Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 55: Ta muốn ngủ lại đây

Dữu Nhất Chỉ Lê

05/02/2022

Mạnh Ngũ cũng bị thương rất nặng, việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh dậy là đi tìm Lục Vô Chiêu.

Hắn chống tay ngồi dậy, đầu vẫn còn choáng váng, mắt không nhìn rõ, chân cũng bị thương một bên nên không chịu được mà ngã lăn ra đất.

Hắn giơ tay lên muốn sờ vào tấm vải che trên mắt.

“Này, ngươi nghe lời chút đi, định làm gì đấy?”

Cổ tay Mạnh Ngũ bị người ta nắm chặt, nhưng sức lực của người đó không lớn lắm, chỉ dùng nhiều sức hơn bình thường một chút, đương nhiên không thể sánh bằng một người tập võ như Mạnh Ngũ được. Nếu không phải lúc này hắn đang bị thương thì có lẽ cánh tay người này đã bị bẻ gãy từ lâu rồi.

Mắt hắn… Mắt hắn… Không thấy được.

Mạnh Ngũ ngồi trên giường, khó khăn lắm mới thốt nên lời: “Mắt của ta bị gì thế này?”

“Yên tâm đi, không mù được đâu.”

Giọng nói của thiếu niên trong veo, nghe có vẻ ngây ngô non nớt, nhưng nghe kĩ sẽ thấy hơi khàn khàn.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng yếu ớt, như thể một người đàn ông trung niên tầm ba mươi, bốn mươi tuổi bị rượu mài mòn. Dường như người kia đang bưng một bát thuốc bước đến gần Mạnh Ngũ, từ từ tháo miếng vải quấn trên mắt hắn ta.

Mạnh Ngũ đột nhiên căng thẳng, lập tức bị đối phương chế nhạo: “Hiện tại trông đại nhân cứ như chim sợ cành cong, quả thật rất mất mặt.”

“Đừng mở mắt.” Người kia lại nói.

Mạnh Ngũ mặc kệ đối phương chế giễu, dù biết đối người ta chỉ đến thay thuốc cho mình, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác. Hắn khịt mũi, ngoài mùi thuốc đắng khó chịu, hắn còn ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong căn phòng, đây mới là hoàn cảnh mà hắn quen thuộc, lúc này hắn đang ở phủ Lăng Vương, thế thì người này có lẽ là đại phu mà chủ tử mời đến.

“Vương gia nhà ta đâu?”

Vậy người trào phúng: “Chưa chết được.”

Mạnh Ngũ lập tức nhíu chặt mày, mạnh mẽ vươn tay bóp lấy cổ đối phương, siết chặt: “Vương gia nhà ta đâu!”

“Khụ khụ… Ngươi… Khụ khụ…”

Mạnh Ngũ đột nhiên buông tay ra, sau đó lại dùng bàn tay kia sờ lên cổ mình, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Trình Thời không ngờ rằng Mạnh Ngũ lại bất ngờ làm loạn rồi cũng đột nhiên thả tay ra, nên cảm thấy khó hiểu. Hắn đứng chờ một lát rồi mới tiếp tục thay thuốc cho Mạnh Ngũ.

Chỉ có điều lần này không có ai trong phòng lên tiếng, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ không thể giải thích được.

Trình Thời thay thuốc cho Mạnh Ngũ xong thì sờ mũi, thầm nghĩ vị đại nhân này thật không hổ danh là trợ thủ đắc lực của Lăng Vương, ngay cả tác phong tìm chết cũng y hệt, tính tình cũng hơi giống nhau, đều khiến người ta phải sợ hãi.

Có điều hắn chỉ là một đại phu, chỉ cần bệnh nhân nghe lời, còn những chuyện khác không quan tâm đến. Cái vị mặt lạnh trong chủ viện kia đã có sư phụ bận tâm, không cần hắn xen vào, chỉ hy vọng vị đại nhân trước mặt này chớ học theo chủ tử của hắn, ngoan ngoãn nghe lời một chút là được rồi.

Nhắc tới mới thấy, vị Vương gia kia cũng không hẳn là khó đối phó, dù sao cũng đã có phu nhân quản.

Trình Thời thở dài, nếu không phải Lăng Vương bị thương ở chân thì hắn thật sự rất muốn đổi với sư phụ.

