Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 344: Đao Của Kim Bất Di 1

Trạch Trư

26/08/2023

Con Kim Ô cao tuổi này gào khóc một hồi, chẳng bao lâu sau đã hóa thành biển lửa hừng hực, bao phủ đám người Hứa Ứng.

Ngoan Thất bị đốt tới mức toàn thân run rẩy, có mùi thịt chín thoang thoảng,. Hắn không khỏi hãi hùng, vội vàng nói: “A Ứng, ngươi mau khuyên nó đi, đừng để nó khóc, thảm quá!”

Không biết hắn nói Kim Bất Di hay nói bản thân.

Hứa Ứng nhớ tới những chuyện Kim Bất Di đã trải qua, trong lòng rầu rĩ, đi tới an ủi: “Ta đã nhận ra ngươi từ trước, nhưng tuổi tác của ngươi đã cao, ta muốn để ngươi ở lại Phù Tang thụ dưỡng già, sao ngươi lại chạy ra ngoài?’

Kim Bất Di nghẹn ngào, nó đã lớn tuổi, trí nhớ không tốt, có đôi lúc lại dông dài, đôi khi một chuyện mà lặp đi lặp lại nhiều lần, nói mãi không thôi.

Nhưng có nói gì đi nữa nó chỉ oán trách mình bị bệnh hay quên, không bao giờ oán trách Hứa Ứng.

Nó oán trách mình đã đáp ứng Hứa Ứng, vĩnh viễn không quên không bỏ, nhưng mình lại quên mất Hứa Ứng, quên y tận bốn ngàn năm.

Nếu không phải lần này Hứa Ứng để lại Nguyên Đạo Tinh Tụy trong cơ thể nó, lại dạy dân chúng bụng cá na khí kiêm tu, cung cấp tiên dược cho nó, chắc nó cũng không nhớ được những chuyện này.

Nó nói liên hồi, nói mình già cả đờ đẫn, lúc nào cũng quên.

Nó còn nhớ lần cuối cùng gặp Hứa Ứng, Hứa Ứng bị người khác bắt, giam trong xe tù, áp giải về Hàm Dương.

Nó bay qua xe tù, thấy thiếu niên trong xe tù bên dưới ngẩng đầu lên nhìn nó, nhưng nó hờ hững vỗ cánh bay đi.

“Từ đó trở đi, ta không nhớ được ngươi nữa!” Nó gào khóc, ngọn lửa đốt cả lên y phục Hứa Ứng.

Hứa Ứng vội vàng an ủi, Ngoan Thất cũng nhịn đau dỗ dành: “Thôi không nói chuyện này nữa, ngươi bị thương, mau chữa thương...”

Kim Bất Di vung cánh, lau đi hỏa lệ, nhìn máu trên người nói: “Không phải ta, là ta chém người xong bị bắn vào. Ngươi thơm quá...”

Ngoan Thất rụt rè nói: “Ta sắp chín đến nơi rồi. Ngươi đừng khóc nữa.”

Kim Bất Di ổn định lại cảm xúc, giơ một cái móng vuốt lên hỏi thăm Hứa Ứng: “Quả chuông này là của ngươi à?”

Trong trận chiến với Thanh Bích, Thiên long, quả chuông bị đánh thủng trăm ngàn lỗ, Lý Tiêu Khách tế nó lên liều mạng với Kim Bất Di, khiến thương thế của nó càng nặng nề.

Tuy Kim Bất Di già quá nên hồ đồ, nhưng dù sao cũng từng theo Hứa Ứng trải qua từng trận chém giết, trong đó có tới hơn ba mươi lần giao chiến với Thiên thần!



Thậm chí nó còn tham gia đối phó với những tồn tại thần bí từ bên trên hạ giới, ngay cả Thiên thần cũng phải cung kính với những tồn tại thần bí đó!

Lần này đại chiến với Lý Tiêu Khách chỉ là một trận đánh nhỏ bé không đáng nhắc tới trong cuộc sống dài dằng dặc của nó. Tuy đã già, nhưng còn không tới mức thua trong tay Lý Tiêu Khách.

Nó từng gặp quả chuông, còn nhớ loáng thoáng, thế nên không vứt bỏ mà cầm theo như quả chuông gió, hỏi Hứa Ứng.

“Chắc là ngài chuông!” Ngoan Thất quan sát một hồi, vui mừng nói.

Quả chuông chỉ còn tám phù văn tiên đạo, những nơi khác đã bị đánh thủng, chắc là chết ngất, không biết bị Kim Bất Di đánh trọng thương hay bị Thanh Bích tiên tử gây thương tích.

Kim Bất Di lung lay quả chuông lớn, nói: “Cái chuông này hỏng rồi.”

Nó định treo quả chuông trên cổ Hứa Ứng, nhưng chuông quá lớn, thế là phun ra một ngọn lửa, luyện thành dây lửa, treo trên cổ Ngoan Thất.

Ngoan Thất không dám cử động chút nào, cứ cảm thấy cái dây lửa sẽ đốt trụi cổ của mình, cả đầu và quả chuông cùng rơi xuống!

Nhưng cũng may chuyện này không phát sinh.

Nhưng Ngoan Thất chợt cảm thấy khí huyết của mình lặng lẽ xói mòn, trong lòng lại thấy yên tâm: “Ngài chuông vẫn còn, nó đang trộm khí huyết của ta chữa thương. Nhưng e là lần này nó khó mà khỏi hẳn được.”

Kim Bất Di lại giơ một cái chân chim khác lên hỏi thăm Hứa Ứng: “Thanh kiếm này là ngươi làm rơi à?”

Hứa Ứng nhìn thấy thanh Bát Diện kiếm, vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: “Có lẽ ta làm rơi!”

Thanh kiếm mà Kim Bất Di nắm trong móng chim chính là Bát Diện Hán kiếm của Lý Tiêu Khách, là một trong hai bảo bối trấn giáo của Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh!

Lý Tiêu Khách luyện chế Bát Diện Hán kiếm và Tiêu Dao chung. Tiêu Dao chung đã bị Thanh Bích đánh hỏng, nhưng thanh bảo kiếm này vẫn còn uy lực, tuyệt đối là pháp bảo cấp cao nhất!

Kim Bất Di áy náy nói: “Dấu ấn trong kiếm bị ta đốt hỏng mất rồi!”

“Thế thì càng tốt!” Hứa Ứng hưng phấn nhận lấy bảo kiếm.

Tiết Doanh An cực kỳ hâm mộ.



Kim Bất Di thấy y vui vẻ, bản thân cũng thấy vui vẻ, đang muốn bay lên đậu trên vai Hứa Ứng như hồi bé.

Hứa Ứng lập tức cảm thấy mình như mũi kim cắm trên mặt đất, bên trên là một con chim khổng lồ lớn bằng quả núi. Y khó nhọc cất bước, cảm thấy trên người cực kỳ nặng nề.

“Chúng ta tới Cửu Long sơn chữa thương đã, nơi này không an toàn.” Thanh Bích tiên tử nói với Hứa Ứng.

Cô nhạy bén phát hiện được giữa thiên địa có một loại khí tức kỳ dị, tâm huyết cũng lưu động, nói với cô tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi.

Vùng đất Thiên khiển cực kỳ hoang vắng, thi thể con cự thú viễn cổ cõng miếu cổ ấn đang nằm gục trên cánh đồng hoang vu bát ngát, đám cự thú khác chạy tứ tán.

Con cự thú viễn cổ này chết trong trận chiến giữa Lý Tiêu Khách và Thanh Bích tiên tử. Trong lúc chiến đấu hai người đều không thể kiềm hãm lực lượng, cũng không có ý kiềm hãm, cho nên con cự thú này chết rất thảm.

Cho dù cự thú đã chết nhưng trên lưng vẫn có một cánh cửa lẻ loi đứng sừng sững, chữ viết trên tấm biển sáng tối chập chờn.

Lúc này, từng tảng máu thịt khổng lồ như con cá đuối biết bay, phi hành trên không trung, từng cái lần lượt rơi xuống, chui vào giếng sâu sau cánh cửa.

Còn bên dưới máu thịt hình cá đuối đó, trên hoang nguyên, từng tòa tháp máu thịt lao nhao chạy về phía này.

“Chưa đủ! Vẫn chưa đủ!”

Trong giếng có một luồng suy nghĩ hùng vĩ dâng trào: “Ta cần càng nhiều thân thể, cần càng nhiều năng lực mới có thể phá giải phong ấn tiên đạo! Thân thể ta rải ở các thế giới, mau mau trở về, phá bỏ phong ấn!”

Lần này là cơ hội tốt vạn năm có một, thực lực của Lý Tiêu Khách mạnh mẽ không gì sánh được nhưng lại cực kỳ gian xảo, luôn dùng chuyện phá giải phong ấn để dụ dỗ hắn, đòi hắn truyền thụ pháp môn ngoại đạo cho mình, ý đồ moi móc hết tri thức của hắn.

Năm xưa hắn cũng định tay không bắt sói, dụ dỗ Lý Tiêu Khách, để Lý Tiêu Khách Thiên Nhân Cảm Ứng, chồng chất thời không, đem một phần sơn hà của Thần Châu đại địa chồng chất lên bầu trời của vùng đất Thiên khiển, để hắn ăn uống.

Hắn thôn tính tới hàng trăm vạn người, ăn sạch mảnh đất Thần Châu đó, cướp đoạt thiên địa nguyên khí, cuối cùng cũng có thể thả một phần thân thể ra ngoài phong ấn.

Hắn dùng bộ phận thân thể này báo thù, thôn tính vùng đất Thiên khiển, ăn thịt đời sau của kẻ thù, ép cạn thế giới này. Nhưng Lý Tiêu Khách không tiếp tục cung cấp nuôi dưỡng hắn, không đưa thêm thiên địa tới cho hắn ăn.

Hiển nhiên, Lý Tiêu Khách cũng định tay không bắt sói, muốn nhận được càng nhiều từ chỗ hắn.

“Nhưng cuối cùng ta cũng thoát khốn rồi!” Dưới giếng không ngừng chấn động.

Kim Bất Di đứng trên vai Hứa Ứng, cũng cảm thấy không ổn, đành nhảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook