Chương 184: Biển Rộng Vô Ngần, Sóng Ngầm Cuồn Cuộn 2
Trạch Trư
26/08/2023
“Chuyện địa điểm phi thăng ở Cửu Nghi sơn lần này, ngay lúc bọn họ chém giết tới mức trời long đất lở, Bùi gia ta đã đứng ra làm người hòa giải, giúp bọn họ giảng hòa, mọi người mọi người chia đều lợi ích.”
Bùi Kính Đình khẽ mỉm cười nói: “Quy định sẵn thời gian, số lượng con cháu, ai cũng có thể sử dụng địa điểm phi thăng. Bùi gia ta không tham gia tranh đoạt, không mất tới một người mà vẫn được chia một chén canh. Đây là trí tuệ của thế gia cổ xưa!”
Bên trong cỗ xe tê giác rất rộng, không khác gì cung điện, mọi người chia chỗ chủ khách ngồi xuống. Hứa Ứng không biết điều này, phải nhờ Ngoan Thất ngóc đầu lên tai chỉ điểm mới không ngồi sai vị trí.
Lại có tiếng sáo trúc vang lên, bảy cô gái yểu điệu thướt tha bước từng bước nhỏ từ hậu điện đi ra, vung ống tay áo màu xanh, phất qua trước mặt Hứa Ứng, uốn éo vòng eo với y, nhảy một điệu múa uyển chuyển.
Hứa Ứng không biết làm thế nào, nhưng cũng nhanh chóng trấn định lại, thầm nghĩ: “Mấy cô gái trong thành thật xinh đẹp, còn thơm tho. Cánh tay trắng, chỗ khác cũng trắng, chỉ có điều hơi nghèo, không đủ quần áo mặc.”
“Đây là điệu nhạc gì?” Y dò hỏi.
“Khúc nhạc này tên là Thanh Bình Nhạc.”
Bùi Kính Đình biết y kiến thức nông cạn, nói: “Lần này chúng ta tới kinh thành, kinh thành còn gọi là Thần Đô. Năm xưa Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế đoạt triều soán vị, định xây dựng thần quốc, hoàng quyền thần quyền thu về một mối, vì vậy đổi tên kinh thành là Thần Đô. Nhưng Tăc Thiên hoàng đế không làm được. Sau này Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế kế vị, đánh vào cõi âm, bấy giờ mới hoàn thành nguyện vọng của Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế. Khi đó vạn quốc triều bái, Thần Đô sánh ngang Thiên Đình, náo nhiệt không bút nào tả nổi!”
Sau lưng Hứa Ứng là cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy rất nhiều con cháu Bùi gia cưỡi từng vị yêu thần vỗ cánh bay lượn, bảo vệ quanh cỗ xe tê giác.
Y quay đầu nhìn lại, Vô Vọng sơn và Cửu Nghi sơn ở hai địa điểm khác nhau trong vùng đất mới, cách nhau rất xa. Ngoài rìa của vùng đất mới còn có khe sâu đang rung chuyển, cõi âm xâm lấn vẫn chưa ngừng lại.
Càng nhiều thiên địa đang thoát khỏi vực sâu.
Hứa Ứng vẫn luôn ở trong vùng đất mới, chưa từng ra ngoài. Vùng đất mới ở Vĩnh châu là trung tâm của biến cố thiên địa này, rất nhiều chuyện đã diễn ra ở đây.
Bây giờ y bay lên không trung mới phát hiện thế giới này đã khác hẳn trước kia.
Chẳng biết từ lúc nào, khắp nơi trong Thần Châu đại địa đều có vùng đất mới xuất hiện, diện tích đã càng lúc càng rộng lớn, cũng càng ngày càng nguy hiểm.
Hứa Ứng đứng trên cao nhìn xuống, dõi mắt nhìn ra xa, hiện giờ Thần Châu đại địa đã hoàn toàn thay đổi. Vốn dĩ Văn Vũ Đại Thánh, Tắc Thiên Đại Thánh và Chí Đạo Đại Thánh, ba vị đại đế xây dựng thần triều, giờ lại bị vùng đất mới chia cắt thành từng mảnh nhỏ, tản mác trong thiên địa.
