Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật
Chương 21: Tới nhận tội
Dữu Nhất Chỉ Lê
05/02/2022
Ngày đó Lục Vô Chiêu đưa Thất công chúa rời khỏi Hoán Sênh điện của Phùng quý phi không lâu, thì Phúc Hỉ tới bẩm báo tin tức cho hoàng đế Gia Tông đang ở Tư Chính điện.
Thật ra từ lúc Lăng Vương xông vào hậu cung đã có một tiểu thái giám ở Hoán Sênh cung theo lệnh quý phi chạy đi bẩm báo với hoàng thượng rồi.
Chẳng qua lúc đó Lục Bồi Thừa đang bận chơi đùa vui vẻ với con chim tước mới nuôi, nên không để ý đến mấy quý phi đang khóc lóc kể lể.
Con chim tước kia do Thượng Thư Bộ Hình đưa tới, bộ lông xanh vàng đan xen mềm mượt, trên đỉnh đầu còn có một túm lông màu tím trông rất lạ, Lục Bồi Thừa thích lắm, ném hết mọi chuyện ra sau đầu để chơi đùa với con chim tước.
Lúc Phúc Hỉ đến bẩm báo chuyện Lăng Vương, Lục Bồi Thừa đã chơi đùa với con chim chán rồi, hắn đang ngồi trông Thái tử học bài, đến khi hắn không thể nhịn được nữa đã vung tay ném thẳng quyển sách vào mặt Thái tử, mắng “Ngu không ai bằng”, “Không bằng Lăng Vương”, cuối cùng đến khi Lục Bồi Thừa thấy mệt mỏi bèn khoát tay ra hiệu cho Thái tử đang ghen tỵ và tức giận với Lăng Vương lui xuống.
Phúc Hỉ không phải thái giám hầu hạ bên cạnh Lục Bồi Thừa, vì vậy bẩm báo xong không biết làm gì tiếp nên đứng yên tại chỗ chờ ý chỉ. Ngược lại sư phụ của Phúc Hỉ là Đại tổng quản thái giám Triệu Khúc đã hầu hạ bên cạnh Lục Bồi Thừa hơn hai mươi năm, hiểu rõ tính tình Lục Bồi Thừa từ lâu, vì thế lén nháy mắt ra hiệu cho Phúc Hỉ lui xuống.
Sau khi Phúc Hỉ rời khỏi Tư Chính điện, Triệu Khúc vội vàng tiến lên xoa bóp bả vai cho Lục Bồi Thừa: “Bệ hạ có cần đến chỗ Vương gia xem thế nào không?”
Lục Bồi Thừa giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên nở nụ cười: “Càng ngày A Chiêu càng khiến trẫm bất ngờ.”
Triệu Khúc yên lặng lắng nghe.
“Từ nhỏ hắn đã mềm lòng, lớn lên khó làm việc lớn, nếu không có trẫm mấy năm nay hết lòng dạy bảo, làm sao hắn có thể có được khí thế như ngày hôm nay.”
“Rốt cuộc hôm nay hắn cũng nói ra lời trẫm luôn muốn nghe từ lâu.” Trong ánh mắt Lục Bồi Thừa hiện lên vẻ hoài niệm, hắn vui mừng cười lớn: “Đáng yêu hơn lúc bé nhiều rồi.”
Phùng quý phi chỉ trích Lục Vô Chiêu tàn nhẫn ra tay với cháu gái của hắn, nhưng nàng ta đã quên mất rằng tiểu Thất là cháu gái của A Chiêu, chẳng nhẽ A Chiêu không phải là thúc thúc của tiểu Thất sao?
Chẳng nhẽ tiểu Thất hại hắn thì được còn ngược lại thì không? Làm gì có chuyện này chứ, trên đời này chuyện chém giết nhau đều là có qua có lại, vô cùng công bằng.
Chỉ có người nhu nhược mới chỉ trích kẻ mạnh tàn nhẫn, phản kháng không lại nên chỉ có thể đổ hết mọi tội lỗi đổ lên đầu kẻ mạnh, chuyện này mới không công bằng.
Câu “người thân, chẳng phải lại càng tốt” qua lời Phúc Hỉ, truyền đến tai Lục Bồi Thừa trở thành câu nói hắn thấy lọt tai nhất mấy năm nay.
Hắn nghĩ, con chim tước mình nuôi lâu nay cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
Tư Chính điện trở nên yên lặng, vẻ mặt Lục Bồi Thừa tỏ ra vui mừng, trong lòng Triệu Khúc không sao hiểu được lòng vua, ông ta hầu hạ Lục Bồi Thừa gần ba mươi năm, vốn hiểu hết tính tình của vị hoàng đế này, nhưng chung quy lại vẫn đoán không nổi câu Lục Bồi Thừa vừa nói có ý gì.
“Triệu Khúc, ngươi mau đến nhìn con chim này xem nó có đẹp không?”
Triệu Khúc giương mắt nhìn cái lồng chim vàng trên kệ sách.
Bộ lông xanh vàng mượt mà trước kia giờ đây nhuốm máu đỏ rực càng trở nên trở nên xinh đẹp hơn, hai chân nó bị xích lại, trên móng vuốt nho nhỏ xuất hiện đầy vết thương, lặng lẽ ở trong lồng, trông rất bình thản, đến khi nhìn đám lông rơi lả tả dưới đáy lồng mới biết được nó đã từng tuyệt vọng ra sức giãy dụa như thế nào.
Triệu Khúc nhỏ tiếng khen ngợi: “Vô cùng xinh đẹp.”
Lục Bồi Thừa đồng ý gật đầu, giọng nói dịu dàng từ từ cất lên: “Nhưng cũng thật ngu ngốc, đến cuối cùng vẫn muốn giãy dụa thoát ra, suy cho cùng súc sinh vẫn là súc sinh, mãi mãi không hiểu rằng kẻ yếu cho dù phản kháng thế nào cũng vô dụng. Nếu nó nghe lời trẫm thì kết quả đã khác rồi.”
Hắn ta mỉm cười dịu dàng nói ra mấy lời này. Ngoại trừ với người thừa kế của mình, lúc nào Lục Bồi Thừa cũng không tiếc nụ cười với Lục Vô Chiêu, với quần thần, thậm chí với cả những phi tử hậu cung kia, tuy gương mặt còn trẻ nhưng khóe mắt tích tụ bao nhiêu là nếp nhăn, cũng chỉ vì hắn ta cười quá nhiều mà thôi.
Chẳng biết hắn ta nghĩ đến chuyện gì mà bỗng nhiên cười to, nếp nhăn trên khóe mắt cũng càng ngày càng sâu, hắn ta đứng trong cung điện tràn ngập mùi máu tươi cười vang lên: “Vẫn là A Chiêu của trẫm biết nghe lời, biến thành dáng vẻ trẫm thích nhất.”
Lục Vô Chiêu đưa Thất công chúa về Liên Phương cung nhưng vẫn chưa xử tội, mà nhốt nàng ta trong căn phòng đã lâu không có người cùng với thi thể cung nữ đã chết.
Thất công chúa bị trói chặt tay chân trên cây cột, thi thể cung nữ kia treo trên xà nhà trước mặt nàng ta.
Dường như tâm trạng Lục Vô Chiêu không tốt, hắn sai người lau sạch mặt và búi tóc cho cung nữ kia, sau đó chọn một chỗ phù hợp treo lên để Thất công chúa đã bất tỉnh vừa mở mắt ra là có thể đối mặt với cung nữ ấy, nhắc nhở Thất công chúa nhớ kỹ cung nữ này vì sao mà chết.
Thất công chúa đã quen sống trong nhung lụa, là tiểu bá vương trong cung, hơn nữa nàng ta mới mười tuổi, sao có thể chịu được loại tra tấn như thế, nàng ta cứ liên tục ngất rồi lại tỉnh, gào khóc trong tuyệt vọng.
Lục Vô Chiêu thấy nàng ta ồn ào bèn cho nàng ta biết đây chính là căn phòng Liên phi tự vẫn trước kia, nếu như nàng ta ồn ào có thể sẽ khiến chủ nhân trước đây bất mãn, vì thế Thất công chúa không dám kêu gào nữa.
Ngày thứ hai sau khi Thẩm Vu bị thương thì Triệu Khúc tới. Ông ta đẩy cửa Liên Phương cung ra, trong sân vô cùng yên lặng, Lục Vô Chiêu ngồi trên xe lăn dưới gốc cây hoa đã khô héo sắp chết, an tĩnh nhìn về hướng khác, không biết đang suy nghĩ gì.
Triệu Khúc ho một tiếng cung kính nói: “Điện hạ kim an.”
Lục Vô Chiêu quay lưng về phía ông ta, không nhúc nhích, hệt như người chết.
Triệu Khúc đã quen từ lâu, ông ta ở trong cung ba mươi năm, cũng coi như là nhìn Lăng Vương lớn lên.
Từ nhỏ Lăng Vương đã là người rất kì lạ, không thích cười không thích khóc, cũng không thích nói chuyện với người khác, lại càng không kết bạn với người ngoài.
Hắn thường ngồi một chỗ thẫn thờ cả ngày, không ai biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, hệt như một con búp bê xinh đẹp biết thở.
Triệu Khúc kiên nhẫn đứng chờ như mọi hôm, mãi một lúc sau nam nhân mới mở miệng nhưng hắn vẫn không quay lại, trông như vô cùng kiêu căng lạnh lùng.
“Hoàng huynh có việc gì?”
Triệu Khúc nói: “Bệ hạ truyền lời dẫu sao cũng là máu mủ ruột thịt, hy vọng ngài nương tay giữ lại cái mạng cho Thất công chúa.”
Lục Vô Chiêu lặng lẽ cúi đầu: “Công công đưa nàng ta đi đi.”
Triệu Khúc “Dạ” một tiếng rồi dẫn theo mấy tiểu thái giám rời đi.
Thất công chúa bị nhốt hai ngày một đêm đã sắp phát điên, xưa nay nàng ta thích sạch sẽ, nhưng lúc này làn váy nàng ta bị dính nước tiểu vàng nhạt, mùi khai bốc lên.
Hai mắt nàng ta vô hồn, miệng lẩm bẩm điều gì đó, đầu óc không còn rõ ràng.
Triệu Khúc chỉ nhìn thoáng qua rồi dửng dưng sai người khiêng nàng ta đi.
Bọn tiểu thái giám đi cả, chỉ còn Triệu Khúc đứng lại trong sân: “Bệ hạ biết lần này ngài phải chịu ấm ức nên tự trách mãi, đáng tiếc người làm cha cũng không thể thờ ơ nhìn nữ nhi chịu khổ, nhưng bệ hạ sợ tình cảm huynh đệ sứt mẻ, nên đặc biệt dặn dò lão nô hỏi thăm ngài đã nguôi giận chưa?”
Lục Vô Chiêu ưỡn thẳng lưng không đáp lại.
Triệu Khúc vỗ tay, gọi một đoàn người từ bên ngoài tiến vào, ba tiểu thái giám áp giải một hàng tội nô, một tiểu thái giám khác xách cái lồng sắt phủ vải đi vào, không biết bên trong là gì.
Ông ta nhìn bóng lưng Lăng Vương, lại nói: “Bệ hạ sợ trong lòng ngài còn bất mãn, nên đặc biệt đưa tới, mong điện hạ nhận lấy.”
Cuối cùng Lục Vô Chiêu cũng quay người lại.
Ánh mắt hắn bình nhìn thoáng qua đỉnh đầu của đám người đang quỳ rạp dưới đất.
Triệu Khúc từ từ cúi đầu xuống, nhỏ tiếng nói: “Những nô tỳ này chưa từng mắc sai lầm, vẫn còn sạch sẽ, sẽ không làm bẩn tay ngài.”
Triệu Khúc kéo tấm vải che lồng sắt do tiểu thái giám mang vào nói: “Còn mấy thứ này nữa.”
Ánh mắt Lục Vô Chiêu hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Trong lồng là những động vật nhỏ, có mèo con, chó con, thậm chí còn có cả thỏ con.
Lục Vô Chiêu vừa liếc mắt đã thấy được con mèo trắng hôm trước mình đưa cho Thẩm Vu.
Có lẽ nó lại đi lạc, nếu không sẽ không xuất hiện ở đây.
Nếu Thẩm Vu không tìm thấy nó chắc nàng sẽ lo lắng lắm.
Bàn tay Lục Vô Chiêu giấu trong tay áo từ từ nắm chặt, nhưng lại nhanh chóng bất lực buông ra.
Triệu Khúc ngẩng đầu thấy Lục Vô Chiêu không tỏ vẻ chán ghét, trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh nhạt.
Lục Vô Chiêu nhìn đôi mắt biết cười của Triệu Khúc, phảng phất như hắn đang nhìn thấy một người khác. Hắn chợt nhớ ra, không biết là năm nào, người kia đã từng nắm bàn tay gầy nhỏ của hắn, hai người cùng nhau bóp chết một con chim non mới chào đời được bảy ngày.
Cảm giác mềm mại chạm vào lòng bàn tay hắn, mu bàn tay hắn bị người khác siết chặt khiến hắn đau đớn như muốn gãy xương.
