Chương 53: Nhật ký.
Mạc Lí
04/07/2020
Tuy rằng lời thú nhận của Dương Tâm Dược đã chấm dứt trong thất bại, nhưng cô vẫn phải sống cuộc sống của mình.
Ngay cả thời gian phóng túng thương tâm cũng không có. Sáng sớm hôm sau, cô đã ngồi giữa phòng học. Không phải vì để tự học sớm, mà là vì bổ sung – bài tập!
Ngay lúc cô chăm chỉ múa bút thành văn thì Chung Khả bước vào lớp học.
Chung Khả rất lo lắng cho cô, nghĩ đến cô ngày hôm qua mới thất tình, hôm nay đã phải đi học, sợ cô không có cách nào điểu chỉnh lại tâm trạnh cho tốt. Nào ngờ đến khi cậu vừa vào cửa, cô đang dùng hai tay đào lấy sách bài tập của Đới Kỳ Lân khiến cho gà bay chó sủa.
“Đới tiểu cẩu, Đới tiểu cẩu!” Cô nói, “Cho tớ mượn bài tập tham khảo một chút!”
Ngày hôm qua ở công viên giải trí, cô gái với hốc mắt ửng đỏ kia chỉ dừng lại một cái chớp mắt, hiện giờ lại biến thành dáng vẻ sinh long hoạt hổ như cũ.
“Cậu vẫn là lớp trưởng đấy! Lớp trưởng thế mà muốn chép bài tập sao?!” Đới Kỳ Lân uy hiếp cô, “Có tin tôi mách thầy hay không?”
“Cậu……!” Dương Tâm Dược chột dạ, “Đều là ngồi cùng bàn, giúp đỡ nhau được không? Ngày hôm qua tớ ra ngoài cho nên không có thời gian làm.”
“Không được,” mắt kính nhỏ nâng cằm lên, nói với giọng châm chọc, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Hai người lại lôi tới lôi lui, Viên Tiêu bên cạnh đã không còn chờ được lâu nữa, chỉ nghe thấy cô ấy nổi giận gầm lên một tiếng, đánh bất ngờ về phía Đới Kỳ Lân! Cô ấy tựa như một cục bột mịn, mới vừa vừa tiếp xúc đã bị dính lấy.
Tay chân Viên Tiêu cùng sử dụng ôm lấy Đới Kỳ Lân, trong miệng kêu: “Tâm Dược ! Thiên Thiên! Các cậu còn ngốc cái gì nữa, mau đem sách bài tập của cậu ta cướp đi!”
Ngày hôm qua mọi người đến công viên giải trí chơi mệt như vậy, nào còn cái gì mà sức lực làm bài tập chứ? Tất nhiên đều chờ đến hôm nay để copy một chút “thành quả của người trước” chứ.
Dương Tâm Dược còn chưa phản ứng lại thì Bạch thiên đã xông lên, từ trong tay cậu ta đoạt lấy sách bài tập, cất bước chạy đi!
“Trả lại cho tôi!” Đới Kỳ Lân thẹn quá thành giận, cậu ta không màng trên người còn treo một cái “bao tải” lớn liền nhảy về phía trước. Nhưng Bạch Thiên gầy như thế, chạy nhanh như một cơn gió, nhanh như chớp trốn ở phía sau Dương Tâm Dược.
“Bắt được bắt được!” Bạch Thiên giơ bài tập của Đới Kỳ Lân lên cao, mở ra, “Đáp án là —— hả?”
Cô ấy sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm vào sách bài tập trong tay.
Dương Tâm Dược thấy cô ấy đột nhiên không nói lời nào, vì thế cũng đem ánh mắt chuyển qua. Chỉ thấy sách bài tập kia rỗng tuếch, đừng nói là đáp án cuối cùng mà ngay cả “đáp án” cũng đều không viết!
Mấy người đem ánh mắt phức tạp dừng ở trên người Đới Kỳ Lân, quả nhiên, vẻ xấu hổ buồn bực kia đã từ cổ bò lên trên đỉnh đầu cậu ta, ngay cả tóc cũng đều biến thành màu đỏ.
“Má nó!” Viên Tiêu bĩu môi từ trên người cậu ta bò xuống, uốn cong hai lần trên mặt đất một cách linh hoạt, “Hoá ra cậu cũng không làm à? Sớm tới trường như vậy, có phải là tới chép bài tập không?”
“…… Cậu, cậu quản tôi làm gì!” Đới Kỳ Lân hừ một tiếng, “Ngày nghỉ chỉ cho các cậu ra ngoài chơi, còn tôi thì không thể chắc?”
Được rồi, còn có thể nói cái gì đây, mấy người chỉ có thể thành thành thật thật cắm đầu viết.
Chung Khả thấy bọn họ đầy mặt đáng thương , nhất thời không đành lòng, đi tới hỏi cô: “Không phải đã nói, chơi thì chơi nhưng không thể ảnh hưởng tới học tập sao ? Tại sao mà mấy người các cậu đều không hoàn thành tập tết Tây thế?”
Bạch Thiên hừ hừ: “Nghỉ một ngày, còn ở bên ngoài điên cuồng chơi một ngày, nào có sức lực viết chớ?”
Viên Tiêu cũng gật đầu không ngừng, mắt trông mong mà nhìn chằm chằm quyển ghi chép trong ngực Chung Khả, nháy mắt nói: “Học thần, cậu hạ phàm là tới giúp chúng tớ phải không?”
Dương Tâm Dược nhìn cậu, đem lời nói ngậm ở trong miệng: “Ngày hôm qua không thoải mái, về nhà mệt mỏi liền ngủ.”
Còn cô vì sao vừa mệt lại không thoải mái, mọi người chỉ có Chung Khả mới biết được.
Trái tim mềm yếu của Chung Khả đều bị cô chọc trúng. Nhớ tới đêm qua hai người ngồi ở góc phố ăn vặt, chia sẻ bữa cơm chiều lạnh lẽo, trò chuyện đơn giản về tâm tư yêu thầm, nguyên tắc tận đáy lòng đã sớm không biết ném đi nơi nào rồi.
Cậu đem sách bài tập trong lòng ngực đến trước mặt bọn cô: “…… Chép thì chép, chờ chép xong bài tập lần này, các cậu trở về tự mình làm một lần nữa, không hiểu thì cứ đến hỏi tớ.”
“Được!” Ánh mắt của Dương Tâm Dược cực kỳ sáng, tựa như một gốc cây thiếu nước được tưới một chén nước tràn đầy, “Quả nhiên thời khắc mấu chốt, vẫn là Chung Khả của tớ đáng tin cậy nhất!”
Khi cô nói chuyện thì không có cố kỵ. Khi Chung Khả hoàn toàn không thú vị nghe đến câu “Chung Khả của tớ” thì nội tâm như vỏ trái đất vận động lớn đến mức nào.
Nhưng trên đời này còn có người thần kinh còn thô hơn cô, Viên Tiêu tùy tiện xen mồm: “Cái gì mà ‘Chung Khả của tớ’? Rõ ràng là ‘ Chung Khả của chúng ta’ mới đúng chứ?” Cô ấyvội vàng mở sách bài tập của Chung Khả ra, đặt ở giữa mọi người, “Học thần học thần hào quang vạn trượng, đồ ăn vặt một tuần tới tớ sẽ nhận thầu!”
※
Gắng sức đuổi theo, nhóm ba người bạn tốt cuối cùng cũng bổ sung vào chỗ trống phần bài tập của giáo viên.
Dương Tâm Dược là lớp trưởng, mỗi lần thu bài tập đều là trách nhiệm của cô, nhưng sau khi thu bài tập, lại thiếu một quyển : Mâu Tư Tư xin nghỉ bảy ngày.
Công ty quản lý của cô ấy nhận quảng cáo đồ uống trái cây nhiệt đới. Năm mới cô ấy cũng không ở nhà, lên máy bay trực tiếp đến Savadika vào đêm giao thừa.
Cô ấy không giấu lịch trình của mình. Trước khi rời đi, cô ấy đã nói với thất tiên nữ có mối quan hệ tốt với cô ấy.
“Thật hâm mộ Tư Tư ……” Có vị tiên nữ nhỏ giọng nói, “Còn chưa thi đậu ‘ Kinh Ảnh ’, quảng cáo đã nhận đến tay.”
Một vị tiên nữ khác nói: “Công ty quản lý kia của cậu ấy đặc biệt xem trọng cậu ấy, trong những người mới cùng kỳ với cậu ấy thì tài nguyên của cậu ấy là nhiều nhất. Phỏng chừng qua mấy năm nữa, vừa mở TV ra thì đài nào cũng có thể thấy cậu ấy rồi.”
Dương Tâm Dược giật mình.
Ngày thường, Mâu Tư Tư là một cô gái ít nói và lạnh lùng. Mặc dù họ ở dưới cùng một mái nhà nhưng hai người lại không tâm sự thổ lộ gì. Mâu Tư Tư là bạn cùng phòng bảy điểm, 3/4 chỗ trong phòng đều đặt đồ của cô ấy, cô ấy sẽ tắm và sấy tóc vào lúc 5:30 mỗi sáng, nhưng ba điểm “chán ghét” đó lại khiến cô ấy luôn tươi tắn và chân thực.
Ở trong tiềm thức của Dương Tâm Dược, cô cảm thấy bọn cô tương đối giống nhau, đều ở cùng lớp học đi học, đều ở cùng ký túc xá ngủ. Nhưng cho đến khi nghe được vài vị tiên nữ bàn tán, cô mới ý thức được, tương lai mỗi người bọn cô đều theo hướng của từng người.
Nếu không đăng ký vào cùng một lớp học lại thì quỹ đạo sinh hoạt kia hoàn toàn khác nhau, người có chí hướng ý nguyện bài xích nhau vốn không có khả năng tụ tập ở bên nhau.
Tình cảm bạn cùng lớp của họ ngắn hơn bao giờ hết, và sau nửa năm, họ sẽ bị phân tán đi khắp nơi.
Không chỉ là Mâu Tư Tư, còn có Bạch Thiên, Viên Tiêu, Đới Kỳ Lân, dì Bạch, Chung Khả…… Những bạn học thích, chán ghét hoặc vô cảm, đều phải cùng cô nói lời tạm biệt.
Thời gian có thể ở bên nhau chỉ còn nửa năm thôi.
※
Bảy ngày sau, Mâu Tư Tư xách theo ba cái vali khí phách trở về.
Từ trước đến nay cô ấy đều ra tay rộng rãi, ba cái trong hành lý thì có hai cái đều nhét đầy quà, các kiểu tinh dầu, nước hoa, sữa dưỡng ẩm hoàng gia, cái gì cần có đều có. Sau khi nhóm thất tiên nữ nhận lấy, mỗi người đều làm cho mình thơm ngào ngạt.
Chỉ có quà của Dương Tâm Dược là khác biệt. Mâu Tư Tư tặng cho cô một bộ trang phục nội y đáng yêu, ren mỏng manh và tinh tế, bao bọc cơ thể mềm mại của cô gái. Chỉ cần nhìn vào nó cũng khiến mọi người đỏ mặt.
Dương Tâm Dược hoảng sợ: “Cậu đưa tớ cái này làm cái gì?”
Mâu Tư Tư nói một cách đúng đắn: “Dù sao đưa cậu mặt nạ, cậu cũng không trang điểm, dứt khoát đưa cậu đồ thực dụng một chút.”
“Nhưng tớ có rất nhiều nội y quần lót á……” Dương Tâm Dược càng không hiểu.
Mâu Tư Tư liếc tủ quần áo của cô một cái, thản nhiên mà nói: “Trước khi vào đại học, nhớ rõ phải ném đi.”
“……???”
Nữ sinh mười tám tuổi thế mà ngay cả một bộ nội y nguyên vẹn cũng phối không ra, cái này còn tính là nữ sinh sao?
Vào lúc Mâu Tư Tư sửa sang lại vali, Dương Tâm Dược trước cất lấy đồ lót, lại ngồi trở lại bàn học mở ra đèn bàn, nghiêm túc ở trên vở viết viết vẽ vẽ.
