Chương 595: Đạo Tràng Chưởng Thiên Uy 1
Trạch Trư
26/08/2023
Hứa Ứng gật nhẹ đầu.
Chu Thiên tử lập tức rời khỏi bí cảnh Thương Ngô, về Hạo Kinh, triệu tập quần thần văn võ, ba ngàn tướng sĩ tề tụ trùng trùng điệp điệp tiến vào vực Thương Ngô.
Thương Ngô Đại Đế chỉ đường cho họ, đưa các tướng sĩ tới các chư thiên khác biệt.
“Thương Ngô đạo huynh, ngươi có biết lệnh bài này là gì không?’
Hứa Ứng lấy ngọc bài có khắc chữ phù Nguyên Thú ra hỏi.
Tấm lệnh bài này là y giết chết Thiên Cơ Thượng Thần, lục soát được từ thi thể của hắn, chắc Thương Ngô Đại Đế kiến thức uyên bác sẽ nhận ra.
Thương Ngô Đại Đế cầm lấy, quan sát kỹ lưỡng nhưng không biết là gì, lắc đầu nói: “Ta chưa từng thấy thứ này.”
Hắn trả lại tiên phù hạ phàm cho Hứa Ứng, nhìn lên trên Phi Lai phong, Trúc Thiền Thiền đang luyện bảo giúp Sở Tương Tương, cười nói: “Hứa đạo hữu cảm thấy tiểu nữ ra sao?”
Hứa Ứng kinh ngạc, đây là lần thứ hai hắn hỏi mình thấy Sở Tương Tương thế nào. Y thầm nghĩ: “Ta dùng hết lời khen học chỗ Thất gia rồi. Còn hỏi nữa khéo hắn phát hiện ra ta là loại thất học mất, nên làm thế nào cho phải?’
Tuy tuổi thọ của y rất dài nhưng đa số thời gian bị bỏ lỡ, không chăn trâu thì cũng chăn dê, hoặc làm con trai của thương nhân, chưa bao giờ làm người có học.
Lần này khôi phục ký ức, cố gắng học tập theo Ngoan Thất, nhưng dù sao học hành có hạn, không thể giả làm người đọc sách.
Cũng may Thương Ngô Đại Đế không hỏi tới mà quay sang nói: “Hơn bảy vạn năm trước, ta là chỉnh thần cai quản việc qua lại giữa hai giới âm dương, rất được Tiên giới coi trọng. Có một ngày nọ ta nhận được một thiệp mời của bạn bè trên Tiên giới, thế nên ta tới Tiên giới gặp mặt. Nhưng lúc về vực Thương Ngô ta trúng mai phục, trận chiến đó ta đánh rất vất vả, sau khi đẩy lui cường địch mới phát hiện, xung quanh Tương giang dầy rẫy thi thể.”
Hắn suy nghĩ thất thần.
Một lúc lâu sau Thương Ngô Đại Đế mới nói tiếp: “Ta biết mình phạm phải sai lầm lớn khi đối dầu với kẻ địch, vô số dân chúng trong khu vực Tương giang vì ta mà chết. Ta trôi dạt quanh đó, đưa vô số thi thể vào vực sâu, mai táng bọn họ. Trong đống thi thể, ta phát hiện vẫn còn sót một bé gái trong tã lót, không ngờ lại may mắn sống qua thần chiến?”
Hứa Ứng giật mình: “Bé gái này chính là Tương Tương?”
Thương Ngô Đại Đế gật đầu: “Ta lấy Sở làm họ, lấy Tương giang làm tên, cho nên cô bé tên là Sở Tương Tương, nhận làm con gái của ta. Ta giữ Tương Tương bên cạnh, báo mộng cho sinh linh Chư Thiên Vạn Giới, để bọn họ lễ bái con gái vực sâu, thần linh Tương giang. Cuối cùng Tương Tương tu từ thân thể máu thịt thành thánh thần, sau này con bé có thần thông, chưởng quản Tương giang, được mọi người kính yêu, tu vi càng lúc càng mạnh.’
Hứa Ứng thầm giật mình, Sở Tương Tương từ thân thể máu thịt thành thần, khá giống với yêu thần của yêu tộc. Yêu thần cũng nhận hương hỏa lễ bái của lê dân bách tính ngay khi còn sống, dần dà tu thành thần linh.
Nhưng Sở Tương Tương là nhận hương hỏa từ khi là phàm nhân, lâu dần lại thành thần linh có phù văn Thiên đạo!
“Con bé hoàn toàn không biết, ta là kẻ thù khiến nó tan cửa nát nhà. Con bé vẫn cho rằng ta là phụ thân của nó.”
Thương Ngô Đại Đế nói: “Hơn bảy vạn năm trước, lũ người mai phục ta trong vực Thương Ngô rất kỳ quái.”
Hứa Ứng nói: “Chẳng lẽ người mời ngươi tới Tiên giới làm khách không kỳ quái hơn à?”
Thương Ngô Đại Đế thân thể run rẩy, quay người lại nhìn y, một lúc lâu sau mới nói: “Tương Tương là hòn ngọc quý trên tay ta, Hứa đạo hữu phải đối xử tốt với nó đấy.”
Hứa Ứng nói vâng, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Ngay lúc này Chu Thiên tử lại nhanh chóng chạy tới nói: “Hứa huynh, chúng ta phát hiện vị trí Thiên Đức Thượng Thần ở thế giới Sơ Nguyên!”
Hứa Ứng nghe vậy tinh thần phấn chấn, cáo lỗi với Thương Ngô Đại Đế rồi theo Chu Thiên tử chui vào vực Thương Ngô, xuyên qua một vực sâu.
Thương Ngô Đại Đế đưa mắt nhìn bọn họ đi khỏi, tự nhủ: “Ta cũng nghi ngờ vị bằng hữu mời ta tới Tiên giới làm khách, nhưng đó là bằng hữu của ta. Ta có rất ít bằng hữu. Tuy ta nghi ngờ hắn nhưng vẫn không mấy phòng bị, mãi tới hơn sáu vạn năm trước.”
Hắn thở dài, cảm xúc xao động kịch liệt. Trong Chư Thiên Vạn Giới, dưới từng vực thẳm Thương Ngô xuất hiện thân thể khổng lồ lăn qua lăn lại dưới đáy vực, phát ra tiếng rống như trâu như rồng.
Từng kẻ giám sát vực sâu dồn dập bị tiếng rống kinh động, bay lên không trung của vực sâu, tế cây roi ra.
Ngọn roi khổng lồ lao nhao đại đạo đánh xuống thân thể không an phận dưới đáy vực.
Chư Thiên Vạn Giới, mỗi thế giới đều có một kẻ giám sát như vậy, giám sát động tĩnh trong vực sâu. Ngọn roi trong tay bọn họ giống hệt nhau, đều được chế tạo từ gân rồng, sau khi tế lên, gân rồng sẽ hóa thành từng con thương long quấn lấy nhau, trở nên to lớn không gì sánh được, đánh thân thể kia trầy da tróc thịt!
Thương Ngô Đại Đế sắc mặt âm trầm, cảm nhận đau đớn trên thân thể mình.
“Sáu vạn năm qua, đau đớn mà các ngươi trút lên người ta...”
Trong từng chư thiên thế giới, thân thể cực kỳ khổng lồ đột nhiên nhô ra khỏi vực sâu, lao thẳng tới tận mây xanh, như cột trụ chống trời!
Những kẻ giám sát vực sâu kia dồn dập ngẩng đầu, ngọn roi trong tay không khỏi mềm nhũn, bọn chúng ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng kinh khủng trước mặt, có cảm giác như ngày tận thế đã tới.
Thân thể khổng lồ giơ cao lên bầu trời đột nhiên đập ầm ầm xuống!
“Rầm!”
Trong vũ trụ sao trời, từng thế giới dồn dập chấn động, tạo thành phá hoại khủng khiếp, thậm chí đứng ngoài tinh không vẫn thấy rõ ràng!
Thương Ngô Đại Đế sừng sững trong bí cảnh Thương Ngô, không hề động đậy, nhưng hàng vạn cao thủ tuyệt đỉnh trong Chư Thiên Vạn Giới, trong cùng thời khắc đó đều chết bất đắc kỳ tử!
Cả Nguyên Thần lẫn thân thể đều bị đập nát!
Thương Ngô Đại Đế ngẩng đầu lên nhìn vết nứt trên Tiên giới, hạ giọng nói: “Sáu vạn năm trước, ngươi xuất hiện trong bí cảnh Thương Ngô, đi cùng ngươi còn có rất nhiều gương mặt xa lạ. Trên danh nghĩa thì các ngươi tới làm khách, gương mặt ngươi đầy tươi cười, mái tóc trắng đôn hậu, bờ vai rộng lớn, giọng nói vang dội. Ngươi khiến ta không cảm thấy phòng bị gì, nhưng người đầu tiên ra đòn sát thủ với ta lại là ngươi.”
Thương Ngô Đại Đế lộ vẻ bi ai: “Ta thật không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi, vì sao? Khoảnh khắc trước vẫn là huynh đệ, sao đột ngột trở mặt đâm sau lưng ta một đao? Ta nghĩ mãi mà không hiểu.”
Một lúc lâu sau lại lẩm bẩm nói: “Sau khi bán đứng ta chắc ngươi đã được Tiên giới trọng dụng? Lần này ta diệt đạo thống của ngươi trên thế gian, ngươi có kinh ngạc hay không? Ngươi có đích thân hạ giới không? Ta rất mong chờ.”
Trên Cửu Nghi sơn, Phượng Tiên Nhi khẽ nhíu mày, nháy mắt với A Phúc ngốc nghếch, chép miệng nói: “Nữ nhân tên Thanh Bích tới đây lâu rồi mà không đi, có phải định cướp Cửu Nghi sơn của chúng ta hay không?’
A Phúc ngốc nghếch không nói gì.
Phượng Tiên Nhi nói: “Nếu cô ta thành lập đạo thống trên Cửu Nghi sơn, ta không thể chứa chấp cô ta được, nhất định phải đọ sức một hồi. Nếu ta thắng cô ta thì thôi, nếu không đánh được cô ta thì ngươi đánh giúp ta nhé.”
Chu Thiên tử lập tức rời khỏi bí cảnh Thương Ngô, về Hạo Kinh, triệu tập quần thần văn võ, ba ngàn tướng sĩ tề tụ trùng trùng điệp điệp tiến vào vực Thương Ngô.
Thương Ngô Đại Đế chỉ đường cho họ, đưa các tướng sĩ tới các chư thiên khác biệt.
“Thương Ngô đạo huynh, ngươi có biết lệnh bài này là gì không?’
Hứa Ứng lấy ngọc bài có khắc chữ phù Nguyên Thú ra hỏi.
Tấm lệnh bài này là y giết chết Thiên Cơ Thượng Thần, lục soát được từ thi thể của hắn, chắc Thương Ngô Đại Đế kiến thức uyên bác sẽ nhận ra.
Thương Ngô Đại Đế cầm lấy, quan sát kỹ lưỡng nhưng không biết là gì, lắc đầu nói: “Ta chưa từng thấy thứ này.”
Hắn trả lại tiên phù hạ phàm cho Hứa Ứng, nhìn lên trên Phi Lai phong, Trúc Thiền Thiền đang luyện bảo giúp Sở Tương Tương, cười nói: “Hứa đạo hữu cảm thấy tiểu nữ ra sao?”
Hứa Ứng kinh ngạc, đây là lần thứ hai hắn hỏi mình thấy Sở Tương Tương thế nào. Y thầm nghĩ: “Ta dùng hết lời khen học chỗ Thất gia rồi. Còn hỏi nữa khéo hắn phát hiện ra ta là loại thất học mất, nên làm thế nào cho phải?’
Tuy tuổi thọ của y rất dài nhưng đa số thời gian bị bỏ lỡ, không chăn trâu thì cũng chăn dê, hoặc làm con trai của thương nhân, chưa bao giờ làm người có học.
Lần này khôi phục ký ức, cố gắng học tập theo Ngoan Thất, nhưng dù sao học hành có hạn, không thể giả làm người đọc sách.
Cũng may Thương Ngô Đại Đế không hỏi tới mà quay sang nói: “Hơn bảy vạn năm trước, ta là chỉnh thần cai quản việc qua lại giữa hai giới âm dương, rất được Tiên giới coi trọng. Có một ngày nọ ta nhận được một thiệp mời của bạn bè trên Tiên giới, thế nên ta tới Tiên giới gặp mặt. Nhưng lúc về vực Thương Ngô ta trúng mai phục, trận chiến đó ta đánh rất vất vả, sau khi đẩy lui cường địch mới phát hiện, xung quanh Tương giang dầy rẫy thi thể.”
Hắn suy nghĩ thất thần.
Một lúc lâu sau Thương Ngô Đại Đế mới nói tiếp: “Ta biết mình phạm phải sai lầm lớn khi đối dầu với kẻ địch, vô số dân chúng trong khu vực Tương giang vì ta mà chết. Ta trôi dạt quanh đó, đưa vô số thi thể vào vực sâu, mai táng bọn họ. Trong đống thi thể, ta phát hiện vẫn còn sót một bé gái trong tã lót, không ngờ lại may mắn sống qua thần chiến?”
Hứa Ứng giật mình: “Bé gái này chính là Tương Tương?”
Thương Ngô Đại Đế gật đầu: “Ta lấy Sở làm họ, lấy Tương giang làm tên, cho nên cô bé tên là Sở Tương Tương, nhận làm con gái của ta. Ta giữ Tương Tương bên cạnh, báo mộng cho sinh linh Chư Thiên Vạn Giới, để bọn họ lễ bái con gái vực sâu, thần linh Tương giang. Cuối cùng Tương Tương tu từ thân thể máu thịt thành thánh thần, sau này con bé có thần thông, chưởng quản Tương giang, được mọi người kính yêu, tu vi càng lúc càng mạnh.’
Hứa Ứng thầm giật mình, Sở Tương Tương từ thân thể máu thịt thành thần, khá giống với yêu thần của yêu tộc. Yêu thần cũng nhận hương hỏa lễ bái của lê dân bách tính ngay khi còn sống, dần dà tu thành thần linh.
Nhưng Sở Tương Tương là nhận hương hỏa từ khi là phàm nhân, lâu dần lại thành thần linh có phù văn Thiên đạo!
“Con bé hoàn toàn không biết, ta là kẻ thù khiến nó tan cửa nát nhà. Con bé vẫn cho rằng ta là phụ thân của nó.”
Thương Ngô Đại Đế nói: “Hơn bảy vạn năm trước, lũ người mai phục ta trong vực Thương Ngô rất kỳ quái.”
Hứa Ứng nói: “Chẳng lẽ người mời ngươi tới Tiên giới làm khách không kỳ quái hơn à?”
Thương Ngô Đại Đế thân thể run rẩy, quay người lại nhìn y, một lúc lâu sau mới nói: “Tương Tương là hòn ngọc quý trên tay ta, Hứa đạo hữu phải đối xử tốt với nó đấy.”
Hứa Ứng nói vâng, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Ngay lúc này Chu Thiên tử lại nhanh chóng chạy tới nói: “Hứa huynh, chúng ta phát hiện vị trí Thiên Đức Thượng Thần ở thế giới Sơ Nguyên!”
Hứa Ứng nghe vậy tinh thần phấn chấn, cáo lỗi với Thương Ngô Đại Đế rồi theo Chu Thiên tử chui vào vực Thương Ngô, xuyên qua một vực sâu.
Thương Ngô Đại Đế đưa mắt nhìn bọn họ đi khỏi, tự nhủ: “Ta cũng nghi ngờ vị bằng hữu mời ta tới Tiên giới làm khách, nhưng đó là bằng hữu của ta. Ta có rất ít bằng hữu. Tuy ta nghi ngờ hắn nhưng vẫn không mấy phòng bị, mãi tới hơn sáu vạn năm trước.”
Hắn thở dài, cảm xúc xao động kịch liệt. Trong Chư Thiên Vạn Giới, dưới từng vực thẳm Thương Ngô xuất hiện thân thể khổng lồ lăn qua lăn lại dưới đáy vực, phát ra tiếng rống như trâu như rồng.
Từng kẻ giám sát vực sâu dồn dập bị tiếng rống kinh động, bay lên không trung của vực sâu, tế cây roi ra.
Ngọn roi khổng lồ lao nhao đại đạo đánh xuống thân thể không an phận dưới đáy vực.
Chư Thiên Vạn Giới, mỗi thế giới đều có một kẻ giám sát như vậy, giám sát động tĩnh trong vực sâu. Ngọn roi trong tay bọn họ giống hệt nhau, đều được chế tạo từ gân rồng, sau khi tế lên, gân rồng sẽ hóa thành từng con thương long quấn lấy nhau, trở nên to lớn không gì sánh được, đánh thân thể kia trầy da tróc thịt!
Thương Ngô Đại Đế sắc mặt âm trầm, cảm nhận đau đớn trên thân thể mình.
“Sáu vạn năm qua, đau đớn mà các ngươi trút lên người ta...”
Trong từng chư thiên thế giới, thân thể cực kỳ khổng lồ đột nhiên nhô ra khỏi vực sâu, lao thẳng tới tận mây xanh, như cột trụ chống trời!
Những kẻ giám sát vực sâu kia dồn dập ngẩng đầu, ngọn roi trong tay không khỏi mềm nhũn, bọn chúng ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng kinh khủng trước mặt, có cảm giác như ngày tận thế đã tới.
Thân thể khổng lồ giơ cao lên bầu trời đột nhiên đập ầm ầm xuống!
“Rầm!”
Trong vũ trụ sao trời, từng thế giới dồn dập chấn động, tạo thành phá hoại khủng khiếp, thậm chí đứng ngoài tinh không vẫn thấy rõ ràng!
Thương Ngô Đại Đế sừng sững trong bí cảnh Thương Ngô, không hề động đậy, nhưng hàng vạn cao thủ tuyệt đỉnh trong Chư Thiên Vạn Giới, trong cùng thời khắc đó đều chết bất đắc kỳ tử!
Cả Nguyên Thần lẫn thân thể đều bị đập nát!
Thương Ngô Đại Đế ngẩng đầu lên nhìn vết nứt trên Tiên giới, hạ giọng nói: “Sáu vạn năm trước, ngươi xuất hiện trong bí cảnh Thương Ngô, đi cùng ngươi còn có rất nhiều gương mặt xa lạ. Trên danh nghĩa thì các ngươi tới làm khách, gương mặt ngươi đầy tươi cười, mái tóc trắng đôn hậu, bờ vai rộng lớn, giọng nói vang dội. Ngươi khiến ta không cảm thấy phòng bị gì, nhưng người đầu tiên ra đòn sát thủ với ta lại là ngươi.”
Thương Ngô Đại Đế lộ vẻ bi ai: “Ta thật không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi, vì sao? Khoảnh khắc trước vẫn là huynh đệ, sao đột ngột trở mặt đâm sau lưng ta một đao? Ta nghĩ mãi mà không hiểu.”
Một lúc lâu sau lại lẩm bẩm nói: “Sau khi bán đứng ta chắc ngươi đã được Tiên giới trọng dụng? Lần này ta diệt đạo thống của ngươi trên thế gian, ngươi có kinh ngạc hay không? Ngươi có đích thân hạ giới không? Ta rất mong chờ.”
Trên Cửu Nghi sơn, Phượng Tiên Nhi khẽ nhíu mày, nháy mắt với A Phúc ngốc nghếch, chép miệng nói: “Nữ nhân tên Thanh Bích tới đây lâu rồi mà không đi, có phải định cướp Cửu Nghi sơn của chúng ta hay không?’
A Phúc ngốc nghếch không nói gì.
Phượng Tiên Nhi nói: “Nếu cô ta thành lập đạo thống trên Cửu Nghi sơn, ta không thể chứa chấp cô ta được, nhất định phải đọ sức một hồi. Nếu ta thắng cô ta thì thôi, nếu không đánh được cô ta thì ngươi đánh giúp ta nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.