Thần triều cổ xưa đã tràn ngập nguy hiểm.
Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, trong cỗ xe vẫn là cảnh tượng ca múa yên bình.
Trong sự hưng thịnh lại ẩn chứa nguy cơ, ai ai cũng biết nhưng đều giả bộ như không thấy, vẫn nhảy múa hát ca như lúc trước.
Mọi người đều cho rằng trời có sập cũng không sập xuống người mình.
Ngoan Thất thò đầu ra khỏi cổ áo Hứa Ứng, dò hỏi: “Bùi lão, Bùi gia các ngươi có nhiều na tiên như vậy, lúc tuổi già họ có gặp bất trắc gì không?”
Bùi Kính Đình lập tức biến sắc, gọi một người tới nói: “Đi xem thử nước trà đã sôi chưa?”
Người kia trả lời: “Còn chưa sôi.”
“Nếu ấm nước chưa sôi thì đừng nói ra.” Bùi Kính Đình nói.
Ngoan Thất nghe đàn biết nhã ý, không hỏi tiếp.
Cho dù hai yêu thần tê giác có đạo hạnh một ngàn tám trăm năm nhưng phi hành nửa ngày cũng thấy mệt mỏi. Thú cưỡi khác của Bùi gia càng không chịu nổi, bèn hạn xuống tìm nơi nghỉ chân. Trong ngọn núi gần khu vực này có một thành trấn, trong trấn còn có cư dân, mọi người bèn đáp xuống thành trấn này, khiến rất nhiều người nhìn ngó.
Bùi Kính Đình đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng nghiêm nghị. Hắn phát hiện có một số dân chúng trong trấn có hơi thở rất dài, người bình thường hít thở mười mấy lần, bọn họ mới hô hấp có một lần!
“Chúng ta bị theo dõi rồi!”
Bùi Kính Đình nhấp nháy mắt, nói nhỏ: “Bùi Ngọc, ngươi dẫn tộc nhân đi dâng hương cho hai lão tê giác, để bọn họ nhanh chóng khôi phục khí hương hỏa! Ngoài ra, bảo tất cả mọi người không được vào trong trấn, không được ăn bất cứ thứ gì ở ngoài!”
Đám con cháu Bùi gia kinh hãi, thầm hiểu tình thế nghiêm trọng, vội vàng làm theo mệnh lệnh, nhưng vẫn có không ít con cháu Bùi gia nhân lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi chạy vào thành trấn mua vui.
Bùi Kính Đình cực kỳ cẩn thận, lệnh cho đầu bếp nhà mình nhóm lửa nấu cơm, kiên quyết không dùng bất cứ thứ gì trong trấn. Đợi tới khi ăn cơm, có hơn ba mươi người không trở về, có đại na của Bùi gia đi vào tìm kiếm, cũng không trở về.
Sau khi dùng cơm, mọi người còn định đợi thêm một lúc, Bùi Kính Đình lắc đầu nói: “Không đợi, lập tức lên đường!”
Mọi người vội vàng leo lên thú cưỡi, hai con tê giác trắng cũng đạp áng mây lành bay lên trên trời, kéo cả cỗ xe lên không trung.
Mọi người cách thành trấn càng lúc càng xa, tâm trạng khá nặng nề. Mấy chục người sống không thấy người chết không thấy xác, cứ thế biến mất trong thành trấn kia.
Bùi Kính Đình ra khỏi xe, nhìn xuống dưới, chỉ thấy tòa thành bên dưới đã thu nhỏ tới mức khó lòng thấy rõ.
Lão già này cười lạnh một tiếng, giơ tay ấn vào không trung, thành trấn kia đột nhiên sụp đổ, trũng sâu xuống, chìm vào lòng đất hơn mười trượng!
Cả thành trấn cùng phạm vi vài dặm xung quanh đều nằm trong một dấu tay khổng lồ!
