Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật
Chương 47
Tuyết Mãn Thanh
21/10/2022
Mặc dù đồng ý tham gia chương trình tạp kỹ là do nhất thời hứng khởi,
nhưng nếu đã nói ra thì phải làm được. Tổ chương trình biết được Ôn Trà
đồng ý tham gia thì vô cùng vui mừng, lập tức lấy được cách thức liên
lạc với Ôn Trà thông qua nhà trường, hẹn cậu thời gian gặp mặt bàn bạc.
Ôn Trà đến phòng họp của trường gặp mặt theo thời gian mà thầy Lưu nhắn cho cậu, còn chưa đi đến trước cửa, cậu đã nghe thấy thầy Lưu đang nổi trận lôi đình ở bên trong: “Ý các người là sao? Tôi không đồng ý!”
Học trò của thầy Lưu rải khắp nơi, nên ông ta rất có danh tiếng trong giới, đạo diễn không dám đắc tội ông ta, chỉ đành cười xòa: “Chúng tôi không có ý này.”
“Vì để thu hút người xem mà không màng đến cảm nhận của học trò, tôi không đồng ý!” Chỉ nghe tiếng thôi đã biết bây giờ thầy Lưu cứng đầu như một con trâu, lỗ mũi cũng đang bốc khói.
Sau khi gõ cửa, Ôn Trà đẩy cửa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía cậu, cậu chào hỏi một cách tự nhiên: “Chào thầy.”
Sau đó, cậu ngồi xuống bên cạnh thầy Lưu, đẩy ly trà đến bên tay ông ta, tỏ ý bảo ông ta hãy bớt giận.
Cơn giận của thầy Lưu vẫn chưa tan, hừ lạnh một tiếng.
Đạo diễn là một người đàn ông trung niên Địa Trung Hải, nhìn thấy Ôn Trà như nhìn thấy cứu tinh. Học sinh trẻ nhỏ dù sao cũng dễ nắm bắt hơn là thầy giáo có tuổi, ông ta mặt dày hỏi Ôn Trà: “Bạn học Ôn Trà, cậu có ý định ký hợp đồng với chúng tôi đúng không?”
“Vốn dĩ là có, nhưng có thể khiến thầy của tôi tức giận như vậy, đột nhiên tôi không muốn nữa.” Ôn Trà đương nhiên là đứng về phía thầy Lưu, nhún vai làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Dù sao cũng là tổ chương trình yêu cầu Ôn Trà tham gia, đâu phải là bản thân cậu muốn tham gia, có ưu thế và địa vị, không dùng thì đúng là đồ ngốc.
“Chỉ là chính giữa xảy ra chút hiểu lầm thôi.” Đạo diễn thầm cảm thấy gấp gáp, như một con hồ ly linh hoạt, miệng giải thích: “Chúng tôi rất có thành ý, vô cùng hy vọng bạn học Ôn Trà có thể tham gia.”
Ôn Trà bỏ bản kế hoạch xuống, khẽ nâng hàng mày xinh đẹp: “Ôn Nhạc Thuỷ cũng tham gia?”
Trong bản kế hoạch có liệt kê những diễn viên có thể sẽ tham gia, nhưng có hai người ghi là chắc chắn sẽ tham gia, một người là Ôn Trà, người còn lại là Ôn Nhạc Thuỷ.
“Tổ chương trình chúng tôi đã làm công tác chuẩn bị từ lâu rồi, lúc đó đã bàn bạc với bên Ôn Nhạc Thuỷ là sẽ cho cậu ấy tham gia, hợp đồng đã ký từ lâu rồi, không thể nào huỷ bỏ được.” Sau lưng đạo diễn đổ mồ hôi lạnh.
Thầy Lưu không bị mắc mưu: “Cậu ta xảy ra chuyện, thậm chí các người còn có thể yêu cầu cậu ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng kia kìa, đừng có mà lấy lý do này để lừa gạt người khác.”
Rất rõ ràng, tổ chương muốn lợi dụng tiêu điểm cậu chủ thật giả, chuyện người thứ ba trong gia đình giàu có để thu hút sự quan tâm của người xem.
Đạo diễn yếu ớt không ngừng xin lỗi, lặp đi lặp lại cũng đều là tìm cớ không chịu thay đổi: “Thật ngại quá, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác…”
Thực ra Ôn Trà cũng không ngại gặp Ôn Nhạc Thuỷ lần nữa, nhưng việc người khác lợi dụng chuyện này lại khiến cậu không thích. Cậu lấy điện thoại ra, nói một tiếng với thầy cô và nhân viên có mặt tại đây: “Thật ngại quá, tôi không quyết định được, để tôi bảo luật sư của tôi qua đây một chuyến.”
Từ sau khi con số trong tài khoản ngân hàng của Ôn Trà tăng lên gấp bội, Ôn Vinh suy tính một lúc rồi sắp xếp cho cậu một luật sư và người quản lý tài sản để giúp cậu quản lý chuyện tài sản, dù sao tiền mà để ở đó sẽ chỉ mất giá, phải chuyển động thì mới có thể có cơ hội tăng giá.
Nhân viên vốn dĩ tưởng rằng đây chỉ là một chàng trai xinh đẹp nhưng không có não, trong lòng âm thầm mắng, bây giờ mới nhớ ra là sau lưng Ôn Trà có nhà họ Ôn chống lưng, một cậu chủ của gia đình giàu có sao có thể bị bọn họ nắm bắt dễ dàng như vậy được.
Hai mươi phút sau, vị luật sư giỏi giang của Ôn Trà đã đến. Trong ba mươi phút, tổ chương trình đã thất bại, bị nói đến tơi bời tan tác, nản chí mà tuyên bố sẽ soạn lại một bản hợp đồng khác, nâng cao phí tham gia của Ôn Trà lên năm mươi phầm trăm. Nhưng bọn họ chỉ có một yêu cầu, đó là Ôn Nhạc Thuỷ bắt buộc phải tham gia.
Luật sư quay đầu hỏi ý kiến của Ôn Trà: “Cậu chủ nhỏ, cậu thấy sao?”
Trà xanh không vào giới giải trí, trừ khi cho quá nhiều.
Ôn Trà giả vờ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi cười híp mắt trả lời: “Ôi, vậy thì thật ngại quá đi, nếu mọi người đều muốn tôi tham gia như vậy, vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.”
Khách sáo cái đầu cậu!
Đạo diễn lầm bầm, cố gắng hết sức kìm nén xúc động muốn lớn tiếng mắng người.
Đàm phán đến đây là kết thúc, Ôn Trà bảo luật sư về trước: “Vất vả cho ông rồi, luật sư Kim, đúng rồi, gần đây có thể phải phiền ông và người quản lý tài sản thương lượng một chút, quyên góp phí tham gia mà chương trình này cho tôi, chuyện này giao cho hai người nhé.”
Luật sư đồng ý.
Ôn Trà tham gia chương trình cũng đâu phải vì để kiếm tiền, cậu bảo luật sư đến đấu với tổ chương trình chỉ là vì ghét tổ chương trình này muốn lợi dụng cậu để thu hút sự quan tâm.
“Tôi sẽ gửi cho cậu hành trình cụ thể sau.” Đạo diễn bỏ lại một câu rồi dẫn tổ chương trình hoảng loạn bỏ chạy, có lẽ phải trở về bàn bạc lại vấn đề đã dự tính.
Vài đạo diễn hàn huyên với Ôn Trà một lúc, cảm thán hậu sinh khả uý rồi rời đi.
Thầy Lưu chậm rãi đứng dậy, cảm thán: “Trước kia thầy cứ cho rằng không thể đánh đồng nghệ thuật và đồng tiền, nhưng bây giờ thầy phát hiện mình đã sai rồi.”
Ôn Trà còn lo lắng đã làm bẩn phẩm hạnh cao quý của thầy, không ngờ thầy Lưu đã lòng đầy căm phẫn mà nói: “Thầy muốn lấy tiền để làm nhục những con người xem thường nghệ thuật của thầy.”
Được thôi.
Thầy Lưu hỏi Ôn Trà: “Sao em lại đồng ý?”
