Chương 26:
Ốc Lí Đích Tinh Tinh
11/03/2024
Có lẽ vì gặp qua nàng trong bộ hồng y kiêu ngạo như ánh dương ấm áp, nên hôm qua khi hắn nhấc khăn voan lên, sau sự kinh diễm ban đầu chỉ còn lại một tia tiếc nuối.
Bộ áo cưới hồng nhạt ấy, ai nhìn vào cũng phải thốt lên rằng: Không hợp với nàng.
Phó Quân nheo mắt, nắm lấy tay nàng, trầm giọng nói:
"Không sao."
"Từ từ mà đến."
Chu Uẩn có chút không hiểu ý tứ của Vương gia.
Theo lý thuyết, nàng và Vương gia trước đây chưa có nhiều giao thoa, trước khi tuyển tú, hai người nói chuyện với nhau có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngoại giới đều đồn rằng Vương gia tính tình lãnh đạm, coi thường người khác, nàng nhìn từ xa cũng cảm thấy sợ hãi.
Ngoài ra, nàng không hiểu gì về Vương gia, nhưng sau khi nghe Lưu lương đệ nói, trong lòng nàng có chút suy đoán, có lẽ Vương gia không hà khắc với nữ nhân trong hậu viện?
Trong đầu miên man suy nghĩ, nàng cùng Phó Quân đi vào trong, trên bàn tròn trong nội thất còn bày biện đồ ăn đã dùng một nửa chưa dọn đi, Phó Quân nhìn thấy, Chu Uẩn cũng nhìn thấy, lập tức lúng túng, vội gọi người dọn dẹp xuống.
Hiện giờ vừa qua giờ Thìn, ăn sáng có chút muộn, ăn trưa lại quá sớm.
Phó Quân mơ hồ đoán được nàng có lẽ là mới vừa tỉnh, nguyên nhân trong lòng hắn rõ ràng.
Hắn nhìn thấy, liền ghi nhớ bộ dáng có chút câu nệ của nữ tử này.
Hầu hết nữ nhân mới vào phủ đều có chút câu nệ, trước đây hắn không để ý, cũng không quen, nghỉ ngơi một thời gian, cũng sẽ dần dần thích ứng.
Nhưng Chu Uẩn ở chỗ hắn có chút đặc biệt, người này là do chính hắn cùng Quý phi cầu tới.
Khi cầu xin Quý phi, hắn đã hứa với Quý phi sẽ cố gắng khiến nàng thoải mái, hiện giờ, hắn cũng không muốn câu nệ nàng, ngăn lại hạ nhân muốn dọn dẹp thức ăn, lắc đầu trước mắt nàng:
"Ngươi dùng đi, bổn vương đi vào thay xiêm y."
Khi thu dọn Cẩm Hòa Uyển, Trương Sùng đã để lại một bộ xiêm y của Phó Quân ở bên trong, Chu Uẩn tỉnh lại cũng đã nhìn thấy.
Nhưng người đã vào viện, nàng lại tự mình dùng bữa ở đây?
Chu Uẩn không thể làm việc này, nói cho cùng, nàng và Phó Quân còn chưa quen thuộc.
Phó Quân vừa cởi áo ngoài, liền nghe thấy tiếng chén đĩa va chạm nhẹ, hắn phất tay bảo Trương Sùng đang chuẩn bị tiến lên hầu hạ hắn thay quần áo lui ra.
Trương Sùng khó được nhìn lén hắn, không đoán ra hắn muốn làm gì.
Phó Quân đứng yên một lát, không chờ đến người bên ngoài đi theo tiến vào, cũng không nghe thấy câu nói "Thiếp thân tới hầu hạ gia thay quần áo", tức khắc biết được người này trong lòng không có khái niệm hầu hạ người.
Hắn ho nhẹ một tiếng, liếc xéo về phía Trương Sùng:
"Còn thất thần làm gì?"
Lúc này hắn lại cảm thấy Trương Sùng không có ánh mắt, Trương Sùng nghẹn cười, vội vàng tiến lên hầu hạ hắn thay quần áo.
Giây lát sau, Phó Quân thay xong xiêm y, đi ra liền thấy nàng kia dựa vào giường nệm, một tay vô thức đặt bên hông, hơi nheo mắt, đuôi lông mày khẽ nhíu lại vì mệt mỏi.
Phó Quân khựng lại, ý tưởng muốn sửa đổi tính tình của trắc phi vừa nảy bỗng tan biến.
