Chương 287: Đứa Con Của Vận Mệnh 1
Trạch Trư
26/08/2023
Cô gái bốn tay kia phát hiện ra na thuật của Hứa Ứng xâm lấn Kim Đan của bản thân, lại bị uy lực của Kim Đan bản thân ngăn cản đồng thời còn trấn áp ngược trở về, không khỏi giật mình: “Hình như hắn không mạnh như ta tưởng tượng.”
Vừa rồi cô ta vừa đối mặt với na thuật của Hứa Ứng thì thân thể đã nhanh chóng già yếu, chỉ cảm thấy đạo pháp thần thông của đối phương là thứ mình chưa bao giờ gặp, vì vậy không ham chiến.
Giờ tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy không đúng.
Cô giơ bàn tay lên, vận hành công pháp, hoạt tính trong thân thể từ từ gia tăng, làn da nhăn nheo cũng khôi phục sức sống, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói: “Quả nhiên có vấn đề!”
Vừa rồi cô ta thấy bản thân nhanh chóng già yếu nên cho rằng đối phương nắm giữ thần thông khống chế thời gian, bây tế giờ nhìn lại, xem ra đối phương chỉ dùng một loại thần thông kỳ lạ nào đó cướp đoạt hoạt tính trong thân thể mình.
“Ta phong bế toàn bộ huyệt khiếu, khiến cho khí huyết bản thân không rò ra ngoài, xem hắn làm gì được ta!”
Cô gái bốn tay đang định quay đầu lại đọ sức với Hứa Ứng một trận, đột nhiên trên không trung vang lên một giọng nói: “Việt Hồng Chúc sư muội, mau đi lên, chúng ta phát hiện tung tích của tiên đạo linh căn!”
Cô gái bốn tay đành bỏ qua ý nghĩ đó, nhanh chóng chạy lên núi ngọc.
“Cô ta tên là Việt Hồng Chúc?” Hứa Ứng nhìn lên, chỉ thấy cô gái bốn tay nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Trên núi ngọc mọc đầy cỏ cây, xem ra nơi này không bị trận chiến trừ ma vệ đạo ẩn hóa, không biết phải làm sao mới tìm được tiên đạo linh căn trong đống cây cối hoa cỏ này.
Hứa Ứng cẩn thận hồi tưởng lại tình tiết khi giao chiến với Việt Hồng Chúc lúc vừa rồi, so sánh ưu khuyết điểm trong thần thông của hai người.
Thuật pháp y vừa vận dụng là Nghịch Trường Sinh, là na thuật tương đối cao thâm trong Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết, có thể tước đoạt hoạt tính trong thân thể kẻ địch, khiến thân thể đối phương trở nên già yếu.
Chu Tề Vân từng dùng na pháp này cướp đoạt tám ngàn năm tuổi thọ của cây hòe lớn bên cạnh Nại Hà!
Hứa Ứng dùng na thuật này đối phó với Việt Hồng Chúc, ban đầu rất hữu hiệu nhưng Việt Hồng Chúc dùng Kim Đan ép ngược lại là phá được Nghịch Trường Sinh thuật.
“Na thuật được ghi lại trong Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết có thiếu sót về mặt cường độ, khi tu vi ngang hàng thì có thể tước đoạt hoạt tính trong thân thể đối phương, nhưng tu vi của đối phương hơi cao một chút là bị phá vỡ na thuật.”
Hứa Ứng suy nghĩ, cường độ của na thuật không đủ thì phải làm sao để sửa lại?
“Có thể thu nhỏ phạm vi bao phủ, cường hóa công kích vào một bộ phận nào đó. Ví dụ như vừa rồi ta có thể dùng Nghịch Trường Sinh thuật nhắm vào con mắt Việt Hồng Chúc, khiến con mắt cô ta biến chất trong thời gian ngắn. Còn có thể nhắm vào tim của cô ta, khiến trái tim cô ta già yếu tới mức ngừng đập.”
Hứa Ứng càng nghĩ càng hưng phấn, lập tức ra tay cải tiến na thuật trong Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết.
“Còn có thể nhắm vào đầu óc cô ta, khiến cho đầu óc cô ta nhanh chóng già nua tới mức thủng trăm ngàn lỗ!”
Tiết Doanh An vẫn chưa hết sợ hãi, lại thấy Hứa Ứng không nhúc nhích, cho rằng y trúng pháp thuật tạo hóa của Việt Hồng Chúc, định đi tới ứng cứu. Ngoan Thất vội vàng ngăn hắn lại nói: “A Ứng thường xuyên như vậy, đừng kinh động hắn kẻo lại bị không may.”
Tiết Doanh An nghi hoặc không thôi: “Không may ra sao?”
Ngoan Thất nói: “Một năm trước, ta thấy hắn chìm vào trầm tư như vậy, tưởng hắn trúng tà thuật nên định đánh thức đó. Sau đó ta trúng một chiêu thần thông mới của hắn, đợi tới khi ta tỉnh lại...” Hắn lộ vẻ sợ hãi nói: “... đã là hai tháng sau!”
Tiết Doanh An giật nảy mình, trong lòng càng hiếu kỳ: “Trong hai tháng đó rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Ngoan Thất mặt rắn âm trầm bất định.
Chuyện này diễn ra khi Hứa Ứng, Ngoan Thất và quả chuông cùng thăm dò địa điểm ẩn hóa của Hàn Vương. Bọn họ vừa trấn áp bộ da Hàn Vương, Hứa Ứng quan sát vết thương trên da Hàn Vương rồi chìm vào trầm tư.
Ngoan Thất huých Hứa Ứng một cái, thế là ăn một chiêu thần thông của Hứa Ứng, hai tháng sau tỉnh lại đã thấy y thuật của Hứa Ứng cực kỳ tinh xảo, các loại na thuật khâu vá thân thể như hạ bút thành ăn.
Nhất là na thuật khâu dây thần kinh, Hứa Ứng thi triển cực kỳ thuần thục.
Ngoan Thất không khỏi nghi ngờ, hỏi thăm quả chuông hai tháng qua đã xảy ra chuyện gì. Quả chuông ấp úng không chịu nói, bị hắn làm phiền quá không chịu được mới nói cho hắn biết: A Ứng khó khăn lắm mới vá được ngươi lại, nhưng ngươi đã nát nhừ, nhất là dây thần kinh trên người đứt hết.
Từ đó trở đi, Ngoan Thất đã biết, tuyệt đối không được quấy rầy Hứa Ứng khi y trầm tư.
Thường thì lúc này Hứa Ứng đang suy tư na thuật mới, pháp thuật mới, bất cẩn chút thôi là y cho một chiêu na thuật hoặc pháp thuật chưa từng có trước đây!
Nếu chết ngay tại chỗ có khi còn đỡ, quan trọng là có thể không chết ngay được.
“Chúng ta cứ lên núi thôi, hắn sẽ tự đi sau.” Ngoan Thất nói với Tiết Doanh An.
Một người một rắn leo lên núi ngọc, Tiết Doanh An quay đầu nhìn lại, qủa nhiên thấy Hứa Ứng nhắm mắt đi theo bọn họ, lúc này mới hơn yên tâm một chút.
“Đúng rồi, Doanh An, rõ ràng là thực lực của ngươi cực kỳ cao cường, sao lại bị cô gái kia đánh bị thương?” Ngoan Thất điều động hoạt tính bí tàng Nê Hoàn, chữa trị thương thế cho Tiết Doanh An, dò hỏi.
Tiết Doanh An thấy hắn cũng có thể sử dụng na thuật, trong lòng cực kỳ hâm mộ, nói: “Việt Hồng Chúc cao hơn ta một cảnh giới, lại có nhiều hơn hai cánh tay, tốc độ di chuyển và tốc độ tấn công cao hơn ta, còn ra tay đánh lén, ta cũng không kịp trở tay!”
Thực lực của hắn cực kỳ cao minh, là đệ tử mà Lý Tiêu Khách tập trung bồi dưỡng.
Tuy trong hoang mạc này hắn dính đòn nhiều lần, nhưng đó là vì kinh nghiệm giang hồ thiếu thốn, hắn gặp bất trắc liên tục như vậy mà không chết càng chứng tỏ thực lực của hắn mạnh mẽ tới mức nào!
Trong thế hệ trẻ tuổi, hắn là một trong số ít những người có thể chiến đấu chính diện với Hứa Ứng, thậm chí sau khi hắn triển khai kiếm thế, Hứa Ứng cũng bị ép không thể không né tránh mũi nhọn!
Nhưng tốc độ tấn công của Việt Hồng Chúc quá nhanh, nhanh tới mức hắn thậm chí không rảnh tay tế ra Hồng Đậu tiên căn!
Nếu hắn có thể tế ra tiên căn kịp thời, chắc đã không đến mức suýt nữa bị Việt Hồng Chúc chặt đầu!
Trên đỉnh núi ngọc đột nhiên vang lên một tràng cười lớn, Chu Trung Toàn vươn người đứng dậy, tế ra một gốc tiên đạo linh căn, cất cao giọng nói: “Tiên căn đúng là hữu dụng, cuối cùng ta cũng đột phá Khấu Quan kỳ, luyện thành Kim Đan!”
Tiếng cười của hắn chấn động núi non, lão thần tiên bị xích khắp người cũng ở ngay bên cạnh, nở một nụ cười, thầm nghĩ: “Luyện thành Kim Đan là đủ rồi. Có thể đoạt xá!”