“Tuy ta không thể động thủ trong trấn nhưng có thể báo thù cho các ngươi.” Bùi Kính Đình thản nhiên nói.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, hai con tê giác đang bay trên không đột nhiên rụng đầu.
Trong gió nhẹ, từng cao thủ Bùi gia lặng lẽ chia năm xẻ bảy. Bùi Kính Đình quay đầu lại, chỉ thấy trong gió có ánh sáng lạnh lấp lóe. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà các cao thủ Bùi gia đi theo hắn đã thương vong quá nửa.
Hai con tê giác trắng đã phục vụ cho Bùi gia một ngàn tám trăm năm cũng bị làn gió cắt rời!
Cỗ xe quý phái cũng tan tành trong cơn gió!
Trong xe, Hứa Ứng đang thưởng thức khúc ca và điệu múa uyển chuyển của bảy cô gái, đột nhiên cả bảy thiếu nữ đầu một nơi thân một nẻo, cung điện trong xe cũng tan rã trong làn gió!
Cơn gió khủng khiếp đó lướt qua trước mặt y, lại đột nhiên tách rời, thổi qua hai bên người Hứa Ứng.
Một sợi tóc của thiếu niên lướt qua cơn gió, sợi tóc lập tức đứt rời.
Lúc này Hứa Ứng mới chú ý thấy mình đang ngồi trên không trung; na sư, đại na và yêu thần của Bùi gia đều bị cắt rời trong cơn gió!
“A Ứng!” Ngoan Thất kinh hãi kêu lên.
Hứa Ứng bình tĩnh ung dung: “Không cần lo lắng, Bùi gia sẽ giải quyết. Thủ pháp của người này không được tốt, làm đứt mất một sợi tóc của ta.”
Bùi Kính Đình lao tới chặn trước những con cháu Chu gia chưa bị cơn gió thổi tới, lửa giận ngập trời, đột nhiên tăng cường tu vi tới cực hạn, sau lưng hiện lên một thế giới lạ lùng như ngọc lưu ly, chín đại động thiên cắm rễ trong lưu ly!
Hắn phóng thích nguyên khí cuồng bạo, trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa hiển hiện tiên tung, chính là hồn phách của hắn, đứng sừng sững trong địa điểm ẩn hóa, mờ ảo như tiên!
“Đại Hải Vô Lượng!”
Bùi Kính Đình gầm lên một tiếng, giơ hai tay đẩy về phía làn gió. Giữa bầu trời sấm vang chớp giật, đột nhiên mặt biển mênh mông hiện lên, trải dài vạn dặm, mang theo chưởng lực của hắn đánh thẳng về phía trước như bẻ gãy cành khô!
Mặt biển tối đen âm trầm, sấm sét chằng chịt, cực kỳ nặng nề, phá tan cơn gió kia, ngay khoảnh khắc sau đã lan tới một ngọn núi cách đó mấy chục dặm!
Ngọn núi kia ầm ầm nổ tung, trên núi xuất hiện từng vết rạn, nhưng thần thông Đại Hải Vô Lượng như gặp phải cản trở, đụng phải một bức tường vô hình; nước biển phun trào lập tức bắn tung khắp bốn phương, sóng vỗ cuồn cuộn!
Mái tóc màu trắng xám của Bùi Kính Đình bay phất phới, lại gầm lên một tiếng, nguyên khí tiếp tục tăng cường, chưởng lực càng hùng hồn!
Đỉnh núi kia bị bẻ gãy, nước biển cuồn cuộn ép xuống, chỉ nghe một âm thanh nhanh chóng lao xa, cười ha hả nói: “Bùi lão nhị, chỉ đùa với ngươi một chút mà ngươi đã liều mạng rồi, đúng là hẹp hòi, đùa tí mà chẳng chịu rộng lượng...”
Bùi Kính Đình sắc mặt tái nhợt, giải trừ thần thông, biển cả cuồn cuộn biến mất không còn tăm hơi.
Hắn quay đầu nhìn lại, lúc trước mình dẫn theo gần ba trăm con cháu và môn sinh của Bùi gia, giờ phút này tính cả mình thì chỉ còn hai người!
Con cháu Bùi gia còn sót lại chính là “thất công tử” bị Ngoan Thất đánh trọng thương, Bùi Dạ. Hắn bị dọa tới mức mặt mày tái nhợt, hoang mang lo sợ.
Bùi Kính Đình nhìn sang phía Hứa Ứng, lại thấy trên người Hứa Ứng có kiếm khí bay lượn xung quanh, bồng bềnh trên không trung, sắc mặt như thường.
Bùi Kính Đình cố nén cơn giận, ổn định khí huyết đang xao động, trầm giọng nói: “Hứa yêu vương không sợ à?”
Hứa Ứng lắc đầu: “Ta đã nói rồi mà, ai uy hiếp ai còn chưa biết được? Bùi lão quên rồi à?”
Khóe mắt Bùi Kính Đình giật giật, giậm nhẹ chân một cái, một con sông lớn vắt giữa không trung, sắc mặt khôi phục như thường, nói: “Hứa yêu vương, mời. Lần này e là yêu vương phải ướt giày rồi.”
Hứa Ứng mỉm cười: “Cho dù ướt người cũng không sao.”
Y hạ xuống mặt sông, giải trừ kiếm khí, chỉ thấy con sông lớn trên không trung nổi sóng, nâng hai chân y, đẩy y về phía trước, tốc độ cũng không chậm.
Bùi Kính Đình dẫn theo thất công tử Bùi Dạ, duy trì con sông thần thông của mình, hộ tống Hứa Ứng đi đường, thầm nghĩ: “Hắn là Hứa yêu vương tinh thông yêu pháp, sẽ không ai ra tay với hắn, nhưng chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta.”
Hắn vừa nghĩ tới đây, đột nhiên thất công tử Bùi Dạ ngã thẳng xuống, sau lưng cắm một mũi tên, chết oan chết uổng!
Hắn bị người khác âm thầm bắn chết!
Khóe mắt Bùi Kính Đình lại giật giật, cố nén lửa giận, tiếp tục đi đường.
Bùi Kính Đình khẽ mỉm cười nói: “Quy định sẵn thời gian, số lượng con cháu, ai cũng có thể sử dụng địa điểm phi thăng. Bùi gia ta không tham gia tranh đoạt, không mất tới một người mà vẫn được chia một chén canh. Đây là trí tuệ của thế gia cổ xưa!”
Bên trong cỗ xe tê giác rất rộng, không khác gì cung điện, mọi người chia chỗ chủ khách ngồi xuống. Hứa Ứng không biết điều này, phải nhờ Ngoan Thất ngóc đầu lên tai chỉ điểm mới không ngồi sai vị trí.
Lại có tiếng sáo trúc vang lên, bảy cô gái yểu điệu thướt tha bước từng bước nhỏ từ hậu điện đi ra, vung ống tay áo màu xanh, phất qua trước mặt Hứa Ứng, uốn éo vòng eo với y, nhảy một điệu múa uyển chuyển.
Hứa Ứng không biết làm thế nào, nhưng cũng nhanh chóng trấn định lại, thầm nghĩ: “Mấy cô gái trong thành thật xinh đẹp, còn thơm tho. Cánh tay trắng, chỗ khác cũng trắng, chỉ có điều hơi nghèo, không đủ quần áo mặc.”
“Đây là điệu nhạc gì?” Y dò hỏi.
“Khúc nhạc này tên là Thanh Bình Nhạc.”
Bùi Kính Đình biết y kiến thức nông cạn, nói: “Lần này chúng ta tới kinh thành, kinh thành còn gọi là Thần Đô. Năm xưa Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế đoạt triều soán vị, định xây dựng thần quốc, hoàng quyền thần quyền thu về một mối, vì vậy đổi tên kinh thành là Thần Đô. Nhưng Tăc Thiên hoàng đế không làm được. Sau này Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế kế vị, đánh vào cõi âm, bấy giờ mới hoàn thành nguyện vọng của Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế. Khi đó vạn quốc triều bái, Thần Đô sánh ngang Thiên Đình, náo nhiệt không bút nào tả nổi!”
Sau lưng Hứa Ứng là cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy rất nhiều con cháu Bùi gia cưỡi từng vị yêu thần vỗ cánh bay lượn, bảo vệ quanh cỗ xe tê giác.
Y quay đầu nhìn lại, Vô Vọng sơn và Cửu Nghi sơn ở hai địa điểm khác nhau trong vùng đất mới, cách nhau rất xa. Ngoài rìa của vùng đất mới còn có khe sâu đang rung chuyển, cõi âm xâm lấn vẫn chưa ngừng lại.
Càng nhiều thiên địa đang thoát khỏi vực sâu.
Hứa Ứng vẫn luôn ở trong vùng đất mới, chưa từng ra ngoài. Vùng đất mới ở Vĩnh châu là trung tâm của biến cố thiên địa này, rất nhiều chuyện đã diễn ra ở đây.
Bây giờ y bay lên không trung mới phát hiện thế giới này đã khác hẳn trước kia.
Chẳng biết từ lúc nào, khắp nơi trong Thần Châu đại địa đều có vùng đất mới xuất hiện, diện tích đã càng lúc càng rộng lớn, cũng càng ngày càng nguy hiểm.
Hứa Ứng đứng trên cao nhìn xuống, dõi mắt nhìn ra xa, hiện giờ Thần Châu đại địa đã hoàn toàn thay đổi. Vốn dĩ Văn Vũ Đại Thánh, Tắc Thiên Đại Thánh và Chí Đạo Đại Thánh, ba vị đại đế xây dựng thần triều, giờ lại bị vùng đất mới chia cắt thành từng mảnh nhỏ, tản mác trong thiên địa.
Thần triều cổ xưa đã tràn ngập nguy hiểm.
Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, trong cỗ xe vẫn là cảnh tượng ca múa yên bình.
Trong sự hưng thịnh lại ẩn chứa nguy cơ, ai ai cũng biết nhưng đều giả bộ như không thấy, vẫn nhảy múa hát ca như lúc trước.
Mọi người đều cho rằng trời có sập cũng không sập xuống người mình.
Ngoan Thất thò đầu ra khỏi cổ áo Hứa Ứng, dò hỏi: “Bùi lão, Bùi gia các ngươi có nhiều na tiên như vậy, lúc tuổi già họ có gặp bất trắc gì không?”
Bùi Kính Đình lập tức biến sắc, gọi một người tới nói: “Đi xem thử nước trà đã sôi chưa?”
Người kia trả lời: “Còn chưa sôi.”
“Nếu ấm nước chưa sôi thì đừng nói ra.” Bùi Kính Đình nói.
Ngoan Thất nghe đàn biết nhã ý, không hỏi tiếp.
Cho dù hai yêu thần tê giác có đạo hạnh một ngàn tám trăm năm nhưng phi hành nửa ngày cũng thấy mệt mỏi. Thú cưỡi khác của Bùi gia càng không chịu nổi, bèn hạn xuống tìm nơi nghỉ chân. Trong ngọn núi gần khu vực này có một thành trấn, trong trấn còn có cư dân, mọi người bèn đáp xuống thành trấn này, khiến rất nhiều người nhìn ngó.
Bùi Kính Đình đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng nghiêm nghị. Hắn phát hiện có một số dân chúng trong trấn có hơi thở rất dài, người bình thường hít thở mười mấy lần, bọn họ mới hô hấp có một lần!
“Chúng ta bị theo dõi rồi!”
Bùi Kính Đình nhấp nháy mắt, nói nhỏ: “Bùi Ngọc, ngươi dẫn tộc nhân đi dâng hương cho hai lão tê giác, để bọn họ nhanh chóng khôi phục khí hương hỏa! Ngoài ra, bảo tất cả mọi người không được vào trong trấn, không được ăn bất cứ thứ gì ở ngoài!”
Đám con cháu Bùi gia kinh hãi, thầm hiểu tình thế nghiêm trọng, vội vàng làm theo mệnh lệnh, nhưng vẫn có không ít con cháu Bùi gia nhân lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi chạy vào thành trấn mua vui.
Bùi Kính Đình cực kỳ cẩn thận, lệnh cho đầu bếp nhà mình nhóm lửa nấu cơm, kiên quyết không dùng bất cứ thứ gì trong trấn. Đợi tới khi ăn cơm, có hơn ba mươi người không trở về, có đại na của Bùi gia đi vào tìm kiếm, cũng không trở về.
Sau khi dùng cơm, mọi người còn định đợi thêm một lúc, Bùi Kính Đình lắc đầu nói: “Không đợi, lập tức lên đường!”
Mọi người vội vàng leo lên thú cưỡi, hai con tê giác trắng cũng đạp áng mây lành bay lên trên trời, kéo cả cỗ xe lên không trung.
Mọi người cách thành trấn càng lúc càng xa, tâm trạng khá nặng nề. Mấy chục người sống không thấy người chết không thấy xác, cứ thế biến mất trong thành trấn kia.
Bùi Kính Đình ra khỏi xe, nhìn xuống dưới, chỉ thấy tòa thành bên dưới đã thu nhỏ tới mức khó lòng thấy rõ.
Lão già này cười lạnh một tiếng, giơ tay ấn vào không trung, thành trấn kia đột nhiên sụp đổ, trũng sâu xuống, chìm vào lòng đất hơn mười trượng!
Cả thành trấn cùng phạm vi vài dặm xung quanh đều nằm trong một dấu tay khổng lồ!
“Tuy ta không thể động thủ trong trấn nhưng có thể báo thù cho các ngươi.” Bùi Kính Đình thản nhiên nói.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, hai con tê giác đang bay trên không đột nhiên rụng đầu.
Trong gió nhẹ, từng cao thủ Bùi gia lặng lẽ chia năm xẻ bảy. Bùi Kính Đình quay đầu lại, chỉ thấy trong gió có ánh sáng lạnh lấp lóe. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà các cao thủ Bùi gia đi theo hắn đã thương vong quá nửa.
Hai con tê giác trắng đã phục vụ cho Bùi gia một ngàn tám trăm năm cũng bị làn gió cắt rời!
Cỗ xe quý phái cũng tan tành trong cơn gió!
Trong xe, Hứa Ứng đang thưởng thức khúc ca và điệu múa uyển chuyển của bảy cô gái, đột nhiên cả bảy thiếu nữ đầu một nơi thân một nẻo, cung điện trong xe cũng tan rã trong làn gió!
Cơn gió khủng khiếp đó lướt qua trước mặt y, lại đột nhiên tách rời, thổi qua hai bên người Hứa Ứng.
Một sợi tóc của thiếu niên lướt qua cơn gió, sợi tóc lập tức đứt rời.
Lúc này Hứa Ứng mới chú ý thấy mình đang ngồi trên không trung; na sư, đại na và yêu thần của Bùi gia đều bị cắt rời trong cơn gió!
“A Ứng!” Ngoan Thất kinh hãi kêu lên.
Hứa Ứng bình tĩnh ung dung: “Không cần lo lắng, Bùi gia sẽ giải quyết. Thủ pháp của người này không được tốt, làm đứt mất một sợi tóc của ta.”
Bùi Kính Đình lao tới chặn trước những con cháu Chu gia chưa bị cơn gió thổi tới, lửa giận ngập trời, đột nhiên tăng cường tu vi tới cực hạn, sau lưng hiện lên một thế giới lạ lùng như ngọc lưu ly, chín đại động thiên cắm rễ trong lưu ly!
Hắn phóng thích nguyên khí cuồng bạo, trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa hiển hiện tiên tung, chính là hồn phách của hắn, đứng sừng sững trong địa điểm ẩn hóa, mờ ảo như tiên!
“Đại Hải Vô Lượng!”
Bùi Kính Đình gầm lên một tiếng, giơ hai tay đẩy về phía làn gió. Giữa bầu trời sấm vang chớp giật, đột nhiên mặt biển mênh mông hiện lên, trải dài vạn dặm, mang theo chưởng lực của hắn đánh thẳng về phía trước như bẻ gãy cành khô!
Mặt biển tối đen âm trầm, sấm sét chằng chịt, cực kỳ nặng nề, phá tan cơn gió kia, ngay khoảnh khắc sau đã lan tới một ngọn núi cách đó mấy chục dặm!
Ngọn núi kia ầm ầm nổ tung, trên núi xuất hiện từng vết rạn, nhưng thần thông Đại Hải Vô Lượng như gặp phải cản trở, đụng phải một bức tường vô hình; nước biển phun trào lập tức bắn tung khắp bốn phương, sóng vỗ cuồn cuộn!
Mái tóc màu trắng xám của Bùi Kính Đình bay phất phới, lại gầm lên một tiếng, nguyên khí tiếp tục tăng cường, chưởng lực càng hùng hồn!
Đỉnh núi kia bị bẻ gãy, nước biển cuồn cuộn ép xuống, chỉ nghe một âm thanh nhanh chóng lao xa, cười ha hả nói: “Bùi lão nhị, chỉ đùa với ngươi một chút mà ngươi đã liều mạng rồi, đúng là hẹp hòi, đùa tí mà chẳng chịu rộng lượng...”
Bùi Kính Đình sắc mặt tái nhợt, giải trừ thần thông, biển cả cuồn cuộn biến mất không còn tăm hơi.
Hắn quay đầu nhìn lại, lúc trước mình dẫn theo gần ba trăm con cháu và môn sinh của Bùi gia, giờ phút này tính cả mình thì chỉ còn hai người!
Con cháu Bùi gia còn sót lại chính là “thất công tử” bị Ngoan Thất đánh trọng thương, Bùi Dạ. Hắn bị dọa tới mức mặt mày tái nhợt, hoang mang lo sợ.
Bùi Kính Đình nhìn sang phía Hứa Ứng, lại thấy trên người Hứa Ứng có kiếm khí bay lượn xung quanh, bồng bềnh trên không trung, sắc mặt như thường.
Bùi Kính Đình cố nén cơn giận, ổn định khí huyết đang xao động, trầm giọng nói: “Hứa yêu vương không sợ à?”
Hứa Ứng lắc đầu: “Ta đã nói rồi mà, ai uy hiếp ai còn chưa biết được? Bùi lão quên rồi à?”
Khóe mắt Bùi Kính Đình giật giật, giậm nhẹ chân một cái, một con sông lớn vắt giữa không trung, sắc mặt khôi phục như thường, nói: “Hứa yêu vương, mời. Lần này e là yêu vương phải ướt giày rồi.”
Hứa Ứng mỉm cười: “Cho dù ướt người cũng không sao.”
Y hạ xuống mặt sông, giải trừ kiếm khí, chỉ thấy con sông lớn trên không trung nổi sóng, nâng hai chân y, đẩy y về phía trước, tốc độ cũng không chậm.
Bùi Kính Đình dẫn theo thất công tử Bùi Dạ, duy trì con sông thần thông của mình, hộ tống Hứa Ứng đi đường, thầm nghĩ: “Hắn là Hứa yêu vương tinh thông yêu pháp, sẽ không ai ra tay với hắn, nhưng chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta.”
Hắn vừa nghĩ tới đây, đột nhiên thất công tử Bùi Dạ ngã thẳng xuống, sau lưng cắm một mũi tên, chết oan chết uổng!
Hắn bị người khác âm thầm bắn chết!
Khóe mắt Bùi Kính Đình lại giật giật, cố nén lửa giận, tiếp tục đi đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.