Hắn nhìn nam nhân bịt mắt đang cúi thấp đầu, bày ra vẻ mặt mất mát không đành lòng. Khó có dịp hắn không lên tiếng châm chọc khiêu khích mà chỉ an ủi vài câu: “Đại nhân không cần lo lắng quá, sư phụ ta lợi hại lắm, Vương gia nhà ngươi có thể chuyển nguy thành an, gặp dữ hóa lành là chuyện tốt, ngươi đừng bày ra bộ mặt tang thương ấy, không may mắn chút nào.”

Mạnh Ngũ ngẩng đầu nhìn hắn qua lớp vải, Trình Thời xấu hổ ho khan: “Đại nhân có lẽ không biết, sư phụ của ta cũng chính là sư phụ của Tạ phu nhân, lần này là do Tạ Tu Hòa tìm bọn ta đến.”

Trình Thời cho tất cả đồ dùng vào hộp thuốc, xúc động nói: “Các ngươi cũng rất may mắn, tình cờ gặp được thầy trò bọn ta tới tham dự Lễ Hạ Nguyên, muộn thêm ngày nữa có lẽ bọn ta đã đi rồi. Đúng là duyên phận.”

“Tạ thống lĩnh…”

“Thống lĩnh? Ái chà, tiểu tử kia làm quan lớn như vậy ư, thật không tồi.”

Dáng vẻ hệt như một ông cụ non.

Mạnh Ngũ co chân, gục đầu, ngồi trên nền nhà, lưng dựa vào giường, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Hắn ta nghe tiếng bước chân từ từ đi xa, cuối cùng cũng đứng dậy.

“Này, ngươi đừng cử động, chân còn bị thương đấy!”

Mạnh Ngũ thản nhiên nói: “Không sao.”

Trình Thời nghiến răng, thật không khiến người ta bớt lo chút nào.

“Ngươi… Đại phu, phiền ngươi dìu ta đến chỗ Vương gia, được không?”

“Có gì mà đến? Hắn không sao.”

Mạnh Ngũ vẫn kiên trì muốn “dến” thăm.

“Được được được, ta đỡ ngươi đi, ngươi qua đó một chút thôi, sau đó phải nhanh chóng trở về dưỡng thương.”

“Được.” Mạnh Ngũ quả quyết đáp lại, “Đa tạ.”

Mạnh Ngũ cao to nên lúc đỡ dậy thấy hơi nặng.

Cánh tay Mạnh Ngũ bị nhấc lên, eo bị ôm chặt, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác kỳ lạ. Nếu bình thường có người dám động chạm vào người hắn như vậy, e là đã mất đầu từ lâu, đáng tiếc bây giờ hắn hành động bất tiện nên đành phải nhờ người khác giúp đỡ, trông thật vô dụng.

Hắn với tay lại ôm lấy thắt lưng đối phương, âm thầm đánh giá.

Đối phương cao chừng sáu thước, khung xương mảnh mai, nghe nhịp thở thì có thể suy đoán đối phương là một người tuổi trẻ, khỏe khoắn chứ không phải một nam nhân trung niên.

Nhưng bước chân cũng rất nhẹ nhàng, không giống thiếu niên chút nào mà ngược lại giống…

Mạnh Ngũ chợt dừng chân, cánh tay đang ôm lấy Trình Thời ngập ngừng rút ra.

Trình Thời trợn mắt, mệt mỏi thở dốc: “Đại nhân à, ngài có thể tự dùng chút sức được không? Ngài không biết bản thân nặng đến mức nào à? Ngươi muốn ta mệt chết để sau này không ai quản ngươi nữa phải không? Không ai quản ngươi thì ngươi sẽ chết đấy, hai mắt ngươi bây giờ cũng chưa lành, không thể làm hộ vệ cho Vương gia được.”

Một lát sau Mạnh Ngũ vẫn chưa khoác lại cánh tay lên người đối phương mà còn vùng vẫy vài lần.

Trình Thời tức giận, nắm tay Mạnh Ngũ đặt lên vai mình: “Mạnh đại nhân, ta xin ngươi đấy, ngươi phối hợp với ta chút được không? Ta vẫn còn có mấy người bệnh chưa khám, không thể ở đây lãng phí thời gian với ngươi được.”

