Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật
Chương 95: Sinh hoạt ngày thường (5)
Dữu Nhất Chỉ Lê
09/02/2022
Năm đó, bóng dáng cô độc của Lục Vô Chiêu dừng phía trước quan tài gỗ, đưa tay muốn chạm vào sợi tóc của nàng, nhưng đến cuối cùng hắn cũng không có chạm vào nàng. Hắn chỉ yên lặng dựa đầu vào quan tài, cũng không quấy rầy.
Từ trước đến nay hắn yếu ớt và nhút nhát, cho dù ở trước mặt người mình thương, hắn cũng chỉ lẩn tránh. Còn bây giờ, hắn có thể thật sự chạm vào nàng, thậm chí… sở hữu, chiếm hữu lấy nàng.
Những thứ này là chuyện mà hắn không dám nghĩ đến, bây giờ có thể làm được mà không kiêng nể gì cả.
Kiểu nhận thức này khiến người ta điên cuồng đến mức không kềm chế được, trong lòng của Lục Vô Chiêu sinh ra ý tưởng càng hoang đường hơn.
Ví như… ví như hắn thật sự từng cướp nàng đi trong đêm động phòng mà không phải lặng lẽ canh giữ ngoài cổng Đông cung với dáng vẻ bi thương, vậy có lẽ nàng sẽ không bị người ta độc chết. Nàng không chết, hắn mãi mãi ôm ấp hy vọng, hắn có thể được nàng cứu vớt.
Nếu là như vậy thì tốt biết bao…
Cơn sóng tình dâng trào khí thế, khiến người ta không cách nào ngăn chặn. Đợi khi thuỷ triều lui xuống, chỉ còn lại nữ tử mặt mày còn ửng đỏ mềm mại nằm trong lòng của nam tử, quần áo vương vãi và hơi thở lộn xộn.
Hắn hoàn toàn cam kết, mang người trong lòng cùng đắm chìm.
Đợi khi bình tĩnh lại, những âm thanh khó chịu vang vọng trong đại điện cuối cùng cũng dừng lại.
Mọi âm thanh biến mất, cổ của nữ tử kéo dài. Nàng siết chặt vạt áo dài tối màu của nam nhân trong tay, cơ thể căng cứng bỗng nhiên buông lỏng, dần dần cảm nhận được có thứ gì đó từ từ cách xa, chợt lóe lên tiếc nuối và không nỡ, giọng nghẹn ngào khó mà nhịn được.
Lục Vô Chiêu đỡ lấy lòng bàn tay siết chặt đặt ngang hông mà siết chặt, dấu hôn nhàn nhạt còn lưu lại trên làn da chưa kịp che đậy của nàng.
Đôi mắt của hắn càng tối lại, tâm tư xoay chuyển, cuối cùng vẫn nuốt xuống yết hầu, nhịn lại khát vọng.
Đáy mắt của Thẩm Vu hiện lên một tầng sương mù, nước mắt lưng tròng, giọng nói run run: “Làm… làm ẩu… chàng làm bừa.”
Đây là Đông cung, tuy nói là không có ai ở nhưng nơi này có người ra kẻ vào, cũng không thiếu người trong cung. Lúc nãy họ mới gây động tĩnh không nhỏ, nếu bên ngoài có người, chắc chắn họ sẽ nghe rõ mồn một.
Họ chỉ là ‘du lãm’, nơi này cũng không phải như ở nhà, sao có thể làm theo ý muốn? Cũng trách bản thân nàng, mê trai quá độ, không kiềm chế được.
Trên chữ ‘sắc’ có một con dao, câu này quả nhiên vĩnh viễn chính xác.
Lúc trước, Lục Vô Chiêu cứ nói nàng ‘chẳng ra thể thống gì’, ‘quả thật không thoả’, nhưng theo Thẩm Vu thấy, Lăng Vương điện hạ mới là người không ra thể thống nhất thì có.
Không ngờ người này lại giấu kín như thế, bản chất sau khi kết hôn chính là như vậy, làm gì giống Lăng Vương điện hạ bị nàng trêu một chút thì lùi một bước.
Thẩm Vu oán trách bĩu môi nhẹ, trong lòng suy nghĩ linh tinh, tầm mắt không biết sao lại nhìn sang trên tay mình.
Lòng bàn tay của nàng vẫn một mực níu lấy vạt áo, đã vò áo dài của hắn nhăn nhúm cả lên. Còn bản thân nàng, thì càng… thậm chí…
“…”
Bỗng dưng Thẩm Vu buông tay ra, xấu hổ và giận dữ vòng qua vai, tức đến thở hổn hển lên tiếng: “Lục Vô Chiêu, chàng quá đáng!”
Lục Vô Chiêu hơi cụp mắt xuống, ánh mắt lướt qua trên người nàng, dời đi chỗ khác. Hắn đưa tay đè lên nếp gấp trên áo quần của mình, chậm rãi sửa sang quần áo.