Cùng với tiếng cười lạnh lùng như ác quỷ bên tai hắn: “A Chiêu, đệ thấy vui không?”
Thật ra từ lúc Lăng Vương xông vào hậu cung đã có một tiểu thái giám ở Hoán Sênh cung theo lệnh quý phi chạy đi bẩm báo với hoàng thượng rồi.
Chẳng qua lúc đó Lục Bồi Thừa đang bận chơi đùa vui vẻ với con chim tước mới nuôi, nên không để ý đến mấy quý phi đang khóc lóc kể lể.
Con chim tước kia do Thượng Thư Bộ Hình đưa tới, bộ lông xanh vàng đan xen mềm mượt, trên đỉnh đầu còn có một túm lông màu tím trông rất lạ, Lục Bồi Thừa thích lắm, ném hết mọi chuyện ra sau đầu để chơi đùa với con chim tước.
Lúc Phúc Hỉ đến bẩm báo chuyện Lăng Vương, Lục Bồi Thừa đã chơi đùa với con chim chán rồi, hắn đang ngồi trông Thái tử học bài, đến khi hắn không thể nhịn được nữa đã vung tay ném thẳng quyển sách vào mặt Thái tử, mắng “Ngu không ai bằng”, “Không bằng Lăng Vương”, cuối cùng đến khi Lục Bồi Thừa thấy mệt mỏi bèn khoát tay ra hiệu cho Thái tử đang ghen tỵ và tức giận với Lăng Vương lui xuống.
Phúc Hỉ không phải thái giám hầu hạ bên cạnh Lục Bồi Thừa, vì vậy bẩm báo xong không biết làm gì tiếp nên đứng yên tại chỗ chờ ý chỉ. Ngược lại sư phụ của Phúc Hỉ là Đại tổng quản thái giám Triệu Khúc đã hầu hạ bên cạnh Lục Bồi Thừa hơn hai mươi năm, hiểu rõ tính tình Lục Bồi Thừa từ lâu, vì thế lén nháy mắt ra hiệu cho Phúc Hỉ lui xuống.
Sau khi Phúc Hỉ rời khỏi Tư Chính điện, Triệu Khúc vội vàng tiến lên xoa bóp bả vai cho Lục Bồi Thừa: “Bệ hạ có cần đến chỗ Vương gia xem thế nào không?”
Lục Bồi Thừa giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên nở nụ cười: “Càng ngày A Chiêu càng khiến trẫm bất ngờ.”
Triệu Khúc yên lặng lắng nghe.
“Từ nhỏ hắn đã mềm lòng, lớn lên khó làm việc lớn, nếu không có trẫm mấy năm nay hết lòng dạy bảo, làm sao hắn có thể có được khí thế như ngày hôm nay.”
“Rốt cuộc hôm nay hắn cũng nói ra lời trẫm luôn muốn nghe từ lâu.” Trong ánh mắt Lục Bồi Thừa hiện lên vẻ hoài niệm, hắn vui mừng cười lớn: “Đáng yêu hơn lúc bé nhiều rồi.”
Phùng quý phi chỉ trích Lục Vô Chiêu tàn nhẫn ra tay với cháu gái của hắn, nhưng nàng ta đã quên mất rằng tiểu Thất là cháu gái của A Chiêu, chẳng nhẽ A Chiêu không phải là thúc thúc của tiểu Thất sao?
Chẳng nhẽ tiểu Thất hại hắn thì được còn ngược lại thì không? Làm gì có chuyện này chứ, trên đời này chuyện chém giết nhau đều là có qua có lại, vô cùng công bằng.
Chỉ có người nhu nhược mới chỉ trích kẻ mạnh tàn nhẫn, phản kháng không lại nên chỉ có thể đổ hết mọi tội lỗi đổ lên đầu kẻ mạnh, chuyện này mới không công bằng.
Câu “người thân, chẳng phải lại càng tốt” qua lời Phúc Hỉ, truyền đến tai Lục Bồi Thừa trở thành câu nói hắn thấy lọt tai nhất mấy năm nay.
Hắn nghĩ, con chim tước mình nuôi lâu nay cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
Tư Chính điện trở nên yên lặng, vẻ mặt Lục Bồi Thừa tỏ ra vui mừng, trong lòng Triệu Khúc không sao hiểu được lòng vua, ông ta hầu hạ Lục Bồi Thừa gần ba mươi năm, vốn hiểu hết tính tình của vị hoàng đế này, nhưng chung quy lại vẫn đoán không nổi câu Lục Bồi Thừa vừa nói có ý gì.