Vừa mới bắt đầu Mâu Tư Tư cho rằng cô đang làm bài tập, chờ đến gần mới thấy, thì ra cô đang viết nhật ký.
Mấy tờ giấy dán rải rác trên bàn, tay Dương Tâm Dược nắm một cây bút màu sắc rực rỡ, đang cẩn thận ghi lại những gì đã xảy ra trong ngày. Lúc đang viết đến “Mâu Tư Tư tặng tôi một bộ nội y”, cô còn tự vẽ bên cạnh một bộ nội y nhưng vẽ tương đối mờ mịt, vẽ ra không giống nội y mà lại giống kính râm.
Ngày nay, rất phổ biến việc các cô gái nhỏ viết nhật ký và sử dụng bút màu cùng băng giấy đẹp để trang trí cuộc sống. Đáng tiếc Dương Tâm Dược không có tế bào thẩm mỹ gì cả, chỗ trống trên trang giấy dán những miếng xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng gọi là “trang trí” qua.
Mâu Tư Tư nghi hoặc hỏi: “Tại sao cậu đột nhiên bắt đầu viết nhật ký thế?”
Các cô ở cùng nhau nửa năm, nhưng cũng chưa từng thấy Dương Tâm Dược có ghi nhật ký trước đó.
Dương Tâm Dược dừng cây bút trong tay và quay lại nhìn cô ấy: “Cậu có nghĩ thời gian trôi qua nhanh không? Ngay lập tức, học kỳ đầu tiên của lớp học lại sẽ kết thúc, và sáu tháng nữa, vào tháng 6, các bạn cùng lớp của chúng ta sẽ tan… “
Cô gái nhìn cuốn sách trên tay và chỉ nhớ phần đầu của cuốn sách, buồn bã mà nói: “Tớ hối hận khi viết nhật ký quá muộn, rõ ràng nhiều chuyện thú vị trong lớp học lại đến vậy, nếu như lên đại học liền quên mất thì rất đáng tiếc á.”
Họp phụ huynh, đổi chỗ ngồi, trèo tường bị thầy bắt được được, đêm khuya bắt ma…… Mỗi sự kiện nêu ra đều tựa như mới ngày hôm qua phát sinh vậy.
Nhóm học sinh học lại giống như là vô số tia sáng theo hướng khác nhau. Sau một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong nhóm này, họ vội vã đến đích mà không cần quay lại. Lớp học lại là một tập thể rời rạc, ở chỗ này, không tìm thấy “ý thức tập thể” như cấp ba, nhưng có thể học bên cạnh rất nhiều người khác nhau trong cùng một lớp học cũng là một trải nghiệm vô cùng quý giá.
Nghe xong lời cô nói, Mâu Tư Tư cũng dâng lên một ít cảm xúc tiếc nuối. Hướng đi của gia đình cô ấy là học các trường đại học hạng nhất ở nước ngoài, nhưng cô ấy lại vì giấc mơ ngôi sao mà ở lại nơi này học lại một năm để tranh thủ thi đậu Học Viện Điện Ảnh.
Dương Tâm Dược gợi ý với cô ấy: “Thực ra, Mâu Tư Tư, cậu cũng nên thử có thói quen ghi nhật ký. Bất kể khi nào cậu bắt đầu cũng không bao giờ là quá muộn. Thật thú vị.”
Mâu Tư Tư lại nói: “Ai nói tớ không có? Tớ mỗi ngày đều sẽ viết.”
“Hả? Cậu ghi ở nơi nào, sao tớ chưa thấy cậu viết qua.”
Mâu Tư Tư: “Đương nhiên là được đăng trên Weibo của tớ rồi.”
“……”
Vâng, được rồi.
Đừng nhìn Mâu Tư Tư đến bây giờ mới chỉ quay một vài quảng cáo, nhưng cô ấy có đôi chân dài và sẽ chụp ảnh. Cô ấy đã có hàng trăm ngàn người theo dõi trên Weibo. Dương Tâm Dược tò mò lục soát qua Weibo của cô ấy, mỗi ngày cô ấy đều ở Weibo đăng một câu tâm tình trích lời, vẫn là tiếng Anh!
Tuy rằng “nhật ký” của Mâu Tư Tư sẽ có vô số fans tranh nhau trả lời nhưng Dương Tâm Dược vẫn càng thích quyển nhật ký mộc mạc này của mình hơn.
Mâu Tư Tư hỏi: “Lớp trưởng, nhật ký của cậu có thể cho tớ xem không?…… Đương nhiên, không tiện nói cũng không sao đâu.”
“Không sao đâu không sao đâu.” Dương Tâm Dược rất hào phóng, trực tiếp đem nhật ký đưa qua, “Đều là sổ thu chi trong trường học, tớ vừa mới bắt đầu ghi vào tháng 1.”
Mâu Tư Tư nhận lấy nhật ký, lật vài tờ, im lặng. Dương Tâm Dược nói mình ghi sổ thu chi, thật đúng là một chút không khiêm tốn.
Nội dung nhật ký của cô chỉ có hai việc: Thứ nhất, hôm nay trên lớp làm đề gì; thứ hai, nhà ăn hôm nay có cái gì ăn ngon.
Một trang giấy ít ỏi mấy chữ, hơn phân nửa đều là gọi tên món ăn, cái gì mà thịt kho tàu xương sườn cá chua ngọt, cải trộn giấm khoai tây chiên……
Cô gái khác mà viết nhật ký thì gọi là “sổ tay”. Dương Tâm Dược viết nhật ký thì gọi là “thực đơn”.
Tháng 1 vừa mới bắt đầu cho nên nhật ký còn chưa đến vài tờ. Mâu Tư Tư đại khái xem một chút thực đơn của nhà ăn, đem sổ nhật ký trả về.
“Đúng rồi, vì sao mà ngày bắt đầu viết nhật ký là ngày 2 tháng 1 vậy?” Mâu Tư Tư phát hiện một sự việc lạ, “Ngày 1 tháng 1 tại sao không viết hả? Các cậu không phải hẹn nhau đi công viên giải trí chơi sao, hẳn là có rất nhiều chuyện có thể viết ha.”
