Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật
Chương 69
Tuyết Mãn Thanh
13/11/2022
Vừa tỉnh lại, file word yên lặng nằm ở đó đã viết xong, trên bàn ăn còn có bữa sáng ấm áp, Tề Tu Trúc đi làm rồi.
Chàng tiên ốc Tề Tu Trúc.
Ôn Trà rất hài lòng, quyết định đóng con dấu cho cuộc thảo luận hóng hớt xôn xao đêm qua, vì vậy đăng một wb.
[Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi rất ổn]
Chính chủ cũng đã đóng quan tài kết luận mình là được rồi, bình luận là người có cảm tình với Ôn Trà chiếm đa số, đều nhao nhao để lại bình luận.
[Cậu vui vẻ là tốt rồi, nếu anh ta không đối xử tốt với cậu chúng tôi giúp cậu mắng anh ta]
[Dù có thế nào cũng mạnh hơn Tề Quân Hạo]
[Tề Tu Trúc có phá sản thì Trà Bảo cũng sẽ ở cùng với anh ta, tôi xem ai còn dám nói Trà Bảo ghét nghèo yêu giàu]
[Đó là bọn họ không biết bây giờ Trà Bảo có bao nhiêu tiền thôi, cười chết]
Một nơi khác trong khách sạn, màn hình di động làm mới wb của Ôn Trà hắt sáng lên mặt người đàn ông, vẻ mặt sa sầm.
Từ trên giường thò ra một bàn tay vịn lên tấm lưng trần trụi của anh ta, dán lên người anh ta, sau khi nhìn thấy nội dung trên màn hình của anh ta, phát ra một nụ cười rất kỳ lạ: “Sao, ghen rồi?”
Tề Quân Hạo không chút thương tiếc kéo cánh tay cậu ta ra, vừa lạnh lùng lại vừa ghét bỏ: “Ôn Nhạc Thủy, em tính kế anh.”
Ôn Nhạc Thủy sờ sờ cổ tay bị bóp đỏ, phóng khoáng để lộ ra dấu vết xanh xanh tím tím trên người, che miệng ngáp một cái: “Đừng nói như vậy mà, không phải tối hôm qua anh cũng rất thích sao, làm đau em.”
Tối hôm qua Tề Quân Hạo đến quán bar uống thêm rượu có chút nguyên liệu, kết quả là bị Ôn Nhạc Thủy chờ đợi đã lâu kéo đi. Ôn Nhạc Thủy trà trộn trong quán bar lâu như thế, quanh co vòng vèo trong quán bar đã sớm thuộc như cháo, quả nhiên Tề Quân Hạo thành công mắc câu.
Tề Quân Hạo xoay người quan sát Ôn Nhạc Thủy, rõ ràng là diện mạo thanh tú thuần khiết giống trước đây, nhưng trong ánh mắt lại không còn vẻ trong suốt, hai người chỉ cần soi gương, sẽ phát hiện bên trong cuồn cuộn ** vẩn đục.
“Tối qua em đã quay video.” Ôn Nhạc Thủy thổi móng tay sơn màu đen, tình hình chiến đấu ngày hôm qua quá kịch liệt, có hơi rụng rời: “Em nghĩ thanh danh của anh hẳn là không chịu nổi đả kích lần thứ hai đâu nhỉ.”
Ban đầu Tề Quân Hạo nấp sau người khác, cho nên có ít khuyết điểm đạo đức cũng không sao, rất nhanh sẽ được mọi người quên mất. Nhưng hiện tại Tề Quân Hạo đã có sự tự tin, nghĩ đến đi tới trước mặt người khác thu hoạch được càng nhiều tiền vốn, như vậy phải bắt đầu tẩy trắng hình tượng của mình.
Ôn Nhạc Thủy bình tĩnh tự nhiên trong ánh mắt đang lờ mờ trở nên nguy hiểm của Tề Quân Hạo: “Nếu Ôn Trà biết anh và em lại lên giường, anh và anh ta càng không có khả năng.”
Tề Quân Hạo nội tâm hung ác không gì sánh được, nhưng biểu cảm lại hết sức bình tĩnh, nhìn chằm chằm Ôn Nhạc Thủy đã sớm khác biệt hoàn toàn trong trí nhớ chậm rãi cười cười:
“Tiểu Thủy, em muốn cái gì?”
Tình cảm trúc mã mười mấy năm, cậu ta quá hiểu Tề Quân Hạo, biết anh ta đang ngụy trang, nhưng không sao, bọn họ đều lấy được những gì bản thân cần, tạm thời có thể duy trì an ổn ngoài mặt.
“Nuôi em, cho em tiền.” Ôn Nhạc Thủy đặt tay lên eo và bụng của anh ta, tràn ngập ý tứ trêu đùa: “Còn lại để em suy nghĩ thêm. Anh yên tâm, chỉ cần anh nghe lời, em sẽ không làm phiền anh.”
Ý tứ là không nghe lời cậu ta, vậy thì sẽ trở mặt.
Đáy mắt Tề Quân Hạo lóe qua một tia sáng lạnh lẽo, hôm nay phải chi anh ta ngủ cùng bất cứ kẻ nào khác cũng đều có thể giải thích là phong lưu, nhưng cùng Ôn Nhạc Thủy lung tung beng thì chính là hèn mạt.
