Chương 411: Bản Lĩnh Không Cao Nhưng Rất Phách Lối 2
Trạch Trư
26/08/2023
Kiều Tử Trọng trợn trừng hai mắt, chỉ thấy người nước Hứa Ứng lại đi giơ ngón tay đâm về phía hắn, đầu ngón tay ẩn hiện tiên quang, hóa thành từng luồng chỉ lực hoặc nhanh hoặc chậm!
“Lục Tiên chỉ của Nga Mi ta!”
Kiều Tử Trọng cực kỳ tức giận, cười nói: “Từ khi còn là đệ tử ta đã luyện môn thần thông này tới lô hỏa thuần thanh rồi! Ta là sư tổ mà ngươi dám dùng nó để đối phó với ta?”
“Viu viu viu!”
Thân hình Kiều Tử Trọng lóe lên, từng luồng chỉ lực của người nước Hứa Ứng thất bại, đột nhiên một luồng chỉ lực phát sinh biến hóa, viu một tiếng đâm trúng tim Kiều Tử Trọng.
Kiều Tử Trọng thầm giật mình, lại rung động vù vù, hai luồng chỉ lực khác lần lượt đâm trúng mi tâm và cổ họng của hắn!
Kiều Tử Trọng vừa sợ vừa giận.
Hắn còn tưởng Hứa Ứng thi triển tuyệt học Nga Mi Lục Tiên chỉ, nhưng Lục Tiên chỉ của Hứa Ứng không thuần khiết mà có thêm một số biến hóa của Thiên đạo, trong lúc nhất thời hắn không kịp quan sát, trúng liền ba chỉ!
Ba chỉ này không khiến hắn bị thương, nhưng lại mang tính sỉ nhục cực mạnh!
Quả nhiên là bài học cả đời khó quên!
Người nước do pháp lực Hứa Ứng hình thành xoạt một tiếu tiêu tán, giọng nhỏ dần: “Đừng có nhìn lung tung. Hôm nay đâm ngươi ba cái, còn nhìn nữa sẽ móc mắt ngươi!”
Cho dù là gương mặt người chết của Kiều Tử Trọng cũng không nhịn nổi tức tới mức da mặt đỏ bừng, hai tay run rẩy.
“Đời ta chưa từng gặp ai phách lối như vậy! Bản lĩnh không cao mà lại phách lối như thế, ngươi là người đầu tiên đấy!”
Hắn ra sức kiềm chế cơn giận của mình.
Hứa Ứng men theo cảm ứng ánh mắt, thi triển thần thông hóa thành thủy nhân, thủy nhân thi pháp giáo huấn kẻ nhìn trộm, những thủ đoạn này trông thì rất lợi hại, nhưng người thi triển những thủ đoạn này lại không đúng!
Hứa Ứng mới tu luyện tới Khấu Quan kỳ thứ hai, Kim Đan đại thành, còn Kiều Tử Trọng mà y hạ nhục lại là Kiều Tử Trọng, sư tổ Nga Mi từ rất lâu trước đây!
Kiều Tử Trọng đã là Nguyên Thần đại thành, nếu không có Thiên kiếp siêu cấp chặn đường, hắn đã phi thăng thành tiên thành tổ rồi!
Hứa Ứng lại đứng trước mặt hắn giả bộ là kẻ mạnh, khiến hắn tức phát điên.
“Nếu bản lĩnh của ngươi cao hơn ta thì cũng thôi, thế nhưng tu vi cảnh giới của ngươi lại thấp như vậy, còn chẳng thể làm ta rách da...”
Kiều Tử Trọng hít một hơi thật sâu, ổn định tâm cảnh, hạ giọng nói: “Một kẻ tùy tiện như vậy, chắc chắn người trộm pháp bảo của ta không phải là hắn, hơn nữa hắn cũng chẳng có thực lực như vậy. Thế thì là ai để mắt tới ta?”
Hắn khôi phục bình tĩnh nói: “Cho hắn một bài học trước đã, kẻo thằng nhãi này không coi ai ra gì.”