Đột nhiên hắn thấp giọng: “Thẩm cô nương, đắc tội rồi.”
Âm thanh và giọng điệu trở nên xa cách, thần thái có vẻ xa lạ. Không, không tính là xa lạ, chắc là giống trước khi thành hôn, lúc trước ‘ép hôn’ nàng, trở về trạng thái như lúc mới gặp mặt.
Thẩm Vu:?
Thẩm cô nương?
Nàng hoảng sợ nhìn Lục Vô Chiêu, một lúc lâu vẫn chưa nói nên lời.
Đây lại là chiêu gì đây?
Lục Vô Chiêu nhặt ‘quà sinh nhật’ mười bảy tuổi kia từ dưới đất lên, không nói lời nào mà mặc lại cho nàng.
Thẩm Vu hơi sợ ngửa người ra sau, tay chống lên bàn, cảnh giác lên tiếng: “Tự ta làm được rồi!”
Nam nhân hơi nhướng mày, ngón tay móc lấy váy áo rồi đưa đến trước mặt nàng.
Nàng đỏ mặt, luống cuống tay chân khoác lên người, quá hoảng loạn, thắt lưng cũng chưa thắt đàng hoàng.
Trước mắt có một cái bóng đè lên, hắn đến gần, đưa tay rút dải lụa trên tay nàng đi, đốt ngón tay thon dài linh hoạt buộc dây thắt lưng cho nàng, cuối cùng quần áo cũng chỉnh tề.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, vừa chăm chú nhưng cũng xa cách.
Rõ ràng lúc nãy họ vẫn còn làm chuyện thân mật nhất, sao mặc quần áo xong thì trở thành như vậy?
Sự nghi ngờ trong mắt nàng quá rõ ràng, đáy mắt của nam nhân chậm rãi hiện lên nụ cười dịu dàng.
Thẩm Vu hơi đơ ra, đây mới là dáng vẻ mà nàng quen thuộc nhất. Nàng trơ mắt nhìn sự thay đổi nét mặt của Lục Vô Chiêu, chẳng mấy chốc hiểu ra hắn đang diễn kịch.
Nàng không nhịn được mà tán thán: “Phu quân, vẫn là kịch của chàng hay, ta tự hổ thẹn không bằng.”
Nàng cảm khái một cách chân thật, Lục Vô Chiêu nhất thời dở khóc dở cười.
Nhưng Thẩm Vu vẫn không hiểu, đang yên đang lành sao đột nhiên hắn lại đóng vai làm gì.
“Phu quân, chàng muốn làm gì vậy?”
Lục Vô Chiêu tiến đến bên tai nàng rồi thỏ thẻ một câu, đôi mắt của Thẩm Vu lập tức sáng rỡ.
Nàng vỗ tay, háo hức lên tiếng: “Cái này chơi vui, ta thích!”
Lục Vô Chiêu dung túng mỉm cười nhìn nàng, thấy nàng đổi nét mặt ngay lập tức, trên mặt chuyển sang dáng vẻ khóc lã chã, nũng nịu ấm ức, vô cùng đáng thương.
Nàng sợ Lục Vô Chiêu không hiểu trạng thái của mình, còn hao tâm tổn trí giải thích thêm: “Tiểu hoàng thúc, ngài như vậy… thật sự làm trái luân thường lễ giáo, ta… Ta là… hu hu hu.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Hắn đau đầu thở dài, bỗng dưng bắt đầu hối hận với đề nghị kia.
Nàng gọi hắn là tiểu hoàng thúc, thật sự khiến người ta có cảm giác vừa bí ẩn vừa kích thích. Từng câu từng chữ đều khiêu khích sức chịu đựng của hắn.
Thẩm Vu che mặt giả khóc, đã lâu không thấy hắn tiếp lời, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn ra ngoài mép khăn, nàng nhìn nam nhân bất lực đang chăm chú nhìn mình, bất chợt lại đỏ mặt cả lên.
Nàng lộ một con mắt ra, trừng to mắt, bất mãn nỉ non: “Là chủ ý chàng đưa ra mà.”
“Được được.” Lục Vô Chiêu đành phải thừa nhận.
Nếu nàng rất thích, vậy thì tiện thể chơi với nàng, dù sao… hắn cũng có vẻ mong chờ.
Thế là từ trưa nay bắt đầu, thân phận của hai người đã có sự thay đổi.
Thẩm Vu không còn là Lăng Vương Phi được cưới hỏi đàng hoàng nữa, mà là ‘tiền Thái tử phi’ phu quân vừa mới chết.
Lục Vô Chiêu cũng chẳng phải con rể Thẩm gia được ôm người đẹp về nhà kia, mà là vương gia cao cao tại thượng, tay nắm trọng quyền vừa cướp lấy ‘Thái tử phi’.
Đêm qua là đêm đại hôn của Thẩm Vu và Lục Chi Trạch, Lăng Vương mang lính xông vào cung, phát động chính biến, giết chết tân lang quan Thái tử đang muốn uống chén rượu giao bôi.
Sau khi Lục Vô Chiêu phát hiện rượu đưa cho Thẩm Vu là có độc, hắn tắm máu toàn bộ Đông cung. Sau đó, nhốt nàng ở Đông cung, lệnh cho người trông chừng, không cho phép nàng rời khỏi. Sau đó, Lục Vô Chiêu rời khỏi Đông cung, không biết đi đâu. Đợi khi hắn trở lại lúc giữa trưa, cả hoàng cung đã do hắn định đoạt.
Trên người của nam nhân còn mang mùi máu tanh còn chưa tản hết, sợ dọa nàng, còn cố tình thay đồ.
Đời khi hắn trở lại Đông cung, thì phát hiện nữ tử luôn ngồi yên lặng trong điện, không hề khóc quấy, không hề phản kháng, chỉ yên lặng đợi hắn trở về, hỏi hắn một câu ‘Tại sao?’
Tốc độ hai người nhập vai nhanh đến mức ngoài dự đoán.
Thẩm Vu ngồi trên thư án, mặt bàn có vẻ cộm, lúc nãy nàng bị ép ‘hầu hạ’, đã chịu khổ sở. Nàng nhịn cơn đau đớn giữa hai chân, khó chịu cử động cơ thể.
“Tiểu hoàng thúc, sao ngài lại giết Thái tử? Tại sao lại nhốt ta ở trong này? Tại sao lại…” Đôi mắt của nữ tử tối sầm lại, nàng lẩm bẩm: “Tại sao lại làm chuyện này với ta?”
Tay trên đùi siết chặt váy áo, khi chạm phải một góc vải ẩm ướt, vết ửng hồng trên gương mặt nàng lan đến tận mang tai.
Đây là của nàng hay là của hắn? Nói không rõ, có lẽ cả hai…
Lục Vô Chiêu thản nhiên liếc nàng, nhưng không lên tiếng.
Hắn vơ lấy áo khoác bị hắn cởi ra lúc làm bừa khi nãy ở trên giường bên cạnh, đi tới trước mặt Thẩm Vu. Hắn đặt chiếc áo khoác lên bàn bên cạnh, rồi vòng tay qua eo, nhấc người lên đặt trên đệm quần áo.
Hắn làm mấy chuyện này như lẽ đương nhiên, Thẩm Vu lại một lần nữa rung động trước sự dịu dàng và quan tâm vô tình của hắn. Nàng xấu hổ cúi đầu xuống, tay nắm chặt cổ áo của mình, mím môi, xấu hổ mỉm cười.
Trong lòng Thẩm Vu vẫn đang lặp đi lặp lại răn đe chính mình, không nên tiếp nhận hắn nhanh như thế. Theo kịch bản ban đầu, bây giờ nàng vẫn chưa yêu hắn mà.
Đáng tiếc bản năng cơ thể của nàng quả thật quá thành thật, Lục Vô Chiêu vừa đến gần, nàng đã muốn ôm lấy. Hắn vừa nhìn sang, nàng không nhịn được cảm thấy vui vẻ, muốn cười với hắn.
Tình yêu là khắc sâu vào xương cốt, nàng thật sự khó mà giả bộ ra vẻ không yêu hắn, đúng là sầu não.
Thẩm Vu cảm thấy như vậy không được, nàng dùng sức vỗ lên gò má của mình, coi như tỉnh táo một chút.
Sau khi Lục Vô Chiêu đặt nàng vào vị trí ổn thoả mà vẫn chưa rời đi, chân dài đỡ phía trước người nàng, vây người giữa mình và thư án.
Ngón tay ấn lên dấu hôn đỏ trên cổ của nàng, lòng bàn tay mập mờ vuốt ve, trầm giọng nói: “Bổn vương muốn nàng, muốn cướp nàng đi, không giết chết hắn ta thì làm sao nàng trở thành người của bổn vương được?”
Đáy mắt của hắn có sự bướng bỉnh và điên cuồng, quả thật cực kỳ giống vô số đêm khuya trong kiếp trước, hắn ngẩn người lúc nhìn tranh vẽ nàng.
Phản ứng của hắn biểu hiện hoàn toàn khác với lúc mới quen trong kiếp này, không còn vừa lui lại lui, mà càng giống cuộc giằng co lần cuối cùng khi người bị ép đến đường cùng. Hắn mạnh mẽ bá đạo, dường như chỉ còn lại chuyện cướp đoạt.
Có lẽ nếu như Lục Vô Chiêu có thể trọng sinh lần nữa, về tới đêm Thái tử thành hôn, hắn chắc chắn sẽ làm như thế, quyết đánh đến cùng, bất chấp tất cả xông qua đưa nàng đi.
Thẩm Vu nhất thời nhìn đến mê mẩn, Lục Vô Chiêu thế này cũng là dáng vẻ nàng sẽ thích.
Quả nhiên chỉ cần là hắn, mặc kệ là dáng vẻ gì, nàng đều thích.
“Lúc nãy…” Đôi mắt của nam nhân tối sầm, khí thế ảm đạm lan khắp người: “Lúc nãy, ta xin lỗi, mạo phạm nàng rồi.”
Ý hắn nói là chuyện lúc nãy họ vui vẻ lần đầu.
Khóe mắt của Thẩm Vu từ từ đỏ lên, nàng lắc đầu: “Tiểu hoàng thúc, ngài định làm gì thế?”
“Ta cưới nàng.” Hắn ăn nói mạnh mẽ.
Thẩm Vu im lặng, nàng không dám lên tiếng vì sợ một khi mở miệng thì không thể chờ đợi mà đồng ý.
Lục Vô Chiêu hít một hơi thật sâu, thăm dò, ôm người vào lòng: “Nay bổn vương đã quyết định, bổn vương muốn đưa nàng rời khỏi, không ai dám ngăn cản.”
Thẩm Vu đỏ mặt dựa vào lồng ngực của nam nhân, trong lòng nghĩ như vậy cũng không tệ.
Nàng cong môi, nói nhẹ nhàng: “Ngài nói sai rồi, cha ta có thể ngăn cản.”
“Đại tướng quân còn trong nhà lao, bổn vương chưa thả người ra.” Hắn ôm người nàng càng chặt, trầm giọng lên tiếng.
Thẩm Vu ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ngài cũng xấu xa quá rồi đấy!”
Nét mặt của nam nhân buồn bã, ngón tay véo cằm của nàng, nghiêng người hôn lên khoé môi nàng.
Hắn khản giọng: “Họ có thể dùng người nhà để cản trở, ép nàng đồng ý hôn sự, vậy bổn vương sao lại không thể chứ?”
Thẩm Vu bị nghẹn nói không nên lời, nàng quả thật là vì không muốn khiến cha khó xử nên mới đồng ý hôn sự. Nàng có thể đồng ý với Lục Chi Trạch, đương nhiên cũng có thể đồng ý với nam nhân trước mặt.
Dù gì… Lăng Vương trông rất đẹp trai, cả người trên dưới đều toát lên sức hút, là dáng vẻ mà nàng thích.
Thẩm Vu gượng ngùng mỉm cười, nhẹ nhàng vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của hắn. Hắn giống như sợ làm nàng bị thương, tuy động tác mang theo vẻ bá đạo không cho ai can thiệp vào, nhưng lại không có dùng sức gì cả, để nàng giãy thoát được ngay.
Lục Vô Chiêu chăm chú nhìn nàng, vẫn chưa bộc bạch tâm tư, ánh mắt của hắn và động tác đều rất mạnh mẽ, ra hiệu cho nàng là hắn kiên quyết đạt được.
Thẩm Vu mím môi cười, dùng ngón tay ấn vào vai của nam nhân, đẩy hắn ra xa một chút.
Nàng hất cằm, đồng tử sáng ngời bên trong hiện lên sự giảo hoạt.
“Nếu tiểu hoàng thúc vẽ ta đẹp thì ta đi theo ngài.”
Nàng mặc chiếc váy đỏ, kêu hắn vẽ bức tranh đầu tiên.
Bức tranh đầu tiên của kiếp trước.
Bức tranh đầu tiên được vẽ ngay tại gian phòng như vậy.
Ngày này năm đó, nàng mặc hỷ phục màu đỏ, ngồi tại một góc bàn, lặng lẽ nhìn hắn vẽ tranh.
Ngày này năm nay, nàng muốn tái hiện lại cảnh tưởng này.
Hắn vừa ra lệnh, có người mang bút mực trình lên. Cửa phòng đóng lại, không cho người ngoài đến gần.
Động tác của nam nhân nho nhã mài nghiên mực, cảnh đẹp ý vui.
Lúc chắp bút, tay cũng chẳng còn cóng đến mức cứng đờ nữa, tranh cũng không còn bị nhiễm bẩn.
Làn gió thổi qua cửa sổ, cũng thổi động đến tay áo của hắn.
Đuôi váy màu đỏ lướt qua áo choàng màu đen của nam nhân, góc áo mơ hồ không rõ.
Lần này bốn mắt của họ nhìn nhau, cũng không còn thờ ơ với nhau nữa.
Trong kịch chỉ có đôi vợ chồng trẻ hai người tham gia, họ tìm thấy cách tốt nhất để hàn gắn những tiếc nuối của mình.
Đó chính là tái hiện lại quá khứ lần nữa, đồng thời che đậy vết thương, biên soạn kết cục mới cho bản gốc, một con đường phía trước đầy hoa thơm chim hót.
Từ trước đến nay hắn yếu ớt và nhút nhát, cho dù ở trước mặt người mình thương, hắn cũng chỉ lẩn tránh. Còn bây giờ, hắn có thể thật sự chạm vào nàng, thậm chí… sở hữu, chiếm hữu lấy nàng.
Những thứ này là chuyện mà hắn không dám nghĩ đến, bây giờ có thể làm được mà không kiêng nể gì cả.
Kiểu nhận thức này khiến người ta điên cuồng đến mức không kềm chế được, trong lòng của Lục Vô Chiêu sinh ra ý tưởng càng hoang đường hơn.
Ví như… ví như hắn thật sự từng cướp nàng đi trong đêm động phòng mà không phải lặng lẽ canh giữ ngoài cổng Đông cung với dáng vẻ bi thương, vậy có lẽ nàng sẽ không bị người ta độc chết. Nàng không chết, hắn mãi mãi ôm ấp hy vọng, hắn có thể được nàng cứu vớt.
Nếu là như vậy thì tốt biết bao…
Cơn sóng tình dâng trào khí thế, khiến người ta không cách nào ngăn chặn. Đợi khi thuỷ triều lui xuống, chỉ còn lại nữ tử mặt mày còn ửng đỏ mềm mại nằm trong lòng của nam tử, quần áo vương vãi và hơi thở lộn xộn.
Hắn hoàn toàn cam kết, mang người trong lòng cùng đắm chìm.
Đợi khi bình tĩnh lại, những âm thanh khó chịu vang vọng trong đại điện cuối cùng cũng dừng lại.
Mọi âm thanh biến mất, cổ của nữ tử kéo dài. Nàng siết chặt vạt áo dài tối màu của nam nhân trong tay, cơ thể căng cứng bỗng nhiên buông lỏng, dần dần cảm nhận được có thứ gì đó từ từ cách xa, chợt lóe lên tiếc nuối và không nỡ, giọng nghẹn ngào khó mà nhịn được.
Lục Vô Chiêu đỡ lấy lòng bàn tay siết chặt đặt ngang hông mà siết chặt, dấu hôn nhàn nhạt còn lưu lại trên làn da chưa kịp che đậy của nàng.
Đôi mắt của hắn càng tối lại, tâm tư xoay chuyển, cuối cùng vẫn nuốt xuống yết hầu, nhịn lại khát vọng.
Đáy mắt của Thẩm Vu hiện lên một tầng sương mù, nước mắt lưng tròng, giọng nói run run: “Làm… làm ẩu… chàng làm bừa.”
Đây là Đông cung, tuy nói là không có ai ở nhưng nơi này có người ra kẻ vào, cũng không thiếu người trong cung. Lúc nãy họ mới gây động tĩnh không nhỏ, nếu bên ngoài có người, chắc chắn họ sẽ nghe rõ mồn một.
Họ chỉ là ‘du lãm’, nơi này cũng không phải như ở nhà, sao có thể làm theo ý muốn? Cũng trách bản thân nàng, mê trai quá độ, không kiềm chế được.
Trên chữ ‘sắc’ có một con dao, câu này quả nhiên vĩnh viễn chính xác.
Lúc trước, Lục Vô Chiêu cứ nói nàng ‘chẳng ra thể thống gì’, ‘quả thật không thoả’, nhưng theo Thẩm Vu thấy, Lăng Vương điện hạ mới là người không ra thể thống nhất thì có.
Không ngờ người này lại giấu kín như thế, bản chất sau khi kết hôn chính là như vậy, làm gì giống Lăng Vương điện hạ bị nàng trêu một chút thì lùi một bước.
Thẩm Vu oán trách bĩu môi nhẹ, trong lòng suy nghĩ linh tinh, tầm mắt không biết sao lại nhìn sang trên tay mình.
Lòng bàn tay của nàng vẫn một mực níu lấy vạt áo, đã vò áo dài của hắn nhăn nhúm cả lên. Còn bản thân nàng, thì càng… thậm chí…
“…”
Bỗng dưng Thẩm Vu buông tay ra, xấu hổ và giận dữ vòng qua vai, tức đến thở hổn hển lên tiếng: “Lục Vô Chiêu, chàng quá đáng!”
Lục Vô Chiêu hơi cụp mắt xuống, ánh mắt lướt qua trên người nàng, dời đi chỗ khác. Hắn đưa tay đè lên nếp gấp trên áo quần của mình, chậm rãi sửa sang quần áo.
Đột nhiên hắn thấp giọng: “Thẩm cô nương, đắc tội rồi.”