Chu Trung Toàn tinh thần phấn chấn, cười nói: “Hứa Ứng, cuối cùng ta cũng có thể quang minh chính đại đánh bại ngươi, coi ngươi như đá kê chân, đi lên như diều gặp gió!”
Vừa rồi cô ta vừa đối mặt với na thuật của Hứa Ứng thì thân thể đã nhanh chóng già yếu, chỉ cảm thấy đạo pháp thần thông của đối phương là thứ mình chưa bao giờ gặp, vì vậy không ham chiến.
Giờ tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy không đúng.
Cô giơ bàn tay lên, vận hành công pháp, hoạt tính trong thân thể từ từ gia tăng, làn da nhăn nheo cũng khôi phục sức sống, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói: “Quả nhiên có vấn đề!”
Vừa rồi cô ta thấy bản thân nhanh chóng già yếu nên cho rằng đối phương nắm giữ thần thông khống chế thời gian, bây tế giờ nhìn lại, xem ra đối phương chỉ dùng một loại thần thông kỳ lạ nào đó cướp đoạt hoạt tính trong thân thể mình.
“Ta phong bế toàn bộ huyệt khiếu, khiến cho khí huyết bản thân không rò ra ngoài, xem hắn làm gì được ta!”
Cô gái bốn tay đang định quay đầu lại đọ sức với Hứa Ứng một trận, đột nhiên trên không trung vang lên một giọng nói: “Việt Hồng Chúc sư muội, mau đi lên, chúng ta phát hiện tung tích của tiên đạo linh căn!”
Cô gái bốn tay đành bỏ qua ý nghĩ đó, nhanh chóng chạy lên núi ngọc.
“Cô ta tên là Việt Hồng Chúc?” Hứa Ứng nhìn lên, chỉ thấy cô gái bốn tay nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Trên núi ngọc mọc đầy cỏ cây, xem ra nơi này không bị trận chiến trừ ma vệ đạo ẩn hóa, không biết phải làm sao mới tìm được tiên đạo linh căn trong đống cây cối hoa cỏ này.
Hứa Ứng cẩn thận hồi tưởng lại tình tiết khi giao chiến với Việt Hồng Chúc lúc vừa rồi, so sánh ưu khuyết điểm trong thần thông của hai người.
Thuật pháp y vừa vận dụng là Nghịch Trường Sinh, là na thuật tương đối cao thâm trong Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết, có thể tước đoạt hoạt tính trong thân thể kẻ địch, khiến thân thể đối phương trở nên già yếu.
Chu Tề Vân từng dùng na pháp này cướp đoạt tám ngàn năm tuổi thọ của cây hòe lớn bên cạnh Nại Hà!
Hứa Ứng dùng na thuật này đối phó với Việt Hồng Chúc, ban đầu rất hữu hiệu nhưng Việt Hồng Chúc dùng Kim Đan ép ngược lại là phá được Nghịch Trường Sinh thuật.
“Na thuật được ghi lại trong Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết có thiếu sót về mặt cường độ, khi tu vi ngang hàng thì có thể tước đoạt hoạt tính trong thân thể đối phương, nhưng tu vi của đối phương hơi cao một chút là bị phá vỡ na thuật.”
Hứa Ứng suy nghĩ, cường độ của na thuật không đủ thì phải làm sao để sửa lại?
“Có thể thu nhỏ phạm vi bao phủ, cường hóa công kích vào một bộ phận nào đó. Ví dụ như vừa rồi ta có thể dùng Nghịch Trường Sinh thuật nhắm vào con mắt Việt Hồng Chúc, khiến con mắt cô ta biến chất trong thời gian ngắn. Còn có thể nhắm vào tim của cô ta, khiến trái tim cô ta già yếu tới mức ngừng đập.”
Hứa Ứng càng nghĩ càng hưng phấn, lập tức ra tay cải tiến na thuật trong Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết.
“Còn có thể nhắm vào đầu óc cô ta, khiến cho đầu óc cô ta nhanh chóng già nua tới mức thủng trăm ngàn lỗ!”
Tiết Doanh An vẫn chưa hết sợ hãi, lại thấy Hứa Ứng không nhúc nhích, cho rằng y trúng pháp thuật tạo hóa của Việt Hồng Chúc, định đi tới ứng cứu. Ngoan Thất vội vàng ngăn hắn lại nói: “A Ứng thường xuyên như vậy, đừng kinh động hắn kẻo lại bị không may.”
Tiết Doanh An nghi hoặc không thôi: “Không may ra sao?”
Ngoan Thất nói: “Một năm trước, ta thấy hắn chìm vào trầm tư như vậy, tưởng hắn trúng tà thuật nên định đánh thức đó. Sau đó ta trúng một chiêu thần thông mới của hắn, đợi tới khi ta tỉnh lại...” Hắn lộ vẻ sợ hãi nói: “... đã là hai tháng sau!”
Tiết Doanh An giật nảy mình, trong lòng càng hiếu kỳ: “Trong hai tháng đó rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Ngoan Thất mặt rắn âm trầm bất định.
Chuyện này diễn ra khi Hứa Ứng, Ngoan Thất và quả chuông cùng thăm dò địa điểm ẩn hóa của Hàn Vương. Bọn họ vừa trấn áp bộ da Hàn Vương, Hứa Ứng quan sát vết thương trên da Hàn Vương rồi chìm vào trầm tư.
Ngoan Thất huých Hứa Ứng một cái, thế là ăn một chiêu thần thông của Hứa Ứng, hai tháng sau tỉnh lại đã thấy y thuật của Hứa Ứng cực kỳ tinh xảo, các loại na thuật khâu vá thân thể như hạ bút thành ăn.
Nhất là na thuật khâu dây thần kinh, Hứa Ứng thi triển cực kỳ thuần thục.
Ngoan Thất không khỏi nghi ngờ, hỏi thăm quả chuông hai tháng qua đã xảy ra chuyện gì. Quả chuông ấp úng không chịu nói, bị hắn làm phiền quá không chịu được mới nói cho hắn biết: A Ứng khó khăn lắm mới vá được ngươi lại, nhưng ngươi đã nát nhừ, nhất là dây thần kinh trên người đứt hết.
Từ đó trở đi, Ngoan Thất đã biết, tuyệt đối không được quấy rầy Hứa Ứng khi y trầm tư.
Thường thì lúc này Hứa Ứng đang suy tư na thuật mới, pháp thuật mới, bất cẩn chút thôi là y cho một chiêu na thuật hoặc pháp thuật chưa từng có trước đây!
Nếu chết ngay tại chỗ có khi còn đỡ, quan trọng là có thể không chết ngay được.
“Chúng ta cứ lên núi thôi, hắn sẽ tự đi sau.” Ngoan Thất nói với Tiết Doanh An.
Một người một rắn leo lên núi ngọc, Tiết Doanh An quay đầu nhìn lại, qủa nhiên thấy Hứa Ứng nhắm mắt đi theo bọn họ, lúc này mới hơn yên tâm một chút.
“Đúng rồi, Doanh An, rõ ràng là thực lực của ngươi cực kỳ cao cường, sao lại bị cô gái kia đánh bị thương?” Ngoan Thất điều động hoạt tính bí tàng Nê Hoàn, chữa trị thương thế cho Tiết Doanh An, dò hỏi.
Tiết Doanh An thấy hắn cũng có thể sử dụng na thuật, trong lòng cực kỳ hâm mộ, nói: “Việt Hồng Chúc cao hơn ta một cảnh giới, lại có nhiều hơn hai cánh tay, tốc độ di chuyển và tốc độ tấn công cao hơn ta, còn ra tay đánh lén, ta cũng không kịp trở tay!”
Thực lực của hắn cực kỳ cao minh, là đệ tử mà Lý Tiêu Khách tập trung bồi dưỡng.
Tuy trong hoang mạc này hắn dính đòn nhiều lần, nhưng đó là vì kinh nghiệm giang hồ thiếu thốn, hắn gặp bất trắc liên tục như vậy mà không chết càng chứng tỏ thực lực của hắn mạnh mẽ tới mức nào!
Trong thế hệ trẻ tuổi, hắn là một trong số ít những người có thể chiến đấu chính diện với Hứa Ứng, thậm chí sau khi hắn triển khai kiếm thế, Hứa Ứng cũng bị ép không thể không né tránh mũi nhọn!
Nhưng tốc độ tấn công của Việt Hồng Chúc quá nhanh, nhanh tới mức hắn thậm chí không rảnh tay tế ra Hồng Đậu tiên căn!
Nếu hắn có thể tế ra tiên căn kịp thời, chắc đã không đến mức suýt nữa bị Việt Hồng Chúc chặt đầu!
Trên đỉnh núi ngọc đột nhiên vang lên một tràng cười lớn, Chu Trung Toàn vươn người đứng dậy, tế ra một gốc tiên đạo linh căn, cất cao giọng nói: “Tiên căn đúng là hữu dụng, cuối cùng ta cũng đột phá Khấu Quan kỳ, luyện thành Kim Đan!”
Tiếng cười của hắn chấn động núi non, lão thần tiên bị xích khắp người cũng ở ngay bên cạnh, nở một nụ cười, thầm nghĩ: “Luyện thành Kim Đan là đủ rồi. Có thể đoạt xá!”
Chu Trung Toàn tinh thần phấn chấn, cười nói: “Hứa Ứng, cuối cùng ta cũng có thể quang minh chính đại đánh bại ngươi, coi ngươi như đá kê chân, đi lên như diều gặp gió!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.