Sau khi nhận được điện thoại, ông ta còn xác định lại tận mấy lần, chắc chắn là do bản thân Ôn Trà gọi đến, chứ không phải là bị ai giả mạo.
Ngày nào Ôn Trà cũng sống như hoàng tử công chúa, tại sao lại đột nhiên nghĩ không thông mà trở thành cô bé lọ lem chạy trốn, ở giữa chắc chắn là có bí mật gì đó không thể nói với người khác.
Trong đôi mắt già nua của thầy Lưu lóe lên ánh sáng nhiều chuyện.
Ôn Trà dừng lại một giây: “Không có gì.”
“Có thật không?” Thầy Lưu hỏi lại.
“Đúng vậy.” Ôn Trà cây ngay không sợ chết đứng mà mở miệng thêu dệt: “Không phải thầy luôn mắng tác phẩm của em không được tốt sao, em tham gia chương trình để cọ xát ý tưởng một chút.”
Thầy Lưu “ha ha” một tiếng tỏ ý không tin, nhưng cũng biết rằng không thể moi được gì từ miệng của Ôn Trà, ông ta phất tay bảo cậu về nhà: “Được rồi, về nhà thu dọn hành lý đi.”
Lúc này Ôn Trà mới nhớ ra, khi có việc khẩn cấp thì nên linh hoạt tùy tình huống, đừng dựa vào giáo điều, cậu bị hành động của Tề Tu Trúc khiến cho quên mất nói với Ôn Vinh và Tiết My rằng cậu sắp tham gia chương trình.
Ôn Trà chạy về nhà như tên lửa, nói chuyện này với Tiết My và Ôn Vinh.
Ôn Vinh nhíu mày một lúc, nói: “Cũng là một trải nghiệm, đi đi.”
Tiết My thì không nỡ, lo lắng Ôn Trà sẽ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bận rộn trước sau cùng vú Vương thu dọn hành lý cho cậu.
Ôn Trà ỷ vào tay dài chân dài, ôm lấy Tiết My từ đằng sau, cọ lên vai bà ta làm nũng: “Mẹ, không cần nhọc lòng vậy đâu, con cảm thấy con sẽ không thể dùng như thứ này đâu.”
“Tại sao?” Tiết My không hiểu.
Bởi vì cậu mới lừa nhiều tiền của tổ chương trình như vậy, sao đối phương có thể không nhân cơ hội mà chỉnh đốn cậu trong chương trình chứ. Một trong những thủ đoạn chắc chắn sẽ dùng đó là không cho khách mời đem theo hành lý tự chuẩn bị, tìm một nơi khỉ ho cò gáy, cho cậu nếm chút mùi vị cực khổ.
Nhưng cậu không muốn Tiết My lo lắng, nên không giải thích, chỉ nói: “Con phải rèn luyện bản thân, hơn nữa đem nhiều quá sẽ khiến người khác ghen tức thì sao đây?”
“Ồ.” Tiết My nói một cách giàu có và nghiêm túc: “Vậy mẹ chuẩn bị thêm vài phần giống như vậy nữa, mọi người đều như nhau thì sẽ không cần ghen tức nữa.”
Ôn Trà buồn cười dỗ dành Tiết My thật sự chuẩn bị làm như vậy, sau đó ngồi xuống véo tai của gấu nhỏ trên áo ngủ của mình, lấy ra điện thoại đã tắt chuông từ lâu không dám xem.
Trên điện thoại trống không giống như không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của người nào đó.
Ôn Trà thở phào một hơi, cậu sợ Tề Tu Trúc sẽ liên lạc với cậu.
Chỉ là tên ngốc Trịnh Minh Trung thì nhảy lên nhảy xuống: [Thế nào, thế nào? Sự việc phát triển đến thế nào rồi!]
Ôn Trà đáp: [Không có gì cả.]
[Sao có thể!] Trịnh Minh Trung trả lời một câu, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Mười mấy phút sau, cửa nhà Ôn Trà bị gõ lên, thì ra là Trịnh Minh Trung đã đến thẳng nhà họ Ôn, đang nói chuyện với Tiết My ở dưới lầu: “Dì, dì lại xinh đẹp hơn rồi, đúng vậy, cháu đến tìm em trai chơi ạ!”
Cuộc đời của Ôn Trà rất hiếm khi nảy sinh cảm giác cạn lời với người khác, cậu Trịnh đây là một trong số đó. Ôn Trà yếu ớt hỏi Trịnh Minh Trung: “Cậu chủ! Cậu lớn! Có chuyện gì đáng để anh đến tận nhà tôi vậy?”
Trịnh Minh Trung uống một ngụm cafe ở dưới lầu: “Nói chuyện trên mạng không tiện, nên anh muốn đến hỏi cậu, Tu Trúc có nói gì với cậu không?”
Ôn Trà lắc đầu.
Không có, không có gì cả.
Bây giờ cậu đang nghi ngờ có phải mình đã bị Trịnh Minh Trung lừa, trong lúc hoảng loạn mà đào cái hố chôn bản thân rồi không.
Trịnh Minh Trung cảm thấy kỳ lạ: “Không phải chứ.”
Anh ta để ý thấy ánh mắt chết chóc của Ôn Trà, sờ sờ sau gáy có hơi lạnh của mình, vội vàng hỏi câu khác để chuyển chủ đề: “Sao anh thấy vú Vương đang thu dọn hành lý vậy, Ôn Vinh sắp đi công tác à?”
“Không có gì, chỉ là tôi sắp phải tham gia chương trình.” Ôn Trà thuận miệng trả lời, sau đó thấy động tác muốn nói lại thôi của Trịnh Minh Trung, cậu híp mắt uy hiếp: “Nếu anh dám nói cho Tề Tu Trúc biết, anh sẽ xong đời ngay.”
Trịnh Minh Trung cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp do mình tự suy diễn, trố mắt đứng nhìn, cảm thấy ly cafe bên tay đột nhiên không còn ngon nữa: “Không phải chứ, cậu muốn bỏ trốn?”
Ôn Trà chột dạ: “Cái gì mà bỏ trốn? Tôi hưởng ứng theo yêu cầu của nhà trường nên đi học tập một chút.”
“Cậu thôi đi.” Lúc Trịnh Minh Trung tỉnh táo, não anh ta vẫn xài rất tốt, liên kết mọi chuyện lại với nhau: “Em trai à, cậu, ôi…”
Sao vòng qua vòng lại, ồn ào cả nửa ngày, cậu bạn lớn lên cùng anh ta vẫn đang yêu đơn phương vậy.
Nhưng Tề Tu Trúc cũng đâu có tệ, như vậy mà Ôn Trà cũng không động lòng, trái tim của cậu quả thật là được làm từ kim cương rồi.
Trịnh Minh Trung suy sụp, ngồi phịch xuống ghế, uống hết phần cafe còn sót lại, giống như đang mượn rượu giải sầu: “Được rồi, anh sai rồi.”
Anh ta xem Tề Tu Trúc là bạn, nhưng cũng xem Ôn Trà là bạn, sau khi biết suy nghĩ của Ôn Trà rồi mà còn không có mắt tiếp tục giày vò lung tung thì không phải đang tiêu tốn tình cảm của đôi bên sao, chút mắt nhìn này thì anh ta vẫn có.
Trịnh Minh Trung xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không định nói với Tu Trúc à?”
“Mấy ngày nữa rồi nói, dù sao sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết.”
Lúc Ôn Trà nói chuyện, cậu cảm thấy có cái gì đó đang đau.
Có lẽ là lương tâm của cậu.
Nhưng cậu không tim không phổi, lập tức kiểm điểm bản thân: Có phải bản thân mình có hơi thảm hay không! Làm gì có người nào đi câu cá rồi lại trốn đông trốn tay sợ bị cá cắn không cơ chứ? Thật là mất hết mặt mũi của giới trà xanh rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu chỉ có thể đổ lỗi cho Tề Tu Trúc quá lợi hại.
Ừm, theo nhiều ý nghĩa các nhau.