Hai huynh đệ thị vệ khác theo Lăng Vương ra khỏi thành cũng bị thương, từ lúc cầm máu xong đến giờ còn chưa tỉnh, Trình Thời vẫn luôn sợ vết thương trở nặng, hắn tức giận nhìn Mạnh Ngũ, không còn tỏ ra thương xót gì nữa mà ghì lấy đối phương, đỡ đến tẩm điện của Lăng Vương.

“Ta đã xem qua vết thương ở chân của Vương gia nhà ngươi rồi, nhưng kỳ lạ là, năm đó sao các ngươi lại không tìm sư tỷ của ta, chính là Tạ phu nhân ấy, mọi người không đến tìm tỷ ấy sao? Phu nhân đã nói gì? Theo lý mà nói nếu lần đó chữa trị kịp thời, chân hắn sẽ không thành ra như bây giờ, lạ thật.”

“Nếu có thể được chẩn đoán và điều trị kịp thời, hắn sẽ không phải ngồi trên xe lăn như bây giờ, năm đó chủ tử của ngươi là hoàng tử sống trong cung, chả lẽ không có ngự y nào đến điều trị sao?”

Trình Thời vừa bước đi đầy khó khăn vừa lẩm bẩm: “Bây giờ hắn đã như thế này, muốn chữa cũng phải tốn nhiều công sức. Sư phụ ta không giỏi chữa bệnh ở chân lắm, nhưng có thể thử một lần vậy, nhưng bệnh tình có chuyển biến tốt không thì ta không dám chắc.”

“Nếu muốn xem xương cốt phải mời đại sư Minh Tâm ở chùa Tế An mới được, khổ nỗi mười mấy năm nay đại sư đi chu du tứ hải, không dễ gì tìm được ngài ấy.”

“Đúng rồi, bọn ta tới kinh thành là vì Lễ Hạ Nguyên. Vào tiết này, Thủy Quan Đại Đế sẽ xuống nhân gian giải nạn cho dân, ngày mười lăm tháng mười đến mồng một tết được quy định là ngày ăn chay của Đạo giáo, hôm đó Thanh Minh Quan sẽ cúng đồ chay và rượu để cầu nguyện thần linh, có thể nói là vô cùng long trọng. Lâm đ*o trưởng Thanh Minh Quan và Minh Tâm đại sư của chùa Tế An là bạn tri kỷ, có lẽ sẽ gặp được đại sư ở tế tự đại điển.”

“Lần này ta và sư phụ qua đây cũng vì muốn thử vận khí, xem thử có thể gặp được đại sư không, nếu các ngươi muốn chữa trị nhớ vào Lễ Hạ Nguyên hãy đến xem thử.”

Đến cuối hành lang, chỉ cần đi qua chỗ này là có thể nhìn thấy tẩm điện của Lăng Vương, để khỏi nhàm chán Trình Thời đã nói ra hết những chuyện có thể nói.



“Ta không biết vì sao trước đây các ngươi lại bỏ lỡ thời điểm chữa trị tốt nhất, nhưng lần này nhất định phải nhớ…”

“Ngươi là nữ nhân à?” Mạnh Ngũ bất ngờ hỏi lại.

Trình Thời hoảng sợ quay đầu: “Ngươi, ngươi nói gì đó! Ai là nữ nhân chứ!”

“Ngươi.” Mạnh Ngũ nắm lấy cổ tay Trình Thời, giúp hắn ta lấy lại thăng bằng, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Từ cấu tạo xương cốt cho đến tư thế đi lại, còn cả lúc hắn bóp cổ Trình Thời, chỗ đó… Không sờ thấy hầu kết.

Giọng nói có thể biến đổi, tư thế có thể bắt chước, nhưng cấu tạo cơ thể lại khó che giấu, nếu bây giờ hắn có thể nhìn thấy thì tốt rồi.

Mặt Trình Thời tái mét, nàng giả nam hành tẩu giang hồ đã lâu, ít ai biết được nàng đang dịch dung, làm sao…

Nàng đẩy Mạnh Ngũ ra khiến đối phương lảo đảo, va vào tường.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi tự vịn tường mà đi!”

Nói xong thì chạy trối chết.

Mạnh Ngũ xoa xoa cánh tay bị đau, lò cò bằng một chân, hắn vịn tường, nhưng không nhìn thấy đường nên phải vừa mò mẫm vừa nghe ngóng xung quanh, chật vật bước về phía trước.