“Triệu Khúc, ngươi mau đến nhìn con chim này xem nó có đẹp không?”
Triệu Khúc giương mắt nhìn cái lồng chim vàng trên kệ sách.
Bộ lông xanh vàng mượt mà trước kia giờ đây nhuốm máu đỏ rực càng trở nên trở nên xinh đẹp hơn, hai chân nó bị xích lại, trên móng vuốt nho nhỏ xuất hiện đầy vết thương, lặng lẽ ở trong lồng, trông rất bình thản, đến khi nhìn đám lông rơi lả tả dưới đáy lồng mới biết được nó đã từng tuyệt vọng ra sức giãy dụa như thế nào.
Triệu Khúc nhỏ tiếng khen ngợi: “Vô cùng xinh đẹp.”
Lục Bồi Thừa đồng ý gật đầu, giọng nói dịu dàng từ từ cất lên: “Nhưng cũng thật ngu ngốc, đến cuối cùng vẫn muốn giãy dụa thoát ra, suy cho cùng súc sinh vẫn là súc sinh, mãi mãi không hiểu rằng kẻ yếu cho dù phản kháng thế nào cũng vô dụng. Nếu nó nghe lời trẫm thì kết quả đã khác rồi.”
Hắn ta mỉm cười dịu dàng nói ra mấy lời này. Ngoại trừ với người thừa kế của mình, lúc nào Lục Bồi Thừa cũng không tiếc nụ cười với Lục Vô Chiêu, với quần thần, thậm chí với cả những phi tử hậu cung kia, tuy gương mặt còn trẻ nhưng khóe mắt tích tụ bao nhiêu là nếp nhăn, cũng chỉ vì hắn ta cười quá nhiều mà thôi.
Chẳng biết hắn ta nghĩ đến chuyện gì mà bỗng nhiên cười to, nếp nhăn trên khóe mắt cũng càng ngày càng sâu, hắn ta đứng trong cung điện tràn ngập mùi máu tươi cười vang lên: “Vẫn là A Chiêu của trẫm biết nghe lời, biến thành dáng vẻ trẫm thích nhất.”
Lục Vô Chiêu đưa Thất công chúa về Liên Phương cung nhưng vẫn chưa xử tội, mà nhốt nàng ta trong căn phòng đã lâu không có người cùng với thi thể cung nữ đã chết.
Thất công chúa bị trói chặt tay chân trên cây cột, thi thể cung nữ kia treo trên xà nhà trước mặt nàng ta.
Dường như tâm trạng Lục Vô Chiêu không tốt, hắn sai người lau sạch mặt và búi tóc cho cung nữ kia, sau đó chọn một chỗ phù hợp treo lên để Thất công chúa đã bất tỉnh vừa mở mắt ra là có thể đối mặt với cung nữ ấy, nhắc nhở Thất công chúa nhớ kỹ cung nữ này vì sao mà chết.
Thất công chúa đã quen sống trong nhung lụa, là tiểu bá vương trong cung, hơn nữa nàng ta mới mười tuổi, sao có thể chịu được loại tra tấn như thế, nàng ta cứ liên tục ngất rồi lại tỉnh, gào khóc trong tuyệt vọng.
Lục Vô Chiêu thấy nàng ta ồn ào bèn cho nàng ta biết đây chính là căn phòng Liên phi tự vẫn trước kia, nếu như nàng ta ồn ào có thể sẽ khiến chủ nhân trước đây bất mãn, vì thế Thất công chúa không dám kêu gào nữa.
Ngày thứ hai sau khi Thẩm Vu bị thương thì Triệu Khúc tới. Ông ta đẩy cửa Liên Phương cung ra, trong sân vô cùng yên lặng, Lục Vô Chiêu ngồi trên xe lăn dưới gốc cây hoa đã khô héo sắp chết, an tĩnh nhìn về hướng khác, không biết đang suy nghĩ gì.
Triệu Khúc ho một tiếng cung kính nói: “Điện hạ kim an.”
Lục Vô Chiêu quay lưng về phía ông ta, không nhúc nhích, hệt như người chết.
Triệu Khúc đã quen từ lâu, ông ta ở trong cung ba mươi năm, cũng coi như là nhìn Lăng Vương lớn lên.
Từ nhỏ Lăng Vương đã là người rất kì lạ, không thích cười không thích khóc, cũng không thích nói chuyện với người khác, lại càng không kết bạn với người ngoài.
