Chương 407: Ắt Thành Nghiệp Lớn 1
Trạch Trư
26/08/2023
Y nhìn về phía luyện khí sĩ già cả ngồi trước vách đá, chỉ thấy ánh mắt Phong sư thúc rủ xuống, thân thể chưa tiêu tan, máu thịt sống động như thật.
“Đạo hạnh của người này cực cao, đã tu luyện tới mức thân thể bất hoại.”
Quả chuông tán thưởng nói: “A Ứng, người này là tu sĩ có đạo.”
Hứa Ứng hừ một tiếng, nói với vẻ không vui: “Tu sĩ có đạo mà định ăn thịt ta? Tu sĩ có đạo mà nghĩ cách dùng ta chặn Thiên kiếp?”
Quả chuông nói không ra lời, trước kia nó luôn cảm thấy Lý Tiêu Khách cũng là tu sĩ có đạo, không ngờ lại là kẻ ăn thịt người.
Hứa Ứng đi tới, vơ vét sạch những gì mang đi được, nhưng tốt xấu gì vẫn để lại y phục cho Phong sư thúc.
Y đứng trước vách đá, dùng kiếm khí cẩn thận cắt vách đá ra, định tách vách đá ra, nhét vào miệng Ngoan Thất mang đi.
Tiên Đạo đồ này chắc chắn là pháp bảo bất phàm, ẩn chứa ảo diệu đại đạo cả đời của Phóng sư thúc, được vẽ trước lúc lâm chung, chắc chắn có uy lực phi phàm.
Hứa Ứng định cắt nó mang đi, tế luyện một chút là có thể trở thành một bảo vật kiêm cả công cả thủ!
Y cắt một lượt quan Tiên Đạo đồ,vận chuyển pháp lực, chỉ thấy toàn bộ vách đá bay về phía trước. Hứa Ứng đang định đặt vách đá vào miệng Ngoan Thất thì đột nhiên ồ một tiếng, chỉ thấy sau vách đá lại có một ngôi mộ khác!
“Thất gia, tự nuốt đi!” Hứa Ứng buông Tiên Đạo đồ xuống,hoảng hốt nói.
Ngoan Thất thấy vậy cũng xốc lại tinh thần, vội vàng nuốt Tiên Đạo đồ vào rồi theo Hứa Ứng và quả chuông tới một ngôi mộ khác.
Hai ngôi mộ này rất gần nhau, chỉ cách một vách đá. Chắc trước khi lâm chung Phong sư thúc chỉ đào mộ cho mình, không ngờ bên cạnh còn chôn người khác.
Ngôi mộ này vàng son lộng lẫy, hết sức khí phái, lớn hơn mộ của Phong sư thúc nhiều.
Ngôi mộ của Phong sư thúc còn không có tới một cái quan tài. Còn ngôi mộ này thậm chí có đình đài lầu các, giả sơn suối nước, thậm chí trên một vách đá còn có thác nước đổ xuống.
Trên vách tường khảm từng hạt minh châu to bằng cái sọt, tỏa ra hào quang như ánh trăng, tĩnh mịch thần bí.
“Minh châu trong mai của Long Quy gọi là Hạo Nguyệt châu, cực kỳ hiếm thấy.”
Ngoan Thất nói nhỏ: “Vừa rồi ta đọc được trong điển tịch, có một vị sư tổ Nga Mi ghi lại là, hắn từng lấy được hai mươi tư viên, luyện thành hai mươi tư Sơn Hà Hạo Nguyệt châu. A Ứng, ngươi xem trong những viên minh châu này có phong ấn núi sông không? Nếu có phong ấn núi sông, tức là ngôi mộ này có thể là mộ của vị sư tổ Nga Mi kia!”
Hứa Ứng thi triển phù văn Thiên số, mượn từng viên Thiên Chi Nhãn quan sát từng viên minh châu, dò hỏi: “Vị sư tổ Nga Mi đó tên là gì?”