“……” Dương Tâm Dược không nói, trên mặt lộ ra biểu cảm tựa như muốn khóc, tựa như bực bội rối rắm.
Mâu Tư Tư thấy dáng vẻ này của cô liền biết cô khẳng định là gặp được chuyện gì lớn rồi.
Qua một lúc lâu, Dương Tâm Dược cuối cùng cũng mở miệng.
Cô từ từ nói: “…… Ngày đó đi công viên giải trí, anh tiểu Phương cũng đi.”
“Sau đó?”
“Sau đó, tớ ngỏ lời với anh ấy……”
Mâu Tư Tư nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng liếc nhìn chiếc bàn cạnh giường ngủ của Dương Tâm Dược, nhưng thấy rằng “bức ảnh nụ hôn” trên bàn cạnh giường ngủ của cô trong nửa học kỳ đã biến mất.
Nữ thần Mâu thông minh tuyệt đỉnh, lập tức hiểu được kết cục của chuyện xưa.
“Lớp trưởng, phía sau không cần phải nói.” Mâu Tư Tư hiếm khi thì thầm một lần, cô ấy với Dương Tâm Dược cùng phòng lâu như vậy, tất nhiên biết Dương Tâm Dược xem trọng Phương Đỗ Nhược như thế nào. Tuy rằng cô ấy từ đầu đến cuối đều không xem trọng đoạn yêu thầm ngây thơ này củaDương Tâm Dược, nhưng cô ấy cũng có thể tưởng tượng được đoạn yêu thầm lại có cảm giác mất mát khi chấm dứt.
Nhắc tới chuyện thương tâm phát sinh hôm Tết tây đó, Dương Tâm Dược vẫn chưa thể nguôi ngoai, giống như một cuộc đua marathon dài và khó khăn, cô rất muốn hoàn thành thử thách, nhưng khi đến đích, cô thấy mình chạy sai hướng, cuối cùng lưu lại, chỉ có mấy ngày mấy đêm cũng không thể giảm bớt sự mệt mỏi.
“Cho nên ……” Dương Tâm Dược kéo cằm, “Tớ chỉ bỏ trống ngày hôm đó và không viết gì cả.”
“Không, cậu phải ghi.” Nhưng Mâu Tư Tư đã đưa ra một gợi ý hoàn toàn trái ngược, “Nhưng khi cậu ghi, đừng viết ra sự thất bại của lời tỏ tình mà cậu sẽ viết về những điều vui vẻ và hạnh phúc xảy ra vào ngày đầu năm mới.”
Theo Dương Tâm Dược chậm rãi lớn lên, những vết sẹo của sự thất bại khi thú nhận cuối cùng sẽ được xóa tan theo thời gian. Cho dù ngẫu nhiên hồi tưởng lại thì cũng là cười cho qua chuyện cũ chất phác ngây thơ mà thôi.
Chỉ có nội dung được ghi lại bằng bút và giấy mới là một bộ nhớ vĩnh viễn.
Nếu đem bi thương cùng khổ sở ghi chép lại, mỗi lần mở sổ nhật ký ra đều sẽ bị đánh bại bởi những suy sụp trước đó; nhưng nếu là trái lại, chỉ ghi nhớ những chuyện vui phát sinh ngày đó, khi mở nhật ký trong tương lai ra, thu hoạch sẽ là tràn đầy vui sướng.
Dương Tâm Dược chần chờ: “…… Nhưng nhật ký hẳn là thành thật chứ?”
“Giữ cho mình hạnh phúc là sự trung thực lớn nhất trong cuộc sống.”
Cuối cùng, Dương Tâm Dược tiếp thu ý kiến của Mâu Tư Tư.
Cô ngồi xuống bàn một lần nữa, trải bút màu và nhiều nhãn dán khác nhau, trải phẳng cuốn sách và mở trang đầu tiên.
Hít sâu một hơi.
Nghẹn lại những giọt nước mắt thiếu chút nữa đã trào ra.
Đặt bút.
【 Ngày 1 tháng 1, ổn.]
Hôm nay nhóm bạn tốt cùng đi công viên giải trí, người cùng đi có xx, xx, xx còn có xx……
Điểm dừng cuối cùng là đón Chung Khả……
Hôm nay Chung Khả mặc một cái áo len cao cổ màu trắng, thực sạch sẽ, đặc biệt đẹp, người qua đường bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu ấy, nhưng chính cậu ấy không biết……
Chung Khả đề nghị cùng tôi dùng vé đôi, tôi muốn bắp rang, nhưng sau khi cậu ấy chụp xong ảnh hai người, tặng phẩm bắp rang cũng không có……
Chung Khả chơi thuyền hải tặc với tôi năm lần, bờ môi của cậu ấy đều bị chính mình cắn trắng nhưng cậu ấy còn làm bộ không có việc gì, nói muốn chơi với tôi lần thứ sáu……
Đôi ta cùng nhau nhìn xe hoa diễu hành, đặc biệt đẹp, đáng tiếc chúng tôi bị con đường ngăn cách. Lần sau phải đến xem một lần nữa mới được, tuyệt đối không thể tách ra……
Tôi ở khu ẩm thực ăn một đống thịt nướng, Chung Khả cùng tôi ăn. Cuối cùng đôi ta còn dư lại một nửa, cậu ấy đóng gói mang đi, nói cầm đi cho lũ chó hoang dưới lầu……
Cậu ấy nói cậu ấy không có nữ sinh mình thích, là gạt tôi thôi, thật tốt quá, cậu ấy với tôi đều là chó độc thân! 】
Viết nhật ký cũng không cần viết nhiều hay ít, Dương Tâm Dược hạ bút như có thần, chưa đến 10 phút đã viết xong câu chuyện ở công viên giải trí.
Cô vừa lòng mà thổi thổi vở, lại đọc một lượt nhật ký một lần nữa. Hoàn mỹ!
Chỉ ghi lại những điều hạnh phúc và thú vị đã xảy ra vào ngày đầu năm mới, cô làm được!
Chỉ là……
Dương Tâm Dược đếm đếm từ “Chung Khả” xuất hiện trong nhật ký, phát hiện sau khi loại bỏ sự tồn tại của anh tiểu Phương thì nhìn qua giống như nhật ký hẹn hò của cô cùng Chung Khả vậy á _(:з” ∠)_
Ngay cả thời gian phóng túng thương tâm cũng không có. Sáng sớm hôm sau, cô đã ngồi giữa phòng học. Không phải vì để tự học sớm, mà là vì bổ sung – bài tập!
Ngay lúc cô chăm chỉ múa bút thành văn thì Chung Khả bước vào lớp học.
Chung Khả rất lo lắng cho cô, nghĩ đến cô ngày hôm qua mới thất tình, hôm nay đã phải đi học, sợ cô không có cách nào điểu chỉnh lại tâm trạnh cho tốt. Nào ngờ đến khi cậu vừa vào cửa, cô đang dùng hai tay đào lấy sách bài tập của Đới Kỳ Lân khiến cho gà bay chó sủa.
“Đới tiểu cẩu, Đới tiểu cẩu!” Cô nói, “Cho tớ mượn bài tập tham khảo một chút!”
Ngày hôm qua ở công viên giải trí, cô gái với hốc mắt ửng đỏ kia chỉ dừng lại một cái chớp mắt, hiện giờ lại biến thành dáng vẻ sinh long hoạt hổ như cũ.
“Cậu vẫn là lớp trưởng đấy! Lớp trưởng thế mà muốn chép bài tập sao?!” Đới Kỳ Lân uy hiếp cô, “Có tin tôi mách thầy hay không?”
“Cậu……!” Dương Tâm Dược chột dạ, “Đều là ngồi cùng bàn, giúp đỡ nhau được không? Ngày hôm qua tớ ra ngoài cho nên không có thời gian làm.”
“Không được,” mắt kính nhỏ nâng cằm lên, nói với giọng châm chọc, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Hai người lại lôi tới lôi lui, Viên Tiêu bên cạnh đã không còn chờ được lâu nữa, chỉ nghe thấy cô ấy nổi giận gầm lên một tiếng, đánh bất ngờ về phía Đới Kỳ Lân! Cô ấy tựa như một cục bột mịn, mới vừa vừa tiếp xúc đã bị dính lấy.
Tay chân Viên Tiêu cùng sử dụng ôm lấy Đới Kỳ Lân, trong miệng kêu: “Tâm Dược ! Thiên Thiên! Các cậu còn ngốc cái gì nữa, mau đem sách bài tập của cậu ta cướp đi!”
Ngày hôm qua mọi người đến công viên giải trí chơi mệt như vậy, nào còn cái gì mà sức lực làm bài tập chứ? Tất nhiên đều chờ đến hôm nay để copy một chút “thành quả của người trước” chứ.
Dương Tâm Dược còn chưa phản ứng lại thì Bạch thiên đã xông lên, từ trong tay cậu ta đoạt lấy sách bài tập, cất bước chạy đi!
“Trả lại cho tôi!” Đới Kỳ Lân thẹn quá thành giận, cậu ta không màng trên người còn treo một cái “bao tải” lớn liền nhảy về phía trước. Nhưng Bạch Thiên gầy như thế, chạy nhanh như một cơn gió, nhanh như chớp trốn ở phía sau Dương Tâm Dược.
“Bắt được bắt được!” Bạch Thiên giơ bài tập của Đới Kỳ Lân lên cao, mở ra, “Đáp án là —— hả?”
Cô ấy sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm vào sách bài tập trong tay.
Dương Tâm Dược thấy cô ấy đột nhiên không nói lời nào, vì thế cũng đem ánh mắt chuyển qua. Chỉ thấy sách bài tập kia rỗng tuếch, đừng nói là đáp án cuối cùng mà ngay cả “đáp án” cũng đều không viết!
Mấy người đem ánh mắt phức tạp dừng ở trên người Đới Kỳ Lân, quả nhiên, vẻ xấu hổ buồn bực kia đã từ cổ bò lên trên đỉnh đầu cậu ta, ngay cả tóc cũng đều biến thành màu đỏ.
“Má nó!” Viên Tiêu bĩu môi từ trên người cậu ta bò xuống, uốn cong hai lần trên mặt đất một cách linh hoạt, “Hoá ra cậu cũng không làm à? Sớm tới trường như vậy, có phải là tới chép bài tập không?”
“…… Cậu, cậu quản tôi làm gì!” Đới Kỳ Lân hừ một tiếng, “Ngày nghỉ chỉ cho các cậu ra ngoài chơi, còn tôi thì không thể chắc?”
Được rồi, còn có thể nói cái gì đây, mấy người chỉ có thể thành thành thật thật cắm đầu viết.
Chung Khả thấy bọn họ đầy mặt đáng thương , nhất thời không đành lòng, đi tới hỏi cô: “Không phải đã nói, chơi thì chơi nhưng không thể ảnh hưởng tới học tập sao ? Tại sao mà mấy người các cậu đều không hoàn thành tập tết Tây thế?”
Bạch Thiên hừ hừ: “Nghỉ một ngày, còn ở bên ngoài điên cuồng chơi một ngày, nào có sức lực viết chớ?”
Viên Tiêu cũng gật đầu không ngừng, mắt trông mong mà nhìn chằm chằm quyển ghi chép trong ngực Chung Khả, nháy mắt nói: “Học thần, cậu hạ phàm là tới giúp chúng tớ phải không?”
Dương Tâm Dược nhìn cậu, đem lời nói ngậm ở trong miệng: “Ngày hôm qua không thoải mái, về nhà mệt mỏi liền ngủ.”
Còn cô vì sao vừa mệt lại không thoải mái, mọi người chỉ có Chung Khả mới biết được.
Trái tim mềm yếu của Chung Khả đều bị cô chọc trúng. Nhớ tới đêm qua hai người ngồi ở góc phố ăn vặt, chia sẻ bữa cơm chiều lạnh lẽo, trò chuyện đơn giản về tâm tư yêu thầm, nguyên tắc tận đáy lòng đã sớm không biết ném đi nơi nào rồi.
Cậu đem sách bài tập trong lòng ngực đến trước mặt bọn cô: “…… Chép thì chép, chờ chép xong bài tập lần này, các cậu trở về tự mình làm một lần nữa, không hiểu thì cứ đến hỏi tớ.”