Vị trắc phi mới vào phủ này, trước đây ở trong phủ được nuông chiều như thế nào hắn không rõ lắm, nhưng mỗi năm nàng tiến cung bồi Quý phi, ngày tháng sống còn thoải mái hơn cả công chúa chính hiệu.
Dù sao chính phi còn chưa vào phủ, cũng không cần phải quản nàng sớm như vậy.
Khi nghĩ như vậy, hắn vừa tiến đến gần, liền thấy tiểu cô nương vội vàng ngồi dậy, dưới ánh sáng le lói, đôi mắt nàng ẩn chứa một phong tình khó nói.
Lòng Phó Quân khẽ động, lại có chút muốn bật cười, nhìn vào mắt
nàng, đáy mắt cũng thêm ôn hòa.
Tính tình kiều chút không sao, nhưng không biết điều mà kiều
luôn không được ưa thích, may mắn là nàng biết được tình hình hiện tại, như lời
nàng nói, nàng chỉ là chưa thích ứng tốt.
Chu Uẩn đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy hắn cười, có
chút sửng sốt, ngồi quỳ trên giường, thế nhưng trực tiếp hỏi hắn:
"Gia đang cười cái gì?"
Giường nệm để lại chút khoảng trống, Phó Quân vừa vặn ngồi
xuống, thuận thế ôm lấy eo nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo, không trả lời lời
nàng, chỉ thấp giọng hỏi: "Đau?"
Đau tất nhiên là đau, nàng thân mình kiều khí, buổi sáng tỉnh
lại khi, liền thấy hõm eo chỗ ấn hai nơi màu xanh lơ.
Nhưng tư thế này quá mức thân mật, Chu Uẩn thân mình cứng đờ,
gương mặt đỏ bừng, mạt thiêu nhiệt lan đến bên tai, mới lấy lại tinh thần, nằm
trong lòng ngực hắn, đem đầu dựa vào vai hắn, mềm mại nỉ non:
"Đau."
Chu Uẩn chỉ cảm thấy, có lẽ nam tử trên thế gian này đều giống
mẫu thân nói, đối với nữ tử trên giường rất ít có thể lạnh mặt.
Cho dù nam tử này là Hiền vương, cũng là như thế.
Sau một lúc lâu, Chu Uẩn âm thầm liếc nhìn hắn, đừng nhìn Phó
Quân ấn đến nghiêm túc, nhưng rốt cuộc là lần đầu tiên làm việc này, Chu Uẩn
không cảm thấy thoải mái, chỉ là trong lòng nhiều chút hư vinh thôi.
Nàng hôm qua mới nếm thử chuyện đó, còn chưa nếm ra cái gì tư vị
tới, liền mơ mơ hồ hồ đã ngủ, hiện giờ chỗ mẫn cảm bị người khác nắm giữ, khiến
cổ nàng nổi lên chút ửng hồng.
Hạ nhân không biết khi nào lui đi ra ngoài, nhà chỉ còn Chu Uẩn
cùng Phó Quân hai người, im ắng mà, kiều diễm nổi lên bốn phía.
Chu Uẩn nhẫn nhịn khó chịu, chôn ở cổ Phó Quân thấp giọng hô
hấp, ướt át mà gọi: "Gia..."
Này một tiếng ra tới, Chu Uẩn liền hung hăng mà khép lại con
ngươi, đêm qua tình hình lại hiện lên trong óc.
Phó Quân cũng ngừng tay, trong cổ họng lăn lộn, vỗ vỗ lưng người
trong lòng ngực, trầm giọng mở miệng: "Lên."
Chu Uẩn ngửa đầu, đuôi mắt hồng hồng, đều là xuân ý cùng phong
tình, có chút mờ mịt mà nhìn hắn.
Nhưng đáy lòng sinh nghi ngờ.
Động tác kia của hắn, còn không phải là muốn làm chuyện đó?
Nàng đưa bậc thang làm hắn lên, hắn sao đến còn ngừng lại?
Chu Uẩn sinh xấu hổ buồn bực, ngồi dậy sau liền đưa lưng về phía
hắn, cảm thấy hắn có chút không biết tốt xấu.
Phó Quân không biết nàng bực, hắn chỉ
lo lắng nàng đêm qua mới trải qua chuyện kinh hoàng, vì nàng mới nãy còn liên
tục nói đau. Giờ thấy nàng quay lưng đi, hắn nghĩ nàng chỉ là xấu hổ, nên đợi
nàng bình tĩnh lại rồi mới đứng dậy, bình tĩnh hỏi:
"Đói bụng không?"
Chu Uẩn bực mình nên không muốn để ý đến hắn, nhưng phận làm thiếp, nàng không thể không cúi đầu, ậm ừ gật đầu.
Phó Quân bỗng nhíu mày, nhận ra có điều gì không ổn.
Bộ áo cưới hồng nhạt ấy, ai nhìn vào cũng phải thốt lên rằng: Không hợp với nàng.
Phó Quân nheo mắt, nắm lấy tay nàng, trầm giọng nói:
"Không sao."
"Từ từ mà đến."
Chu Uẩn có chút không hiểu ý tứ của Vương gia.
Theo lý thuyết, nàng và Vương gia trước đây chưa có nhiều giao thoa, trước khi tuyển tú, hai người nói chuyện với nhau có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngoại giới đều đồn rằng Vương gia tính tình lãnh đạm, coi thường người khác, nàng nhìn từ xa cũng cảm thấy sợ hãi.
Ngoài ra, nàng không hiểu gì về Vương gia, nhưng sau khi nghe Lưu lương đệ nói, trong lòng nàng có chút suy đoán, có lẽ Vương gia không hà khắc với nữ nhân trong hậu viện?
Trong đầu miên man suy nghĩ, nàng cùng Phó Quân đi vào trong, trên bàn tròn trong nội thất còn bày biện đồ ăn đã dùng một nửa chưa dọn đi, Phó Quân nhìn thấy, Chu Uẩn cũng nhìn thấy, lập tức lúng túng, vội gọi người dọn dẹp xuống.
Hiện giờ vừa qua giờ Thìn, ăn sáng có chút muộn, ăn trưa lại quá sớm.
Phó Quân mơ hồ đoán được nàng có lẽ là mới vừa tỉnh, nguyên nhân trong lòng hắn rõ ràng.
Hắn nhìn thấy, liền ghi nhớ bộ dáng có chút câu nệ của nữ tử này.
Hầu hết nữ nhân mới vào phủ đều có chút câu nệ, trước đây hắn không để ý, cũng không quen, nghỉ ngơi một thời gian, cũng sẽ dần dần thích ứng.
Nhưng Chu Uẩn ở chỗ hắn có chút đặc biệt, người này là do chính hắn cùng Quý phi cầu tới.
Khi cầu xin Quý phi, hắn đã hứa với Quý phi sẽ cố gắng khiến nàng thoải mái, hiện giờ, hắn cũng không muốn câu nệ nàng, ngăn lại hạ nhân muốn dọn dẹp thức ăn, lắc đầu trước mắt nàng:
"Ngươi dùng đi, bổn vương đi vào thay xiêm y."
Khi thu dọn Cẩm Hòa Uyển, Trương Sùng đã để lại một bộ xiêm y của Phó Quân ở bên trong, Chu Uẩn tỉnh lại cũng đã nhìn thấy.
Nhưng người đã vào viện, nàng lại tự mình dùng bữa ở đây?
Chu Uẩn không thể làm việc này, nói cho cùng, nàng và Phó Quân còn chưa quen thuộc.
Phó Quân vừa cởi áo ngoài, liền nghe thấy tiếng chén đĩa va chạm nhẹ, hắn phất tay bảo Trương Sùng đang chuẩn bị tiến lên hầu hạ hắn thay quần áo lui ra.
Trương Sùng khó được nhìn lén hắn, không đoán ra hắn muốn làm gì.
Phó Quân đứng yên một lát, không chờ đến người bên ngoài đi theo tiến vào, cũng không nghe thấy câu nói "Thiếp thân tới hầu hạ gia thay quần áo", tức khắc biết được người này trong lòng không có khái niệm hầu hạ người.
Hắn ho nhẹ một tiếng, liếc xéo về phía Trương Sùng:
"Còn thất thần làm gì?"
Lúc này hắn lại cảm thấy Trương Sùng không có ánh mắt, Trương Sùng nghẹn cười, vội vàng tiến lên hầu hạ hắn thay quần áo.
Giây lát sau, Phó Quân thay xong xiêm y, đi ra liền thấy nàng kia dựa vào giường nệm, một tay vô thức đặt bên hông, hơi nheo mắt, đuôi lông mày khẽ nhíu lại vì mệt mỏi.
Phó Quân khựng lại, ý tưởng muốn sửa đổi tính tình của trắc phi vừa nảy bỗng tan biến.
Vị trắc phi mới vào phủ này, trước đây ở trong phủ được nuông chiều như thế nào hắn không rõ lắm, nhưng mỗi năm nàng tiến cung bồi Quý phi, ngày tháng sống còn thoải mái hơn cả công chúa chính hiệu.