Hắn thường ngồi một chỗ thẫn thờ cả ngày, không ai biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, hệt như một con búp bê xinh đẹp biết thở.
Triệu Khúc kiên nhẫn đứng chờ như mọi hôm, mãi một lúc sau nam nhân mới mở miệng nhưng hắn vẫn không quay lại, trông như vô cùng kiêu căng lạnh lùng.
“Hoàng huynh có việc gì?”
Triệu Khúc nói: “Bệ hạ truyền lời dẫu sao cũng là máu mủ ruột thịt, hy vọng ngài nương tay giữ lại cái mạng cho Thất công chúa.”
Lục Vô Chiêu lặng lẽ cúi đầu: “Công công đưa nàng ta đi đi.”
Triệu Khúc “Dạ” một tiếng rồi dẫn theo mấy tiểu thái giám rời đi.
Thất công chúa bị nhốt hai ngày một đêm đã sắp phát điên, xưa nay nàng ta thích sạch sẽ, nhưng lúc này làn váy nàng ta bị dính nước tiểu vàng nhạt, mùi khai bốc lên.
Hai mắt nàng ta vô hồn, miệng lẩm bẩm điều gì đó, đầu óc không còn rõ ràng.
Triệu Khúc chỉ nhìn thoáng qua rồi dửng dưng sai người khiêng nàng ta đi.
Bọn tiểu thái giám đi cả, chỉ còn Triệu Khúc đứng lại trong sân: “Bệ hạ biết lần này ngài phải chịu ấm ức nên tự trách mãi, đáng tiếc người làm cha cũng không thể thờ ơ nhìn nữ nhi chịu khổ, nhưng bệ hạ sợ tình cảm huynh đệ sứt mẻ, nên đặc biệt dặn dò lão nô hỏi thăm ngài đã nguôi giận chưa?”
Lục Vô Chiêu ưỡn thẳng lưng không đáp lại.
Triệu Khúc vỗ tay, gọi một đoàn người từ bên ngoài tiến vào, ba tiểu thái giám áp giải một hàng tội nô, một tiểu thái giám khác xách cái lồng sắt phủ vải đi vào, không biết bên trong là gì.
Ông ta nhìn bóng lưng Lăng Vương, lại nói: “Bệ hạ sợ trong lòng ngài còn bất mãn, nên đặc biệt đưa tới, mong điện hạ nhận lấy.”
Cuối cùng Lục Vô Chiêu cũng quay người lại.
Ánh mắt hắn bình nhìn thoáng qua đỉnh đầu của đám người đang quỳ rạp dưới đất.
Triệu Khúc từ từ cúi đầu xuống, nhỏ tiếng nói: “Những nô tỳ này chưa từng mắc sai lầm, vẫn còn sạch sẽ, sẽ không làm bẩn tay ngài.”
Triệu Khúc kéo tấm vải che lồng sắt do tiểu thái giám mang vào nói: “Còn mấy thứ này nữa.”
Ánh mắt Lục Vô Chiêu hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Trong lồng là những động vật nhỏ, có mèo con, chó con, thậm chí còn có cả thỏ con.
Lục Vô Chiêu vừa liếc mắt đã thấy được con mèo trắng hôm trước mình đưa cho Thẩm Vu.
Có lẽ nó lại đi lạc, nếu không sẽ không xuất hiện ở đây.
Nếu Thẩm Vu không tìm thấy nó chắc nàng sẽ lo lắng lắm.
Bàn tay Lục Vô Chiêu giấu trong tay áo từ từ nắm chặt, nhưng lại nhanh chóng bất lực buông ra.
Triệu Khúc ngẩng đầu thấy Lục Vô Chiêu không tỏ vẻ chán ghét, trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh nhạt.
Lục Vô Chiêu nhìn đôi mắt biết cười của Triệu Khúc, phảng phất như hắn đang nhìn thấy một người khác. Hắn chợt nhớ ra, không biết là năm nào, người kia đã từng nắm bàn tay gầy nhỏ của hắn, hai người cùng nhau bóp chết một con chim non mới chào đời được bảy ngày.
Cảm giác mềm mại chạm vào lòng bàn tay hắn, mu bàn tay hắn bị người khác siết chặt khiến hắn đau đớn như muốn gãy xương.
Cùng với tiếng cười lạnh lùng như ác quỷ bên tai hắn: “A Chiêu, đệ thấy vui không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.