Âm thanh và giọng điệu trở nên xa cách, thần thái có vẻ xa lạ. Không, không tính là xa lạ, chắc là giống trước khi thành hôn, lúc trước ‘ép hôn’ nàng, trở về trạng thái như lúc mới gặp mặt.
Thẩm Vu:?
Thẩm cô nương?
Nàng hoảng sợ nhìn Lục Vô Chiêu, một lúc lâu vẫn chưa nói nên lời.
Đây lại là chiêu gì đây?
Lục Vô Chiêu nhặt ‘quà sinh nhật’ mười bảy tuổi kia từ dưới đất lên, không nói lời nào mà mặc lại cho nàng.
Thẩm Vu hơi sợ ngửa người ra sau, tay chống lên bàn, cảnh giác lên tiếng: “Tự ta làm được rồi!”
Nam nhân hơi nhướng mày, ngón tay móc lấy váy áo rồi đưa đến trước mặt nàng.
Nàng đỏ mặt, luống cuống tay chân khoác lên người, quá hoảng loạn, thắt lưng cũng chưa thắt đàng hoàng.
Trước mắt có một cái bóng đè lên, hắn đến gần, đưa tay rút dải lụa trên tay nàng đi, đốt ngón tay thon dài linh hoạt buộc dây thắt lưng cho nàng, cuối cùng quần áo cũng chỉnh tề.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, vừa chăm chú nhưng cũng xa cách.
Rõ ràng lúc nãy họ vẫn còn làm chuyện thân mật nhất, sao mặc quần áo xong thì trở thành như vậy?
Sự nghi ngờ trong mắt nàng quá rõ ràng, đáy mắt của nam nhân chậm rãi hiện lên nụ cười dịu dàng.
Thẩm Vu hơi đơ ra, đây mới là dáng vẻ mà nàng quen thuộc nhất. Nàng trơ mắt nhìn sự thay đổi nét mặt của Lục Vô Chiêu, chẳng mấy chốc hiểu ra hắn đang diễn kịch.
Nàng không nhịn được mà tán thán: “Phu quân, vẫn là kịch của chàng hay, ta tự hổ thẹn không bằng.”
Nàng cảm khái một cách chân thật, Lục Vô Chiêu nhất thời dở khóc dở cười.
Nhưng Thẩm Vu vẫn không hiểu, đang yên đang lành sao đột nhiên hắn lại đóng vai làm gì.
“Phu quân, chàng muốn làm gì vậy?”
Lục Vô Chiêu tiến đến bên tai nàng rồi thỏ thẻ một câu, đôi mắt của Thẩm Vu lập tức sáng rỡ.
Nàng vỗ tay, háo hức lên tiếng: “Cái này chơi vui, ta thích!”
Lục Vô Chiêu dung túng mỉm cười nhìn nàng, thấy nàng đổi nét mặt ngay lập tức, trên mặt chuyển sang dáng vẻ khóc lã chã, nũng nịu ấm ức, vô cùng đáng thương.
Nàng sợ Lục Vô Chiêu không hiểu trạng thái của mình, còn hao tâm tổn trí giải thích thêm: “Tiểu hoàng thúc, ngài như vậy… thật sự làm trái luân thường lễ giáo, ta… Ta là… hu hu hu.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Hắn đau đầu thở dài, bỗng dưng bắt đầu hối hận với đề nghị kia.
Nàng gọi hắn là tiểu hoàng thúc, thật sự khiến người ta có cảm giác vừa bí ẩn vừa kích thích. Từng câu từng chữ đều khiêu khích sức chịu đựng của hắn.
Thẩm Vu che mặt giả khóc, đã lâu không thấy hắn tiếp lời, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn ra ngoài mép khăn, nàng nhìn nam nhân bất lực đang chăm chú nhìn mình, bất chợt lại đỏ mặt cả lên.
Nàng lộ một con mắt ra, trừng to mắt, bất mãn nỉ non: “Là chủ ý chàng đưa ra mà.”
“Được được.” Lục Vô Chiêu đành phải thừa nhận.
Nếu nàng rất thích, vậy thì tiện thể chơi với nàng, dù sao… hắn cũng có vẻ mong chờ.
Thế là từ trưa nay bắt đầu, thân phận của hai người đã có sự thay đổi.
Thẩm Vu không còn là Lăng Vương Phi được cưới hỏi đàng hoàng nữa, mà là ‘tiền Thái tử phi’ phu quân vừa mới chết.
Lục Vô Chiêu cũng chẳng phải con rể Thẩm gia được ôm người đẹp về nhà kia, mà là vương gia cao cao tại thượng, tay nắm trọng quyền vừa cướp lấy ‘Thái tử phi’.
Đêm qua là đêm đại hôn của Thẩm Vu và Lục Chi Trạch, Lăng Vương mang lính xông vào cung, phát động chính biến, giết chết tân lang quan Thái tử đang muốn uống chén rượu giao bôi.