Vất vả mãi cuối cùng cũng đến được tẩm điện, hắn nhẹ nhàng gõ cửa: “Chủ tử?”

Trong phòng vang lên tiếng hít thở gấp gáp, còn cả âm thanh nghẹn ngào.

Mạnh Ngũ nóng nảy: “Chủ tử? Ngài sao vậy?”

“Khụ khụ…” Tạ Tu Hòa đứng gần đó tốt bụng nhắc nhở: “Tiểu Vu muội muội đang ở bên trong.”

Tiểu Vu muội muội…

À, là Thẩm cô nương.

Mạnh Ngũ im lặng hồi lâu mới nói: “Tạ thống lĩnh, có thể đỡ ta một lát được không?”

Dù sao lúc này hai người trong phòng cũng không dừng lại được, mà tình trạng của hắn ta bây giờ không thể đứng lâu được.

Tạ Tu Hòa: “…”

**

Tiếng gõ cửa bất ngờ đã cắt ngang hai người đang triền miên trong phòng, Lục Vô Chiêu vốn không để ý nhưng Thẩm Vu đã lui lại phía sau, bàn tay đang ôm lấy cổ thả xuống bả vai hắn, không cho hắn tiếp tục.

“Đừng để ý đến hắn ta.” Giọng của hắn khàn khàn, muốn kéo nàng vào một vòng trầm luân mới.

Thẩm Vu đỏ mặt, nâng tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Nàng thẳng lưng, quỳ trên giường nhìn thẳng vào mắt hắn: “Chiêu Chiêu… Tối nay ta…”

“Ta… Ta…”

Thẩm Vu căng thẳng hít sâu.

“Ta có thể ở lại đây được không?”

Nàng xấu hổ hỏi nhỏ.

Lục Vô Chiêu: “…”

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, hầu kết run rẩy, nặng nề hỏi lại: “Ở lại?”

“Ừ… ừm. Ở lại đây, không về nữa.”

Lục Vô Chiêu âm thầm hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh để không ảnh hưởng đến vết thương: “Vì sao?”

“Ta rất lo cho chàng, sợ rằng ta về sẽ mất ngủ.”

Lục Vô Chiêu nhắm mắt, không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời và quyến rũ của nàng: “Không được.”

Thẩm Vu mất hứng: “Vì sao?”

“Ở lại làm gì?”

“Ở lại canh chừng chàng!” Thẩm Vu tức giận: “Ai biết chàng định làm gì sau lưng ta, lỡ ta về rồi, chàng lại chạy lung tung.”

“Ta đã như thế này rồi còn có thể đi đâu được.” Hắn nói, “Nàng cũng không thể ngủ chung với ta thì canh chừng thế nào được? Ở lại cũng chẳng ích lợi gì.”

Ý Lục Vô Chiêu là, Vương phủ không có nhiều tỳ nữ, không thể chăm sóc tốt cho nàng được, hơn nữa sức khỏe nàng cũng không tốt, ở lại đây có hại nhiều hơn có lợi.

Quan trọng là, mặc dù bọn họ đã có hôn ước, nhưng nếu ngủ lại… sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của nàng.

Mà Thẩm Tông Chí… sợ là ông cũng chẳng vui vẻ gì.

Lục Vô Chiêu nhớ tới những lời Thẩm Tông Chí nói hôm say rượu, không hiểu sao lại thấy xót xa trong lòng.

Nhưng tâm trí Thẩm Vu lại đặt ở chuyện khác.

Nàng khẽ nhíu mày, híp mắt nhìn hắn: “Nói hay lắm, ta phải ngủ cùng chàng mới đúng.”

Lục Vô Chiêu: “…”

“Không được, thế này còn ra thể thống gì nữa.” Mặt hắn tái mét.

“Không ra thể thống gì sao? Vậy lúc ở Liên Phương cung, chúng ta còn chưa có hôn ước đâu, thế mà chàng uống say còn đòi cởi quần áo của ta, sao lúc ấy chàng không nói không ra thể thống gì?”

“Chuyện đó là ta sai, vô cùng xin lỗi nàng, nhưng đêm nay nàng phải trở về, chỗ ta không có phòng cho nàng nghỉ ngơi.”

