Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 217: Bí Ẩn Ngôi Khư 1

Trạch Trư

26/08/2023

Hứa Ứng kinh ngạc tới đờ cả người, mùi vị này cực kỳ quen thuộc, chính là mùi vị của Mạnh Bà thang.

Mọi thứ trong giấc mơ của y, đều là sự thật.

Đó không phải là mơ, có lẽ là trở lại quá khứ, có lẽ một lực lượng thần bí ẩn chứa ở nơi này đã đánh thức một đoạn trí nhớ bị phong ấn từ ba ngàn năm trước.

Nhưng câu chuyện đó bị Mạnh Bà thang phong ấn, khiến y quên lãng, nay mới nhớ lại.

Trí nhớ trong giấc mộng của y, tựa như mộng ảo.

Trong lòng y như có lửa đốt, tràn ngập bi thương và phẫn nộ.

Vì sao mình lại phải trải qua những chuyện này? Ai là người khống chế vận mệnh của mình?

Y uất ức, phẫn nộ tới mức muốn giết người!

Ông lão áo trắng Bắc Thần Tử thấy y ngửa đầu lên uống cạn một chén Mạnh Bà thang nhưng vẫn không việc gì, trong lòng đã lạnh buốt.

“Đã tới mức như uống nước rồi. Chắc hai vị đạo hữu tới Thiên Thần điện rồi chứ? Chỉ mong bọn họ có thể nhanh chóng đem phù văn Trấn Ma tới, dọc đường đừng gặp chuyện gì...”

Hứa Ứng lạnh lùng quét mắt sang, Bắc Thần Tử trong lòng giật thót, suýt nữa chạy trốn, trong lòng thầm hô không ổn: “Hắn nhìn như vậy là sao? Chẳng lẽ hắn nhận ra ta?”

Ông lão rùng mình: “Hắn nhớ lại rồi à? Không đúng không đúng, không phải ta đưa hắn tới khu ruộng Tưởng gia, ta mới gặp mặt hắn hai lần. Vô Vọng sơn là một lần, nơi này là lần thứ hai, chắc chắn không có lần thứ ba, hắn tuyệt đối không thể nhận ra ta!”

Vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt Hứa Ứng từ từ biến mất thần sắc y lạnh nhạt, còn hơi thất thần, luôn nhớ lại chuyện trong mấy tháng đó. Đôi lúc y cảm thấy mọi thứ vẫn còn bên y, nhưng khi khôi phục tinh thần mới biết mình đã mất đi tất cả.

Quả chuông thấy vậy, đang định rung chuông giup y khôi phục một chút thì lại thấy Hứa Ứng thi triển Quy Tâm ấn pháp, trấn định tâm thần, cưỡng ép mình không suy nghĩ lung tung nữa.

Quả chuông thầm thở dài một tiếng, yên lòng: “A Ứng có thể tự lập được rồi, đạo tâm của hắn đã rất mạnh mẽ.”

Hứa Ứng đi một vòng trong Đế Khâu thành, lúc trước đi vào thành đá chỉ cảm thấy mọi thứ lạ lẫm, còn bây giờ lại thấy quen thuộc.

Dù sao, y đã từng sinh sống ở đây vài tháng, có những hồi ức tươi đẹp.

Cuối cùng, bọn họ cũng phải rời khỏi nơi này.

Ngoan Thất hiện ra chân thân, mọi người ngồi trên đỉnh đầu hắn. Hứa Ứng mời Bắc Thần Tử đi lên, Bắc Thần Tử đang lo không có cớ đi cùng, nghe vậy mừng rỡ leo lên đầu con rắn.

“Thơm quá đi mất!”

Bắc Thần Tử lại ngửi được mùi tiên dược trên người Trúc Thiền Thiền, không khỏi thèm thuồng.

Hứa Ứng dò hỏi: “Bắc Thần Tử tiền bối kiến thức uyên bác, ta có một chuyện muốn hỏi. Đại Hán Vũ Đế cách đây đã ba ngàn năm, na sư quật khởi cũng là từ ba ngàn năm trước, luyện khí sĩ biến mất, na sư quật khởi và Thiên Nhân Cảm Ứng có liên quan gì tới nhau không?”

Quả chuông nghe vậy không nhịn được tập trung lắng nghe. Hai mắt Bắc Thần Tử nhấp nháy, cười nói: “Chuyện cổ xưa như vậy, làm sao ta biết được? Luyện khí sĩ xuống dốc, từ từ mất đi truyền thừa, ngược lại mọi người tu na, không phải rất bình thường à? Luyện khí sĩ không hợp thời đại nên bị lịch sử đào thải, đây là chuyện đương nhiên.”