Sau khi Lục Vô Chiêu phát hiện rượu đưa cho Thẩm Vu là có độc, hắn tắm máu toàn bộ Đông cung. Sau đó, nhốt nàng ở Đông cung, lệnh cho người trông chừng, không cho phép nàng rời khỏi. Sau đó, Lục Vô Chiêu rời khỏi Đông cung, không biết đi đâu. Đợi khi hắn trở lại lúc giữa trưa, cả hoàng cung đã do hắn định đoạt.
Trên người của nam nhân còn mang mùi máu tanh còn chưa tản hết, sợ dọa nàng, còn cố tình thay đồ.
Đời khi hắn trở lại Đông cung, thì phát hiện nữ tử luôn ngồi yên lặng trong điện, không hề khóc quấy, không hề phản kháng, chỉ yên lặng đợi hắn trở về, hỏi hắn một câu ‘Tại sao?’
Tốc độ hai người nhập vai nhanh đến mức ngoài dự đoán.
Thẩm Vu ngồi trên thư án, mặt bàn có vẻ cộm, lúc nãy nàng bị ép ‘hầu hạ’, đã chịu khổ sở. Nàng nhịn cơn đau đớn giữa hai chân, khó chịu cử động cơ thể.
“Tiểu hoàng thúc, sao ngài lại giết Thái tử? Tại sao lại nhốt ta ở trong này? Tại sao lại…” Đôi mắt của nữ tử tối sầm lại, nàng lẩm bẩm: “Tại sao lại làm chuyện này với ta?”
Tay trên đùi siết chặt váy áo, khi chạm phải một góc vải ẩm ướt, vết ửng hồng trên gương mặt nàng lan đến tận mang tai.
Đây là của nàng hay là của hắn? Nói không rõ, có lẽ cả hai…
Lục Vô Chiêu thản nhiên liếc nàng, nhưng không lên tiếng.
Hắn vơ lấy áo khoác bị hắn cởi ra lúc làm bừa khi nãy ở trên giường bên cạnh, đi tới trước mặt Thẩm Vu. Hắn đặt chiếc áo khoác lên bàn bên cạnh, rồi vòng tay qua eo, nhấc người lên đặt trên đệm quần áo.
Hắn làm mấy chuyện này như lẽ đương nhiên, Thẩm Vu lại một lần nữa rung động trước sự dịu dàng và quan tâm vô tình của hắn. Nàng xấu hổ cúi đầu xuống, tay nắm chặt cổ áo của mình, mím môi, xấu hổ mỉm cười.
Trong lòng Thẩm Vu vẫn đang lặp đi lặp lại răn đe chính mình, không nên tiếp nhận hắn nhanh như thế. Theo kịch bản ban đầu, bây giờ nàng vẫn chưa yêu hắn mà.
Đáng tiếc bản năng cơ thể của nàng quả thật quá thành thật, Lục Vô Chiêu vừa đến gần, nàng đã muốn ôm lấy. Hắn vừa nhìn sang, nàng không nhịn được cảm thấy vui vẻ, muốn cười với hắn.
Tình yêu là khắc sâu vào xương cốt, nàng thật sự khó mà giả bộ ra vẻ không yêu hắn, đúng là sầu não.
Thẩm Vu cảm thấy như vậy không được, nàng dùng sức vỗ lên gò má của mình, coi như tỉnh táo một chút.
Sau khi Lục Vô Chiêu đặt nàng vào vị trí ổn thoả mà vẫn chưa rời đi, chân dài đỡ phía trước người nàng, vây người giữa mình và thư án.
Ngón tay ấn lên dấu hôn đỏ trên cổ của nàng, lòng bàn tay mập mờ vuốt ve, trầm giọng nói: “Bổn vương muốn nàng, muốn cướp nàng đi, không giết chết hắn ta thì làm sao nàng trở thành người của bổn vương được?”
Đáy mắt của hắn có sự bướng bỉnh và điên cuồng, quả thật cực kỳ giống vô số đêm khuya trong kiếp trước, hắn ngẩn người lúc nhìn tranh vẽ nàng.
Phản ứng của hắn biểu hiện hoàn toàn khác với lúc mới quen trong kiếp này, không còn vừa lui lại lui, mà càng giống cuộc giằng co lần cuối cùng khi người bị ép đến đường cùng. Hắn mạnh mẽ bá đạo, dường như chỉ còn lại chuyện cướp đoạt.
Có lẽ nếu như Lục Vô Chiêu có thể trọng sinh lần nữa, về tới đêm Thái tử thành hôn, hắn chắc chắn sẽ làm như thế, quyết đánh đến cùng, bất chấp tất cả xông qua đưa nàng đi.
