Chương 10
Lăng Báo Tư
22/11/2016
CHƯƠNG 10
“Đau đầu quá”
Ngụy Phương Thành không chỉ đau đầu mà thôi, toàn thân hắn đều đau, mở mắt ra hắn chỉ thấy hiện ra trần nhà trắng toát, mùi vị đặc trưng của bệnh viện tràn vào phổi hắn. Ngụy Phương Thành muốn đưa tay lên che mũi , mới phát hiện bản thân bây giờ đến cử động tay cũng không được.
“Không nên cử động. Anh bị tai nạn xe , thương tích nghiêm trọng, bây giờ phải ráng nghỉ ngơi cho tốt.”
Hai mắt Hoàng Chấn Dương sưng đỏ, hơn nữa khóe mắt lại bị thâm đen. Từ lúc Ngụy Phương Thành ra khỏi phòng cấp cứu, Hoàng Chấn Dương luôn ở bên cạnh hắn, sợ bệnh hắn bị chuyển biến xấu. Hoàng Chấn Dương một bước cũng không rời cho nên đến giờ cũng chưa ngủ.
“Quang Vinh?”
Ngụy Phương Thành la lớn giống như người chết khát trong sa mạc lâu ngày trông thấy nước. Vì bất ngờ la lớn động đến vết thương nên đột ngột mất sức, suy yếu , trán nhăn lại tỏ vẻ đau đớn.
Hoàng Chấn Dương hai mắt rưng rưng , cúi đầu , lấy tay di di trán Ngụy Phương Thành nói : “Anh không nghe tôi nói gì ah? Anh bị tai nạn, vừa mới được cấp cứu xong.”
Ngụy Phương Thành muốn nói, nhưng lại phát giác hắn không thể lên tiếng, bèn gật đầu ra vẻ hiểu. Hắn chỉ nhớ lúc đó bên tai chợt truyền đến tiếng vang lớn, tiếp theo là một màu đen tuyền , cái gì cũng không nhớ.
“Xe của anh bị cán bẹp dí, anh còn sống được đã là một kì tích. Bác sĩ nói anh bị tổn thương nội tạng , xuất huyết nghiêm trọng, phải nằm viện ít nhất vài tháng. Bây giờ vẫn đang trong thời gian theo dõi.”
Hoàng Chấn Dương bỏ qua không dám đề cập đến việc bác sĩ nói tình trạng của Ngụy Phương Thành hiện rất không khả quan. Bởi chính hắn cũng không muốn thừa nhận điều này.
Lời của Hoàng Chấn Dương đối với Ngụy Phương Thành giống như một khúc nhạc ru, hắn bỗng cảm thấy mệt mỏi, hai mí mắt dần khép lại. Hoàng Chấn Dương nắm lấy tay hắn. Ngụy Phương Thành cố nhớ lại , bọn họ bao lâu rồi đã không gặp nhau? Giống như đã ngàn năm. Liệu Hoàng Chấn Dương có nhận được bưu thiếp của hắn không. Thanh âm yếu ớt, Ngụy Phương Thành khẽ nói : “Tôi yêu em.”
Thân hình Hoàng Chấn Dương khẽ run , tay che đôi môi, khóc nói : “Tôi biết. Chỉ cần anh sống, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Tôi cũng yêu anh. Tôi yêu anh. Anh có nghe được không?”
Ngụy Phương Thành đã mê man, nhưng bệnh tình không chuyển biến xấu.
Hoàng Chấn Dương mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Ngụy Phương Thành. Dù báo chí liên tục chụp ảnh, quấy rối , hắn cũng bỏ mặc. Một số báo còn đem quan hệ của bọn họ ra bôi nhọ, tùy tiện viết bậy. Nhưng với Hoàng Chấn Dương bây giờ việc đó không quan trọng, hiện tại chỉ có Ngụy Phương Thành mới là quan trọng nhất.
Qua nửa tháng, Ngụy Phương Thành đã qua thời kì nguy hiểm, bắt đầu được ăn uống bình thường, nhưng có điều thức ăn lại là những thứ rau cải và thức ăn lỏng, không được ăn thức ăn chiên xào, khó tiêu hóa. Thêm một tháng nữa, Ngụy Phương Thành bắt đầu ăn được thức ăn dạng rắn. Hoàng Chấn Dương dù công việc bận rộn mệt mỏi thế nào, hằng ngày vẫn kiên trì đến thăm Ngụy Phương Thành.
Đến lúc Ngụy Phương Thành xuất viện, Hoàng Chấn Dương đưa hắn về nhà chăm sóc. Do Ngụy Phương Thành bị thương rất nặng, không cách nào tự chăm sóc bản thân, ngay cả khi tắm cũng là Hoàng Chấn Dương giúp hắn.
“Tôi thấy mình giống như một phế nhân.”
Ngụy Phương Thành hiện tại đã có thể nói chuyện lưu loát. Hoàng Chấn Dương liếc hắn một cái nói : “Anh có uống thuốc không?”
“Dược hảo nan ăn.”
(thuốc tốt khó uống)
Ngụy Phương Thành làm mặt xấu. Hoàng Chấn Dương đi lấy nước buộc Ngụy Phương Thành uống.
Ngụy Phương Thành khó chịu thì thầm : “Nhĩ hảo hung ác”
(ý chê Hoàng Chấn Dương ác độc đó. Cái này là anh Thành làm nũng nè)
“Không ác thì anh đâu có chịu uống thuốc.”
Hoàng Chấn Dương bề ngoài có vẻ ăn nói khó nghe nhưng mà cũng không che giấu thái độ quan tâm ân cần. Từ lúc Ngụy Phương Thành gặp tai nạn , khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, giống như muốn vĩnh viễn không tách rời.
Chân Ngụy Phương Thành bị xe đụng, tuy rằng đã dần hồi phục nhưng vẫn khó đi lại được. Hoàng Chấn Dương mỗi tuần hai lần đưa Ngụy Phương Thành đi tập phục hồi nên chân dần dần có cải thiện.
Hai người họ trở lại như trước cùng sống, cùng ngủ chung trong gian phòng nhỏ của Hoàng Chấn Dương. Về sau Ngụy Phương Thành mới nhìn thấy bài báo viết về Hoàng Chấn Dương, hắn tức giận quăng mạnh tờ báo, vì Hoàng Chấn Dương bất bình.