Hứa Ứng truy hỏi: “Ta nghe nói luyện khí sĩ xuống dốc và na sư quật khởi là vì Thiên Nhân Cảm Ứng có vấn đề. Tiền bối có nghe tin đồn nào về chuyện này không?”

Bắc Thần Tử biến sắc: “Ngươi nghe ai nói?”

Nói tới dây hắn mới tỉnh ngộ, vội vàng cười nói: “Đó đều là tin đồn thôi, không có chuyện đó đâu. Mà không nói chuyện ba nghìn năm trước, ngay cả chuyện ba trăm năm trước cũng có ai nói rõ được? Ta chỉ là một na sư nho nhỏ...”

Trúc Thiền Thiền đấm một cái lên người Bắc Thần Tử, khẽ hô: “Rõ ràng ngươi là luyện khí sĩ, sao lại bảo mình là na sư!”

Bắc Thần Tử bị cô đấm một cái lên người, đập tới mức một loạt pháp bảo trong cơ thể vang vọng rầm rầm, va tới va lui, không khỏi sợ hãi nghĩ thầm: “Nắm đấm của bà cô nhỏ này mạnh quá!”

Quyền này của Trúc Thiền Thiền đấm lên người hắn không đau đớn gì, nhưng pháp bảo mà ông ta giấu trong khu vực Hi Di thì bị chấn động tới mức suýt nứt vỡ, khiến Bắc Thần Tử kinh hãi không thôi.

Ông lão vận nguyên khí, chỉ thấy sau lưng hiện ra động thiên, khí tím bốc lên, những động thiên đó cắm trong luồng khí tím.

Bắc Thần Tử lên tiếng: “Các ngươi xem đi, ta là na sư mà!”

Trúc Thiền Thiền không khỏi kinh ngạc, vò đầu nói: “Kỳ lạ, rõ ràng ta cảm nhận được khí tức của pháp bảo luyện khí sĩ trên người ngươi mà!”

Quả chuông và Ngoan Thất cũng kinh ngạc, bọn họ còn tưởng Bắc Thần Tử và lão già u sầu là đồng bọn, nhất định là luyện khí sĩ, không ngờ Bắc Thần Tử lại thật sự là na sư.

Hứa Ứng mặt không đổi sắc nói: “Ta vốn tưởng Chu Tề Vân là người đầu tiên na khí kiêm tu, không ngờ Bắc Thần Tử tiền bối mới là người đầu tiên kiêm tu na khí.”

Bắc Thần Tử nghe vậy cười ha hả nói: “Đúng là ta có nghiên cứu một chút về luyện khí. Hứa yêu vương muốn hỏi điều gì? Nếu biết chắc chắn ta sẽ nói.”

“Trong thời kỳ Đại Hán Vũ Đế, luyện khí sĩ họ Vương đưa ra Thiên Nhân Cảm Ứng, để đại pháp sư tiến hành kết nối với thiên địa thần linh ở nơi này, dẫn tới tất cả mọi người ở Đế Khâu biến mất chỉ trong một đêm.”

Bắc Thần Tử lập tức biến sắc, trên trán đổ mồ hôi lạnh: “Hắn nhớ ra những chuyện này rồi? Không phải trí nhớ của hắn bị phong ấn rồi à?”

“Xin hỏi tiền bối, đã xảy ra tai họa gì?”

Bắc Thần Tử thầm kinh hãi: “Làm sao ta biết chuyện cổ xưa như vậy được? Ta chỉ là một ông lão bình thường tình cờ đi ngang qua đây thôi, chuyện ba ngàn năm trước đâu liên quan tới ta!”

Hứa Ứng hỏi tiếp: “Những người đó đi đâu? Luyện khí sĩ đã đi đâu? Bọn họ không thể biến mất chỉ trong một đêm được!”

Bắc Thần Tử nghiến răng nói: “Ta chỉ tình cờ đi quang qua đây thật mà, ta... Thôi được rồi, ta nghe được một chút tin đồn. Nghe nói có thể liên quan tới Thiên Nhân Cảm Ứng trong thời Vũ Đế. Khi đó luyện khí đã đi tới bước đường cùng, mọi người vì muốn trường sinh nên đi theo một con đường khác, chính là Thiên Nhân Cảm Ứng, khuếch đại vô hạn cảm ứng của bản thân với thiên địa tự nhiên!”

Trên trán ông lão đổ mồ hôi lạnh, nói: “Bọn họ cảm ứng được thần.”

Hứa Ứng nghi hoặc: “Thần? Chẳng lẽ là Thiên thần?”

Bắc Thần Tử lắc đầu nói: “Không phải Thiên thần, thần mà bọn họ cảm ứng không phải tới từ thế giới Thiên Đạo mà là một hư không khác gọi là Ngôi Khư. Có tin đồn, Ngôi Khư giấu trong vực sâu!”

Hứa Ứng giật mình. Lúc này Ngoan Thất đang chạy tới rìa vực sâu, tìm kiếm xem trong núi sông non nước có cây Ngô Đồng mà Phượng Hoàng nghỉ chân không.



Hắn bất giác nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong vực sâu hai đại thế giới cõi âm và dương gian vẫn đang va chạm, dưới lòng đất vang lên tiếng động đinh tai nhức óc, như bò rống, như rồng gầm.

Nếu dùng Thiên Nhãn quan sát còn có thể thấy từng thân thể trơn nhẵn khổng lồ đang trôi nổi trong dung nham, nhưng định thần nhìn kỹ lại mới thấy là từng tảng nham thạch có hình dạng như lân phiến.

“Thời đại đó, luyện khí sĩ không cách nào phi thăng, khuếch đại cảm ứng bản thân tới vô tận thì tiếp xúc với thần linh thần bí trong Ngôi Khư, được những thần linh thần bí đó truyền thụ, pháp môn cảm ứng càng tinh tế được khai phá.”

Mồ hôi trên trán Bắc Thần Tử càng ứa ra nhiều hơn, cố gắng chọn những gì bản thân có thể nói, cẩn thận từng chút một giảng giải: “Loại pháp môn cảm ứng tinh tế đó có thể khiến luyện khí sĩ nhập đạo cực sâu, tiến sâu vào Ngôi Khư, xây dựng liên hệ càng mật thiết với thiên địa Ngôi Khư. Lúc đó có truyền thuyết, đi tới Ngôi Khư có thể trường sinh. Có lẽ Đế Khâu mất tích rồi bây giờ lại tái hiện, có liên quan tới cảm ứng Ngôi Ngư!”

Trái tim Hứa Ứng thình thịch vài cái, đột nhiên nghĩ tới bí ẩn khi nhập đạo.

Na sư nhập đạo, nếu nhập đạo quá sâu sẽ có cảm nhận cực kỳ khủng khiếp, dường như nghe thấy lời thì thầm khó mà tưởng tượng được từ trong vực sâu, kéo người nhập đạo xuống dưới vực!

Bản thân Hứa Ứng cũng từng gặp tình huống như vậy!

Chẳng lẽ nhập đạo quá sâu, gặp phải chuyện khủng khiếp chính là thần linh Ngôi Khứ?

Rất có thể!

Có điều, vì sao năm xưa sau khi luyện khí sĩ và thần linh Ngôi Khư thành lập liên hệ, tới thời na sư lại biến thành chuyện khủng khiếp nguy hiểm tới tính mạng na sư!

Đây là quan điểm chung của mọi na sư có tư chất thông minh, trở thành một chuyện tràn ngập nguy hiểm!

Đột nhiên, hắn lấy hai tờ công pháp mà Nguyên Vị Ương đưa cho mình, Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, trong lòng lại thấy rối bời!

Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng của Nguyên gia là luyện thành thần thức vô thượng, cảm ứng chư thiên, dùng nó để nắm giữ thần thông khó lướng, Nguyên gia chính là chuyên gia trong đạo này!

“Có lẽ thông qua môn công pháp này có thể cảm ứng được sâu trong vực sâu!”

Con mắt Hứa Ứng càng ngày càng sáng rực lên. Tuy Nguyên Vị Ương chỉ giao cho y bản thiếu, nhưng đã đủ rồi Hắn vốn định bổ sung thiếu hụt của môn công pháp này, đợi tới lúc luyện hóa được tiên dược Hoàng Đình thì mới tu luyện, nhưng bây giờ hắn quyết định phải tu luyện thật sớm, cường hóa cảm ứng thần thức của bản thân, tới tiếp xúc với thế giới Ngôi Khư mà Bắc Thần Tử đã nói.

Hứa Ứng dò hỏi: “Tiền bối, như vậy điểm cuối của vực sâu chính là Ngôi Khư?”

Bắc Thần Tử lắc đầu: “Không biết.”

“Như vậy có phải trong thời Đại Hán Vũ Đế, luyện khí sĩ dùng Thiên Nhân Cảm Ứng xây dựng liên hệ với Ngôi Khư, cho nên luyện khí sĩ mới biến mất?”

“Không biết.”

“Có phải những người biến mất đã đến Ngôi Khư không?”

“Không biết.”

“Như vậy lần này thiên địa thượng cổ tái hiện dương gian, có phải được thả từ Ngôi Khư ra không?”

“Không biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook