Chương 41:
Ốc Lí Đích Tinh Tinh
14/03/2024
Sự thay đổi đột ngột của nàng quá rõ ràng, Phó Quân không thể giả vờ như không biết.
Vì vậy, Phó Quân cười lạnh:
"Theo ý ngươi, ngươi sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần một chút không theo ý ngươi, liền đối mặt lạnh lùng với bổn vương, Chu Uẩn, ngươi thật là không biết điều."
Chu Uẩn thản nhiên đáp: "Gia đối xử tốt với thiếp thân, thiếp thân tự nhiên sẽ đối xử tốt với gia."
Nói cách khác, nếu gia không đối xử tốt với thiếp thân, còn muốn thiếp thân tươi cười chào đón ư?
Phó Quân không lời gì để nói, trong lòng ngực nữ nhân tay không biết khi nào mà sờ lên cổ hắn, áo trong rời rạc, cổ thon dài hiện ra trước mắt hắn, môi dán ở hắn yếu hầu nhẹ nhàng ma sát.
Cũng không thể nói là tình dục, mà chính là gãi ngứa lấy lòng
Hắn nghe thấy nữ tử hỏi hắn: “Gia không thích thiếp thân đối với ngài như vậy sao?”
Nàng dịu dàng thì thầm một câu, giọng nói đầy tự tin và kiêu hãnh, dù có chút ngượng ngùng, nhưng khi nàng cất tiếng, không ai dám xem thường nàng dù chỉ một chút.
Phó Quân nhắm chặt mắt lại.
Hắn không thích điều gì sao?
Nàng đối xử với hắn rất mực cung kính. Nếu chỉ vì muốn nàng thoải mái, trao cho nàng quyền cai quản mọi việc trong phủ, ai trong phủ dám lơ là nàng, hay phải ngày ngày hầu hạ nàng trong sân?
Hắn thầm hiểu rõ nguyên nhân đằng sau sự thay đổi này.
Tuy nhiên, Chu Uẩn có một phần đúng. Tính tình hắn vốn nóng nảy, dù thực sự thích nàng, hắn cũng sẽ không thẳng thắn nói một lời nào.
Hoảng hốt trước sự thay đổi này, hắn đã sớm quên mất ban đầu định hỏi nàng điều gì.
Phó Quân ôm nàng sát vào lòng, một lúc sau mới cất tiếng:
"Xuống dưới đi, đừng náo loạn nữa."
Chu Uẩn khẽ hắt hơi về phía hắn, lẩm bẩm:
"Ai náo loạn với chàng..."
Phó Quân không nghe rõ, hắn mở mắt ra, liền thấy giai nhân đã cởi bỏ xiêm y, để lộ bờ vai ngọc ngà trắng nõn nà, đang nằm nghiêng trên giường, dường như không có việc gì, chỉnh sửa lại xiêm y, mới quay sang nhìn hắn, khẽ gọi:
"Gia..."
Thái độ khác thường này khiến Phó Quân cảnh giác, nhưng hắn vẫn thả lỏng nụ cười, trầm giọng hỏi:
"Sao vậy?"
"Gia hôm nay ở lại chứ?"
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động níu chân người, Phó Quân có chút ngạc nhiên nhìn nàng, lòng bồi hồi, thái độ cũng dịu dàng hơn hẳn, xoa xoa sau lưng nàng.
Hắn cũng nhớ hôm nay có tân nương nhập phủ, nhưng từ hôm đó trở đi, Chu Uẩn hiếm khi chịu cúi mình trò chuyện với hắn.
Lòng hắn không khỏi nghi ngờ, tân nương kia rốt cuộc đã làm gì để chọc giận nàng.
Dù chỉ là một thiếp, hắn cũng không quan tâm, chỉ sợ nàng lại nổi giận, tuy không nói gì, nhưng thái độ của nàng lại tỏ ra thuận theo.
Chu Uẩn vui mừng khôn xiết, ân cần tiếp đãi hắn, nến đỏ cháy suốt đêm, cho đến sáng hôm sau khi hắn thức dậy, Phó Quân mới mang theo vẻ mặt u ám.
Càng được nàng ân cần đối đãi, hắn càng cảm nhận được sự lạnh nhạt của nàng trong vài ngày qua.
Trương Sùng hầu hạ chủ tử đứng dậy, thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, lại không dám hỏi nhiều.
Hôm nay Phó Quân nghỉ ngơi, không tắm gội, Chu Uẩn vốn thường ngủ dậy muộn, Phó Quân sau khi thức dậy đã đợi một lúc, thấy nàng vẫn ngủ say, mới đứng dậy trở về tiền viện.
Vừa ra khỏi Cẩm Hòa Uyển, hắn liền gặp một nữ tử ngay trước cửa viện.
Nhìn không quen, Phó Quân nheo mắt nhìn sang Trương Sùng bên cạnh.
Vì vậy, Phó Quân cười lạnh:
"Theo ý ngươi, ngươi sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần một chút không theo ý ngươi, liền đối mặt lạnh lùng với bổn vương, Chu Uẩn, ngươi thật là không biết điều."
Chu Uẩn thản nhiên đáp: "Gia đối xử tốt với thiếp thân, thiếp thân tự nhiên sẽ đối xử tốt với gia."
Nói cách khác, nếu gia không đối xử tốt với thiếp thân, còn muốn thiếp thân tươi cười chào đón ư?
Phó Quân không lời gì để nói, trong lòng ngực nữ nhân tay không biết khi nào mà sờ lên cổ hắn, áo trong rời rạc, cổ thon dài hiện ra trước mắt hắn, môi dán ở hắn yếu hầu nhẹ nhàng ma sát.
Cũng không thể nói là tình dục, mà chính là gãi ngứa lấy lòng
Hắn nghe thấy nữ tử hỏi hắn: “Gia không thích thiếp thân đối với ngài như vậy sao?”
Nàng dịu dàng thì thầm một câu, giọng nói đầy tự tin và kiêu hãnh, dù có chút ngượng ngùng, nhưng khi nàng cất tiếng, không ai dám xem thường nàng dù chỉ một chút.
Phó Quân nhắm chặt mắt lại.
Hắn không thích điều gì sao?
Nàng đối xử với hắn rất mực cung kính. Nếu chỉ vì muốn nàng thoải mái, trao cho nàng quyền cai quản mọi việc trong phủ, ai trong phủ dám lơ là nàng, hay phải ngày ngày hầu hạ nàng trong sân?
Hắn thầm hiểu rõ nguyên nhân đằng sau sự thay đổi này.
Tuy nhiên, Chu Uẩn có một phần đúng. Tính tình hắn vốn nóng nảy, dù thực sự thích nàng, hắn cũng sẽ không thẳng thắn nói một lời nào.
Hoảng hốt trước sự thay đổi này, hắn đã sớm quên mất ban đầu định hỏi nàng điều gì.
Phó Quân ôm nàng sát vào lòng, một lúc sau mới cất tiếng:
"Xuống dưới đi, đừng náo loạn nữa."
Chu Uẩn khẽ hắt hơi về phía hắn, lẩm bẩm:
"Ai náo loạn với chàng..."
Phó Quân không nghe rõ, hắn mở mắt ra, liền thấy giai nhân đã cởi bỏ xiêm y, để lộ bờ vai ngọc ngà trắng nõn nà, đang nằm nghiêng trên giường, dường như không có việc gì, chỉnh sửa lại xiêm y, mới quay sang nhìn hắn, khẽ gọi:
"Gia..."
Thái độ khác thường này khiến Phó Quân cảnh giác, nhưng hắn vẫn thả lỏng nụ cười, trầm giọng hỏi:
"Sao vậy?"
"Gia hôm nay ở lại chứ?"
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động níu chân người, Phó Quân có chút ngạc nhiên nhìn nàng, lòng bồi hồi, thái độ cũng dịu dàng hơn hẳn, xoa xoa sau lưng nàng.
Hắn cũng nhớ hôm nay có tân nương nhập phủ, nhưng từ hôm đó trở đi, Chu Uẩn hiếm khi chịu cúi mình trò chuyện với hắn.
Lòng hắn không khỏi nghi ngờ, tân nương kia rốt cuộc đã làm gì để chọc giận nàng.
Dù chỉ là một thiếp, hắn cũng không quan tâm, chỉ sợ nàng lại nổi giận, tuy không nói gì, nhưng thái độ của nàng lại tỏ ra thuận theo.
Chu Uẩn vui mừng khôn xiết, ân cần tiếp đãi hắn, nến đỏ cháy suốt đêm, cho đến sáng hôm sau khi hắn thức dậy, Phó Quân mới mang theo vẻ mặt u ám.
Càng được nàng ân cần đối đãi, hắn càng cảm nhận được sự lạnh nhạt của nàng trong vài ngày qua.
Trương Sùng hầu hạ chủ tử đứng dậy, thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, lại không dám hỏi nhiều.
Hôm nay Phó Quân nghỉ ngơi, không tắm gội, Chu Uẩn vốn thường ngủ dậy muộn, Phó Quân sau khi thức dậy đã đợi một lúc, thấy nàng vẫn ngủ say, mới đứng dậy trở về tiền viện.
Vừa ra khỏi Cẩm Hòa Uyển, hắn liền gặp một nữ tử ngay trước cửa viện.
Nhìn không quen, Phó Quân nheo mắt nhìn sang Trương Sùng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.