Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 167: Chu Tề Vân Gửi Thư 1

Trạch Trư

26/08/2023

Hứa Ứng thầm kinh hãi, cố khôi phục bình tĩnh rồi chỉnh lý lại tiền căn hậu quả.

Chu Tề Vân bám theo dị xà, đi nhầm vào Tần Nham động, hắn cực kỳ thông minh, lần theo khí tức của chủ nhân Nê Hoàn tìm tới căn nhà đá trong vách núi, nhận được truyền thừa của chủ nhân Nê Hoàn cung.

Hắn tưởng bộ xương trong gian nhà đá chính là chủ nhân Nê Hoàn cung, bèn dập đầu với bộ hài cốt bái sư.

Hài cốt giúp hắn mở bí tàng Nê Hoàn, sau này Chu Tề Vân phát hiện đây là cái bẫy, sau đó tự hủy động thiên, lại mở bí tàng, nhảy khỏi bẫy.

Cái bẫy thứ hai của chủ nhân Nê Hoàn Cung là công pháp, hắn lưu lại sơ hở trong công pháp.

Nhưng cái bẫy này cũng bị Chu Tề Vân phát hiện. Vì chuyện này Chu Tề Vân đã tốn hơn tám mươi năm, tìm kiếm địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mười bảy vị na tiên, phát hiện một âm mưu nhắm vào na tiên, bù đắp công pháp của bản thân, bấy giờ mới tu thành na tiên.

Chu Tề Vân công pháp đại thành, sau khi trở thành na tiên không muốn chỉ là tiên nhân cõi trần, hắn muốn phi thăng, cho nên bắt đầu tìm kiếm con đường khác, nghiên cứu thứ gọi là “công pháp yêu tộc”.

Nại Hà xâm lấn, cõi âm xâm lấn, những sự kiện liên tiếp kéo Chu Tề Vân tới vùng đất mới ở Vĩnh châu, khi tới Vô Vọng sơn lại tình cờ thấy bộ hài cốt chủ nhân Nê Hoàn cưỡi quái vật khổng lồ lao ra khỏi Tần Nham động đuổi giết Hứa Ứng.

Thầy trò giao đấu lần đầu, không ai ham chiến.

Chu Tề Vân gài bẫy dưới cây hòe lớn, dụ dỗ chủ nhân Nê Hoàn, cuối cùng giết chết hắn, cắt đứt hậu hoạn, lúc này mới có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị độ kiếp phi thăng.

“Nhưng nếu chủ nhân Nê Hoàn cung mà Chu Tề Vân giết chết không phải chủ nhân Nê Hoàn cung thật sự thì sao?”

Hứa Ứng suy nghĩ tới thất thần, đột nhiên gọi với sang quả chuông: “Ngài chuông, nếu Chu Tề Vân chưa bao giờ thoát khỏi cái bẫy thứ hai thì sao?”

Cái bẫy thứ hai chính là sơ hở trong công pháp.

Chu Tề Vân tự nhận là đã bù đắp sơ hở của na pháp, nhưng nếu sơ hở này là chủ nhân Nê Hoàn cung chủ động bày ra, sơ hở thật sự được chôn càng sâu.

Chu Tề Vân không phát hiện sơ hở bí ẩn hơn, lại còn tự tay giết chết “chủ nhân Nê Hoàn cung”, cực kỳ tự tin, sẽ không đề phòng chủ nhân Nê Hoàn cung nữa.

Như vậy, khi hắn độ kiếp phi thăng cũng là lúc hắn suy yếu nhất.

Có lẽ, đó sẽ là lúc chủ nhân Nê Hoàn cung đến thu hoạch trái cây!

Chu Tề Vân càng mạnh, “mùi vị” càng thơm ngon, khiến người ta thèm nhỏ dãi!

Quả chuông suy tư trong phút chốc rồi nói: “A Ứng, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Chu Tề Vân là yêu nghiệt cỡ nào? Chẳng lẽ hắn không nhận ra công pháp của bản thân có thiếu sót? Hơn nữa ta thấy công pháp của hắn đã hoàn thiện địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa. Ẩn cảnh của hắn là Thần Châu đại địa, chắc chắn công pháp như vậy đã khác hẳn công pháp mà chủ nhân Nê Hoàn cung truyền lại. Công pháp khác biệt, đương nhiên sơ hở cũng không tồn tại.”



Hứa Ứng giật mình, cười nói: “Ngài chuông nói đúng lắm, là ta nghĩ nhiều rồi, Chủ nhân Nê Hoàn cung đã chết rồi.”

Y cúi đầu quan sát ấm chén trên bàn trà, lại nhìn thi thể nữ tiên đã hóa thành tro bụi, vẫn thấy hoảng hốt.

Một chén trà, mà mưu tính giết chết một nữ tiên đã qua thiên kiếp chưa phi thăng, một nhân vật như vậy có thật là bộ xương đã chết dưới cây hòe khổng lồ không?

Địa điểm phi thăng ở Vô Vọng sơn đã an toàn, Hứa Ứng đi ra ngoài, bảo Ngưu Chấn Ngưu Can đi vào quét dọn một lượt, sau này đây sẽ là Thánh địa tu luyện của bọn họ.

Trong địa điểm phi thăng chỉ còn một món hung binh viễn cổ, là một cây rìu đá khổng lồ. Hai huynh đệ Ngưu Chấn Ngưu Can cực kỳ khỏe mạnh, nhưng cây rìu đá này mang hung tính nặng nề, khiến bọn họ sợ hãi tới mức trốn còn không kịp, kiên quyết không chịu dùng món vũ khí này.

Hứa Ứng mang cây rìu đá tới tìm Ngoan Thất, Ngoan Thất đang chìm đắm trong lĩnh ngộ kiếm khí của hộp kiếp, cõng hộp kiếm leo lên ngọn núi còn lại sau khi Vô Vọng sơn đứt đoạn, nhảy từ trên núi xuống.

Hứa Ứng ngước nhìn, không khỏi thán phục: “Thất gia thật dũng cảm, chắc chắn sẽ luyện thành Ngự Kiếm quyết!”

“Bộp.”

Con rắn lớn rơi cách đó không xa, giãy giụa hai cái, kiếm khí trong hộp vẫn không nhúc nhích.

Hứa Ứng đi tới dò hỏi: “Thất gia, hay là ngươi không luyện kiếm nữa, luyện rìu đi. Ta mới lấy được một cái rìu.”

Ngoan Thất liếc mắt nhìn cái rìu đá, cực kỳ coi thường, nói: “Loại vũ phu thô kệch mới dùng vũ khí như vậy.”

Hứa Ứng thấy hắn không thích, đành bỏ qua, y cũng không ưa cây rìu đá này, bèn tiện tay đặt ở góc tường.

Ngoan Thất tiếp tục leo lên ngọn núi gãy, chuẩn bị thử lại lần nữa.

Không bao lâu sau, Ngoan Thất rơi từ trên trời xuống, bộp một tiếng ngã xuống đất, nằm một lúc rồi lại tiếp tục bò lên trên núi.

Hứa Ứng định cư tại đây, lúc thường thì tu luyện trong địa điểm phi thăng, lúc bí bách thì truyền thụ công pháp cho hai con Ngưu Ma, chỉ điểm kiếm thuật cho Ngoan Thất.

Thi thoảng y lại nhớ tới Nguyên Vị Ương, trong lòng cảm thấy nhung nhớ và phiền muộn.

Hai con Ngưu Ma tiến bộ rất nhanh, không bao lâu sau đã mở được khu vực Hi Di, điều khiển ngũ khí, âm khí trong cơ thể cũng từ từ giảm bớt, tu vi lại càng ngày càng mạnh.

Ngoan Thất ngày ngày học kiếm, ngộ kiếm, nhảy núi, đã thành quang cảnh thường thấy ở Vô Vọng sơn, khiến cho không ít yêu ma quỷ quái dừng chân quan sát. Cho dù là ai cũng không thể không khâm phục tính kiên trì của hắn, Ngài Chuông nói với Hứa Ứng: “Ngoan Thất khá lắm. Nhưng hắn hoàn toàn không có ngộ tính trên phương diện này, bảo hắn dừng lại thôi.”



Hứa Ứng lắc đầu nói: “Hắn tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma quyền không thích hợp với bản thân mà còn luyện một trăm hai mươi năm, hắn đã quyết thì trâu cũng chẳng kéo được.”

Ngoan Thất tu luyện mấy ngày, mình mẩy đầy thương tích, một hôm đang nhảy từ trên núi xuống thì đột nhiên có phi kiếm từ dưới chân núi đánh tới, suýt nữa chặt đứt cổ y.

Ngoan Thất xê dịch thân thể giữa không trung, né sát qua thanh phi kiếm kia, lại thấy có từng luồng kiếm quang đánh tới, như quyết chí chặt hắn thành mấy khúc!

Ngoan Thất trong lòng sợ hãi, lân phiến toàn thân dựng đứng, cố kiềm chế không sử dụng [Long Xà kinh Trập công], dốc toàn lực tồn tưởng kiếm khí, cảm ứng kiếm khí.

Đột nhiên kiếm quang gầm thét lóe lên bên người hắn, giao hòa cùng kiếm khí trong hộp kiếm. Chỉ nghe viu một tiếng, kiếm khí trong hộp bay ra, hóa thành một luồng sáng trắng bao phủ toàn thân hắn.

Những luồng kiếm khí đánh tới va chạm với kiếm khí hộ thể của hắn, phát ra tiếng leng keng, khiến kiếm khí hộ thể của hắn trở nên mong manh, nhưng không thể phá tan.

Ngoan Thất từ trên không trung hạ xuống, trong lòng cực kỳ vui sướng :”Ta luyện được rồi! Ta luyện được rồi!”

Hắn đột nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ A Ứng dùng kiếm khí đánh lén ta? Hiếm khi thấy hắn nghĩ ra biện pháp như vậy, ép ta vào tuyệt cảnh để đột phá...”

Nó còn chưa hạ xuống đất đã thấy hơn mười luồng kiếm quang đánh tới, kiếm khí rách nát vừa rồi lại hóa thành nhiều làn khói xanh, tỏa ra mùi hương khói!

Ngoan Thất thầm kinh hãi: “Không phải A Ứng, là thần linh âm đình!”

Hắn đột nhiên hiện ra chân thân, hóa thành con rắn lớn dài hơn hai mươi trượng, đang ở giữa không trung lại thi triển [Ba Xà chân tu], thân thể lập tức biến thành trăm trượng, khí huyết dồi dào tới cực điểm, như một mảng núi rừng bốc cháy, khí tức bốc lên tận mây xanh!

Hắn vung cái đuôi rắn khổng lồ của mình lên bầu trời, bộp một tiếng treo trên vách núi, toàn bộ thân thể treo ngược xuống, ngóc đầu lên, lại phát động [Long Xà kinh Trập công], khí huyết phun trào, tạo thành hai đạo tượng Long Xà sau lưng!

Hai đạo tượng Long Xà còn mạnh mẽ hơn cả Ngoan Thất, Long Xà uốn quanh sườn đồn của Vô Vọng sơn, quấn một vòng, trên người có mây mù lượn lờ, kinh thế hãi tục!

Từng thanh phi kiếm chém tới người Ngoan Thất, vang lên tiếng leng keng, hóa thành từng luồng khí hương hỏa.

Ngưu Chấn Ngưu Can nghe tiếng động lao ra, ngẩng đầu chứng kiến chân thân của Ngoan Thất, cả hai không khỏi sững sờ, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó tả.

Đây là chân thân của Ngoan Thất đã thức tỉnh huyết mạch Thái Cổ, lại được Chu Tề Vân quán đỉnh truyền công!

Hắn đã dung hợp [Ba Xà chân tu] và [Long Xà kinh Trập công] làm một thể, một khi phát động công pháp thì ngay cả Hứa Ứng đích thân thi triển hai môn công pháp này, uy lực vẫn kém xa hắn!

Khí huyết kia mạnh mẽ vô cùng, khiến người ta sợ hãi, mạnh mẽ tới mức sánh ngang với Hứa Ứng!

Dưới chân núi cũng vang lên tiếng khen ngợi, chỉ thấy một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Vốn tưởng ngươi chỉ là một yêu vương bình thường, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, ta đã khinh thường ngươi rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook