban ngày)
“Chàng cũng qua loa quá rồi đó.” Thẩm Vu quở trách.
Lục Vô Chiêu nghiêm túc bảo, nếu hắn đã là “Chiêu Chiêu” của nàng, thế thì con của bọn họ gọi là “Vĩnh Trú” vậy.
Thẩm Vu suy nghĩ một lúc cũng thấy có lý, tuy cái tên hơi khó nghe nhưng lại mang tấm lòng của nàng và Chiêu Chiêu, cũng có ý tốt nên mới gật đầu đồng ý.
Lúc nàng hỏi hắn nên đặt tên cho con gái là gì, vẻ mặt Lục Vô Chiêu trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Con gái giống mẫu thân hơn con trai nhiều, lại trông nhỏ nhắn xinh xắn, lần đầu Lục Vô Chiêu thử ôm vào lòng đã cảm thấy rất dễ thương.
“Cứ gọi là Tuế Tuế đi.” Hắn nói.
Hy vọng nữ nhi được vui vẻ hạnh phúc quanh năm suốt tháng.
Lục Vĩnh Trú vừa đầy ba tuổi Vương phủ đã mời tiên sinh đến dạy vỡ lòng.
Lục Vĩnh Trú biết ý nghĩa tên của mình, cũng biết là có ý tốt, nhưng lại không hề thích mấy chữ này, vì vậy cũng học theo Mạnh Thời Nghi tự đổi tên của mình.
Lục Lan, Lan, sóng to, sóng lớn, sóng dữ, có cảm giác rất hào hùng, Thẩm Vu cũng rất thích nên đồng ý đổi tên.
Hai phu thê Lăng Vương luôn để con cái tự do, chỉ cần bọn trẻ thích, chỉ cần chúng không phạm sai lầm, không gây chuyện, mọi thứ đều dễ dàng thỏa thuận, bởi vì Thẩm Vu đồng ý đổi tên nên đương nhiên Lục Vô Chiêu cũng không có ý kiến gì.
Chuyện Lục Lan có thể đổi tên mà không bị đánh khiến Mạnh Thời Nghi rất ghen tị.
Chẳng qua Mạnh Thời Nghi có một cái đuôi họ Lục đi theo dỗ dành nên nhanh chóng buông bỏ sự bất bình.
Tên cũ của Lục Lan không nói đến thì thôi, đã nói đến là khiến hắn tức giận.
Mạnh Thời Nghi cứ khăng khăng muốn Lục Lan gọi nàng là Mạnh Cảnh Chi thì hết lần này tới lần khác Lục Lan không thèm gọi, vì thế Mạnh Thời Nghi mới đạp lên nỗi đau của Lục Lan.
Hai đứa trẻ làm tổn thương lẫn nhau, mắng chửi nhau nhưng cuối cùng chẳng ai được lợi.
Lục Tuế Tuế cách xa chiến trường hỗn loạn, nàng buồn bực ôm Bạch Đoàn ngồi trước cửa viện.
Đôi mắt to tròn khẽ chớp, nàng ngửa mặt lên trời mà thở dài: “Thật không khiến người ta bớt lo.”
Nữ nhi mới bốn tuổi mà lại bùi ngùi như thể đã bốn mươi tuổi.
Lục Tuế Tuế không hiểu, chỉ là một câu nói thôi, vì sao ca ca nhất định phải dây dưa vào mớ xúi quẩy này.
Nếu tỷ tỷ thích thì cứ ủng hộ tỷ tỷ, sao ca ca lại không hiểu đạo lý này vậy?
Dỗ dành người ta thì sao chứ? Mỗi ngày nàng đều phải dỗ dành người khác, hết mẫu thân đến phụ thân, hết tỷ tỷ thì đến ca ca, vì hạnh phúc của cái nhà này mà nàng phải trả giá nhiều đến thế.
Làm sao để ca ca và tỷ tỷ ngừng tranh cãi đây?
Lục Tuế Tuế ngồi trước cửa đăm chiêu suy nghĩ.
Một lát sau nàng nảy ra ý tưởng.
Nàng gọi Thược Dược và Triệu ma ma đến, bảo hai người đi với nàng sang nhà bên cạnh.
Bên cạnh là nhà của Binh Bộ Thượng thư mới nhậm chức, lúc thăng quan còn cố ý mời mọi người ở phủ Lăng Vương sang thưởng hoa uống rượu.
Lục Tuế Tuế vừa ra khỏi nhà bên cạnh đã bật khóc như một con mèo mướp nhỏ.
Nàng vào sân vẫn thấy tỷ tỷ và ca ca đang tranh cãi ầm ĩ. Nàng ngồi xuống khóc to.
Từ nhỏ Mạnh Thời Nghi và Lục Lan đã xem Lục Tuế Tuế như bảo bối mà nuông chiều, hai người nghe thấy tiếng nàng khóc vội vàng ngừng tranh cãi chạy đến phía nàng.
Lục Tuế Tuế nói ra những lời đã chuẩn bị trước.
Nàng nói mấy ngày trước sang nhà bên cạnh, tiểu công tử bên ấy rất thích ná thun của nàng, hỏi nàng có thể cho hắn không.
Lục Tuế Tuế nhớ mẫu thân đã dặn phải chia sẻ niềm vui với người khác, vì vậy dù tiếc nhưng vẫn tặng ná thun cho hắn coi như là kết giao bằng hữu.
Lúc nãy nàng hối hận đi tìm tiểu công tử muốn đòi lại nhưng hắn không trả, còn đẩy nàng ngã ra đất.
Vì vậy Lục Tuế Tuế vừa khóc vừa chạy về nhà tìm ca ca và tỷ tỷ.
Chuyện thật ra là thế này, vốn là Lục Tuế Tuế tự nguyện đưa ná thun cho người ta, đến lúc kể lại thì thêm mắm thêm muối, biến thành người khác cướp của nàng.
Lục Lan và Mạnh Thời Nghi vừa nghe muội muội bị bắt nạt thì ngừng chiến tranh, hai người liếc nhìn nhau rồi sánh vai đi ra ngoài.
Lục Tuế Tuế đứng đàng xa nhìn ca ca tỷ tỷ bước vào phủ Binh Bộ Thượng thư, nàng vội vàng lau nước mắt cưới khúc khích.
Đoàn kết như thế này thật là tốt biết bao.
Chỉ là có lỗi với tiểu công tử nhà Thượng thư quá. Có điều nam tử chịu chút ấm ức cũng không có gì to tát.
Đêm đó, ba người ngồi trong sân ở phủ Lăng Vương nghe Thẩm Vu kể chuyện xưa, bầu không khí vô cùng hài hòa ấm áp.
Màn đêm đang yên lặng đột nhiên vang lên tiếng gào khóc từ nhà bên cạnh.
Thẩm Vu ngừng nói: “… Nhà bên cạnh lại đang đánh hài tử sao?”
Lục Tuế Tuế nhét trái cây vào miệng, híp mắt cười.
“Nhất định là do hắn không ngoan, mẫu thân, bọn ta là ngoan nhất, phải không?”
Thẩm Vu cũng cười: “Tuế Tuế ngoan nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.