“Giường của chàng lớn lắm mà, thêm ta vẫn còn dư dả, hơn nữa bây giờ chàng đang bị thương, không thể cử động linh tinh được, mình chàng nằm cũng không hết mấy phần, ta tá túc một đêm thì làm sao chứ? Cũng không phải chưa từng ngủ chung bao giờ.”

Lục Vô Chiêu nhức đầu: “A Vu, nàng nên rụt rè một chút.”

Hắn cố gắng chống trả ý nghĩ muốn giữ nàng lại, hắn phải giữ bình tĩnh, không thể để nàng tùy ý làm bậy được.

Thẩm Vu trợn mắt: “Chàng chê ta không rụt rè?!”

Lục Vô Chiêu liếm môi, luống cuống nói: “Ta không có ý này, ta…”

“Vậy ý của điện hạ là gì?” Thẩm Vu nói, “Chẳng lẽ điện hạ chán ta rồi? Cho nên mới từ chối ta hết lần này đến lần khác?”

Nàng gọi là điện hạ chứ không phải là Chiêu Chiêu, chẳng lẽ nàng lại tức giận nữa rồi?

Sao lại đột nhiên giận giữ thế nhỉ, lúc nãy vẫn tốt lắm mà?

Lục Vô Chiêu khó hiểu.



“Chàng ghét ta.”

“Chàng muốn đuổi ta đi.”

“Chàng lại hung dữ với ta!”

Nàng cắn môi muốn khóc.

“A Vu… Ta không có ý này, được được được, nàng cứ ở lại, ở lại với ta.”

Lần đầu tiên trong đời Lục Vô Chiêu có cảm giác “Đắc tội với ai thì cũng đừng đắc tội với nữ nhân mình yêu”.

Thẩm Vu liếc mắt: “Là chàng chê ta nên mới không muốn ta ở lại, ta mới không thèm ở lại ấy, hừ.”

Lục Vô Chiêu thực sự không hiểu nổi lòng dạ nữ nhân, hắn không biết lúc này Thẩm Vu sợ hãi đến mức nào, nàng sợ đến nỗi không còn quan tâm lễ tiết gì nữa, cũng không cần biết có hợp lý hay không, nàng chỉ muốn luôn ở bên cạnh trông chừng hắn mà thôi.

Hắn không hiểu, trong lòng hắn mọi chuyện đều là “nghĩ cho nàng”, nhưng lại chưa từng biết rằng tất cả những gì nàng cần là cảm giác an toàn.

Thẩm Vu chưa bao giờ quan tâm người khác nói gì, chỉ cần cuộc sống của mình thoải mái, người mình yêu được hạnh phúc, thì việc gì phải quan tâm nhiều như vậy?

Thẩm Vu hạ quyết tâm dạy cho Lục Vô Chiêu một bài học để hắn nhỡ kỹ, vì vậy nàng bước xuống giường, ỷ vào Lục Vô Chiêu bây giờ là người “Tàn tật toàn thân”, không thể đi được, đi thẳng ra cửa dù biết đối phương đang lo lắng hoảng hốt đến thế nào.

Lục Vô Chiêu luống cuống: “A Vu, A Vu…”

Thẩm Vu lập tức mềm lòng, nhưng nghĩ lại thì không được, nàng phải khiến hắn nhớ kỹ. Thẩm Vu còn chưa xuất giá đã bắt đầu chiến thuật trị phu quân.

Nàng xoay người, ra vẻ buồn bã nhìn hắn muốn nói lại thôi.

Lục Vô Chiêu đau lòng: “A Vu, ta sai rồi, nàng đừng giận, nàng có thể ở đây bao lâu tùy thích, được không?”

Thẩm Vu vui vẻ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn nức nở, nghẹn ngào: “… Thật không?”

“Ừ, tùy nàng, bao lâu cũng được.”

Thẩm Vu hài lòng gật đầu: “Được rồi, vậy hôm nay ta không về phủ tướng quân nữa, điện hạ nghỉ ngơi sớm đi, ta tìm chỗ nào đó ở tạm.”

“Nàng không ở lại chỗ ta sao?”

“Đương nhiên là không.” Thẩm Vu chớp mắt làm nước mắt lăn xuống, nàng tỏ vẻ mất mát: “Nếu điện hạ thấy không thoải mái thì để ta tìm một phòng khác ở tạm là được, không sao cả.”