Anh ta còn muốn thiết lập mình thành một hình ảnh thương hiệu, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, anh ta không thể dễ dàng gây ra tin xấu nữa.
“Được, Tiểu Thủy.” Tề Quân Hạo nhẹ nhàng hít một hơi đáp ứng, có vẻ như rất thâm tình.
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, trái tim Ôn Nhạc Thủy bỗng nhiên nhói đau một chút, đau đớn như vậy khi trong lòng dâng lên chua xót kích thích oán hận càng sâu.
Vào cuối tháng 11, một sự kiện lớn sắp xảy ra.
Đó là sinh nhật của Ôn Trà đang đến gần.
Mọi người như lâm đại địch, bởi vì mấy tháng trước cậu chủ Ôn Trà đã nhắc nhở bọn họ phải chuẩn bị quà thật tốt, đang vắt hết óc suy nghĩ rốt cục tặng cái gì.
“Tu Trúc, cậu nói xem rốt cục tôi nên tặng cái gì đây?” Trịnh Minh Trung và Tề Tu Trúc cách điện thoại tán dóc, trong giọng nói tràn đầy phiền não.
“Không biết.” Tề Tu Trúc cũng bất lực, ai có thể đoán được chuẩn xác tâm tư Ôn Trà đây.
Trịnh Minh Trung lo lắng: “Chiếc xe tốt nhất yêu thích nhất của tôi đã bị em trai lấy đi mất rồi, trái tim tôi đã chết, tôi có thể không tặng quà được không.”
“Chiếc xe đó là của cậu?” Tề Tu Trúc cuối cùng cũng biết chiếc xe thể thao mà Ôn Trà cực kỳ yêu thích gần đây rốt cục là từ đâu tới: “Cậu chịu tặng?”
Nguyên nhân của chuyện này liên quan đến Trịnh Minh Trung có thể phải chạy rông khỏa thân, đương nhiên anh ta sẽ không thẳng thắn thừa nhận, hiện tại anh ta phát hiện dấu hiệu bạn xấu của Tề Tu Trúc, nếu để Tề Tu Trúc biết được cá cược, nói không chừng còn có thể giúp Ôn Trà thực hiện cá cược.
Trịnh Minh Trung lừa gạt: “Đã nói xong với em trai rồi.”
“Tôi cũng không biết tặng cái gì, tự mình nghĩ đi.” Tề Tu Trúc không nể mặt muốn cúp điện thoại: “Tôi định đưa em ấy đến rạp hát.”
Trịnh Minh Trung khóc hu hu: “Được rồi, chiếc xe đó em trai lái chở cậu đi, cậu lái chở em trai đi, tại sao ngay cả băng ghế sau mà tôi cũng không xứng cơ chứ? Tôi là cái gì đây?”
Tề Tu Trúc quyết đoán cúp máy, không có lương tâm, khởi động xe, một chiếc xe đua đỉnh cao bị anh lái rề rà giống như một con ốc đang bò.
Ôn Trà đứng trước cổng trường, khăn quàng cổ màu đỏ đặc biệt làm lố, Tề Tu Trúc nhận ra là chiếc khăn lần trước cậu tham gia chương trình tạp kỹ mang về, vừa đến mùa đông lại lôi ra.
Mặc dù đường may sứt sẹo, nhưng vô cùng ấm áp, còn là thành quả lao động của riêng mình, Ôn Trà không có gì sợ sệt mà đeo ra đường, thu hoạch được tỷ lệ quay đầu nhìn rất cao.
“Nếu không phải nhìn thấy biển số xe, tôi cũng không thể tin đây là xe của tôi.” Ôn Trà chạy tới thắt dây an toàn: “Sao anh có thể lái xe đến mức không có mặt mũi như vậy.”
Tề Tu Trúc khiêm tốn nghe giảng: “An toàn là quan trọng nhất.”
Ôn Trà đưa tay chuyển đài phát thanh sang chương trình DJ, nhạc điện tử phóng điện phảng phất như muốn sạc đầy điện cho người ta trong nháy mắt.
Tề Tu Trúc xoay vô lăng hỏi: “Không phải lát nữa phải đến phòng hòa nhạc sao?”
“Chính là bởi vì lát nữa phải đến phòng hòa nhạc nghe những giai điệu tao nhã đó nên tôi phải khao lỗ tai tôi ăn trước một chút, nghe một ít những thứ mình thích.” Ôn Trà tháo khăn quàng cổ xuống, bắt kịp nhịp trống cùng nhau hừ hừ.
“Không thích còn đi?” Tề Tu Trúc thản nhiên đặt câu hỏi.
“Có người mời.”
Ôn Trà đã từ chối lời mời của Edward nhiều lần, chẳng qua hôm nay là trận đấu cuối cùng của khu vực, Edward lại kiên trì nhắn tin cho Ôn Trà, Ôn Trà ngẫm lại cũng đồng ý.
Trong phòng hòa nhạc có quần áo lụa là thơm tho dáng dấp tóc mai yểu điệu, mỗi người đều mặc âu phục hoặc lễ phục dạ hội, thời trang phang thời tiết, chỉ có Ôn Trà đeo khăn quàng đỏ coi như không có ai bên cạnh. Kỳ thật mặc gì cũng không quan trọng, nhưng để xứng đáng với đẳng cấp nơi này, người bình thường đều mặc định phải ăn mặc trang trọng.
Ôn Trà cho rằng đẳng cấp của mình rất cao, mặc cái gì cũng được, dáng vẻ này của cậu vừa giữ ấm được lại vừa đẹp nữa, chẳng lẽ không xứng sao?
Miễn là bạn không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.
“Tiểu Trà.” Edward trông thấy Ôn Trà, nhịn không được mỉm cười: “Sao lại ăn mặc như vậy?”
“Cản trở anh à? Vậy tôi đi nhé?” Ôn Trà không quen với lời nói nghi hoặc mơ hồ của anh ta, người bình thường nghe được có thể sẽ muốn độn thổ cho xong, nhưng Ôn Trà tự tin tỏa sáng, căn bản là không quan tâm.
“Không có.” Edward thở dài: “Sao mà cứ xuyên tạc ý của tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.”
“Ò.” Ôn Trà miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Cánh tay Tề Tu Trúc khoác lên eo Ôn Trà, Edward mới chú ý đến Tề Tu Trúc, hoặc là đã chú ý tới nhưng cố ý xem nhẹ.
“Xin chào.” Tề Tu Trúc nói.
Anh có ấn tượng với Edward, trước đây từng nhìn thấy ảnh chụp chung của Ôn Trà với anh ta.
“Xin chào.” Ánh mắt Edward dừng lại trên bàn tay chướng mắt của Tề Tu Trúc.
Ôn Trà cảm thấy ngửi được mùi thuốc súng trong không khí. Cậu không ngại hai người đàn ông đánh nhau, nhưng ngại kéo anh vào và phải để anh khắc phục hậu quả.
“Tôi đến chỗ ngồi đây.” Ôn Trà lên tiếng cắt đứt cuộc trao đổi ánh mắt của bọn họ: “Không ảnh hưởng đến hai người trao đổi tình cảm?”
Hai người đàn ông hiểu chuyện thu hồi khí tức tranh đua trên người.
Đợi đến khi ngồi xuống chỗ ngồi, Tề Tu Trúc cũng không hỏi gì cả.
Ôn Trà nhìn anh một cách kỳ lạ: “Tôi còn tưởng là anh ăn giấm (ghen) á chứ?”
Tề Tu Trúc nghiêng mặt nhìn cậu: “Hôm nay về nhà ăn cá giấm Hồ Tây.”
Ôn Trà từ chối: “Không muốn, tôi lười nhặt xương.”
Tề Tu Trúc nói: “Tôi nhặt giúp em.”
Ôn Trà buồn cười: “Cứ nhất định phải đem giấm cho tôi cũng nếm thử vậy, không phải chứ tôi nói nè, nếu anh muốn ăn, tôi đến trường tìm mấy cậu nam khôi cũng được, nhưng ăn giấm của Edward, thật sự không cần thiết.”
Thiên tài ngôn ngữ, một câu vừa kích thích Tề Tu Trúc lại vừa xem thường Edward, cảm giác thù hận bắt chẹt gắt gao.
Ôn Trà tiếp tục ghét bỏ: “So sánh bản thân anh với anh ta, cũng không sợ rớt giá. Anh mà còn như vậy, tôi sẽ không cần anh nữa, dọn dẹp khăn gói ném ra ngoài.”
Tề Tu Trúc thầm thấy kỳ quái, không biết Edward đã làm ra loại chuyện người người oán ghét gì mà có thể bị Ôn Trà chán ghét đến mức này. Trước mắt có thể có được đãi ngộ tương đương chỉ có một mình Tề Quân Hạo.
Anh chưa kịp hỏi, trận đấu đã bắt đầu.
Trận chung kết phân khu, nhưng người chiến thắng cuối cùng đã ăn chắc là Edward, rất nhiều tuyển thủ oán trách sau lưng mắng Edward vì sao không về quê nhà mà thi đấu, phải tới nơi này đánh một trận mà đôi bên không cân sức, nhưng làm gì được khi mà hộ chiếu, giấy phép cư trú các thứ của Edward đầy đủ thủ tục, không ai có thể ngăn cản anh ta dự thi ở thành phố C.
Trong số những người xem còn có rất nhiều fan của Edward, còn có những người hâm mộ mới bị anh ta hấp dẫn, Edward vừa xuất hiện theo sau là tràng vỗ tay vang dội, còn có một số nữ sinh nam sinh nhỏ tuổi say mê mà liếm mặt thét chói tai.
Công bằng mà nói, cái vẻ ngoài người mẫu nam kiểu phương Tây đẹp trai điển hình này của Edward vẫn rất là hấp dẫn người khác, đáng tiếc đằng sau lớp vỏ ấy ẩn giấu một tâm hồn dã man vô tình như dã thú.
Những ca khúc do Edward biểu diễn tiếp tục mang phong cách hoa lệ nhất quán, nhưng lại có thêm vài phần tình ý uyển chuyển hơn so với ban đầu, người hiểu được âm nhạc của anh ta không khỏi ngạc nhiên. Mà bài phát biểu của Edward khi nhận giải thưởng đã giải quyết nghi ngờ của họ:
“Rất nhiều người hỏi tôi vì sao lại thay đổi phong cách, trên thực tế tôi vẫn luôn tìm kiếm sự đột phá, rất vui mừng khi tôi gặp được người có thể dẫn tôi lĩnh hội vẻ đẹp khác biệt.”
Những người hâm mộ nhỏ tuổi vừa đau lòng cho tình yêu còn chưa bắt đầu đã kết thúc vừa cảm thán Edward thâm tình cùng lãng mạn, quay đầu lại xem rốt cục là thần thánh phương nào khiến cho một thiên tài âm nhạc ngồi trên đỉnh cao có được cảm xúc của con người.
Nhìn theo ánh mắt của Edward, một người đẹp cực đẹp đang ngủ say dựa vào một anh chàng đẹp trai khác.
Đúng đó, Ôn Trà lại ngủ thiếp đi rồi.
Lại một lần nữa Edward trả giá sai cho cảm xúc.
Lần trước từng gặp tình huống chàng có tình nhưng chàng kia lại vô tình với giám khảo khác David thật sự vô cùng đau thương cho Edward, vì sao cứ cố tình hết lần này tới lần khác lại cảm thấy hứng thú với một người đẹp vô tâm vô phế.
Những người hâm mộ nhỏ tuổi mới đến đều là cao thủ lướt web.
“Đó không phải là Ôn Trà sao?”
“Sao lại là Ôn Trà?”
“Thế bên cạnh cậu ấy có phải là Tề Tu Trúc không? Đẹp trai quá đi!”
“Lời thổ lộ của Edward là nhằm vào ai? Anh ấy cảm ơn Ôn Trà hay Tề Tu Trúc? Edward là 1 hay 0.”
Nói Edward không thể thành công tỏ tình với Ôn Trà thì thôi đi, thế mà còn bảo Edward tỏ tình đến trên đầu Tề Tu Trúc, hơn nữa còn bịa đặt Edward là 0.
Edward thực sự tức giận và xấu hổ, không còn ẩn ý nữa: “Tôi muốn cảm ơn Tiểu Trà.”
Âm thanh xung quanh trở nên lớn hơn, ý thức mơ hồ của Ôn Trà dần dần thanh tỉnh, tỉnh táo lại rồi mở mắt ra, đem lời Edward nói xong, khiêm nhường lễ độ ngáp một cái: “Được rồi, đừng khách sáo.”
Một chút xíu cũng không có sự thẹn thùng hoặc là xấu hổ trong tưởng tượng của những người khác, giống như nữ vương bủn xỉn bố thí tình yêu, nước đổ đầu vịt.
Những người vốn dĩ thấy bất bình dễ như trở bàn tay chấp nhận thái độ của Ôn Trà.
“Chẳng trách Edward lại thích, phải tôi tôi cũng thích, thật sự muốn mời cậu ấy làm người mẫu.”
“Tuy Edward tốt, nhưng tôi cảm thấy Ôn Trà và Tề Tu Trúc rất xứng đôi.”
“Hớ hớ, vậy để Edward lại cho chúng ta đi.”
Thích ai không tốt, thích thứ chó má này, Ôn Trà trầm ngâm nhìn lại, sau khi gặp tầm mắt của cậu Edward lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười đơn thuần, đôi mắt xanh là một vùng màu xanh ngọc.
“Còn rất biết diễn.” Ôn Trà nhỏ giọng thì thầm.
Tề Tu Trúc giúp cậu vuốt phẳng nếp gấp ở cổ áo, không nói cho Ôn Trà biết, có làm thế nào thì anh cũng cảm thấy Edward không giống đang diễn kịch.
Nhưng Ôn Trà cũng rất giỏi diễn.
Sau khi Edward cầm hoa đi đến bên cạnh cậu, giả vờ ngạc nhiên nhận lấy: “Cố lên nha.”
“Lát nữa…” Edward nói.
“Lát nữa tôi phải về nhà, cho nên nói trước với anh một tiếng, tôi phải đi ngay rồi.” Ôn Trà không tinh ý mà nói lời tạm biệt, đụng vào lồng ngực Tề Tu Trúc: “Tiểu Trúc Tử, đi thôi.”
Bóng lưng thiếu niên tung tăng, thân mật dán cùng một chỗ với Tề Tu Trúc, gần như không có bất kỳ khoảng không nào có thể chen chân.
Ôn Trà quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi cái loại tối tăm sống trong cống ngầm như Edward không có cách nào để tiếp cận. Chỉ có trong cuộc sống đầy nắng rực rỡ của cậu xé ra một khe hở, biết đâu mới chỗ cho anh ta can thiệp.
Anh ta quẹt mở màn hình menu, tin nhắn bác sĩ gửi cho anh ta đập vào mắt:
“Edward, trận đấu của cậu đã kết thúc, không thể ngừng thuốc nữa, chúng ta phải tiếp tục điều trị.”
Đáy mắt Edward hiện lên sự chán ghét và điên cuồng, trả lời “Ừ”.
Lại mở một hộp thoại khác, bên trong tích góp rất nhiều tin nhắn, cho tới bây giờ anh ta vẫn chưa từng trả lời:
[Cảm ơn cậu đã giúp tôi xóa sạch dấu vết của camera giám sát, tôi đã thành công quen biết Tiết Thanh Châu]
[Âm nhạc của cậu tôi rất thích]
......
[Mặc dù Nhạc Thủy xảy ra chuyện, nhưng chúng ta vẫn là bạn đúng không]
Một tràng lôi kéo làm quen giống y hệt nhau, nhật ký cây si cầu xin giúp đỡ.
Một tin nhắn mới nhất hiển thị:
[Công ty của tôi mới phát triển một loại nước hoa, tôi muốn tặng cho cậu, chúng ta gặp mặt một lần được không]1
Chàng tiên ốc Tề Tu Trúc.
Ôn Trà rất hài lòng, quyết định đóng con dấu cho cuộc thảo luận hóng hớt xôn xao đêm qua, vì vậy đăng một wb.
[Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi rất ổn]
Chính chủ cũng đã đóng quan tài kết luận mình là được rồi, bình luận là người có cảm tình với Ôn Trà chiếm đa số, đều nhao nhao để lại bình luận.
[Cậu vui vẻ là tốt rồi, nếu anh ta không đối xử tốt với cậu chúng tôi giúp cậu mắng anh ta]
[Dù có thế nào cũng mạnh hơn Tề Quân Hạo]
[Tề Tu Trúc có phá sản thì Trà Bảo cũng sẽ ở cùng với anh ta, tôi xem ai còn dám nói Trà Bảo ghét nghèo yêu giàu]
[Đó là bọn họ không biết bây giờ Trà Bảo có bao nhiêu tiền thôi, cười chết]
Một nơi khác trong khách sạn, màn hình di động làm mới wb của Ôn Trà hắt sáng lên mặt người đàn ông, vẻ mặt sa sầm.
Từ trên giường thò ra một bàn tay vịn lên tấm lưng trần trụi của anh ta, dán lên người anh ta, sau khi nhìn thấy nội dung trên màn hình của anh ta, phát ra một nụ cười rất kỳ lạ: “Sao, ghen rồi?”
Tề Quân Hạo không chút thương tiếc kéo cánh tay cậu ta ra, vừa lạnh lùng lại vừa ghét bỏ: “Ôn Nhạc Thủy, em tính kế anh.”
Ôn Nhạc Thủy sờ sờ cổ tay bị bóp đỏ, phóng khoáng để lộ ra dấu vết xanh xanh tím tím trên người, che miệng ngáp một cái: “Đừng nói như vậy mà, không phải tối hôm qua anh cũng rất thích sao, làm đau em.”
Tối hôm qua Tề Quân Hạo đến quán bar uống thêm rượu có chút nguyên liệu, kết quả là bị Ôn Nhạc Thủy chờ đợi đã lâu kéo đi. Ôn Nhạc Thủy trà trộn trong quán bar lâu như thế, quanh co vòng vèo trong quán bar đã sớm thuộc như cháo, quả nhiên Tề Quân Hạo thành công mắc câu.
Tề Quân Hạo xoay người quan sát Ôn Nhạc Thủy, rõ ràng là diện mạo thanh tú thuần khiết giống trước đây, nhưng trong ánh mắt lại không còn vẻ trong suốt, hai người chỉ cần soi gương, sẽ phát hiện bên trong cuồn cuộn ** vẩn đục.
“Tối qua em đã quay video.” Ôn Nhạc Thủy thổi móng tay sơn màu đen, tình hình chiến đấu ngày hôm qua quá kịch liệt, có hơi rụng rời: “Em nghĩ thanh danh của anh hẳn là không chịu nổi đả kích lần thứ hai đâu nhỉ.”
Ban đầu Tề Quân Hạo nấp sau người khác, cho nên có ít khuyết điểm đạo đức cũng không sao, rất nhanh sẽ được mọi người quên mất. Nhưng hiện tại Tề Quân Hạo đã có sự tự tin, nghĩ đến đi tới trước mặt người khác thu hoạch được càng nhiều tiền vốn, như vậy phải bắt đầu tẩy trắng hình tượng của mình.
Ôn Nhạc Thủy bình tĩnh tự nhiên trong ánh mắt đang lờ mờ trở nên nguy hiểm của Tề Quân Hạo: “Nếu Ôn Trà biết anh và em lại lên giường, anh và anh ta càng không có khả năng.”
Tề Quân Hạo nội tâm hung ác không gì sánh được, nhưng biểu cảm lại hết sức bình tĩnh, nhìn chằm chằm Ôn Nhạc Thủy đã sớm khác biệt hoàn toàn trong trí nhớ chậm rãi cười cười:
“Tiểu Thủy, em muốn cái gì?”
Tình cảm trúc mã mười mấy năm, cậu ta quá hiểu Tề Quân Hạo, biết anh ta đang ngụy trang, nhưng không sao, bọn họ đều lấy được những gì bản thân cần, tạm thời có thể duy trì an ổn ngoài mặt.
“Nuôi em, cho em tiền.” Ôn Nhạc Thủy đặt tay lên eo và bụng của anh ta, tràn ngập ý tứ trêu đùa: “Còn lại để em suy nghĩ thêm. Anh yên tâm, chỉ cần anh nghe lời, em sẽ không làm phiền anh.”
Ý tứ là không nghe lời cậu ta, vậy thì sẽ trở mặt.
Đáy mắt Tề Quân Hạo lóe qua một tia sáng lạnh lẽo, hôm nay phải chi anh ta ngủ cùng bất cứ kẻ nào khác cũng đều có thể giải thích là phong lưu, nhưng cùng Ôn Nhạc Thủy lung tung beng thì chính là hèn mạt.
Anh ta còn muốn thiết lập mình thành một hình ảnh thương hiệu, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, anh ta không thể dễ dàng gây ra tin xấu nữa.
“Được, Tiểu Thủy.” Tề Quân Hạo nhẹ nhàng hít một hơi đáp ứng, có vẻ như rất thâm tình.
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, trái tim Ôn Nhạc Thủy bỗng nhiên nhói đau một chút, đau đớn như vậy khi trong lòng dâng lên chua xót kích thích oán hận càng sâu.
Vào cuối tháng 11, một sự kiện lớn sắp xảy ra.
Đó là sinh nhật của Ôn Trà đang đến gần.
Mọi người như lâm đại địch, bởi vì mấy tháng trước cậu chủ Ôn Trà đã nhắc nhở bọn họ phải chuẩn bị quà thật tốt, đang vắt hết óc suy nghĩ rốt cục tặng cái gì.
“Tu Trúc, cậu nói xem rốt cục tôi nên tặng cái gì đây?” Trịnh Minh Trung và Tề Tu Trúc cách điện thoại tán dóc, trong giọng nói tràn đầy phiền não.
“Không biết.” Tề Tu Trúc cũng bất lực, ai có thể đoán được chuẩn xác tâm tư Ôn Trà đây.
Trịnh Minh Trung lo lắng: “Chiếc xe tốt nhất yêu thích nhất của tôi đã bị em trai lấy đi mất rồi, trái tim tôi đã chết, tôi có thể không tặng quà được không.”
“Chiếc xe đó là của cậu?” Tề Tu Trúc cuối cùng cũng biết chiếc xe thể thao mà Ôn Trà cực kỳ yêu thích gần đây rốt cục là từ đâu tới: “Cậu chịu tặng?”
Nguyên nhân của chuyện này liên quan đến Trịnh Minh Trung có thể phải chạy rông khỏa thân, đương nhiên anh ta sẽ không thẳng thắn thừa nhận, hiện tại anh ta phát hiện dấu hiệu bạn xấu của Tề Tu Trúc, nếu để Tề Tu Trúc biết được cá cược, nói không chừng còn có thể giúp Ôn Trà thực hiện cá cược.
Trịnh Minh Trung lừa gạt: “Đã nói xong với em trai rồi.”
“Tôi cũng không biết tặng cái gì, tự mình nghĩ đi.” Tề Tu Trúc không nể mặt muốn cúp điện thoại: “Tôi định đưa em ấy đến rạp hát.”
Trịnh Minh Trung khóc hu hu: “Được rồi, chiếc xe đó em trai lái chở cậu đi, cậu lái chở em trai đi, tại sao ngay cả băng ghế sau mà tôi cũng không xứng cơ chứ? Tôi là cái gì đây?”
Tề Tu Trúc quyết đoán cúp máy, không có lương tâm, khởi động xe, một chiếc xe đua đỉnh cao bị anh lái rề rà giống như một con ốc đang bò.
Ôn Trà đứng trước cổng trường, khăn quàng cổ màu đỏ đặc biệt làm lố, Tề Tu Trúc nhận ra là chiếc khăn lần trước cậu tham gia chương trình tạp kỹ mang về, vừa đến mùa đông lại lôi ra.
Mặc dù đường may sứt sẹo, nhưng vô cùng ấm áp, còn là thành quả lao động của riêng mình, Ôn Trà không có gì sợ sệt mà đeo ra đường, thu hoạch được tỷ lệ quay đầu nhìn rất cao.
“Nếu không phải nhìn thấy biển số xe, tôi cũng không thể tin đây là xe của tôi.” Ôn Trà chạy tới thắt dây an toàn: “Sao anh có thể lái xe đến mức không có mặt mũi như vậy.”
Tề Tu Trúc khiêm tốn nghe giảng: “An toàn là quan trọng nhất.”
Ôn Trà đưa tay chuyển đài phát thanh sang chương trình DJ, nhạc điện tử phóng điện phảng phất như muốn sạc đầy điện cho người ta trong nháy mắt.
Tề Tu Trúc xoay vô lăng hỏi: “Không phải lát nữa phải đến phòng hòa nhạc sao?”
“Chính là bởi vì lát nữa phải đến phòng hòa nhạc nghe những giai điệu tao nhã đó nên tôi phải khao lỗ tai tôi ăn trước một chút, nghe một ít những thứ mình thích.” Ôn Trà tháo khăn quàng cổ xuống, bắt kịp nhịp trống cùng nhau hừ hừ.
“Không thích còn đi?” Tề Tu Trúc thản nhiên đặt câu hỏi.
“Có người mời.”
Ôn Trà đã từ chối lời mời của Edward nhiều lần, chẳng qua hôm nay là trận đấu cuối cùng của khu vực, Edward lại kiên trì nhắn tin cho Ôn Trà, Ôn Trà ngẫm lại cũng đồng ý.
Trong phòng hòa nhạc có quần áo lụa là thơm tho dáng dấp tóc mai yểu điệu, mỗi người đều mặc âu phục hoặc lễ phục dạ hội, thời trang phang thời tiết, chỉ có Ôn Trà đeo khăn quàng đỏ coi như không có ai bên cạnh. Kỳ thật mặc gì cũng không quan trọng, nhưng để xứng đáng với đẳng cấp nơi này, người bình thường đều mặc định phải ăn mặc trang trọng.
Ôn Trà cho rằng đẳng cấp của mình rất cao, mặc cái gì cũng được, dáng vẻ này của cậu vừa giữ ấm được lại vừa đẹp nữa, chẳng lẽ không xứng sao?
Miễn là bạn không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.
“Tiểu Trà.” Edward trông thấy Ôn Trà, nhịn không được mỉm cười: “Sao lại ăn mặc như vậy?”
“Cản trở anh à? Vậy tôi đi nhé?” Ôn Trà không quen với lời nói nghi hoặc mơ hồ của anh ta, người bình thường nghe được có thể sẽ muốn độn thổ cho xong, nhưng Ôn Trà tự tin tỏa sáng, căn bản là không quan tâm.
“Không có.” Edward thở dài: “Sao mà cứ xuyên tạc ý của tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.”
“Ò.” Ôn Trà miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Cánh tay Tề Tu Trúc khoác lên eo Ôn Trà, Edward mới chú ý đến Tề Tu Trúc, hoặc là đã chú ý tới nhưng cố ý xem nhẹ.
“Xin chào.” Tề Tu Trúc nói.
Anh có ấn tượng với Edward, trước đây từng nhìn thấy ảnh chụp chung của Ôn Trà với anh ta.
“Xin chào.” Ánh mắt Edward dừng lại trên bàn tay chướng mắt của Tề Tu Trúc.
Ôn Trà cảm thấy ngửi được mùi thuốc súng trong không khí. Cậu không ngại hai người đàn ông đánh nhau, nhưng ngại kéo anh vào và phải để anh khắc phục hậu quả.
“Tôi đến chỗ ngồi đây.” Ôn Trà lên tiếng cắt đứt cuộc trao đổi ánh mắt của bọn họ: “Không ảnh hưởng đến hai người trao đổi tình cảm?”
Hai người đàn ông hiểu chuyện thu hồi khí tức tranh đua trên người.
Đợi đến khi ngồi xuống chỗ ngồi, Tề Tu Trúc cũng không hỏi gì cả.
Ôn Trà nhìn anh một cách kỳ lạ: “Tôi còn tưởng là anh ăn giấm (ghen) á chứ?”
Tề Tu Trúc nghiêng mặt nhìn cậu: “Hôm nay về nhà ăn cá giấm Hồ Tây.”
Ôn Trà từ chối: “Không muốn, tôi lười nhặt xương.”
Tề Tu Trúc nói: “Tôi nhặt giúp em.”
Ôn Trà buồn cười: “Cứ nhất định phải đem giấm cho tôi cũng nếm thử vậy, không phải chứ tôi nói nè, nếu anh muốn ăn, tôi đến trường tìm mấy cậu nam khôi cũng được, nhưng ăn giấm của Edward, thật sự không cần thiết.”
Thiên tài ngôn ngữ, một câu vừa kích thích Tề Tu Trúc lại vừa xem thường Edward, cảm giác thù hận bắt chẹt gắt gao.
Ôn Trà tiếp tục ghét bỏ: “So sánh bản thân anh với anh ta, cũng không sợ rớt giá. Anh mà còn như vậy, tôi sẽ không cần anh nữa, dọn dẹp khăn gói ném ra ngoài.”
Tề Tu Trúc thầm thấy kỳ quái, không biết Edward đã làm ra loại chuyện người người oán ghét gì mà có thể bị Ôn Trà chán ghét đến mức này. Trước mắt có thể có được đãi ngộ tương đương chỉ có một mình Tề Quân Hạo.
Anh chưa kịp hỏi, trận đấu đã bắt đầu.
Trận chung kết phân khu, nhưng người chiến thắng cuối cùng đã ăn chắc là Edward, rất nhiều tuyển thủ oán trách sau lưng mắng Edward vì sao không về quê nhà mà thi đấu, phải tới nơi này đánh một trận mà đôi bên không cân sức, nhưng làm gì được khi mà hộ chiếu, giấy phép cư trú các thứ của Edward đầy đủ thủ tục, không ai có thể ngăn cản anh ta dự thi ở thành phố C.
Trong số những người xem còn có rất nhiều fan của Edward, còn có những người hâm mộ mới bị anh ta hấp dẫn, Edward vừa xuất hiện theo sau là tràng vỗ tay vang dội, còn có một số nữ sinh nam sinh nhỏ tuổi say mê mà liếm mặt thét chói tai.
Công bằng mà nói, cái vẻ ngoài người mẫu nam kiểu phương Tây đẹp trai điển hình này của Edward vẫn rất là hấp dẫn người khác, đáng tiếc đằng sau lớp vỏ ấy ẩn giấu một tâm hồn dã man vô tình như dã thú.
Những ca khúc do Edward biểu diễn tiếp tục mang phong cách hoa lệ nhất quán, nhưng lại có thêm vài phần tình ý uyển chuyển hơn so với ban đầu, người hiểu được âm nhạc của anh ta không khỏi ngạc nhiên. Mà bài phát biểu của Edward khi nhận giải thưởng đã giải quyết nghi ngờ của họ:
“Rất nhiều người hỏi tôi vì sao lại thay đổi phong cách, trên thực tế tôi vẫn luôn tìm kiếm sự đột phá, rất vui mừng khi tôi gặp được người có thể dẫn tôi lĩnh hội vẻ đẹp khác biệt.”
Những người hâm mộ nhỏ tuổi vừa đau lòng cho tình yêu còn chưa bắt đầu đã kết thúc vừa cảm thán Edward thâm tình cùng lãng mạn, quay đầu lại xem rốt cục là thần thánh phương nào khiến cho một thiên tài âm nhạc ngồi trên đỉnh cao có được cảm xúc của con người.
Nhìn theo ánh mắt của Edward, một người đẹp cực đẹp đang ngủ say dựa vào một anh chàng đẹp trai khác.
Đúng đó, Ôn Trà lại ngủ thiếp đi rồi.
Lại một lần nữa Edward trả giá sai cho cảm xúc.
Lần trước từng gặp tình huống chàng có tình nhưng chàng kia lại vô tình với giám khảo khác David thật sự vô cùng đau thương cho Edward, vì sao cứ cố tình hết lần này tới lần khác lại cảm thấy hứng thú với một người đẹp vô tâm vô phế.
Những người hâm mộ nhỏ tuổi mới đến đều là cao thủ lướt web.
“Đó không phải là Ôn Trà sao?”
“Sao lại là Ôn Trà?”
“Thế bên cạnh cậu ấy có phải là Tề Tu Trúc không? Đẹp trai quá đi!”
“Lời thổ lộ của Edward là nhằm vào ai? Anh ấy cảm ơn Ôn Trà hay Tề Tu Trúc? Edward là 1 hay 0.”
Nói Edward không thể thành công tỏ tình với Ôn Trà thì thôi đi, thế mà còn bảo Edward tỏ tình đến trên đầu Tề Tu Trúc, hơn nữa còn bịa đặt Edward là 0.
Edward thực sự tức giận và xấu hổ, không còn ẩn ý nữa: “Tôi muốn cảm ơn Tiểu Trà.”
Âm thanh xung quanh trở nên lớn hơn, ý thức mơ hồ của Ôn Trà dần dần thanh tỉnh, tỉnh táo lại rồi mở mắt ra, đem lời Edward nói xong, khiêm nhường lễ độ ngáp một cái: “Được rồi, đừng khách sáo.”
Một chút xíu cũng không có sự thẹn thùng hoặc là xấu hổ trong tưởng tượng của những người khác, giống như nữ vương bủn xỉn bố thí tình yêu, nước đổ đầu vịt.
Những người vốn dĩ thấy bất bình dễ như trở bàn tay chấp nhận thái độ của Ôn Trà.
“Chẳng trách Edward lại thích, phải tôi tôi cũng thích, thật sự muốn mời cậu ấy làm người mẫu.”
“Tuy Edward tốt, nhưng tôi cảm thấy Ôn Trà và Tề Tu Trúc rất xứng đôi.”
“Hớ hớ, vậy để Edward lại cho chúng ta đi.”
Thích ai không tốt, thích thứ chó má này, Ôn Trà trầm ngâm nhìn lại, sau khi gặp tầm mắt của cậu Edward lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười đơn thuần, đôi mắt xanh là một vùng màu xanh ngọc.
“Còn rất biết diễn.” Ôn Trà nhỏ giọng thì thầm.
Tề Tu Trúc giúp cậu vuốt phẳng nếp gấp ở cổ áo, không nói cho Ôn Trà biết, có làm thế nào thì anh cũng cảm thấy Edward không giống đang diễn kịch.
Nhưng Ôn Trà cũng rất giỏi diễn.
Sau khi Edward cầm hoa đi đến bên cạnh cậu, giả vờ ngạc nhiên nhận lấy: “Cố lên nha.”
“Lát nữa…” Edward nói.
“Lát nữa tôi phải về nhà, cho nên nói trước với anh một tiếng, tôi phải đi ngay rồi.” Ôn Trà không tinh ý mà nói lời tạm biệt, đụng vào lồng ngực Tề Tu Trúc: “Tiểu Trúc Tử, đi thôi.”
Bóng lưng thiếu niên tung tăng, thân mật dán cùng một chỗ với Tề Tu Trúc, gần như không có bất kỳ khoảng không nào có thể chen chân.
Ôn Trà quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi cái loại tối tăm sống trong cống ngầm như Edward không có cách nào để tiếp cận. Chỉ có trong cuộc sống đầy nắng rực rỡ của cậu xé ra một khe hở, biết đâu mới chỗ cho anh ta can thiệp.
Anh ta quẹt mở màn hình menu, tin nhắn bác sĩ gửi cho anh ta đập vào mắt:
“Edward, trận đấu của cậu đã kết thúc, không thể ngừng thuốc nữa, chúng ta phải tiếp tục điều trị.”
Đáy mắt Edward hiện lên sự chán ghét và điên cuồng, trả lời “Ừ”.
Lại mở một hộp thoại khác, bên trong tích góp rất nhiều tin nhắn, cho tới bây giờ anh ta vẫn chưa từng trả lời:
[Cảm ơn cậu đã giúp tôi xóa sạch dấu vết của camera giám sát, tôi đã thành công quen biết Tiết Thanh Châu]
[Âm nhạc của cậu tôi rất thích]
......
[Mặc dù Nhạc Thủy xảy ra chuyện, nhưng chúng ta vẫn là bạn đúng không]
Một tràng lôi kéo làm quen giống y hệt nhau, nhật ký cây si cầu xin giúp đỡ.
Một tin nhắn mới nhất hiển thị:
[Công ty của tôi mới phát triển một loại nước hoa, tôi muốn tặng cho cậu, chúng ta gặp mặt một lần được không]1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.