Chương 565: Bắc Âm Vận Dụng Tam Sinh Thạch 1
Trạch Trư
26/08/2023
Thần Kiều kia gác lên Phong Đô sơn, ép tới mức ngọn núi khổng lồ rung chuyển dữ dội, chìm xuống Minh Hải.
Hứa Ứng phát động cây đèn, ánh đèn như cột trụ chiếu lên tòa Thần Kiều kia.
Thần Kiều kia bị chiếu sáng, là một câu cầu hình vòm kết nối hai thế giới, trên cầu khắc hình vẽ hoa văn huyền diệu, vắt qua thiên địa, cứ như đi qua Thần Kiều này là có thể phi thăng!
“Thần Kiều thật đồ sộ!”
Hứa Ứng thầm thán phục, đổi hướng đèn dầu, soi từ đầu cầu tới cuối cầu, chỉ thấy cuối cầu có một người đang đứng, đeo mặt nạ răng nanh,không hề nhúc nhích.
Y di chuyển ánh đèn, người đeo mặt nạ trên cầu đột nhiên di động. Ánh đèn của Hứa Ứng lại chiếu qua, chỉ trong chốc lát mà người đeo mặt nạ đã đi tới giữa cầu.
Người đeo mặt nạ bị ánh đèn chiếu vào, lập tức đứng lại, không hề nhúc nhích, đồng thời trong tay hắn hiện lên một tấm bùa, tấm bùa được giơ lên, kim quang tỏa ra bốn phía.
Ánh sáng từ đèn dầu bị tấm bùa kia ép tới mức càng ngày càng ảm đạm, người đeo mặt nạ mang nụ cười quỷ dị, bước từng bước một về phía bờ kia cây cầu.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng bộp giòn tan, dấu ấn tiên kiếm trên ngực Bắc Âm từ từ đứt đoạt.
Gương mặt người đeo mặt nạ lộ vẻ kinh hãi, đang lúc chần chờ liệu có nên tiếp tục tiến lên hay không, đột nhiên nghe thấy trên bầu trời có giọng nói trầm trầm: “Bắc Âm đã khôi phục, về đi. Chúng ta phải lưu lạc dưới hạ giới, bị đối xử chẳng khác nào tù nhân, có đáng để liều mạng không?”
Lá bùa trong tay người đeo mặt nạ đột nhiên bốc cháy, bộc phát ra hào quang rực rỡ, ánh đèn trong tay Hứa Ứng bị áp đảo hoàn toàn, mắt không thể thấy gì nữa.
Sau khi hào quang tan đi, cây Thần Kiều kết nối hai thế giới và người đeo mặt nạ trên cầu đều biến mất không còn tăm hơi!
Thần nhân trong quan tài chậm rãi đứng dậy, nhìn lên bầu trời, chỉ thấy lối vào trên bầu trời chậm rãi khép lại, sóng gió ngoài Phong Đô sơn cũng từ từ yên ắng, nước Minh Hải bình tĩnh trở lại.
“Vạn năm qua, thần danh Phong Đô đã không còn trong hiểu biết của thế nhân, chỉ còn đám quỷ hồn tụng niệm lưu lại một chút hương hỏa, giữ cho Nguyên Thần của ta bất diệt.”
Bắc Âm bay lên từ trong quan tài, hạ xuống dưới đất, nói với Hứa Ứng: “Đa tạ thiện duyên của Hứa đọa hữu, Bắc Âm xin ghi nhớ.”
Hứa Ứng trả đèn dầu cho hắn, chỉ thấy ánh lửa trong đèn đã sáng trở lại.
Bắc Âm treo cây đèn này vào trong núi, Minh Hải cũng có ánh sáng.
“Người vừa chui ra từ thế giới khác tập kích Phong Đô là ai?” Hứa Ứng dò hỏi.
“Bọn chúng là Thiên Ma.”
Bắc Âm nói: “Ta dùng đèn này ép lui bọn chúng. Nhiều năm qua bọn chúng luôn muốn xâm lấn Phong Đô sơn, lúc trước ta có thể dùng đèn này ép lui bọn chúng, vừa rồi ta cần chữa thương nên bọn chúng định tranh thủ cơ hội. may mà cuối cùng Hứa đạo hữu giải nguy giúp ta.”