Dù sao chính phi còn chưa vào phủ, cũng không cần phải quản nàng sớm như vậy.
Khi nghĩ như vậy, hắn vừa tiến đến gần, liền thấy tiểu cô nương vội vàng ngồi dậy, dưới ánh sáng le lói, đôi mắt nàng ẩn chứa một phong tình khó nói.
Lòng Phó Quân khẽ động, lại có chút muốn bật cười, nhìn vào mắt
nàng, đáy mắt cũng thêm ôn hòa.
Tính tình kiều chút không sao, nhưng không biết điều mà kiều
luôn không được ưa thích, may mắn là nàng biết được tình hình hiện tại, như lời
nàng nói, nàng chỉ là chưa thích ứng tốt.
Chu Uẩn đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy hắn cười, có
chút sửng sốt, ngồi quỳ trên giường, thế nhưng trực tiếp hỏi hắn:
"Gia đang cười cái gì?"
Giường nệm để lại chút khoảng trống, Phó Quân vừa vặn ngồi
xuống, thuận thế ôm lấy eo nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo, không trả lời lời
nàng, chỉ thấp giọng hỏi: "Đau?"
Đau tất nhiên là đau, nàng thân mình kiều khí, buổi sáng tỉnh
lại khi, liền thấy hõm eo chỗ ấn hai nơi màu xanh lơ.
Nhưng tư thế này quá mức thân mật, Chu Uẩn thân mình cứng đờ,
gương mặt đỏ bừng, mạt thiêu nhiệt lan đến bên tai, mới lấy lại tinh thần, nằm
trong lòng ngực hắn, đem đầu dựa vào vai hắn, mềm mại nỉ non:
"Đau."
Chu Uẩn chỉ cảm thấy, có lẽ nam tử trên thế gian này đều giống
mẫu thân nói, đối với nữ tử trên giường rất ít có thể lạnh mặt.
Cho dù nam tử này là Hiền vương, cũng là như thế.
Sau một lúc lâu, Chu Uẩn âm thầm liếc nhìn hắn, đừng nhìn Phó
Quân ấn đến nghiêm túc, nhưng rốt cuộc là lần đầu tiên làm việc này, Chu Uẩn
không cảm thấy thoải mái, chỉ là trong lòng nhiều chút hư vinh thôi.
Nàng hôm qua mới nếm thử chuyện đó, còn chưa nếm ra cái gì tư vị
tới, liền mơ mơ hồ hồ đã ngủ, hiện giờ chỗ mẫn cảm bị người khác nắm giữ, khiến
cổ nàng nổi lên chút ửng hồng.
Hạ nhân không biết khi nào lui đi ra ngoài, nhà chỉ còn Chu Uẩn
cùng Phó Quân hai người, im ắng mà, kiều diễm nổi lên bốn phía.
Chu Uẩn nhẫn nhịn khó chịu, chôn ở cổ Phó Quân thấp giọng hô
hấp, ướt át mà gọi: "Gia..."
Này một tiếng ra tới, Chu Uẩn liền hung hăng mà khép lại con
ngươi, đêm qua tình hình lại hiện lên trong óc.
Phó Quân cũng ngừng tay, trong cổ họng lăn lộn, vỗ vỗ lưng người
trong lòng ngực, trầm giọng mở miệng: "Lên."
Chu Uẩn ngửa đầu, đuôi mắt hồng hồng, đều là xuân ý cùng phong
tình, có chút mờ mịt mà nhìn hắn.
Nhưng đáy lòng sinh nghi ngờ.
Động tác kia của hắn, còn không phải là muốn làm chuyện đó?
Nàng đưa bậc thang làm hắn lên, hắn sao đến còn ngừng lại?
Chu Uẩn sinh xấu hổ buồn bực, ngồi dậy sau liền đưa lưng về phía
hắn, cảm thấy hắn có chút không biết tốt xấu.
Phó Quân không biết nàng bực, hắn chỉ
lo lắng nàng đêm qua mới trải qua chuyện kinh hoàng, vì nàng mới nãy còn liên
tục nói đau. Giờ thấy nàng quay lưng đi, hắn nghĩ nàng chỉ là xấu hổ, nên đợi
nàng bình tĩnh lại rồi mới đứng dậy, bình tĩnh hỏi:
"Đói bụng không?"
Chu Uẩn bực mình nên không muốn để ý đến hắn, nhưng phận làm thiếp, nàng không thể không cúi đầu, ậm ừ gật đầu.
Phó Quân bỗng nhíu mày, nhận ra có điều gì không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.