Y dừng bước, chăm chú quan sát một viên minh châu trong đó, chỉ thấy trong minh châu thật sự có một dãy núi, uốn lượn khúc khủy, như rồng phủ phục.
Một viên minh châu khác thì có một dòng sông lớn, nước sông ào ào qua như tuyết bay.
Còn có một viên minh châu là một khoảng hồ tĩnh lặng, trong hồ có một gốc thần thụ, hoa nở như ngọn lửa, cực kỳ lộng lẫy, nhìn từ xa lại như một gốc cây rực lửa.
Quả chuông nhìn về phía xa nói: “A Ứng, phía trước có nước đen, trên nước có quan tài!”
Hứa Ứng cẩn thận từng chút một đi về phía quan tài trên làn nước. Mặt nước đen kịt, nhưng làn nước trong trẻo, không phải nước đen mà là đáy nước tối thui.
Hứa Ứng cứ cảm thấy dưới nước có gì đó, nhưng y dùng thần thức quan sát lại không dò được tới đáy!
Đầm nước này rất đáng sợ!
Trí nhớ của Ngoan Thất không tốt lắm, cuộn mình trên vai Hứa Ứng, lấy sách vở ghi chép của mình ra, lật rào rào mọt hồi rồi cười nói: “Tìm ra rồi! Vị sư tổ Nga Mi này là sư tổ đời thứ ba mươi tư, tên là Kiều Tử Trọng, đạo hiệu Thanh SƯơng!’
Hứa Ứng đi tới trước quan tài, trong lòng máy động, chỉ thấy nắp quan tài không cánh mà bay!
Trong quan tài trống rỗng, không có hài cốt, không có pháp bảo chôn cùng, ngược lại có chăn đệm gấm vóc!
Gan xanh trên trán Hứa Ứng giật lia lịa, gấm vóc trong quan tài có vết người nằm!
Y sờ tay lên, vẫn còn hơi ấm.
“Rút lui ngay thôi! Không được đụng vào bất cứ thứ gì!”
Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng khoảnh khắc sau mồ hôi lại bị y ép vào người người, tránh cho có mùi tỏa ra.
Quả chuông và Ngoan Thất cũng biết không ổn, khỏi kinh hãi, cùng Hứa Ứng trở về theo đường cũ, thậm chí ngay cả tro bụi cũng bị Hứa Ứng âm thầm khôi phục như lúc đầu!
“A Ứng, vách đá. Vách đá không thể phục hồi được!” Ngoan Thất nhắc.
Hứa Ứng thầm giật mình, vách đá đã bị y cắt đi, chắc chắn không thể trở lại hình dáng ban đầu. Mà vách đá kia là vật bồi thường mà Phong sư thúc để lại cho y, làm sao mà trả lại được?
“Nếu không thể khôi phục như cũ, chắc chắn sẽ bị phát hiện...”
Sắc mặt Hứa Ứng càng lúc càng đen, âm trầm bất định: “Thế thì đừng khôi phục! Thất gia, ngài chuông, chúng ta khoắng sạch nơi này!”
Ngoan Thất nhìn Hứa Ứng và quả chuông bay lên bay xuống, lấy từng viên Sơn Hà Hạo Nguyệt châu ra, hoảng hốt nói: “A Ứng, không thể làm như vậy được, chúng ta tới đây làm khách cơ... ơ ơ...”
Hứa Ứng nhét từng viên minh châu vào miệng hắn, ngắt lời hắn.
Quả chuông úp xuống trấn áp căn nhà lầu trong mộ, căn nhà này là dị bảo do pháp bảo lớn lớn nhỏ nhỏ, mái nhà còn treo bốn cái chuông gió, có thể lần lượt phát động địa phong thủy hỏa, cực kỳ lợi hại.
Nhưng cũng may bảo vật này không thông linh, bị quả chuông trấn áp là không cách nào thể hiện uy lực.
Hứa Ứng vận sức nhấc tòa nhà, nâng toàn bộ căn lầu ba tầng lên.