“Được!” Ánh mắt của Dương Tâm Dược cực kỳ sáng, tựa như một gốc cây thiếu nước được tưới một chén nước tràn đầy, “Quả nhiên thời khắc mấu chốt, vẫn là Chung Khả của tớ đáng tin cậy nhất!”
Khi cô nói chuyện thì không có cố kỵ. Khi Chung Khả hoàn toàn không thú vị nghe đến câu “Chung Khả của tớ” thì nội tâm như vỏ trái đất vận động lớn đến mức nào.
Nhưng trên đời này còn có người thần kinh còn thô hơn cô, Viên Tiêu tùy tiện xen mồm: “Cái gì mà ‘Chung Khả của tớ’? Rõ ràng là ‘ Chung Khả của chúng ta’ mới đúng chứ?” Cô ấyvội vàng mở sách bài tập của Chung Khả ra, đặt ở giữa mọi người, “Học thần học thần hào quang vạn trượng, đồ ăn vặt một tuần tới tớ sẽ nhận thầu!”
※
Gắng sức đuổi theo, nhóm ba người bạn tốt cuối cùng cũng bổ sung vào chỗ trống phần bài tập của giáo viên.
Dương Tâm Dược là lớp trưởng, mỗi lần thu bài tập đều là trách nhiệm của cô, nhưng sau khi thu bài tập, lại thiếu một quyển : Mâu Tư Tư xin nghỉ bảy ngày.
Công ty quản lý của cô ấy nhận quảng cáo đồ uống trái cây nhiệt đới. Năm mới cô ấy cũng không ở nhà, lên máy bay trực tiếp đến Savadika vào đêm giao thừa.
Cô ấy không giấu lịch trình của mình. Trước khi rời đi, cô ấy đã nói với thất tiên nữ có mối quan hệ tốt với cô ấy.
“Thật hâm mộ Tư Tư ……” Có vị tiên nữ nhỏ giọng nói, “Còn chưa thi đậu ‘ Kinh Ảnh ’, quảng cáo đã nhận đến tay.”
Một vị tiên nữ khác nói: “Công ty quản lý kia của cậu ấy đặc biệt xem trọng cậu ấy, trong những người mới cùng kỳ với cậu ấy thì tài nguyên của cậu ấy là nhiều nhất. Phỏng chừng qua mấy năm nữa, vừa mở TV ra thì đài nào cũng có thể thấy cậu ấy rồi.”
Dương Tâm Dược giật mình.
Ngày thường, Mâu Tư Tư là một cô gái ít nói và lạnh lùng. Mặc dù họ ở dưới cùng một mái nhà nhưng hai người lại không tâm sự thổ lộ gì. Mâu Tư Tư là bạn cùng phòng bảy điểm, 3/4 chỗ trong phòng đều đặt đồ của cô ấy, cô ấy sẽ tắm và sấy tóc vào lúc 5:30 mỗi sáng, nhưng ba điểm “chán ghét” đó lại khiến cô ấy luôn tươi tắn và chân thực.
Ở trong tiềm thức của Dương Tâm Dược, cô cảm thấy bọn cô tương đối giống nhau, đều ở cùng lớp học đi học, đều ở cùng ký túc xá ngủ. Nhưng cho đến khi nghe được vài vị tiên nữ bàn tán, cô mới ý thức được, tương lai mỗi người bọn cô đều theo hướng của từng người.
Nếu không đăng ký vào cùng một lớp học lại thì quỹ đạo sinh hoạt kia hoàn toàn khác nhau, người có chí hướng ý nguyện bài xích nhau vốn không có khả năng tụ tập ở bên nhau.
Tình cảm bạn cùng lớp của họ ngắn hơn bao giờ hết, và sau nửa năm, họ sẽ bị phân tán đi khắp nơi.
Không chỉ là Mâu Tư Tư, còn có Bạch Thiên, Viên Tiêu, Đới Kỳ Lân, dì Bạch, Chung Khả…… Những bạn học thích, chán ghét hoặc vô cảm, đều phải cùng cô nói lời tạm biệt.
Thời gian có thể ở bên nhau chỉ còn nửa năm thôi.
※
Bảy ngày sau, Mâu Tư Tư xách theo ba cái vali khí phách trở về.
Từ trước đến nay cô ấy đều ra tay rộng rãi, ba cái trong hành lý thì có hai cái đều nhét đầy quà, các kiểu tinh dầu, nước hoa, sữa dưỡng ẩm hoàng gia, cái gì cần có đều có. Sau khi nhóm thất tiên nữ nhận lấy, mỗi người đều làm cho mình thơm ngào ngạt.
Chỉ có quà của Dương Tâm Dược là khác biệt. Mâu Tư Tư tặng cho cô một bộ trang phục nội y đáng yêu, ren mỏng manh và tinh tế, bao bọc cơ thể mềm mại của cô gái. Chỉ cần nhìn vào nó cũng khiến mọi người đỏ mặt.
Dương Tâm Dược hoảng sợ: “Cậu đưa tớ cái này làm cái gì?”
Mâu Tư Tư nói một cách đúng đắn: “Dù sao đưa cậu mặt nạ, cậu cũng không trang điểm, dứt khoát đưa cậu đồ thực dụng một chút.”
“Nhưng tớ có rất nhiều nội y quần lót á……” Dương Tâm Dược càng không hiểu.
Mâu Tư Tư liếc tủ quần áo của cô một cái, thản nhiên mà nói: “Trước khi vào đại học, nhớ rõ phải ném đi.”
“……???”
Nữ sinh mười tám tuổi thế mà ngay cả một bộ nội y nguyên vẹn cũng phối không ra, cái này còn tính là nữ sinh sao?
Vào lúc Mâu Tư Tư sửa sang lại vali, Dương Tâm Dược trước cất lấy đồ lót, lại ngồi trở lại bàn học mở ra đèn bàn, nghiêm túc ở trên vở viết viết vẽ vẽ.
Vừa mới bắt đầu Mâu Tư Tư cho rằng cô đang làm bài tập, chờ đến gần mới thấy, thì ra cô đang viết nhật ký.
Mấy tờ giấy dán rải rác trên bàn, tay Dương Tâm Dược nắm một cây bút màu sắc rực rỡ, đang cẩn thận ghi lại những gì đã xảy ra trong ngày. Lúc đang viết đến “Mâu Tư Tư tặng tôi một bộ nội y”, cô còn tự vẽ bên cạnh một bộ nội y nhưng vẽ tương đối mờ mịt, vẽ ra không giống nội y mà lại giống kính râm.
Ngày nay, rất phổ biến việc các cô gái nhỏ viết nhật ký và sử dụng bút màu cùng băng giấy đẹp để trang trí cuộc sống. Đáng tiếc Dương Tâm Dược không có tế bào thẩm mỹ gì cả, chỗ trống trên trang giấy dán những miếng xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng gọi là “trang trí” qua.
Mâu Tư Tư nghi hoặc hỏi: “Tại sao cậu đột nhiên bắt đầu viết nhật ký thế?”
Các cô ở cùng nhau nửa năm, nhưng cũng chưa từng thấy Dương Tâm Dược có ghi nhật ký trước đó.
Dương Tâm Dược dừng cây bút trong tay và quay lại nhìn cô ấy: “Cậu có nghĩ thời gian trôi qua nhanh không? Ngay lập tức, học kỳ đầu tiên của lớp học lại sẽ kết thúc, và sáu tháng nữa, vào tháng 6, các bạn cùng lớp của chúng ta sẽ tan… “
Cô gái nhìn cuốn sách trên tay và chỉ nhớ phần đầu của cuốn sách, buồn bã mà nói: “Tớ hối hận khi viết nhật ký quá muộn, rõ ràng nhiều chuyện thú vị trong lớp học lại đến vậy, nếu như lên đại học liền quên mất thì rất đáng tiếc á.”
Họp phụ huynh, đổi chỗ ngồi, trèo tường bị thầy bắt được được, đêm khuya bắt ma…… Mỗi sự kiện nêu ra đều tựa như mới ngày hôm qua phát sinh vậy.
Nhóm học sinh học lại giống như là vô số tia sáng theo hướng khác nhau. Sau một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong nhóm này, họ vội vã đến đích mà không cần quay lại. Lớp học lại là một tập thể rời rạc, ở chỗ này, không tìm thấy “ý thức tập thể” như cấp ba, nhưng có thể học bên cạnh rất nhiều người khác nhau trong cùng một lớp học cũng là một trải nghiệm vô cùng quý giá.
Nghe xong lời cô nói, Mâu Tư Tư cũng dâng lên một ít cảm xúc tiếc nuối. Hướng đi của gia đình cô ấy là học các trường đại học hạng nhất ở nước ngoài, nhưng cô ấy lại vì giấc mơ ngôi sao mà ở lại nơi này học lại một năm để tranh thủ thi đậu Học Viện Điện Ảnh.
Dương Tâm Dược gợi ý với cô ấy: “Thực ra, Mâu Tư Tư, cậu cũng nên thử có thói quen ghi nhật ký. Bất kể khi nào cậu bắt đầu cũng không bao giờ là quá muộn. Thật thú vị.”
Mâu Tư Tư lại nói: “Ai nói tớ không có? Tớ mỗi ngày đều sẽ viết.”
“Hả? Cậu ghi ở nơi nào, sao tớ chưa thấy cậu viết qua.”
Mâu Tư Tư: “Đương nhiên là được đăng trên Weibo của tớ rồi.”
“……”
Vâng, được rồi.
Đừng nhìn Mâu Tư Tư đến bây giờ mới chỉ quay một vài quảng cáo, nhưng cô ấy có đôi chân dài và sẽ chụp ảnh. Cô ấy đã có hàng trăm ngàn người theo dõi trên Weibo. Dương Tâm Dược tò mò lục soát qua Weibo của cô ấy, mỗi ngày cô ấy đều ở Weibo đăng một câu tâm tình trích lời, vẫn là tiếng Anh!
Tuy rằng “nhật ký” của Mâu Tư Tư sẽ có vô số fans tranh nhau trả lời nhưng Dương Tâm Dược vẫn càng thích quyển nhật ký mộc mạc này của mình hơn.
Mâu Tư Tư hỏi: “Lớp trưởng, nhật ký của cậu có thể cho tớ xem không?…… Đương nhiên, không tiện nói cũng không sao đâu.”
“Không sao đâu không sao đâu.” Dương Tâm Dược rất hào phóng, trực tiếp đem nhật ký đưa qua, “Đều là sổ thu chi trong trường học, tớ vừa mới bắt đầu ghi vào tháng 1.”
Mâu Tư Tư nhận lấy nhật ký, lật vài tờ, im lặng. Dương Tâm Dược nói mình ghi sổ thu chi, thật đúng là một chút không khiêm tốn.
Nội dung nhật ký của cô chỉ có hai việc: Thứ nhất, hôm nay trên lớp làm đề gì; thứ hai, nhà ăn hôm nay có cái gì ăn ngon.
Một trang giấy ít ỏi mấy chữ, hơn phân nửa đều là gọi tên món ăn, cái gì mà thịt kho tàu xương sườn cá chua ngọt, cải trộn giấm khoai tây chiên……
Cô gái khác mà viết nhật ký thì gọi là “sổ tay”. Dương Tâm Dược viết nhật ký thì gọi là “thực đơn”.
Tháng 1 vừa mới bắt đầu cho nên nhật ký còn chưa đến vài tờ. Mâu Tư Tư đại khái xem một chút thực đơn của nhà ăn, đem sổ nhật ký trả về.
“Đúng rồi, vì sao mà ngày bắt đầu viết nhật ký là ngày 2 tháng 1 vậy?” Mâu Tư Tư phát hiện một sự việc lạ, “Ngày 1 tháng 1 tại sao không viết hả? Các cậu không phải hẹn nhau đi công viên giải trí chơi sao, hẳn là có rất nhiều chuyện có thể viết ha.”
“……” Dương Tâm Dược không nói, trên mặt lộ ra biểu cảm tựa như muốn khóc, tựa như bực bội rối rắm.
Mâu Tư Tư thấy dáng vẻ này của cô liền biết cô khẳng định là gặp được chuyện gì lớn rồi.
Qua một lúc lâu, Dương Tâm Dược cuối cùng cũng mở miệng.
Cô từ từ nói: “…… Ngày đó đi công viên giải trí, anh tiểu Phương cũng đi.”
“Sau đó?”
“Sau đó, tớ ngỏ lời với anh ấy……”
Mâu Tư Tư nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng liếc nhìn chiếc bàn cạnh giường ngủ của Dương Tâm Dược, nhưng thấy rằng “bức ảnh nụ hôn” trên bàn cạnh giường ngủ của cô trong nửa học kỳ đã biến mất.
Nữ thần Mâu thông minh tuyệt đỉnh, lập tức hiểu được kết cục của chuyện xưa.
“Lớp trưởng, phía sau không cần phải nói.” Mâu Tư Tư hiếm khi thì thầm một lần, cô ấy với Dương Tâm Dược cùng phòng lâu như vậy, tất nhiên biết Dương Tâm Dược xem trọng Phương Đỗ Nhược như thế nào. Tuy rằng cô ấy từ đầu đến cuối đều không xem trọng đoạn yêu thầm ngây thơ này củaDương Tâm Dược, nhưng cô ấy cũng có thể tưởng tượng được đoạn yêu thầm lại có cảm giác mất mát khi chấm dứt.
Nhắc tới chuyện thương tâm phát sinh hôm Tết tây đó, Dương Tâm Dược vẫn chưa thể nguôi ngoai, giống như một cuộc đua marathon dài và khó khăn, cô rất muốn hoàn thành thử thách, nhưng khi đến đích, cô thấy mình chạy sai hướng, cuối cùng lưu lại, chỉ có mấy ngày mấy đêm cũng không thể giảm bớt sự mệt mỏi.
“Cho nên ……” Dương Tâm Dược kéo cằm, “Tớ chỉ bỏ trống ngày hôm đó và không viết gì cả.”
“Không, cậu phải ghi.” Nhưng Mâu Tư Tư đã đưa ra một gợi ý hoàn toàn trái ngược, “Nhưng khi cậu ghi, đừng viết ra sự thất bại của lời tỏ tình mà cậu sẽ viết về những điều vui vẻ và hạnh phúc xảy ra vào ngày đầu năm mới.”
Theo Dương Tâm Dược chậm rãi lớn lên, những vết sẹo của sự thất bại khi thú nhận cuối cùng sẽ được xóa tan theo thời gian. Cho dù ngẫu nhiên hồi tưởng lại thì cũng là cười cho qua chuyện cũ chất phác ngây thơ mà thôi.
Chỉ có nội dung được ghi lại bằng bút và giấy mới là một bộ nhớ vĩnh viễn.
Nếu đem bi thương cùng khổ sở ghi chép lại, mỗi lần mở sổ nhật ký ra đều sẽ bị đánh bại bởi những suy sụp trước đó; nhưng nếu là trái lại, chỉ ghi nhớ những chuyện vui phát sinh ngày đó, khi mở nhật ký trong tương lai ra, thu hoạch sẽ là tràn đầy vui sướng.
Dương Tâm Dược chần chờ: “…… Nhưng nhật ký hẳn là thành thật chứ?”
“Giữ cho mình hạnh phúc là sự trung thực lớn nhất trong cuộc sống.”
Cuối cùng, Dương Tâm Dược tiếp thu ý kiến của Mâu Tư Tư.
Cô ngồi xuống bàn một lần nữa, trải bút màu và nhiều nhãn dán khác nhau, trải phẳng cuốn sách và mở trang đầu tiên.
Hít sâu một hơi.
Nghẹn lại những giọt nước mắt thiếu chút nữa đã trào ra.
Đặt bút.
【 Ngày 1 tháng 1, ổn.]
Hôm nay nhóm bạn tốt cùng đi công viên giải trí, người cùng đi có xx, xx, xx còn có xx……
Điểm dừng cuối cùng là đón Chung Khả……
Hôm nay Chung Khả mặc một cái áo len cao cổ màu trắng, thực sạch sẽ, đặc biệt đẹp, người qua đường bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu ấy, nhưng chính cậu ấy không biết……
Chung Khả đề nghị cùng tôi dùng vé đôi, tôi muốn bắp rang, nhưng sau khi cậu ấy chụp xong ảnh hai người, tặng phẩm bắp rang cũng không có……
Chung Khả chơi thuyền hải tặc với tôi năm lần, bờ môi của cậu ấy đều bị chính mình cắn trắng nhưng cậu ấy còn làm bộ không có việc gì, nói muốn chơi với tôi lần thứ sáu……
Đôi ta cùng nhau nhìn xe hoa diễu hành, đặc biệt đẹp, đáng tiếc chúng tôi bị con đường ngăn cách. Lần sau phải đến xem một lần nữa mới được, tuyệt đối không thể tách ra……
Tôi ở khu ẩm thực ăn một đống thịt nướng, Chung Khả cùng tôi ăn. Cuối cùng đôi ta còn dư lại một nửa, cậu ấy đóng gói mang đi, nói cầm đi cho lũ chó hoang dưới lầu……
Cậu ấy nói cậu ấy không có nữ sinh mình thích, là gạt tôi thôi, thật tốt quá, cậu ấy với tôi đều là chó độc thân! 】
Viết nhật ký cũng không cần viết nhiều hay ít, Dương Tâm Dược hạ bút như có thần, chưa đến 10 phút đã viết xong câu chuyện ở công viên giải trí.
Cô vừa lòng mà thổi thổi vở, lại đọc một lượt nhật ký một lần nữa. Hoàn mỹ!
Chỉ ghi lại những điều hạnh phúc và thú vị đã xảy ra vào ngày đầu năm mới, cô làm được!
Chỉ là……
Dương Tâm Dược đếm đếm từ “Chung Khả” xuất hiện trong nhật ký, phát hiện sau khi loại bỏ sự tồn tại của anh tiểu Phương thì nhìn qua giống như nhật ký hẹn hò của cô cùng Chung Khả vậy á _(:з” ∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.