Dường như tổ chương trình cũng sợ Ôn Trà sẽ nuốt lời, không ngừng tăng nhanh tiến trình tuyên truyền. Trước khi xác định là Ôn Trà, bọn họ đã chuẩn bị bản kế hoạch từ lâu rồi, chỉ là tiến độ vẫn luôn dừng ở giai đoạn tìm người, cho đến khi trận mưa gió trong giới nghệ thuật gần đây đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Có sức nóng, mau chóng cọ!
Trước khi gặp mặt Ôn Trà, tổ chương trình “Cùng đạp sóng nào” đã tạo tài khoản weibo chính thức, hơn nữa còn tuyên truyền quảng cáo.
[Van Gogh nhìn thấy bầu trời sao tỏa sáng lấp lánh, Monet phát hiện bình minh được bao phủ bởi sương mù, bọn họ khiến cho cả thế giới ấn tượng bằng lý trí hỗn loạn. “Cùng đạp sóng nào” quy tụ những nhà nghệ thuật của trường đại học, thông qua ánh mắt của bọn họ, khiến chúng ta phát hiện ra sự tươi đẹp của cuộc sống.]
Đương nhiên, đoạn tin này không ai quan tâm cả.
Sau đó, tổ chương trình rất nhanh đã thông báo khách mời đầu tiên:
[Hoan nghênh khách mời đầu tiên của chúng tôi, bạn học Ôn Nhạc Thuỷ.]
Thấy trạng thái của Ôn Nhạc Thuỷ trên tấm poster khá tốt, chắc là chụp trước khi sự việc xảy ra.
Quả nhiên, khu bình luận bắt đầu mắng mỏ.
[? Lúc tôi gõ ra dấu chấm hỏi này, không phải là tôi có vấn đề, mà là cậu có vấn đề.]
[Nghệ sĩ có vết nhơ còn có thể lên chương trình tạp kỹ trên tivi để kiếm tiền, có nhầm không vậy?]
[Bạn đừng nói chứ, đúng là không hề nhầm lẫn, hậu tố của Ôn Nhạc Thuỷ là “bạn học”, nói rõ là cậu ta dùng thân phận học sinh bình thường của viện truyền thông Đại học C để tham gia chương trình, tổ chương trình cũng thật nhiều mánh khoé!]
[Khu bình luận trên weibo của Ôn Nhạc Thuỷ đã khoá rồi, đang tức mà không có chỗ mắng, cậu cứ đóng cửa đi, đợi tôi đợi tôi, lập tức tu luyện rồi tới ngay.]
Trong tiếng mắng mỏ, tổ chương trình đã bị mắng đến lên hot search, những từ liên quan đến “Cùng đạp gió nào Ôn Nhạc Thuỷ” đã mắng đến có chút danh tiếng, bớt được chút tiền quảng cáo.
Sau đó, tổ chương trình không hề bị lung lay mà tiếp tục công bố những bạn học khác.
Học sinh của Đại học C là quân chủ lực phía khách mời của chương trình này. Dù sao cũng là Đại học nổi tiếng trên cả nước, Đại học C giàu có đập tiền để mua thiết bị tốt nhất, đào góc tường tốt nhất, mời giáo viên về cung cấp cho học sinh nền giáo dục tốt nhất, vì vậy đương nhiên là sẽ đào tạo ra lớp học trò xuất sắc, đặc biệt là khoá của Ôn Trà, có thể nói là đã gây nên một trận gió tanh mưa máu.
Một ngày trước khi phát sóng chương trình, vào giờ mà mỗi ngày tổ chương trình đều bị mắng trên mạng, bọn họ công bố khách mời cuối cùng.
Không để lộ mặt, chỉ có một tấm poster hình hoa hồng và lá trà.
[Hoan nghênh khách mời cuối cùng bí ẩn của chúng tôi! Ngày mai phát sóng, biên tập viên cũng đang rất kích động đây, không gặp không về.]
[Là bảo bối là tôi đang nghĩ tới sao?]
[Là bảo bối xinh đẹp họ Ôn, có tên là một loài thực vật sao?]
[Chẳng trách tổ chương trình bị mắng như vậy mà vẫn kiên trì, độ quan tâm chính là vua, chương trình này sẽ hot thôi.]
[Tôi biết tổ chương trình muốn giật tít, nhưng tôi không ngờ sẽ là cái tít lớn như vậy, đây không phải là “Cùng đạp sóng nào”, nên gọi là “Cùng xé ln nào” mới đúng.]1
Ôn Trà không bận tâm lắm về chương trình này, nên cũng không chú ý đến bình luận, trong đêm hôm đó đã bị đóng gói vào tổ chương trình.
Vừa xuống xe, cậu mới phát hiện đều là người quen cũ.
Duẫn Vũ nhìn thấy cậu, mắt lập tức sáng lên: “Ôn Trà, tôi đã đoán là cậu mà.”
Ôn Trà kéo bịt mắt từ trên đầu xuống, chào hỏi cậu ta với đôi mắt nhập nhèm: “Hi, lâu rồi không gặp.”
Sau khi Duẫn Vũ và đạo diễn Trịnh Lỗi hợp tác thì đã xin nghỉ rất lâu, ở trong trường cũng không thấy tung tích, Ôn Trà hằng ngày đều lên lớp học, đúng là không cách nào chạm mặt cậu ta được.
Luồng gió lạnh thổi qua, Ôn Trà cũng xem như miễn cưỡng thoát khỏi sự buồn ngủ, dần tỉnh táo: “Đây không phải là đạo diễn Duẫn sao? Tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp thành công rồi.”
Câu nói này không phải đang cười nhạo, mà là sự thật. Duẫn Vũ đã thắng Ôn Nhạc Thuỷ để hợp tác với đạo diễn Trịnh Lỗi, hơn nữa còn còn đổi vai chính vốn dĩ là của Ôn Nhạc Thuỷ thành một diễn viên khác, hoàn toàn đi ngược lại với sự phát triển tình tiết trong nguyên tác, khiến người ta không thể không nghi ngờ liệu bộ phim này có thể thành công giống như nguyên tác hay không.
Nhưng Duẫn Vũ đã chống lại được những áp lực đó. Diễn viên được chọn lại là đồng hương của cậu ta lúc còn nhỏ, trời sinh đã vô cùng nhanh trí và ngang bướng, diễn nên một câu chuyện vô cùng sống động, trở thành một phần trải nghiệm chân thực. Duẫn Vũ và đạo diễn Trịnh Lỗi đứng hút thuốc trước ống kính, cùng nhau trao đổi kinh nghiệm, mau chóng trưởng thành. Hơn nữa sau khi bộ phim công chiếu thì được khen ngợi không ngớt, tỷ lệ ăn khách rất cao, nghe nói sắp được đưa đi dự thi để cạnh tranh giải thưởng.
“Tôi không nhận nổi lời khen của cậu đâu.” Duẫn Vũ liên tục phất tay, lắc đầu lia lịa, bị giọng nói khàn khàn mang theo chút ngọt ngào khi vừa tỉnh dậy của Ôn Trà trêu chọc, mặt cậu ta dần đỏ lên.
Ôn Trà tò mò véo Duẫn Vũ một cái, cậu có thể đỏ mặt đều là nhờ vào kỹ năng diễn xuất, nhưng Duẫn Vũ thì đều là vì cảm xúc chi phối.
Sau đó, dưới sự đụng chạm của ngón tay cậu, mặt của đối phương càng đỏ hơn.
Tổ đạo diễn đưa mắt nhìn nhau, chưa từng nghe nói quan hệ của Ôn Trà và Duẫn Vũ lại tốt như vậy, nhưng như vậy cũng tốt, lại có thêm một chủ đề để moi móc.
Chương trình chọn hình thức livestream + biên tập lại khi phát sóng, tổ chương trình sẽ chọn livestream một số lúc, rồi toàn bộ chương trình sẽ được biên tập lại sau đó sẽ phát trọng dưới dạng chương trình tạp kỹ.
[Trà Bảo! Mẹ đến rồi đây!]
[Trà Bảo tôi nhớ cậu chết mất! Tôi đã đoán là cậu mà hu hu hu.]
[Thì ra Trà Bảo và Tiểu Duẫn và bạn bè, bên cạnh người xuất sắc cũng đều là người xuất sắc.]
[Lâu rồi không gặp, Trà xấu xa cũng không đăng weibo.]
Ống kính yên lặng nhắm vào hai người đang liên kết với phòng livestream, những cư dân mạng trước đó suy đoán khách mời bí ẩn là ai đều đang trực chờ, vừa nhìn thấy là Ôn Trà thì bắt đầu khen ngợi idol mình theo phản xạ có điều kiện.
Rất nhanh, các khách mời khác đều lục tục đến, có một giây, phòng livestream bị lag, những cư dân mạng chính nghĩa đã chuyển từ những lời tâng bốc idol sang những lời thô tục.
Rất rõ ràng, Ôn Nhạc Thuỷ đã xuất hiện rồi.
Dường như Ôn Trà rất lâu rồi không gặp cậu ta, thiên nga trắng kiêu ngạo tao nhã trong truyện, bây giờ lại trở thành dáng vẻ môi trắng bệch, ánh mắt né tránh, cả người đều u ám, mỗi khi chạm phải ánh mắt của Ôn Trà đều lập tức cụp mắt xuống, trong mắt lộ ra sự thù hận khắc sâu vào xương tủy.
Từ khi Tiết My hạ quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với Ôn Nhạc Thuỷ, việc đầu tiên bà ta làm đó là bắt Ôn Nhạc Thuỷ dọn ra khỏi nhà họ Ôn. Nhưng Tiết My cũng không ép cậu ta đến đường cùng, căn hộ dưới tên Ôn Nhạc Thuỷ vẫn còn, không đến mức không có nhà để về.
Những đại diện phát ngôn lớn của Ôn Nhạc Thuỷ đều mất gần hết, liên tục bị huỷ hợp đồng. Thực ra sau đó Ôn Trà thật sự không hề dẫn dắt ai mắng cậu ta cả, mà là do mấy đối thủ trước đó của cậu ta mỗi người đạp cậu ta một chân.
Người được thuỷ quân tâng bốc lên cuối cùng sẽ bị thuỷ quân cắn ngược lại.
“Ôi, sao lại có người quen thế này.” Ôn Trà quay đầu cười với Duẫn Vũ: “Đúng là hội bạn học Đại học C nha.”
Xuất hiện ở bên rìa là một cô gái trang điểm tỉ mỉ, Trần Thi Thi, cô ta nhiệt tình cúi người chào hỏi mọi người, dùng giọng nói ngấy đến doạ người nói: “Tiểu Trà, Tiểu Vũ, đã lâu không gặp.”
“Xin chào.” Ôn Trà rất có tu dưỡng mà gật đầu.
Lúc trước ở trong nhóm của Ôn Nhạc Thuỷ, Duẫn Vũ cũng không phải chưa từng nghe thấy sự xem thường của Trần Thi Thi, vốn dĩ cậu ta định như không nhìn thấy, nhưng sau khi quen biết Ôn Trà, cậu ta đã học được một thứ, đó là đừng bao giờ nhẫn nhịn, vì vậy cậu ta lạnh lùng chế nhạo: “Lúc trước khi cô bắt nạt tôi, sao không thấy gọi tôi là Tiểu Vũ vậy.”
Nụ cười của Trần Thi Thi giống như bị người ta đấm cho một quyền, run lên một cái: “Tiểu Vũ, cậu nói lung tung cái gì vậy, từ trước đến giờ tôi chưa từng bắt nạt cậu.”
Bạo lực lạnh bằng ngôn từ đúng là rất khó tìm ra chứng cứ, Duẫn Vũ lập tức nhún vai:
“Vậy sao? Có lẽ là tôi hiểu lầm rồi chăng? Nhưng khi qua lại với cô, tôi đúng là không thoải mái.”
“?”
Trên màn hình đầy dấu chấm hỏi.
[Cái gì? Lại thêm một cặp đôi dự bị xé ln nhau à.]
[Hai người này thế mà lại từng có khúc mắc.]
[Sao, cậu là người trong cuộc hay cậu ấy là người trong cuộc, tôi thì trái lại cảm thấy cậu ấy rất thẳng thắn, trực tiếp bảo Trần Thi Thi cách cậu ấy xa một chút để tránh xảy ra xung đột.]
[Cứ đợi đi, chắc chắn có kịch hay để xem.]
Trên thực tế, Ôn Trà cũng đang xem kịch hay, phải biết rằng trước kia Trần Thi Thi và Ôn Nhạc Thuỷ vẫn luôn rêu rao là bạn tốt của nhau, bây giờ xem khi coi gặp tai vạ thì mỗi người tự bay như thế nào.
Sau khi chào hỏi xong một vòng, Trần Thi Thi biết mình không tránh được, vẫy tay với Ôn Nhạc Thuỷ: “Tiểu Thuỷ.”
Trước kia Ôn Nhạc Thuỷ từng khoe hình chụp chung với cô ta trên weibo, người có lòng muốn đào mộ sẽ thấy được tình bạn mà bọn họ khoe khoang. Nhưng bây giờ Ôn Nhạc Thuỷ gặp tai tiếng, cô ta mà giữ liên lạc với cậu ta chắc chắn sẽ không tốt, nhưng lại không thể quá xa cách, tránh bị người khác mắng cô ta là vô tình vô nghĩa.
Tâm trạng của Trần Thi Thi rất phức tạp, nhất thời không biết nên giữ thái độ gì với Ôn Nhạc Thuỷ, thậm chí còn âm thầm oán trách Ôn Nhạc Thuỷ không có tiền đồ.
May mà lúc trước khi chương trình liên lạc với Ôn Nhạc Thuỷ, tình bạn giữa cô ta và Ôn Nhạc Thuỷ vẫn không tệ, Ôn Nhạc Thuỷ đã nâng đỡ cô ta, cô ta bỗng nhiên nhặt được một cơ hội.
Trần Thi Thi nhìn một vòng xung quanh, có lòng tin mình nhất định phát triển được trong chương trình tạp kỹ.
Xe van tồi tàn chở bọn họ đi đến nơi ghi hình. Trước khi bắt đầu quay, tổ chương trình không hề tiết lộ nơi ghi hình, vì vậy các khách mời đều không biết gì cả.
Sau khi đi qua mười tám khúc cua đường núi và đường bùn tròng trành, sắc mặt của rất nhiều khách mời đều thầm cảm thấy không bình thường. Rất nhiều người làm nghệ thuật đều có xuất thân từ gia đình khá giả, đã bao giờ chịu qua khổ, chỉ là cố gắng nhẫn nhịn trước ống kính mà thôi.
Duẫn Vũ xuất thân nghèo túng, đã sớm quen với kiểu đường như thế này, cậu ta lén lút quan sát phản ứng của Ôn Trà, phát hiện sắc mặt của đối phương vẫn như bình thường, tỏa ra sự đẹp đẽ và nhàn nhã dưới ánh sáng lờ mờ, giống như đang đi nghỉ phép vậy.
Tổ chương trình không quay được cảnh Ôn Trà giở thói nên có hơi thất vọng, nhưng cũng không dời ống kính đi, mà còn lén lút quay lại nhan sắc tuyệt trần của cậu.
Nếu như biết được suy nghĩ của bọn họ, Ôn Trà sẽ nói với bọn họ rằng: Sự xóc nảy của xe đua còn dữ dội hơn xe này nhiều, cái này thì có là gì đâu.
Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, các khách mời không kịp chờ đợi mà mau chóng xuống xe để hít thở không khí trong lành, mới hít vài ngụm đã phát hiện bầu không khí ở đây hình như trong lành quá mức rồi.
Bọn họ kinh hoàng nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mình đã đến một nơi hẻo lánh chim không ị gà không đẻ trứng, bao quanh bởi những ngọn núi, có tiếng chim hót và hương hoa, chỉ là trông không phải là cảnh quan nhân văn cho lắm, đường đất lồi lõm mấp mô, phía trước không xa có một thôn xóm nhỏ lượn lờ khói.
“Tổ chương trình cũng thật xấu xa.” Có người quay lưng về phía ống kính, nhỏ giọng thì thầm, sắc mặt rất khó coi.
Ôn Trà nhìn bốn phía xung quanh, từ từ cong môi thành nụ cười.
Đúng vậy, đã rất lâu không gặp một tổ chương trình xấu xa như vậy rồi.