“Mấy tên khốn này dám viết bậy bạ. Cái gì mà tôi bảo dưỡng cậu chứ. Chính cậu mới là người bảo dưỡng tôi . Dám nói tôi ham mê đặc dị , hứng thú với loại con trai xấu xí.”
“Ăn cơm. Đừng có để ý đến ba cái thứ vô bổ đó.”
Vì bệnh Ngụy Phương Thành không thích hợp ăn đồ chiên xào mua bên ngoài, Hoàng Chấn Dương bắt đầu xuống bếp nấu nướng đồ ăn, mua sắm đồ dùng. Gian phòng giản dị ngày xưa giờ đã lung tung đủ thứ vật dụng.
Bây giờ Ngụy Phương Thành đã có thể tự mình ăn, không cần Hoàng Chấn Dương đúc nữa. Ăn cơm xong, Ngụy Phương Thành rửa mặt , chải đầu, rồi nằm trên giường đợi Hoàng Chấn Dương mát xa. Hắn tận tình hưởng thụ nên bệnh tình nhanh chóng hồi phục.
Hoàng Chấn Dương mặc áo ngủ rồi giúp Ngụy Phương Thành mát xa. Ngụy Phương Thành nhắm mắt lại nói : “Thoái mái quá. Cậu còn giỏi hơn nhiều so với người chuyên nghiệp nữa đó.”
“Chỗ này có đau không? Có muốn ấn vài cái?”
Ngụy Phương Thành gật đầu, Hoàng Chấn Dương xoa bóp thêm vài cái. Sự gần gủi đụng chạm làm hạ thân Ngụy Phương Thành bức rức. Hô hấp khó khăn, Ngụy Phương Thành khẽ nhúc nhích, mở hai chân ra. Hoàng Chấn Dương làm bộ không thấy.
Ngụy Phương Thành thấp giọng , nhẹ vuốt thắt lưng Hoàng Chấn Dương, nũng nịu nói : “Quang Vinh ah, bên kia đau quá, cậu ấn giúp tôi vài cái đi.”
Hai má Hoàng Chấn Dương ửng đỏ, hắn không chịu xoa phần Ngụy Phương Thành chỉ, nói : “Anh muốn cái gì? Nên nhớ anh còn đang bệnh nha. Đợi khi nào khỏe chúng ta sẽ làm sau.”
Ngụy Phương Thành thở dốc nói : “Tôi yêu cậu, tôi muốn làm ah. Lần trước lúc ra về, tôi có hỏi bác sĩ hiện có thể làm được không, bác sĩ nói chỉ cần không quá kịch liệt là được ah.”
Hoàng Chấn Dương hỏi hắn một câu : “Có lần nào anh không kịch liệt hả?”
Ngụy Phương Thành chớp mắt nhìn Hoàng Chấn Dương ra vẻ nũng nịu cầu khẩn. Hoàng Chấn Dương đành đáp ứng hôn hắn một chút. Nụ hôn ngọt ngào qua đi, Ngụy phương Thành ôm Hoàng Chấn Dương vào lòng, ngửi ngửi mùi hương cơ thể của Hoàng Chấn Dương làm cho hắn hết sức thoải mái.
“Chúng ta chuyển nhà đi. Nơi này nhỏ quá, làm gì cũng không tiện.”
Hoàng Chấn Dương không trả lời. Ngụy Phương Thành biết Hoàng Chấn Dương đối với gian phòng này có nhiều tình cảm , thêm nữa u linh ở nơi đây đã nhiều lần giúp đỡ hắn.
“Tôi sẽ hỏi pháp sư xem có cách nào đem u linh nơi này đi cùng chúng ta về nhà mới không.”
Hoàng Chấn Dương lúc này mới thấp giọng nói : “Được.”
Ngụy Phương Thành ôm bờ vai Hoàng CHấn Dương nhỏ giọng nói : “Từ lúc thành công đến nay, tôi đã nhiều lần khuyên mẹ mình bỏ cái nhà đó đến sống cùng tôi. Nhưng mẹ tôi lại là một người phụ nữ truyền thống, dù cha tôi có đối sử với mẹ lạnh lùng như thế nào mẹ vẫn không rời bỏ cha. Quang Vinh ah, mặc dù rất tức giận cho mẹ nhưng tôi có lẽ cũng giống như mẹ mình, dù cậu có không để ý đến tối, không yêu tôi , tôi vẫn sẽ mãi mãi đợi cậu.”
Ngụy Phương Thành thành thật bày tỏ nỗi lòng, Hoàng Chấn Dương quay lại ôm hắn, nói ra tâm sự sâu kín : “Tôi yêu anh, Phương Thành. Lúc nghe tin anh gặp chuyện không may, tôi mới hiểu được mình đã yêu anh như thế nào. Nhưng cha mẹ tôi đã chết, tôi thực sự rất khó có thể thừa nhận mình yêu anh.”
Hai mắt Ngụy Phương Thành toát ra vẻ hối hận, âm thầm nói : “Nếu trước đây tôi không ngu xuẩn, đã không làm mọi việc ra nông nổi này. Quang Vinh, xin cậu hãy tha thứ cho tôi, tôi nhất định sẽ đến viếng mộ hai bác xin người tha thứ.”
Nghe Ngụy Phương Thành nhắc đến cha mẹ, Hoàng Chấn Dương bậc khóc. Ngụy Phương Thành gắt gao ôm chặt Hoàng Chấn Dương : “Xin lỗi, Quang Vinh. Tôi xin lỗi. Tôi yêu cậu. Tôi hứa cả đời này nhất định sẽ không bao giờ khiến cậu phải chịu ủy khuất gì nữa. Tôi có thể thề trước mộ cha mẹ cậu.”
Hoàng Chấn Dương khóc, nước mắt ướt đẫm vai áo Ngụy Phương Thành, nghẹn ngào nói : “Tôi tin anh, Phương Thành.’
Chỉ một câu “Tôi tin anh” của Hoàng Chấn Dương cũng làm cho Ngụy Phương Thành đau lòng. Hắn nhất định phải nhanh chóng khỏe mạnh, không để Hoàng Chấn Dương lo lắng nữa. Như vậy hắn mới có thể đem lại hạnh phúc cho Hoàng Chấn Dương, để Hoàng Chấn Dương quên đi quá khứ đau khổ kia.
