Chương 423: Dùng Võ Hóa Đạo 2
Trạch Trư
26/08/2023
“Hộc, hộc, hộc...”
Hứa Ứng dừng bước, cố gắng phân biệt con đường phía trước nhưng tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
Trong đại điện đồng xanh cách đó không xa, dường như có một bóng người đứng ở cửa điện, vóc dáng yểu điệu, có vẻ là nữ, đang lẳng lặng nhìn y.
“Hộc, hộc, hộc...”
Hứa Ứng thở từng hơi một, đột nhiên giơ tay phải lên, hai ngón tay cắm vào hốc mắt mình.
“Á~~”
Y nghiêng đầu gầm lên một tiếng, móc hai con mắt của mình ra, lập tức cắn đứt đầu lưỡi, đâm điếc lỗ tai.
Lỗ mũi và miệng của y cũng nối liền lại, phong bế hoàn toàn, biến thành một gương mặt như tờ giấy trắng.
Hứa Ứng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào, không thể thở nổi, y bước từng bước một ra ngoài.
Kim Đan của y dần dần bị ô nhiễm, đã không còn ánh sáng, năm tòa tiên sơn cũng mục nát, cây cối héo úa, Thiên Hà hóa xanh, từng tàng trùng thiên rời rạc.
Nguyên khí của y suy kiệt, cánh cửa Huyền Quan rỉ sét, từng tòa động thiên nhanh chóng mục nát.
Tu vi của y biến mất.
Hứa Ứng tiếp tục đi tới, dắt theo Thời Vũ Tình cũng không nhìn thấy không nghe thấy không ngửi thấy như y, đi về phía bóng tối không xác định.
Trong thành trấn không nhìn thấy này, có từng người như bọn họ, đứng đó như ngựa gỗ.
Bọn họ cũng giống như Hứa Ứng, phong ấn bản thân lại, để ngoại tà không thể xâm nhập, nhưng bọn họ không thể ra ngoài thành trấn này.
Cuối cùng bọn họ không hề nhúc nhích, như biến thành tảng đá.
Hứa Ứng vẫn đang đi về phía trước, tránh khỏi những người như tảng đá này. Y nhất định phải dẫn Thời Vũ Tình ra khỏi tòa thành này, y không muốn ở lại đây vĩnh viễn.
“Ta còn rất nhiều chuyện chưa làm, ta còn ký ức chưa tìm lại, ta còn chưa tìm thấy quê hương!”
Hứa Ứng đi thẳng về phía trước, lúc này y chỉ là một phàm nhân.
Một phàm nhân, mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, mà phải ra khỏi tòa thành bị tiên đạo nhiễm bẩn, không khác gì nằm mơ nói mộng!
Huống chi y còn dẫn theo một người khác!
Đột nhiên, Hứa Ứng đâm phải một người.
Trong lòng y trầm xuống, đáng lẽ ra y không đâm vào người khác mới đúng, y đã ghi nhớ con đường phía trước, ghi nhớ vị trí mỗi người. Y đi theo trí nhớ của mình, không thể sai lầm được!
Nhưng sai lầm vẫn xảy ra.
Hứa Ứng ổn định tâm thần, tiếp tục bước chân, lách qua người kia đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên, y đâm vào tường.
Hứa Ứng dừng bước, khóe mắt run rẩy. Tuy con mắt y đã mù nhưng trong đầu có bản đồ rõ ràng, trên bàn đồ có con đường, ghi lại vị trí mỗi người.
Bây giờ tấm bản đồ này đã mơ hồ, rối loạn.
Trên trán y đổ mồ hôi lạnh. Tỉnh táo, tỉnh táo, y thầm nhủ, lúc này tuyệt đối không được hoảng loạn.
Hoảng loạn sẽ lại phạm sai lầm, còn sai lầm nữa có lẽ sẽ vĩnh viễn không cách nào ra khỏi thành trấn này!
Y lần mò đi về phía trước, đụng phải người khác, người bị y đụng như tỉnh lại, cũng bắt đầu đi lại, lại đụng vào người khác.
Dần dà, đường phố náo nhiệt hẳn lên, người người đi qua đi lại, không ngừng va chạm.
Hứa Ứng giơ một tay dò đường, khó nhọc đi tới, không biết lần mò bao lâu, có lẽ một ngày, cũng có thể là mười ngày, thậm chí là một tháng.
Y không thấy bất cứ thứ gì, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, thời gian dường như không còn ý nghĩa.
Y chỉ biết đi về phía trước, tiếp tục thăm dò phía trước.
Lúc này y sờ được một bức tường lạnh buốt, Hứa Ứng dừng tay, bước chân cũng ngừng lại.
Bức tường lạnh buốt này trông không giống tảng đá, cũng không phải khúc gỗ, chắc là đồng hay sắt, có cảm giác của kim loại.
Trên tường còn có hoa văn kỳ lạ, hoa văn không ngừng biến đổi, như rắn trườn, lại như nòng nọc.
Bàn tay Hứa Ứng run rẩy một chút, y nhận ra được đây là tiên điện bằng đồng xanh kia.
Y đi một vòng, lại trở lại bên cạnh tiên đồng xanh.
Y run rẩy sờ soạng bốn phía, tìm thấy một cánh tay, cánh tay của chủ nhân kia cũng giống như y, cũng mò tới tiên điện đồng xanh này.
Có điều chủ nhân của cánh tay như đã hóa đá, cứng đờ ở đó, không hề nhúc nhích.
Hứa Ứng tiếp tục tìm tòi dọc theo tiên điện đồng xanh, càng chạm vào nhiều cánh tay hơn.
Bốn phía xung quanh tiên điện đồng xanh là một loạt những người không mặt mũi. Khi lần mò tới tòa tiên điện đồng xanh này là họ đều chìm vào tuyệt vọng, không động đậy được nữa, đứng đờ tại đó như tượng gỗ.
Hứa Ứng tiếp tục lần mò về phía trước, dần dần rời khỏi tiên điện đồng xanh. Những người kia từ bỏ nhưng y vẫn không từ bỏ, y muốn lần mò tiếp, mãi tới lúc tìm được đường ra.
Không biết bao lâu sau, có lẽ một ngày, cũng có thể là mười ngày, thậm chí là một tháng; y lại chạm vào tiên điện đồng xanh, y lại trở về điểm ban đầu.
Thân thể Hứa Ứng run rẩy kịch liệt, y bất lực ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu của mình.
Y không hề nhúc nhích, hệt như những người đã tuyệt vọng xung quanh, cũng chìm vào tuyệt vọng.
Một lúc lâu sau, y lại đứng dậy, dắt Thời Vũ Tình tiếp tục đi tới, lại lần mò.
“Ta cần có mắt.”
Hứa Ứng dừng bước, thầm nhủ trong lòng: “Muốn ra ngoài thì ta buộc phải có một đôi mắt.”
Y đã không còn bất cứ pháp lực nào, Kim Đan cũng bị vấy bẩn, từng cảnh giới như mục nát, tất cả đạo tượng của y đều không thể sử dụng!
Động thiên của y cũng bị nhiễm bẩn, bất cứ tiên dược nào cũng mất tác dụng nguyên bản.
Y không thể khiến con mắt mình mọc ra.
Y đột nhiên nhớ tới lúc Địch Võ Tiên ngắt hoa, Địch Võ Tiên chỉ là một võ phu, chưa từng học luyện khí, cũng chưa từng học na pháp, lại không biết bất cứ đạo tượng nào.
Nhưng Địch Võ Tiên bẻ hoa trồng lê, lại khiến cây lê trở lai thành cành, cắm vào cây. Tu vi võ đạo như vậy đã là đoạt cả thiên địa tạo hóa.
Nếu Địch Võ Tiên ở đây, ngay cả tiên đạo cũng không thể phong bế được hắn!
