Chương 499: Đan Dược Phi Thăng Hoàn Thành 1
Trạch Trư
26/08/2023
Hứa Ứng nháy mắt mấy cái, bất giác nhớ tới Tổ Long Triệu Chính.
Hiển nhiên Chu Thiên tử đang châm chọc Tổ Long tế trời ở Thái Sơn. Nhưng Tổ Long tế trời ở Thái Sơn là bất đắc dĩ, vì khi đó Côn Lôn đã biến mất, Tổ Long không thể tìm ra Côn Lôn, chỉ có thể tế trời ở Thái Sơn.
Sắc mặt Chu Thiên tử chuyển thành lạnh lẽo nói: “Trước Đại Chu ta còn có ba triều đại Thương, Hạ Ngu, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu vị luyện khí sĩ nghe sáu vị na tổ chỉ điểm chạy tới Bỉ Ngạn, cái này thì không thể biết được. Vì vậy ta mới nói nhiều không đếm xuể.”
Hứa Ứng sắc mặt nghiêm nghị nói: “Chẳng lẽ luyện khí sĩ trong những triều đại đó không có ai trở về.”
Chu Thiên tử lắc đầu nói: “Bây giờ ngươi thấy luyện khí sĩ trong tiên hỏa ngoài Ngọc Hư cung, đều là luyện khí sĩ trong thời Đại Chu ta.’
“Na tổ lừa gạt những luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ này tới Bỉ Ngạn làm gì?” Hứa Ứng lẩm bẩm.
Chu Thiên tử nói: “Đây cũng là chuyện quả nhân muốn biết. Ta còn muốn biết năm xưa bọn họ nói ba ngàn năm là tiên dược sẽ hoàn thành, có phải là thật hay không. Hứa huynh, bây giờ đang lúc tế gian biến đổi, cũng là lúc dùng người, chính như câu chim khôn biết chọn cây mà đậu.”
Hắn xoay người, nhìn về phía Hứa Ứng, ánh mắt cực kỳ chân thành: “Quả nhân không phải độc tài, không phải tên độc tài đời sau xây dựng lăng mộ bên cạnh Hạo Kinh của trẫm! Trẫm chế tạo Hạo Kinh là muốn cho toàn triều phi thăng! Trẫm muốn tất cả mọi người có thể phi thăng! Khương Thái sư nói ngươi có đại tài, tới Hạo Kinh đi, phụ tá trẫm!”
“Không.” Hứa Ứng quả quyết cự tuyệt.
Sắc mặt Chu Thiên tử trầm xuống.
Hứa Ứng nói: “Trong mắt ta ngươi và tên độc tài ấy chẳng có gì khác nhau. Chẳng qua ngươi mang theo một đám độc tài phi thăng mà thôi.”
Chu Thiên tử thở dài: “Hứa huynh, ngươi cứ nói chuyện như vậy, rất dễ mất đầu.”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Danh tướng cổ kim nay nơi nao, mộ phần ba thước nghe quỷ khóc. Từ xưa tới nay bậc hoàng đế như các ngươi đều đã chết, chỉ có Hứa mỗ trường tồn trên thế giới, đầu cũng chưa từng rơi.”
Bầu không khí giữa hai người dần căng thẳng.
Chu Thiên tử chậm rãi tăng cường khí thế, nói: “Có rất ít người dám cự tuyệt thẳng mặt quả nhân. Hứa huynh, ngươi nói quả nhân là độc tài cũng được, vì sao cả ta và văn võ trong triều cũng là độc tài?”
Gương mặt hắn dần phẫn nộ.
Thân là hoàng đế nhất thống thế gian, hắn không giận mà uy.
Năm xưa hắn từng thống nhất Thần Châu, thậm chí tuần du Côn Lôn, đế hoàng thời xưa chưa một ai làm được như vậy!
Uy nghiêm của hắn, càng không ai có gan mạo phạm!
Khí thế của Hứa Ứng cũng lặng lẽ dâng lên, ứng phó với áp lực từ khí thế của hắn, nói: “Văn võ bá quan trong triều đình của các hạ, chẳng qua chỉ là thế gia môn phiệt, đã bao giờ có người bình thường? Hạo Kinh của ngươi có chỗ đặt chân cho người bình thường hay không?”
Chu Thiên tử nghe vậy bật cười nói: “Chẳng lẽ mong muốn của Hứa huynh là người người phi thăng? Người người phi thăng chẳng qua chỉ là ảo tưởng của kẻ vô tri mà thôi. Thế nhân thường là ngu dốt, sao có chuyện người người phi thăng cho được? Dẫu sao trên đời này người có thể phi thăng chỉ là số ít mà thôi.”
Trong lúc trò chuyện, khí thế của bọn họ đã tăng tới cực hạn.
Sau lưng họ, từng tòa động thiên trong thân thể lục bí cũng dần dần sáng lên. Động thiên sau lưng bọn họ như không theo quy luật nào cả, nhưng lại ẩn chứa quy luật diệu kỳ.
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Người người phi thăng thì đúng là vọng tưởng, ước muốn của ta là kẻ cầm quyền có thể công bằng để phàm nhân cũng có thể phát huy năng lực của mình, để vạn vật phát huy được tác dụng của nó, để người có tài năng có thể phát huy tài năng mà phi thăng, để người không có tài năng cũng có cơ hội thể hiện sở trường.”
Sau lưng y, động thiên lục bí từ từ hiện lên, ứng phó với áp lực từ khí tức Chu Thiên tử.
Chu Thiên tử tế ra Kim Đan, lắc đầu nói: “Chẳng khác nào lời nói trẻ con. Xưa nay lớn nhỏ có thứ tự, tôn ti có khác biệt. Có một số người sinh ra trong gia đình đế hoàng, có một số người sinh ra trong lều cỏ, để kẻ trong lều cỏ và con cháu đế hoàng cùng nhau phi thăng, cũng là bất công với con cháu đế hoàng.’
Hắn từ Bỉ Ngạn trở về, thời gian không dài, tu vi ban đầu bị đốt trụi, sau khi trở lại Thần Châu chỉ có thể tu luyện lại từ đầu, chuyện này cho hắn cơ hội mở thân thể bí tàng, na khí kiêm tu.
Hắn ngụy trang thành danh môn đại phái trà trộn vào đám người, đi tới Côn Lôn, tu vi cảnh giới cũng là Khấu Quan kỳ thứ hai, chưa tu thành Nguyên Thần.
Nhưng khí tức của hắn hùng hồn, tu vi hùng hậu, thậm chí còn thâm sâu hơn truyền nhân của danh môn đại phái nhiều.
Kim Đan của hắn cũng khác với mọi người, là Tử Kim Đan, trong kim đan tỏa ra tử khí, bồng bềnh sau lưng.
Hứa Ứng tế ra Kim Đan của mình, Kim Đan vô giới, liên kết thiên địa, khí tức không hề yếu hơn hắn.
Y đứng ở đó mà như không có thứ gì, khiến thần thức, thần thông của Chu Thiên tử đều không thể khóa được y.
“Đây là bất đồng khiến chúng ta không cách nào chung đường. Ta từng tới Hạo Kinh mà Trúc Thiên công chế tạo, mỗi dinh thự trong Hạo Kinh đều là nơi ở của quý tộc có danh tiếng, không có bất cứ phòng ốc nào cho dân thường hay dân nghèo.”
Hứa Ứng nhớ lại những gì mình thấy ở Hạo Kinh, nói: “Toàn triều phi thăng của các hạ chỉ là dẫn một đám thế phiệt phi thăng, cho nên ngươi với tên độc tài ở Hàm Dương cũng chẳng có gì khác biệt.”
Xung quanh bọn họ, từng truyền nhân danh môn đại phái đi tới Côn Lôn đều dồn dập ghé mắt nhìn sang, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
Hai người này thật quá mạnh.
