Chương 247: Biến Cố Bỉ Ngạn 1
Trạch Trư
26/08/2023
Hứa Ứng nhìn Kim Nhân kia, đầu óc cũng chấn động tới khó tả, đúng là Kim Nhân này giống y tới chín phần mười!
Chẳng lẽ trong thời đại cổ xưa bốn ngàn năm trước, ngoài vượt biển đi tìm tiên sơn ra, mình còn làm chuyện gì đó, đến mức Thập Nhị Kim Nhân cũng phải rèn đúc theo hình dạng mình?
Từ Phúc cũng giật mình, có vẻ bất ngờ vì Tổ Long lại coi trọng Hứa Ứng đến vậy, còn rèn Kim Nhân theo hình dạng Hứa Ứng.
Khí tức Kim Nhân kia càng lúc càng cường đại, trong dị tượng sau lưng, Thiên hà vốn đã ngừng vận chuyển, không ngờ lúc này lại từ từ khôi phục dòng chảy!
Thủy hỏa tương giao, trong lô đỉnh có hào quang lóe lên, Thần Kiều ngọa long, Dao Trì nổi sóng, ba tòa Huyền Quan cũng lần lượt mở ra.
Ngay cả khí hương hỏa quanh người Kim Nhân cũng từ từ trở nên dày đặc, khiến đầu óc đám người đột nhiên xuất hiện vô số tạp âm, vạn dân ngâm xướng!
Đây là dấu hiệu Kim Nhân sắp thức tỉnh!
Đám người như gặp đại địch, đột nhiên Từ Phúc chân đạp Phương Trượng tiên sơn bay người lên trước, trong chưởng ấn hiện lên một chữ Triện “Ngữ”, ấn lên mi tâm của Kim Nhân.
Kim Nhân kia phá ra một tiếng coong lớn, Thiên hà lập tức ngừng chảy, thủy hỏa không còn giao luyện, hào quang lùi về lô đỉnh, ba tòa Huyền Quan lần lượt khép kín.
Con sông thủy ngân chảy róc rách, kéo Kim Nhân chảy về phía trước.
Đám người quả tim giật thót tới tận cổ họng, đợi Kim Nhân đi xa mới yên lòng.
Hứa Ứng nhướn mày, mười sáu văn tự trong sách vàng đã khiến Từ Phúc lĩnh ngộ được không ít thần thông hữu dụng, chữ “Ngữ” vừa rồi chính là lấy được từ sách vàng!
Quả chuông nói nhỏ: “A Ứng, hắn cầm sách vàng mà không giao cho ngươi, e là để tìm hiểu rõ ràng nội dung trong sách vàng rồi dùng nó uy hiếp ngươi. Hắn muốn để ngươi thoát khỏi trấn áp của phù văn Trấn Ma rồi lại rơi vào vòng khống chế của hắn!”
Hứa Ứng lặng lẽ gật đầu, y cũng có suy đoán như vậy.
Đến lúc đó y phải ngoan ngoãn nghe lệnh Từ Phúc, làm cái bóng cho hắn!
“Thập Nhị Kim Nhân phân bố trong dòng sông thủy ngân, dòng sông này lại chảy giữa núi non. Sau khi vị Kim Nhân này đi khỏi, vị Kim Nhân tiếp theo cũng không xa. Chúng ta lập tức lên đường!”
Từ Phúc ra lệnh một tiếng, đám người dồn dập lao tới, mỗi người tự thi triển thủ đoạn, hạ xuống dòng sông. Có người tế ra con thuyền, có người cưỡi lá cây, có người đạp chân lên hoa sen, lại có người giẫm lên một cây gậy trúc.
Hứa Ứng đang định ném quả chuông vào dòng sông thủy ngân, quả chuông sống chết gì cũng không chịu làm, nói: “Ta đã làm nồi rồi, không làm thuyền đâu!”