Nơi này không phải là nơi nào khác, mà là thôn xóm nhỏ nguyên thân ở sau khi bị bế nhầm mười mấy năm trước – thôn Hạnh Hoa.
Ô hô, thật là thú vị.
Ôn Trà đến phòng họp của trường gặp mặt theo thời gian mà thầy Lưu nhắn cho cậu, còn chưa đi đến trước cửa, cậu đã nghe thấy thầy Lưu đang nổi trận lôi đình ở bên trong: “Ý các người là sao? Tôi không đồng ý!”
Học trò của thầy Lưu rải khắp nơi, nên ông ta rất có danh tiếng trong giới, đạo diễn không dám đắc tội ông ta, chỉ đành cười xòa: “Chúng tôi không có ý này.”
“Vì để thu hút người xem mà không màng đến cảm nhận của học trò, tôi không đồng ý!” Chỉ nghe tiếng thôi đã biết bây giờ thầy Lưu cứng đầu như một con trâu, lỗ mũi cũng đang bốc khói.
Sau khi gõ cửa, Ôn Trà đẩy cửa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía cậu, cậu chào hỏi một cách tự nhiên: “Chào thầy.”
Sau đó, cậu ngồi xuống bên cạnh thầy Lưu, đẩy ly trà đến bên tay ông ta, tỏ ý bảo ông ta hãy bớt giận.
Cơn giận của thầy Lưu vẫn chưa tan, hừ lạnh một tiếng.
Đạo diễn là một người đàn ông trung niên Địa Trung Hải, nhìn thấy Ôn Trà như nhìn thấy cứu tinh. Học sinh trẻ nhỏ dù sao cũng dễ nắm bắt hơn là thầy giáo có tuổi, ông ta mặt dày hỏi Ôn Trà: “Bạn học Ôn Trà, cậu có ý định ký hợp đồng với chúng tôi đúng không?”
“Vốn dĩ là có, nhưng có thể khiến thầy của tôi tức giận như vậy, đột nhiên tôi không muốn nữa.” Ôn Trà đương nhiên là đứng về phía thầy Lưu, nhún vai làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Dù sao cũng là tổ chương trình yêu cầu Ôn Trà tham gia, đâu phải là bản thân cậu muốn tham gia, có ưu thế và địa vị, không dùng thì đúng là đồ ngốc.
“Chỉ là chính giữa xảy ra chút hiểu lầm thôi.” Đạo diễn thầm cảm thấy gấp gáp, như một con hồ ly linh hoạt, miệng giải thích: “Chúng tôi rất có thành ý, vô cùng hy vọng bạn học Ôn Trà có thể tham gia.”
Ôn Trà bỏ bản kế hoạch xuống, khẽ nâng hàng mày xinh đẹp: “Ôn Nhạc Thuỷ cũng tham gia?”
Trong bản kế hoạch có liệt kê những diễn viên có thể sẽ tham gia, nhưng có hai người ghi là chắc chắn sẽ tham gia, một người là Ôn Trà, người còn lại là Ôn Nhạc Thuỷ.
“Tổ chương trình chúng tôi đã làm công tác chuẩn bị từ lâu rồi, lúc đó đã bàn bạc với bên Ôn Nhạc Thuỷ là sẽ cho cậu ấy tham gia, hợp đồng đã ký từ lâu rồi, không thể nào huỷ bỏ được.” Sau lưng đạo diễn đổ mồ hôi lạnh.
Thầy Lưu không bị mắc mưu: “Cậu ta xảy ra chuyện, thậm chí các người còn có thể yêu cầu cậu ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng kia kìa, đừng có mà lấy lý do này để lừa gạt người khác.”
Rất rõ ràng, tổ chương muốn lợi dụng tiêu điểm cậu chủ thật giả, chuyện người thứ ba trong gia đình giàu có để thu hút sự quan tâm của người xem.
Đạo diễn yếu ớt không ngừng xin lỗi, lặp đi lặp lại cũng đều là tìm cớ không chịu thay đổi: “Thật ngại quá, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác…”
Thực ra Ôn Trà cũng không ngại gặp Ôn Nhạc Thuỷ lần nữa, nhưng việc người khác lợi dụng chuyện này lại khiến cậu không thích. Cậu lấy điện thoại ra, nói một tiếng với thầy cô và nhân viên có mặt tại đây: “Thật ngại quá, tôi không quyết định được, để tôi bảo luật sư của tôi qua đây một chuyến.”
Từ sau khi con số trong tài khoản ngân hàng của Ôn Trà tăng lên gấp bội, Ôn Vinh suy tính một lúc rồi sắp xếp cho cậu một luật sư và người quản lý tài sản để giúp cậu quản lý chuyện tài sản, dù sao tiền mà để ở đó sẽ chỉ mất giá, phải chuyển động thì mới có thể có cơ hội tăng giá.
Nhân viên vốn dĩ tưởng rằng đây chỉ là một chàng trai xinh đẹp nhưng không có não, trong lòng âm thầm mắng, bây giờ mới nhớ ra là sau lưng Ôn Trà có nhà họ Ôn chống lưng, một cậu chủ của gia đình giàu có sao có thể bị bọn họ nắm bắt dễ dàng như vậy được.
Hai mươi phút sau, vị luật sư giỏi giang của Ôn Trà đã đến. Trong ba mươi phút, tổ chương trình đã thất bại, bị nói đến tơi bời tan tác, nản chí mà tuyên bố sẽ soạn lại một bản hợp đồng khác, nâng cao phí tham gia của Ôn Trà lên năm mươi phầm trăm. Nhưng bọn họ chỉ có một yêu cầu, đó là Ôn Nhạc Thuỷ bắt buộc phải tham gia.
Luật sư quay đầu hỏi ý kiến của Ôn Trà: “Cậu chủ nhỏ, cậu thấy sao?”
Trà xanh không vào giới giải trí, trừ khi cho quá nhiều.
Ôn Trà giả vờ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi cười híp mắt trả lời: “Ôi, vậy thì thật ngại quá đi, nếu mọi người đều muốn tôi tham gia như vậy, vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.”
Khách sáo cái đầu cậu!
Đạo diễn lầm bầm, cố gắng hết sức kìm nén xúc động muốn lớn tiếng mắng người.
Đàm phán đến đây là kết thúc, Ôn Trà bảo luật sư về trước: “Vất vả cho ông rồi, luật sư Kim, đúng rồi, gần đây có thể phải phiền ông và người quản lý tài sản thương lượng một chút, quyên góp phí tham gia mà chương trình này cho tôi, chuyện này giao cho hai người nhé.”
Luật sư đồng ý.
Ôn Trà tham gia chương trình cũng đâu phải vì để kiếm tiền, cậu bảo luật sư đến đấu với tổ chương trình chỉ là vì ghét tổ chương trình này muốn lợi dụng cậu để thu hút sự quan tâm.
“Tôi sẽ gửi cho cậu hành trình cụ thể sau.” Đạo diễn bỏ lại một câu rồi dẫn tổ chương trình hoảng loạn bỏ chạy, có lẽ phải trở về bàn bạc lại vấn đề đã dự tính.
Vài đạo diễn hàn huyên với Ôn Trà một lúc, cảm thán hậu sinh khả uý rồi rời đi.
Thầy Lưu chậm rãi đứng dậy, cảm thán: “Trước kia thầy cứ cho rằng không thể đánh đồng nghệ thuật và đồng tiền, nhưng bây giờ thầy phát hiện mình đã sai rồi.”
Ôn Trà còn lo lắng đã làm bẩn phẩm hạnh cao quý của thầy, không ngờ thầy Lưu đã lòng đầy căm phẫn mà nói: “Thầy muốn lấy tiền để làm nhục những con người xem thường nghệ thuật của thầy.”
Được thôi.
Thầy Lưu hỏi Ôn Trà: “Sao em lại đồng ý?”
Sau khi nhận được điện thoại, ông ta còn xác định lại tận mấy lần, chắc chắn là do bản thân Ôn Trà gọi đến, chứ không phải là bị ai giả mạo.