Nàng nói xong không để ý đến sắc mặt của hắn mà cứ thế nghênh ngang ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy Mạnh Ngũ đang ngồi trên ghế đá, còn Tạ Tu Hòa đang chắp tay đứng bên cạnh.

“Mạnh đại nhân, ngươi đã bị thương đến vậy rồi thì đừng có chạy lung tung nữa!”

Một chân hắn còn đang bó nẹp, đôi mắt thì bị băng kín, nhìn cũng không được mà đi cũng không xong.

Đúng là chủ ra sao thì thuộc hạ ra vậy.

Thẩm Vu từ bỏ việc xin giúp đỡ từ Mạnh Ngũ, nàng dặn dò Thược Dược trở về phủ lấy quần áo đến để tắm rửa, sau đó lại gọi một người hầu ở Vương phủ đến, bảo hắn ta đưa mình đến một gian phòng sạch sẽ.

Lúc nàng sai bảo người ta còn cố ý nói to hơn, rõ ràng muốn để nam nhân trong phòng nghe thấy rõ.

Mấy người Thẩm Vu rời khỏi chủ viện, lúc ấy Mạnh Ngũ dưới sự giúp đỡ của Tạ Tu Hòa bước vào trong đầy khó khăn.

“Chủ tử…”

Tâm trạng Lục Vô Chiêu bây giờ vô cùng xấu: “Cút ra ngoài!”

Mạnh Ngũ vô tội hứng phải lửa giận, hết sức đáng thương được người ta đưa về phòng.



Màn đêm buông xuống.

Huynh đệ Tạ gia đi rồi, hai đại phu cũng rời đi, Mạnh Ngũ uống xong thuốc cũng đi ngủ sớm, Thẩm Vu cũng trở về sương phòng.

Những ngọn nến trong phòng ngủ tối tăm đều bị dập tắt, cả căn phòng không một tia sáng, Lục Vô Chiêu tựa vào đầu giường, đau đến mức không sao ngủ được.

Hắn cảm thấy đếm nay vô cùng yên tĩnh. Tâm trạng của hắn lúc tốt lúc xấu, buổi tối yên tĩnh khó tránh khỏi có lúc phải suy nghĩ miên man.

Từ lúc Thẩm Vu rời đi đến giờ đã bao lâu rồi?

Hình như mới hai canh giờ…

Thế mà hắn cảm thấy như lâu lắm rồi.

Nàng còn giận nữa không, có buồn nữa không?

Lục Vô Chiêu chán nản dựa vào thành giường, lại rơi vào tình trạng chán ghét và tự trách bản thân.

Két.

Âm thanh mở cửa cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Nam nhân nhíu mày.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vô cùng rõ ràng trong đêm tối, Lục Vô Chiêu cảnh giác lắng nghe một lúc, đột nhiên hắn sửng sốt, hơi nhíu mày.

Khóe môi từ từ nhếch lên.

Không biết là cô nương nào nửa đêm không ngủ mà lẻn vào phòng người khác.

Thẩm Vu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón rén đi vào phòng, nhón chân, học theo cách đi của Bạch Đoàn mà tiến về phía giường.

Càng đến gần nàng càng cúi thấp người xuống, vừa ngồi xổm nhích vào trong vừa dựng tai lên lắng nghe động tĩnh trên giường.

Hơi thở đều đều, tốt lắm, hắn vẫn đang ngủ.

Nàng im lặng mỉm cười, lặng lẽ cởi giày, chầm chậm chống tay xuống giường, nhẹ nhàng lần mò xung quanh.

Rất tốt, bên ngoài còn trống, có thể leo lên rồi.

Vừa định rút tay về định leo lên thì cánh tay đã bị người ta tóm chặt trong lòng bàn tay, ấn mạnh lên giường.

Thẩm Vu hoảng hốt ngẩng đầu.

Chuyện gì đây, hắn còn chưa ngủ sao?!

Hơi thở quen thuộc ập đến ngay lập tức, nhanh chóng bao vây nàng.

Lục Vô Chiêu nghiêng người về phía trước, cười khẽ, môi của hắn dường như lướt qua gò má nàng, thì thầm vào tai nàng: “Thật trùng hợp, nàng cũng chưa ngủ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook