Chương 367: Đánh Nổ Thiên Ý 2
Trạch Trư
26/08/2023
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên một Nguyên Thần tóc trắng từ dưới bay lên, đánh vào bàn tay khổng lồ trên bầu trời, xuyên thủng cả bàn tay.
Hứa Ứng nhìn từ xa lại, chỉ thấy bàn tay của Thiên Ý có từng mảng mánh thịt và xương vỡ bay ra, máu tươi chảy xuống khắp nơi.
Bàn tay Thiên Ý bị đánh về thế giới Thiên Đạo, cuối cùng trời xanh khép lại, mọi thứ yên tĩnh.
Hứa Ứng ngơ ngác, chỉ thấy hào quang quanh Nguyên Thần tóc trắng từ từ thu liễm, mái tóc phất phơ cũng rủ xuống, hạ xuống bên dưới.
Hứa Ứng nhìn theo hướng Nguyên Thần hạ xuống, chỉ thấy nơi đó là điểm an toàn do cường giả võ đạo cuối cùng tạo thành!
Trong lòng y hơi động, cũng hạ xuống, đi tới điểm an toàn kia.
Lần này y phá vỡ phong ấn, hội tụ thân thể ngàn kiếp, khiến thân thể cường đại tới mức xưa nay chưa từng có. Hơn nữa theo võ đạo tiến bộ, lực lượng thân thể của y càng ngày càng mạnh!
Y không ngừng vận hành Thái Nhất đạo dẫn công, tinh luyện khí huyết, ngưng tụ tinh thần, giúp tu vi võ đạo của bản thân càng ngày càng mạnh.
Bao giờ y vẫn là người có tu vi trình độ thấp nhất trong Võ Đạo Bỉ Ngạn. Tu vi của mọi người trong Bỉ Ngạn đều tập trung ở Khấu Quan kỳ thứ hai, mở Huyền Quan Giáp Tích. Chỉ có Võ Thiên Tôn ở Trọng Lâu kỳ, tu thành Nguyên Thần.
CÒn Hứa Ứng ở Giao Luyện kỳ, luyện thành Kim Đan. Y còn phải rèn luyện khí huyết tinh thần từng bước một, giúp võ đạo của bản thân đuổi kịp tu vi cảnh giới, sớm có ngày luyện thành Võ Đạo Kim Đan.
“Võ Đạo Kim Đan là dùng khí huyết tinh thần luyện thành, khác với Kim Đan của luyện khí sĩ. Kim Đan của luyện khí sĩ là dùng thần thức nguyên khí luyện thành, nếu ta tiếp tục tu luyện như vậy liệu có luyện thành song nội đan không?”
Hứa Ứng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
Sẽ không.
Nếu dùng võ đạo tiếp tục rèn luyện khí huyết tinh thần,Ngoan Thất inh thần hóa thành võ đạo thần thức, khí huyết cũng chảy vào trong Kim Đan, cuối cùng Kim Đan của mình sẽ dung nạp cả hai loại đặc tính của võ đạo và luyện khí, không xuất hiện thêm một viên Kim Đan.
“Nếu luyện thành song nội đan còn phải kết hợp với hai hồn phách mới co thể biến hóa thành Nguyên Thần. Trong thân thể chỉ có một hồn phách, không thể có song hồn, đương nhiên cũng không thể có song Nguyên Thần.”
đột nhiên Hứa Ứng chú ý tới tấm bia khí huyết mà cường giả võ đạo kia hình thành đang di chuyển!
Y tăng tốc độ, nhanh chóng chạy tới nơi đó.
Tuy tu vi của y là Giao Luyện kỳ, nhưng bản lĩnh lại không kém gì đám người Khấu Quan kỳ lần hai như Nguyên Sư Đạo, cho dù gặp nguy hiểm cũng có thể dốc hết sức ứng phó.
Đương nhiên, nếu gặp được nguy hiểm cấm độ vực sâu thi thể, y cũng phải tránh né.
Cũng may tốc độ của Cực Ý Tự Tại công nhanh chóng tuyệt luân, cho dù nguy hiểm nhường nào độ kiếp, y cũng có thể tránh né.
Không lâu lắm, Hứa Ứng đuổi kịp luồng khí huyết di chuyển kia.
Dưới khí huyết, từng ông lão tóc trắng xuất thủ khắp bốn phương tám hướng, tịnh hóa ma vật hoặc tà vật ven đường.
“Quả nhiên là Võ Thiên Tôn!”
Hứa Ứng đi thẳng về phía trước tới bên cạnh ông lão.
Những lực lượng tóc trắng xuất kích xung quanh là võ đạo tinh thần mà Võ Thiên Tôn hiển hóa tạo thành.
Vừa rồi Võ Đạo Nguyên Thần tập kích bàn tay Thiên Ý Thượng Thần, đẩy Thiên Ý về thế giới Thiên Đạo, chính là hắn!
Tuy cảnh giới của hắn là Trọng Lâu kỳ vừa tu thành Nguyên Thần, nhưng tu vi võ đạo cao thâm khó lường, là người duy nhất có cảnh giới bắt kịp người sáng tạo Chiến Thần Bát Pháp!
Hứa Ứng đi tới chào hỏi, nói: “Đa tạ Võ Thiên Tôn tương trợ.”
Ông lão tóc trắng đáp lễ: “Tiện tay mà thôi, không cần cám ơn! Vị Thiên Ý Thượng Thần kia đúng là không biết xấu hổ, đánh phân thân tảng đá của hắn, hắn lại phái thêm hóa thân thiên tượng. Hóa thân thiên tượng bị ngươi đánh tan, hắn lại mặt dày cho chân thân xuất kích, ta không nhìn nổi nữa mới đánh hắn về!”
Hứa Ứng khâm phục không thôi, đi song song với hắn nói: “Võ Thiên Tôn nhận ra phù văn Thiên ý trên người Thiên Ý?”
Võ Thiên Tôn lắc đầu.
Hứa Ứng kinh ngạc nói: “Không phận ra phù văn Thiên đạo thì không thể nhìn ra nhược điểm của nó được, làm sao đánh xuyên bàn tay của Thiên Ý Thượng Thần?”
Võ Thiên Tôn giơ cánh tay ra, vén tay áo, để lộ cơ bắp căng cứng trên tay nói: “Chỉ cần lực lượng đủ mạnh thì cái gì mà chẳng đánh nát được, một đòn là thủng!’
Hắn kéo tay áo xuống, vẻ mặt ôn hòa lễ độ, cười nói: “ Huống chi, không biết phù văn Thiên đạo thì không thể nhìn ra nhược điểm của nó hay sao? Ta luyện được Võ Đạo Thiên Nhãn, tuy không biết phù văn Thiên đạo nhưng hắn vừa ra chiêu là ta lập tức nhìn ra từng điểm yếu. Chọn chỗ yếu đánh vào thì chỉ một quyền là nát, có thể phá vỡ thế công của đối phương.”
Hứa Ứng cực kỳ khâm phục, thỉnh giáo hắn về Võ Đạo Thiên Nhãn. Võ Thiên Tôn nói: “Tu thành Nguyên Thần sẽ tự luyện thành, không có pháp môn vận công đặc biệt gì.”
Hứa Ứng dò hỏi: “Võ Thiên Tôn không ở Bỉ Ngạn, một mình tới đây làm gì?”
Ông lão tóc trắng nhìn về phía trước, buồn bã nói: “Tuổi thọ của ta không còn nhiều, ở lại Võ Đạo Bỉ Ngạn chờ chết chẳng bằng dứt khoát học theo tiền nhân, đi lên con đường này, tiếp tục tới đích.”
Hắn mỉm cười nói: “Con đường này là đường mà người sáng tạo ra Chiến Thần Bát Pháp đã đi. Hắn đi tới đâu vẫn là một câu đố. Nhân lúc bản thân còn cử động được, ta muốn tìm đường cho người đến sau. Những ông lão mà ngươi đã thấy dọc đường cũng là những người đã đi theo con đường này trước lúc lâm chung, trở thành tấm bia đặt dọc con đường.”
Hứa Ứng im lặng một lát rồi nói: “Võ Thiên Tôn có chào từ biệt nhóm người Địch Võ Tiên không?”
Ông lão tóc trắng nói: “Ta không muốn tăng thêm nỗi buồn ly biệt, chẳng bằng lặng lẽ lên đường. Đợi tới lúc bọn họ phát hiện ra rồi chỉ thấy tiếc nuối chứ không đau khổ, không ảnh hưởng tới đạo tâm của họ.”
Tuổi thọ của hắn sắp tới điểm cuối, khi Hứa Ứng mới tới Bỉ Ngạn, hắn đã nói mình chỉ sống được mấy tháng.
Hắn cố thêm hai tháng, sau khi Hứa Ứng học xong tuyệt học võ đạo ở Bỉ Ngạn, đi vào chiến trường thái cổ rèn luyện, hắn mới rời khỏi Bỉ Ngạn, cũng mang ý bảo vệ Hứa Ứng.
Võ Thiên Tôn phong độ nhẹ nhàng, áo bào trắng phất phới, đi lại trong chiến trường thái cổ ma quỷ này như vào chỗ không người.
Tu vi võ đạo của hắn quá cường đại, cho dù già cả, tuổi thọ sắp tới điểm cuối nhưng thực lực không hề có dấu hiệu giảm sút.,
Hắn cực ít khi xuất thủ, chỉ dựa vào tinh thần hiển hóa là có thể gạt bỏ đám ma vật u ám dọc đường!
Nhưng khi Võ Thiên Tôn xuất thủ lại cực kỳ khủng khiếp.
Hứa Ứng chứng kiến máu thịt của thần ma thái cổ hình thành vực sâu thi thể, bị ông lão này xuất quyền dẹp yên. Tàn niệm thần ma hóa thành vực thẳm ma quái cũng bị một chưởng của hắn xuyên thủng, Dưới võ đạo quyền ý, bất cứ ác niệm nào cũng tan rã như băng tuyết!
Ông lão này không biết mỏi mệt, khí huyết mênh mông như đại dương, dường như vĩnh viễn không hao hết!
“Phù văn Thiên đạo!”
Võ Thiên Tôn dùng ấn pháp võ đạo chấn vỡ chấp niệm trong một bộ xương khô. Hứa Ứng đi tới quan sát,không khỏi giật mình, trên hài cốt này có ấn ký phù văn của Thiên đạo!
“Đây là phù văn Thiên đạo?”
Võ Thiên Tôn cũng thấy hiếu kỳ, đi tới nói: “Trên người đám ma vật mà chúng ta tiêu diệt mấy năm nay có rất nhiều dấu ấn như vậy.”
Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, võ đạo mạnh đến vậy à? Còn có thể hủy cả dấu ấn Thiên đạo?
Y ưỡn thẳng người, quan sát chiến trường cổ Thái Sơ, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc chiến trường cổ này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao có nhiều Thiên thần táng thân trong đây như vậy?”
“Bọn chúng là Thiên thần?” Võ Thiên Tôn nghi hoặc: “Sao lại yếu thế?”
Hứa Ứng đi theo Võ Thiên Tôn tới phía trước, phía trước càng ngày càng nguy hiểm. Uy lực của Thiên đạo cũng càng lúc càng mạnh.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy trên sườn đồi phía trước có treo một thi thể, một món binh khí không trọn vẹn xuyên qua lồng ngực thi thể, cắm nó trên đỉnh núi.
Điểm kỳ quái là thi thể Thiên thần khác đã mục nát chỉ còn xương cốt, nhưng thi thể này vẫn còn giữ được máu thịt.
Sắc mặt Võ Thiên Tôn nghiêm nghị hẳn lên, nắm lấy tay Hứa Ứng đang định đi tới, trầm giọng nói: “Tên này rất mạnh!”
Hứa Ứng nhìn từ xa lại, chỉ thấy bàn tay của Thiên Ý có từng mảng mánh thịt và xương vỡ bay ra, máu tươi chảy xuống khắp nơi.
Bàn tay Thiên Ý bị đánh về thế giới Thiên Đạo, cuối cùng trời xanh khép lại, mọi thứ yên tĩnh.
Hứa Ứng ngơ ngác, chỉ thấy hào quang quanh Nguyên Thần tóc trắng từ từ thu liễm, mái tóc phất phơ cũng rủ xuống, hạ xuống bên dưới.
Hứa Ứng nhìn theo hướng Nguyên Thần hạ xuống, chỉ thấy nơi đó là điểm an toàn do cường giả võ đạo cuối cùng tạo thành!
Trong lòng y hơi động, cũng hạ xuống, đi tới điểm an toàn kia.
Lần này y phá vỡ phong ấn, hội tụ thân thể ngàn kiếp, khiến thân thể cường đại tới mức xưa nay chưa từng có. Hơn nữa theo võ đạo tiến bộ, lực lượng thân thể của y càng ngày càng mạnh!
Y không ngừng vận hành Thái Nhất đạo dẫn công, tinh luyện khí huyết, ngưng tụ tinh thần, giúp tu vi võ đạo của bản thân càng ngày càng mạnh.
Bao giờ y vẫn là người có tu vi trình độ thấp nhất trong Võ Đạo Bỉ Ngạn. Tu vi của mọi người trong Bỉ Ngạn đều tập trung ở Khấu Quan kỳ thứ hai, mở Huyền Quan Giáp Tích. Chỉ có Võ Thiên Tôn ở Trọng Lâu kỳ, tu thành Nguyên Thần.
CÒn Hứa Ứng ở Giao Luyện kỳ, luyện thành Kim Đan. Y còn phải rèn luyện khí huyết tinh thần từng bước một, giúp võ đạo của bản thân đuổi kịp tu vi cảnh giới, sớm có ngày luyện thành Võ Đạo Kim Đan.
“Võ Đạo Kim Đan là dùng khí huyết tinh thần luyện thành, khác với Kim Đan của luyện khí sĩ. Kim Đan của luyện khí sĩ là dùng thần thức nguyên khí luyện thành, nếu ta tiếp tục tu luyện như vậy liệu có luyện thành song nội đan không?”
Hứa Ứng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
Sẽ không.
Nếu dùng võ đạo tiếp tục rèn luyện khí huyết tinh thần,Ngoan Thất inh thần hóa thành võ đạo thần thức, khí huyết cũng chảy vào trong Kim Đan, cuối cùng Kim Đan của mình sẽ dung nạp cả hai loại đặc tính của võ đạo và luyện khí, không xuất hiện thêm một viên Kim Đan.
“Nếu luyện thành song nội đan còn phải kết hợp với hai hồn phách mới co thể biến hóa thành Nguyên Thần. Trong thân thể chỉ có một hồn phách, không thể có song hồn, đương nhiên cũng không thể có song Nguyên Thần.”
đột nhiên Hứa Ứng chú ý tới tấm bia khí huyết mà cường giả võ đạo kia hình thành đang di chuyển!
Y tăng tốc độ, nhanh chóng chạy tới nơi đó.
Tuy tu vi của y là Giao Luyện kỳ, nhưng bản lĩnh lại không kém gì đám người Khấu Quan kỳ lần hai như Nguyên Sư Đạo, cho dù gặp nguy hiểm cũng có thể dốc hết sức ứng phó.
Đương nhiên, nếu gặp được nguy hiểm cấm độ vực sâu thi thể, y cũng phải tránh né.
Cũng may tốc độ của Cực Ý Tự Tại công nhanh chóng tuyệt luân, cho dù nguy hiểm nhường nào độ kiếp, y cũng có thể tránh né.
