Chương 334: Bên Ngoài Thiên Đạo 1
Trạch Trư
26/08/2023
Lần này những hạt đậu kia rơi xuống không mọc rễ nảy mầm mà hóa thành từng người tí hon mặc giáp vàng cao cỡ ngón tay, đón gió sinh trưởng, chỉ trong chớp mắt đã cao hơn một xích.
Đây chính là na thuật Tát Đậu Thành Binh.
Hứa Ứng phân phó: “Các ngươi dò đường đi!”
Hàng vạn người tí hon giáp vàng cùng nhau cúi mình, đồng thanh nói: “Cẩn tuân pháp chỉ!” Nói xong người tí hon chi chít trên núi đồi đã lao thẳng đi.
Tiết Doanh An thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, tay cầm cái chân, không biết nên ném đi hay giữ lại.
Ngay lúc ruộng đậu mênh mông xuất hiện, hắn phát hiện cái chân bị chém đứt của mình ngứa ngáy khó tả, không ngờ lại mọc ra một cái chân mới, biết là Hứa Ứng dùng na thuật giúp mình chữa thương.
Có na thuật thần kỳ của Hứa Ứng, căn bản là không cần quan tâm tới việc chuẩn bị đồ ăn.
Đi theo y, vĩnh viễn không bao giờ chết đói!
“Doanh An, bây giờ ngươi muốn học na thuật thì vẫn còn kịp đấy.”
Hứa Ứng cười nói: “Đợi tới lúc tu thành Nguyên Thần thì đã chậm, không thể mở được thân thể lục bí nữa. Ngươi có muốn học không?”
Tiết Doanh An đang định nói na pháp là bàng môn tà đạo, đột nhiên nhớ tới hành động của Lý Tiêu Khách, bèn cười nói: “Đương nhiên là học! Ngu ngốc mới không học!”
Hứa Ứng vừa đi đường vừa truyền thụ cho hắn phương pháp tầm long định vị của lục bí.
Tiết Doanh An khá thông minh, học rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã nắm được thuật tầm long định vị của Ngọc Trì, tìm được bí tàng Ngọc Trì của bản thân.
Hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để mở bí tàng, muốn mở bí tàng Ngọc Trì khó khăn tầng tầng lớp lớp.
Thời cơ tốt nhất để mở bí tàng chính là Thải Khí kỳ.
Tiết Doanh An đã tu luyện tới Giao Luyện kỳ, Kim Đan đại thành, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân hắn thì không thể mở được lục bí luyện khí sĩ. Cho dù hắn chế tạo pháp bảo cũng không thể mở bí tàng nặng nề như vậy, không thể tạo thành động thiên!”
“Thất gia, đưa một món pháp bảo cho hắn dùng.” Hứa Ứng phân phó.
Ngoan Thất há miệng nói: “Ngươi tự chọn đi.”
Tiết Doanh An nhìn vào, chỉ thấy trong cái ao máu của con rắn lớn có mấy chục món pháp bảo lơ lửng, mỗi món đều có uy lực kinh người.
Những pháp bảo này tuy không bằng Tiêu Dao chung nhưng cũng không thể coi thường, đều là bảo vật đỉnh cấp!
Tiết Doanh An chọn một quả chuông đồng xanh, tế luyện vài lần, nắm giữ thuần thục rồi mới tế chuông đồng xanh đánh mở bí tàng Ngọc Trì, mở được một tòa động thiên.
Thật ra tòa động thiên Ngọc Trì này được mở hết sức miễn cưỡng!
Tiết Doanh An khôi phục bình tĩnh, lại tầm long định vị, tìm được Hỗn Độn hải và Hỗn Độn Nê Hoàn của mình, trong lòng kinh hãi.
Hỗn Độn hải sóng triều cuồn cuộn, Hỗn Độn Nê Hoàn như quả cầu khổng lồ, dùng quả chuông đồng này có đánh mở được không còn chưa biết được!
“Quả chuông này tuyệt đối không thể mở được Nê Hoàn.”
Tiết Doanh An trả quả chuông đồng cho Ngoan Thất, chọn một thanh kiếm đồng thau nói: “Dùng kiếm này còn có cơ hội!”
Hắn cố gắng tế luyện kiếm đồng xanh, Hứa Ứng và Ngoan Thất đi theo người tí hon giáp vàng đi về phía trước.
“Nơi đây gọi là vùng đất Thiên khiển, chắc chắn có chỗ kỳ dị.”
Trong lòng Hứa Ứng hơi động, ngẩng đầu nhìn lên, Cửu Thái lĩnh cắm trên bầu trời. “Trên Cửu Thái lĩnh, Tiêu Dao chung không ngừng tỏa ra uy năng, kích hoạt các loại dấu ấn, thật ra là đề phòng ngoại tà xâm lấn. Như vậy, Tiêu Dao chung đề phòng cái gì?”
Có thể khiến Tiêu Dao chung cũng căng thẳng như vậy. Chắc chắn vùng đất Thiên khiển cực kỳ nguy hiểm!
Hứa Ứng dùng người tí hon giáp vàng đi trước dò đường, không cần tự mạo hiểm, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.
Bọn họ có thể tập trung đi đường, tốc độ tăng nhiều.
Trong lòng Hứa Ứng chỉ cảm thấy kỳ lạ, bọn họ đi thẳng tới, chỉ thấy thế giới Cửu Thái lĩnh như bã mía bị người ta nhai một lần, nôn xuống dưới đất rồi lại nhặt lên nhai lần nữa, thiên địa nguyên khí bị ép tới mức khô kiệt.
Bọn họ đưa mắt nhìn lại, khắp nơi là cây cối chết héo, dòng sông khô cạn, hồ nước cũng thấy đáy, cảnh tượng hoang tàn.
Dưới đáy hồ đầy xương cá chết.
Phía trước, một bộ hài cốt khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, chắc là bộ xương cự thú viễn cổ, không nhìn ra giống loài gì, cao lớn như núi.
Đám người Hứa Ứng đi xuyên qua bên dưới xương sườn cự thú, trên đỉnh đầu bọn họ là vô số người tí hon giáp vàng líu ríu, nhanh chóng leo qua đám xương cốt này, chạy về phía xa hơn.
Hứa Ứng ngẩng đầu, nhìn vầng mặt trời đang xuống núi, trong lòng nghi hoặc.
Thế giới này có hai vầng thái dương, trong đó một thái dương thì ánh sáng ảm đạm, không có tinh hoa thái dương. Còn một vầng thái dương còn lại ẩn chứa không ít thái dương tinh khí.
Theo lý mà nói, khu vực này có thể hình thành thiên địa nguyên khí, giúp vạn vật sinh trưởng, nhưng kết quả đây lại là nơi cực kỳ hoang vu.
Đột nhiên Ngoan Thất nói: “A Ứng, ngươi nhìn đằng trước kìa!”
Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy phía trước có một đống máu thịt bao trùm đất đai và núi non. Máu thịt đó trải rộng mấy trăm dặm, che phủ mặt đất, không ngừng nhúc nhích về phía trước.
Một ngọn núi đã bị máu thịt nuốt sạch, chỉ còn lại đỉnh núi cao nhất là chưa bị máu thịt bao trùm. Trên đỉnh núi có dị bảo, không ngừng tỏa ra ánh sáng, liên tục đánh lui chỗ máu thịt này.
Hứa Ứng vội vàng phát động Thiên Nhãn nhìn về phía ngọn núi, chỉ thấy trên đỉnh núi có một miếu thờ, ánh sáng tỏa ra từ một hạt minh châu nằm trong tay một thi thể ngồi ngay ngắn bất động trong miếu. Hào quang tỏa ra cực kỳ rực rỡ, mang theo uy lực bất phàm!
Đột nhiên trong đống máu thịt kia có vô số xúc tu bay ra, đột nhiên cuốn lấy viên minh châu, sau đó máu thịt như đám mây đỏ rực trùm lên, bao phủ toàn bộ miếu thờ!
Còn viên minh châu giãy dụa trong máu thịt, nhiều lần đột phá phong tỏa của xúc tu nhưng vẫn bị bắt lại, từ từ hóa thành ảm đạm, cuối cùng bị đống máu thịt kia nuốt trọn, mất hết uy năng.
“Đùng!”
Hạt minh châu nổ tung, bị phá hủy hoàn toàn.
“Ngọn núi kia chắc là địa điểm khổ tu của một vị luyện khí sĩ bất phàm. Vị luyện khí sĩ đó đã chết, pháp bảo không nỡ rời khỏi, trông coi thi thể chủ nhân, không ngờ không thể thoát khỏi bất trắc.” Hứa Ứng thu hồi tầm mắt, thầm than trong lòng.
Đống máu thịt kia không ngừng di chuyển về phía trước, sau khi nuốt trọn quả núi là lại phun ra, trên núi đã không còn chút sinh cơ nào.
Máu thịt tới gần bọn họ, bên tai Hứa Ứng lập tức vang lên từng tiếng tạp âm ồn ào, cứ như vô số người xì xào bàn tán trong đầu óc mình!
“Không đúng, đây là máu thịt của Thiên thần!” Hứa Ứng kinh ngạc.
Y đang định đi tới, đột nhiên lại thấy đống máu thịt trải rộng mấy trăm dặm bay lên không trung, như con cá đuối khổng lồ, lượn lờ phi hành trên bầu trời, lựa chọn địa điểm khác để thôn tính!
Tốc độ của đống máu thịt đó quá nhanh, Hứa Ứng không đuổi kịp, đành bỏ qua.
Bọn họ đi chưa được bao lâu, lại thấy một đống máu thịt khác cũng đang ngọ nguậy tiến tới, tham lam hấp thu tất cả chất dinh dưỡng trên mặt đất.
Đây chính là na thuật Tát Đậu Thành Binh.
Hứa Ứng phân phó: “Các ngươi dò đường đi!”
Hàng vạn người tí hon giáp vàng cùng nhau cúi mình, đồng thanh nói: “Cẩn tuân pháp chỉ!” Nói xong người tí hon chi chít trên núi đồi đã lao thẳng đi.
Tiết Doanh An thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, tay cầm cái chân, không biết nên ném đi hay giữ lại.
Ngay lúc ruộng đậu mênh mông xuất hiện, hắn phát hiện cái chân bị chém đứt của mình ngứa ngáy khó tả, không ngờ lại mọc ra một cái chân mới, biết là Hứa Ứng dùng na thuật giúp mình chữa thương.
Có na thuật thần kỳ của Hứa Ứng, căn bản là không cần quan tâm tới việc chuẩn bị đồ ăn.
Đi theo y, vĩnh viễn không bao giờ chết đói!
“Doanh An, bây giờ ngươi muốn học na thuật thì vẫn còn kịp đấy.”
Hứa Ứng cười nói: “Đợi tới lúc tu thành Nguyên Thần thì đã chậm, không thể mở được thân thể lục bí nữa. Ngươi có muốn học không?”
Tiết Doanh An đang định nói na pháp là bàng môn tà đạo, đột nhiên nhớ tới hành động của Lý Tiêu Khách, bèn cười nói: “Đương nhiên là học! Ngu ngốc mới không học!”
Hứa Ứng vừa đi đường vừa truyền thụ cho hắn phương pháp tầm long định vị của lục bí.
Tiết Doanh An khá thông minh, học rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã nắm được thuật tầm long định vị của Ngọc Trì, tìm được bí tàng Ngọc Trì của bản thân.
Hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để mở bí tàng, muốn mở bí tàng Ngọc Trì khó khăn tầng tầng lớp lớp.
Thời cơ tốt nhất để mở bí tàng chính là Thải Khí kỳ.
Tiết Doanh An đã tu luyện tới Giao Luyện kỳ, Kim Đan đại thành, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân hắn thì không thể mở được lục bí luyện khí sĩ. Cho dù hắn chế tạo pháp bảo cũng không thể mở bí tàng nặng nề như vậy, không thể tạo thành động thiên!”
“Thất gia, đưa một món pháp bảo cho hắn dùng.” Hứa Ứng phân phó.
Ngoan Thất há miệng nói: “Ngươi tự chọn đi.”
Tiết Doanh An nhìn vào, chỉ thấy trong cái ao máu của con rắn lớn có mấy chục món pháp bảo lơ lửng, mỗi món đều có uy lực kinh người.
Những pháp bảo này tuy không bằng Tiêu Dao chung nhưng cũng không thể coi thường, đều là bảo vật đỉnh cấp!
Tiết Doanh An chọn một quả chuông đồng xanh, tế luyện vài lần, nắm giữ thuần thục rồi mới tế chuông đồng xanh đánh mở bí tàng Ngọc Trì, mở được một tòa động thiên.
Thật ra tòa động thiên Ngọc Trì này được mở hết sức miễn cưỡng!
Tiết Doanh An khôi phục bình tĩnh, lại tầm long định vị, tìm được Hỗn Độn hải và Hỗn Độn Nê Hoàn của mình, trong lòng kinh hãi.
Hỗn Độn hải sóng triều cuồn cuộn, Hỗn Độn Nê Hoàn như quả cầu khổng lồ, dùng quả chuông đồng này có đánh mở được không còn chưa biết được!
“Quả chuông này tuyệt đối không thể mở được Nê Hoàn.”
Tiết Doanh An trả quả chuông đồng cho Ngoan Thất, chọn một thanh kiếm đồng thau nói: “Dùng kiếm này còn có cơ hội!”
Hắn cố gắng tế luyện kiếm đồng xanh, Hứa Ứng và Ngoan Thất đi theo người tí hon giáp vàng đi về phía trước.
“Nơi đây gọi là vùng đất Thiên khiển, chắc chắn có chỗ kỳ dị.”
Trong lòng Hứa Ứng hơi động, ngẩng đầu nhìn lên, Cửu Thái lĩnh cắm trên bầu trời. “Trên Cửu Thái lĩnh, Tiêu Dao chung không ngừng tỏa ra uy năng, kích hoạt các loại dấu ấn, thật ra là đề phòng ngoại tà xâm lấn. Như vậy, Tiêu Dao chung đề phòng cái gì?”
Có thể khiến Tiêu Dao chung cũng căng thẳng như vậy. Chắc chắn vùng đất Thiên khiển cực kỳ nguy hiểm!
Hứa Ứng dùng người tí hon giáp vàng đi trước dò đường, không cần tự mạo hiểm, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.
Bọn họ có thể tập trung đi đường, tốc độ tăng nhiều.
Trong lòng Hứa Ứng chỉ cảm thấy kỳ lạ, bọn họ đi thẳng tới, chỉ thấy thế giới Cửu Thái lĩnh như bã mía bị người ta nhai một lần, nôn xuống dưới đất rồi lại nhặt lên nhai lần nữa, thiên địa nguyên khí bị ép tới mức khô kiệt.
Bọn họ đưa mắt nhìn lại, khắp nơi là cây cối chết héo, dòng sông khô cạn, hồ nước cũng thấy đáy, cảnh tượng hoang tàn.
Dưới đáy hồ đầy xương cá chết.
Phía trước, một bộ hài cốt khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, chắc là bộ xương cự thú viễn cổ, không nhìn ra giống loài gì, cao lớn như núi.
Đám người Hứa Ứng đi xuyên qua bên dưới xương sườn cự thú, trên đỉnh đầu bọn họ là vô số người tí hon giáp vàng líu ríu, nhanh chóng leo qua đám xương cốt này, chạy về phía xa hơn.
Hứa Ứng ngẩng đầu, nhìn vầng mặt trời đang xuống núi, trong lòng nghi hoặc.
Thế giới này có hai vầng thái dương, trong đó một thái dương thì ánh sáng ảm đạm, không có tinh hoa thái dương. Còn một vầng thái dương còn lại ẩn chứa không ít thái dương tinh khí.
Theo lý mà nói, khu vực này có thể hình thành thiên địa nguyên khí, giúp vạn vật sinh trưởng, nhưng kết quả đây lại là nơi cực kỳ hoang vu.
Đột nhiên Ngoan Thất nói: “A Ứng, ngươi nhìn đằng trước kìa!”
Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy phía trước có một đống máu thịt bao trùm đất đai và núi non. Máu thịt đó trải rộng mấy trăm dặm, che phủ mặt đất, không ngừng nhúc nhích về phía trước.
Một ngọn núi đã bị máu thịt nuốt sạch, chỉ còn lại đỉnh núi cao nhất là chưa bị máu thịt bao trùm. Trên đỉnh núi có dị bảo, không ngừng tỏa ra ánh sáng, liên tục đánh lui chỗ máu thịt này.
Hứa Ứng vội vàng phát động Thiên Nhãn nhìn về phía ngọn núi, chỉ thấy trên đỉnh núi có một miếu thờ, ánh sáng tỏa ra từ một hạt minh châu nằm trong tay một thi thể ngồi ngay ngắn bất động trong miếu. Hào quang tỏa ra cực kỳ rực rỡ, mang theo uy lực bất phàm!
Đột nhiên trong đống máu thịt kia có vô số xúc tu bay ra, đột nhiên cuốn lấy viên minh châu, sau đó máu thịt như đám mây đỏ rực trùm lên, bao phủ toàn bộ miếu thờ!
Còn viên minh châu giãy dụa trong máu thịt, nhiều lần đột phá phong tỏa của xúc tu nhưng vẫn bị bắt lại, từ từ hóa thành ảm đạm, cuối cùng bị đống máu thịt kia nuốt trọn, mất hết uy năng.
“Đùng!”
Hạt minh châu nổ tung, bị phá hủy hoàn toàn.
“Ngọn núi kia chắc là địa điểm khổ tu của một vị luyện khí sĩ bất phàm. Vị luyện khí sĩ đó đã chết, pháp bảo không nỡ rời khỏi, trông coi thi thể chủ nhân, không ngờ không thể thoát khỏi bất trắc.” Hứa Ứng thu hồi tầm mắt, thầm than trong lòng.
Đống máu thịt kia không ngừng di chuyển về phía trước, sau khi nuốt trọn quả núi là lại phun ra, trên núi đã không còn chút sinh cơ nào.
Máu thịt tới gần bọn họ, bên tai Hứa Ứng lập tức vang lên từng tiếng tạp âm ồn ào, cứ như vô số người xì xào bàn tán trong đầu óc mình!
“Không đúng, đây là máu thịt của Thiên thần!” Hứa Ứng kinh ngạc.
Y đang định đi tới, đột nhiên lại thấy đống máu thịt trải rộng mấy trăm dặm bay lên không trung, như con cá đuối khổng lồ, lượn lờ phi hành trên bầu trời, lựa chọn địa điểm khác để thôn tính!
Tốc độ của đống máu thịt đó quá nhanh, Hứa Ứng không đuổi kịp, đành bỏ qua.
Bọn họ đi chưa được bao lâu, lại thấy một đống máu thịt khác cũng đang ngọ nguậy tiến tới, tham lam hấp thu tất cả chất dinh dưỡng trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.