Hứa Ứng liếc mắt thấy Tiểu Phượng Tiên ném một chiếc lông phượng ra, lông phượng rơi xuống dòng sông thủy ngân, càng lúc càng ngắn, hóa thành ba bốn trượng, có thể chứa được nhiều người. Y bèn mặt dạn mày dày đi qua.
Tiểu Phượng Tiên liếc mắt nhìn y một cái, không nói gì.
Hứa Ứng đứng bên cạnh cô, lúng ta lúng túng nói: “Chiếc thuyền này tốt thật, rất mềm mại.”
Tiểu Phượng Tiên thở dài u oán, thần sắc rầu rĩ, hiển nhiên vẫn đang sầu não vì phải cướp sách vàng của Từ Phúc.
Một luyện khí sĩ trẻ tuổi hỏi: “Sao chúng ta không ngự kiếm bay qua?”
Sấu Trúc Ông cười khà khà, lấy một đồng tiền ra, cười nói: “Các ngươi xem này!”
Lão quăng đồng tiền lên trên, đồng tiền càng lúc càng lớn, hóa thành chu vi hơn trượng, xoay tròn xé gió, bay về phía dãy núi. Đột nhiên giữa không trung có ánh sét lóe lên, tiếng sấm vang rền, chỉ trong chớp mắt đồng tiền đã bị đánh thủng trăm ngàn lỗ!
Đám người đều sợ hãi.
Sấu Trúc Ông cười khà khà nói: “Đã thấy rồi chứ? Số lượng phong ấn và cấm chế trong lăng mộ Ly Sơn nhiều tới mức người ta tê dại da đầu! Chắc phải là thần tiên mới có thể bay qua mà không rơi một cọng tóc!”
Hắn đang định thu hồi đồng tiền, đột nhiên thủy hỏa cùng nổi lên trong núi, là Thái Âm thần thủy và Thái Dương thần hỏa, thủy hỏa ập tới, luyện đồng tiền kia thành một đống cặn đồng.
Sấu Trúc Ông vừa sợ vừa giận, cảm nhận được dấu ấn mà mình lưu lại trong pháp bảo cũng bị luyện thành cặn bã, chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Nhưng ngay lúc này lại có một móng vuốt sắc bén từ trên trời giáng xuống, ầm một tiếng đập lên đống cặn đồng, đống cặn đồng tan thành tro bụi, biến mất không còn tăm hơi!
Sấu Trúc Ông rùng mình một cái, đồng tiền đó là pháp bảo mà lão luyện chế, năm xưa trong thời toàn thịnh thì đồng tiền không bằng bản thân lão, nhưng bây giờ thân thể đã xuống dốc, đồng tiền còn mạnh hơn lão một chút.
Đổi lại là lão đi vào trong núi, chỉ e kết quả cũng tương tự!
“Cũng may tuổi tác của lão hủ đủ cao, tích lũy được rất nhiều pháp bảo, không đến mức táng gia bại sản ngay lập tức.” Lão nghĩ thầm trong lòng.
Con sông thủy ngân chảy qua róc rách, dẫn bọn họ đi vào trong dãy núi, đám người hết nhìn đông lại nhìn tây, chỉ thấy bố cục của dãy núi này khá quen thuộc.
“Nơi đó là Nhạn Đãng! Nhưng là Nhạn Đãng bốn ngàn năm trước, khi thiên địa còn chưa bị phong ấn!”
“Mau nhìn kìa! Đằng kia là Côn Lôn khư! Đến giờ Con Lôn Khư còn chưa xuất hiện hoàn toàn!”
“Đó là Vương Ốc sơn, chính là ngọn núi mà luyện khí sĩ Ngu Công triệu hồi Thiên thần, để Thiên thần vác đi!”
...
Không ngờ hình dạng sông núi, bố cục sông núi này lại giống hệt Thần Châu khi thiên địa chưa bị phong ấn!
Cứ như Tổ Long thu nhỏ giang sơn thiên hạ vô số lần, giấu ở nơi này.
Bây giờ vùng đất mới xuất hiện, vùng đất mới của hiện tại chính là sông núi năm xưa khi thiên địa chưa bị phong ấn. Nhưng vùng đất mới vẫn không ngừng gia tăng, thiên địa bị phong ấn năm xưa còn chưa giải tỏa hoàn toàn.
Bọn họ đều là luyện khí sĩ tuổi thọ lâu đời, nhưng chỉ có Từ Phúc từng thấy thế giới trước đại phong ấn; những người khác kể cả Đông Mai Thanh cũng chưa từng thấy Thần Châu chân chính.
Trong thời đại của Đông Mai Thanh, thiên địa đã bắt đầu phong ấn.
Bọn họ ngồi trên các phương tiện qua sông, dần dần đi vào sâu trong dãy núi. Đám người hết nhìn đông lại nhìn tây, không khỏi tán thưởng trước cảnh sắc tráng lệ của non sông. Bọn họ lưu luyến quên cả đường về, lại mong chờ trước mặt sẽ có núi non càng rực rữo, vì thường thường tới những chỗ ngoặt là lại có những ngọn núi thần thoại hiện lên.
Đỉnh núi chính Côn Lôn, Linh Sơn, Cửu Thần Chung Phong Sơn lơ lửng, Bất Chu sơn đứt đoạn, còn có cả Doanh Châu, Bồng Lai và Phương Trượng tiên sơn trong truyền thuyết.
Nhưng cứ nhìn Phương Trượng tiên sơn là biết Thuần Dương Tổ Long chưa từng thấy Phương Trượng tiên sơn thật sự, lớn hơn Phương Trượng tiên sơn dưới chân Từ Phúc rất nhiều lần.
Hứa Ứng nhìn tới hoa cả mắt, kinh ngạc không thôi.
“Sau khi chết Tổ Long vẫn muốn thống trị Thần Châu, quân lâm thiên hạ, còn muốn rèn Thập Nhị Kim Nhân bảo vệ giang sơn của mình sau khi chết, chuyện này cũng không lạ. Giang sơn biết bao cảnh đẹp, đổi lại là ta, ta cũng muốn bầu bạn với sơn hạ.”
Y vừa nghĩ tới đây, trước mặt bỗng có chấn động kịch liệt, là na sư gặp phải phong ấn cấm chế.
Hứa Ứng nhìn lại, nơi đó có động thiên rực rỡ chiếu rọi lên bầu trời. Động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ cực kỳ bắt mắt, chắc có tới mấy trăm vị na sư tăng cường tu vi tới cực hạn, đối phó với phong ấn cấm chế!
Đột nhiên động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ trên bầu trời dồn đập lụi tàn, chỉ còn tám tòa động thiên. Tiếp đó tám tòa động thiên cũng đột ngột ảm đạm.
“Một đại na tu luyện tới tám tầng động thiên mà cũng mất mạng, còn chết rất nhanh nữa!” Hứa Ứng thầm kinh hãi trong lòng.
Một lúc lâu sau, bọn họ đi tới vị trí vừa giao chiến, chỉ thấy trên dòng sông thủy ngân có rất nhiều thi thể trôi nổi, bị nước sông đánh ập vào bờ, ngổn ngang lộn xộn, xác chết thê thảm không gì sánh được, rất ít thi thể toàn thây, đều bị cắt nát, không biết là thứ gì làm.
“Mau nhìn chỗ đó! Dưới cửa có một thanh kiếm!”
Có người giơ tay chỉ về phía trước. Hứa Ứng nhìn theo, chỉ thấy dòng sông thủy ngân này chảy xuyên qua giữa một ngọn núi nguy nga. Ngọn núi này có hai đỉnh núi, giữa núi có một vách núi, trong vách núi trống rỗng, tạo thành một cánh cửa.
Dưới cánh cửa này còn treo một thanh kiếm vẫn đang nhỏ máu.
Kiếm này tỏa ra sắc đỏ, nhẹ nhàng lắc lư theo làn gió, thi thoảng lại lóe lên sát khí lẫm liệt.
Có lẽ đám na sư vừa rồi đi tới nơi này, khiến thanh kiếm kích hoạt, bị kiếm này giết sạch!
“Trảm Long kiếm!”
Ngoan Thất kiến thức uyên bác, nói với Hứa Ứng: “Đây là thanh kiếm na sư dùng để chém yêu long gây sóng gió. Nếu có yêu long gây hồng thủy, đi qua dưới cầu, sẽ bị Trảm Long kiếm chém chết. Cho nên ta thường không dám đi đường thủy.”
Đột nhiên, Trảm Long kiếm bộc phát uy lực, ánh sáng lóe lên, chỉ thấy kiếm khí vô hình khiến từng đóa hoa trắng nở rộ trên dòng sông thủy ngân. Quả chuông hiển hiện, bọc lấy Hứa Ứng và Phượng Tiên Nhi, bị kiếm khí kia đánh cho kêu leng keng không ngừng!
Quả chuông bị chấn động tới mức không ngừng xoay tròn, hóa giải lực lượng của kiếm khí, kêu lên: “Thanh kiếm này mạnh quá!”
Bốn phía xung quanh, hơn mười luyện khí sĩ không kịp trở tay, lập tức đầu một nơi thần một nẻo, thi thể rơi xuống mặt sông!
Đám người ai nấy thi triển thần thông ngăn cản kiếm khí. Đông Mai Thanh vươn người đứng dậy, đỡ lấy kiếm khí, lao về phía thanh trường kiếm kia. Càng tới gần thì kiếm khí càng phát ra mãnh liệt, mặc dù Đông Mai Thanh là đại cao thủ cảnh giới Phi Thăng kỳ nhưng cũng không thể không tập trung hết sức lực đối phó với kiếm khí!
Kiếm khí trên không trung tạo thành dòng lũ, tấn công Đông Mai Thanh từ bốn phương tám hướng, uy lực càng lúc càng mạnh mẽ.
Chẳng lẽ trong thời đại cổ xưa bốn ngàn năm trước, ngoài vượt biển đi tìm tiên sơn ra, mình còn làm chuyện gì đó, đến mức Thập Nhị Kim Nhân cũng phải rèn đúc theo hình dạng mình?
Từ Phúc cũng giật mình, có vẻ bất ngờ vì Tổ Long lại coi trọng Hứa Ứng đến vậy, còn rèn Kim Nhân theo hình dạng Hứa Ứng.
Khí tức Kim Nhân kia càng lúc càng cường đại, trong dị tượng sau lưng, Thiên hà vốn đã ngừng vận chuyển, không ngờ lúc này lại từ từ khôi phục dòng chảy!
Thủy hỏa tương giao, trong lô đỉnh có hào quang lóe lên, Thần Kiều ngọa long, Dao Trì nổi sóng, ba tòa Huyền Quan cũng lần lượt mở ra.
Ngay cả khí hương hỏa quanh người Kim Nhân cũng từ từ trở nên dày đặc, khiến đầu óc đám người đột nhiên xuất hiện vô số tạp âm, vạn dân ngâm xướng!
Đây là dấu hiệu Kim Nhân sắp thức tỉnh!
Đám người như gặp đại địch, đột nhiên Từ Phúc chân đạp Phương Trượng tiên sơn bay người lên trước, trong chưởng ấn hiện lên một chữ Triện “Ngữ”, ấn lên mi tâm của Kim Nhân.
Kim Nhân kia phá ra một tiếng coong lớn, Thiên hà lập tức ngừng chảy, thủy hỏa không còn giao luyện, hào quang lùi về lô đỉnh, ba tòa Huyền Quan lần lượt khép kín.
Con sông thủy ngân chảy róc rách, kéo Kim Nhân chảy về phía trước.
Đám người quả tim giật thót tới tận cổ họng, đợi Kim Nhân đi xa mới yên lòng.
Hứa Ứng nhướn mày, mười sáu văn tự trong sách vàng đã khiến Từ Phúc lĩnh ngộ được không ít thần thông hữu dụng, chữ “Ngữ” vừa rồi chính là lấy được từ sách vàng!
Quả chuông nói nhỏ: “A Ứng, hắn cầm sách vàng mà không giao cho ngươi, e là để tìm hiểu rõ ràng nội dung trong sách vàng rồi dùng nó uy hiếp ngươi. Hắn muốn để ngươi thoát khỏi trấn áp của phù văn Trấn Ma rồi lại rơi vào vòng khống chế của hắn!”
Hứa Ứng lặng lẽ gật đầu, y cũng có suy đoán như vậy.
Đến lúc đó y phải ngoan ngoãn nghe lệnh Từ Phúc, làm cái bóng cho hắn!
“Thập Nhị Kim Nhân phân bố trong dòng sông thủy ngân, dòng sông này lại chảy giữa núi non. Sau khi vị Kim Nhân này đi khỏi, vị Kim Nhân tiếp theo cũng không xa. Chúng ta lập tức lên đường!”
Từ Phúc ra lệnh một tiếng, đám người dồn dập lao tới, mỗi người tự thi triển thủ đoạn, hạ xuống dòng sông. Có người tế ra con thuyền, có người cưỡi lá cây, có người đạp chân lên hoa sen, lại có người giẫm lên một cây gậy trúc.
Hứa Ứng đang định ném quả chuông vào dòng sông thủy ngân, quả chuông sống chết gì cũng không chịu làm, nói: “Ta đã làm nồi rồi, không làm thuyền đâu!”
Hứa Ứng liếc mắt thấy Tiểu Phượng Tiên ném một chiếc lông phượng ra, lông phượng rơi xuống dòng sông thủy ngân, càng lúc càng ngắn, hóa thành ba bốn trượng, có thể chứa được nhiều người. Y bèn mặt dạn mày dày đi qua.
Tiểu Phượng Tiên liếc mắt nhìn y một cái, không nói gì.
Hứa Ứng đứng bên cạnh cô, lúng ta lúng túng nói: “Chiếc thuyền này tốt thật, rất mềm mại.”
Tiểu Phượng Tiên thở dài u oán, thần sắc rầu rĩ, hiển nhiên vẫn đang sầu não vì phải cướp sách vàng của Từ Phúc.
Một luyện khí sĩ trẻ tuổi hỏi: “Sao chúng ta không ngự kiếm bay qua?”
Sấu Trúc Ông cười khà khà, lấy một đồng tiền ra, cười nói: “Các ngươi xem này!”
Lão quăng đồng tiền lên trên, đồng tiền càng lúc càng lớn, hóa thành chu vi hơn trượng, xoay tròn xé gió, bay về phía dãy núi. Đột nhiên giữa không trung có ánh sét lóe lên, tiếng sấm vang rền, chỉ trong chớp mắt đồng tiền đã bị đánh thủng trăm ngàn lỗ!
Đám người đều sợ hãi.
Sấu Trúc Ông cười khà khà nói: “Đã thấy rồi chứ? Số lượng phong ấn và cấm chế trong lăng mộ Ly Sơn nhiều tới mức người ta tê dại da đầu! Chắc phải là thần tiên mới có thể bay qua mà không rơi một cọng tóc!”
Hắn đang định thu hồi đồng tiền, đột nhiên thủy hỏa cùng nổi lên trong núi, là Thái Âm thần thủy và Thái Dương thần hỏa, thủy hỏa ập tới, luyện đồng tiền kia thành một đống cặn đồng.
Sấu Trúc Ông vừa sợ vừa giận, cảm nhận được dấu ấn mà mình lưu lại trong pháp bảo cũng bị luyện thành cặn bã, chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Nhưng ngay lúc này lại có một móng vuốt sắc bén từ trên trời giáng xuống, ầm một tiếng đập lên đống cặn đồng, đống cặn đồng tan thành tro bụi, biến mất không còn tăm hơi!
Sấu Trúc Ông rùng mình một cái, đồng tiền đó là pháp bảo mà lão luyện chế, năm xưa trong thời toàn thịnh thì đồng tiền không bằng bản thân lão, nhưng bây giờ thân thể đã xuống dốc, đồng tiền còn mạnh hơn lão một chút.
Đổi lại là lão đi vào trong núi, chỉ e kết quả cũng tương tự!
“Cũng may tuổi tác của lão hủ đủ cao, tích lũy được rất nhiều pháp bảo, không đến mức táng gia bại sản ngay lập tức.” Lão nghĩ thầm trong lòng.
Con sông thủy ngân chảy qua róc rách, dẫn bọn họ đi vào trong dãy núi, đám người hết nhìn đông lại nhìn tây, chỉ thấy bố cục của dãy núi này khá quen thuộc.
“Nơi đó là Nhạn Đãng! Nhưng là Nhạn Đãng bốn ngàn năm trước, khi thiên địa còn chưa bị phong ấn!”
“Mau nhìn kìa! Đằng kia là Côn Lôn khư! Đến giờ Con Lôn Khư còn chưa xuất hiện hoàn toàn!”
“Đó là Vương Ốc sơn, chính là ngọn núi mà luyện khí sĩ Ngu Công triệu hồi Thiên thần, để Thiên thần vác đi!”
...
Không ngờ hình dạng sông núi, bố cục sông núi này lại giống hệt Thần Châu khi thiên địa chưa bị phong ấn!
Cứ như Tổ Long thu nhỏ giang sơn thiên hạ vô số lần, giấu ở nơi này.
Bây giờ vùng đất mới xuất hiện, vùng đất mới của hiện tại chính là sông núi năm xưa khi thiên địa chưa bị phong ấn. Nhưng vùng đất mới vẫn không ngừng gia tăng, thiên địa bị phong ấn năm xưa còn chưa giải tỏa hoàn toàn.
Bọn họ đều là luyện khí sĩ tuổi thọ lâu đời, nhưng chỉ có Từ Phúc từng thấy thế giới trước đại phong ấn; những người khác kể cả Đông Mai Thanh cũng chưa từng thấy Thần Châu chân chính.
Trong thời đại của Đông Mai Thanh, thiên địa đã bắt đầu phong ấn.
Bọn họ ngồi trên các phương tiện qua sông, dần dần đi vào sâu trong dãy núi. Đám người hết nhìn đông lại nhìn tây, không khỏi tán thưởng trước cảnh sắc tráng lệ của non sông. Bọn họ lưu luyến quên cả đường về, lại mong chờ trước mặt sẽ có núi non càng rực rữo, vì thường thường tới những chỗ ngoặt là lại có những ngọn núi thần thoại hiện lên.
Đỉnh núi chính Côn Lôn, Linh Sơn, Cửu Thần Chung Phong Sơn lơ lửng, Bất Chu sơn đứt đoạn, còn có cả Doanh Châu, Bồng Lai và Phương Trượng tiên sơn trong truyền thuyết.
Nhưng cứ nhìn Phương Trượng tiên sơn là biết Thuần Dương Tổ Long chưa từng thấy Phương Trượng tiên sơn thật sự, lớn hơn Phương Trượng tiên sơn dưới chân Từ Phúc rất nhiều lần.
Hứa Ứng nhìn tới hoa cả mắt, kinh ngạc không thôi.
“Sau khi chết Tổ Long vẫn muốn thống trị Thần Châu, quân lâm thiên hạ, còn muốn rèn Thập Nhị Kim Nhân bảo vệ giang sơn của mình sau khi chết, chuyện này cũng không lạ. Giang sơn biết bao cảnh đẹp, đổi lại là ta, ta cũng muốn bầu bạn với sơn hạ.”
Y vừa nghĩ tới đây, trước mặt bỗng có chấn động kịch liệt, là na sư gặp phải phong ấn cấm chế.
Hứa Ứng nhìn lại, nơi đó có động thiên rực rỡ chiếu rọi lên bầu trời. Động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ cực kỳ bắt mắt, chắc có tới mấy trăm vị na sư tăng cường tu vi tới cực hạn, đối phó với phong ấn cấm chế!
Đột nhiên động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ trên bầu trời dồn đập lụi tàn, chỉ còn tám tòa động thiên. Tiếp đó tám tòa động thiên cũng đột ngột ảm đạm.
“Một đại na tu luyện tới tám tầng động thiên mà cũng mất mạng, còn chết rất nhanh nữa!” Hứa Ứng thầm kinh hãi trong lòng.
Một lúc lâu sau, bọn họ đi tới vị trí vừa giao chiến, chỉ thấy trên dòng sông thủy ngân có rất nhiều thi thể trôi nổi, bị nước sông đánh ập vào bờ, ngổn ngang lộn xộn, xác chết thê thảm không gì sánh được, rất ít thi thể toàn thây, đều bị cắt nát, không biết là thứ gì làm.
“Mau nhìn chỗ đó! Dưới cửa có một thanh kiếm!”
Có người giơ tay chỉ về phía trước. Hứa Ứng nhìn theo, chỉ thấy dòng sông thủy ngân này chảy xuyên qua giữa một ngọn núi nguy nga. Ngọn núi này có hai đỉnh núi, giữa núi có một vách núi, trong vách núi trống rỗng, tạo thành một cánh cửa.
Dưới cánh cửa này còn treo một thanh kiếm vẫn đang nhỏ máu.
Kiếm này tỏa ra sắc đỏ, nhẹ nhàng lắc lư theo làn gió, thi thoảng lại lóe lên sát khí lẫm liệt.
Có lẽ đám na sư vừa rồi đi tới nơi này, khiến thanh kiếm kích hoạt, bị kiếm này giết sạch!
“Trảm Long kiếm!”
Ngoan Thất kiến thức uyên bác, nói với Hứa Ứng: “Đây là thanh kiếm na sư dùng để chém yêu long gây sóng gió. Nếu có yêu long gây hồng thủy, đi qua dưới cầu, sẽ bị Trảm Long kiếm chém chết. Cho nên ta thường không dám đi đường thủy.”
Đột nhiên, Trảm Long kiếm bộc phát uy lực, ánh sáng lóe lên, chỉ thấy kiếm khí vô hình khiến từng đóa hoa trắng nở rộ trên dòng sông thủy ngân. Quả chuông hiển hiện, bọc lấy Hứa Ứng và Phượng Tiên Nhi, bị kiếm khí kia đánh cho kêu leng keng không ngừng!
Quả chuông bị chấn động tới mức không ngừng xoay tròn, hóa giải lực lượng của kiếm khí, kêu lên: “Thanh kiếm này mạnh quá!”
Bốn phía xung quanh, hơn mười luyện khí sĩ không kịp trở tay, lập tức đầu một nơi thần một nẻo, thi thể rơi xuống mặt sông!
Đám người ai nấy thi triển thần thông ngăn cản kiếm khí. Đông Mai Thanh vươn người đứng dậy, đỡ lấy kiếm khí, lao về phía thanh trường kiếm kia. Càng tới gần thì kiếm khí càng phát ra mãnh liệt, mặc dù Đông Mai Thanh là đại cao thủ cảnh giới Phi Thăng kỳ nhưng cũng không thể không tập trung hết sức lực đối phó với kiếm khí!
Kiếm khí trên không trung tạo thành dòng lũ, tấn công Đông Mai Thanh từ bốn phương tám hướng, uy lực càng lúc càng mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.