Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật
Chương 10
Tuyết Mãn Thanh
18/09/2022
Ôn Trà đi vào nhà kính trồng hoa, nhà kính ngăn cách gió thu rì rào bên ngoài.
“Anh họ.” Anh chào hỏi Tiết Thanh Châu.
Xung quanh Tiết Thanh Châu rải rác các loại thuốc màu, thuốc nhuộm màu da cam trên bàn vẽ dựng đứng tựa như đã vẽ ra một phong cảnh một vùng hoa mõm sói rộng lớn với những nét bút rực rỡ.
"Xin lỗi, đợi anh, anh sắp thu dọn xong rồi." Tiết Thanh Châu hối lỗi nói, tốc độ thêm nhanh, nhưng những động tác bình thường trên tay anh rất đẹp.
Anh là một người có thể tính là quân tử đoan chính nhất từ trước đến nay Ôn Trà gặp qua.
"Thời gian trước đây anh bận, luôn không về nhà, cũng không có cơ hội đi thăm em, thế nào rồi? Thích ứng chưa?" Tiết Thanh Châu cầm kéo ngắt hoa xuống, dùng hoa hồng cát cánh đơn giản làm một bó hoa tặng cho Ôn Trà, "Coi như là nhận tội, tặng em."
"Lời xin lỗi của anh họ chưa thành tâm." Ôn Trà nói đùa.
Tiết Thanh Châu dẫn Ôn Trà ra ngoài nhà kính trồng hoa, ánh mắt bất đắc dĩ: "Bị em phát hiện rồi, thế nên anh đặc biệt mang nước hoa từ nước Pháp về làm bồi thường, hi vọng em họ tha thứ."
Ôn Trà bật cười: "Em càng muốn anh họ điều chế hơn."
Tiết Thanh Châu cụp mắt, hai đường mí mắt thành một dải hẹp dài trên mí mắt mỏng: "Tất cả trên giá trong phòng anh, nếu như em thích thì lấy đi là được."
Cố chấp vậy.
Ôn Trà vốn dĩ muốn đơn giản nhanh chóng đi sâu vào chủ đề, xem Tiết Thanh Châu phản ứng như thế nào, nếu như đối phương biểu lộ cảm xúc gì, cậu cũng có thể phỏng đoán ra chút gì đó. Nhưng Tiết Thanh Châu bình tĩnh tựa mặt hồ, những con sóng lấp lánh trong hồ phản chiếu khuôn mặt của người, chỉ duy nhất không thể khám phá được bản thân hồ nước.
Một người quan tâm gia đình, vừa về còn mang theo quà tặng cho em họ sẽ đột ngột tự sát sao?
Ôi, bối cảnh nhân vật không có nhân quyền, nếu như tác giả miêu tả kỹ càng, tỉ mỉ, Ôn Trà cũng không đến nỗi đoán tới đoán lui như bây giờ.
Đoán không ra thì không đoán nữa.
Hôm nay Ôn Trà tới nhà họ Tiết một chuyến là vì bữa tiệc lúc trước Trịnh Minh Trung đồng ý tham gia sắp bắt đầu, Ôn Trà có việc, không yên tâm để Ôn Trà đi một mình, nhờ cậy Tiết Thanh Châu giúp đỡ trông nom một chút.
"Thực ra em không cần sợ hãi, bữa tiệc hôm nay là để chúc mừng sinh nhật gia chủ nhà họ Trịnh, ông ta rất ngại giao tiếp nhiều, chỉ mời trưởng bối và tiểu bối mấy nhà thân quen thôi." Tiết Thanh Châu giải thích với Ôn Trà, "Ông nội anh, cũng là ông ngoại em cũng sẽ đến, ông cụ vừa từ thành phố K câu cá xong trở về, xách theo cần câu muốn đến tham gia bữa tiệc luôn vậy đấy.”
Tham gia bữa tiệc có người dẫn dắt và không có người dẫn dắt thật sự là hai loại trải nghiệm, Tiết Thanh Châu giải quyết công việc thỏa đáng, dẫn dắt người như nhận được điều bổ ích, người ngoài cũng nể mặt anh vài phần, không qua bao lâu, cả hội trường phần lớn đều biết danh tính thật sự của thiếu gia nhà họ Ôn là ai, còn có quan hệ không tồi với nhà họ Tiết.
"Gia đình giàu có từ trước đến nay đều phân cao thấp. Em mới ở đây, nếu như có gì không quen có thể tìm đến anh giúp đỡ, tuy rằng A Vinh là anh trai em, nhưng tính cách của cậu ta không thể hiểu được những khó khăn của phàm phu tục tử như chúng ta...” Tiết Thanh Châu nói đùa.
“Anh họ.” Một giọng nói vô cùng quen thuộc cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Tiết Thanh Châu và Ôn Trà, quay lại là một gương mặt rất quen thuộc.
Bộ dạng rụt rè mềm mỏng của Ôn Nhạc Thủy tựa như một đóa hoa trắng khẽ đung đưa trong gió: "Thật trùng hợp, lúc trước không phải anh vẫn ở nước ngoài sao?"
“Ừm, hôm qua anh mới về.” Tiết Thanh Châu dịu dàng cười.
