Chương 502: Cơ Huynh, Trao Đổi Chút Đi 2
Trạch Trư
26/08/2023
Không ngờ hắn từ một na sư Giao Luyện kỳ lắc mình biến thành đại cao thủ Phi Thăng kỳ!
Sau lưng hắn, các đại bí tàng động thiên cùng mở rộng, tận sáu mươi ba tòa động thiên hòa lẫn giữa không trung!
Càng khiến người ta kinh hãi hơn nữa là trong cơ thể của hắn còn có tiên khí lan tỏa, trên người phát ra tiên quang, ánh sáng rực rỡ lóa mắt, khiến người ta khó mà nhìn thẳng!
Trong cơ hắn, âm thanh tiên đạo rung động, tiên âm cải tạo thân thể, thay đổi Nguyên Thần, khiến hắn chuyển biến theo hướng thoát khỏi nhân loại!
Lúc này tất cả mọi người đều cảm ứng được kiếp số của hắn đã tới, đó là khí tức Thiên kiếp!
Tu vi của thiếu niên họ Lý đã đủ cao, Thiên kiếp sắp giáng lâm!
Bầu trời trong xanh đột nhiên có năng lượng khủng khiếp từ đâu ập tới, bao trùm Côn Lôn thần sơn, kiếp vân càng ngày càng hùng hồn, nặng trĩu, ép tới mức ai nấy kinh hãi, trong lòng hoảng sợ.
Khí tức Thiên đạo bao trùm cả tàn tích Côn Lôn, nặng nề tới mức khiến người ta ngạt thở.
Hứa Ứng run nhẹ: “Khí tức Thiên đạo từ Thiên kiếp có vẻ không đúng...”
Chu Thiên tử cũng ngây người, vội vàng nhìn bốn phía, nghi hoặc không thôi: “Kỳ quái, ta phát hiện có khí tức Thiên ma? Chẳng lẽ có Thiên ma tới đây?”
Lúc này tiên quang trong cơ thể thiếu niên kia đã xông thẳng tới trời, hào quang rực rỡ gạt bỏ kiếp vận, Thiên kiếp cực kỳ khủng khiếp khiến người người kinh hãi không ngờ lại tan đi!
Ngàn vạn ánh mắt đồng thời nhìn lên bầu trời, lộ vẻ không thể tin nổi, kiếp vân ngăn cản vô số luyện khí sĩ phi thăng, không ngờ lại tan thành mây khói!
Sau khi kiếp vân tan đi, bầu trời nứt ra, một luồng hào quang phi thăng thánh khiết từ trên bầu trời chiếu xuống, rọi lên người thiếu niên kia.
Từng đôi mắt hâm mộ nhìn hắn, thiếu niên may mắn họ Lý sắp phi thăng!
Hứa Ứng trợn mắt há hốc mồm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ dùng tiên đan là có thể phi thăng thật? Chắc là vậy, ta trách oan na tổ rồi? Không đúng, sao ta cảm thấy Thiên kiếp kia có gì đó không đúng...”
Ánh mắt y nhìn tiên đan trước mặt.
Cùng lúc đó, ánh mắt Chu Thiên tử cũng nhìn vào tiên đan.
Thiếu niên họ Lý được hào quang phi thăng dẫn dắt, bay lên bầu trời, đầu thời bầu trời cũng nứt ra, để lộ một thế giới khác. Thế giới kia hùng vĩ, huyền bí, tráng lệ, tràn ngập lực lượng và đại đạo khó mà tưởng tượng!
Hắn sắp phi thăng!
Hứa Ứng và Chu Thiên tử cũng sắp ra tay, đối mặt với cám dỗ từ tiên dược phi thăng, bọn họ thầm hạ quyết tâm, cho dù có dùng tới thủ đoạn cuối cùng cũng phải xử lý đối phương, đoạt lấy tiên đan!
Ngay lúc hai người sắp không kiềm chế được, đột nhiên trều bầu trời có một thần lô úp ngược xuống, ép sập cả bầu trời, nhốt luôn thiếu niên họ Lý sắp phi thăng vào trong thần lô!