———-
Ngày Hoàng Chấn Dương chuyển nhà, Chu quản lí , Lâm Y Lệ cùng một số đồng nghiệp của Hoàng Chấn Dương cũng đến phụ hắn chuyển nhà. Bọn họ đều đã xem qua những tin tức mà báo chí đăng tải. Nhưng thấy Hoàng CHấn Dương mỗi ngày đều đến bệnh viện vất vả chăm sóc Ngụy Phương Thành. Bệnh tình của Ngụy Phương Thành thuyên giảm cũng đều nhờ Hoàng Chấn Dương. Đến lúc có thể tự đi lại được, hằng ngày Ngụy Phương Thành đều đến đón Hoàng Chấn Dương tan sở. Người lạ liếc qua cũng biết được tình cảm bọn họ sâu đậm đến thế nào.
Chu quản lý rốt cuộc cũng biết lúc trước ai là người làm cho Ngụy Phương Thành thân bại danh liệt , ai là người chụp hình chung với Ngụy Phương Thành , ai là người mà dù cho có mất hết tất cả Ngụy Phương Thành cũng quyết bảo vệ cho được.
Ngụy Phương Thành thà mất hết tất cả cũng muốn bảo vệ Hoàng Chấn Dương. Tình cảm của họ không cần hỏi cũng biết sâu đậm đến chừng nào. Ngài cũng đã từng hỏi qua Hoàng Chấn Dương nhưng Hoàng Chấn Dương chỉ nói đơn giản là trước kia có quen biết Ngụy Phương Thành, sau lại xảy ra một số sự kiện mà thôi.
Thấy Hoàng Chấn Dương không muốn nói, Chu quản lý cũng không hỏi nữa, biết chắc bên trong hẳn rất phức tạp. Nhưng bất kể chuyện quá khứ thế nào, chỉ cần hiện tại và tương lai hai người hạnh phúc là rất tốt rồi.
Bất quá là quản lí chỉ thấy hâm mộ khi Ngụy Phương Thành tặng Hoàng Chấn Dương căn nhà ở tầng cao nhất của khu nhà cao cấp, ước chừng trị giá hơn một trăm ngàn. Tuy chuyện này bị báo chí viết thành Ngụy Phương Thành bảo dưỡng Hoàng Chấn Dương. Nhưng với cá tính của Hoàng Chấn Dương nếu không phải là yêu tới cực điểm , chắc chắn sẽ không nhận lễ vật . Chu quản lý còn bất bình thay cho Hoàng Chấn Dương đến tận tòa soạn mắng chửi họ nhiều chuyện rảnh rang đi viết bậy bạ.
Một số phóng viên còn đến hỏi Chu quản lý về quan hệ của Hoàng Chấn Dương và Ngụy Phương Thành , ngài đều trả lời giống nhau : “Hoàng Chấn Dương là nhân viên tốt của tôi. Ngụy Phương Thành tiên sinh là đối tác lớn của công ty. Bọn họ có quan hệ gì thì có liên quan gì đến người khác sao? Thấy người ta hạnh phúc, các người khó chịu ah?”
Bọn phóng viên đáng ghét, thấy người khác hạnh phúc thì khó chịu ah? – Chu quản lí tức giận nghĩ.
—————-
“Chỗ này đẹp thật , lý tưởng cho hai người cùng ngồi uống cà phê đấy.”
Lâm Y Lệ ngồi xuống ghê trên ban công, phóng tầm mắt nhìn phong cảnh ở phía xa đồng thời trò chuyện cùng Hoàng Chấn Dương.
——————-
Ngụy Phương Thành mời một thầy pháp nổi tiếng về lập đàn làm phép để hỏi ý của u linh xem có muốn cùng bọn họ dọn về nhà mới. Ngụy Phương Thành đối với u linh có không ít cảm kích nên hy vọng lúc mình còn sống thì có thể cung phụng nó.
U linh đáp ứng thỉnh cầu của Ngụy Phương Thành đồng ý đi cùng. Người vui mừng nhất đối với chuyện này chính là Hoàng Chấn Dương. Hắn ở Đài Bắc bao nhiêu năm nay, cả lúc vui hay lúc đau khổ, chỉ có duy nhất một mình u linh là ở cùng hắn, ngay cả lúc Hoàng Chấn Dương gặp nguy hiểm cũng là nhờ u linh giúp đỡ mới thoát được.
Ngày hôm sau khi bọn họ chuyển nhà, Ngụy Phương Thành nói với Hoàng Chấn Dương rằng hắn muốn đến thấp cho cha mẹ Hoàng Chấn Dương một nén nhang. Hoàng Chấn Dương đồng ý. Bọn họ bèn thu xếp đến viếng mộ cha mẹ Hoàng Chấn Dương.
Hoàng Chấn Dương nhìn di ảnh trên mộ không kìm được nỗi xúc động trong lòng, bậc khóc. Ngụy Phương Thành thấp xong một nén nhang, tâm tình cũng thập phần khó chịu , quỳ gối trước mộ nói : “Bá phụ, bá mẫu, con là Ngụy Phương Thành , con rất tiếc vì nhiều năm trước đã gây lỗi lầm, lúc ấy con còn trẻ không hiểu chuyện mới làm mọi việc nên cớ sự này, làm cho người phải chịu khổ, đồng thời cũng làm Quang Vinh thống khổ thật lâu.”
Hoàng Chấn Dương cũng quỳ gối trước mộ khóc không thành tiếng : “Cha. Mẹ . Con bất hiếu , xin lỗi cha mẹ.”
Ngụy Phương Thành ôm Hoàng Chấn Dương vào lòng. Hoàng Chấn Dương đã từng kể sau khi cha mẹ hắn qua đời vì quá hối tiếc và xấu hổ với cha mẹ nên mới đi sửa lại khuôn mặt để không ai nhận ra hắn là con của cha mẹ hắn, tránh họ nhớ chuyện lại đem cha mẹ hắn ra chửi.
Nhưng Ngụy Phương Thành biết, nếu không vì thống khổ cực điểm thì Hoàng Chấn Dương mới quyết định đem khuôn mặt mình sửa cho xấu xí. Mang theo gương mặt xấu xí sống hết cuộc đời để chuộc lại lỗi lầm của mình, điều đó làm Ngụy Phương Thành không khỏi đau lòng.
“Bá phụ, bá mẫu, con ở trước mộ hai người lập lời thề, con thề rằng suốt đời này chỉ yêu một mình Hoàng Thành Quang Vinh, sẽ chăm sóc cậu ấy, không để cậu ấy chịu bất kì đau khổ nào. Xin hai người tha thứ cho lỗi lầm trước kia vì không hiểu chuyện nên đã phạm phải.”
Không khí vẫn lặng yên không có hồi âm, nhưng là khói từ nhang đèn cộng thêm không gian yên lặng làm người ta cảm thấy tĩnh mịch. Ngụy Phương Thành đỡ Hoàng Chấn Dương đang khóc nấc không đứng dậy nổi.
Hoàng Chấn Dương không để Ngụy Phương Thành đỡ, quỳ xuống lần nữa, khóc ròng nói : “ Cha . Mẹ. Con thật sự thích Phương Thành. Con đã từng thử cố gắng hận cậu ấy, không gặp mặt cậu ấy. Nhưng thấy cậu ấy bị thương, con không thể làm được. Xin cha mẹ hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này, con hứa sẽ sống hạnh phúc, không để cho cha mẹ lo lắng nữa.”
Ngụy Phương Thành nâng Hoàng Chấn Dương dậy. Tận đến lúc ngồi trong xe rồi mà nước mắt Hoàng Chấn Dương vẫn rơi không ngừng. Hoàng Chấn Dương ngã vào người Ngụy Phương Thành khóc lớn. Ngụy Phương Thành yêu thương nhẹ vuốt ve đầu Hoàng Chấn Dương, trong lòng cũng đau khổ không kém.
“Chúng mình phải hạnh phúc. Quang Vinh, chỉ cần cậu sống hạnh phúc thì cha mẹ cậu dưới suối vàng mới yên lòng được.”
Hoàng Chấn Dương gật đầu , nỗi bi thương thống khổ chất chứa trong lòng nhiều năm, giờ đây theo nước mắt giải phóng hết. Ngụy Phương Thành ôm chặt Hoàng Chấn Dương. Bọn họ nhất định sẽ quý trọng hiện tại, quyết gìn giữ hạnh phúc này.
——————-
—————-
————-
———-
——
—
–
Mười năm sau, tập đoàn Long Dã của Ngụy Hùng Anh bị chính phủ điều tra. Bọn họ từng cấu kết với ngân hàng vay tiền, kinh doanh thua lỗ, làm giả sổ sách chứng từ … đủ loại tội lỗi đều bị điều tra hết.
Chuyện này lại cháy lan đến Ngụy Phương Thành. Ngụy Phương Thành bị đơn vị điều tra gọi đến. Nhưng do hắn đã rời tập đoàn Long Dã hơn hai mươi năm, hơn nữa mười mấy năm qua hắn không hề hợp tác làm ăn gì liên quan đến tập đoàn Long Dã nên hắn nhanh chóng được xử vô tội thả ra. Còn cha và hai anh của hắn thì phải chịu tội ngồi tù.
Hoàng Chấn Dương lo lắng lái xe đến đón Ngụy Phương Thành trở về. Ngụy Phương Thành vào xe, hôn Hoàng Chấn Dương một cái, nói : “Nếu không phải nhờ cậu, tôi chỉ sợ bây giờ ngồi tù chính là mình.”
Hoàng Chấn Dương yêu thương nhìn Ngụy Phương Thành, tuy rằng bây giờ bọn họ đã đến tuổi trung niên, nhưng trong mắt Hoàng Chấn Dương , Ngụy Phương Thành lúc này càng anh tuấn, uy nghi.
“Chính vì tôi nên anh mới bị trục xuất khỏi nhà.”
Ngụy Phương Thành lắc đầu : “Không. Đó là bởi vì nhờ cậu nên tôi mới có địa vị ngày hôm nay, tôi mới có thể trở thành đại điền sản.”
Hoàng Chấn Dương nắm lấy tay Ngụy Phương Thành thật lâu, cảm động không nói nên lời. Đối với hai người , dù là không nói gì nhưng cả hai đều hiểu rõ chính là cả hai đều rất yêu thương nhau. Ngay đến mấy tờ báo lúc trước bôi nhọ Hoàng Chấn Dương, nhiều năm sau lại khen ngợi tình cảm sâu đậm của hai người, nói rằng hắn yêu Ngụy Phương Thành thật lòng, chứ không vì sự nghiệp của Ngụy Phương Thành mà thay đổi.
“Đó là nhờ anh đã cố gắng.”
“Đó là bởi vì có cậu ở bên cạnh tôi.”
Ngụy Phương Thành nhích người hôn nhẹ lên tai Hoàng Chấn Dương thì thầm nói : “Chúng mình nhanh nhanh về nhà vui vẻ nha.”
Hoàng Chấn Dương trừng mắt liếc Ngụy Phương Thành một cái. Mới đứng đắn không bao lâu đã … Mặt Hoàng Chấn Dương ửng đỏ. Dù trải qua bao nhiêu năm tháng tình yêu của hai người vẫn không có một chút thay đổi
“Bớt ghê tởm đi. Tôi đã là lão trung niên rồi, đừng nói cứ như tôi là tuyệt đại mỹ nhân không bằng.”
Hoàng Chấn Dương từ lúc đó đến nay vẫn giữ nguyên khuôn mặt không sửa lại dáng vẻ lúc trước. Tuổi càng lớn, tính tình hòa nhã, càng lúc càng trở nên xinh đẹp . Ngụy Phương Thành hôn lên cổ Hoàng Chấn Dương nói : “Cho dù cậu có là lão già bảy mươi tuổi thì vẫn hấp dẫn hơn tuyệt thế mỹ nhân nhiều.”
Hoàng Chấn Dương cười đánh Ngụy Phương Thành một cái. Ngụy Phương Thành gắt gao bắt lấy tay Hoàng Chấn Dương âu yếm ôm vào trong lòng.
Cả đời này, chuyện mà hắn làm được không ít nhưng chuyện làm Ngụy Phương Thành kiêu ngạo nhất chính là có được người mà hắn yêu.
Hết
“Đau đầu quá”
Ngụy Phương Thành không chỉ đau đầu mà thôi, toàn thân hắn đều đau, mở mắt ra hắn chỉ thấy hiện ra trần nhà trắng toát, mùi vị đặc trưng của bệnh viện tràn vào phổi hắn. Ngụy Phương Thành muốn đưa tay lên che mũi , mới phát hiện bản thân bây giờ đến cử động tay cũng không được.
“Không nên cử động. Anh bị tai nạn xe , thương tích nghiêm trọng, bây giờ phải ráng nghỉ ngơi cho tốt.”
Hai mắt Hoàng Chấn Dương sưng đỏ, hơn nữa khóe mắt lại bị thâm đen. Từ lúc Ngụy Phương Thành ra khỏi phòng cấp cứu, Hoàng Chấn Dương luôn ở bên cạnh hắn, sợ bệnh hắn bị chuyển biến xấu. Hoàng Chấn Dương một bước cũng không rời cho nên đến giờ cũng chưa ngủ.
“Quang Vinh?”
Ngụy Phương Thành la lớn giống như người chết khát trong sa mạc lâu ngày trông thấy nước. Vì bất ngờ la lớn động đến vết thương nên đột ngột mất sức, suy yếu , trán nhăn lại tỏ vẻ đau đớn.
Hoàng Chấn Dương hai mắt rưng rưng , cúi đầu , lấy tay di di trán Ngụy Phương Thành nói : “Anh không nghe tôi nói gì ah? Anh bị tai nạn, vừa mới được cấp cứu xong.”
Ngụy Phương Thành muốn nói, nhưng lại phát giác hắn không thể lên tiếng, bèn gật đầu ra vẻ hiểu. Hắn chỉ nhớ lúc đó bên tai chợt truyền đến tiếng vang lớn, tiếp theo là một màu đen tuyền , cái gì cũng không nhớ.
“Xe của anh bị cán bẹp dí, anh còn sống được đã là một kì tích. Bác sĩ nói anh bị tổn thương nội tạng , xuất huyết nghiêm trọng, phải nằm viện ít nhất vài tháng. Bây giờ vẫn đang trong thời gian theo dõi.”
Hoàng Chấn Dương bỏ qua không dám đề cập đến việc bác sĩ nói tình trạng của Ngụy Phương Thành hiện rất không khả quan. Bởi chính hắn cũng không muốn thừa nhận điều này.
Lời của Hoàng Chấn Dương đối với Ngụy Phương Thành giống như một khúc nhạc ru, hắn bỗng cảm thấy mệt mỏi, hai mí mắt dần khép lại. Hoàng Chấn Dương nắm lấy tay hắn. Ngụy Phương Thành cố nhớ lại , bọn họ bao lâu rồi đã không gặp nhau? Giống như đã ngàn năm. Liệu Hoàng Chấn Dương có nhận được bưu thiếp của hắn không. Thanh âm yếu ớt, Ngụy Phương Thành khẽ nói : “Tôi yêu em.”
Thân hình Hoàng Chấn Dương khẽ run , tay che đôi môi, khóc nói : “Tôi biết. Chỉ cần anh sống, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Tôi cũng yêu anh. Tôi yêu anh. Anh có nghe được không?”
Ngụy Phương Thành đã mê man, nhưng bệnh tình không chuyển biến xấu.
Hoàng Chấn Dương mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Ngụy Phương Thành. Dù báo chí liên tục chụp ảnh, quấy rối , hắn cũng bỏ mặc. Một số báo còn đem quan hệ của bọn họ ra bôi nhọ, tùy tiện viết bậy. Nhưng với Hoàng Chấn Dương bây giờ việc đó không quan trọng, hiện tại chỉ có Ngụy Phương Thành mới là quan trọng nhất.
Qua nửa tháng, Ngụy Phương Thành đã qua thời kì nguy hiểm, bắt đầu được ăn uống bình thường, nhưng có điều thức ăn lại là những thứ rau cải và thức ăn lỏng, không được ăn thức ăn chiên xào, khó tiêu hóa. Thêm một tháng nữa, Ngụy Phương Thành bắt đầu ăn được thức ăn dạng rắn. Hoàng Chấn Dương dù công việc bận rộn mệt mỏi thế nào, hằng ngày vẫn kiên trì đến thăm Ngụy Phương Thành.
Đến lúc Ngụy Phương Thành xuất viện, Hoàng Chấn Dương đưa hắn về nhà chăm sóc. Do Ngụy Phương Thành bị thương rất nặng, không cách nào tự chăm sóc bản thân, ngay cả khi tắm cũng là Hoàng Chấn Dương giúp hắn.
“Tôi thấy mình giống như một phế nhân.”
Ngụy Phương Thành hiện tại đã có thể nói chuyện lưu loát. Hoàng Chấn Dương liếc hắn một cái nói : “Anh có uống thuốc không?”
“Dược hảo nan ăn.”
(thuốc tốt khó uống)
Ngụy Phương Thành làm mặt xấu. Hoàng Chấn Dương đi lấy nước buộc Ngụy Phương Thành uống.
Ngụy Phương Thành khó chịu thì thầm : “Nhĩ hảo hung ác”
(ý chê Hoàng Chấn Dương ác độc đó. Cái này là anh Thành làm nũng nè)
“Không ác thì anh đâu có chịu uống thuốc.”
Hoàng Chấn Dương bề ngoài có vẻ ăn nói khó nghe nhưng mà cũng không che giấu thái độ quan tâm ân cần. Từ lúc Ngụy Phương Thành gặp tai nạn , khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, giống như muốn vĩnh viễn không tách rời.
Chân Ngụy Phương Thành bị xe đụng, tuy rằng đã dần hồi phục nhưng vẫn khó đi lại được. Hoàng Chấn Dương mỗi tuần hai lần đưa Ngụy Phương Thành đi tập phục hồi nên chân dần dần có cải thiện.
Hai người họ trở lại như trước cùng sống, cùng ngủ chung trong gian phòng nhỏ của Hoàng Chấn Dương. Về sau Ngụy Phương Thành mới nhìn thấy bài báo viết về Hoàng Chấn Dương, hắn tức giận quăng mạnh tờ báo, vì Hoàng Chấn Dương bất bình.
“Mấy tên khốn này dám viết bậy bạ. Cái gì mà tôi bảo dưỡng cậu chứ. Chính cậu mới là người bảo dưỡng tôi . Dám nói tôi ham mê đặc dị , hứng thú với loại con trai xấu xí.”
“Ăn cơm. Đừng có để ý đến ba cái thứ vô bổ đó.”
Vì bệnh Ngụy Phương Thành không thích hợp ăn đồ chiên xào mua bên ngoài, Hoàng Chấn Dương bắt đầu xuống bếp nấu nướng đồ ăn, mua sắm đồ dùng. Gian phòng giản dị ngày xưa giờ đã lung tung đủ thứ vật dụng.
Bây giờ Ngụy Phương Thành đã có thể tự mình ăn, không cần Hoàng Chấn Dương đúc nữa. Ăn cơm xong, Ngụy Phương Thành rửa mặt , chải đầu, rồi nằm trên giường đợi Hoàng Chấn Dương mát xa. Hắn tận tình hưởng thụ nên bệnh tình nhanh chóng hồi phục.
Hoàng Chấn Dương mặc áo ngủ rồi giúp Ngụy Phương Thành mát xa. Ngụy Phương Thành nhắm mắt lại nói : “Thoái mái quá. Cậu còn giỏi hơn nhiều so với người chuyên nghiệp nữa đó.”
“Chỗ này có đau không? Có muốn ấn vài cái?”
Ngụy Phương Thành gật đầu, Hoàng Chấn Dương xoa bóp thêm vài cái. Sự gần gủi đụng chạm làm hạ thân Ngụy Phương Thành bức rức. Hô hấp khó khăn, Ngụy Phương Thành khẽ nhúc nhích, mở hai chân ra. Hoàng Chấn Dương làm bộ không thấy.
Ngụy Phương Thành thấp giọng , nhẹ vuốt thắt lưng Hoàng Chấn Dương, nũng nịu nói : “Quang Vinh ah, bên kia đau quá, cậu ấn giúp tôi vài cái đi.”
Hai má Hoàng Chấn Dương ửng đỏ, hắn không chịu xoa phần Ngụy Phương Thành chỉ, nói : “Anh muốn cái gì? Nên nhớ anh còn đang bệnh nha. Đợi khi nào khỏe chúng ta sẽ làm sau.”
Ngụy Phương Thành thở dốc nói : “Tôi yêu cậu, tôi muốn làm ah. Lần trước lúc ra về, tôi có hỏi bác sĩ hiện có thể làm được không, bác sĩ nói chỉ cần không quá kịch liệt là được ah.”
Hoàng Chấn Dương hỏi hắn một câu : “Có lần nào anh không kịch liệt hả?”
Ngụy Phương Thành chớp mắt nhìn Hoàng Chấn Dương ra vẻ nũng nịu cầu khẩn. Hoàng Chấn Dương đành đáp ứng hôn hắn một chút. Nụ hôn ngọt ngào qua đi, Ngụy phương Thành ôm Hoàng Chấn Dương vào lòng, ngửi ngửi mùi hương cơ thể của Hoàng Chấn Dương làm cho hắn hết sức thoải mái.
“Chúng ta chuyển nhà đi. Nơi này nhỏ quá, làm gì cũng không tiện.”
Hoàng Chấn Dương không trả lời. Ngụy Phương Thành biết Hoàng Chấn Dương đối với gian phòng này có nhiều tình cảm , thêm nữa u linh ở nơi đây đã nhiều lần giúp đỡ hắn.
“Tôi sẽ hỏi pháp sư xem có cách nào đem u linh nơi này đi cùng chúng ta về nhà mới không.”
Hoàng Chấn Dương lúc này mới thấp giọng nói : “Được.”
Ngụy Phương Thành ôm bờ vai Hoàng CHấn Dương nhỏ giọng nói : “Từ lúc thành công đến nay, tôi đã nhiều lần khuyên mẹ mình bỏ cái nhà đó đến sống cùng tôi. Nhưng mẹ tôi lại là một người phụ nữ truyền thống, dù cha tôi có đối sử với mẹ lạnh lùng như thế nào mẹ vẫn không rời bỏ cha. Quang Vinh ah, mặc dù rất tức giận cho mẹ nhưng tôi có lẽ cũng giống như mẹ mình, dù cậu có không để ý đến tối, không yêu tôi , tôi vẫn sẽ mãi mãi đợi cậu.”
Ngụy Phương Thành thành thật bày tỏ nỗi lòng, Hoàng Chấn Dương quay lại ôm hắn, nói ra tâm sự sâu kín : “Tôi yêu anh, Phương Thành. Lúc nghe tin anh gặp chuyện không may, tôi mới hiểu được mình đã yêu anh như thế nào. Nhưng cha mẹ tôi đã chết, tôi thực sự rất khó có thể thừa nhận mình yêu anh.”
Hai mắt Ngụy Phương Thành toát ra vẻ hối hận, âm thầm nói : “Nếu trước đây tôi không ngu xuẩn, đã không làm mọi việc ra nông nổi này. Quang Vinh, xin cậu hãy tha thứ cho tôi, tôi nhất định sẽ đến viếng mộ hai bác xin người tha thứ.”
Nghe Ngụy Phương Thành nhắc đến cha mẹ, Hoàng Chấn Dương bậc khóc. Ngụy Phương Thành gắt gao ôm chặt Hoàng Chấn Dương : “Xin lỗi, Quang Vinh. Tôi xin lỗi. Tôi yêu cậu. Tôi hứa cả đời này nhất định sẽ không bao giờ khiến cậu phải chịu ủy khuất gì nữa. Tôi có thể thề trước mộ cha mẹ cậu.”
Hoàng Chấn Dương khóc, nước mắt ướt đẫm vai áo Ngụy Phương Thành, nghẹn ngào nói : “Tôi tin anh, Phương Thành.’
Chỉ một câu “Tôi tin anh” của Hoàng Chấn Dương cũng làm cho Ngụy Phương Thành đau lòng. Hắn nhất định phải nhanh chóng khỏe mạnh, không để Hoàng Chấn Dương lo lắng nữa. Như vậy hắn mới có thể đem lại hạnh phúc cho Hoàng Chấn Dương, để Hoàng Chấn Dương quên đi quá khứ đau khổ kia.
———-
Ngày Hoàng Chấn Dương chuyển nhà, Chu quản lí , Lâm Y Lệ cùng một số đồng nghiệp của Hoàng Chấn Dương cũng đến phụ hắn chuyển nhà. Bọn họ đều đã xem qua những tin tức mà báo chí đăng tải. Nhưng thấy Hoàng CHấn Dương mỗi ngày đều đến bệnh viện vất vả chăm sóc Ngụy Phương Thành. Bệnh tình của Ngụy Phương Thành thuyên giảm cũng đều nhờ Hoàng Chấn Dương. Đến lúc có thể tự đi lại được, hằng ngày Ngụy Phương Thành đều đến đón Hoàng Chấn Dương tan sở. Người lạ liếc qua cũng biết được tình cảm bọn họ sâu đậm đến thế nào.
Chu quản lý rốt cuộc cũng biết lúc trước ai là người làm cho Ngụy Phương Thành thân bại danh liệt , ai là người chụp hình chung với Ngụy Phương Thành , ai là người mà dù cho có mất hết tất cả Ngụy Phương Thành cũng quyết bảo vệ cho được.
Ngụy Phương Thành thà mất hết tất cả cũng muốn bảo vệ Hoàng Chấn Dương. Tình cảm của họ không cần hỏi cũng biết sâu đậm đến chừng nào. Ngài cũng đã từng hỏi qua Hoàng Chấn Dương nhưng Hoàng Chấn Dương chỉ nói đơn giản là trước kia có quen biết Ngụy Phương Thành, sau lại xảy ra một số sự kiện mà thôi.
Thấy Hoàng Chấn Dương không muốn nói, Chu quản lý cũng không hỏi nữa, biết chắc bên trong hẳn rất phức tạp. Nhưng bất kể chuyện quá khứ thế nào, chỉ cần hiện tại và tương lai hai người hạnh phúc là rất tốt rồi.
Bất quá là quản lí chỉ thấy hâm mộ khi Ngụy Phương Thành tặng Hoàng Chấn Dương căn nhà ở tầng cao nhất của khu nhà cao cấp, ước chừng trị giá hơn một trăm ngàn. Tuy chuyện này bị báo chí viết thành Ngụy Phương Thành bảo dưỡng Hoàng Chấn Dương. Nhưng với cá tính của Hoàng Chấn Dương nếu không phải là yêu tới cực điểm , chắc chắn sẽ không nhận lễ vật . Chu quản lý còn bất bình thay cho Hoàng Chấn Dương đến tận tòa soạn mắng chửi họ nhiều chuyện rảnh rang đi viết bậy bạ.
Một số phóng viên còn đến hỏi Chu quản lý về quan hệ của Hoàng Chấn Dương và Ngụy Phương Thành , ngài đều trả lời giống nhau : “Hoàng Chấn Dương là nhân viên tốt của tôi. Ngụy Phương Thành tiên sinh là đối tác lớn của công ty. Bọn họ có quan hệ gì thì có liên quan gì đến người khác sao? Thấy người ta hạnh phúc, các người khó chịu ah?”
Bọn phóng viên đáng ghét, thấy người khác hạnh phúc thì khó chịu ah? – Chu quản lí tức giận nghĩ.
—————-
“Chỗ này đẹp thật , lý tưởng cho hai người cùng ngồi uống cà phê đấy.”
Lâm Y Lệ ngồi xuống ghê trên ban công, phóng tầm mắt nhìn phong cảnh ở phía xa đồng thời trò chuyện cùng Hoàng Chấn Dương.
——————-
Ngụy Phương Thành mời một thầy pháp nổi tiếng về lập đàn làm phép để hỏi ý của u linh xem có muốn cùng bọn họ dọn về nhà mới. Ngụy Phương Thành đối với u linh có không ít cảm kích nên hy vọng lúc mình còn sống thì có thể cung phụng nó.
U linh đáp ứng thỉnh cầu của Ngụy Phương Thành đồng ý đi cùng. Người vui mừng nhất đối với chuyện này chính là Hoàng Chấn Dương. Hắn ở Đài Bắc bao nhiêu năm nay, cả lúc vui hay lúc đau khổ, chỉ có duy nhất một mình u linh là ở cùng hắn, ngay cả lúc Hoàng Chấn Dương gặp nguy hiểm cũng là nhờ u linh giúp đỡ mới thoát được.
Ngày hôm sau khi bọn họ chuyển nhà, Ngụy Phương Thành nói với Hoàng Chấn Dương rằng hắn muốn đến thấp cho cha mẹ Hoàng Chấn Dương một nén nhang. Hoàng Chấn Dương đồng ý. Bọn họ bèn thu xếp đến viếng mộ cha mẹ Hoàng Chấn Dương.
Hoàng Chấn Dương nhìn di ảnh trên mộ không kìm được nỗi xúc động trong lòng, bậc khóc. Ngụy Phương Thành thấp xong một nén nhang, tâm tình cũng thập phần khó chịu , quỳ gối trước mộ nói : “Bá phụ, bá mẫu, con là Ngụy Phương Thành , con rất tiếc vì nhiều năm trước đã gây lỗi lầm, lúc ấy con còn trẻ không hiểu chuyện mới làm mọi việc nên cớ sự này, làm cho người phải chịu khổ, đồng thời cũng làm Quang Vinh thống khổ thật lâu.”
Hoàng Chấn Dương cũng quỳ gối trước mộ khóc không thành tiếng : “Cha. Mẹ . Con bất hiếu , xin lỗi cha mẹ.”
Ngụy Phương Thành ôm Hoàng Chấn Dương vào lòng. Hoàng Chấn Dương đã từng kể sau khi cha mẹ hắn qua đời vì quá hối tiếc và xấu hổ với cha mẹ nên mới đi sửa lại khuôn mặt để không ai nhận ra hắn là con của cha mẹ hắn, tránh họ nhớ chuyện lại đem cha mẹ hắn ra chửi.
Nhưng Ngụy Phương Thành biết, nếu không vì thống khổ cực điểm thì Hoàng Chấn Dương mới quyết định đem khuôn mặt mình sửa cho xấu xí. Mang theo gương mặt xấu xí sống hết cuộc đời để chuộc lại lỗi lầm của mình, điều đó làm Ngụy Phương Thành không khỏi đau lòng.
“Bá phụ, bá mẫu, con ở trước mộ hai người lập lời thề, con thề rằng suốt đời này chỉ yêu một mình Hoàng Thành Quang Vinh, sẽ chăm sóc cậu ấy, không để cậu ấy chịu bất kì đau khổ nào. Xin hai người tha thứ cho lỗi lầm trước kia vì không hiểu chuyện nên đã phạm phải.”
Không khí vẫn lặng yên không có hồi âm, nhưng là khói từ nhang đèn cộng thêm không gian yên lặng làm người ta cảm thấy tĩnh mịch. Ngụy Phương Thành đỡ Hoàng Chấn Dương đang khóc nấc không đứng dậy nổi.
Hoàng Chấn Dương không để Ngụy Phương Thành đỡ, quỳ xuống lần nữa, khóc ròng nói : “ Cha . Mẹ. Con thật sự thích Phương Thành. Con đã từng thử cố gắng hận cậu ấy, không gặp mặt cậu ấy. Nhưng thấy cậu ấy bị thương, con không thể làm được. Xin cha mẹ hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này, con hứa sẽ sống hạnh phúc, không để cho cha mẹ lo lắng nữa.”
Ngụy Phương Thành nâng Hoàng Chấn Dương dậy. Tận đến lúc ngồi trong xe rồi mà nước mắt Hoàng Chấn Dương vẫn rơi không ngừng. Hoàng Chấn Dương ngã vào người Ngụy Phương Thành khóc lớn. Ngụy Phương Thành yêu thương nhẹ vuốt ve đầu Hoàng Chấn Dương, trong lòng cũng đau khổ không kém.
“Chúng mình phải hạnh phúc. Quang Vinh, chỉ cần cậu sống hạnh phúc thì cha mẹ cậu dưới suối vàng mới yên lòng được.”
Hoàng Chấn Dương gật đầu , nỗi bi thương thống khổ chất chứa trong lòng nhiều năm, giờ đây theo nước mắt giải phóng hết. Ngụy Phương Thành ôm chặt Hoàng Chấn Dương. Bọn họ nhất định sẽ quý trọng hiện tại, quyết gìn giữ hạnh phúc này.
——————-
—————-
————-
———-
——
—
–
Mười năm sau, tập đoàn Long Dã của Ngụy Hùng Anh bị chính phủ điều tra. Bọn họ từng cấu kết với ngân hàng vay tiền, kinh doanh thua lỗ, làm giả sổ sách chứng từ … đủ loại tội lỗi đều bị điều tra hết.
Chuyện này lại cháy lan đến Ngụy Phương Thành. Ngụy Phương Thành bị đơn vị điều tra gọi đến. Nhưng do hắn đã rời tập đoàn Long Dã hơn hai mươi năm, hơn nữa mười mấy năm qua hắn không hề hợp tác làm ăn gì liên quan đến tập đoàn Long Dã nên hắn nhanh chóng được xử vô tội thả ra. Còn cha và hai anh của hắn thì phải chịu tội ngồi tù.
Hoàng Chấn Dương lo lắng lái xe đến đón Ngụy Phương Thành trở về. Ngụy Phương Thành vào xe, hôn Hoàng Chấn Dương một cái, nói : “Nếu không phải nhờ cậu, tôi chỉ sợ bây giờ ngồi tù chính là mình.”
Hoàng Chấn Dương yêu thương nhìn Ngụy Phương Thành, tuy rằng bây giờ bọn họ đã đến tuổi trung niên, nhưng trong mắt Hoàng Chấn Dương , Ngụy Phương Thành lúc này càng anh tuấn, uy nghi.
“Chính vì tôi nên anh mới bị trục xuất khỏi nhà.”
Ngụy Phương Thành lắc đầu : “Không. Đó là bởi vì nhờ cậu nên tôi mới có địa vị ngày hôm nay, tôi mới có thể trở thành đại điền sản.”
Hoàng Chấn Dương nắm lấy tay Ngụy Phương Thành thật lâu, cảm động không nói nên lời. Đối với hai người , dù là không nói gì nhưng cả hai đều hiểu rõ chính là cả hai đều rất yêu thương nhau. Ngay đến mấy tờ báo lúc trước bôi nhọ Hoàng Chấn Dương, nhiều năm sau lại khen ngợi tình cảm sâu đậm của hai người, nói rằng hắn yêu Ngụy Phương Thành thật lòng, chứ không vì sự nghiệp của Ngụy Phương Thành mà thay đổi.
“Đó là nhờ anh đã cố gắng.”
“Đó là bởi vì có cậu ở bên cạnh tôi.”
Ngụy Phương Thành nhích người hôn nhẹ lên tai Hoàng Chấn Dương thì thầm nói : “Chúng mình nhanh nhanh về nhà vui vẻ nha.”
Hoàng Chấn Dương trừng mắt liếc Ngụy Phương Thành một cái. Mới đứng đắn không bao lâu đã … Mặt Hoàng Chấn Dương ửng đỏ. Dù trải qua bao nhiêu năm tháng tình yêu của hai người vẫn không có một chút thay đổi
“Bớt ghê tởm đi. Tôi đã là lão trung niên rồi, đừng nói cứ như tôi là tuyệt đại mỹ nhân không bằng.”
Hoàng Chấn Dương từ lúc đó đến nay vẫn giữ nguyên khuôn mặt không sửa lại dáng vẻ lúc trước. Tuổi càng lớn, tính tình hòa nhã, càng lúc càng trở nên xinh đẹp . Ngụy Phương Thành hôn lên cổ Hoàng Chấn Dương nói : “Cho dù cậu có là lão già bảy mươi tuổi thì vẫn hấp dẫn hơn tuyệt thế mỹ nhân nhiều.”
Hoàng Chấn Dương cười đánh Ngụy Phương Thành một cái. Ngụy Phương Thành gắt gao bắt lấy tay Hoàng Chấn Dương âu yếm ôm vào trong lòng.
Cả đời này, chuyện mà hắn làm được không ít nhưng chuyện làm Ngụy Phương Thành kiêu ngạo nhất chính là có được người mà hắn yêu.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.