Quả chuông ở trên thì phát lực, từng luồng sáng rủ xuống, khóa tòa nhà lại, một người một chuông phối hợp nâng tòa nhà đi về phía Ngoan Thất.
“A Ứng, nếu người ta phát hiện... ưm ưm ưm, chúng ta sẽ toi đấy!” Ngoan Thất hoảng sợ nói.
Hứa Ứng đi từ trong họng hắn ra, quả chuông theo sau, nhắc nhở: “A Ứng, ngươi nhìn cái cầu Ngọa Ba kia, thân cầu có khắc dấu đạo tượng Thủy Long, tạo thành phù văn, có bách long chơi đùa, chắc chắn là dị bảo!”
“Dỡ đi!”
Hứa Ứng đi tới, vẫn là quả chuông trấn áp, Hứa Ứng dỡ cầu, tháo Bách Long Ngọa Ba kiều ra, đưa vào bụng Ngoan Thất.
“A Ứng, thác nước này chắc chắn là vật phi phàm. Thác nước này là Vô Căn Chi Thủy, chắc chắn được chế tạo từ khí Thái Âm, có thể hủy diệt Nguyên Thần, cực kỳ lợi hại!”
“Dỡ đi!”
“A Ứng, nhìn mấy con thú canh gác trong mộ kia, tới gần là nó hóa thành viễn cổ cự thú. Nó được tạo ra bằng cách luyện tinh hồn và tinh khí cự thú, đưa vào đạo tượng, không phải vật phàm.”
“Dỡ đi!”
"A Ứng bên kia có tòa đạo đài!"
“Dỡ đi!”
...
Hứa Ứng và quả chuông bận rộn tối mắt tối mũi, phá dỡ lăng mộ của Thanh Sương sư tổ Kiều Tử Trọng, đình đài lâu các, giả sơn dòng suối, tất cả đều bị hủy sạch, thậm chí gạch vàng dưới đất cũng cẩn thận bóc ra.
Một người một chuông một rắn ngựa quen đường cũ, không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này. Quả chuông trấn áp bảo vật, tránh kinh động tới chủ nhân, Hứa Ứng cẩn thận từng chút một chuyển vào trong bụng Ngoan Thất.
“Đạo hạnh của người này cực cao, đã tu luyện tới mức thân thể bất hoại.”
Quả chuông tán thưởng nói: “A Ứng, người này là tu sĩ có đạo.”
Hứa Ứng hừ một tiếng, nói với vẻ không vui: “Tu sĩ có đạo mà định ăn thịt ta? Tu sĩ có đạo mà nghĩ cách dùng ta chặn Thiên kiếp?”
Quả chuông nói không ra lời, trước kia nó luôn cảm thấy Lý Tiêu Khách cũng là tu sĩ có đạo, không ngờ lại là kẻ ăn thịt người.
Hứa Ứng đi tới, vơ vét sạch những gì mang đi được, nhưng tốt xấu gì vẫn để lại y phục cho Phong sư thúc.
Y đứng trước vách đá, dùng kiếm khí cẩn thận cắt vách đá ra, định tách vách đá ra, nhét vào miệng Ngoan Thất mang đi.
Tiên Đạo đồ này chắc chắn là pháp bảo bất phàm, ẩn chứa ảo diệu đại đạo cả đời của Phóng sư thúc, được vẽ trước lúc lâm chung, chắc chắn có uy lực phi phàm.
Hứa Ứng định cắt nó mang đi, tế luyện một chút là có thể trở thành một bảo vật kiêm cả công cả thủ!
Y cắt một lượt quan Tiên Đạo đồ,vận chuyển pháp lực, chỉ thấy toàn bộ vách đá bay về phía trước. Hứa Ứng đang định đặt vách đá vào miệng Ngoan Thất thì đột nhiên ồ một tiếng, chỉ thấy sau vách đá lại có một ngôi mộ khác!
“Thất gia, tự nuốt đi!” Hứa Ứng buông Tiên Đạo đồ xuống,hoảng hốt nói.
Ngoan Thất thấy vậy cũng xốc lại tinh thần, vội vàng nuốt Tiên Đạo đồ vào rồi theo Hứa Ứng và quả chuông tới một ngôi mộ khác.
Hai ngôi mộ này rất gần nhau, chỉ cách một vách đá. Chắc trước khi lâm chung Phong sư thúc chỉ đào mộ cho mình, không ngờ bên cạnh còn chôn người khác.
Ngôi mộ này vàng son lộng lẫy, hết sức khí phái, lớn hơn mộ của Phong sư thúc nhiều.
Ngôi mộ của Phong sư thúc còn không có tới một cái quan tài. Còn ngôi mộ này thậm chí có đình đài lầu các, giả sơn suối nước, thậm chí trên một vách đá còn có thác nước đổ xuống.
Trên vách tường khảm từng hạt minh châu to bằng cái sọt, tỏa ra hào quang như ánh trăng, tĩnh mịch thần bí.
“Minh châu trong mai của Long Quy gọi là Hạo Nguyệt châu, cực kỳ hiếm thấy.”
Ngoan Thất nói nhỏ: “Vừa rồi ta đọc được trong điển tịch, có một vị sư tổ Nga Mi ghi lại là, hắn từng lấy được hai mươi tư viên, luyện thành hai mươi tư Sơn Hà Hạo Nguyệt châu. A Ứng, ngươi xem trong những viên minh châu này có phong ấn núi sông không? Nếu có phong ấn núi sông, tức là ngôi mộ này có thể là mộ của vị sư tổ Nga Mi kia!”
Hứa Ứng thi triển phù văn Thiên số, mượn từng viên Thiên Chi Nhãn quan sát từng viên minh châu, dò hỏi: “Vị sư tổ Nga Mi đó tên là gì?”
Y dừng bước, chăm chú quan sát một viên minh châu trong đó, chỉ thấy trong minh châu thật sự có một dãy núi, uốn lượn khúc khủy, như rồng phủ phục.
Một viên minh châu khác thì có một dòng sông lớn, nước sông ào ào qua như tuyết bay.
Còn có một viên minh châu là một khoảng hồ tĩnh lặng, trong hồ có một gốc thần thụ, hoa nở như ngọn lửa, cực kỳ lộng lẫy, nhìn từ xa lại như một gốc cây rực lửa.
Quả chuông nhìn về phía xa nói: “A Ứng, phía trước có nước đen, trên nước có quan tài!”
Hứa Ứng cẩn thận từng chút một đi về phía quan tài trên làn nước. Mặt nước đen kịt, nhưng làn nước trong trẻo, không phải nước đen mà là đáy nước tối thui.
Hứa Ứng cứ cảm thấy dưới nước có gì đó, nhưng y dùng thần thức quan sát lại không dò được tới đáy!
Đầm nước này rất đáng sợ!
Trí nhớ của Ngoan Thất không tốt lắm, cuộn mình trên vai Hứa Ứng, lấy sách vở ghi chép của mình ra, lật rào rào mọt hồi rồi cười nói: “Tìm ra rồi! Vị sư tổ Nga Mi này là sư tổ đời thứ ba mươi tư, tên là Kiều Tử Trọng, đạo hiệu Thanh SƯơng!’
Hứa Ứng đi tới trước quan tài, trong lòng máy động, chỉ thấy nắp quan tài không cánh mà bay!
Trong quan tài trống rỗng, không có hài cốt, không có pháp bảo chôn cùng, ngược lại có chăn đệm gấm vóc!
Gan xanh trên trán Hứa Ứng giật lia lịa, gấm vóc trong quan tài có vết người nằm!
Y sờ tay lên, vẫn còn hơi ấm.
“Rút lui ngay thôi! Không được đụng vào bất cứ thứ gì!”
Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng khoảnh khắc sau mồ hôi lại bị y ép vào người người, tránh cho có mùi tỏa ra.
Quả chuông và Ngoan Thất cũng biết không ổn, khỏi kinh hãi, cùng Hứa Ứng trở về theo đường cũ, thậm chí ngay cả tro bụi cũng bị Hứa Ứng âm thầm khôi phục như lúc đầu!
“A Ứng, vách đá. Vách đá không thể phục hồi được!” Ngoan Thất nhắc.
Hứa Ứng thầm giật mình, vách đá đã bị y cắt đi, chắc chắn không thể trở lại hình dáng ban đầu. Mà vách đá kia là vật bồi thường mà Phong sư thúc để lại cho y, làm sao mà trả lại được?
“Nếu không thể khôi phục như cũ, chắc chắn sẽ bị phát hiện...”
Sắc mặt Hứa Ứng càng lúc càng đen, âm trầm bất định: “Thế thì đừng khôi phục! Thất gia, ngài chuông, chúng ta khoắng sạch nơi này!”
Ngoan Thất nhìn Hứa Ứng và quả chuông bay lên bay xuống, lấy từng viên Sơn Hà Hạo Nguyệt châu ra, hoảng hốt nói: “A Ứng, không thể làm như vậy được, chúng ta tới đây làm khách cơ... ơ ơ...”
Hứa Ứng nhét từng viên minh châu vào miệng hắn, ngắt lời hắn.
Quả chuông úp xuống trấn áp căn nhà lầu trong mộ, căn nhà này là dị bảo do pháp bảo lớn lớn nhỏ nhỏ, mái nhà còn treo bốn cái chuông gió, có thể lần lượt phát động địa phong thủy hỏa, cực kỳ lợi hại.
Nhưng cũng may bảo vật này không thông linh, bị quả chuông trấn áp là không cách nào thể hiện uy lực.
Hứa Ứng vận sức nhấc tòa nhà, nâng toàn bộ căn lầu ba tầng lên.
Quả chuông ở trên thì phát lực, từng luồng sáng rủ xuống, khóa tòa nhà lại, một người một chuông phối hợp nâng tòa nhà đi về phía Ngoan Thất.
“A Ứng, nếu người ta phát hiện... ưm ưm ưm, chúng ta sẽ toi đấy!” Ngoan Thất hoảng sợ nói.
Hứa Ứng đi từ trong họng hắn ra, quả chuông theo sau, nhắc nhở: “A Ứng, ngươi nhìn cái cầu Ngọa Ba kia, thân cầu có khắc dấu đạo tượng Thủy Long, tạo thành phù văn, có bách long chơi đùa, chắc chắn là dị bảo!”
“Dỡ đi!”
Hứa Ứng đi tới, vẫn là quả chuông trấn áp, Hứa Ứng dỡ cầu, tháo Bách Long Ngọa Ba kiều ra, đưa vào bụng Ngoan Thất.
“A Ứng, thác nước này chắc chắn là vật phi phàm. Thác nước này là Vô Căn Chi Thủy, chắc chắn được chế tạo từ khí Thái Âm, có thể hủy diệt Nguyên Thần, cực kỳ lợi hại!”
“Dỡ đi!”
“A Ứng, nhìn mấy con thú canh gác trong mộ kia, tới gần là nó hóa thành viễn cổ cự thú. Nó được tạo ra bằng cách luyện tinh hồn và tinh khí cự thú, đưa vào đạo tượng, không phải vật phàm.”
“Dỡ đi!”
"A Ứng bên kia có tòa đạo đài!"
“Dỡ đi!”
...
Hứa Ứng và quả chuông bận rộn tối mắt tối mũi, phá dỡ lăng mộ của Thanh Sương sư tổ Kiều Tử Trọng, đình đài lâu các, giả sơn dòng suối, tất cả đều bị hủy sạch, thậm chí gạch vàng dưới đất cũng cẩn thận bóc ra.
Một người một chuông một rắn ngựa quen đường cũ, không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này. Quả chuông trấn áp bảo vật, tránh kinh động tới chủ nhân, Hứa Ứng cẩn thận từng chút một chuyển vào trong bụng Ngoan Thất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.