“Thiên ma?”
Hứa Ứng ngơ ngác nhìn Bỉ Ngạn Minh Hải, trong minh hỏa kia cũng có Thiên ma. Thiên ma từ đâu tới?
Bắc Âm đại đế nói: “Ta cũng không biết bọn chúng từ đâu tới. Ta đã chết quá lâu, bị trấn áp ở đây, chỉ biết bầu trời đột nhiên xuất hiện một vực sâu khổng lồ, sau vực sâu có quái nhãn, tiếp đó Thiên ma xuất hiện. Ta đã bỏ mạng, bọn chúng để mắt tới Kim Thân của ta. Nếu bị bọn chúng xâm chiếm, cướp đoạt Kim Thân, hậu quả khó mà lường nổi.”
“Sau khi vực sâu xuất hiện trên trời mới có Thiên ma?”
Hứa Ứng không hiểu gì cả, vực sâu xuất hiện khi nào?
Bắc Âm nói: “Hơn bốn ngàn năm trước, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vực sâu này. Không phải vực Thương Ngô, vực sâu này khác với vực Thương Ngô, trong vực sâu này có ba tà ác rất lớn.”
“Người đeo mặt nạ trên Thần Kiều cũng là Thiên ma hay sao?”
“Không phải. Ta cảm thấy hắn là tà ác trong vực sâu.”
Bắc Âm Đại Đế không biết nhiều về chuyện này, Hứa Ứng đành tạm gác lại, lấy quẻ trúc dò hỏi: “Bắc Thần Tử tiên sinh, chủ nhân của thẻ trúc này, bà cốt biết xem tướng số kia bây giờ đang ở đâu?”
Bắc Âm Đại Đế nói: “Bồng Lai tiên đảo đã mang theo thần nữ trên đó cùng biến mất rồi. Năm xưa ta tình cờ gặp cô ấy trên biển, cô ấy tính một quẻ cho ta, bây giờ ta cũng không biết tung tích cô ấy. Lúc cô ấy đoán mệnh cho ta đã là mười lăm ngàn năm trước.”
Hứa Ứng trong lòng máy động, bà cốt trên bồng lai tiên đảo đoán mệnh cho Đông Nhạc từ ít nhất hai mươi ngàn năm trước, đoán mệnh cho Bắc Âm thì từ mười lăm ngàn năm trước, thời gian cực kỳ dài lâu.
Cho dù là luyện khí sĩ phi thăng, chắc cũng chết rồi!
“Chỉ có cắt rau hẹ luyện khí sĩ mới có thể sống sót. Hay là Bồng Lai tiên sơn bảo vệ tính mạng cô ấy. Nhưng nếu thế thì phải ăn tiên dược bất tử từ trước.”
Hứa Ứng lật thẻ trúc ra xem, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc: “Chẳng lẽ có người tính được chuyện xảy ra một hai vạn năm sau? E là Viên Thiên Cương cũng không có năng lực như vậy? Làm sao Bồng Lai thần nữ lại làm được?”
Bắc Âm Đại Đế thuật lại chuyện mình gặp Bồng Lai thần nữ, nói: “Tuy cô ấy ở Bồng Lai nhưng dường như có thể đoán trước đủ mọi chuyện tương lai.”
Hứa Ứng vuốt ve thẻ trúc, xem xét văn tự trên đó.
Minh Đô tinh loạn, Côn Ngư vượt biển, Bỉ Ngạn u hỏa, thiện duyên xưa nay.
Bồng Lai thần nữ kia thậm chí tính được cả chuyện Hứa Ứng bị đám khách câu cá truy sát, tính được Minh hỏa của Bỉ Ngạn đốt cháy Nguyên Thần Na Tướng. Thủ đoạn này thật quá lợi hại, chưa bao giờ nghe tới.
Huống chi cô còn bói cho cả Đông Nhạc tiên sinh, khiến Đông Nhạc đưa trứng Kim Ô cho mình, từ đó mới có chuyện Hứa Ứng và Kim Ô đại náo Đại Thương.
“Bắc Âm tiên sinh, có thể đưa ta thẻ trúc này không?” Hứa Ứng dò hỏi.