Ngày nào Ôn Trà cũng sống như hoàng tử công chúa, tại sao lại đột nhiên nghĩ không thông mà trở thành cô bé lọ lem chạy trốn, ở giữa chắc chắn là có bí mật gì đó không thể nói với người khác.
Trong đôi mắt già nua của thầy Lưu lóe lên ánh sáng nhiều chuyện.
Ôn Trà dừng lại một giây: “Không có gì.”
“Có thật không?” Thầy Lưu hỏi lại.
“Đúng vậy.” Ôn Trà cây ngay không sợ chết đứng mà mở miệng thêu dệt: “Không phải thầy luôn mắng tác phẩm của em không được tốt sao, em tham gia chương trình để cọ xát ý tưởng một chút.”
Thầy Lưu “ha ha” một tiếng tỏ ý không tin, nhưng cũng biết rằng không thể moi được gì từ miệng của Ôn Trà, ông ta phất tay bảo cậu về nhà: “Được rồi, về nhà thu dọn hành lý đi.”
Lúc này Ôn Trà mới nhớ ra, khi có việc khẩn cấp thì nên linh hoạt tùy tình huống, đừng dựa vào giáo điều, cậu bị hành động của Tề Tu Trúc khiến cho quên mất nói với Ôn Vinh và Tiết My rằng cậu sắp tham gia chương trình.
Ôn Trà chạy về nhà như tên lửa, nói chuyện này với Tiết My và Ôn Vinh.
Ôn Vinh nhíu mày một lúc, nói: “Cũng là một trải nghiệm, đi đi.”
Tiết My thì không nỡ, lo lắng Ôn Trà sẽ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bận rộn trước sau cùng vú Vương thu dọn hành lý cho cậu.
Ôn Trà ỷ vào tay dài chân dài, ôm lấy Tiết My từ đằng sau, cọ lên vai bà ta làm nũng: “Mẹ, không cần nhọc lòng vậy đâu, con cảm thấy con sẽ không thể dùng như thứ này đâu.”
“Tại sao?” Tiết My không hiểu.
Bởi vì cậu mới lừa nhiều tiền của tổ chương trình như vậy, sao đối phương có thể không nhân cơ hội mà chỉnh đốn cậu trong chương trình chứ. Một trong những thủ đoạn chắc chắn sẽ dùng đó là không cho khách mời đem theo hành lý tự chuẩn bị, tìm một nơi khỉ ho cò gáy, cho cậu nếm chút mùi vị cực khổ.
Nhưng cậu không muốn Tiết My lo lắng, nên không giải thích, chỉ nói: “Con phải rèn luyện bản thân, hơn nữa đem nhiều quá sẽ khiến người khác ghen tức thì sao đây?”
“Ồ.” Tiết My nói một cách giàu có và nghiêm túc: “Vậy mẹ chuẩn bị thêm vài phần giống như vậy nữa, mọi người đều như nhau thì sẽ không cần ghen tức nữa.”
Ôn Trà buồn cười dỗ dành Tiết My thật sự chuẩn bị làm như vậy, sau đó ngồi xuống véo tai của gấu nhỏ trên áo ngủ của mình, lấy ra điện thoại đã tắt chuông từ lâu không dám xem.
Trên điện thoại trống không giống như không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của người nào đó.
Ôn Trà thở phào một hơi, cậu sợ Tề Tu Trúc sẽ liên lạc với cậu.
Chỉ là tên ngốc Trịnh Minh Trung thì nhảy lên nhảy xuống: [Thế nào, thế nào? Sự việc phát triển đến thế nào rồi!]
Ôn Trà đáp: [Không có gì cả.]
[Sao có thể!] Trịnh Minh Trung trả lời một câu, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Mười mấy phút sau, cửa nhà Ôn Trà bị gõ lên, thì ra là Trịnh Minh Trung đã đến thẳng nhà họ Ôn, đang nói chuyện với Tiết My ở dưới lầu: “Dì, dì lại xinh đẹp hơn rồi, đúng vậy, cháu đến tìm em trai chơi ạ!”
Cuộc đời của Ôn Trà rất hiếm khi nảy sinh cảm giác cạn lời với người khác, cậu Trịnh đây là một trong số đó. Ôn Trà yếu ớt hỏi Trịnh Minh Trung: “Cậu chủ! Cậu lớn! Có chuyện gì đáng để anh đến tận nhà tôi vậy?”
Trịnh Minh Trung uống một ngụm cafe ở dưới lầu: “Nói chuyện trên mạng không tiện, nên anh muốn đến hỏi cậu, Tu Trúc có nói gì với cậu không?”
Ôn Trà lắc đầu.
Không có, không có gì cả.
Bây giờ cậu đang nghi ngờ có phải mình đã bị Trịnh Minh Trung lừa, trong lúc hoảng loạn mà đào cái hố chôn bản thân rồi không.
Trịnh Minh Trung cảm thấy kỳ lạ: “Không phải chứ.”
Anh ta để ý thấy ánh mắt chết chóc của Ôn Trà, sờ sờ sau gáy có hơi lạnh của mình, vội vàng hỏi câu khác để chuyển chủ đề: “Sao anh thấy vú Vương đang thu dọn hành lý vậy, Ôn Vinh sắp đi công tác à?”
“Không có gì, chỉ là tôi sắp phải tham gia chương trình.” Ôn Trà thuận miệng trả lời, sau đó thấy động tác muốn nói lại thôi của Trịnh Minh Trung, cậu híp mắt uy hiếp: “Nếu anh dám nói cho Tề Tu Trúc biết, anh sẽ xong đời ngay.”
Trịnh Minh Trung cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp do mình tự suy diễn, trố mắt đứng nhìn, cảm thấy ly cafe bên tay đột nhiên không còn ngon nữa: “Không phải chứ, cậu muốn bỏ trốn?”
Ôn Trà chột dạ: “Cái gì mà bỏ trốn? Tôi hưởng ứng theo yêu cầu của nhà trường nên đi học tập một chút.”
“Cậu thôi đi.” Lúc Trịnh Minh Trung tỉnh táo, não anh ta vẫn xài rất tốt, liên kết mọi chuyện lại với nhau: “Em trai à, cậu, ôi…”
Sao vòng qua vòng lại, ồn ào cả nửa ngày, cậu bạn lớn lên cùng anh ta vẫn đang yêu đơn phương vậy.
Nhưng Tề Tu Trúc cũng đâu có tệ, như vậy mà Ôn Trà cũng không động lòng, trái tim của cậu quả thật là được làm từ kim cương rồi.
Trịnh Minh Trung suy sụp, ngồi phịch xuống ghế, uống hết phần cafe còn sót lại, giống như đang mượn rượu giải sầu: “Được rồi, anh sai rồi.”
Anh ta xem Tề Tu Trúc là bạn, nhưng cũng xem Ôn Trà là bạn, sau khi biết suy nghĩ của Ôn Trà rồi mà còn không có mắt tiếp tục giày vò lung tung thì không phải đang tiêu tốn tình cảm của đôi bên sao, chút mắt nhìn này thì anh ta vẫn có.
Trịnh Minh Trung xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không định nói với Tu Trúc à?”
“Mấy ngày nữa rồi nói, dù sao sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết.”
Lúc Ôn Trà nói chuyện, cậu cảm thấy có cái gì đó đang đau.
Có lẽ là lương tâm của cậu.
Nhưng cậu không tim không phổi, lập tức kiểm điểm bản thân: Có phải bản thân mình có hơi thảm hay không! Làm gì có người nào đi câu cá rồi lại trốn đông trốn tay sợ bị cá cắn không cơ chứ? Thật là mất hết mặt mũi của giới trà xanh rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu chỉ có thể đổ lỗi cho Tề Tu Trúc quá lợi hại.
Ừm, theo nhiều ý nghĩa các nhau.
Dường như tổ chương trình cũng sợ Ôn Trà sẽ nuốt lời, không ngừng tăng nhanh tiến trình tuyên truyền. Trước khi xác định là Ôn Trà, bọn họ đã chuẩn bị bản kế hoạch từ lâu rồi, chỉ là tiến độ vẫn luôn dừng ở giai đoạn tìm người, cho đến khi trận mưa gió trong giới nghệ thuật gần đây đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Có sức nóng, mau chóng cọ!
Trước khi gặp mặt Ôn Trà, tổ chương trình “Cùng đạp sóng nào” đã tạo tài khoản weibo chính thức, hơn nữa còn tuyên truyền quảng cáo.
[Van Gogh nhìn thấy bầu trời sao tỏa sáng lấp lánh, Monet phát hiện bình minh được bao phủ bởi sương mù, bọn họ khiến cho cả thế giới ấn tượng bằng lý trí hỗn loạn. “Cùng đạp sóng nào” quy tụ những nhà nghệ thuật của trường đại học, thông qua ánh mắt của bọn họ, khiến chúng ta phát hiện ra sự tươi đẹp của cuộc sống.]
Đương nhiên, đoạn tin này không ai quan tâm cả.
Sau đó, tổ chương trình rất nhanh đã thông báo khách mời đầu tiên:
[Hoan nghênh khách mời đầu tiên của chúng tôi, bạn học Ôn Nhạc Thuỷ.]
Thấy trạng thái của Ôn Nhạc Thuỷ trên tấm poster khá tốt, chắc là chụp trước khi sự việc xảy ra.
Quả nhiên, khu bình luận bắt đầu mắng mỏ.
[? Lúc tôi gõ ra dấu chấm hỏi này, không phải là tôi có vấn đề, mà là cậu có vấn đề.]
[Nghệ sĩ có vết nhơ còn có thể lên chương trình tạp kỹ trên tivi để kiếm tiền, có nhầm không vậy?]
[Bạn đừng nói chứ, đúng là không hề nhầm lẫn, hậu tố của Ôn Nhạc Thuỷ là “bạn học”, nói rõ là cậu ta dùng thân phận học sinh bình thường của viện truyền thông Đại học C để tham gia chương trình, tổ chương trình cũng thật nhiều mánh khoé!]
[Khu bình luận trên weibo của Ôn Nhạc Thuỷ đã khoá rồi, đang tức mà không có chỗ mắng, cậu cứ đóng cửa đi, đợi tôi đợi tôi, lập tức tu luyện rồi tới ngay.]
Trong tiếng mắng mỏ, tổ chương trình đã bị mắng đến lên hot search, những từ liên quan đến “Cùng đạp gió nào Ôn Nhạc Thuỷ” đã mắng đến có chút danh tiếng, bớt được chút tiền quảng cáo.
Sau đó, tổ chương trình không hề bị lung lay mà tiếp tục công bố những bạn học khác.
Học sinh của Đại học C là quân chủ lực phía khách mời của chương trình này. Dù sao cũng là Đại học nổi tiếng trên cả nước, Đại học C giàu có đập tiền để mua thiết bị tốt nhất, đào góc tường tốt nhất, mời giáo viên về cung cấp cho học sinh nền giáo dục tốt nhất, vì vậy đương nhiên là sẽ đào tạo ra lớp học trò xuất sắc, đặc biệt là khoá của Ôn Trà, có thể nói là đã gây nên một trận gió tanh mưa máu.
Một ngày trước khi phát sóng chương trình, vào giờ mà mỗi ngày tổ chương trình đều bị mắng trên mạng, bọn họ công bố khách mời cuối cùng.
Không để lộ mặt, chỉ có một tấm poster hình hoa hồng và lá trà.
[Hoan nghênh khách mời cuối cùng bí ẩn của chúng tôi! Ngày mai phát sóng, biên tập viên cũng đang rất kích động đây, không gặp không về.]
[Là bảo bối là tôi đang nghĩ tới sao?]
[Là bảo bối xinh đẹp họ Ôn, có tên là một loài thực vật sao?]
[Chẳng trách tổ chương trình bị mắng như vậy mà vẫn kiên trì, độ quan tâm chính là vua, chương trình này sẽ hot thôi.]
[Tôi biết tổ chương trình muốn giật tít, nhưng tôi không ngờ sẽ là cái tít lớn như vậy, đây không phải là “Cùng đạp sóng nào”, nên gọi là “Cùng xé ln nào” mới đúng.]1
Ôn Trà không bận tâm lắm về chương trình này, nên cũng không chú ý đến bình luận, trong đêm hôm đó đã bị đóng gói vào tổ chương trình.
Vừa xuống xe, cậu mới phát hiện đều là người quen cũ.
Duẫn Vũ nhìn thấy cậu, mắt lập tức sáng lên: “Ôn Trà, tôi đã đoán là cậu mà.”
Ôn Trà kéo bịt mắt từ trên đầu xuống, chào hỏi cậu ta với đôi mắt nhập nhèm: “Hi, lâu rồi không gặp.”
Sau khi Duẫn Vũ và đạo diễn Trịnh Lỗi hợp tác thì đã xin nghỉ rất lâu, ở trong trường cũng không thấy tung tích, Ôn Trà hằng ngày đều lên lớp học, đúng là không cách nào chạm mặt cậu ta được.
Luồng gió lạnh thổi qua, Ôn Trà cũng xem như miễn cưỡng thoát khỏi sự buồn ngủ, dần tỉnh táo: “Đây không phải là đạo diễn Duẫn sao? Tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp thành công rồi.”
Câu nói này không phải đang cười nhạo, mà là sự thật. Duẫn Vũ đã thắng Ôn Nhạc Thuỷ để hợp tác với đạo diễn Trịnh Lỗi, hơn nữa còn còn đổi vai chính vốn dĩ là của Ôn Nhạc Thuỷ thành một diễn viên khác, hoàn toàn đi ngược lại với sự phát triển tình tiết trong nguyên tác, khiến người ta không thể không nghi ngờ liệu bộ phim này có thể thành công giống như nguyên tác hay không.
Nhưng Duẫn Vũ đã chống lại được những áp lực đó. Diễn viên được chọn lại là đồng hương của cậu ta lúc còn nhỏ, trời sinh đã vô cùng nhanh trí và ngang bướng, diễn nên một câu chuyện vô cùng sống động, trở thành một phần trải nghiệm chân thực. Duẫn Vũ và đạo diễn Trịnh Lỗi đứng hút thuốc trước ống kính, cùng nhau trao đổi kinh nghiệm, mau chóng trưởng thành. Hơn nữa sau khi bộ phim công chiếu thì được khen ngợi không ngớt, tỷ lệ ăn khách rất cao, nghe nói sắp được đưa đi dự thi để cạnh tranh giải thưởng.
“Tôi không nhận nổi lời khen của cậu đâu.” Duẫn Vũ liên tục phất tay, lắc đầu lia lịa, bị giọng nói khàn khàn mang theo chút ngọt ngào khi vừa tỉnh dậy của Ôn Trà trêu chọc, mặt cậu ta dần đỏ lên.
Ôn Trà tò mò véo Duẫn Vũ một cái, cậu có thể đỏ mặt đều là nhờ vào kỹ năng diễn xuất, nhưng Duẫn Vũ thì đều là vì cảm xúc chi phối.
Sau đó, dưới sự đụng chạm của ngón tay cậu, mặt của đối phương càng đỏ hơn.
Tổ đạo diễn đưa mắt nhìn nhau, chưa từng nghe nói quan hệ của Ôn Trà và Duẫn Vũ lại tốt như vậy, nhưng như vậy cũng tốt, lại có thêm một chủ đề để moi móc.
Chương trình chọn hình thức livestream + biên tập lại khi phát sóng, tổ chương trình sẽ chọn livestream một số lúc, rồi toàn bộ chương trình sẽ được biên tập lại sau đó sẽ phát trọng dưới dạng chương trình tạp kỹ.
[Trà Bảo! Mẹ đến rồi đây!]
[Trà Bảo tôi nhớ cậu chết mất! Tôi đã đoán là cậu mà hu hu hu.]
[Thì ra Trà Bảo và Tiểu Duẫn và bạn bè, bên cạnh người xuất sắc cũng đều là người xuất sắc.]
[Lâu rồi không gặp, Trà xấu xa cũng không đăng weibo.]
Ống kính yên lặng nhắm vào hai người đang liên kết với phòng livestream, những cư dân mạng trước đó suy đoán khách mời bí ẩn là ai đều đang trực chờ, vừa nhìn thấy là Ôn Trà thì bắt đầu khen ngợi idol mình theo phản xạ có điều kiện.