"Anh họ mang quà cho em không? Em vẫn nhớ anh đã hứa với em sẽ giúp em tìm rượu vang đấy." Ôn Nhạc Thủy nhếch miệng cười, giọng điệu mềm mại.
Tiết Thanh Châu trả lời: "Hơi khó tìm, thế nhưng anh đã nhờ một người bạn tìm và mang về bằng đường hàng không rồi, qua hai ngày nữa anh sẽ mang đến cho em".
Ôn Trà ở một bên duy trì nụ cười kinh doanh.
Cậu biết Ôn Nhạc Thủy chẳng qua là lén lút chọc tới để thể hiện tình nghĩa quen biết hơn mười năm với Tiết Thanh Châu, nếu là đặt vào nguyên chủ, có lẽ với thần kinh nhạy cảm sẽ đau đớn mà buồn bã, ghen ghét, nhưng Ôn Trà là ai, da mặt còn dày hơn da bò, quan hệ giữa Ôn Nhạc Thủy cậu ta và Tiết Thanh Châu có tốt đến đâu cũng không liên quan gì đến cậu, cậu hôm nay tới đây là để kiếm tiền!
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được cậu giả vờ vô tội xem náo nhiệt: "Quan hệ giữa anh họ và Tiểu Thủy thật tốt, ngưỡng mộ ghê."
Tiết Thanh Châu cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng xoa mái tóc dày đen nhánh của Ôn Trà.
Một hành động đơn giản nhưng khiến Ôn Nhạc Thuỷ cảm thấy không thoải mái.
Tiết Thanh Châu tao nhã, lịch sự, đối xử với ai đều tốt, cũng có nghĩa là tất cả mọi người trong mắt anh đều là đồng nghiệp, giữ cảm giác xa cách với tất cả mọi người. Nhưng hành động của anh đối với Ôn Trà rõ ràng đã vượt qua ranh giới thông thường, và thân thiết hơn người bình thường.
Tại vì sao? Tại vì sao lại là Ôn Trà!
"Em trai Ôn Trà!" Trịnh Minh Trung kịp thời xuất hiện, ôm lấy vai Ôn Trà, "Tìm cậu lâu rồi, hóa ra trốn ở đây lười biếng!"
Trong mắt Ôn Nhạc Thủy hiện lên sự căm phẫn, cậu ta cắn chặt môi, lần nữa thay một dáng vẻ vô hại đơn thuần.
"Tiểu Thủy, em đến đây rồi!" Lại một người quen đến, Lâm Mộc một thân tây trang tuy bên ngoài mang hình dáng con người nhưng lại hành xử như một con chó, không biết còn nhớ mùi vị rượu vang đỏ lần trước hay không.
"Là cậu?" Nhìn thấy Ôn Trà, Lâm Mộc vô thức nhìn về phía sau cậu, phát hiện Ôn Vinh không đến trong nháy mắt mới thở nhẹ một hơi. Lần trước Ôn Vinh ra tay khiến việc làm ăn nhà anh ta tổn thất vài chục nghìn, cha anh ta cuối cùng vẫn là biết anh ta từng nảy sinh mâu thuẫn với Ôn Vinh, đã đánh anh ta đến độ cả tuần không xuống giường được.
Từ đó về sau nhìn thấy Ôn Vinh, mông anh ta liền âm ỉ đau đớn.
"Cậu đến làm gì? Lấy thiệp mời ở đâu! Yến tiệc hôm nay không phải ai cũng có thể tùy ý bước vào đâu." Anh ta ngay lập tức to gan hẳn, phẫn nộ trừng mắt nói với Ôn Trà.
Cơn giận của Trịnh Minh Trung bùng nổ, lười nhác không muốn phí lời, một phen dùng vai xô Lâm Mộc: "Cút xa một chút, thiệp mời của cậu ấy tự tay tôi đưa, liên quan gì đến cậu."
Lâm Mộc câm như hến: "Trịnh Nhị, cậu…"
Anh ta không phải vì nguyên do gia thế khác xa nhau mà sợ Trịnh Minh Trung, mà là khi cấp ba, anh ta và Trịnh Minh Trung cùng khóa, khi đó Trịnh Minh Trung không sợ gì cả, có lần tranh cãi, Trịnh Nhị một chân đá anh ta ngã chổng vó vào cống nước thối hoắc trong ngõ nhỏ của trường học, từ lúc đó trở thành ám ảnh trong thời gian cấp ba đã qua của anh ta.
Phiền chết đi được, cái mông lại đau rồi!
"Cậu là ai chứ!" Trịnh Minh Trung trợn mắt, trong nháy mắt đổi sang khuôn mặt tươi cười với Ôn Trà, "Em trai, đi theo anh."
Anh ta đi đằng trước dẫn đường, đường mòn dẫn đến nơi yên tĩnh, vài con đường khúc khuỷu dẫn đến phòng chủ tiệc.
Một nhóm người già thì thầm nói chuyện đang vây quanh chiếc bàn chính giữa, một vài đứa cháu cùng lứa tuổi ở một bên thì thầm với nhau, không dám đến gần trò chuyện với mấy người lớn.
Trịnh Minh Trung vừa tới, dáng vẻ vui vẻ nâng cao giọng: "Ông nội, sinh nhật vui vẻ!"
Ông cụ với trên chỗ ngồi chủ tiệc ánh mắt lấp lánh: "Thằng nhóc thối, giọng to như thế, chỉ lo mấy ông già chúng ta nghe không rõ."
Ông lão bên cạnh trêu đùa: "Là chê mấy lão già chúng ta, tai không còn tốt nữa rồi."
Trịnh Minh Trung cười đùa hí hửng, nhưng đo lường được sự yêu thích của ông lão xong và nói: "Ông nội, mừng thọ ông đương nhiên phải tràn đầy sức lực rồi, con biết ông thích trà, con đã bỏ rất nhiều sức để tìm được trà ngon làm thành quà đấy ạ."
"Trịnh Nhị, trà này của cậu là trà cũ, người ta đều nói uống trà phải uống trà mới, cậu để ông uống cái này là có ý gì?" Một tiểu bối trong nhà họ Trịnh nhìn không quen dáng vẻ được hời của anh ta, nói chuyện móc mỉa nắm chặt sai sót của anh ta.
Trịnh Minh Trung muốn trợn mắt: "Lão Phổ Nhĩ đây là tôi trèo đèo lội suối nhờ người dân trong thôn hái xuống từ cây cổ thụ, cây cổ thụ đó sản lượng thấp, đều sắp trụi rồi mới lấy được một hộp lá trà, cậu ít nói lời châm chọc đi."
Đối phương cười lạnh: "Lá trà trước nay luôn uống mới không uống cũ, cậu tranh luận với tôi cái gì, tôi chỉ là không nhìn quen cậu khoác lác thôi."
Ôn Trà nhàn nhạt mở lời: "Lá trà uống trà mới, nhưng Phổ Nhĩ là ngoại lệ. Hơn nữa trà mới tính kích thích mạnh, không tốt cho dạ dày dày của người lớn, lòng hiếu thuận của người ta khi nào lại đến lượt một người ngoài như cậu nghi ngờ chất vấn."
Đối phương đỏ bừng mặt: "Cậu!"
Trịnh Minh Trung lập tức cười tươi như hoa nở: "Em trai Ôn Trà mới hiểu được. Ông nội, đây làm em trai nhà họ Ôn mới nhận lại ạ, tên là Ôn Trà, con nhờ em ấy đến pha trà giúp."
Người nhà họ Trịnh vừa rồi lại xuất chiêu, chẳng thèm quan sát qua Ôn Trà, hiển nhiên trước đã nghe được tin đồn nào đó: "Cũng không sợ lãng phí trà ngon à?"
Trịnh Minh Trung u ám khoe hàm răng trắng bóng: "Bây giờ cậu thừa nhận là trà ngon rồi à?"
Người kia nói không nên lời, Trịnh Minh Trung nhìn hắn ta là phiền, dùng lực đẩy hắn ta: "Chó ngoan không chặn đường."
Ôn Trà yên lặng bày xong lá trà và dụng cụ trà, không nói nhiều thêm một lời.
Người lớn có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua, hết sức nịnh hót trái lại lại dễ biến khéo thành vụng.
Cậu hơi khom người như là phép lịch sự, sau khi ngồi xuống bắt đầu pha trà.
Một cụ già thấy hành động của cậu không khỏi mỉm cười: "Cháu đây đã từng luyện tập đấy."
Pha trà chú trọng là tâm tính. Nhưng tư thế pha trà của Ôn Trà vừa thong dong vừa mang theo vài phần thiền học. Sông núi tươi đẹp, gió mát trăng thanh hòa quyện vào từng tấc lòng.
Nước sôi bọt sóng dâng trào.
Thơm!
Hương trà ngọt ngào lan rộng ra, độc đoán chiếm lấy vị giác và khứu giác của tất cả mọi người.
"Mau đưa ta nếm thử!" Rõ ràng là một người pha trà từ trẻ đến già, ông nội Trịnh lúc này cũng kích động đến nỗi giống như chưa nhìn qua cảnh đời.
Trà này tươi như súp gà! Mang lại tất cả hương vị của lá trà mà không hiện ra mức độ phức tạp, thuần khiết đậm đà.
"Quà của Minh Trung quả nhiên có lòng, còn nhiều sức hơn so với ông Tiết." Một cụ già mặc áo kiểu Trung Sơn cười ha hả nói.
Đôi mắt hiền từ của ông Tiết trong miệng bọn họ, hoàn toàn có vị tiên phong đạo cốt của người đứng đầu trong phim cổ trang: "Của tôi không được gọi là tấm lòng à? Tôi từ thành phố A câu cá xong cầm cần câu xách theo cá đến tiệc sinh nhật của ông ngay trong đêm, còn không đủ cho ông thể diện sao? Lại nói…"
Ông cụ thần bí nhìn về phía Ôn Trà: "Lại nói, người pha trà cho ông là cháu ngoại tôi, vẫn không đủ cho ông thể diện sao?"
"Ồ?" Ông Trịnh hứng thú lần nữa, trước khi pha trà ông đã quan sát Ôn Trà, mà người trẻ tuổi này khiêm tốn không phải làm trò, không có cố ý lại gần, khiến cảm giác của ông rất tốt. Không ngờ rằng còn có cội nguồn liên quan đến nhà họ Tiết.
Ông cụ áo kiểu Trung Sơn nói: “Được rồi, nhà mấy người phát huy hết tài năng, thằng bé Thanh Châu khiến người ta tự hào, nay lại có thêm một cháu ngoại ưu tú nhiều như vậy.”
Ông Tiết cười lớn, cả kinh khoe khoang: “Ai có thể So sánh với Tu Trúc nhà ông chứ?”
Có vẻ như người đàn ông mặc áo kiểu Trung Sơn kia chính là gia chủ nhà họ Tề, cha của Tề Tu Trúc, ông nội của Tề Quân Hạo.”
Thật trùng hợp, bắt gặp được mấy người lớn tụ họp, và tất cả những người chưa từng gặp trước đây hôm nay đều gặp một lượt.
“Bạn nhỏ, cháu lại đây.” Ông lão Tề mặc bộ đồ Trung Sơn hòa nhã vẫy tay, thân thiết hỏi: “Học trà đạo bao lâu rồi?”
Ôn Trà suy nghĩ một chút: “Mười lăm năm.”
Kiếp trước cậu vừa hiểu chuyện đã bắt đầu học tập, mấy năm như một ngày mà không ngừng luyện tập. Trước đó chỉ là để lấy lòng trưởng bối trong nhà, muốn mượn điều này để đổi lấy một chút sự quan tâm của trưởng bối, sau đó dần dần lại trở nên thích thú. Người thân với cậu từ nhỏ, quen thuộc với tác phong của cậu nhất cũng nói rằng khi cậu pha trà và bình thường là hai dáng vẻ, biết lừa người ta lắm.
Ông ngoại cũng kinh ngạc: “Là ai dạy cháu?”
Khi gặp khó khăn liền bịa ra, Ôn Trà mở mắt nói dối: “Ông cụ Vương trong thôn ạ.”
“Ầy, quả nhiên cao thủ ở ngoài dân gian.” Không biết ông lão có tin hay không, nhưng trên mặt thể hiện rằng đã tin điều đó.
Bất tri bất giác, tiểu bối nhà khác không có gan đến gần bàn chủ tiệc, Ôn Trà ngay lập tức trở thành khách ngồi cùng bàn với các ông cụ. Các ông già thích người tướng mạo khôn ngoan hoặc phú quý, Ôn Trà lại có đủ cả hai.
Đôi môi dày căng mọng, đôi mắt hơi tròn xếch lên, làn da trắng nõn.
Một ông lão trong đó càng nhìn càng thích, nhịn không được tâm tư làm mối: "Tiểu Trà, có người yêu chưa?."
"Ấy ấy, ông Lưu, nhà ông không có đối tượng thích hợp để kết hôn rồi. Nhà tôi có đứa nhỏ không tồi, Tiểu Trà có thể suy nghĩ xem."
Từ xưa đến nay, các trưởng bối đều có sở thích làm mối nhiệt tình. Trên bàn tiệc ngay tức khắc xôn xao lên, tranh giành giới thiệu cháu nhà mình trước, một số ông lão tuổi tác lớn tranh đến độ mặt đỏ tai hồng.
Trịnh Minh Trung chọn một bàn tiệc ngồi xuống, thấy thế cảm thán với Tiết Thanh Châu: "Em trai Ôn Trà của tôi được đấy, người không biết còn nghĩ rằng là cháu trai ông nội tôi đấy."
Ánh mắt Tiết Thanh Châu vui mừng: "Em họ rất lợi hại."
Một bàn khác, Lâm Mộc thu lại ánh mắt, cười khinh nói: "Múa rìu qua mắt thợ."
Ôn Nhạc Thủy miễn cưỡng mỉm cười, cảm giác bất an khó hiểu trong lòng không ngừng tăng thêm.
"Tiểu Thủy, cậu ăn nhiều chút, gần đây sao gầy nhiều như thế, tùy rằng nói gầy thì đẹp nhưng cậu đừng quá nghiêm khắc với bản thân, cậu đã rất đẹp rồi." Lâm Mộc ân cần bưng trà rót nước.
Ôn Nhạc Thủy không có khẩu vị, cốc nước bưng tới nhìn thấy là nước trà càng cảm thấy chán ghét, đổi một cốc nước ấm.
"Tôi sao lại nhớ nhà họ Ôn và nhà họ Tiết có hôn ước nhỉ?" Bỗng nhiên có một vị trưởng lão chau mày, thông tin ở kí ức trong đầu mờ hồ lướt qua, "Hình như là đứa trẻ Quân Hạo của lão nhị nhà họ Tề và nhà họ Ôn đã ước định, chỉ là trước đây mọi người luôn cho rằng là đứa trẻ Ôn Nhạc Thủy, sau khi Tiểu Trà quay lại rồi người được chọn đoán không chắc rồi. Ông Tề, ông nói câu chắc chắn cho tôi đi, đứa trẻ Ôn Trà này tôi rất thích, tôi giới thiệu thằng nhóc thối nhà tôi làm quen với cháu này."
Gia chủ nhà họ Tề không giỏi tranh luận, vừa nói với người vài câu liền bị ép im miệng. Lúc này có tiếng sửng sốt, nghĩ tới trong nhà đã từng có thiếu gia thực giả và dự tính ai liên hôn, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Ông hừ lạnh, dương dương đắc ý thị uy với ông lão này, giọng nói nâng cao: "Tôi chỉ nhận đúng cháu dâu là Tiểu Trà."
Lách cách.
Cốc thủy tinh trong tay Ôn Nhạc Thủy không cầm vững, rơi thẳng xuống đất.
“Anh họ.” Anh chào hỏi Tiết Thanh Châu.
Xung quanh Tiết Thanh Châu rải rác các loại thuốc màu, thuốc nhuộm màu da cam trên bàn vẽ dựng đứng tựa như đã vẽ ra một phong cảnh một vùng hoa mõm sói rộng lớn với những nét bút rực rỡ.
"Xin lỗi, đợi anh, anh sắp thu dọn xong rồi." Tiết Thanh Châu hối lỗi nói, tốc độ thêm nhanh, nhưng những động tác bình thường trên tay anh rất đẹp.
Anh là một người có thể tính là quân tử đoan chính nhất từ trước đến nay Ôn Trà gặp qua.
"Thời gian trước đây anh bận, luôn không về nhà, cũng không có cơ hội đi thăm em, thế nào rồi? Thích ứng chưa?" Tiết Thanh Châu cầm kéo ngắt hoa xuống, dùng hoa hồng cát cánh đơn giản làm một bó hoa tặng cho Ôn Trà, "Coi như là nhận tội, tặng em."
"Lời xin lỗi của anh họ chưa thành tâm." Ôn Trà nói đùa.
Tiết Thanh Châu dẫn Ôn Trà ra ngoài nhà kính trồng hoa, ánh mắt bất đắc dĩ: "Bị em phát hiện rồi, thế nên anh đặc biệt mang nước hoa từ nước Pháp về làm bồi thường, hi vọng em họ tha thứ."
Ôn Trà bật cười: "Em càng muốn anh họ điều chế hơn."
Tiết Thanh Châu cụp mắt, hai đường mí mắt thành một dải hẹp dài trên mí mắt mỏng: "Tất cả trên giá trong phòng anh, nếu như em thích thì lấy đi là được."
Cố chấp vậy.
Ôn Trà vốn dĩ muốn đơn giản nhanh chóng đi sâu vào chủ đề, xem Tiết Thanh Châu phản ứng như thế nào, nếu như đối phương biểu lộ cảm xúc gì, cậu cũng có thể phỏng đoán ra chút gì đó. Nhưng Tiết Thanh Châu bình tĩnh tựa mặt hồ, những con sóng lấp lánh trong hồ phản chiếu khuôn mặt của người, chỉ duy nhất không thể khám phá được bản thân hồ nước.
Một người quan tâm gia đình, vừa về còn mang theo quà tặng cho em họ sẽ đột ngột tự sát sao?
Ôi, bối cảnh nhân vật không có nhân quyền, nếu như tác giả miêu tả kỹ càng, tỉ mỉ, Ôn Trà cũng không đến nỗi đoán tới đoán lui như bây giờ.
Đoán không ra thì không đoán nữa.
Hôm nay Ôn Trà tới nhà họ Tiết một chuyến là vì bữa tiệc lúc trước Trịnh Minh Trung đồng ý tham gia sắp bắt đầu, Ôn Trà có việc, không yên tâm để Ôn Trà đi một mình, nhờ cậy Tiết Thanh Châu giúp đỡ trông nom một chút.
"Thực ra em không cần sợ hãi, bữa tiệc hôm nay là để chúc mừng sinh nhật gia chủ nhà họ Trịnh, ông ta rất ngại giao tiếp nhiều, chỉ mời trưởng bối và tiểu bối mấy nhà thân quen thôi." Tiết Thanh Châu giải thích với Ôn Trà, "Ông nội anh, cũng là ông ngoại em cũng sẽ đến, ông cụ vừa từ thành phố K câu cá xong trở về, xách theo cần câu muốn đến tham gia bữa tiệc luôn vậy đấy.”
Tham gia bữa tiệc có người dẫn dắt và không có người dẫn dắt thật sự là hai loại trải nghiệm, Tiết Thanh Châu giải quyết công việc thỏa đáng, dẫn dắt người như nhận được điều bổ ích, người ngoài cũng nể mặt anh vài phần, không qua bao lâu, cả hội trường phần lớn đều biết danh tính thật sự của thiếu gia nhà họ Ôn là ai, còn có quan hệ không tồi với nhà họ Tiết.
"Gia đình giàu có từ trước đến nay đều phân cao thấp. Em mới ở đây, nếu như có gì không quen có thể tìm đến anh giúp đỡ, tuy rằng A Vinh là anh trai em, nhưng tính cách của cậu ta không thể hiểu được những khó khăn của phàm phu tục tử như chúng ta...” Tiết Thanh Châu nói đùa.
“Anh họ.” Một giọng nói vô cùng quen thuộc cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Tiết Thanh Châu và Ôn Trà, quay lại là một gương mặt rất quen thuộc.
Bộ dạng rụt rè mềm mỏng của Ôn Nhạc Thủy tựa như một đóa hoa trắng khẽ đung đưa trong gió: "Thật trùng hợp, lúc trước không phải anh vẫn ở nước ngoài sao?"
“Ừm, hôm qua anh mới về.” Tiết Thanh Châu dịu dàng cười.
"Anh họ mang quà cho em không? Em vẫn nhớ anh đã hứa với em sẽ giúp em tìm rượu vang đấy." Ôn Nhạc Thủy nhếch miệng cười, giọng điệu mềm mại.
Tiết Thanh Châu trả lời: "Hơi khó tìm, thế nhưng anh đã nhờ một người bạn tìm và mang về bằng đường hàng không rồi, qua hai ngày nữa anh sẽ mang đến cho em".
Ôn Trà ở một bên duy trì nụ cười kinh doanh.
Cậu biết Ôn Nhạc Thủy chẳng qua là lén lút chọc tới để thể hiện tình nghĩa quen biết hơn mười năm với Tiết Thanh Châu, nếu là đặt vào nguyên chủ, có lẽ với thần kinh nhạy cảm sẽ đau đớn mà buồn bã, ghen ghét, nhưng Ôn Trà là ai, da mặt còn dày hơn da bò, quan hệ giữa Ôn Nhạc Thủy cậu ta và Tiết Thanh Châu có tốt đến đâu cũng không liên quan gì đến cậu, cậu hôm nay tới đây là để kiếm tiền!
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được cậu giả vờ vô tội xem náo nhiệt: "Quan hệ giữa anh họ và Tiểu Thủy thật tốt, ngưỡng mộ ghê."
Tiết Thanh Châu cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng xoa mái tóc dày đen nhánh của Ôn Trà.
Một hành động đơn giản nhưng khiến Ôn Nhạc Thuỷ cảm thấy không thoải mái.
Tiết Thanh Châu tao nhã, lịch sự, đối xử với ai đều tốt, cũng có nghĩa là tất cả mọi người trong mắt anh đều là đồng nghiệp, giữ cảm giác xa cách với tất cả mọi người. Nhưng hành động của anh đối với Ôn Trà rõ ràng đã vượt qua ranh giới thông thường, và thân thiết hơn người bình thường.
Tại vì sao? Tại vì sao lại là Ôn Trà!
"Em trai Ôn Trà!" Trịnh Minh Trung kịp thời xuất hiện, ôm lấy vai Ôn Trà, "Tìm cậu lâu rồi, hóa ra trốn ở đây lười biếng!"
Trong mắt Ôn Nhạc Thủy hiện lên sự căm phẫn, cậu ta cắn chặt môi, lần nữa thay một dáng vẻ vô hại đơn thuần.
"Tiểu Thủy, em đến đây rồi!" Lại một người quen đến, Lâm Mộc một thân tây trang tuy bên ngoài mang hình dáng con người nhưng lại hành xử như một con chó, không biết còn nhớ mùi vị rượu vang đỏ lần trước hay không.
"Là cậu?" Nhìn thấy Ôn Trà, Lâm Mộc vô thức nhìn về phía sau cậu, phát hiện Ôn Vinh không đến trong nháy mắt mới thở nhẹ một hơi. Lần trước Ôn Vinh ra tay khiến việc làm ăn nhà anh ta tổn thất vài chục nghìn, cha anh ta cuối cùng vẫn là biết anh ta từng nảy sinh mâu thuẫn với Ôn Vinh, đã đánh anh ta đến độ cả tuần không xuống giường được.
Từ đó về sau nhìn thấy Ôn Vinh, mông anh ta liền âm ỉ đau đớn.
"Cậu đến làm gì? Lấy thiệp mời ở đâu! Yến tiệc hôm nay không phải ai cũng có thể tùy ý bước vào đâu." Anh ta ngay lập tức to gan hẳn, phẫn nộ trừng mắt nói với Ôn Trà.
Cơn giận của Trịnh Minh Trung bùng nổ, lười nhác không muốn phí lời, một phen dùng vai xô Lâm Mộc: "Cút xa một chút, thiệp mời của cậu ấy tự tay tôi đưa, liên quan gì đến cậu."
Lâm Mộc câm như hến: "Trịnh Nhị, cậu…"
Anh ta không phải vì nguyên do gia thế khác xa nhau mà sợ Trịnh Minh Trung, mà là khi cấp ba, anh ta và Trịnh Minh Trung cùng khóa, khi đó Trịnh Minh Trung không sợ gì cả, có lần tranh cãi, Trịnh Nhị một chân đá anh ta ngã chổng vó vào cống nước thối hoắc trong ngõ nhỏ của trường học, từ lúc đó trở thành ám ảnh trong thời gian cấp ba đã qua của anh ta.
Phiền chết đi được, cái mông lại đau rồi!
"Cậu là ai chứ!" Trịnh Minh Trung trợn mắt, trong nháy mắt đổi sang khuôn mặt tươi cười với Ôn Trà, "Em trai, đi theo anh."
Anh ta đi đằng trước dẫn đường, đường mòn dẫn đến nơi yên tĩnh, vài con đường khúc khuỷu dẫn đến phòng chủ tiệc.
Một nhóm người già thì thầm nói chuyện đang vây quanh chiếc bàn chính giữa, một vài đứa cháu cùng lứa tuổi ở một bên thì thầm với nhau, không dám đến gần trò chuyện với mấy người lớn.
Trịnh Minh Trung vừa tới, dáng vẻ vui vẻ nâng cao giọng: "Ông nội, sinh nhật vui vẻ!"
Ông cụ với trên chỗ ngồi chủ tiệc ánh mắt lấp lánh: "Thằng nhóc thối, giọng to như thế, chỉ lo mấy ông già chúng ta nghe không rõ."
Ông lão bên cạnh trêu đùa: "Là chê mấy lão già chúng ta, tai không còn tốt nữa rồi."
Trịnh Minh Trung cười đùa hí hửng, nhưng đo lường được sự yêu thích của ông lão xong và nói: "Ông nội, mừng thọ ông đương nhiên phải tràn đầy sức lực rồi, con biết ông thích trà, con đã bỏ rất nhiều sức để tìm được trà ngon làm thành quà đấy ạ."
"Trịnh Nhị, trà này của cậu là trà cũ, người ta đều nói uống trà phải uống trà mới, cậu để ông uống cái này là có ý gì?" Một tiểu bối trong nhà họ Trịnh nhìn không quen dáng vẻ được hời của anh ta, nói chuyện móc mỉa nắm chặt sai sót của anh ta.
Trịnh Minh Trung muốn trợn mắt: "Lão Phổ Nhĩ đây là tôi trèo đèo lội suối nhờ người dân trong thôn hái xuống từ cây cổ thụ, cây cổ thụ đó sản lượng thấp, đều sắp trụi rồi mới lấy được một hộp lá trà, cậu ít nói lời châm chọc đi."
Đối phương cười lạnh: "Lá trà trước nay luôn uống mới không uống cũ, cậu tranh luận với tôi cái gì, tôi chỉ là không nhìn quen cậu khoác lác thôi."
Ôn Trà nhàn nhạt mở lời: "Lá trà uống trà mới, nhưng Phổ Nhĩ là ngoại lệ. Hơn nữa trà mới tính kích thích mạnh, không tốt cho dạ dày dày của người lớn, lòng hiếu thuận của người ta khi nào lại đến lượt một người ngoài như cậu nghi ngờ chất vấn."
Đối phương đỏ bừng mặt: "Cậu!"
Trịnh Minh Trung lập tức cười tươi như hoa nở: "Em trai Ôn Trà mới hiểu được. Ông nội, đây làm em trai nhà họ Ôn mới nhận lại ạ, tên là Ôn Trà, con nhờ em ấy đến pha trà giúp."
Người nhà họ Trịnh vừa rồi lại xuất chiêu, chẳng thèm quan sát qua Ôn Trà, hiển nhiên trước đã nghe được tin đồn nào đó: "Cũng không sợ lãng phí trà ngon à?"
Trịnh Minh Trung u ám khoe hàm răng trắng bóng: "Bây giờ cậu thừa nhận là trà ngon rồi à?"
Người kia nói không nên lời, Trịnh Minh Trung nhìn hắn ta là phiền, dùng lực đẩy hắn ta: "Chó ngoan không chặn đường."
Ôn Trà yên lặng bày xong lá trà và dụng cụ trà, không nói nhiều thêm một lời.
Người lớn có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua, hết sức nịnh hót trái lại lại dễ biến khéo thành vụng.
Cậu hơi khom người như là phép lịch sự, sau khi ngồi xuống bắt đầu pha trà.
Một cụ già thấy hành động của cậu không khỏi mỉm cười: "Cháu đây đã từng luyện tập đấy."
Pha trà chú trọng là tâm tính. Nhưng tư thế pha trà của Ôn Trà vừa thong dong vừa mang theo vài phần thiền học. Sông núi tươi đẹp, gió mát trăng thanh hòa quyện vào từng tấc lòng.
Nước sôi bọt sóng dâng trào.
Thơm!
Hương trà ngọt ngào lan rộng ra, độc đoán chiếm lấy vị giác và khứu giác của tất cả mọi người.
"Mau đưa ta nếm thử!" Rõ ràng là một người pha trà từ trẻ đến già, ông nội Trịnh lúc này cũng kích động đến nỗi giống như chưa nhìn qua cảnh đời.
Trà này tươi như súp gà! Mang lại tất cả hương vị của lá trà mà không hiện ra mức độ phức tạp, thuần khiết đậm đà.
"Quà của Minh Trung quả nhiên có lòng, còn nhiều sức hơn so với ông Tiết." Một cụ già mặc áo kiểu Trung Sơn cười ha hả nói.
Đôi mắt hiền từ của ông Tiết trong miệng bọn họ, hoàn toàn có vị tiên phong đạo cốt của người đứng đầu trong phim cổ trang: "Của tôi không được gọi là tấm lòng à? Tôi từ thành phố A câu cá xong cầm cần câu xách theo cá đến tiệc sinh nhật của ông ngay trong đêm, còn không đủ cho ông thể diện sao? Lại nói…"
Ông cụ thần bí nhìn về phía Ôn Trà: "Lại nói, người pha trà cho ông là cháu ngoại tôi, vẫn không đủ cho ông thể diện sao?"
"Ồ?" Ông Trịnh hứng thú lần nữa, trước khi pha trà ông đã quan sát Ôn Trà, mà người trẻ tuổi này khiêm tốn không phải làm trò, không có cố ý lại gần, khiến cảm giác của ông rất tốt. Không ngờ rằng còn có cội nguồn liên quan đến nhà họ Tiết.
Ông cụ áo kiểu Trung Sơn nói: “Được rồi, nhà mấy người phát huy hết tài năng, thằng bé Thanh Châu khiến người ta tự hào, nay lại có thêm một cháu ngoại ưu tú nhiều như vậy.”
Ông Tiết cười lớn, cả kinh khoe khoang: “Ai có thể So sánh với Tu Trúc nhà ông chứ?”
Có vẻ như người đàn ông mặc áo kiểu Trung Sơn kia chính là gia chủ nhà họ Tề, cha của Tề Tu Trúc, ông nội của Tề Quân Hạo.”
Thật trùng hợp, bắt gặp được mấy người lớn tụ họp, và tất cả những người chưa từng gặp trước đây hôm nay đều gặp một lượt.
“Bạn nhỏ, cháu lại đây.” Ông lão Tề mặc bộ đồ Trung Sơn hòa nhã vẫy tay, thân thiết hỏi: “Học trà đạo bao lâu rồi?”
Ôn Trà suy nghĩ một chút: “Mười lăm năm.”
Kiếp trước cậu vừa hiểu chuyện đã bắt đầu học tập, mấy năm như một ngày mà không ngừng luyện tập. Trước đó chỉ là để lấy lòng trưởng bối trong nhà, muốn mượn điều này để đổi lấy một chút sự quan tâm của trưởng bối, sau đó dần dần lại trở nên thích thú. Người thân với cậu từ nhỏ, quen thuộc với tác phong của cậu nhất cũng nói rằng khi cậu pha trà và bình thường là hai dáng vẻ, biết lừa người ta lắm.
Ông ngoại cũng kinh ngạc: “Là ai dạy cháu?”
Khi gặp khó khăn liền bịa ra, Ôn Trà mở mắt nói dối: “Ông cụ Vương trong thôn ạ.”
“Ầy, quả nhiên cao thủ ở ngoài dân gian.” Không biết ông lão có tin hay không, nhưng trên mặt thể hiện rằng đã tin điều đó.
Bất tri bất giác, tiểu bối nhà khác không có gan đến gần bàn chủ tiệc, Ôn Trà ngay lập tức trở thành khách ngồi cùng bàn với các ông cụ. Các ông già thích người tướng mạo khôn ngoan hoặc phú quý, Ôn Trà lại có đủ cả hai.
Đôi môi dày căng mọng, đôi mắt hơi tròn xếch lên, làn da trắng nõn.
Một ông lão trong đó càng nhìn càng thích, nhịn không được tâm tư làm mối: "Tiểu Trà, có người yêu chưa?."
"Ấy ấy, ông Lưu, nhà ông không có đối tượng thích hợp để kết hôn rồi. Nhà tôi có đứa nhỏ không tồi, Tiểu Trà có thể suy nghĩ xem."
Từ xưa đến nay, các trưởng bối đều có sở thích làm mối nhiệt tình. Trên bàn tiệc ngay tức khắc xôn xao lên, tranh giành giới thiệu cháu nhà mình trước, một số ông lão tuổi tác lớn tranh đến độ mặt đỏ tai hồng.
Trịnh Minh Trung chọn một bàn tiệc ngồi xuống, thấy thế cảm thán với Tiết Thanh Châu: "Em trai Ôn Trà của tôi được đấy, người không biết còn nghĩ rằng là cháu trai ông nội tôi đấy."
Ánh mắt Tiết Thanh Châu vui mừng: "Em họ rất lợi hại."
Một bàn khác, Lâm Mộc thu lại ánh mắt, cười khinh nói: "Múa rìu qua mắt thợ."
Ôn Nhạc Thủy miễn cưỡng mỉm cười, cảm giác bất an khó hiểu trong lòng không ngừng tăng thêm.
"Tiểu Thủy, cậu ăn nhiều chút, gần đây sao gầy nhiều như thế, tùy rằng nói gầy thì đẹp nhưng cậu đừng quá nghiêm khắc với bản thân, cậu đã rất đẹp rồi." Lâm Mộc ân cần bưng trà rót nước.
Ôn Nhạc Thủy không có khẩu vị, cốc nước bưng tới nhìn thấy là nước trà càng cảm thấy chán ghét, đổi một cốc nước ấm.
"Tôi sao lại nhớ nhà họ Ôn và nhà họ Tiết có hôn ước nhỉ?" Bỗng nhiên có một vị trưởng lão chau mày, thông tin ở kí ức trong đầu mờ hồ lướt qua, "Hình như là đứa trẻ Quân Hạo của lão nhị nhà họ Tề và nhà họ Ôn đã ước định, chỉ là trước đây mọi người luôn cho rằng là đứa trẻ Ôn Nhạc Thủy, sau khi Tiểu Trà quay lại rồi người được chọn đoán không chắc rồi. Ông Tề, ông nói câu chắc chắn cho tôi đi, đứa trẻ Ôn Trà này tôi rất thích, tôi giới thiệu thằng nhóc thối nhà tôi làm quen với cháu này."
Gia chủ nhà họ Tề không giỏi tranh luận, vừa nói với người vài câu liền bị ép im miệng. Lúc này có tiếng sửng sốt, nghĩ tới trong nhà đã từng có thiếu gia thực giả và dự tính ai liên hôn, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Ông hừ lạnh, dương dương đắc ý thị uy với ông lão này, giọng nói nâng cao: "Tôi chỉ nhận đúng cháu dâu là Tiểu Trà."
Lách cách.
Cốc thủy tinh trong tay Ôn Nhạc Thủy không cầm vững, rơi thẳng xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.