“Tất cả thần thông đều bắt nguồn từ võ, con người phản kháng tự nhiên, phản kháng thiên đạo, phản kháng bạo ngược, rèn luyện thân thể và ý chí, mới khiến thần thông sinh ra từ võ đạo.”
Hứa Ứng đứng đó, vận tinh thần võ đạo, thiêu đốt ý chí võ đạo.
Y dắt dải lụa buộc tay Thời Vũ Tình ở bên hông, chậm rãi thi triển Chiến Thần Bát Pháp, từng chiêu nối tiếp nhau, rành mạch rõ ràng.
Võ đạo chính là chiến đấu với thiên địa, vật lộn với tự nhiên, chính là hành hiệp trượng nghĩa, phản kháng bạo ngược!
Võ đạo không chỉ khui rèn thân thể mà còn mài giũa tinh thần, khiến tinh thần đột phá tất cả áp bức, đột phá tất cả gông cùng xiềng xích!
Lúc trước Hứa Ứng cũng tu luyện võ đạo. Trong Võ Đạo Bỉ Ngạn, y dùng tốc độ nhanh nhất học xong toàn bộ tuyệt học ở nơi đó, nhưng tu vi võ đạo y vẫn chưa đạt tới trình độ của đám người Địch Võ Tiên, Võ Thiên Tôn.
Y chưa thể dùng võ nhập đạo, cũng chưa thể dùng võ hóa đạo!
Còn bây giờ, y đối mặt với tuyệt cảnh, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác của đám người Võ Thiên Tôn, Địch Võ Tiên khi đối mặt với chiến trường thái cổ.
Kiên trì, thủ hộ, là chấp nhất và chính nghĩa trong lòng, không sợ tất cả, vĩnh viễn không từ bỏ.
Cho dù là tiên, cho dù là tiên đạo, đè lên người y thì y cũng lật tu, cũng muốn đập nát!
Ý chí của y đi đầu, ý chí kéo theo thân thể, tới thể hiện ý chí, viết ra suy nghĩ trong lòng mình!
Hứa Ứng dừng bước, cố gắng phân biệt con đường phía trước nhưng tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
Trong đại điện đồng xanh cách đó không xa, dường như có một bóng người đứng ở cửa điện, vóc dáng yểu điệu, có vẻ là nữ, đang lẳng lặng nhìn y.
“Hộc, hộc, hộc...”
Hứa Ứng thở từng hơi một, đột nhiên giơ tay phải lên, hai ngón tay cắm vào hốc mắt mình.
“Á~~”
Y nghiêng đầu gầm lên một tiếng, móc hai con mắt của mình ra, lập tức cắn đứt đầu lưỡi, đâm điếc lỗ tai.
Lỗ mũi và miệng của y cũng nối liền lại, phong bế hoàn toàn, biến thành một gương mặt như tờ giấy trắng.
Hứa Ứng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào, không thể thở nổi, y bước từng bước một ra ngoài.
Kim Đan của y dần dần bị ô nhiễm, đã không còn ánh sáng, năm tòa tiên sơn cũng mục nát, cây cối héo úa, Thiên Hà hóa xanh, từng tàng trùng thiên rời rạc.
Nguyên khí của y suy kiệt, cánh cửa Huyền Quan rỉ sét, từng tòa động thiên nhanh chóng mục nát.
Tu vi của y biến mất.
Hứa Ứng tiếp tục đi tới, dắt theo Thời Vũ Tình cũng không nhìn thấy không nghe thấy không ngửi thấy như y, đi về phía bóng tối không xác định.
Trong thành trấn không nhìn thấy này, có từng người như bọn họ, đứng đó như ngựa gỗ.
Bọn họ cũng giống như Hứa Ứng, phong ấn bản thân lại, để ngoại tà không thể xâm nhập, nhưng bọn họ không thể ra ngoài thành trấn này.
Cuối cùng bọn họ không hề nhúc nhích, như biến thành tảng đá.
Hứa Ứng vẫn đang đi về phía trước, tránh khỏi những người như tảng đá này. Y nhất định phải dẫn Thời Vũ Tình ra khỏi tòa thành này, y không muốn ở lại đây vĩnh viễn.
“Ta còn rất nhiều chuyện chưa làm, ta còn ký ức chưa tìm lại, ta còn chưa tìm thấy quê hương!”
Hứa Ứng đi thẳng về phía trước, lúc này y chỉ là một phàm nhân.
Một phàm nhân, mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, mà phải ra khỏi tòa thành bị tiên đạo nhiễm bẩn, không khác gì nằm mơ nói mộng!
Huống chi y còn dẫn theo một người khác!
Đột nhiên, Hứa Ứng đâm phải một người.
Trong lòng y trầm xuống, đáng lẽ ra y không đâm vào người khác mới đúng, y đã ghi nhớ con đường phía trước, ghi nhớ vị trí mỗi người. Y đi theo trí nhớ của mình, không thể sai lầm được!
Nhưng sai lầm vẫn xảy ra.
Hứa Ứng ổn định tâm thần, tiếp tục bước chân, lách qua người kia đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên, y đâm vào tường.
Hứa Ứng dừng bước, khóe mắt run rẩy. Tuy con mắt y đã mù nhưng trong đầu có bản đồ rõ ràng, trên bàn đồ có con đường, ghi lại vị trí mỗi người.
Bây giờ tấm bản đồ này đã mơ hồ, rối loạn.
Trên trán y đổ mồ hôi lạnh. Tỉnh táo, tỉnh táo, y thầm nhủ, lúc này tuyệt đối không được hoảng loạn.
Hoảng loạn sẽ lại phạm sai lầm, còn sai lầm nữa có lẽ sẽ vĩnh viễn không cách nào ra khỏi thành trấn này!
Y lần mò đi về phía trước, đụng phải người khác, người bị y đụng như tỉnh lại, cũng bắt đầu đi lại, lại đụng vào người khác.
Dần dà, đường phố náo nhiệt hẳn lên, người người đi qua đi lại, không ngừng va chạm.
Hứa Ứng giơ một tay dò đường, khó nhọc đi tới, không biết lần mò bao lâu, có lẽ một ngày, cũng có thể là mười ngày, thậm chí là một tháng.
Y không thấy bất cứ thứ gì, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, thời gian dường như không còn ý nghĩa.
Y chỉ biết đi về phía trước, tiếp tục thăm dò phía trước.
Lúc này y sờ được một bức tường lạnh buốt, Hứa Ứng dừng tay, bước chân cũng ngừng lại.
Bức tường lạnh buốt này trông không giống tảng đá, cũng không phải khúc gỗ, chắc là đồng hay sắt, có cảm giác của kim loại.
Trên tường còn có hoa văn kỳ lạ, hoa văn không ngừng biến đổi, như rắn trườn, lại như nòng nọc.
Bàn tay Hứa Ứng run rẩy một chút, y nhận ra được đây là tiên điện bằng đồng xanh kia.
Y đi một vòng, lại trở lại bên cạnh tiên đồng xanh.
Y run rẩy sờ soạng bốn phía, tìm thấy một cánh tay, cánh tay của chủ nhân kia cũng giống như y, cũng mò tới tiên điện đồng xanh này.
Có điều chủ nhân của cánh tay như đã hóa đá, cứng đờ ở đó, không hề nhúc nhích.
Hứa Ứng tiếp tục tìm tòi dọc theo tiên điện đồng xanh, càng chạm vào nhiều cánh tay hơn.
Bốn phía xung quanh tiên điện đồng xanh là một loạt những người không mặt mũi. Khi lần mò tới tòa tiên điện đồng xanh này là họ đều chìm vào tuyệt vọng, không động đậy được nữa, đứng đờ tại đó như tượng gỗ.
Hứa Ứng tiếp tục lần mò về phía trước, dần dần rời khỏi tiên điện đồng xanh. Những người kia từ bỏ nhưng y vẫn không từ bỏ, y muốn lần mò tiếp, mãi tới lúc tìm được đường ra.
Không biết bao lâu sau, có lẽ một ngày, cũng có thể là mười ngày, thậm chí là một tháng; y lại chạm vào tiên điện đồng xanh, y lại trở về điểm ban đầu.
Thân thể Hứa Ứng run rẩy kịch liệt, y bất lực ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu của mình.
Y không hề nhúc nhích, hệt như những người đã tuyệt vọng xung quanh, cũng chìm vào tuyệt vọng.
Một lúc lâu sau, y lại đứng dậy, dắt Thời Vũ Tình tiếp tục đi tới, lại lần mò.
“Ta cần có mắt.”
Hứa Ứng dừng bước, thầm nhủ trong lòng: “Muốn ra ngoài thì ta buộc phải có một đôi mắt.”
Y đã không còn bất cứ pháp lực nào, Kim Đan cũng bị vấy bẩn, từng cảnh giới như mục nát, tất cả đạo tượng của y đều không thể sử dụng!
Động thiên của y cũng bị nhiễm bẩn, bất cứ tiên dược nào cũng mất tác dụng nguyên bản.
Y không thể khiến con mắt mình mọc ra.
Y đột nhiên nhớ tới lúc Địch Võ Tiên ngắt hoa, Địch Võ Tiên chỉ là một võ phu, chưa từng học luyện khí, cũng chưa từng học na pháp, lại không biết bất cứ đạo tượng nào.
Nhưng Địch Võ Tiên bẻ hoa trồng lê, lại khiến cây lê trở lai thành cành, cắm vào cây. Tu vi võ đạo như vậy đã là đoạt cả thiên địa tạo hóa.
Nếu Địch Võ Tiên ở đây, ngay cả tiên đạo cũng không thể phong bế được hắn!
“Tất cả thần thông đều bắt nguồn từ võ, con người phản kháng tự nhiên, phản kháng thiên đạo, phản kháng bạo ngược, rèn luyện thân thể và ý chí, mới khiến thần thông sinh ra từ võ đạo.”
Hứa Ứng đứng đó, vận tinh thần võ đạo, thiêu đốt ý chí võ đạo.
Y dắt dải lụa buộc tay Thời Vũ Tình ở bên hông, chậm rãi thi triển Chiến Thần Bát Pháp, từng chiêu nối tiếp nhau, rành mạch rõ ràng.
Võ đạo chính là chiến đấu với thiên địa, vật lộn với tự nhiên, chính là hành hiệp trượng nghĩa, phản kháng bạo ngược!
Võ đạo không chỉ khui rèn thân thể mà còn mài giũa tinh thần, khiến tinh thần đột phá tất cả áp bức, đột phá tất cả gông cùng xiềng xích!
Lúc trước Hứa Ứng cũng tu luyện võ đạo. Trong Võ Đạo Bỉ Ngạn, y dùng tốc độ nhanh nhất học xong toàn bộ tuyệt học ở nơi đó, nhưng tu vi võ đạo y vẫn chưa đạt tới trình độ của đám người Địch Võ Tiên, Võ Thiên Tôn.
Y chưa thể dùng võ nhập đạo, cũng chưa thể dùng võ hóa đạo!
Còn bây giờ, y đối mặt với tuyệt cảnh, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác của đám người Võ Thiên Tôn, Địch Võ Tiên khi đối mặt với chiến trường thái cổ.
Kiên trì, thủ hộ, là chấp nhất và chính nghĩa trong lòng, không sợ tất cả, vĩnh viễn không từ bỏ.
Cho dù là tiên, cho dù là tiên đạo, đè lên người y thì y cũng lật tu, cũng muốn đập nát!
Ý chí của y đi đầu, ý chí kéo theo thân thể, tới thể hiện ý chí, viết ra suy nghĩ trong lòng mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.