Không lâu lắm, Hứa Ứng đuổi kịp luồng khí huyết di chuyển kia.
Dưới khí huyết, từng ông lão tóc trắng xuất thủ khắp bốn phương tám hướng, tịnh hóa ma vật hoặc tà vật ven đường.
“Quả nhiên là Võ Thiên Tôn!”
Hứa Ứng đi thẳng về phía trước tới bên cạnh ông lão.
Những lực lượng tóc trắng xuất kích xung quanh là võ đạo tinh thần mà Võ Thiên Tôn hiển hóa tạo thành.
Vừa rồi Võ Đạo Nguyên Thần tập kích bàn tay Thiên Ý Thượng Thần, đẩy Thiên Ý về thế giới Thiên Đạo, chính là hắn!
Tuy cảnh giới của hắn là Trọng Lâu kỳ vừa tu thành Nguyên Thần, nhưng tu vi võ đạo cao thâm khó lường, là người duy nhất có cảnh giới bắt kịp người sáng tạo Chiến Thần Bát Pháp!
Hứa Ứng đi tới chào hỏi, nói: “Đa tạ Võ Thiên Tôn tương trợ.”
Ông lão tóc trắng đáp lễ: “Tiện tay mà thôi, không cần cám ơn! Vị Thiên Ý Thượng Thần kia đúng là không biết xấu hổ, đánh phân thân tảng đá của hắn, hắn lại phái thêm hóa thân thiên tượng. Hóa thân thiên tượng bị ngươi đánh tan, hắn lại mặt dày cho chân thân xuất kích, ta không nhìn nổi nữa mới đánh hắn về!”
Hứa Ứng khâm phục không thôi, đi song song với hắn nói: “Võ Thiên Tôn nhận ra phù văn Thiên ý trên người Thiên Ý?”
Võ Thiên Tôn lắc đầu.
Hứa Ứng kinh ngạc nói: “Không phận ra phù văn Thiên đạo thì không thể nhìn ra nhược điểm của nó được, làm sao đánh xuyên bàn tay của Thiên Ý Thượng Thần?”
Võ Thiên Tôn giơ cánh tay ra, vén tay áo, để lộ cơ bắp căng cứng trên tay nói: “Chỉ cần lực lượng đủ mạnh thì cái gì mà chẳng đánh nát được, một đòn là thủng!’
Hắn kéo tay áo xuống, vẻ mặt ôn hòa lễ độ, cười nói: “ Huống chi, không biết phù văn Thiên đạo thì không thể nhìn ra nhược điểm của nó hay sao? Ta luyện được Võ Đạo Thiên Nhãn, tuy không biết phù văn Thiên đạo nhưng hắn vừa ra chiêu là ta lập tức nhìn ra từng điểm yếu. Chọn chỗ yếu đánh vào thì chỉ một quyền là nát, có thể phá vỡ thế công của đối phương.”
Hứa Ứng cực kỳ khâm phục, thỉnh giáo hắn về Võ Đạo Thiên Nhãn. Võ Thiên Tôn nói: “Tu thành Nguyên Thần sẽ tự luyện thành, không có pháp môn vận công đặc biệt gì.”
Hứa Ứng dò hỏi: “Võ Thiên Tôn không ở Bỉ Ngạn, một mình tới đây làm gì?”
Ông lão tóc trắng nhìn về phía trước, buồn bã nói: “Tuổi thọ của ta không còn nhiều, ở lại Võ Đạo Bỉ Ngạn chờ chết chẳng bằng dứt khoát học theo tiền nhân, đi lên con đường này, tiếp tục tới đích.”
Hắn mỉm cười nói: “Con đường này là đường mà người sáng tạo ra Chiến Thần Bát Pháp đã đi. Hắn đi tới đâu vẫn là một câu đố. Nhân lúc bản thân còn cử động được, ta muốn tìm đường cho người đến sau. Những ông lão mà ngươi đã thấy dọc đường cũng là những người đã đi theo con đường này trước lúc lâm chung, trở thành tấm bia đặt dọc con đường.”
Hứa Ứng im lặng một lát rồi nói: “Võ Thiên Tôn có chào từ biệt nhóm người Địch Võ Tiên không?”
Ông lão tóc trắng nói: “Ta không muốn tăng thêm nỗi buồn ly biệt, chẳng bằng lặng lẽ lên đường. Đợi tới lúc bọn họ phát hiện ra rồi chỉ thấy tiếc nuối chứ không đau khổ, không ảnh hưởng tới đạo tâm của họ.”
Tuổi thọ của hắn sắp tới điểm cuối, khi Hứa Ứng mới tới Bỉ Ngạn, hắn đã nói mình chỉ sống được mấy tháng.
Hắn cố thêm hai tháng, sau khi Hứa Ứng học xong tuyệt học võ đạo ở Bỉ Ngạn, đi vào chiến trường thái cổ rèn luyện, hắn mới rời khỏi Bỉ Ngạn, cũng mang ý bảo vệ Hứa Ứng.
Võ Thiên Tôn phong độ nhẹ nhàng, áo bào trắng phất phới, đi lại trong chiến trường thái cổ ma quỷ này như vào chỗ không người.
Tu vi võ đạo của hắn quá cường đại, cho dù già cả, tuổi thọ sắp tới điểm cuối nhưng thực lực không hề có dấu hiệu giảm sút.,
Hắn cực ít khi xuất thủ, chỉ dựa vào tinh thần hiển hóa là có thể gạt bỏ đám ma vật u ám dọc đường!
Nhưng khi Võ Thiên Tôn xuất thủ lại cực kỳ khủng khiếp.
Hứa Ứng chứng kiến máu thịt của thần ma thái cổ hình thành vực sâu thi thể, bị ông lão này xuất quyền dẹp yên. Tàn niệm thần ma hóa thành vực thẳm ma quái cũng bị một chưởng của hắn xuyên thủng, Dưới võ đạo quyền ý, bất cứ ác niệm nào cũng tan rã như băng tuyết!
Ông lão này không biết mỏi mệt, khí huyết mênh mông như đại dương, dường như vĩnh viễn không hao hết!
“Phù văn Thiên đạo!”
Võ Thiên Tôn dùng ấn pháp võ đạo chấn vỡ chấp niệm trong một bộ xương khô. Hứa Ứng đi tới quan sát,không khỏi giật mình, trên hài cốt này có ấn ký phù văn của Thiên đạo!
“Đây là phù văn Thiên đạo?”
Võ Thiên Tôn cũng thấy hiếu kỳ, đi tới nói: “Trên người đám ma vật mà chúng ta tiêu diệt mấy năm nay có rất nhiều dấu ấn như vậy.”
Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, võ đạo mạnh đến vậy à? Còn có thể hủy cả dấu ấn Thiên đạo?
Y ưỡn thẳng người, quan sát chiến trường cổ Thái Sơ, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc chiến trường cổ này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao có nhiều Thiên thần táng thân trong đây như vậy?”
“Bọn chúng là Thiên thần?” Võ Thiên Tôn nghi hoặc: “Sao lại yếu thế?”
Hứa Ứng đi theo Võ Thiên Tôn tới phía trước, phía trước càng ngày càng nguy hiểm. Uy lực của Thiên đạo cũng càng lúc càng mạnh.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy trên sườn đồi phía trước có treo một thi thể, một món binh khí không trọn vẹn xuyên qua lồng ngực thi thể, cắm nó trên đỉnh núi.
Điểm kỳ quái là thi thể Thiên thần khác đã mục nát chỉ còn xương cốt, nhưng thi thể này vẫn còn giữ được máu thịt.
Sắc mặt Võ Thiên Tôn nghiêm nghị hẳn lên, nắm lấy tay Hứa Ứng đang định đi tới, trầm giọng nói: “Tên này rất mạnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.