Rất nhanh, các khách mời khác đều lục tục đến, có một giây, phòng livestream bị lag, những cư dân mạng chính nghĩa đã chuyển từ những lời tâng bốc idol sang những lời thô tục.
Rất rõ ràng, Ôn Nhạc Thuỷ đã xuất hiện rồi.
Dường như Ôn Trà rất lâu rồi không gặp cậu ta, thiên nga trắng kiêu ngạo tao nhã trong truyện, bây giờ lại trở thành dáng vẻ môi trắng bệch, ánh mắt né tránh, cả người đều u ám, mỗi khi chạm phải ánh mắt của Ôn Trà đều lập tức cụp mắt xuống, trong mắt lộ ra sự thù hận khắc sâu vào xương tủy.
Từ khi Tiết My hạ quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với Ôn Nhạc Thuỷ, việc đầu tiên bà ta làm đó là bắt Ôn Nhạc Thuỷ dọn ra khỏi nhà họ Ôn. Nhưng Tiết My cũng không ép cậu ta đến đường cùng, căn hộ dưới tên Ôn Nhạc Thuỷ vẫn còn, không đến mức không có nhà để về.
Những đại diện phát ngôn lớn của Ôn Nhạc Thuỷ đều mất gần hết, liên tục bị huỷ hợp đồng. Thực ra sau đó Ôn Trà thật sự không hề dẫn dắt ai mắng cậu ta cả, mà là do mấy đối thủ trước đó của cậu ta mỗi người đạp cậu ta một chân.
Người được thuỷ quân tâng bốc lên cuối cùng sẽ bị thuỷ quân cắn ngược lại.
“Ôi, sao lại có người quen thế này.” Ôn Trà quay đầu cười với Duẫn Vũ: “Đúng là hội bạn học Đại học C nha.”
Xuất hiện ở bên rìa là một cô gái trang điểm tỉ mỉ, Trần Thi Thi, cô ta nhiệt tình cúi người chào hỏi mọi người, dùng giọng nói ngấy đến doạ người nói: “Tiểu Trà, Tiểu Vũ, đã lâu không gặp.”
“Xin chào.” Ôn Trà rất có tu dưỡng mà gật đầu.
Lúc trước ở trong nhóm của Ôn Nhạc Thuỷ, Duẫn Vũ cũng không phải chưa từng nghe thấy sự xem thường của Trần Thi Thi, vốn dĩ cậu ta định như không nhìn thấy, nhưng sau khi quen biết Ôn Trà, cậu ta đã học được một thứ, đó là đừng bao giờ nhẫn nhịn, vì vậy cậu ta lạnh lùng chế nhạo: “Lúc trước khi cô bắt nạt tôi, sao không thấy gọi tôi là Tiểu Vũ vậy.”
Nụ cười của Trần Thi Thi giống như bị người ta đấm cho một quyền, run lên một cái: “Tiểu Vũ, cậu nói lung tung cái gì vậy, từ trước đến giờ tôi chưa từng bắt nạt cậu.”
Bạo lực lạnh bằng ngôn từ đúng là rất khó tìm ra chứng cứ, Duẫn Vũ lập tức nhún vai:
“Vậy sao? Có lẽ là tôi hiểu lầm rồi chăng? Nhưng khi qua lại với cô, tôi đúng là không thoải mái.”
“?”
Trên màn hình đầy dấu chấm hỏi.
[Cái gì? Lại thêm một cặp đôi dự bị xé ln nhau à.]
[Hai người này thế mà lại từng có khúc mắc.]
[Sao, cậu là người trong cuộc hay cậu ấy là người trong cuộc, tôi thì trái lại cảm thấy cậu ấy rất thẳng thắn, trực tiếp bảo Trần Thi Thi cách cậu ấy xa một chút để tránh xảy ra xung đột.]
[Cứ đợi đi, chắc chắn có kịch hay để xem.]
Trên thực tế, Ôn Trà cũng đang xem kịch hay, phải biết rằng trước kia Trần Thi Thi và Ôn Nhạc Thuỷ vẫn luôn rêu rao là bạn tốt của nhau, bây giờ xem khi coi gặp tai vạ thì mỗi người tự bay như thế nào.
Sau khi chào hỏi xong một vòng, Trần Thi Thi biết mình không tránh được, vẫy tay với Ôn Nhạc Thuỷ: “Tiểu Thuỷ.”
Trước kia Ôn Nhạc Thuỷ từng khoe hình chụp chung với cô ta trên weibo, người có lòng muốn đào mộ sẽ thấy được tình bạn mà bọn họ khoe khoang. Nhưng bây giờ Ôn Nhạc Thuỷ gặp tai tiếng, cô ta mà giữ liên lạc với cậu ta chắc chắn sẽ không tốt, nhưng lại không thể quá xa cách, tránh bị người khác mắng cô ta là vô tình vô nghĩa.
Tâm trạng của Trần Thi Thi rất phức tạp, nhất thời không biết nên giữ thái độ gì với Ôn Nhạc Thuỷ, thậm chí còn âm thầm oán trách Ôn Nhạc Thuỷ không có tiền đồ.
May mà lúc trước khi chương trình liên lạc với Ôn Nhạc Thuỷ, tình bạn giữa cô ta và Ôn Nhạc Thuỷ vẫn không tệ, Ôn Nhạc Thuỷ đã nâng đỡ cô ta, cô ta bỗng nhiên nhặt được một cơ hội.
Trần Thi Thi nhìn một vòng xung quanh, có lòng tin mình nhất định phát triển được trong chương trình tạp kỹ.
Xe van tồi tàn chở bọn họ đi đến nơi ghi hình. Trước khi bắt đầu quay, tổ chương trình không hề tiết lộ nơi ghi hình, vì vậy các khách mời đều không biết gì cả.
Sau khi đi qua mười tám khúc cua đường núi và đường bùn tròng trành, sắc mặt của rất nhiều khách mời đều thầm cảm thấy không bình thường. Rất nhiều người làm nghệ thuật đều có xuất thân từ gia đình khá giả, đã bao giờ chịu qua khổ, chỉ là cố gắng nhẫn nhịn trước ống kính mà thôi.
Duẫn Vũ xuất thân nghèo túng, đã sớm quen với kiểu đường như thế này, cậu ta lén lút quan sát phản ứng của Ôn Trà, phát hiện sắc mặt của đối phương vẫn như bình thường, tỏa ra sự đẹp đẽ và nhàn nhã dưới ánh sáng lờ mờ, giống như đang đi nghỉ phép vậy.
Tổ chương trình không quay được cảnh Ôn Trà giở thói nên có hơi thất vọng, nhưng cũng không dời ống kính đi, mà còn lén lút quay lại nhan sắc tuyệt trần của cậu.
Nếu như biết được suy nghĩ của bọn họ, Ôn Trà sẽ nói với bọn họ rằng: Sự xóc nảy của xe đua còn dữ dội hơn xe này nhiều, cái này thì có là gì đâu.
Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, các khách mời không kịp chờ đợi mà mau chóng xuống xe để hít thở không khí trong lành, mới hít vài ngụm đã phát hiện bầu không khí ở đây hình như trong lành quá mức rồi.
Bọn họ kinh hoàng nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mình đã đến một nơi hẻo lánh chim không ị gà không đẻ trứng, bao quanh bởi những ngọn núi, có tiếng chim hót và hương hoa, chỉ là trông không phải là cảnh quan nhân văn cho lắm, đường đất lồi lõm mấp mô, phía trước không xa có một thôn xóm nhỏ lượn lờ khói.
“Tổ chương trình cũng thật xấu xa.” Có người quay lưng về phía ống kính, nhỏ giọng thì thầm, sắc mặt rất khó coi.
Ôn Trà nhìn bốn phía xung quanh, từ từ cong môi thành nụ cười.
Đúng vậy, đã rất lâu không gặp một tổ chương trình xấu xa như vậy rồi.
Nơi này không phải là nơi nào khác, mà là thôn xóm nhỏ nguyên thân ở sau khi bị bế nhầm mười mấy năm trước – thôn Hạnh Hoa.
Ô hô, thật là thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.