Thẩm Vu nhất thời nhìn đến mê mẩn, Lục Vô Chiêu thế này cũng là dáng vẻ nàng sẽ thích.
Quả nhiên chỉ cần là hắn, mặc kệ là dáng vẻ gì, nàng đều thích.
“Lúc nãy…” Đôi mắt của nam nhân tối sầm, khí thế ảm đạm lan khắp người: “Lúc nãy, ta xin lỗi, mạo phạm nàng rồi.”
Ý hắn nói là chuyện lúc nãy họ vui vẻ lần đầu.
Khóe mắt của Thẩm Vu từ từ đỏ lên, nàng lắc đầu: “Tiểu hoàng thúc, ngài định làm gì thế?”
“Ta cưới nàng.” Hắn ăn nói mạnh mẽ.
Thẩm Vu im lặng, nàng không dám lên tiếng vì sợ một khi mở miệng thì không thể chờ đợi mà đồng ý.
Lục Vô Chiêu hít một hơi thật sâu, thăm dò, ôm người vào lòng: “Nay bổn vương đã quyết định, bổn vương muốn đưa nàng rời khỏi, không ai dám ngăn cản.”
Thẩm Vu đỏ mặt dựa vào lồng ngực của nam nhân, trong lòng nghĩ như vậy cũng không tệ.
Nàng cong môi, nói nhẹ nhàng: “Ngài nói sai rồi, cha ta có thể ngăn cản.”
“Đại tướng quân còn trong nhà lao, bổn vương chưa thả người ra.” Hắn ôm người nàng càng chặt, trầm giọng lên tiếng.
Thẩm Vu ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ngài cũng xấu xa quá rồi đấy!”
Nét mặt của nam nhân buồn bã, ngón tay véo cằm của nàng, nghiêng người hôn lên khoé môi nàng.
Hắn khản giọng: “Họ có thể dùng người nhà để cản trở, ép nàng đồng ý hôn sự, vậy bổn vương sao lại không thể chứ?”
Thẩm Vu bị nghẹn nói không nên lời, nàng quả thật là vì không muốn khiến cha khó xử nên mới đồng ý hôn sự. Nàng có thể đồng ý với Lục Chi Trạch, đương nhiên cũng có thể đồng ý với nam nhân trước mặt.
Dù gì… Lăng Vương trông rất đẹp trai, cả người trên dưới đều toát lên sức hút, là dáng vẻ mà nàng thích.
Thẩm Vu gượng ngùng mỉm cười, nhẹ nhàng vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của hắn. Hắn giống như sợ làm nàng bị thương, tuy động tác mang theo vẻ bá đạo không cho ai can thiệp vào, nhưng lại không có dùng sức gì cả, để nàng giãy thoát được ngay.
Lục Vô Chiêu chăm chú nhìn nàng, vẫn chưa bộc bạch tâm tư, ánh mắt của hắn và động tác đều rất mạnh mẽ, ra hiệu cho nàng là hắn kiên quyết đạt được.
Thẩm Vu mím môi cười, dùng ngón tay ấn vào vai của nam nhân, đẩy hắn ra xa một chút.
Nàng hất cằm, đồng tử sáng ngời bên trong hiện lên sự giảo hoạt.
“Nếu tiểu hoàng thúc vẽ ta đẹp thì ta đi theo ngài.”
Nàng mặc chiếc váy đỏ, kêu hắn vẽ bức tranh đầu tiên.
Bức tranh đầu tiên của kiếp trước.
Bức tranh đầu tiên được vẽ ngay tại gian phòng như vậy.
Ngày này năm đó, nàng mặc hỷ phục màu đỏ, ngồi tại một góc bàn, lặng lẽ nhìn hắn vẽ tranh.
Ngày này năm nay, nàng muốn tái hiện lại cảnh tưởng này.
Hắn vừa ra lệnh, có người mang bút mực trình lên. Cửa phòng đóng lại, không cho người ngoài đến gần.
Động tác của nam nhân nho nhã mài nghiên mực, cảnh đẹp ý vui.
Lúc chắp bút, tay cũng chẳng còn cóng đến mức cứng đờ nữa, tranh cũng không còn bị nhiễm bẩn.
Làn gió thổi qua cửa sổ, cũng thổi động đến tay áo của hắn.
Đuôi váy màu đỏ lướt qua áo choàng màu đen của nam nhân, góc áo mơ hồ không rõ.
Lần này bốn mắt của họ nhìn nhau, cũng không còn thờ ơ với nhau nữa.
Trong kịch chỉ có đôi vợ chồng trẻ hai người tham gia, họ tìm thấy cách tốt nhất để hàn gắn những tiếc nuối của mình.
Đó chính là tái hiện lại quá khứ lần nữa, đồng thời che đậy vết thương, biên soạn kết cục mới cho bản gốc, một con đường phía trước đầy hoa thơm chim hót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.