Một bóng người bay tới, một tay cầm thần lô, cười ha hả nói: “Cũng chưa muộn lắm. Chỉ cần luyện kẻ này lại thành tiên đan, lập tức ăn vào là vẫn còn kịp!’
Trong thần lô tỏa ra ánh lửa hừng hực, thiêu đốt thiếu niên họ Lý, không ngờ lại luyện hóa thiếu niên họ Lý như tiên đan!
Bóng người kia nâng thần lô, quay người bỏ đi, biến mất ở sâu trong Ngọc Hư phong.
Hứa Ứng và Chu Thiên tử thầm giật mình, chợt thấy kình phong đánh tới, Hứa Ứng không cần nghĩ ngợi phát động đạo tràng Thiên đạo,hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu bay lên không trung, hóa thân Thiên đạo giơ tay, đối phó với kẻ kia!
Một luồng lực lượng vô cùng khủng khiếp đánh tới, cả hóa thân Thiên đạo lẫn Hứa Ứng đều bị ép lui cả trăm bước.
Ở đằng khác Chu Thiên tử cũng bị tập kích, người vừa tới phá vỡ lục đại tiên hỏa, ép hắn không thể không lùi.
Hứa Ứng ổn định thân hình, chỉ thấy một con thuyền nhỏ xuất hiện trước tiên đan như quỷ mị, mũi thuyền là một nam nhân đội nón che, giơ hai ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy tiên đan!
“Buông ra!”
Hứa Ứng và Chu Thiên tử đồng thời hét lớn, nhanh chóng đuổi theo. Nam nhân đội nón che lấy tiên đan xuống, con thuyền nhỏ chợt tăng tốc, chẳng bao lâu sau đã bỏ lại hai người, biến mất không còn tăm hơi!
Hứa Ứng và Chu Thiên tử không bắt được hắn, quay đầu lại nhìn tiên đan khác thì thấy trong thời gian ngắn ngủi này bảy hạt khác đã bị đám cao thủ thần bí không biết chui đâu ra cướp sạch!
Hai người vừa sợ vừa giận, trong lòng lại có cảm giác cực kỳ thất bại.
Hứa Ứng siết chặt nắm tay, sắc mặt hóa thành lạnh lẽo nói: “Kẻ ra tay cướp tiên đan là khách câu cá, kẻ cắt rau hẹ! Lũ người này truyền thụ na pháp giả hại người, dùng na tiên để luyện chế thuốc trường sinh, bây giờ lại ỷ vào bản lĩnh cướp đoạt tiên đan, đúng là không biết xấu hổ!”
Ánh mắt Chu Thiên tử nhấp nháy nói: “Trong Côn Lôn ngoài na tổ Na Lý ra còn có những na tổ khác. Mất một viên tiên dược thì chúng ta vẫn còn cơ hội khác! Chẳng qua, vừa rồi quả nhân cảm thấy khí tức có gì đó không đúng.”
Trong lòng Hứa Ứng máy động, nói: “Ngươi cũng thấy Thiên kiếp không đúng?”
Chu Thiên tử kinh ngạc nhìn y, lắc đầu nói: “Ta phát hiện ra khí tức Thiên ma. Sao vậy, Thiên kiếp cũng không đúng?”
Hứa Ứng thầm giật mình: “Khí tức Thiên ma?”
Đột nhiên đỉnh núi bỗng có khí tức khủng khiếp, một mảnh Minh Hải hiện lên, như đang lơ lửng trong thời không khác, nhưng thời khắc này thời không khác lại cực kỳ tiếp cận Côn Lôn, khiến hai nơi này có thể qua lại với nhau!
“Trong Minh Hải uẩn dưỡng tiên dược!”
Có người kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Hồn Phách tiên dược cũng sẽ hoàn thành?”
Minh Hải xao động, nổi sóng mãnh liệt, cực kỳ khủng khiếp, từng bọt nước tạo thành hình hoa sen, cứ như một tòa động thiên hình hoa sen.
Làn nước thối lui, chỉ thấy trong Minh Hải có một tòa Thập Nhị Trọng Lâu từ từ bay lên.
Bên ngoài tòa Thập Nhị Trọng Lâu là minh hỏa thiêu đốt.
Hồn Phách tiên dược là ở tòa Thập Nhị Trọng Lâu dưới biển đó!
Trước Thập Nhị Trùng Lâu là một lão già cao gầy, tay cầm gậy chống, tay khác nắm lấy một đóa hoa sen trắng toát, cười ha hả đứng đó, tiên phong đạo cốt.
Cây gậy kia là một con rắn đốm đỏ, là tiên khí của hắn biến thành.
Lão già cao gầy này là Na Tướng trong Lục Tổ!
Mọi người đều phóng tới Minh Hải, Hứa Ứng và Chu Thiên tử liếc mắt nhìn nhau, Chu Thiên tử nói: “Hứa huynh có muốn tới không?”
Hứa Ứng đang định lên tiếng, đột nhiên một một hướng khác trong Ngọc Hư phong cũng có hào quang kỳ dị bộc phát, một luồng khí Huyền Hoàng phun trào không ngừng, cứ như xâm nhập từ thời không khác, che phủ bầu trời Côn Lôn.
Trong khí Huyền Hoàng vô biên vô tận, một đại điện vàng óng dần dần xuyên qua sương mù, càng ngày càng rõ ràng, chính là Hoàng Đình phủ.
Bên ngoài Hoàng Đình phủ, ngọn lửa Huyền Hoàng thiêu đốt, ngăn cản con đường giữa Hoàng Đình và bên ngoài.
Phía ngoài đại điện cũng có một ông lão dung mạo cổ xưa, như người mà không phải người, vóc dáng của lão khá thấp bé, đạp chân lên con rắn lớn màu xanh, đứng ở nơi đó.
Hắn chính là Na Dương trong Lục Tổ.
Lúc này có không ít người chuyển hướng, lao về phía Hoàng Đình phủ.
Hứa Ứng nhìn sang rồi nói: “Tốt nhất chúng ta nên chờ thêm một chút. Tuy ta không hiểu nhiều về Thiên đạo, nhưng tất cả Thiên thần trên thế giới Thiên Đạo đều không hiểu về Thiên đạo bằng ta. Ta sẽ không cảm ứng sai.”
Sau lưng hắn, các đại bí tàng động thiên cùng mở rộng, tận sáu mươi ba tòa động thiên hòa lẫn giữa không trung!
Càng khiến người ta kinh hãi hơn nữa là trong cơ thể của hắn còn có tiên khí lan tỏa, trên người phát ra tiên quang, ánh sáng rực rỡ lóa mắt, khiến người ta khó mà nhìn thẳng!
Trong cơ hắn, âm thanh tiên đạo rung động, tiên âm cải tạo thân thể, thay đổi Nguyên Thần, khiến hắn chuyển biến theo hướng thoát khỏi nhân loại!
Lúc này tất cả mọi người đều cảm ứng được kiếp số của hắn đã tới, đó là khí tức Thiên kiếp!
Tu vi của thiếu niên họ Lý đã đủ cao, Thiên kiếp sắp giáng lâm!
Bầu trời trong xanh đột nhiên có năng lượng khủng khiếp từ đâu ập tới, bao trùm Côn Lôn thần sơn, kiếp vân càng ngày càng hùng hồn, nặng trĩu, ép tới mức ai nấy kinh hãi, trong lòng hoảng sợ.
Khí tức Thiên đạo bao trùm cả tàn tích Côn Lôn, nặng nề tới mức khiến người ta ngạt thở.
Hứa Ứng run nhẹ: “Khí tức Thiên đạo từ Thiên kiếp có vẻ không đúng...”
Chu Thiên tử cũng ngây người, vội vàng nhìn bốn phía, nghi hoặc không thôi: “Kỳ quái, ta phát hiện có khí tức Thiên ma? Chẳng lẽ có Thiên ma tới đây?”
Lúc này tiên quang trong cơ thể thiếu niên kia đã xông thẳng tới trời, hào quang rực rỡ gạt bỏ kiếp vận, Thiên kiếp cực kỳ khủng khiếp khiến người người kinh hãi không ngờ lại tan đi!
Ngàn vạn ánh mắt đồng thời nhìn lên bầu trời, lộ vẻ không thể tin nổi, kiếp vân ngăn cản vô số luyện khí sĩ phi thăng, không ngờ lại tan thành mây khói!
Sau khi kiếp vân tan đi, bầu trời nứt ra, một luồng hào quang phi thăng thánh khiết từ trên bầu trời chiếu xuống, rọi lên người thiếu niên kia.
Từng đôi mắt hâm mộ nhìn hắn, thiếu niên may mắn họ Lý sắp phi thăng!
Hứa Ứng trợn mắt há hốc mồm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ dùng tiên đan là có thể phi thăng thật? Chắc là vậy, ta trách oan na tổ rồi? Không đúng, sao ta cảm thấy Thiên kiếp kia có gì đó không đúng...”
Ánh mắt y nhìn tiên đan trước mặt.
Cùng lúc đó, ánh mắt Chu Thiên tử cũng nhìn vào tiên đan.
Thiếu niên họ Lý được hào quang phi thăng dẫn dắt, bay lên bầu trời, đầu thời bầu trời cũng nứt ra, để lộ một thế giới khác. Thế giới kia hùng vĩ, huyền bí, tráng lệ, tràn ngập lực lượng và đại đạo khó mà tưởng tượng!
Hắn sắp phi thăng!
Hứa Ứng và Chu Thiên tử cũng sắp ra tay, đối mặt với cám dỗ từ tiên dược phi thăng, bọn họ thầm hạ quyết tâm, cho dù có dùng tới thủ đoạn cuối cùng cũng phải xử lý đối phương, đoạt lấy tiên đan!
Ngay lúc hai người sắp không kiềm chế được, đột nhiên trều bầu trời có một thần lô úp ngược xuống, ép sập cả bầu trời, nhốt luôn thiếu niên họ Lý sắp phi thăng vào trong thần lô!
Một bóng người bay tới, một tay cầm thần lô, cười ha hả nói: “Cũng chưa muộn lắm. Chỉ cần luyện kẻ này lại thành tiên đan, lập tức ăn vào là vẫn còn kịp!’
Trong thần lô tỏa ra ánh lửa hừng hực, thiêu đốt thiếu niên họ Lý, không ngờ lại luyện hóa thiếu niên họ Lý như tiên đan!
Bóng người kia nâng thần lô, quay người bỏ đi, biến mất ở sâu trong Ngọc Hư phong.
Hứa Ứng và Chu Thiên tử thầm giật mình, chợt thấy kình phong đánh tới, Hứa Ứng không cần nghĩ ngợi phát động đạo tràng Thiên đạo,hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu bay lên không trung, hóa thân Thiên đạo giơ tay, đối phó với kẻ kia!
Một luồng lực lượng vô cùng khủng khiếp đánh tới, cả hóa thân Thiên đạo lẫn Hứa Ứng đều bị ép lui cả trăm bước.
Ở đằng khác Chu Thiên tử cũng bị tập kích, người vừa tới phá vỡ lục đại tiên hỏa, ép hắn không thể không lùi.
Hứa Ứng ổn định thân hình, chỉ thấy một con thuyền nhỏ xuất hiện trước tiên đan như quỷ mị, mũi thuyền là một nam nhân đội nón che, giơ hai ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy tiên đan!
“Buông ra!”
Hứa Ứng và Chu Thiên tử đồng thời hét lớn, nhanh chóng đuổi theo. Nam nhân đội nón che lấy tiên đan xuống, con thuyền nhỏ chợt tăng tốc, chẳng bao lâu sau đã bỏ lại hai người, biến mất không còn tăm hơi!
Hứa Ứng và Chu Thiên tử không bắt được hắn, quay đầu lại nhìn tiên đan khác thì thấy trong thời gian ngắn ngủi này bảy hạt khác đã bị đám cao thủ thần bí không biết chui đâu ra cướp sạch!
Hai người vừa sợ vừa giận, trong lòng lại có cảm giác cực kỳ thất bại.
Hứa Ứng siết chặt nắm tay, sắc mặt hóa thành lạnh lẽo nói: “Kẻ ra tay cướp tiên đan là khách câu cá, kẻ cắt rau hẹ! Lũ người này truyền thụ na pháp giả hại người, dùng na tiên để luyện chế thuốc trường sinh, bây giờ lại ỷ vào bản lĩnh cướp đoạt tiên đan, đúng là không biết xấu hổ!”
Ánh mắt Chu Thiên tử nhấp nháy nói: “Trong Côn Lôn ngoài na tổ Na Lý ra còn có những na tổ khác. Mất một viên tiên dược thì chúng ta vẫn còn cơ hội khác! Chẳng qua, vừa rồi quả nhân cảm thấy khí tức có gì đó không đúng.”
Trong lòng Hứa Ứng máy động, nói: “Ngươi cũng thấy Thiên kiếp không đúng?”
Chu Thiên tử kinh ngạc nhìn y, lắc đầu nói: “Ta phát hiện ra khí tức Thiên ma. Sao vậy, Thiên kiếp cũng không đúng?”
Hứa Ứng thầm giật mình: “Khí tức Thiên ma?”
Đột nhiên đỉnh núi bỗng có khí tức khủng khiếp, một mảnh Minh Hải hiện lên, như đang lơ lửng trong thời không khác, nhưng thời khắc này thời không khác lại cực kỳ tiếp cận Côn Lôn, khiến hai nơi này có thể qua lại với nhau!
“Trong Minh Hải uẩn dưỡng tiên dược!”
Có người kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Hồn Phách tiên dược cũng sẽ hoàn thành?”
Minh Hải xao động, nổi sóng mãnh liệt, cực kỳ khủng khiếp, từng bọt nước tạo thành hình hoa sen, cứ như một tòa động thiên hình hoa sen.
Làn nước thối lui, chỉ thấy trong Minh Hải có một tòa Thập Nhị Trọng Lâu từ từ bay lên.
Bên ngoài tòa Thập Nhị Trọng Lâu là minh hỏa thiêu đốt.
Hồn Phách tiên dược là ở tòa Thập Nhị Trọng Lâu dưới biển đó!
Trước Thập Nhị Trùng Lâu là một lão già cao gầy, tay cầm gậy chống, tay khác nắm lấy một đóa hoa sen trắng toát, cười ha hả đứng đó, tiên phong đạo cốt.
Cây gậy kia là một con rắn đốm đỏ, là tiên khí của hắn biến thành.
Lão già cao gầy này là Na Tướng trong Lục Tổ!
Mọi người đều phóng tới Minh Hải, Hứa Ứng và Chu Thiên tử liếc mắt nhìn nhau, Chu Thiên tử nói: “Hứa huynh có muốn tới không?”
Hứa Ứng đang định lên tiếng, đột nhiên một một hướng khác trong Ngọc Hư phong cũng có hào quang kỳ dị bộc phát, một luồng khí Huyền Hoàng phun trào không ngừng, cứ như xâm nhập từ thời không khác, che phủ bầu trời Côn Lôn.
Trong khí Huyền Hoàng vô biên vô tận, một đại điện vàng óng dần dần xuyên qua sương mù, càng ngày càng rõ ràng, chính là Hoàng Đình phủ.
Bên ngoài Hoàng Đình phủ, ngọn lửa Huyền Hoàng thiêu đốt, ngăn cản con đường giữa Hoàng Đình và bên ngoài.
Phía ngoài đại điện cũng có một ông lão dung mạo cổ xưa, như người mà không phải người, vóc dáng của lão khá thấp bé, đạp chân lên con rắn lớn màu xanh, đứng ở nơi đó.
Hắn chính là Na Dương trong Lục Tổ.
Lúc này có không ít người chuyển hướng, lao về phía Hoàng Đình phủ.
Hứa Ứng nhìn sang rồi nói: “Tốt nhất chúng ta nên chờ thêm một chút. Tuy ta không hiểu nhiều về Thiên đạo, nhưng tất cả Thiên thần trên thế giới Thiên Đạo đều không hiểu về Thiên đạo bằng ta. Ta sẽ không cảm ứng sai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.