Hai cao thủ Khấu Quan kỳ thứ hai, thể hiện tu vi thực lực vượt xa người thường, tạo thành cảm giác áp lực cực lớn.
Chu Thiên tử chắp hai tay sau lưng, nhìn Ngọc Hư cung nói: “Nếu con cháu dân thường với dân nghèo có thể leo lên đạo văn cao, trở thành kẻ cầm quyền, trong Hạo Kinh của quả nhân cũng có chỗ cắm dùi cho hắn.”
Hứa Ứng nhìn Ngọc Hư cung hỏi: “Thế có khả năng đó không?”
Chu Thiên tử suy nghĩ rồi nói: “Con nhà nghèo vắt kiệt sức lực kiếm ăn dưới đất, no bụng còn khó, làm sao học tập luyện khí và na pháp? Cho dù có thời gian, bọn chúng cũng lấy đâu ra cơ hội học tập? Có cơ hội học tập thì cũng chẳng có tiền học tập. Cho nên, không thể. Nhưng trăm ngàn năm qua thể nào chẳng có một hai trường hợp đặc biệt. Hứa huynh, quả nhân cho ngươi cơ hội này, ngươi sẽ được làm trường hợp đặc biệt trong trăm ngàn năm!”
Hứa Ứng cười nói: “Ta không thèm. Ta có thể dựa vào thực lực bản thân phi thăng, sao phải mượn tay ngươi?”
Con ngươi của Chu Thiên tử đột nhiên co lại, cười ha hả nói: “Thần tiên bất lão tốn không biết bao nhiêu đời người, nhưng có bao giờ phi thăng? Đừng lừa mình dối người. Mấy trò mèo quê mùa của ngươi, trước mặt danh sĩ thì chẳng chịu nổi một đòn.”
Lúc này cánh cửa Ngọc Hư cung đột nhiên mở rộng, tiên hỏa ngoài cung như nước chảy lùi về trong cung. Mọi người căng thẳng hẳn lên, nhìn không chớp mắt vào cửa Ngọc Hư cung.
Hiển nhiên Chu Thiên tử đang châm chọc Tổ Long tế trời ở Thái Sơn. Nhưng Tổ Long tế trời ở Thái Sơn là bất đắc dĩ, vì khi đó Côn Lôn đã biến mất, Tổ Long không thể tìm ra Côn Lôn, chỉ có thể tế trời ở Thái Sơn.
Sắc mặt Chu Thiên tử chuyển thành lạnh lẽo nói: “Trước Đại Chu ta còn có ba triều đại Thương, Hạ Ngu, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu vị luyện khí sĩ nghe sáu vị na tổ chỉ điểm chạy tới Bỉ Ngạn, cái này thì không thể biết được. Vì vậy ta mới nói nhiều không đếm xuể.”
Hứa Ứng sắc mặt nghiêm nghị nói: “Chẳng lẽ luyện khí sĩ trong những triều đại đó không có ai trở về.”
Chu Thiên tử lắc đầu nói: “Bây giờ ngươi thấy luyện khí sĩ trong tiên hỏa ngoài Ngọc Hư cung, đều là luyện khí sĩ trong thời Đại Chu ta.’
“Na tổ lừa gạt những luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ này tới Bỉ Ngạn làm gì?” Hứa Ứng lẩm bẩm.
Chu Thiên tử nói: “Đây cũng là chuyện quả nhân muốn biết. Ta còn muốn biết năm xưa bọn họ nói ba ngàn năm là tiên dược sẽ hoàn thành, có phải là thật hay không. Hứa huynh, bây giờ đang lúc tế gian biến đổi, cũng là lúc dùng người, chính như câu chim khôn biết chọn cây mà đậu.”
Hắn xoay người, nhìn về phía Hứa Ứng, ánh mắt cực kỳ chân thành: “Quả nhân không phải độc tài, không phải tên độc tài đời sau xây dựng lăng mộ bên cạnh Hạo Kinh của trẫm! Trẫm chế tạo Hạo Kinh là muốn cho toàn triều phi thăng! Trẫm muốn tất cả mọi người có thể phi thăng! Khương Thái sư nói ngươi có đại tài, tới Hạo Kinh đi, phụ tá trẫm!”
“Không.” Hứa Ứng quả quyết cự tuyệt.
Sắc mặt Chu Thiên tử trầm xuống.
Hứa Ứng nói: “Trong mắt ta ngươi và tên độc tài ấy chẳng có gì khác nhau. Chẳng qua ngươi mang theo một đám độc tài phi thăng mà thôi.”
Chu Thiên tử thở dài: “Hứa huynh, ngươi cứ nói chuyện như vậy, rất dễ mất đầu.”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Danh tướng cổ kim nay nơi nao, mộ phần ba thước nghe quỷ khóc. Từ xưa tới nay bậc hoàng đế như các ngươi đều đã chết, chỉ có Hứa mỗ trường tồn trên thế giới, đầu cũng chưa từng rơi.”
Bầu không khí giữa hai người dần căng thẳng.
Chu Thiên tử chậm rãi tăng cường khí thế, nói: “Có rất ít người dám cự tuyệt thẳng mặt quả nhân. Hứa huynh, ngươi nói quả nhân là độc tài cũng được, vì sao cả ta và văn võ trong triều cũng là độc tài?”
Gương mặt hắn dần phẫn nộ.
Thân là hoàng đế nhất thống thế gian, hắn không giận mà uy.
Năm xưa hắn từng thống nhất Thần Châu, thậm chí tuần du Côn Lôn, đế hoàng thời xưa chưa một ai làm được như vậy!
Uy nghiêm của hắn, càng không ai có gan mạo phạm!
Khí thế của Hứa Ứng cũng lặng lẽ dâng lên, ứng phó với áp lực từ khí thế của hắn, nói: “Văn võ bá quan trong triều đình của các hạ, chẳng qua chỉ là thế gia môn phiệt, đã bao giờ có người bình thường? Hạo Kinh của ngươi có chỗ đặt chân cho người bình thường hay không?”
Chu Thiên tử nghe vậy bật cười nói: “Chẳng lẽ mong muốn của Hứa huynh là người người phi thăng? Người người phi thăng chẳng qua chỉ là ảo tưởng của kẻ vô tri mà thôi. Thế nhân thường là ngu dốt, sao có chuyện người người phi thăng cho được? Dẫu sao trên đời này người có thể phi thăng chỉ là số ít mà thôi.”
Trong lúc trò chuyện, khí thế của bọn họ đã tăng tới cực hạn.
Sau lưng họ, từng tòa động thiên trong thân thể lục bí cũng dần dần sáng lên. Động thiên sau lưng bọn họ như không theo quy luật nào cả, nhưng lại ẩn chứa quy luật diệu kỳ.
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Người người phi thăng thì đúng là vọng tưởng, ước muốn của ta là kẻ cầm quyền có thể công bằng để phàm nhân cũng có thể phát huy năng lực của mình, để vạn vật phát huy được tác dụng của nó, để người có tài năng có thể phát huy tài năng mà phi thăng, để người không có tài năng cũng có cơ hội thể hiện sở trường.”
Sau lưng y, động thiên lục bí từ từ hiện lên, ứng phó với áp lực từ khí tức Chu Thiên tử.
Chu Thiên tử tế ra Kim Đan, lắc đầu nói: “Chẳng khác nào lời nói trẻ con. Xưa nay lớn nhỏ có thứ tự, tôn ti có khác biệt. Có một số người sinh ra trong gia đình đế hoàng, có một số người sinh ra trong lều cỏ, để kẻ trong lều cỏ và con cháu đế hoàng cùng nhau phi thăng, cũng là bất công với con cháu đế hoàng.’
Hắn từ Bỉ Ngạn trở về, thời gian không dài, tu vi ban đầu bị đốt trụi, sau khi trở lại Thần Châu chỉ có thể tu luyện lại từ đầu, chuyện này cho hắn cơ hội mở thân thể bí tàng, na khí kiêm tu.
Hắn ngụy trang thành danh môn đại phái trà trộn vào đám người, đi tới Côn Lôn, tu vi cảnh giới cũng là Khấu Quan kỳ thứ hai, chưa tu thành Nguyên Thần.
Nhưng khí tức của hắn hùng hồn, tu vi hùng hậu, thậm chí còn thâm sâu hơn truyền nhân của danh môn đại phái nhiều.
Kim Đan của hắn cũng khác với mọi người, là Tử Kim Đan, trong kim đan tỏa ra tử khí, bồng bềnh sau lưng.
Hứa Ứng tế ra Kim Đan của mình, Kim Đan vô giới, liên kết thiên địa, khí tức không hề yếu hơn hắn.
Y đứng ở đó mà như không có thứ gì, khiến thần thức, thần thông của Chu Thiên tử đều không thể khóa được y.
“Đây là bất đồng khiến chúng ta không cách nào chung đường. Ta từng tới Hạo Kinh mà Trúc Thiên công chế tạo, mỗi dinh thự trong Hạo Kinh đều là nơi ở của quý tộc có danh tiếng, không có bất cứ phòng ốc nào cho dân thường hay dân nghèo.”
Hứa Ứng nhớ lại những gì mình thấy ở Hạo Kinh, nói: “Toàn triều phi thăng của các hạ chỉ là dẫn một đám thế phiệt phi thăng, cho nên ngươi với tên độc tài ở Hàm Dương cũng chẳng có gì khác biệt.”
Xung quanh bọn họ, từng truyền nhân danh môn đại phái đi tới Côn Lôn đều dồn dập ghé mắt nhìn sang, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
Hai người này thật quá mạnh.
Hai cao thủ Khấu Quan kỳ thứ hai, thể hiện tu vi thực lực vượt xa người thường, tạo thành cảm giác áp lực cực lớn.
Chu Thiên tử chắp hai tay sau lưng, nhìn Ngọc Hư cung nói: “Nếu con cháu dân thường với dân nghèo có thể leo lên đạo văn cao, trở thành kẻ cầm quyền, trong Hạo Kinh của quả nhân cũng có chỗ cắm dùi cho hắn.”
Hứa Ứng nhìn Ngọc Hư cung hỏi: “Thế có khả năng đó không?”
Chu Thiên tử suy nghĩ rồi nói: “Con nhà nghèo vắt kiệt sức lực kiếm ăn dưới đất, no bụng còn khó, làm sao học tập luyện khí và na pháp? Cho dù có thời gian, bọn chúng cũng lấy đâu ra cơ hội học tập? Có cơ hội học tập thì cũng chẳng có tiền học tập. Cho nên, không thể. Nhưng trăm ngàn năm qua thể nào chẳng có một hai trường hợp đặc biệt. Hứa huynh, quả nhân cho ngươi cơ hội này, ngươi sẽ được làm trường hợp đặc biệt trong trăm ngàn năm!”
Hứa Ứng cười nói: “Ta không thèm. Ta có thể dựa vào thực lực bản thân phi thăng, sao phải mượn tay ngươi?”
Con ngươi của Chu Thiên tử đột nhiên co lại, cười ha hả nói: “Thần tiên bất lão tốn không biết bao nhiêu đời người, nhưng có bao giờ phi thăng? Đừng lừa mình dối người. Mấy trò mèo quê mùa của ngươi, trước mặt danh sĩ thì chẳng chịu nổi một đòn.”
Lúc này cánh cửa Ngọc Hư cung đột nhiên mở rộng, tiên hỏa ngoài cung như nước chảy lùi về trong cung. Mọi người căng thẳng hẳn lên, nhìn không chớp mắt vào cửa Ngọc Hư cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.