Hắn đang định động thủ thì đột nhiên ngừng tay, chỉ thấy trên đầm nước đen lại xuất hiện một bóng người khác.
Người kia áo đen đai đỏ, nhưng không phải trang phục thời nhà Hán mà là y phục thời nhà Tần, trên đai đỏ thêu hoa văn khác với thời nhà Hán.
Người này đứng trên một tảng đá vuông vắn bay về phía Nga Mi, dường như cũng cảm giác được ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên đối mặt với hắn qua không gian.
Đầm nước đen nổi gợn sóng, Kiều Tử Trọng thầm giật mình, lập tức rời mắt đi, không tiếp xúc với ánh mắt của người này nữa!
“Từ Phúc!”
Kiều Tử Trọng sắc mặt nghiêm nghị, bỏ ý định cho Hứa Ứng một bài học, thầm nghĩ: “SAo hắn lại tới đây?”
Hứa Ứng làm phép giáo huấn cặp mắt nhìn trộm mình rồi giải trừ pháp lực, Nhạn Không Thành vội vàng hỏi: “Hứa huynh, sao vậy?”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Có người âm thầm nhìn trộm ta, bị ta giáo huấn một chặp. Chắc bây giờ hắn đã biết trên người còn có người, trên trời còn có trời.”
Nhạn Không Thành cực kỳ hâm mộ nói: “Sao không có ai nhìn trộm ta, để ta thể hiện một chút! Tốt xấu gì ta cũng là chưởng giáo đương đại của Nga Mi.”
Hứa Ứng sắc mặt nghiêm nghị nói: “A Thành, đừng nên coi thường người vừa rồi, hắn rất lợi hại, ta vận dụng Lục Tiên chỉ mà mình học được nhưng chưa bắt được hắn, dung hợp Thiên Đạo nhất chỉ mới đâm trúng hắn ba lần.”
Y theo Nhạn Không Thành học tập đạo pháp thần thông của Nga Mi, tu luyện cực kỳ chăm chú, cũng có nhiều thành quả.
Nhạn Không Thành là người được tiên nhân Nga Mi lựa chọn để phục hưng môn phái, tu vi hùng hồn, căn cơ vững chắc không gì sánh được, tu luyện các loại thần thông Nga Mi tới xuất thần nhập hóa.
Hứa Ứng học tập cùng hắn, bỏ nhiều công sức, bổ sung khiếm khuyết về mặt căn cơ của bản thân.
Nhạn Không Thành cũng theo y học tập vận dụng na thuật, nhưng học tập một hồi, Nhạn Không Thành phát hiện về mặt na thuật Hứa Ứng cũng chỉ là nửa vời, căn cơ không vững.
Cũng chẳng có cách nào, na thuật của Hứa Ứng chủ yếu là tự tìm tòi.
Y thật sự nắm giữ na thuật là sau khi Chu Tề Vân chết, để lại Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết cho y, thông qua Trường Sinh quyết y mới bắt đầu lý giải na thuật.
Sau đó y mở những bí tàng khác đều là na pháp không trọn vẹn, không có na thuật tương ứng, chỉ học bên đông một búa, học bên tây một cuốc.
Na thuật thường nằm trong tay các thế gia na sư, trong thế gia cũng chỉ có những đệ tử nòng cốt mới được học toàn bộ. Tuy các đại thế gia đều muốn lôi kéo Hứa Ứng nhưng cũng không truyền thụ pháp môn nòng cốt của gia tộc cho y.
Ở khu vực Thiên Khiển, Hứa Ứng đã ý thức được thiếu sót của mình, rút kinh nghiệm xương máu mới chuyển sang lĩnh ngộ võ đạo.
Võ đạo là khởi nguồn của tất cả thần thông và đạo pháp. Y rèn luyện võ đạo trước là muốn tu bổ cơ sở, bổ sung thiếu sót của mình. Bây giờ Nga Mi Nhạn Không Thành thoát khỏi phong ấn xuất thế, y phải nắm lấy cơ hội này, vắt kiệt tri thức của Nhạn Không Thành.
Lúc này một âm thanh lạnh nhạt từ xa vọng lại: “Nga Mi Nhạn chưởng giáo, Từ Phúc tới bái kiến.”
Nhạn Không Thành thầm vui mừng nói với Hứa Ứng: “Hứa huynh, Từ Phúc tới chơi, ngươi theo ta tới gặp hắn nhé!”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ta và hắn có khúc mắc, từng bị hắn bắt đi phá giải lăng mộ Ly Sơn, cho nên không tới gặp hắn. Từ Phúc chỉ một lòng muốn phục hồi luyện khí sĩ, làm việc quỷ dị, tâm cơ thâm trầm, ngươi đừng tiếp xúc nhiều với hắn.”
Nhạn Không Thành tán thành nói: “Nếu các ngươi có khúc mắc thì ngươi đi trước đi, để ta ở lại ngăn hắn.”
Hứa Ứng gọi quả chuông bên trên, âm thầm xuống núi.
Nhạn Không Thành đi vào Kim Đỉnh Nga Mi, đích thân nghênh tiếp Từ Phúc, cười nói: “Cuối cùng Từ tu sĩ cũng tới rồi.”
Từ Phúc quan sát bốn phía, thấy trên núi có không ít luyện khí sĩ mới nhập môn, vui vẻ nói: “Nga Mi từ từ đi vào quỹ đạo rồi, thật đáng mừng. Chắc chắn Nhạn chưởng giáo sẽ khôi phục Nga Mi, tái hiện vinh quang tiên nhân năm xưa, khôi phục đạo thống luyện khí sĩ!”
Nhạn Không Thành cười nói: “Từ tu sĩ, chỉ e ta không thể làm như ý ngươi, không thể làm luyện khí sĩ thuần khiết. Cách đây mấy hôm ta vừa gặp thần tiên bất lão Hứa Ứng, luận bàn với hắn, phát hiện thần thông na pháp cực kỳ ghê gớm. Vì vậy ta khí na kiêm tu, đồng thời cũng định để các đệ tử Nga Mi sau này gia nhập sơn môn cũng khí na kiêm tu!”
Sắc mặt Từ Phúc biến đổi, nói: “Nhạn chưởng giáo không định khôi phục Nga Mi chính thông?”
“Lục Tiên chỉ của Nga Mi ta!”
Kiều Tử Trọng cực kỳ tức giận, cười nói: “Từ khi còn là đệ tử ta đã luyện môn thần thông này tới lô hỏa thuần thanh rồi! Ta là sư tổ mà ngươi dám dùng nó để đối phó với ta?”
“Viu viu viu!”
Thân hình Kiều Tử Trọng lóe lên, từng luồng chỉ lực của người nước Hứa Ứng thất bại, đột nhiên một luồng chỉ lực phát sinh biến hóa, viu một tiếng đâm trúng tim Kiều Tử Trọng.
Kiều Tử Trọng thầm giật mình, lại rung động vù vù, hai luồng chỉ lực khác lần lượt đâm trúng mi tâm và cổ họng của hắn!
Kiều Tử Trọng vừa sợ vừa giận.
Hắn còn tưởng Hứa Ứng thi triển tuyệt học Nga Mi Lục Tiên chỉ, nhưng Lục Tiên chỉ của Hứa Ứng không thuần khiết mà có thêm một số biến hóa của Thiên đạo, trong lúc nhất thời hắn không kịp quan sát, trúng liền ba chỉ!
Ba chỉ này không khiến hắn bị thương, nhưng lại mang tính sỉ nhục cực mạnh!
Quả nhiên là bài học cả đời khó quên!
Người nước do pháp lực Hứa Ứng hình thành xoạt một tiếu tiêu tán, giọng nhỏ dần: “Đừng có nhìn lung tung. Hôm nay đâm ngươi ba cái, còn nhìn nữa sẽ móc mắt ngươi!”
Cho dù là gương mặt người chết của Kiều Tử Trọng cũng không nhịn nổi tức tới mức da mặt đỏ bừng, hai tay run rẩy.
“Đời ta chưa từng gặp ai phách lối như vậy! Bản lĩnh không cao mà lại phách lối như thế, ngươi là người đầu tiên đấy!”
Hắn ra sức kiềm chế cơn giận của mình.
Hứa Ứng men theo cảm ứng ánh mắt, thi triển thần thông hóa thành thủy nhân, thủy nhân thi pháp giáo huấn kẻ nhìn trộm, những thủ đoạn này trông thì rất lợi hại, nhưng người thi triển những thủ đoạn này lại không đúng!
Hứa Ứng mới tu luyện tới Khấu Quan kỳ thứ hai, Kim Đan đại thành, còn Kiều Tử Trọng mà y hạ nhục lại là Kiều Tử Trọng, sư tổ Nga Mi từ rất lâu trước đây!
Kiều Tử Trọng đã là Nguyên Thần đại thành, nếu không có Thiên kiếp siêu cấp chặn đường, hắn đã phi thăng thành tiên thành tổ rồi!
Hứa Ứng lại đứng trước mặt hắn giả bộ là kẻ mạnh, khiến hắn tức phát điên.
“Nếu bản lĩnh của ngươi cao hơn ta thì cũng thôi, thế nhưng tu vi cảnh giới của ngươi lại thấp như vậy, còn chẳng thể làm ta rách da...”
Kiều Tử Trọng hít một hơi thật sâu, ổn định tâm cảnh, hạ giọng nói: “Một kẻ tùy tiện như vậy, chắc chắn người trộm pháp bảo của ta không phải là hắn, hơn nữa hắn cũng chẳng có thực lực như vậy. Thế thì là ai để mắt tới ta?”
Hắn khôi phục bình tĩnh nói: “Cho hắn một bài học trước đã, kẻo thằng nhãi này không coi ai ra gì.”
Hắn đang định động thủ thì đột nhiên ngừng tay, chỉ thấy trên đầm nước đen lại xuất hiện một bóng người khác.
Người kia áo đen đai đỏ, nhưng không phải trang phục thời nhà Hán mà là y phục thời nhà Tần, trên đai đỏ thêu hoa văn khác với thời nhà Hán.
Người này đứng trên một tảng đá vuông vắn bay về phía Nga Mi, dường như cũng cảm giác được ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên đối mặt với hắn qua không gian.
Đầm nước đen nổi gợn sóng, Kiều Tử Trọng thầm giật mình, lập tức rời mắt đi, không tiếp xúc với ánh mắt của người này nữa!
“Từ Phúc!”
Kiều Tử Trọng sắc mặt nghiêm nghị, bỏ ý định cho Hứa Ứng một bài học, thầm nghĩ: “SAo hắn lại tới đây?”
Hứa Ứng làm phép giáo huấn cặp mắt nhìn trộm mình rồi giải trừ pháp lực, Nhạn Không Thành vội vàng hỏi: “Hứa huynh, sao vậy?”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Có người âm thầm nhìn trộm ta, bị ta giáo huấn một chặp. Chắc bây giờ hắn đã biết trên người còn có người, trên trời còn có trời.”
Nhạn Không Thành cực kỳ hâm mộ nói: “Sao không có ai nhìn trộm ta, để ta thể hiện một chút! Tốt xấu gì ta cũng là chưởng giáo đương đại của Nga Mi.”
Hứa Ứng sắc mặt nghiêm nghị nói: “A Thành, đừng nên coi thường người vừa rồi, hắn rất lợi hại, ta vận dụng Lục Tiên chỉ mà mình học được nhưng chưa bắt được hắn, dung hợp Thiên Đạo nhất chỉ mới đâm trúng hắn ba lần.”
Y theo Nhạn Không Thành học tập đạo pháp thần thông của Nga Mi, tu luyện cực kỳ chăm chú, cũng có nhiều thành quả.
Nhạn Không Thành là người được tiên nhân Nga Mi lựa chọn để phục hưng môn phái, tu vi hùng hồn, căn cơ vững chắc không gì sánh được, tu luyện các loại thần thông Nga Mi tới xuất thần nhập hóa.
Hứa Ứng học tập cùng hắn, bỏ nhiều công sức, bổ sung khiếm khuyết về mặt căn cơ của bản thân.
Nhạn Không Thành cũng theo y học tập vận dụng na thuật, nhưng học tập một hồi, Nhạn Không Thành phát hiện về mặt na thuật Hứa Ứng cũng chỉ là nửa vời, căn cơ không vững.
Cũng chẳng có cách nào, na thuật của Hứa Ứng chủ yếu là tự tìm tòi.
Y thật sự nắm giữ na thuật là sau khi Chu Tề Vân chết, để lại Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết cho y, thông qua Trường Sinh quyết y mới bắt đầu lý giải na thuật.
Sau đó y mở những bí tàng khác đều là na pháp không trọn vẹn, không có na thuật tương ứng, chỉ học bên đông một búa, học bên tây một cuốc.
Na thuật thường nằm trong tay các thế gia na sư, trong thế gia cũng chỉ có những đệ tử nòng cốt mới được học toàn bộ. Tuy các đại thế gia đều muốn lôi kéo Hứa Ứng nhưng cũng không truyền thụ pháp môn nòng cốt của gia tộc cho y.
Ở khu vực Thiên Khiển, Hứa Ứng đã ý thức được thiếu sót của mình, rút kinh nghiệm xương máu mới chuyển sang lĩnh ngộ võ đạo.
Võ đạo là khởi nguồn của tất cả thần thông và đạo pháp. Y rèn luyện võ đạo trước là muốn tu bổ cơ sở, bổ sung thiếu sót của mình. Bây giờ Nga Mi Nhạn Không Thành thoát khỏi phong ấn xuất thế, y phải nắm lấy cơ hội này, vắt kiệt tri thức của Nhạn Không Thành.
Lúc này một âm thanh lạnh nhạt từ xa vọng lại: “Nga Mi Nhạn chưởng giáo, Từ Phúc tới bái kiến.”
Nhạn Không Thành thầm vui mừng nói với Hứa Ứng: “Hứa huynh, Từ Phúc tới chơi, ngươi theo ta tới gặp hắn nhé!”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ta và hắn có khúc mắc, từng bị hắn bắt đi phá giải lăng mộ Ly Sơn, cho nên không tới gặp hắn. Từ Phúc chỉ một lòng muốn phục hồi luyện khí sĩ, làm việc quỷ dị, tâm cơ thâm trầm, ngươi đừng tiếp xúc nhiều với hắn.”
Nhạn Không Thành tán thành nói: “Nếu các ngươi có khúc mắc thì ngươi đi trước đi, để ta ở lại ngăn hắn.”
Hứa Ứng gọi quả chuông bên trên, âm thầm xuống núi.
Nhạn Không Thành đi vào Kim Đỉnh Nga Mi, đích thân nghênh tiếp Từ Phúc, cười nói: “Cuối cùng Từ tu sĩ cũng tới rồi.”
Từ Phúc quan sát bốn phía, thấy trên núi có không ít luyện khí sĩ mới nhập môn, vui vẻ nói: “Nga Mi từ từ đi vào quỹ đạo rồi, thật đáng mừng. Chắc chắn Nhạn chưởng giáo sẽ khôi phục Nga Mi, tái hiện vinh quang tiên nhân năm xưa, khôi phục đạo thống luyện khí sĩ!”
Nhạn Không Thành cười nói: “Từ tu sĩ, chỉ e ta không thể làm như ý ngươi, không thể làm luyện khí sĩ thuần khiết. Cách đây mấy hôm ta vừa gặp thần tiên bất lão Hứa Ứng, luận bàn với hắn, phát hiện thần thông na pháp cực kỳ ghê gớm. Vì vậy ta khí na kiêm tu, đồng thời cũng định để các đệ tử Nga Mi sau này gia nhập sơn môn cũng khí na kiêm tu!”
Sắc mặt Từ Phúc biến đổi, nói: “Nhạn chưởng giáo không định khôi phục Nga Mi chính thông?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.