Bắc Âm Đại Đế nói: “Quẻ trên thẻ trúc đã ứng nghiệm, ngươi cứ cầm đi.’
Hứa Ứng cất thẻ trúc vào lòng nói: “Chuyện đoán mệnh thường mơ hồ khó hiểu, quá nửa là dọa dẫm người khác. Bắc Âm tiên sinh nên cảm tạ Đông Nhạc, là hắn đưa ta tới nơi này.”
Y không nhịn được tán thưởng: “Đông Nhạc tiên sinh mới là thần cơ diệu toán, sau khi vứt ta lại, ta nhân cơ hội ra tay đoạt được động thiên na tổ. Hắn còn đoán được các hạ sẽ ra tay ứng cứu, kết thiện duyên với ta, tất cả mọi người đều được lợi, vẹn cả đôi đường.”
Bắc Âm Đại Đế nghe vậy không khỏi nghi hoặc, thầm nghĩ: “Đông Nhạc tiên sinh mà hắn nói có phải Đông Nhạc Đại Đế không? Vị đạo huynh kia luôn nổi danh mắt kém nhìn người không chuẩn, có năng lực thần cơ diệu toán từ bao giờ? Chẳng lẽ trong quãng thời gian tử vong không biết bao nhiêu năm đạo hạnh của hắn không những không hạ xuống mà còn tăng thêm?”
Nhưng Hứa Ứng nói cũng không sai, Đông Nhạc tiên sinh vứt Hứa Ứng lại đúng là có tâm tư chiếu cố Bắc Âm Đại Đế.
Dù sao Bắc Âm Đại Đế cũng là Thiên thần có đại thần thông, sinh ra theo tín ngưỡng của muôn vàn lê dân bách tính, suy nghĩ thấu đáo, nhớ ơn của Đông Nhạc Đại Đế.
Hắn chỉ vừa phục sinh, thương thế chưa khỏi hẳn, điều động khí hương hỏa trong Minh Hải, ra sức khôi phục tu vi.
Biển cả đầy nước đen không một gợn sóng giờ phút này lại sóng gió ngợp trời; từng ngôi sao linh hồn không ngừng bay ra, quỷ hồn trên ngôi sao quỳ lạy vị Đại Đế này, tụ tập hương hỏa nguyện lực.
Hứa Ứng phát động cây đèn, ánh đèn như cột trụ chiếu lên tòa Thần Kiều kia.
Thần Kiều kia bị chiếu sáng, là một câu cầu hình vòm kết nối hai thế giới, trên cầu khắc hình vẽ hoa văn huyền diệu, vắt qua thiên địa, cứ như đi qua Thần Kiều này là có thể phi thăng!
“Thần Kiều thật đồ sộ!”
Hứa Ứng thầm thán phục, đổi hướng đèn dầu, soi từ đầu cầu tới cuối cầu, chỉ thấy cuối cầu có một người đang đứng, đeo mặt nạ răng nanh,không hề nhúc nhích.
Y di chuyển ánh đèn, người đeo mặt nạ trên cầu đột nhiên di động. Ánh đèn của Hứa Ứng lại chiếu qua, chỉ trong chốc lát mà người đeo mặt nạ đã đi tới giữa cầu.
Người đeo mặt nạ bị ánh đèn chiếu vào, lập tức đứng lại, không hề nhúc nhích, đồng thời trong tay hắn hiện lên một tấm bùa, tấm bùa được giơ lên, kim quang tỏa ra bốn phía.
Ánh sáng từ đèn dầu bị tấm bùa kia ép tới mức càng ngày càng ảm đạm, người đeo mặt nạ mang nụ cười quỷ dị, bước từng bước một về phía bờ kia cây cầu.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng bộp giòn tan, dấu ấn tiên kiếm trên ngực Bắc Âm từ từ đứt đoạt.
Gương mặt người đeo mặt nạ lộ vẻ kinh hãi, đang lúc chần chờ liệu có nên tiếp tục tiến lên hay không, đột nhiên nghe thấy trên bầu trời có giọng nói trầm trầm: “Bắc Âm đã khôi phục, về đi. Chúng ta phải lưu lạc dưới hạ giới, bị đối xử chẳng khác nào tù nhân, có đáng để liều mạng không?”
Lá bùa trong tay người đeo mặt nạ đột nhiên bốc cháy, bộc phát ra hào quang rực rỡ, ánh đèn trong tay Hứa Ứng bị áp đảo hoàn toàn, mắt không thể thấy gì nữa.
Sau khi hào quang tan đi, cây Thần Kiều kết nối hai thế giới và người đeo mặt nạ trên cầu đều biến mất không còn tăm hơi!
Thần nhân trong quan tài chậm rãi đứng dậy, nhìn lên bầu trời, chỉ thấy lối vào trên bầu trời chậm rãi khép lại, sóng gió ngoài Phong Đô sơn cũng từ từ yên ắng, nước Minh Hải bình tĩnh trở lại.
“Vạn năm qua, thần danh Phong Đô đã không còn trong hiểu biết của thế nhân, chỉ còn đám quỷ hồn tụng niệm lưu lại một chút hương hỏa, giữ cho Nguyên Thần của ta bất diệt.”
Bắc Âm bay lên từ trong quan tài, hạ xuống dưới đất, nói với Hứa Ứng: “Đa tạ thiện duyên của Hứa đọa hữu, Bắc Âm xin ghi nhớ.”
Hứa Ứng trả đèn dầu cho hắn, chỉ thấy ánh lửa trong đèn đã sáng trở lại.
Bắc Âm treo cây đèn này vào trong núi, Minh Hải cũng có ánh sáng.
“Người vừa chui ra từ thế giới khác tập kích Phong Đô là ai?” Hứa Ứng dò hỏi.
“Bọn chúng là Thiên Ma.”
Bắc Âm nói: “Ta dùng đèn này ép lui bọn chúng. Nhiều năm qua bọn chúng luôn muốn xâm lấn Phong Đô sơn, lúc trước ta có thể dùng đèn này ép lui bọn chúng, vừa rồi ta cần chữa thương nên bọn chúng định tranh thủ cơ hội. may mà cuối cùng Hứa đạo hữu giải nguy giúp ta.”
“Thiên ma?”
Hứa Ứng ngơ ngác nhìn Bỉ Ngạn Minh Hải, trong minh hỏa kia cũng có Thiên ma. Thiên ma từ đâu tới?
Bắc Âm đại đế nói: “Ta cũng không biết bọn chúng từ đâu tới. Ta đã chết quá lâu, bị trấn áp ở đây, chỉ biết bầu trời đột nhiên xuất hiện một vực sâu khổng lồ, sau vực sâu có quái nhãn, tiếp đó Thiên ma xuất hiện. Ta đã bỏ mạng, bọn chúng để mắt tới Kim Thân của ta. Nếu bị bọn chúng xâm chiếm, cướp đoạt Kim Thân, hậu quả khó mà lường nổi.”
“Sau khi vực sâu xuất hiện trên trời mới có Thiên ma?”
Hứa Ứng không hiểu gì cả, vực sâu xuất hiện khi nào?
Bắc Âm nói: “Hơn bốn ngàn năm trước, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vực sâu này. Không phải vực Thương Ngô, vực sâu này khác với vực Thương Ngô, trong vực sâu này có ba tà ác rất lớn.”
“Người đeo mặt nạ trên Thần Kiều cũng là Thiên ma hay sao?”
“Không phải. Ta cảm thấy hắn là tà ác trong vực sâu.”
Bắc Âm Đại Đế không biết nhiều về chuyện này, Hứa Ứng đành tạm gác lại, lấy quẻ trúc dò hỏi: “Bắc Thần Tử tiên sinh, chủ nhân của thẻ trúc này, bà cốt biết xem tướng số kia bây giờ đang ở đâu?”
Bắc Âm Đại Đế nói: “Bồng Lai tiên đảo đã mang theo thần nữ trên đó cùng biến mất rồi. Năm xưa ta tình cờ gặp cô ấy trên biển, cô ấy tính một quẻ cho ta, bây giờ ta cũng không biết tung tích cô ấy. Lúc cô ấy đoán mệnh cho ta đã là mười lăm ngàn năm trước.”
Hứa Ứng trong lòng máy động, bà cốt trên bồng lai tiên đảo đoán mệnh cho Đông Nhạc từ ít nhất hai mươi ngàn năm trước, đoán mệnh cho Bắc Âm thì từ mười lăm ngàn năm trước, thời gian cực kỳ dài lâu.
Cho dù là luyện khí sĩ phi thăng, chắc cũng chết rồi!
“Chỉ có cắt rau hẹ luyện khí sĩ mới có thể sống sót. Hay là Bồng Lai tiên sơn bảo vệ tính mạng cô ấy. Nhưng nếu thế thì phải ăn tiên dược bất tử từ trước.”
Hứa Ứng lật thẻ trúc ra xem, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc: “Chẳng lẽ có người tính được chuyện xảy ra một hai vạn năm sau? E là Viên Thiên Cương cũng không có năng lực như vậy? Làm sao Bồng Lai thần nữ lại làm được?”
Bắc Âm Đại Đế thuật lại chuyện mình gặp Bồng Lai thần nữ, nói: “Tuy cô ấy ở Bồng Lai nhưng dường như có thể đoán trước đủ mọi chuyện tương lai.”
Hứa Ứng vuốt ve thẻ trúc, xem xét văn tự trên đó.
Minh Đô tinh loạn, Côn Ngư vượt biển, Bỉ Ngạn u hỏa, thiện duyên xưa nay.
Bồng Lai thần nữ kia thậm chí tính được cả chuyện Hứa Ứng bị đám khách câu cá truy sát, tính được Minh hỏa của Bỉ Ngạn đốt cháy Nguyên Thần Na Tướng. Thủ đoạn này thật quá lợi hại, chưa bao giờ nghe tới.
Huống chi cô còn bói cho cả Đông Nhạc tiên sinh, khiến Đông Nhạc đưa trứng Kim Ô cho mình, từ đó mới có chuyện Hứa Ứng và Kim Ô đại náo Đại Thương.
“Bắc Âm tiên sinh, có thể đưa ta thẻ trúc này không?” Hứa Ứng dò hỏi.
Bắc Âm Đại Đế nói: “Quẻ trên thẻ trúc đã ứng nghiệm, ngươi cứ cầm đi.’
Hứa Ứng cất thẻ trúc vào lòng nói: “Chuyện đoán mệnh thường mơ hồ khó hiểu, quá nửa là dọa dẫm người khác. Bắc Âm tiên sinh nên cảm tạ Đông Nhạc, là hắn đưa ta tới nơi này.”
Y không nhịn được tán thưởng: “Đông Nhạc tiên sinh mới là thần cơ diệu toán, sau khi vứt ta lại, ta nhân cơ hội ra tay đoạt được động thiên na tổ. Hắn còn đoán được các hạ sẽ ra tay ứng cứu, kết thiện duyên với ta, tất cả mọi người đều được lợi, vẹn cả đôi đường.”
Bắc Âm Đại Đế nghe vậy không khỏi nghi hoặc, thầm nghĩ: “Đông Nhạc tiên sinh mà hắn nói có phải Đông Nhạc Đại Đế không? Vị đạo huynh kia luôn nổi danh mắt kém nhìn người không chuẩn, có năng lực thần cơ diệu toán từ bao giờ? Chẳng lẽ trong quãng thời gian tử vong không biết bao nhiêu năm đạo hạnh của hắn không những không hạ xuống mà còn tăng thêm?”
Nhưng Hứa Ứng nói cũng không sai, Đông Nhạc tiên sinh vứt Hứa Ứng lại đúng là có tâm tư chiếu cố Bắc Âm Đại Đế.
Dù sao Bắc Âm Đại Đế cũng là Thiên thần có đại thần thông, sinh ra theo tín ngưỡng của muôn vàn lê dân bách tính, suy nghĩ thấu đáo, nhớ ơn của Đông Nhạc Đại Đế.
Hắn chỉ vừa phục sinh, thương thế chưa khỏi hẳn, điều động khí hương hỏa trong Minh Hải, ra sức khôi phục tu vi.
Biển cả đầy nước đen không một gợn sóng giờ phút này lại sóng gió ngợp trời; từng ngôi sao linh hồn không ngừng bay ra, quỷ hồn trên ngôi sao quỳ lạy vị Đại Đế này, tụ tập hương hỏa nguyện lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.